Đào Hoa Kiếp 5 - [1] Ngạo Nhân, Trác Dực Thần, Trác đại nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ly Luân cuối cùng cũng không nói ra tên, ôm Triệu Viễn Chu về phòng ngủ, chờ y hồi phục một chút mới rời đi.

"Ngươi lại muốn đi?" Triệu Viễn Chu từ trên giường ngồi dậy.

"Không đi chẳng lẽ chờ ngươi phong ấn."

Ly Luân đến tiểu viện vốn chỉ muốn âm thầm nhìn xem Triệu Viễn Chu thế nào, nhưng mọi chuyện thành ra như bây giờ không nằm trong kế hoạch của hắn, hắn cũng sẽ không đời nào trở về trong phong ấn, còn chưa biết rõ vì sao người này lại bị Tập Yêu Ti sai khiến, hắn muốn tiếp tục đi điều tra.

Lần này không nghe Triệu Viễn Chu nói gì nữa, Ly Luân hóa thành khói đen xuyên tường đi ra, lúc đến biết được quan hệ giữa y và Tập Yêu Ti, hắn đã rất tức giận, lúc rời khỏi tiểu viện tâm tình ngược lại hòa hoãn không ít.

Khi đến Thiên Đô bên ngoài Đại Hoang, Ly Luân phát hiện có người theo dõi mình, mới đầu còn cho rằng lại là kẻ nào không muốn sống muốn bắt hắn trở về, ai ngờ vừa rơi xuống đất ngưng thành hình, một nữ yêu rơi xuống trước mặt.

"Ly Luân, cuối cùng ta cũng tìm được ngươi." Ánh mắt nữ yêu nhìn hắn khó nén kích động.

Ly Luân cẩn thận đánh giá từ trên xuống dưới một phen, mới nói, "Ngạo Nhân? Sao lại là ngươi."

"Đã lâu không gặp," Ngạo Nhân nóng lòng đi về phía hắn, "Nghe nói ngươi thoát khỏi phong ấn, ngươi đi đâu ta tìm ngươi đã lâu."

Ly Luân nhíu mày, "Ta đi đâu không liên quan đến ngươi."

Gương mặt đỏ bừng của Ngạo Nhân bị đâm hạ nhiệt, hai tay không ngừng kéo tay áo, "Mấy năm nay... Ngươi thế nào?"

"Cảm giác bị phong ấn, ngươi nói xem thế nào?" Ly Luân nghiêng đầu đánh giá nàng, vẫn nói không chút lưu tình.

Bị cặp mắt kia của hắn nhìn, Ngạo Nhân khẩn trương gấp bội, "Lúc trước ngươi đột nhiên biến mất, ta vẫn luôn tìm ngươi, ngươi và Chu Yếm vốn là bạn tốt, sao hắn có thể đối xử với ngươi như vậy?"

"Đây là chuyện giữa ta và hắn, không cần người khác tới quản."

Thái độ của Ly Luân lãnh đạm, Ngạo Nhân cũng không nghĩ gì về điều đó, hắn vốn luôn như vậy, chỉ có lúc ở cùng Chu Yếm mới có chút sắc mặt tốt, nhưng dù vậy, Ngạo Nhân vẫn muốn đi theo hắn, muốn giúp hắn.

Ngạo Nhân cố lấy dũng khí, ngẩng đầu nhìn đại yêu áo đen trước mặt rơi xuống đất tựa như bóng ma trong đêm tối, "Nhất định bây giờ ngươi có rất nhiều chuyện muốn làm, để ta giúp ngươi."

"Có cần thiết không?" Ly Luân nhướng mày, "Nói thẳng đi, ngươi muốn mượn ta đạt mục đích gì."

"Không có mục đích gì," Ngạo Nhân được ăn cả ngã về không đáp, "Ta chỉ muốn giúp ngươi."

Ánh mắt của Ly Luân như muốn xuyên thấu cả người Ngạo Nhân.

Ngạo Nhân đón lấy ánh mắt đánh giá của hắn, "Để ta giúp ngươi, có được không?"

Ly Luân nhìn nàng hồi lâu, không đồng ý cũng không cự tuyệt, áo choàng vung lên, hình người tản thành khói đen bay về phía bầu trời đêm.

Ngạo Nhân không khỏi cảm thấy cao hứng, biết hắn chấp nhận, theo sát phía sau chạy về phía hắn rời đi.

Đêm tối trôi qua, mặt trời mọc.

Trong tiểu viện, chim giấy bị ma thuật điều khiển bay xuống trước cửa sổ phòng Triệu Viễn Chu, buông thư ngậm trong miệng xuống rồi bốc cháy.

Triệu Viễn Chu không mặc ngoại sam, mặc y bào màu đỏ đen thêu vàng, thắt lưng ôm lấy dáng người xinh đẹp và tua rua thật dài rủ xuống.

Y xoa thắt lưng, mở thư Tập Yêu Ti đưa tới, đang nhìn, Văn Tiêu gõ cửa đi vào, tóc xõa, trong tay cầm một kiện áo đen.

"Cha, y phục của người sao lại ở trong phòng con."

"Hả...?" Thấy nàng đi vào, Triệu Viễn Chu vội vàng buông tay xoa thắt lưng xuống, thấy áo đen kia liền cảm thấy chột dạ, "Ta, đêm qua lúc đi quên lấy."

Buông quần áo xuống, Văn Tiêu lại hỏi, "Hai gã sai vặt đi đâu rồi, sao con không thấy người nào cả?"

Triệu Viễn Chu càng thêm xấu hổ, "Bọn họ...... xảy ra chút vấn đề."

"Hai người đều không dùng được ạ?"

"Đúng vậy."

"Vậy ai chải tóc cho con, sáng nay con ăn gì đây?"

Triệu Viễn Chu quay sang một đống gỗ vụn ở góc phòng, càng thêm xấu hổ, nhưng lập tức lại nghĩ, y chột dạ cái gì, hai gã sai vặt cũng đâu phải y đánh nát.

Giọng nói của Triệu Viễn Chu cực kỳ mất tự nhiên, "Hôm nay ta chải tóc cho con, chúng ta ra ngoài ăn."

Văn Tiêu kinh ngạc, "Thật sao? Ra ngoài ăn, người sẽ đi cùng con ạ?"

Triệu Viễn Chu gật đầu, nàng lập tức vui mừng hớn hở, quay đầu ra cửa, rất nhanh ôm cái hộp gỗ trở về.

Văn Tiêu ngồi vào trước bàn cầm lược lên, Triệu Viễn Chu nhận lấy, hộp gỗ mở ra, bên trong tất cả đều là trâm cài tóc của nữ nhi, tràn đầy một hộp.

Văn Tiêu lấy từ bên trong ra hai cây đặt lên bàn, nhớ tới cái gì đó, do dự hỏi, "Cha biết chải tóc không?"

"Tóc của ta không phải đều tự chải sao, sao lại không."

"Nhưng tóc của người chưa bao giờ thay đổi, ta chưa từng thấy người thả tóc xuống." Văn Tiêu có chút buồn rầu, bỗng nhiên cảm thấy để Triệu Viễn Chu chải tóc cho nàng không phải là ý kiến hay.

"Chuyện này có gì mà không biết."

Triệu Viễn Chu vén tay áo, ngón tay nắm lược xuyên qua sợi tóc đen như thác nước của nàng, tinh tế vuốt tóc dài một lần, lược từ sau lưng trượt xuống, một đôi tay bận rộn trên đầu Văn Tiêu, y chải từng chút một, tuy rằng động tác vụng về, nhưng cũng có hình có dạng.

Văn Tiêu lẳng lặng ngồi ở trước bàn hưởng thụ sự hầu hạ của đại yêu, đãi ngộ như vậy ngoại trừ nàng chỉ sợ không ai có thể có.

Đại yêu cẩn thận chải tóc cho nàng, Văn Tiêu bỗng nhiên gọi một tiếng, "Triệu Viễn Chu."

"Hả?" Đại yêu đang chuyên tâm chải tóc đáp.

Văn Tiêu nhìn ngoài cửa sổ không quay đầu nói, "Nuôi con có phải rất phiền phức không, chải tóc cho con gái cũng phải làm."

Triệu Viễn Chu ôn nhu nói, "Có thể bện tóc cho thần nữ đại nhân tương lai là vinh hạnh của ta."

Văn Tiêu mỉm cười không nói gì nữa.

Tóc chải được một nửa, Triệu Viễn Chu đột nhiên chuyển đề tài.

"Sau khi ăn xong ta đưa con đến Tập Yêu Ti, trong khoảng thời gian này con cứ ở đó."

"Tại sao con phải đến Tập Yêu Ti làm gì?" Văn Tiêu cả kinh hỏi.

"Ta phải đi xử lý một số chuyện, Tập Yêu Ti có thể bảo vệ con an toàn."

Văn Tiêu hắt cằm, "Pháp thuật của con cũng không phải luyện không công, cha không ở đây con có thể tự bảo vệ mình, không cần phải đến Tập Yêu Ti."

"Pháp thuật của con quả thật tiến bộ rất nhanh, nhưng dù sao cũng phải có người che chở cho con ta mới yên tâm."

Văn Tiêu có chút mất hứng, "Con không phải trẻ con, không cần lúc nào cũng phải có người che chở."

"Nơi này không an toàn nữa, nếu ngày nào đó có người đột kích, ta lại trùng hợp không có ở đây...... Coi như là để cho ta yên tâm một chút."

Giọng nói dịu dàng của Triệu Viễn Chu dễ nghe như thế, gần như muốn làm cho người ta chết đuối trong đó, Văn Tiêu đành phải đáp ứng.

"Vậy được rồi, có điều, để trao đổi, lần tới người phải ra ngoài cùng con đi dạo, không được từ chối nữa, một mình con đi quá nhàm chán."

"Được." Triệu Viễn Chu bất đắc dĩ cười đáp ứng.

Cố định xong sợi tóc cuối cùng, y buông lược xuống, "Chải xong rồi, xem đi."

Văn Tiêu vốn rất cao hứng, kéo gương qua nhìn, ngây dại...

Tất cả tóc mai trên trán đều được chải cẩn thận tỉ mỉ, dính vào nhau, chải gọn gàng vào nhau và buộc ra sau đầu.

Không chỉ là khó coi, mà là......

Ngay cả lão phụ lớn tuổi tóc hoa râm cũng không chải loại đầu này!

Trong gương chiếu ra khuôn mặt Triệu Viễn Chu, đại yêu nhìn qua còn rất hài lòng với tay nghề của mình, đang cài trâm cài tóc vào búi tóc.

Văn Tiêu nhìn vào gương thở dài một hơi.

"Sao vậy, thế này không tốt sao?" Triệu Viễn Chu hỏi, "Ta cảm thấy rất tốt, chải lên thật nhẹ nhàng khoan khoái."

"Cha à" Văn Tiêu thở dài, "Đã bao nhiêu năm rồi, người búi kiểu tóc này đã trôi qua bao nhiêu năm rồi."

Triệu Viễn Chu dừng tay cài trâm, nghiêm túc suy nghĩ, "Mười mấy năm hay là mấy chục năm trước, ta không nhớ rõ lắm."

"Mấy chục năm trước?" Khóe miệng Văn Tiêu giật giật, muốn đánh người, "Búi tóc kiểu cũ này đã không còn ai chải nữa rồi, đội cái đầu này ra ngoài sẽ bị chê cười."

Triệu Viễn Chu nghẹn lời.

Kiểu búi tóc này đúng là y đã thấy từ rất nhiều năm trước rồi, y hiếm khi ra ngoài cũng không tiếp xúc với nữ tử khác, hiện tại nữ tử loài người chải búi tóc gì y làm sao biết được.

Văn Tiêu thở dài, rút trâm cởi tóc, đưa lược qua, "Làm lại từ đầu, con nói chải như thế nào thì chải như thế đó."

Triệu Viễn Chu nhận lấy lược, "Được."

Hai người soi gương khổ sở hết nửa ngày, chờ chải tóc đến khi có thể ra khỏi nhà, Văn Tiêu đã đói bụng ùng ục, lôi kéo Triệu Viễn Chu rời đi.

Trên đường Thiên Đô, người đi bộ qua lại, trẻ con chạy nhảy, người già đi chậm rãi, có người xách thúng, có người đẩy xe, ven đường có rất nhiều quán nhỏ, tiếng bán hàng rong vang vọng khắp nơi.

Văn Tiêu thành thạo dẫn đường, dẫn Triệu Viễn Chu đến một sạp hàng bên đường.

Khói trắng bốc ra từ lò hấp, xung quanh bàn nhỏ đã có không ít người ngồi.

Ông chủ sạp là một đôi vợ chồng trung niên, Văn Tiêu là khách quen ở đây, hai vợ chồng vừa thấy nàng đến liền vội vàng chào hỏi, vừa muốn nói chuyện lại bị nam tử tuấn mỹ ăn mặc sang trọng bên cạnh nàng làm cho kinh ngạc, bọn họ đều là người bình thường, vị nam tử đó, bất luận diện mạo, quần áo hay cử chỉ, vừa nhìn đã thấy không giống với bọn họ.

Văn Tiêu chọn một cái bàn nhỏ ngồi xuống, "Ông chủ, bọn ta muốn hai chén mì Dương Xuân, hai cái bánh bao hấp, nước đậu, dưa muối."

"Được rồi, được rồi, tới ngay."

Ông chủ không cần nhìn Triệu Viễn Chu thêm mấy lần, mặc dù thức ăn trên sạp của mình bán rất chạy, nhưng suy cho cùng vẫn chỉ là thứ ven đường, bàn ghế gỗ rách nát tróc sơn thật thô sơ, cực kỳ không tương xứng với y, lúc ông chủ bưng đĩa qua còn có chút nơm nớp lo sợ, đồ ăn bày ra cũng gọn gàng hơn những bàn khác.

Bà chủ ngược lại không nghĩ nhiều, lúc đặt bánh bao hấp mới ra lò lên bàn bọn họ, lại liếc nhìn tóc Văn Tiêu mấy cái, không khỏi nói.

"Cô nương, búi tóc hôm nay của cô......"

Văn Tiêu sờ sờ đầu mình, "Sao vậy, tóc của ta rất kỳ lạ sao?"

"Đúng là có chút kỳ lạ," Bà chủ do dự nói, "Cô nương bình thường không chải kiểu đầu này, sao hôm nay lại đổi rồi."

Văn Tiêu liếc sang một bên, Triệu Viễn Chu lấy lại bình tĩnh nhét bánh bao vào miệng.

"Hôm nay người hầu trong nhà có một số việc không thể tới, tóc này là cha ta chải." Văn Tiêu càng nói cười càng lợi hại, "Cha ta lớn tuổi lại vụng về, bận rộn rất lâu mới chải thành như vậy, đã rất tốt rồi."

"Thì ra là như vậy," Bà chủ cũng cười rộ lên, "Trông cô nương còn rất trẻ, chắc hẳn cha cô cũng không lớn tuổi lắm."

Văn Tiêu lắc đầu, "Ông ấy lớn tuổi rồi."

"Là vậy, người lớn tuổi tay chân kém linh hoạt, có thể chải được thế này đã là rất tốt rồi."

"Đúng vậy, chải rất lâu, thiếu chút nữa bỏ luôn bữa sáng."

Hai cô nàng ngươi một câu ta một câu, Văn Tiêu trò chuyện đến quên đói, cho đến khi một cái bánh bao rơi xuống trước mặt.

Văn Tiêu quay đầu, Triệu Viễn Chu đang vén tay áo, lại gắp bánh bao nhỏ nóng hầm hập từ trong ngăn kéo đặt lên đĩa của nàng, giơ tay lên, trên áo bào màu vàng đen có thêu hoa văn tinh tế lóe lên một tầng ánh sáng.

"Cha cô kiếm được một cô con gái không dễ dàng, ông ấy lớn tuổi, tay vụng về, cô cũng đừng làm khó ông ấy."

"Không phải nói đói bụng sao, mau ăn đi."

Triệu Viễn Chu liên tiếp gắp vài cái bánh bao mới chặn được miệng Văn Tiêu.

Hai người ngồi ăn sáng trên sạp hàng đơn sơ ven đường, bốn phía khắp nơi đều là mùi cơm.

Hơi nóng trong lò hấp lan xa, người người qua lại trên đường, hàng quán san sát nhau, hàng quán ven đường chất đầy hàng hóa, tiếng bán hàng rong sôi động không ngừng.

Văn Tiêu vùi đầu ăn bánh bao, Triệu Viễn Chu nuốt xuống một ngụm mì Dương Xuân, ngẩng đầu nhìn người qua lại.

Lần cuối cùng nhìn thấy cảnh tượng thế này là khi nào, y đã không nhớ rõ, y sống còn lâu hơn con đường này, lâu hơn cả Thiên Đô thành, chớ nói chi là những con người đi qua nơi này. Hôm nay gặp mặt đối phương vẫn là thiếu niên, lần sau gặp lại chính là bộ dáng tóc bạc phơ của bọn họ, có lẽ lần sau khi y bước đi trên con đường này, những người đi bộ xung quanh y đã thay đổi, và cả toà thành này cũng đã thay đổi.

Ngàn vạn năm tất cả mọi thứ đều đang thay đổi, duy chỉ có y là không thay đổi.

Nhìn người trên đường, Triệu Viễn Chu lấy bầu rượu ra uống một ngụm, thuốc áp chế lệ khí bên trong vẫn đắng như vậy.

Sau khi ăn xong bọn họ khởi hành đến Tập Yêu Ti.

Triệu Viễn Chu đeo một chiếc mặt nạ đáng sợ trông như bị lửa thiêu rụi, đến trước cửa Tập Yêu Ti, từ xa đã nhìn thấy một thanh niên áo xanh cầm kiếm đứng trước cửa.

Triệu Viễn Chu và Văn Tiêu từ trên không trung bay xuống, vừa rơi xuống đất, thanh niên áo xanh trước mắt tức giận, rút kiếm ra chĩa vào bọn họ.

"Triệu Viễn Chu, ta chờ ngươi đã lâu rồi."

"Người này là ai vậy, thật không lễ phép, vừa đến liền động thủ." Văn Tiêu lấy sáo ra nắm trong tay, đánh giá thanh niên chĩa kiếm về phía bọn họ.

"Trác Dực Thần."

Triệu Viễn Chu xuyên qua mặt nạ nói với Văn Tiêu, lại chuyển hướng Trác Dực Thần cầm kiếm.

"Một thời gian không gặp, ngươi cao lên rồi."

"Bớt nói nhảm đi!" Trác Dực Thần giơ Vân Quang Kiếm trợn mắt quát, "Nếu có thời gian nhớ lại ta cao bao nhiêu, vậy ngươi còn nhớ rõ ca ca ta trông như thế nào không!"

Hắn lần nào cũng hỏi câu này, Triệu Viễn Chu lần nào cũng trả lời, "Ca ca của ngươi, ta thật sự không nhớ rõ lắm."

"Cũng đúng, ngươi đã giết nhiều người như vậy, chắc chắn không nhớ rõ, ngươi không nhớ, nhưng ta nhớ. Triệu Viễn Chu, năm đó ngươi giết ca ca của ta, giết nhiều người của Tập Yêu Ti như vậy, ngươi còn mặt mũi gì mà bước vào đây!"

Lời vừa dứt, trong phút chốc, Trác Dực Thần cầm kiếm vọt tới, đánh thẳng mạch máu Triệu Viễn Chu.

Triệu Viễn Chu che chở Văn Tiêu thoải mái né tránh, còn thành thạo nói, "Trác đại nhân, đã lâu như vậy rồi mà kiếm thuật của ngươi vẫn không tiến bộ chút nào."

Trác Dực Thần nghiến răng nghiến lợi, lại một kiếm đâm vào ngực Triệu Viễn Chu, Triệu Viễn Chu đẩy Văn Tiêu ra xa, bản thân bất động tại chỗ thoáng nghiêng người né tránh một kiếm này.

Trác Dực Thần không ngừng vung kiếm đâm tới với tốc độ cực nhanh, Triệu Viễn Chu không vội né tránh, Văn Tiêu cầm sáo trong tay ở một bên nhìn theo.

Bọn họ đối chiến thu hút không ít người Tập Yêu Ti bon chen ra xem.

Mọi người vây quanh bên cạnh, mồm năm miệng mười thảo luận.

"Trác đại nhân cũng được coi như thân thủ tốt trong thế hệ trẻ, nhưng cái này..." Một người nhìn bọn họ so chiêu thở dài, mặc dù Trác Dực Thần và Triệu Viễn Chu vẫn đang đánh, nhưng tu vi chênh lệch thật sự quá lớn, thắng bại sớm đã rõ ràng.

"Chu Yếm thật sự lợi hại vậy sao, không còn cách nào diệt trừ hắn nữa à?"

Trưởng lão tóc bạc phơ lắc đầu thở dài, "Triệu Viễn Chu là hung thú thượng cổ, tu luyện vạn năm, yêu lực cường thịnh, xét về mặt pháp thuật, hắn thậm chí còn mạnh hơn cả chúng ta, với tình trạng hiện tại của Tập Yêu Ti làm sao có thể diệt trừ hắn, không...... Coi như năm đó Tập Yêu Ti cao thủ nhiều như mây, nhưng vẫn không thể làm gì hắn, bây giờ, cho dù tất cả chúng ta cùng xông lên cũng không phải đối thủ của hắn."

"Trác đại nhân vẫn luôn khắc khổ tu luyện, tại sao chênh lệch vẫn lớn như vậy?" Người nọ hỏi.

"Cậu ta mới chỉ tu luyện được một thời gian ngắn," Trưởng lão nói, "Đừng nói cậu ta, chúng ta làm sao có thể so sánh với yêu thú tu luyện ngàn vạn năm, ngay cả thiếu môn chủ Trác Dực Hiên năm đó cũng đánh không lại, tu vi Trác Dực Thần còn kém ca ca cậu ta rất nhiều chứ đừng nói là Triệu Viễn Chu."

Trước cửa có rất nhiều người vây xem nhưng Trác Dực Thần vẫn như cũ toàn lực tiến công, kiếm phá âm lãng, chiêu chiêu đái phong, người xem hoa cả mắt, Triệu Viễn Chu ngay cả tay cũng chưa từng rút ra, vẫn vòng ra sau lưng chưa từng động đậy

Trác Dực Thần nhiều lần đều đánh không trúng, dần dần vội vàng xao động, liên tiếp tấn công vào mặt Triệu Viễn Chu, cho dù không thể làm y bị thương, ít nhất cũng có thể tháo mặt nạ chế nhạo người kia. Triệu Viễn Chu mỗi lần đến đều đeo mặt nạ, hắn thậm chí còn không biết kẻ thù của mình trông như thế nào, điều đó thực sự còn nhục nhã hơn việc tát vào mặt hắn ở nơi đông người!

Vân Quang Kiếm ra đòn với tốc độ cực nhanh, lần này Triệu Viễn Chu không tránh nữa, giữa điện quang hỏa thạch, hai ngón tay y liền kẹp lấy mũi kiếm, bước đi bất động, hai ngón tay kẹp lưỡi kiếm nhấc lên, Vân Quang Kiếm từ trong tay Trác Dực Thần bay ra, bay giữa không trung rơi vào trong tay Triệu Viễn Chu.

Chỉ với một chiêu, thanh kiếm đã bị lấy đi.

Mỗi lần Triệu Viễn Chu đến Tập Yêu Ti, chỉ cần Trác Dực Thần ở trước cửa liền nhất định canh giữ trước cửa, cùng y đánh một trận.

Nhiều lần tỷ thí trước đây, đều là kết quả này.

Trác Dực Thần cũng biết sẽ như vậy, nhưng hắn không cam lòng, kẻ thù giết ca ca hắn đang ở ngay trước mắt, nhưng hắn lại vô năng vô lực.

"Triệu Viễn Chu, ngươi đừng vui mừng quá sớm, sớm muộn gì ta cũng sẽ giết ngươi!"

"Nếu như ngươi muốn mạng của ta, ta tùy thời đều có thể chờ ngươi, chỉ là, Trác đại nhân cần phải nâng cao kiếm thuật của bản thân một chút."

Triệu Viễn Chu một tay cầm kiếm, đưa chuôi kiếm ra, Trác Dực Thần tức giận rút kiếm, cắm vào vỏ, xoay người rời đi.

Các trưởng lão Tập Yêu Ti đúng lúc nghênh đón, hành lễ với Triệu Viễn Chu.

"Triệu đại nhân, ngài đã nhận được thư rồi chứ, về chuyện Hòe Quỷ Ly Luân trốn khỏi phong ấn, bọn ta muốn nghe ý kiến của ngài."

"Được." Triệu Viễn Chu nói.

Đoàn người đi vào phòng nghị sự, bên trong đã ngồi đầy người.

Trưởng lão mang theo Triệu Viễn Chu và Văn Tiêu đi vào ngồi trong một góc, mọi người thấy bọn họ tới nhao nhao thấp giọng nghị luận, trong phòng nghị sự lập tức lộn xộn.

Người đang nói cất cao giọng, đè lên một đám tạp âm.

"Mấy ngày trước Hòe Quỷ Ly Luân trốn khỏi phong ấn, nhiều đội được phái đi vẫn không tìm được tung tích của hắn, hắn còn đả thương người của chúng ta. Ly Luân đi đâu vẫn chưa rõ, thực sự rất nguy hiểm. Bị phong ấn nhiều năm với tính tình của hắn nhất định sẽ tùy thời trả thù. Không biết muốn gây ra chuyện gì, chúng ta phải nhanh chóng tìm được hắn. Mặc dù không thể khống chế được hắn nhưng ít nhất cũng biết rõ hắn muốn làm gì."

Một người khác đang ngồi nói, "Ly Luân đã đả thương rất nhiều người của chúng ta, nếu không phải mọi người chạy trốn kịp thời chỉ sợ sẽ không về được, đây còn không phải là trả thù sao."

"Đúng vậy, đúng vậy." Mọi người phụ họa, "Thật sự rất khó tìm ra tung tích của Ly Luân, tu vi của hắn cao hơn chúng ta, làm sao chúng ta có thể bắt được hắn? Phái thêm nhiều người đi nữa cũng vô dụng."

"Nói cái gì vậy, bắt không được hắn chẳng lẽ mặc kệ sao?! Chẳng lẽ để cho Hòe Quỷ kia giương oai trên địa giới của chúng ta?!"

Người trong phòng nghị sự tranh luận ầm ĩ không dứt, mỗi người đều có lý do thoái thác riêng, ai cũng không nghe ai, chỉ có Triệu Viễn Chu và Văn Tiêu trong góc im lặng.

Trong lúc hỗn loạn, trưởng lão Tập Yêu Ti hiền lành hỏi, "Triệu đại nhân có ý kiến gì về chuyện Ly Luân trốn khỏi phong ấn không?"

Giọng nói của trưởng lão không lớn, nhưng ánh mắt mọi người lập tức đều chuyển hướng vào góc phòng nghị sự, nhìn chằm chằm đại yêu mang theo mặt nạ đáng sợ.

Triệu Viễn Chu lại chậm chạp không nói gì.

Có người tức giận đứng lên, lớn tiếng chất vấn, "Phong ấn là Triệu đại nhân và thần nữ hoàn thành, nói là kiên cố vô cùng, tuyệt đối sẽ không mất hiệu lực, nếu kiên cố vô cùng, xin hỏi Ly Luân làm sao thoát ra ngoài."

"Không biết." Giọng nói Triệu Viễn Chu cách mặt nạ truyền đến.

Người nọ lại hỏi, "Ngươi có biết Ly Luân hiện giờ đang ở đâu không?"

Triệu Viễn Chu vẫn trả lời, "Không biết."

Sắc mặt Trác Dực Thần vốn đã khó coi, lần này lại đập bàn đứng lên, "Một hỏi ba không biết, rốt cuộc ngươi biết những gì?!"

Triệu Viễn Chu nhẹ giọng nói, "Điều ta biết là, Ly Luân không có ác ý với các ngươi, cũng không muốn trả thù Tập Yêu Ti."

"Có ý gì, coi thường bọn ta à?" Trác Dực Thần nghiêm mặt.

"Hắn muốn giết người thì đã sớm giết rồi, đâu cần chỉ đơn giản là đả thương, còn có thể để cho các ngươi chạy trốn sao?" Triệu Viễn Chu hỏi ngược lại, "Nếu Ly Luân có ý định trả thù, ra khỏi phong ấn sẽ giết Tập Yêu Ti, bằng các ngươi, ngăn được sao?"

Những người ngồi đây không nói nên lời.

Triệu Viễn Chu còn nói, "Cho nên Ly Luân không có ác ý với các ngươi, nếu không các ngươi cũng không thể ngồi yên ở chỗ này, cho dù hắn muốn trả thù cũng sẽ không ra tay với các ngươi."

"Cho dù như vậy, cũng không thể để hắn ở nhân gian loạn lạc!" Trong phòng nghị sự có người hô lên, "Triệu đại nhân thật sự không biết Ly Luân ở đâu?"

"Ta thật sự không biết." Triệu Viễn Chu ăn ngay nói thật

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro