Chương đặc biệt,mừng năm mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Chú ý:Đây không phải là chương ngôn tình như mọi lần.Chỉ là đôi lời năm mới mị muốn viết ra để cho khuân khoả trong thời gian nghỉ lễ buồn chán dài đằng đẵng.Ai không muốn đọc thì cũng không sao :))))

Khai bút đầu năm,khai mở lợi
Mậu Tuất xuân sang,nhiều tài lộc.
Nét bút phượng lửa,điêu múa lượn.
Giấy trắng mực đen,thấm loang lổ.
Mong điều ước mơ,giãi bày tâm sự.
Cầu chúc bình an,gia đình êm ấm.

  Tết đến xuân sang,một năm mới nữa lại tới,Mậu Tuất-năm của nhưng chú chó nhanh nhẹn giảo hoạt,trung thành đầy tự tin.Tôi tin chắc rằng giờ này mọi người đang vui vẻ lắm.Quây quần cùng gia đình bên mâm cỗ cơm,dành nhau những lời chúc cũng như bao lì xì đỏ rực nhiều may mắn.Nhưng có ai,có ai trong số các bạn,ngồi lại,dù chỉ vài giây,ở một nơi yên tĩnh nào đó,suy ngẫm lại những gì mình đã trải qua ở năm cũ và những gì sắp xảy đến ở tương lai?Nếu chưa thử,thì hãy mau làm đi,hãy để tâm tư các bạn được bình ổn một chút trong thế giờ xô bồ,ồn ã ngoài kia.Có thể các bạn cho rằng những lời này thật nhảm nhí,nhưng tin tôi một lần thôi,để tôi dẫn các bạn đến một thiên đường đầy bình thản,suy tư...
  Tiền ư?Tôi chưa đến cái tuổi đòi thành công,hám của lợi.Điều ấy có lẽ là dành cho hai con người mang công ơn to lớn kia-người đã sinh thành và dưỡng dục tôi từ trước tới giờ.Mặc dù luôn đáo để,lì lợm,nhưng đối với tôi họ vẫn là cha mẹ,vẫn là nơi trở về sau những bộn bề,lo toan cuộc sống,là người mà cả đời tôi phải mang ơn.Đã có quan hệ huyết thống thì dù có khúc mắc,oán trách thế nào cũng không thể đứt ra được.
  Khoẻ mạnh ư?Hẳn rồi.Ai mà chẳng muốn sống lâu,sức khoẻ dồi dào.Nhưng chao ôi!Cái đời ấy mà,ai mà đoán trước được.Chẳng mong cái gì mà "Sống lâu trăm tuổi,bách niên giai lão"Chỉ muốn được khoẻ mạnh đến giây phút sau cuối ,ở bên người thân đến hơi thở cuối cùng.Chăm sóc cho họ,không cần vật chất của cải,chỉ cần thành tâm,thật lòng,ắt sẽ thấu hiểu lòng nhau.Người nhà ấy mà,ai mà lại lỡ vất bỏ nhau,ai mà không thương yêu máu mủ ruột thịt của mình.Sẽ không bao giờ đâu,nhưng đừng vì thế mà ỷ lại.Đừng để lúc nhận ra lỗi lầm,muốn quay đầu làm lại nhưng ngay cả câu xin lỗi cũng không kịp để nói.Đừng để lúc muốn phụng dưỡng cha mẹ,nhưng họ lại chẳng thể chờ đến lúc đó.Đời chính là vậy,cứ tưởng mình là giỏi,mình là nhất,khăng khăng cắm đầu về phía trước,không hề hay biết rằng phía sau còn có bố mẹ già đang hướng theo trông đợi,cứ như vậy,những con người vô tâm ấy tàn nhẫn vứt bỏ thứ quý giá nhất đời,lãng quên thời gian báu bở để bôn ba ngoài xã hội đầy hiểm ác.Chính những lúc ấy,họ đã đánh mất tất cả,để đến khi ngoái đầu nhìn lại,thì đã quá muộn màng.Thời gian trôi đi nào trở lại được.Phát giác ra rồi,nhưng liệu còn nghĩa lý gì?Vậy nên điều quan trọng bây giờ,chính là sức khoẻ,đủ sức,đử lý trí mới bảo vệ được tổ ấm của mình.
  Hạnh phúc sao?Đó là điểm nhấn cộng hưởng cùng sức khoẻ.Có khoẻ mạnh chính là có hạnh phúc.
Còn tôi nữa.Đơn giản thôi.Điều mà mọi người thường thấy,biết rất rõ ràng.Mặc dù tính tình có chút quái đản,lười biếng.Chỉ ngồi một chỗ mà sai bảo người khác.Nhưng không hiểu sao tôi lại có một niềm đam mê mãnh liệt với môn văn.Không phải là những bài giảng buồn ngủ ở trên lớp,mà là văn viết lách.Văn có những cốt truyện riêng biệt,có những nhân vật phong phú.Đem tất cả những tinh tuý trong văn học để làm ra những tác phẩm hay cho mọi người.Tương lai chắc chắn tôi sẽ vẫn chung thành vơi loại văn này.Mong mọi người ủng hộ và tiếp tục theo dõi.:)))))

   Lời cuối:Năm mới khởi đầu mới!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro