Chương 3: Xuất hiện một con Ma cà rồng khác. (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vẫn còn sớm nên vườn thực vật khá tĩnh lặng, không một bóng người. Lấy tài liệu mà Louis đã đưa cho cô để làm căn cứ, Seo Young bắt đầu so sánh địa điểm được đánh dấu trên bản đồ với vị trí cô đang đứng. Cô ngoảnh đầu nhìn quanh quẩn.

Nếu chỉ ở nhà để thu nhập tài liệu thì chắc chắn sẽ có nhiều hạn chế nên Seo Young quyết tâm trực tiếp đi đến tận những nơi mà Louis đã đánh dấu sẵn. Đã mấy ngày nay cô đi tìm kiếm khắp nơi. Nội thành Seoul đều đã đi hết nên lần này cô đi xe bus về vùng quê.

"Có vẻ là ngày thường nên chẳng có mấy người."

Vườn thực vật nơi Seo Young đang đứng cách Seoul 5 tiếng đi xe bus. Gần đây, tội phạm Ma cà rồng hoành hành chủ yếu ở Seoul nên ở các địa phương khác, số trường học phải tạm nghỉ không nhiều. Dù trường học vẫn đóng cửa nhưng liệu có ai tìm tới vườn thực vật ở nơi thung lũng hẻo lánh này.

Seo Young cố hình dung về khung cảnh những đứa trẻ đang nô đùa và làm bạn với thiên nhiên tại khu vườn này nhưng nghĩ mãi chẳng ra hình thù gì nên cô chỉ cười và khẽ lắc đầu.

Khịt...!

"Ken, để người khác thấy là không được đâu nhé!"

Có vẻ không quá khi nói Ken là ma sói. Nghe vậy, đôi chân nhỏ nhắn thò ra ngoài bộ lông mượt vội chuyển động và nhanh như cắt nhảy vào lùm cây gần đó. Nhìn bộ dạng đó của Ken, Seo Young bật cười và không quên nhắc Ken phải chú ý, rồi cô lại vội vàng rảo bước để thực hiện nhiệm vụ quan trọng của mình.

Vườn thực vật này rộng hơn cô nghĩ. Mặc dù đã đi một hồi lâu, Seo Young tiu nghỉu nhận ra rằng cô đi chưa được nửa khu vườn. Cô hít một hơi thật sâu, thở dài và khẽ tự nhủ.

"Đẻ xem hết khu này chắc phải mất một lúc lâu."

Nhưng đâu phải cứ thở dài thì sẽ có người thay cô khảo sát nơi này.

"Trước mắt mình không được thở dài nữa mà phải tích cực làm việc thôi."

Seo Young vừa bước đi vừa đọc tỉ mỉ từng thông tin giải thích về các loại cây và hoa. Trong khu vườn này, ngoài những loài đã biết, còn có rất nhiều loài cây cỏ lần đầu tiên cô nhìn thấy. Seo Young bối rối, không biết loài nào là hoa Ma cà rồng nên chỉ cần loại cây cỏ có công dụng chữa bệnh cô đều ghi lại. Và cứ thế cuốn sổ tay của Seo Young đã dày đặc đủ tên của các loại cây cỏ đến mức chính cô cũng không thể nhớ hết.

"Híc... Mình ghi nhiều quá rồi."

Seo Young lại thở dài và tổng hợp lại nội dung cô đã ghi chú. Trong giây lát, không cảm nhận thấy bóng dáng Ken quanh mình, cô vội nhìn lại phía sau. Không biết có phải do lùm cây um tùm che khuất hay do cô đã đi quá sâu vào trong khu vườn mà chẳng nhìn thấy lối vào đâu nữa.

"Mình phải quay ra thôi."

Soạt!

Lỡ để lạc mất Ken thì sẽ lớn chuyện, Seo Young quay lại phía sau. Định nhất chân bước thì dường như có gì đó sượt qua chân. Thứ vừa trườn qua chân nhột nhột giống như một con rắn khiến Seo Young đứng lặn người như hóa đá. Thật nguy hiểm nếu đó là một con rắn độc, người vẫn cứng đơ vì sợ hãi, Seo Young thận trọng đảo mắt nhìn quanh.

"Ơ, không có gì cả?"

Liên tục đưa mắt nhìn xung quanh mà không thấy gì, cô thở phào nhẹ nhõm. Tuy vậy, lo sợ có thể vô tình dẫm phải rắn, Seo Young nhìn xuống đất và thận trọng bước từng bước, quay lại lối vừa vào.

"Cẩn thận... cẩn..."

Huỵch!

"Ôi, tôi xin lỗi!"

Mải nhìn cắm cúi xuống đất nên Seo Young không biết có ai đó đang đứng trước mặt cô và cứ thế đâm sầm vào người đó. Cả bút và sổ tay ghi chép đều bị rơi xuống dưới đất, cô vội vàng nhặt lên và cúi đầu, luôn miệng xin lỗi người bị cô va phải.

"Xin lỗi... ư?"

Liên tục nói xin lỗi nhưng không nhận được câu trả lời, Seo Young ngẩng đầu lên nhìn. Đó là một người đàn ông mà qua bộ quần áo có thể đoán đó là người quản lí khu vườn này. Tuy nhiên ông ta chỉ hướng ánh mắt vô hồn vào hư không mà không có bất cứ câu trả lời hay hành động nào.

"Gì vậy?"

Như có một luồng khí bất an xẹt qua người, Seo Young lùi lại, định bỏ chạy khỏi người đàn ông kì quái ấy thì lưng cô va chạm phải thứ gì đó. Một cái cây chăng? Seo Young quay lại nhìn.

"Không, không có gì sao...?"

Seo Young có nhìn nhưng cũng không thấy gì, trước mắt cô chỉ là khoảng không. Nhưng chính khoảng không ấy đã không để cô bước qua. Seo Young chạy quanh để tìm lối thoát nhưng bốn bức tường không gian vô hình đã nhốt chặt cô và người đàn ông kì quái.

"Có ai không...?"

Bang ...bang...

Âm thanh dội lại như bị va đập vào tấm kính. Cô liên tục đập tay vào bức tường vô hình nhưng chỉ thấy đau tay. Bị giam ở nơi kì quái cùng với người đàn ông nhìn chẳng khác nào một xác chết, không biết làm thế nào, Seo Young liên tục đi vòng quanh và đập vào kính một hồi lâu.

"Vô ích thôi."

Rõ ràng cô đã thấy cảnh này ở đâu đó. Giọng nói mê hoặc, luồng khí bao quanh khiến người run rẩy. Seo Young như chết lặng với âm thanh quái lạ vọng lại từ phía sau lưng. Dường như đã trải qua tình huống này một lần nên khác với lúc gặp Louis lần đầu, cô có thể cử động theo ý muốn. Seo Young run rẩy, nắm chặt tay và ngoảnh đầu nhìn về phía sau.

"Rất vui được gặp quý cô!"

"Ông...là ai...?"

Phía sau cô là một người đàn ông đầu đội chiếc mũ màu lam kì quái đang ngồi trên chiếc ghế màu đỏ. Chiếc ghế ấy hiện ra lơ lửng trên không, người đàn ông đeo găng tay trắng, cầm trên tay một tách trà. Chiếc mũ ấy giống hệt như chiếc mũ trong truyện Alice ở xứ sở thần tiên.

Thế nhưng, điều thu hút ánh mắt của Seo Young lại chính là vẻ bề ngoài của ông ta. Đó là đôi mắt màu đỏ ngầu, hơn cả mái tóc đỏ, và cả màu da trắng bệch! Với bộ dạng đó thì có vẻ ông ta cũng là Ma cà rồng.

"Chắc cô cũng đã biết về tôi rồi đúng không, Seo Young?"

Người đàn ông biết tên của Seo Young. Trước sự thật ông ta đã biết về mình từ trước, Seo Young bình tĩnh suy nghĩ, thực chất hắn là ai? Ngoài Louis, cô chưa từng gặp một Ma cà rồng nào khác, dù có suy luận theo cách nào đi nữa Seo Young cũng không nghĩ rằng Louis đã cho Ma cà rồng nào khác biết về cô. Nghĩ đến đây, Seo Young đưa ra một khả năng.

"Lẽ nào ông là người có giao kết với giáo sư Kim Han Joo?"

"Ồ, suy luận tới mức đó... Cô thông minh đấy chứ."

Hai bàn tay xỏ găng tay trắng liên tục vỗ một cách hoan hỉ, có vẻ người đàn ông thực sự bất ngờ về Seo Young.

"Cô thực sự rất thông minh. Nhìn tôi không giống con người à?"

Giọng điệu mỉa mai của hắn quả thực không lọt tai chút nào, Seo Young nhăn mặt. Thấy vậy, người đàn ông có vẻ ngoài giống Ma cà rồng tiếp tục giễu cợt Seo Young.

"Nhăn nhó không phải dành cho một khuôn mặt xinh đẹp như cô. Nếu bây giờ cô nói ra người đã có giao kết với cô là ai thì tôi sẽ tha mạng và thả cô đi."

Giọng điệu làm ra vẻ tốt bụng của hắn thật đáng ghét, nhưng dù sao trong giây phút này hắn là kẻ nắm giữ mạng sống của Seo Young. Cô cố gắng nắm chặt đôi bàn tay đang run rẩy của mình, nhìn thẳng vào hắn một cách hiên ngang như thể mình không hề sợ hãi chút nào.

"Ông nghĩ rằng tôi sẽ tin ông sao?"

"Con người này, thật cứng đầu cứng cổ."

Trước vẻ dứt khoát của Seo Young, mặt người đàn ông biến sắc. Dù là người có giao kết với Ma cà rồng thì phần lớn con người đều phải nể sợ và thậm chí không dám nhìn thẳng mặt Ma cà rồng, vậy mà Seo Young đứng đó một cách hiên ngang, không biểu lộ một cách sợ hãi. Giọng nói của hắn tỏ ra thích thú trước một Seo Young như vậy, nhưng trong đôi mắt lại ẩn chứa sự khó chịu.

"Xem ra cô không được dạy dỗ đến nơi đến chốn, ta đã nói những lời vô ích rồi."

Phừng phực

Ánh mắt của hắn rực lên đầy nguy hiểm. Nhận thấy sự nguy hiểm trong đôi mắt ấy, Seo Young khẽ lùi lại ra sau nhưng đột nhiên một cơn đau kinh khủng ở bụng ập đến, cô cúi gập người lại. Lần đầu tiên từ khi sinh ra phải chịu cơn đau kinh hoàng như vậy, Seo Young khụy gối và liên tục nôn khan.

"Cô nghĩ sẽ có sự lựa chọn cho cô sao?"

"...Ông...cũng...không có...sự...lựa chọn nào..."

Seo Young cúi người ôm chặt bụng đầy đau đớn và nói một cách cứng rắn. Thấy Seo Young như vậy, người đàn ông nói với vẻ tức tối.

"Dựa vào cái gì mà cô dám ngạo mạn như vậy, con người này?"

Đang lịch sự, người đàn ông đột ngột chuyển sang nói trống không khiến Seo Young bật cười. Ban đầu khi lão Ma cà rồng dùng lời lẽ lịch sự với mình Seo Young đã có chút buồn cười nhưng khi ão chuyển sang nói cụt ngủn cô càng thấy nực cười hơn.

"Dựa vào đâu mà tôi lại quả quyết như vậy? Đương nhiên..."

Tôi sẽ bảo vệ cô bất cứ lúc nào

Seo Young nhắm mắt và hồi tưởng lại những lời nói của Louis. Đó chính là câu Louis nói với cô vào ngày cuối cùng hai người gặp nhau. Louis đã nói rằng cậu sẽ bảo vệ Seo Young bất cứ khi nào cô gặp nguy hiểm. Tin tưởng mãnh liệt vào lời hứa ấy, cô bất ngờ mở to mắt, nhìn thẳng kẻ đang tấn công mình.

"Người ấy nói sẽ bảo vệ tôi..."

"Cái gì?"

"Cậu ấy... nói sẽ bảo vệ tôi!"

Gừ...gừ...!

Khi Seo Young ngắt lời cũng là lúc khu vườn tràn ngập tiếng gầm thét của ai đó.

Rầm!

Đột nhiên bức tường vô hình bị tác động bơi một lực cực mạnh, phía sau cô, một con sói màu bạc xuất hiện. Lão Ma cà rồng nhíu mày và chặt lưỡi với vẻ khó chịu.

"...Ma sói..."

"Ken...?"

Tuy miệng gọi tên Ken nhưng hình ảnh này hoàn toàn khác với Ken mà Seo Young từng biết, cô hoài nghi liệu đó có phải là Ken của mình. Vẻ đáng yêu thường ngày của một con thú bông xinh xắn dường như đã biến mất, thay vào đó là một con sói trắng to lớn gấp nhiều lần so với Seo Young đang dùng cả cơ thể đập vào bức tường và lồng lộng để đến gần cô. Bức tường vô hình dính đầy máu của Ken và từ từ hiện rõ, cuối cùng bị vỡ vụn và tan thành từng mảnh dưới sức mạnh của Ken.

"Ken!"

Ken đứng phía trước Seo Young để che chắn cho cô và nhe nanh, uy hiếp đối thủ.

"Khó nhằn đây."

Tộc Ma Sói tuy yếu thế hơn Ma cà rồng nhưng trung thành hết mình vì chủ nhân do đó bất kì Ma cà rồng nào cũng muốn thu phục chúng. Thế nhưng lòng tự tôn cao không cho phép chúng dễ dàng khuất phục. Hơn nữa, số cá thể của bộ tộc Ma Sói ít hơn so với Ma cà rồng do đó những Ma cà rồng thu phục được chúng đều là Ma cà rồng ờ cấp bậc cao.

"Chết tiệt."

Một con sói xuất hiện trước mặt thế này, không biết chừng chủ nhân của nó đang ở đâu đó gần đây. Mặt hắn cau lại. Seo Young cho rằng sự có mặt của Ken có thể là một lợi thế đối với cô trong tình huống này. Cô nén đau, vịn tay vào người Ken để đứng dậy. Khi Seo Young đứng dậy, Ken vẩy đuôi rồi cọ cọ khuôn mặt khổng lồ cua mình vào mặt Seo Young. Lúc này đôi mắt vàng rực của Ken hướng thẳng về phía kẻ địch.

"Dù thế nào thì tôi cũng đang nắm lợi thế phải không nào?"

Câu nói đầy khiêu khích của Seo Young khiến hắn cau có. Gã mấp máy môi như muốn nói gì đó nhưng rốt cuộc lại im lặng. Nếu chủ nhân của con Sói biết hắn đã tấn công Seo Young thì không chừng sẽ nổi điên mà tiêu diệt hắn.

"Nhưng đó chỉ là khi các Ma cà rồng thượng cấp biết được mà thôi."

Chỉ cần xử lý mọi thứ một cách bí mật là được. Nghiêng về ý nghĩ đó, vẻ tức tối trên mặt hắn vụt tan biến. Hắn tỏ vẻ ung dung và nhìn con sói đang gườm gườm với vẻ nực cười rồi nhún vai.

Gừ...gừ...

Thấy Ken gầm gừ và ở tư thế chuẩn bị tấn công, Seo Young nhẹ nhàng lùi ra sau. Trong tình thế đối diện, trên tay hắn bỗng bay lên một luồng khói đen và Ken dồn hết sức xông thẳng về phía kẻ thù.

"Dù sao đối với những loại đầy tớ vô tích sự thì..."

Lao thẳng về phía Ma cà rồng nhưng Ken không thể lại gần hắn, mà đứng bất động như bị trói tại chỗ. Dù đối phương là một Ma cà rồng yếu thế đi chăng nữa thì vẫn là tộc Ma cà rồng có sức mạnh vượt trội hơn so với loài Sói. Tỏ vẻ không hài lòng trước cú lao mình của Ken, hắn nhíu mày và chìa tay.

Phụt...

Luồng khói đen phát ra từ tay hắn quấn chặt quanh mình Ken. Những nơi luồng khói chạm vào bốc mùi khét như có gì đó bị đốt cháy và những làn khói đen ngòm bay lên. Lông bị cháy đen và máu bắt đầu chảy ròng ròng, Ken rên lên những âm thanh đau đớn và sụp xuống tại chỗ. Chứng kiến cảnh tượng đó, Seo Young hốt hoảng chạy đến bên Ken.

"Ken!"

Nhưng Seo Young chẳng thể làm gì hơn. Luồng khói đen ấy càng siết chặt cổ Ken, tiếng rên mỗi lúc một thảm thiết. Seo Young lo lắng gọi Ken nhưng dường như khó có thể tỉnh táo, Ken chỉ lè lưỡi rên rỉ.

"Thả Ken ra."

Không có gì đáng sợ bằng việc ai đó vì bảo vệ mình mà phải chịu đau đớn. Nhìn Ken như vậy, nước mắt Seo Young tuôn trào, cô hét lên nhưng hắn chỉ cười nhạo, coi yêu cầu của cô là không tưởng.

"Không còn nhiều thời gian. Ta phải xử lý xong xuôi trước khi kẻ có giao kết với ngươi kịp phát hiện."

Tên Ma cà rồng bước xuống khỏi chiếc ghế đang lơ lửng trong không gian và từ từ bước về phía Seo Young. Tuy đang đau đớn đến mức không thể tỉnh táo, nhưng ý nghĩ phải bảo vệ Seo Young trỗi dậy và tiến lên phía trước, che chắn cho Seo Young. Ken càng di chuyển thì luồng khói kia càng xiết chặt và máu càng tuông đậm đặc. Trong tình cảnh đó, Ken vẫn nhe nanh uy hiếp.

Gừ... gừ...

"Dù vậy thì vẫn là Sói đúng không?"

Trước hình ảnh Ken lết cơ thể bị thương để cố gắng bảo vệ mình, cổ họng Seo Young như nghẹn lại. Giá như cô nghe lời Louis, không đi lung tung... Giá như cô cẩn thận hơn một chút... Giá như ngay từ đầu cô không rời khỏi Ken thì...

"Lou... Louis..."

'Nếu cô gặp nguy hiểm, phải báo ngay cho tôi thông qua Ken.'

Không hiểu tại sao đến tận lúc này cô mới nhớ tới lời dặn dò của Louis, nhưng Seo Young cũng không hiểu rõ câu nói ấy.

"Phải làm thế nào đây? Nếu muốn báo cho cậu biết..."

Tại sao lúc đó cô lại không hỏi rõ cách thức thông báo chính xác. Không biết làm thế nào để có thể báo cho Louis thông qua Ken, từng giọt nước mắt thi nhau tuôn trào trên gương mặt Seo Young, cô gọi tên Louis.

"Lo...uis."

Nghĩ rằng nếu gọi một cách tha thiết thì có thể sẽ vang tới tai cậu, cô liên tục gọi tên Louis. Lúc này cậu chưa kịp tới là do Seo Young gọi quá nhỏ. Khoảng cách với tên Ma cà rồng càng lúc càng thu hẹp, Seo Young ôm chặt Ken và gọi một cách tha thiết.

"Louis... Louis... xin hãy... nghe lời cầu cứu của tôi."

Thầm thì gọi tên Louis nhiều lần nhưng vẫn vô vọng. Cuối cùng, gã đàn ông kia đã tiến đến sát trước mặt Seo Young và Ken. Hắn trợn mắt như muốn kết liễu ngay tức khắc, và nhìn trừng trừng vào họ.

"Kết thúc rồi, ngay bây giờ."

Tay gã đàn ông túm lấy chiếc đầu khổng lồ của Ken. Ken giãy giụa và cố gắng để thoát khỏi bàn tay hắn nhưng vô ích.

Xẹt

Mùi da thịt cháy khét bao trùm khắp khu vườn khiến cho sống mũi cay xè. Nghe tiếng gầm rú thảm thiết của Ken, Seo Young hoảng hốt chụp lấy tay hắn. Bắt đầu cảm nhận nỗi đau đớn như thể ngón tay đang bị đốt cháy, nhưng cô vẫn cố cắn chặt răng chịu đựng đến mức môi rướm máu.

"Hức..."

Đau đớn tới mức nước mắt tuông ràn rụa, miệng rên rỉ khiến Seo Young muốn buông tay ra nhưng không thể nào buông nổi. Sợ rằng Ken sẽ chết trong khoảnh khắc cô buông tay ra, Seo Young cắn chặt răng, chịu đựng.

"Louis..."

"Xin cậu... xin cậu... hãy cứu tôi..."

"Cậu đã nói... sẽ bảo vệ... cho tôi mà... Louis..."

Nước mắt Seo Young rơi xuống và chạm vào mắt cua Ken..

"Đúng là, phải đến tình cảnh này cô mới gọi tôi."

Bỗng nhiên một làn khói xám bao phủ khắp khu vườn, khung cảnh trở nên mờ mịt. Làn khói xám bao quanh Ken và Seo Young rồi bỗng chốc đẩy lùi hoàn toàn luồng khói đen phát ra từ gã Ma cà rồng kia. Chủ nhân của làn khói xám dùng hai tay bế bổng Seo Young, lúc này cô đã gục xuống vì kệt sức, Louis vẫy tay một cái khiến cho Ken cùng làn khói xám đột nhiên biến mất.

"Ngài... ngài... LubeLouis."

"Cái gì thế này, Dewey đây mà."

Dewey dụi dụi mắt dể chắc chắn Ma cà rồng xuất hiện trước mắt mình có thực sự là Louis. Dù đã dụi mắt nhiều lần thì người đang ở trước mặt hắn vẫn là Louis. Hết sức bàng hoàng, hắn loạng choạng lùi lại và định lẩn khỏi tầm mắt của Louis.

Nhìn Seo Young đang ngất lịm, sau khi chắc chắn cô không có vết thương nghiêm trọng nào khác ngoài vết thương ở tay, mặt Seo Young giãn ra. Nhưng chỉ với việc Seo Young bị thương thôi cũng đủ khiến cậu nổi giận. Hơn nữa người có giao kết với cậu lại bị một tên Ma cà rồng hạ cấp làm hại, đôi mắt đỏ ngầu của Louis nhíu lại, một luồng khí đen kịt xuất hiện và bao quanh cậu..

"Ngươi nghĩ rằng mình vẫn có thể bình an vô sự sau khi gây ra chuyện này?"

"Không, không! Nếu biết trước đó là người giao kết với ngài LubeLouis thì...!"

Dewey xua tay, vội vàng giải thích nhưng luồng sát khí của Louis vây kín quanh mìh hắn. Louis nhìn trừng trừng khuôn mặt trắng bệch và rung rẩy của Dewey rồi buông một câu ngắn gọn, dứt khoát.

"Ngươi hãy chết đi."

Cùng với lời nói đó, toàn thân Dewey bị nát thành từng mảnh. Máu và da thịt của hắn bắn văng xung quanh, từng mảnh xương vỡ vụn rải khắp nơi. Louis lạnh lùng nhìn cảnh thân thể tên Ma cà rồng hạ cấp bị nát vụn. Vườn cây vốn trong lành, tỏa hương thơm thanh mát trong phút chốc bị bao phủ bởi mùi máu tanh nồng đến mức khiến người ta phải buồn nôn.

"Thật gan lì."

Ma cà rồng có khả năng tái sinh, vì vậy dù cơ thể đã tan nhưng ngón tay trên mặt đất của Dewey vẫn còn ngọ nguậy. Louis dùng chân giẫm lên cho đến khi những ngón tay ấy hoàn toàn không còn cử động. Với ý nghĩ không còn việc gì phải làm, Louis ôm Seo Young và ẩn mình vào trong làn khói xám.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro