Chương 46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Dương Vi lần nữa khẳng định Ngôn Bảo chỉ là nhũ danh, cuối cùng tất cả mọi người cũng cùng nhau ngồi xuống ăn cơm trưa.

Trên bàn cơm, mẹ Dương không ngừng gắp đồ ăn cho Dương Vi, còn không quên dặn dò cô cùng Kỳ Tiếu Ngôn về việc thai phụ phải chú ý những gì. Bố Dương không nói gì mà chỉ lặng lẽ ăn cơm, ánh mắt ngẫu nhiên cùng Kỳ Tiếu Ngôn đụng phải,  từ trong lỗ mũi hừ ra một tiếng. Dương Minh một bên ăn cơm một bên đánh giá Kỳ Tiếu Ngôn, hắn cho rằng giáo sư Kỳ chỉ là một giảng viên cũng được xem như là người đứng đắn, không nghĩ tới lúc này anh ta lại còn có thể làm cho chị gái mang thai, chuyện này khiến bố Dương không muốn đồng ý cũng phải đồng ý.

Vậy có nghĩa là từ bây giờ trở đi hắn sẽ được lên chức cậu sao? Ngôn Bảo a... Nghe tên còn có vẻ rất đang yêu nha.

Sau khi cơm nước xong, mẹ Dương đi rửa bát, bố Dương gọi Kỳ Tiếu Ngôn đi vào thư phòng, xem như có vẻ là chuẩn bị cùng giáo sư Kỳ tiến hành một cuộc nói chuyện của những người đàn ông. Dương Vi có chút lo lắng, Kỳ Tiếu Ngôn xoa xoa tóc cô, trấn an nói: "Cùng lắm thì chính là lại đánh anh một trận, không có việc gì."

Dương Vi: "..."

Giáo sư Kỳ nhất định không biết bố Dương thời trẻ đã từng học võ đi.

Thời điểm Kỳ Tiếu Ngôn đi vào thư phòng, bố Dương đang ngồi ở phía sau án thư, trên bàn chính là trà Phổ Nhị hôm nay anh mang tới. Bố Dương bảo anh ngồi xuống, trầm mặc trong chốc lát mới nói: "Cậu là vì đứa trẻ mới cùng Dương Vi phục hôn sao?"

Kỳ Tiếu Ngôn phủ nhận nói: "Không phải, cho dù không có Ngôn Bảo con cũng sẽ cùng cô ấy phục hôn, đương nhiên, có Ngôn Bảo liền càng muốn cùng cô ấy phục hôn."

Bố Dương giật giật lông mày: "Vậy hai đứa lúc trước tại sao muốn ly hôn?"

"Con nghĩ Dương Vi cũng cùng bố nói qua, bởi vì chúng con không có cơ sở cảm tình, cho nên sau khi kết hôn mới phát hiện rất nhiều vấn đề, cảm thấy tính cách không hợp..."

Bố Dương cười nhạo một tiếng ngắt lời: "Hiện tại tính cách liền hợp sao?"

"Hiện tại chúng con sẽ nỗ lực hòa hợp." Kỳ Tiếu Ngôn dừng một chút, trong giọng nói mang theo một tia kiên quyết: "Lúc trước chúng con đều quá thiếu kiên nhẫn cùng kinh nghiệm, không hiểu làm cách nào để duy trì một cuộc hôn nhân, nhưng lúc này đây con thật sự nghĩ cùng Dương Vi đi đến cuối cùng, hy vọng bố có thể lại tin tưởng con một lần."

Bố Dương nhìn anh giây lát, bưng tách trà lên uống một ngụm: "Vi Vi từ nhỏ chính là được tôi cùng mẹ nó chiều chuộng mà lớn lên, tuy rằng ngẫu nhiên có chút tật xấu, nhưng tuyệt đối không phải là người có lòng dạ xấu xa, cậu là một người đàn ông, là chồng của con bé, hiện tại vẫn là bố của đứa trẻ trong bụng nó, cậu bình thường nên nhường nhịn nó cũng là điều nên làm."

"Con hiểu."

Bố Dương gật gật đầu: "Vậy được rồi, bố cũng hy vọng các con có thể cùng nhau đi đến cuối cùng."

Trong phòng khách, Dương Minh ngồi bên cạnh Dương Vi, nhìn cô cười cười: "Chị, không thể tưởng tượng được chị sẽ như vậy nha, chưa kết hôn đã có thai."

Dương Vi: "..."

Nếu không phải bởi vì cô hiện tại đang mang thai Ngôn Bảo thì sẽ phải hung hăng cho hắn một trận đòn.

Dương Minh nhìn cô nhướng mày: "Nhìn chị có vẻ như muốn đánh em một trận sao? Chị đừng quên, từ khi em lên tiểu học thì chị đã không thể đánh được em."

Dương Vi: "..."

Thật nhớ những lần khi còn nhỏ đè tên nhóc này ra mà đánh một trận cho nó kêu cha gọi mẹ.

Cô nhìn Dương Minh cười cười, trong ánh mắt có chút đồng tình: "Hiện tại chị phục hôn, toàn bộ nhiệt tình của mẹ chỉ có thể trút xuống ở trên người của em, em... nên đặc biệt bảo trọng nha."

Dương Minh: "..."

Khi hai người đang nói chuyện, Kỳ Tiếu Ngôn liền từ trong thư phòng đi ra. Dương Vi đứng dậy, đi qua đi đánh giá hắn vài lần: "Anh không có bị sao đó chứ?"

"Con còn hỏi như thế? Cho rằng bố sẽ lại đánh cậu ta?" Bố Dương theo sau Kỳ Tiếu Ngôn đi ra, bất mãn mà nhìn Dương Vi một cái, trong miệng còn nhắc mãi có con gái lớn trong nhà như quả bom nổ chậm.

Dương Vi lấy lòng mà nhìn bố Dương cười cười, lôi kéo Kỳ Tiếu Ngôn: "Bố, chúng con chiều nay có khóa học dành cho bố mẹ, bọn con xin phép đi trước."

Mẹ Dương nghe được lời cô nói, từ trong phòng bếp ló đầu ra: "Khóa học dành cho bố mẹ? Có phải hay không giúp cho việc dạy dỗ đứa trẻ sau này?"

"Vâng, mẹ cũng nghe nói qua?"

"Đúng vậy, hiện tại không phải rất lưu hành sao? Vậy các con mau đi đi, cố gắng học cho tốt nha!"

"Vâng ạ." Dương Vi lên tiếng, liền cùng Kỳ Tiếu Ngôn cùng nhau rời đi. Ngồi lên trên xe, cô rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Cuối cùng cũng được bố đồng ý."

Cô nghiêng đầu nhìn Kỳ Tiếu Ngôn, trên trán anh có một vệt đỏ nhỏ, có lẽ là do lúc trước bị bố cô đánh.

Dương Vi giơ tay sờ sờ cái trán anh, hỏi: "Đau sao?"

Kỳ Tiếu Ngôn lắc lắc đầu: "Không đau."

Dương Vi nghiêng đầu nhìn anh một lúc, đột nhiên cười cười: "Hôn một chút liền sẽ tốt"

Cô nói xong liền hôn lên trán anh một cái.

Kỳ Tiếu Ngôn hơi hơi sửng sốt, chỉ vào miệng mình nói: "Nơi này giống như cũng bị thương."

Dương Vi khẽ cười một tiếng, ở trên môi anh hôn một cái: "Tốt chưa?"

"Còn chưa có." Kỳ Tiếu Ngôn nói xong liền chế trụ cái ót Dương Vi, hướng đến môi cô hôn xuống. Sợ Dương Vi giữ nguyên tư thế này lâu sẽ mệt, anh chỉ lưu luyến mà hôn một lúc, liền buông cô ra.

Dương Vi có chút thở hồng hộc mà ngồi trở lại trên chỗ ngồi, Kỳ Tiếu Ngôn giúp cô thắt dây an toàn, ở bên người cô nói: "Sau đó còn có rất nhiều việc cần làm."

Dương Vi nhìn anh chớp chớp mắt: "Ví dụ như cái gì?"

"Tuần sau sắp xếp thời gian, xử lý thủ tục phục hôn xong, chúng ta cùng nhau báo một chút tin tức cho bố mẹ anh." Kỳ Tiếu Ngôn nói xong liền khởi động xe, đi về hướng lớp học dành cho bố mẹ.

Những người tới tham gia khóa học dành cho bố mẹ về tuổi tác đều cùng bọn họ không khác biệt lắm, phòng học thuộc loại không gian mở, không hề giống với bên trong phòng học ở trường học toàn là bàn ghế, ở đây đại sảnh được trang trí nhìn vô cùng đáng yêu, một ít thiết bị được sắp xếp ngay ngắn trật tự.

Giáo viên là một người phụ nữ trông rất nữ tính có vẻ hơn ba mươi tuổi, trang điểm đến thập phần trí thức, có chút giống với người dẫn chương trình đài truyền hình talk show. Sau khi chào hỏi, trợ giáo liền tới đây giúp đỡ phân phát chiếc bụng giả để đeo lên eo.

Hôm nay là khóa học đầu tiên, chính là để cho các ông bố tương lai trải nghiệm một chút cảm giác thống khổ của việc mang thai.

Dương Vi nhìn bộ dáng Kỳ Tiếu Ngôn tây trang cùng với giày da, trên eo lại có thêm một cái bụng phình phình, cười đến không dừng lại được: "Kỳ tiên sinh, mấy tháng?"

Cô dùng tay vỗ vỗ ở trên bụng giả, lấy điện thoại ra chuẩn bị chụp ảnh Kỳ Tiếu Ngôn. Anh tay mắt lanh lẹ mà tịch thu điện thoại của cô. Dương Vi chụp không được, vẫn là tận tâm tận lực mà cười nhạo anh. Xung quanh các mẹ bầu khác cũng đều cười không ngừng, còn các ông bố đều trong lòng thầm kêu không ổn.

Trợ giáo còn để xuống dưới chân mỗi cặp vợ chồng một quả cầu nhỏ, giáo viên nhìn bọn họ cười tủm tỉm mà lên tiếng: "Hiện tại các ông bố đem quả cầu dưới chân nhặt lên đi."

Mang một cái bụng to rồi khom lưng vô cùng bất tiện, dáng vẻ vụng về của các ông bố lại khiến cho các mẹ bầu cười đến không ngừng một lần nữa. Một ông bố tương đối khẩn trương nên dùng lực có chút lớn, cuối cùng không may bị té ngã, giáo viên đi đến bên người anh ta, cười cười nói: "Vị tiên sinh này, khả năng nước ối của anh bị vỡ rồi."

Trong phòng học lại phát ra một trận cười vang, ông bố lỗ tai ửng đỏ mà đứng lên. Giáo sư Kỳ động tác vô cùng thong thả, đều là nhờ lợi ích của việc lý giải kiến thức về cân bằng cơ học, cuối cùng hoàn mỹ mà nhặt lên cả cầu dưới đất kia.

Sau khi chờ các ông bố đều nhặt quả cầu trên mặt đất lên, giáo viên lại cho bọn họ một cái đề khó khác, chính là buộc dây giày.

Độ khó của động tác không thua gì so với nhặt đồ rơi xuống trên mặt đất, nhưng mà lúc này các ông bố vẫn chưa cảm nhận được độ khó của nó.

"Có phải hay không cảm thấy thực khó khăn?" Sau một thời gian, giáo viên một bên quan sát quá trình buộc dây giày của bọn họ, một bên nói: "Hy vọng mọi người có thể hiểu được trạng thái của cơ thể và tâm lý phát sinh những biến hóa của các thai phụ ở thời điểm này, vậy nên so với thường ngày càng cần thêm bao dung thông cảm đối với thai phụ."

Sau khi Kỳ Tiếu Ngôn đem bụng giả ở trên eo gỡ xuống, Dương Vi vẫn còn ở bên cạnh cười không ngừng: "Ngôn Ngôn, bộ dạng của anh vừa rồi quả thực rất thú vị nha, em hẳn là nên quay một cái video, để sau này cho Ngôn Bảo của chúng ta còn có thể xem được.

Kỳ Tiếu Ngôn thật muốn đem mái tóc đã được tỉ mỉ chải chuốt của Dương Vi xoa thành một cái ổ gà, nhưng là vẫn kiên nhẫn nhịn xuống, giáo viên vừa mới nói, không cần cùng thai phụ chấp nhặt.

Lúc sau giáo viên lại hướng dẫn mọi người học tập cách thay tã cùng tắm rửa, hôm nay chương trình học cũng toàn bộ kết thúc. Tất cả mọi người lăn lộn một buổi chiều đều thập phần mệt mỏi, dù vậy Kỳ Tiếu Ngôn vẫn là kiên trì sau khi trở về nhà thì chính mình đi nấu cơm cho Dương Vi.

Trong lúc Dương Vi ngồi ở phòng khách chờ cơm, thuận tay cầm lấy một quyển sách trên bàn xem, đó là lúc trước Kỳ Tiếu Ngôn đã mua, nói về thai phụ nên làm thế nào để giữ được tâm trạng tốt. Trong phòng ngủ còn có vô số sách khác như là 《thai phụ vận động như thế nào là hợp lý》, 《một trăm điều thai phụ cần biết》, 《thực đơn dinh dưỡng cho thai phụ》... đều là Kỳ Tiếu Ngôn mua, Dương Vi hoài nghi giáo sư Kỳ có phải đã đem toàn bộ sách ở kệ mẹ và bé đều mua hết.

Trên bàn được đặt xuống một ly trà, tuy nhiên hình dạng lá trà rất kỳ quái, Dương Vi trước nay chưa thấy qua. Cô để quyển sách trong tay xuống, ngẩng đầu lên nhìn Kỳ Tiếu Ngôn: "Đây là cái gì?"

Kỳ Tiếu Ngôn nói: "Một người bạn của anh có mở nông trang trồng trà, không dùng nhiều chất hóa học, có nhiều loại nguyên tố vi lượng, đặc biệt thích hợp cho thai phụ."

Dương Vi cầm lấy chén trà uống một ngụm, hương vị cũng không tệ lắm: "Anh còn có người bạn như thế?"

"Đúng vậy, cậu ta đưa tới tương đối nhiều, em có thể từ từ uống." Kỳ Tiếu Ngôn nói xong lại tiếp tục đi đến phòng bếp chuẩn bị bữa tối. Dương Vi đặt chén trà trong tay xuống, đi theo Kỳ Tiếu Ngôn đến phòng bếp, nhìn thoáng qua: "Anh đang nấu gì vậy?"

"Làm hoành thánh."

Dương Vi đi đến bên người anh, cúi đầu nhìn nhân thịt trong chén, bên cạnh là một đống lớn xác tôm: "Tôm nhân thịt?"

"Đúng vậy, tôm thịt cùng tảo tía*..."

*Tảo tía (hay còn gọi là tảo cao/ rau cao): là một loại thực phẩm giàu dinh dưỡng, có chứa rất nhiều protein, phốt pho, sắt, iốt, vitamin, đường và muối vô cơ nên nó không chỉ là một món ăn ngon mà còn có giá trị làm thuốc rất cao, với tác dụng lợi tiểu, thanh nhiệt, bổ thận, tiêu đờm, dưỡng tâm.

"Chứa nhiều nguyên tố vi lượng nha." Dương Vi không chờ anh nói xong liền tiếp lời, Kỳ Tiếu Ngôn hơi hơi mấp máy khóe miệng mang theo chút ý cười, nghiêng đầu nhìn cô một cái, lại tiếp tục làm hoành thánh. Dương Vi ở bên cạnh cũng rửa sạch tay, sau đó cầm lấy một mảnh vỏ hoành thánh: "Em cùng anh làm."

"Không cần."

"Không cần khách khí, chút việc nhỏ như này em làm cũng không mệt."

"Anh chỉ là sợ em làm đến quá xấu."

Dương Vi: "..."

Dương vi dùng tay lấy một chút bột mì trong chén, đi đến bên cạnh Kỳ Tiếu Ngôn rồi bôi lên mặt của anh. Nhìn giáo sư Kỳ bị chính mình làm thành mặt mèo, Dương Vi vui vẻ mà nở nụ cười. Đang cười đến thật vui vẻ, Kỳ Tiếu Ngôn cũng dùng ngón tay ở trên mặt cô vẽ thành một hình chữ thập.

Dương Vi cười cười lại làm ra vẻ mặt bất mãn mà nhìn Kỳ Tiếu Ngôn: "Anh đã quên lời của giáo viên chiều hôm nay rồi sao? Cô ấy nói cần bao dung cùng thông cảm thai phụ, chiếu cố cảm xúc của thai phụ nha."

"Anh thật ra cảm thấy bộ dạng của em hiện tại so với trước đó còn muốn đẹp hơn mà, cần hay không đi soi gương?" Kỳ Tiếu Ngôn ra vẻ vô cùng nghiêm túc. Dương Vi mày nhăn lại, liền đi lấy cái chén bên cạnh, ý đồ cầm chén bột mì tất cả đều cho lên trên đầu của giáo sư Kỳ.

Kỳ Tiếu Ngôn trước đó dịch sang một bước, Dương Vi liền thất bại, trực tiếp há miệng liền đi tới cắn anh. Kỳ Tiếu Ngôn bắt lấy đôi tay của Dương Vi, đem cô ôm vào trước ngực, cũng không dám sử dụng nhiều lực, dù vậy Dương Vi vẫn tránh không thoát được vòng tay của anh. Thời điểm cô thở hồng hộc mà ngẩng đầu muốn nói Kỳ Tiếu Ngôn buông ra, mới ý thức được tư thế hai người lúc này có chút ái muội.

Kỳ Tiếu Ngôn rũ mắt nhìn Dương Vi một lúc, ánh mắt cũng dần dần đi xuống, anh thoáng cúi đầu, hôn lên môi Dương Vi. Không biết là cảm xúc của chính mình thay đổi, hay là Dương Vi sau khi mang thai càng trở nên xinh đẹp,  khiến anh luôn muốn được hôn cô.

Người trong lồng ngực bộ dáng mềm mại, hôn lên cũng đặc biệt thơm ngọt, nghĩ đến trong bụng cô còn có đứa bé của bọn họ, anh liền muốn đem toàn bộ những đồ tốt nhất trên thế giới này đều cho cô.

Hai người ở trong phòng bếp hôn thật lâu, Dương Vi cảm thấy bọn họ không nên tiếp tục nữa, liền hơi hơi kéo ra khoảng cách: "Nếu bây giờ không làm hoành thánh liền không cần ăn cơm tối nha."

Kỳ Tiếu Ngôn không hề che dấu ánh mắt quyến luyến, anh nhắm mắt lại, lại ở trên môi cô hôn một cái, mới buông ra: "Trước tiên đem mặt lau sạch sẽ đã, chú mèo nhỏ."

"Không phải anh cũng giống vậy sao." Dương Vi dùng mu bàn tay lau lau mặt chính mình, lại ở trên mặt Kỳ Tiếu Ngôn quệt thêm một chút bột mì. Kỳ Tiếu Ngôn lần này không lại cùng cô so đo, cúi đầu tiếp tục làm hoành thánh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh