Đào Hoa Kiếp 4 - [2] Nằm Bên Dưỡng Nữ, Bị Thao Nhưng Chẳng Thể Lên Tiếng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ly Luân xoay người đè lên người Triệu Viễn Chu, mạnh mẽ túm lấy bàn tay đang cầm quần áo của hắn gắt gao ấn lên đỉnh đầu, đẩy chân y ra, nắm lưỡi dao đâm vào huyệt hoa ướt đẫm.

"A..."

Triệu Viễn Chu không kiềm chế được gào thét, lưng cong ngược, hô hấp bị đình trệ, lưỡi dao thịt tiến vào phía trước, cảm giác xâm lấn mãnh liệt đã khiến y chống cự không nổi.

Huyệt hoa được môi lưỡi chăm sóc hồi lâu hoàn toàn mềm nhũn, nhưng vẫn cố hết sức nuốt lấy thứ gì đó của Ly Luân, ngực ưỡn thẳng lên, núm vú sưng đỏ dưới màn lụa trắng cũng nâng cao theo. Ly Luân cúi đầu ngậm lấy một quả tiếp tục thẳng tiến vào bên trong. Triệu Viễn Chu bị ép thừa nhận cự vật dữ tợn kia tiến vào, vì ngăn chặn gào thét, cơ hồ muốn nghẹn chết chính mình.

Nhưng Văn Tiêu vẫn bị y làm ầm ĩ, quấn chăn lại trở mình, mặt hướng về phía bọn họ, gần như chạm vào vai Triệu Viễn Chu.

Trong phút chốc mặt Triệu Viễn Chu trắng bệch, hoảng sợ nhìn về phía dưỡng nữ, lại nhìn về phía Ly Luân, Ly Luân không hề dừng lại, cầm nửa cây còn lại đâm vào.

"A..."

Triệu Viễn Chu đột nhiên run lên cả người căng thẳng, cổ họng nghẹn ngào, vì không muốn để cho mình lại phát ra tiếng rên rỉ mà cắn môi đến bật máu.

"Đúng, tốt lắm, ngậm miệng lại cho ta, nếu cô ta tỉnh thì không phải do ta ồn ào, mà là do ngươi vô dụng, ngay cả chút tiếng rên này cũng không ngăn được."

Ly Luân vốn cao lớn, khuôn mặt sắc bén, giờ phút này sát ý cùng dục vọng nồng đậm đan xen, khí tức âm trầm quanh thân càng làm cho người ta kinh hồn bạt vía.

Cái này tính là gì, Ly Luân vẫn thấy chưa đủ, hắn bẻ mặt Triệu Viễn Chu, ép buộc y quay đầu lại đối mặt với mình.

"Đánh thức cô ta dậy thì ngươi phải làm sao đây? Hả? Thấy người cha mình gọi nhiều năm bị ta chà đạp thành như vậy, ngươi nói xem cô ta thấy rồi, có khóc không? Nghe xem bên dưới của ngươi chảy bao nhiêu nước rồi, nhiều đến nỗi có thể uống để giải khát. Ngươi không muốn cho dưỡng nữ của ngươi nếm thử một chút à, đừng chỉ cho ta uống chứ, cũng phải để cho cô ta nếm thử là tư vị gì, ngươi nói xem, có đúng không."

Triệu Viễn Chu bị hắn mắng đến hốc mắt càng đỏ, cắn răng cố nén chua xót, khi lưỡi dao mềm mại đi sâu vào bên trong, y kịch liệt run rẩy, không thể quay đầu, không thể che khuất mặt, không thể che miệng, tay không thể kết ấn, miệng không thể đọc pháp quyết, chỉ có thể cắn răng chịu đựng, ngoài ra không còn cách nào khác.

Ly Luân cố ý muốn tra tấn y, muốn ép ra càng nhiều tiếng rên rỉ của y, cả lưỡi dao đâm sâu vào huyệt hoa, chậm rãi mài một vòng, bên trong vốn đã trướng đau lợi hại, lần này toàn bộ bụng dưới đều bị quấy động, sau khi móc ra, bên trong đói khát khó nhịn, đột nhiên rút ra nửa cây lại mạnh mẽ tiến vào, mỗi một lần đều tiến vào đến cùng.

Cảm giác bị xuyên thấu triệt để sắp đâm thủng đầu óc, Triệu Viễn Chu cắn môi tràn ra giọng mũi nặng nề, vài lần muốn giãy dụa thoát đi, vài lần lại bị kéo trở về thừa nhận cơn thịnh nộ lớn hơn nữa.

Khi nhẹ nhàng khuấy động trong huyệt hoa nước chảy đầm đìa, tê dại khó chịu, lại không hề báo trước đột nhiên co rúm, toàn bộ rút ra mãnh liệt đâm vào, huyệt hoa nhỏ hẹp, lưỡi dao mềm mại kích thước dữ tợn, Triệu Viễn Chu khó có thể chống đỡ thân thể giống như cá mất nước nảy lên, cả người mồ hôi giống như từ trong nước vớt lên.

Y dùng hết tất cả sức lực chống cự, thế nhưng Ly Luân trêu đùa thật sự quá phận, một giây trước còn chôn ở bên trong nhẹ nhàng vòng vo, một giây sau đó là tàn nhẫn thao, không hề báo trước, va chạm mang đến đáng sợ, nhanh chóng cảm kích khiến cả người Triệu Viễn Chu tê dại như bị điện giật, y giãy dụa mà không thể, lại bị bẻ mặt, bị ánh mắt sáng quắc của Ly Luân nhìn chăm chú muốn trốn cũng trốn không thoát.

"A...... A......"

Khoái cảm tê dại gần như tan chảy hành hạ y, khoái cảm tràn đầy đáng sợ ập đến từng đợt khiến Triệu Viễn Chu vì ngăn chặn tiếng rên rỉ, cắn mình đến nỗi chảy máu không ngừng.

Ly Luân cúi người lau máu trên môi y, cúi đầu muốn hôn y

Triệu Viễn Chu không muốn, ra sức muốn tránh đi

Ly Luân nhéo mặt y, phẫn hận nói, "Thao cũng đã thao rồi, còn không cho hôn nữa sao? Triệu Viễn Chu, ngươi thật đúng là......"

"Ta thật đúng là đê tiện," Người dưới thân cuối cùng cũng lên tiếng, khóe miệng nhếch lên mang theo vết máu cười khổ, "Mặc cho ngươi làm ra loại chuyện này, mặc cho ngươi làm nhục ta như vậy..."

"Không muốn thì đẩy ta ra, dù sao ta cũng đánh không lại ngươi, không phải sao?"

Ly Luân lắc mặt Triệu Viễn Chu, dùng giọng điệu trầm thấp lại tràn đầy từ tính, giống như rắn độc phun thư dụ dỗ y

"Là không nỡ đẩy ta ra sao, hay là nói, Triệu đại nhân trời sinh đã thích bị người ta làm như vậy rồi, thích bị cưỡng bức trước mặt dưỡng nữ, còn muốn giả vờ trong sạch gạt người khác, ngươi có thấy kẻ mạnh nào bị cưỡng bức lại hành xử như vậy không?"

Nói xong Ly Luân buông lỏng kiềm chế, Triệu Viễn Chu quay đầu, sắc mặt tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, không nói gì.

Ly Luân nâng hai chân y lên cao, gập người lại, đầu gối đè thấp ở trước ngực, hạ thể cao cao nhếch lên, lộ ra huyệt hoa phun ra nuốt vào, nặng nề cử động, huyệt hoa mềm dẻo ướt át gắt gao bao bọc lấy lưỡi dao cứng rắn, mãnh liệt rút ra toàn bộ hạ thể khắp nơi là nước, trong lúc vỗ đều sắp kéo ra tơ, lưỡi dao chậm rãi rút ra lại mạnh mẽ đâm vào, lặp đi lặp lại, rút ra đâm vào, mỗi một lần đều đi vào chỗ sâu nhất, đỉnh ma sát điểm nhạy cảm sâu trong huyệt hoa, trong lúc nhất thời trong phòng ngủ khắp nơi đều nghe được tiếng giao hợp của hai người.

"Ưm..."

Triệu Viễn Chu chỉ cảm thấy cơ thể mình nóng đến mức giống như sắp hòa tan, lưỡi dao vẫn đang co rút đẩy vào, không hề có dấu hiệu muốn kết thúc, y túm lấy áo bào của Ly Luân, cắn cánh tay ngăn cản sâu trong cổ họng phát ra tiếng than nhẹ khó có thể nhẫn nại, hành lang quấy chặt không bình thường, kẹp Ly Luân co rút cũng có chút khó khăn, Triệu Viễn Chu gần như cao trào, Ly Luân hiểu rõ, điều chỉnh tư thế một chút càng thêm kịch liệt.

Triệu Viễn Chu chặt chẽ che miệng, thắt lưng như co giật, ngón chân đều cuộn tròn lại, không bao lâu sau huyệt hoa đã gắt gao quấy chặt, bụng tê dại từ sâu trong hành lang tuôn ra một lượng lớn dịch trắng đục lớn, tưới lên lưỡi dao bị Ly Luân kẹp ở trong cơ thể y, cũng cắn đến cả cánh tay mình ra dấu răng dính máu.

"Hừ..." Ly Luân mất không ít lực mới nhịn được xúc động muốn bắn ra, ghé vào trên người y thở dốc thật mạnh.

Hai người thở hồng hộc, cao trào qua đi huyệt hoa còn gắt gao quấn lấy lưỡi dao, Ly Luân cứng rắn chịu đựng đến khi khoái cảm trôi qua một chút, mới từ trong thân thể Triệu Viễn Chu lui ra, xoay người lại, để mình giẫm lên mặt đất nằm sấp trên giường.

Ly Luân vén áo bào của Triệu Viễn Chu lộ ra hạ thể, nâng thắt lưng y lên một chút, vừa muốn tiếp tục, Triệu Viễn Chu liều mạng trở tay một chưởng. Dư lãng cao trào còn chưa qua, một chưởng này thiếu chút lực, rất dễ dàng đã bị chế trụ, Ly Luân chụp lấy cánh tay Triệu Viễn Chu, giống như trả thù đè lên huyệt hoa một cái.

"A a......"

Lưỡi dao gân xanh uốn lượn hung ác đâm vào, cơ thể vừa mới cao trào nhạy cảm đến cực điểm, dư vị chưa hết liền bị thao khô kịch liệt như vậy, Triệu Viễn Chu chống ở bên cạnh sụp gần như không khống chế được kêu lên.

Ly Luân vẫn duy trì tư thế cắm vào, mạnh mẽ kéo Triệu Viễn Chu từ trên giường lên, để cho y đứng trên mặt đất, mặt hướng ra ngoài cửa.

"Không phải muốn đi ra ngoài sao, được rồi, cứ như vậy đi ra ngoài."

Ly Luân cúi người liếm mồ hôi trên cổ y, kéo cánh tay còn lại của Triệu Viễn Chu ra phía sau, quần áo của Triệu Viễn Chu hỗn độn gần như không che được thân thể, hạ thể cao vút lộ ra trong không khí, y run rẩy bước về phía trước một bước, bởi vì căng thẳng mà kẹp chặt bên trong, dán sát vào lưỡi dao, rút ra ngoài, thật vất vả mới nhả được một đoạn, Triệu Viễn Chu bước chân mềm nhũn đi về phía cửa phòng, Ly Luân kéo cánh tay của y một cái, lưỡi dao lại một lần nữa hung hăng đâm vào, cường độ cực lớn đụng vào Triệu Viễn Chu cả người ngã về phía trước, nhưng hai tay còn bị người từ sau lưng khóa kéo về phía sau, kéo huyệt hoa thẳng tắp đụng vào lưỡi dao, mỗi một bước y đi về phía trước, liền bị Ly Luân theo sát mà va chạm lung lay.

"Đi, sao không đi, không phải ngươi muốn đi ra ngoài sao, lại không nỡ đi à?"

Mỗi bước Triệu Viễn Chu đi đều cực kỳ gian nan, chỉ cần y dừng bước lại, Ly Luân trào phúng liền liên tiếp nện xuống, y cứ như vậy cắn môi, run rẩy đi về phía trước một bước, lại một bước, nhiệt dịch chảy ra từ huyệt theo đùi chảy thẳng xuống cổ chân, còn có chút nhỏ xuống đất, từ trên giường đến cạnh cửa để lại một chuỗi vết nước.

Triệu Viễn Chu đi quá chậm, Ly Luân cười nhạo, tát vào mông y phát ra tiếng giòn tan.

"Với bản lĩnh của ngươi, chút đường này cũng không ra được sao?"

Triệu Viễn Chu chỉ có thể chống đỡ cơ thể như nhũn ra gian nan bước thêm một bước, run rẩy tiếp tục đi, thắt lưng sụp xuống, cúi đầu, mái tóc dài rơi lả tả trước ngực, quét qua đầu ngực sưng tấy, lồng ngực rắn chắc phập phồng kịch liệt trong quần áo đang bị xé loạn, y thật vất vả mới rút cơ thể ra khỏi lưỡi dao dữ tợn một chút, Ly Luân kéo y về phía sau, thắt lưng ưỡn lên, lưỡi dao hung hăng vọt vào chỗ sâu nhất trong huyệt hoa, lại là một cú đâm mạnh mẽ.

"A!......"

Ly Luân đẩy Triệu Viễn Chu đi về phía trước, lại kéo cánh tay y kéo trở về, từng bước một thao thô, từng bước từng tiếng vang, đi chậm một chút Ly Luân liền đánh mông y, chịu đau đổi lấy hành lang quấy rối chặt chẽ. Ly Luân giống như đuổi súc vật đuổi Triệu Viễn Chu, cửa phòng rõ ràng gần như vậy, hiện tại lại giống như xa không đi qua được, bị thao sảng khoái lại dày vò, cả người Triệu Viễn Chu mềm nhũn kỳ cục, tầm nhìn về góc độ này càng ngày càng mơ hồ, miệng cắn toàn là máu, cả người đều dựa vào người phía sau mới chống đỡ được thân thể.

Lại một lần hung hăng va chạm, thân thể Triệu Viễn Chu vừa cao trào không bao lâu lại phun ra nhiệt dịch, lần này không phải tính khí phía trước, mà là huyệt hoa giữa hai chân.

Y suy sụp ngẩng cao đầu, cắn môi tràn ra tiếng rên rỉ sắp chết, cả người không có chỗ nào không phát run, kiễng chân khom lưng mông vểnh về phía sau kẹp ở trên lưỡi dao của Ly Luân co quắp lắc lư, trong miệng sắp cắn không được chảy ra tiếng rên rỉ hàm hồ không rõ, nhiệt dịch từ hành lang phun ra tưới lên lưỡi dao, từ huyệt hoa trào ra từng luồng bắn tung tóe trên mặt đất, tí tách tí tách, giống như nước tiểu.

Ly Luân một mặt hưởng thụ nhiệt dịch, một mặt làm nhục y, "Nhanh như vậy lại ra rồi, bắn nhiều thế này chỉ sợ ngươi được làm bằng nước, đụng vài cái sẽ bắn một lần."

Triệu Viễn Chu sống lâu như vậy, việc này tổng cộng chưa làm được bao nhiêu lần, lần đầu tiên Ly Luân không có ý thức, hoàn toàn là một hồi cực hình dày vò, lần thứ hai là y không có ý thức, sau khi tỉnh lại cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, lần này cả hai đều hoàn toàn tỉnh táo, mới tính là chân chính bị làm cho ra, Ly Luân lại làm nhục y như vậy.

Lúc này sau khi bắn ra Triệu Viễn Chu thật sự chống đỡ không nổi, hai chân như nhũn ra, đi cũng đi không nổi, miệng cũng cắn không được, cả người thoát ly ngã về phía trước, mắt thấy sắp ngã trên mặt đất.

Ly Luân từ sau lưng ôm lấy y, kéo người ra khỏi phòng ngủ.

Rốt cục cũng ra ngoài phòng, cửa phòng vừa đóng, Triệu Viễn Chu chống đỡ thần trí sắp hôn mê, vừa muốn thở phào nhẹ nhõm, vừa quay đầu, hai gã sai vặt người gỗ đang đứng ở dưới hành lang.

Hai người vẻ mặt kinh ngạc nhìn y, "Đại...... Đại nhân......"

Triệu Viễn Chu hai mắt trợn to, da đầu tê dại.

Y biết rõ đó không phải người thật, nhưng vẫn bị biểu tình khó có thể tin trên mặt gã sai vặt đâm trúng, khẩn trương cả người căng thẳng, huyệt hoa cắn chặt lưỡi dao kẹp ở bên trong, kẹp Ly Luân hít sâu một hơi.

"Cút!"

Ly Luân vung tay lên, lập tức đánh cho hai gã sai vặt nát nhừ, trở về nguyên hình ban đầu, khối gỗ lăn đầy đất.

Hắn thô bạo đẩy Triệu Viễn Chu tới lan can bên hành lang, tính khí rút ra gần hết, chỉ để lại đầu ở bên trong, sau đó một tiếng trống làm tinh thần hăng hái mà mở tầng tầng huyệt đạo chồng lên nhau đi vào.

"A... A a!......"

Triệu Viễn Chu đã đứng không vững, chân mềm nhũn tay cầm lấy lan can quỳ trên mặt đất, Ly Luân kéo eo y, lưỡi dao không ngừng phá vỡ huyệt hoa đã bị đập mềm nhũn không chịu nổi, đụng đến cả người y giương về phía trước, gần như ghé vào trên lan can.

Cũng may đã ra khỏi phòng ngủ, không cần phải kìm nén rên rỉ nữa, nhưng lúc này Triệu Viễn Chu ngay cả rên cũng rên không nổi, chỉ còn tiếng gào thét vỡ thành từng tiếng, bị Ly Luân đụng từng tiếng một nặn ra cổ họng.

Trận này Ly Luân thao không hề cố kỵ, lưỡi dao rút ra vừa vội vừa nhanh để vào sâu trong cơ thể Triệu Viễn Chu, một chút cơ hội hòa hoãn cũng không để lại cho y, trực tiếp làm cho người ta sắp ngất xỉu, cuối cùng Triệu Viễn Chu không còn khí lực chống cự, ngay cả câu hoàn chỉnh cũng nói không nên lời, đáng thương run rẩy mặc cho Ly Luân muốn làm như thế nào thì làm như thế đó.

Đại yêu không thể mạo phạm trong mắt thế nhân, Triệu Viễn Chu vô cùng cường đại yêu lực vô biên, Triệu đại nhân, hiện tại quần áo rối loạn cũng không che được thân thể, rõ ràng là thân nam tử, lại giống như nửa người trên của thú cái động dục ghé vào lan can ngoài phòng, tư thế cực kỳ bất nhã vểnh mông, mái tóc dài đen nhánh rậm rạp xõa tung ở phía sau, theo sau lưng đường cong xinh đẹp một đường kéo dài xuống, thậm chí dính ở bên ngoài huyệt hoa bị thao mở ra, mông bị người từ phía sau va chạm lay động, mấy sợi tóc dài đứng ở trên lưỡi dao mềm mại, cùng nhau đâm vào trong huyệt hoa.

Trên người Triệu Viễn Chu khắp nơi đều bị khoái cảm trong cơ thể truyền đến tê liệt, ngay cả tiếng rên rỉ ra khỏi miệng cũng mềm nhũn vô lực.

"A...... A ha...... Ưm hừ!......"

"Mỗi lần đều chảy nhiều thế này, nữ yêu còn không nhiều nước bằng ngươi, còn bảo ta đi tìm người khác, ha, ai có thể cứng đầu như ngươi, ngoài miệng nói không muốn, phía dưới cứ liên tục chảy nước."

Ly Luân dạy dỗ trẻ con, một bàn tay mạnh mẽ đánh vào mông y, lần này còn đánh mạnh hơn trong phòng, đánh ra làn sóng da, ở trên mông in ra dấu tay đỏ lên, từng trận đau đớn dẫn tới thân thể Triệu Viễn Chu căng thẳng, vách trong gắt gao xoắn lấy lưỡi dao co rút, mỗi lần bị đâm ra cảm giác tiến vào đều vô cùng rõ ràng, Triệu Viễn Chu cất cao rên rỉ, ý thức càng ngày càng nhạt.

"A a...... Ưm a...... Ưm......"

"Đứng cũng đứng không vững còn nói với người khác ta đánh không lại ngươi? Người khác có thể chơi ngươi như vậy sao? Bằng hữu của ngươi đều có thể đánh ngươi như vậy sao? Đứng lên cho ta, hạ eo xuống, nâng mông lên! Đã chơi đến bắn ra hai lần rồi, có phải Triệu đại nhân nên gọi ta là cha hay không?"

Lời nói nhục nhã mang theo một cái tát, lưỡi dao thẳng tiến trong hành lang đã sớm tê dại, chân Triệu Viễn Chu đều run rẩy, tay cầm rào chắn dùng sức đến trắng bệch, vểnh mông mặc cho người ta sắp đặt, mặc cho người làm nhục không còn sức phản kháng nữa, ngoan ngoãn nghe lời, mặc cho bộ dạng muốn làm gì thì làm cũng sắp hóa thành thú cái dưới thân Ly Luân, hoàn toàn trái ngược với thân hình Triệu Viễn Chu và danh vọng trong mắt thế nhân.

Tiếng kêu thê thảm, tiếng mắng nhục nhã, tiếng quất giòn giã ở trên mông cùng tiếng nước vỗ vào thân thể, tất cả âm thanh cùng nhau truyền khắp hành lang gấp khúc, ánh trăng trên trời sáng ngời, bọn họ ở dưới hành lang xấu hổ giao hoan, thẳng đến khi Ly Luân bóp eo Triệu Viễn Chu cuối cùng bắn ra, nhiệt độ nóng như thiêu đốt lần lượt rót đầy bụng y, lại mang theo nước chảy ra khỏi cơ thể, thần trí Triệu Viễn Chu đã sớm không còn rõ ràng nữa.

"Hừ......" Ly Luân nằm sấp trên lưng y thở dốc một hồi rồi rút lui.

Lưỡi dao rút ra khỏi cơ thể, Triệu Viễn Chu không còn chống đỡ trực tiếp quỳ xuống, nếu không phải Ly Luân kéo y lại một phen, chỉ sợ sẽ ngã xuống đất không dậy nổi.

Hai chân Triệu Viễn Chu bủn rủn, nắm chặt lan can hành lang mới có thể đứng vững, ban đêm mùa thu dù sao cũng lạnh, gió thổi trong hành lang, thổi tan mái tóc dài và vạt áo vốn lộn xộn của y

Thắt lưng đã được tháo ra từ lâu, áo ngoài màu đen không biết cởi ở nơi nào, chỉ còn lại áo lụa đỏ có thể chắn gió, cũng bị kéo nửa vời cởi không ra, treo ở trên khuỷu tay, cái gì cũng không che được, sa y tận cùng bên trong cũng coi như hoàn hảo, nửa lộ ra ấn ký toàn thân.

Cả người Triệu Viễn Chu đầy mồ hôi, gió thổi qua liền cảm thấy lạnh, chỗ nhớp nháp giữa hai chân càng lạnh hơn, ngược lại, đại yêu không sợ lạnh, chỉ là vừa rồi hai người dán sát vào nhau, nóng đến choáng váng đầu óc, bây giờ người nọ vừa rời đi, cảm giác lạnh lẽo càng trở nên rõ ràng.

Triệu Viễn Chu muốn rời đi, nhưng chân vừa động đã không chống đỡ được, muốn kéo quần áo trở về trên vai che khuất bản thân, nhưng làm thế nào cũng không gom đủ khí lực, y chống đỡ lan can hành lang lay động, đột nhiên sau lưng ấm áp, áo đen quấn chặt lấy y từ đầu đến chân, thì ra là Ly Luân cởi áo choàng phủ lên người y, còn mang theo một chút tơ lụa và nhiệt độ cơ thể lập tức hong nóng cả người y

"Không đứng vững à?" Ly Luân hỏi.

Triệu Viễn Chu nhắm mắt lại, ngay cả ngón tay cũng không muốn động.

Ly Luân ôm vai y để cho y tựa vào trên người mình, đánh ngang ôm lấy y, dựa lưng vào hành lang ngồi xuống, cả người Triệu Viễn Chu bủn rủn chỉ có thể mặc kệ động tác của hắn.

Hai thượng cổ đại yêu sống vạn năm, cứ như vậy ngồi cạnh nhau trên mặt đất giữa hành lang.

Trong tiểu viện yên ắng, ban đêm mùa thu ít có tiếng côn trùng kêu, chỉ có tiếng cành khô bị gió thổi bay.

Tình sự qua đi, những ham muốn, giận dữ, suy sụp và xúc động đều tan biến, hai người đều khó có được sự bình tĩnh.

"Còn lạnh không?" Ly Luân ôm người trong lòng, lại siết chặt áo choàng che kín y

Triệu Viễn Chu chậm rãi lắc đầu.

Trong áo choàng quấn chặt tràn đầy khí tức của Ly Luân, sau khi làm tình, Triệu Viễn Chu từ trong ra ngoài đều bị khí tức của hắn thấm nhiễm, thai nhi trong bụng vẫn cướp đoạt yêu lực của y cũng bình tĩnh trở lại, yêu lực xao động theo đó vững vàng hơn rất nhiều.

Triệu Viễn Chu cúi đầu làm bộ mệt mỏi, toàn bộ khuôn mặt không dấu vết đều vùi vào trong áo choàng của hắn.

Cũng không biết Ly Luân nghĩ gì, yên tĩnh một lúc lâu đột nhiên cười ra tiếng, "Nếu chúng ta có một bé gái như vậy hình như cũng không tệ."

Triệu Viễn Chu nắm chặt áo choàng, chậm một hồi mới hỏi, "Nếu có, muốn đặt tên cho nó là gì."

"Không biết." Ly Luân trả lời.

"Có thể suy nghĩ."

"Không có gì đáng suy nghĩ, có lấy cũng không dùng được."

Triệu Viễn Chu cúi mặt, không chút sơ hở nói, "Nếu có thể sử dụng thì sao."

Ly Luân bối rối, "Còn có khả năng khác à?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro