Phần mở đầu.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cánh hoa ấy đỏ hơn máu, hương hoa ma mị tới mức thu hút bất cứ loài Ma cà rồng nào. Chỉ cần nếm một chút hoa, mọi vết thương sẽ được chữa lành, ai sở hữu bông hoa đó trong tay sẽ có quyền năng chế ngự mọi Ma cà rồng.

Loài ác quỷ sợ ánh nắng mặt trời và tỏi sống, một loài ác quỷ chuyên hút máu người để sống. Gọi là ác quỷ nhưng chúng lại có một vẻ đẹp mê hồn, vẻ đẹp dễ khiến con người bị cuốn hút. Còn loài ác quỷ với màu da trắng bệch, đôi mắt đỏ ngầu đặc trưng chỉ xuất hiện trong phim, tiểu thuyết viễn tưởng hay truyện tranh thông qua trí tưởng tượng phong phú của con người.

(Cùng với sự xuất hiện của Ma cà rồng, các vụ giết người lại tiếp diễn...)

Sự tồn tại của các Ma cà rồng không chỉ nằm trong tưởng tượng của con người. Ma cà rồng vượt trội so với con người trên mọi phương diện, nhưng số lượng hiếm hoi đã khiến chúng luôn phải giấu mình để duy trì nòi giống, không hiểu vì lí do gì nhưng các Ma cà rồng lại lộ diện, thoát khỏi bóng tối, tuyên chiến với con người và trở thành đối tượng tấn công của con người.

(Biện pháp đối phó của chính phủ với Ma cà rồng...lại là một cuộc thương lượng với chúng...)

"Thật nực cười."

Đang nghe tin tức trên đài, Seo Young khịt mũi cười mỉa mai những thông tin phát thanh viên đang thông báo. Câu nói " Chính phủ đang nỗ lực hết sức để bảo vệ người dân khỏi Ma cà rồng" lặp đi lặp lại hằng ngày chẳng khác nào tiếng vẹt kêu. Trái ngược với những lời tuyên bố suông ấy, số người bị Ma cà rồng sát hại ngày một tăng thêm. Theo đó, mức độ mất tính nhiệm về chính phủ ở người dân cũng tăng vọt.

Két t t t...
Đang nghe đài, thấy cô chủ nhiệm đẩy mạnh cửa bướt vào với vẻ mặt nghiêm trọng, Seo Young vội vàng tháo tai nghe và rút nguồn Mp3. Tất cả học sinh đang ồn ào, đùa nghịch đều tự giác trở về chỗ ngồi và đồng loạt hướng đôi mắt trong veo về phía cô.

"Chắc các em cũng biết vì sao cô vào lớp chứ ?"

Cả lớp đồng loạt gật đầu. Còn hai tiết nữa mới hết giờ nhưng cô chủ nhiệm bướt vào đồng nghĩa với việc cả lớp sẽ được về sớm. Đáp lại những đôi mắt lấp lánh đang ngước nhìn mình, cô khẽ thở dài và chậm rãi nói.

"Buổi học hôm nay...kết thúc ở đây."

"Uu ooaa!"

Với suy nghĩ dù có chuyện gì xảy ra ngoài kia cũng sẽ không liên quan tới mình, những đứa học sinh vô tư chỉ biết vui mừng reo hò trước thông tin được về sớm. Nhưng nhìn khuôn mặt tối sầm của cô giáo, có vẻ lý do kết thúc buổi học sớm cũng không có gì đáng mừng. Để lập lại trật tự, cô đặt mạnh sổ điểm danh xuống bàn.

"Buổi tối các em không được ra ngoài! Tất cả nhớ chưa?"

Lo lắng cho sự an toàn của học sinh, cô giáo chủ nhiệm liên tục nhắc cả lớp về nhà sớm. Nhưng hình như chả có đứa nào chú ý đến lời cô. Tất cả chỉ thấy hưng phấn và ồn ào với thông báo được về sớm. Thấy bọn trẻ chẳng đứa nào để vào tai lời dặn, cô giáo chủ nhiệm lắc đầu đi ra khỏi phòng.

"Hôm nay mình sẽ làm gì nhỉ?"

"Để xem nào! Làm gì đây?"

Hình như chẳng có đứa nào định về thẳng nhà. Tất cả tụm năm tụm ba thành từng nhóm bàn về việc sẽ làm gì trước khi mặt trời lặn và nhanh chóng rời khỏi lớp. Seo Young cũng thu cặp sách và đứng dậy với ý nghĩa sẽ đi về nhà.

"Seo Young ơi! Cậu đi về nhà luôn à?"

Trong khoảng khắc định bướt ra khỏi lớp, giọng nói của một cô bạn trong lớp đã níu chân cô.

"Sao? Cậu có việc gì à?"

Seo Young chậm rãi quay đầu lại hỏi. Người bạn nheo mắt cười một cách bí hiểm rồi cẩn thận nhìn xung quanh để chắc rằng không có một ai nghe thấy và thì thầm.

"Có chứ. Có một quán rượu bị phá huỷ gần đây nhưng mọi người nói rượu ở đó vẫn còn nguyên. Chỗ đó khá kín đáo và bọn lớp mình đã hẹn nhau đến đó. Cậu đi cùng nhé!"

Có những cảnh báo rằng các Ma cà rồng thường hoạt động trong bóng tối. Vì lẽ đó, mọi người bắt đầu hạn chế đi lại trên đường khi trời tối, nhưng ngược lại số lượng thanh thiếu niên liều lĩnh thích khám phá đêm tối lại tăng lên. Seo Young không hứng thú với đề nghị của cô bạn. Cô không sợ Ma cà rồng nhưng vẫn e ngại việc ra đường buổi tối đầy bất trắc. Trong lúc Seo Young còn đang lúng túng tìm lời từ chối hợp lý để bạn không phật ý thì cô bạn lại cho rằng " im lặng là đồng ý", và vội vã để lại lời hẹn "Vậy mình gặp nhau lúc 6 giờ tối nay ở trước cổng trường nhé!" rồi chạy vụt đi.

Không kịp để từ chối bạn, mặt Seo Young lộ rõ vẻ thất vọng và lo lắng vì không tìm ra cách xử lý tình huống này. Nhưng dù suy tính thế nào cô cũng chỉ có một phương án duy nhất là trực tiếp từ chối lời đề nghị ấy. Seo Young móc điện thoại từ trong túi ra định gửi tin nhắn cho cô bạn.

"Ừm..."

Chăm chú nhìn lướt hết một lượt trong danh bạ, Seo Young nhíu mày phát hiện ra mình không lưu số cô bạn đó. Lý do là mấy ngày trước cô lỡ tay cài đặt điện thoại, danh bạ bị mất nhưng cô ngại lưu số lại nên cứ lần nữa mãi.

"Mình không còn cách nào khác là phải đợi thôi."

Không có số điện thoại nên cô không thể gọi điện, nhắn tin được. Định sẽ gặp và trực tiếp nói lời từ chối, Seo Young xem lại giờ và thở dài, vốn dĩ cô muốn về thẳng nhà nhưng bây giờ phải quay trở lại lớp học.

Thời gian hiện tại là 5 giờ 10 phút. Mặc dù nhà không quá xa nhưng nếu về nhà rồi lộn lại trường sẽ rất mất thời gian. Quyết định ở lại lớp, đợi đến giờ hẹn và nói lại với cô bạn sau đó mới về nhà, Seo Young ngồi lên bàn, vuốt vuốt màng hình điện thoại một mình giữa lớp học trống không.

"...?"

Đang mân mê điện thoại, trực giác mách bảo có ánh mắt ai đó đang lén nhìn mình, Seo Young quay đầu lại phía sau với ánh mắt hoài nghi.

"Làm gì có ai nhỉ."

Các bạn đã về hết rồi, chỉ còn lại Seo Young một mình trong lớp. Chắc hẳn có ai đó đang đứng ở ngoài và nhìn vào lớp, cô vội nhó qua cửa sổ nhìn ra hành lang.

"Hừm, lạ thậy đấy!"

Hành lang hun hút. Một ý nghĩ mơ hồ chạy qua đầu, hay là ma, Seo Young sởn gai ốc, cười gượng gạo, người run lẩy bẩy.

"Ớ, đã gần 6 giờ rồi này."

Sau khi xem lại giờ, Seo Young xách ba lô lên rồi chạy vù ra khỏi lớp. Dường như các thầy cô giáo đã về hết, toàn trường vắng lặng, không một bóng người. Thoát khỏi hành lang lạnh lẽo, cô chạy băng qua sân vận động trống trơn đang cuộn lên những cơn gió cát. Nhưng cảm giác dường như có ánh mắt nào đó vẫn dõi theo cô từ trong lớp học vẫn liên tục đeo bám cô mãi.

"Rốt cuộc cái thứ quái quỷ đó là gì vậy nhỉ?"

Seo Young nghi hoặc, ngoái đầu nhìn phía sau nhưng chẳng có ai đáp lại cô, chỉ là những đám bụi cát cuộn lên lạnh lẽo. Seo Young gãi gãi đầu khó hiểu và vội vã rời khỏi trường.

"Ư... Lạnh quá!"

Trời càng tối, gió càng thổi mạnh. Seo Young lạnh thấy nổi da gà, tay cài lại chiếc áo khoác đang mặc và kéo cổ áo vào trong. Cúc áo đã cài kín mít nhưng cái lạnh vẫn len lỏi quanh mình. Định bụng sẽ gặp bạn trong chớp nhoáng để nói chuyện rồi đi thẳng về nhà, cô rảo bướt nhanh hơn. Ra đến cổng trường, kim đồng hồ chỉ đúng 6 giờ nhưng vẫn không thấy bóng dáng cô bạn đâu.

"Gì thế này? Sao lại đến muộn chứ?"

Người chủ động hẹn mà lại đến muộn, thật không thể chấp nhận được. Seo Young tựa lưng vào tường vừa đợi vừa tính nếu 10 phút nữa mà cô bạn kia không tới thì sẽ về nhà luôn. Thời gian trôi ì ạch, gió thì ngày càng dữ dội. Hai chân cô liên tục co lên duỗi xuống để chống lại cái lạnh tê buốt. Đồng hồ chỉ sang phút thứ 6, không thể kiên nhẫn hơn, Seo Young gãi đầu và đứng thẳng người dậy.

"Thôi, đi về nhà"

Sáu phút ngoài trời là qua đủ đối với một người đang lạnh và run cầm cập, Seo Young dợm bước định về nhà.

"Oà!"

Bất ngờ vì bị bàn tay ai đó túm chặt vai, theo bản năng, Seo Young gạt mạnh ra. Nhưng bàn gay túm quá chặt, dù cố sức thế nào cô cũng không gạt ra được. Mặt Seo Young nhăn lại vì đau, cô nhìn thẳng vào mặt người đang nắm chặt vai mình.

"Ơ? Min A à."

"Cậu đi đâu thế?"

Không hiểu Min A từ đâu xuất hiện mà không hề có tiếng bước chân, nhưng Seo Young chẳng để tâm chuyện đó vì cơn đau ở vai đang hành hạ cô. Tưởng như vai sắp bị nát vụn dưới sức mạnh khủng khiếp ấy, Seo Young rên lên.

"Tay, cậu bỏ tay xuống dùm đi!"

"À, xin lỗi nhé. Vì người cậu ấm quá."

Min A cười giả lả, xin lỗi và bỏ tay xuống khỏi vai Seo Young. Bàn tay Min A đã hạ xuống nhưng mạt Seo Young vẫn chưa thể giãn ra vì vết đau âm ỉ ở vai.

"Cậu đau lắm hả?"

"Một chút."

"Mình thật sự xin lỗi nhé."

Thấy Seo Young vẫn nhăn nhó, Min A rối rít xin lỗi và nắm chặt lấy tay cô.

"...!"

Bàn tay buốt hơn đá. Da tay Seo Young co lại vì lạnh, không thể chịu hơn nữa, cô kinh hãi gạt tay Min A. Min A liếm môi vẻ tiếc nuối.

"Cậu..."

"Ừ?"

Min A vẫn cười. Nụ cười hết sức rạng rỡ nhưng trực giác mách bảo có gì đó kì quặc, bí hiểm ở cô bạn khiến Seo Young do dự. Người đứng trước mắt không ai khác chính là Min A mà cô từng biết nhưng vẫn có gì đó khác lạ, nỗi hồ nghi tràn ngập tâm trí Seo Young.

"Cậu...là ai?"

"Gì cơ?"

"Rốt cuộc...cậu là ai?"

Mặc dù không có chứng cứ nhưng bản năng và tất cả các giác quan đều mách bảo rằng người đứng trước mặt không phải là Min A mà cô từng biết. Seo Young liên tục lùi lại phía sau đề phòng, khuôn mặt Min A đang tươi cười bỗng chốc đanh lại.

"Mới đó đã bị phát hiện. Trực giác của con người đúng là nhạy bén thật."

Vụt!
Đột nhiên Min A biến thành nắm cát và trong tích tắc bị cơn gió cuốn đi, không để lại một chút dấu vết. Trực tiếp chứng kiến cảnh tượng người biến thành cát hết sức kì quái, Seo Young không đứng vững trên đôi chân đang rung lẩy bẩy, ngã phịch xuống đất.

"Ha...ha..."

Người bình thường không thể làm được điều này. Vậy kẻ có khả năng thực hiện chỉ có thể là... Seo Young run lẩy bẩy, lẩm bẩm một mình.

"Ma...cà...rồng."

Ý nghĩ phải bỏ chạy thật nhanh xâm chiếm đầu óc cô, nhưng trái với sự thôi thúc của ý chí, đôi chân cô như cứng lại, không chịu nhúc nhích. Không can tâm chịu chết tại đây, Seo Young cố ép đôi chân chuyển động và đứng lên.

"Mình...phải chạy trốn."

Seo Young cắn chặt răng và tiến một bướt. Nhưng nỗi sợ hãi quá lớn khiến đôi chân như hóa đá, không chịu di chuyển. Cuối cùng, sau khi suýt bị ngã, Seo Young dùng tay bám vào tường và đứng dậy.

"Chúng ta nói chuyện chút nhé?"

Trong giây phút đó, một thứ âm thanh mê hoặc theo gió bay đến, thì thầm vào tai cô. Một giọng nói ngọt ngào và quyến rũ không ai có thể quên dù chỉ nghe một lần. Nhưng trong tình huống này, đó lại là một thứ âm thanh đáng sợ với Seo Young. Cô muốn hét lên cầu cứu nhưng họng nghẹn lại. Nỗi sợ hãi khiến toàn thân cứng đơ, sức lực dồn xuống đôi chân ban nãy cũng tiêu tan, cô bất lực ngồi im tại chỗ.

"Ai đó ?"

Ánh mặt trời dần tắt, màn đêm đen đặt phủ kín con đường. Đèn điện ở bảng hiệu cổng trường cũng bị ngắt khiến bóng đêm càng dày đặc. Tưởng như giọng nói vô hình đang lợi dụng bóng đêm làm lá chắn và dần tiến lại gần bên Seo Young. Không thể nhìn rõ hình dáng chủ nhân, giọng nói càng khiến nỗi sợ hãi tăng lên theo cấp số nhân, Seo Young nắm chặt hai tay, run lẩy bẩy, co rúm người lại.

"Ngươi có muốn được tha chết không?"

Giọng nói hướng vào Seo Young nhưng bóng tối dày đặc như đang siết chặt cổ khiến cô không thể thốt thành lời. Seo Young câm lặng, run lẩy bẩy và bất an nhìn đăm đăm vào bóng tối. Giọng nói ban nãy bỗng trở lên giận dữ và hăm dọa.

"Nếu không trả lời, ta sẽ giết ngươi ngay tại đây. Có muốn tha chết không?"

Đầu óc đang quay mòng mòng vì sợ bị giết, So Young chợt bừng tỉnh, ra sức gật đầu. Cô vẫn chưa muốn chết. Với mong muốn được sống, Seo Young gắng gượng trả lời.

"Có ạ."

Dường như thích thú với bộ dạng run lẩy bẩy của Seo Young, từ trong bong tối phát ra tiếng cười khe khẽ:

"Nếu muống sống thì hãy giúp ta."

"...?"

"Đồng ý không?"

Lời đe dọa vừa rồi bóp nghẹn cô giờ lại chuyển thành lời yêu cầu giúp đỡ! Đầu óc trống rỗng, Seo Young ngồi thừ ra, mắt chớp chớp và nhìn chằm chằm về phía phát ra tiếng nói.

"Trả lời!"

"À...vâng!"

Dù không hiểu bị yêu cầu giúp đỡ điều gì nhưng những câu hỏi giục giã ép buộc Seo Young phải trả lời. Chợt nhận ra mình vừa chấp thuận lời đề nghị, Seo Young bụm tay che miệng. Nhưng Seo Young ơi, tên đã bay thì sao thu lại được?

"Ngươi hứa rồi đấy nhé."

"A, cái đó..."

"Bây giờ định phủ nhận sao?"

Thấy Seo Young lưỡng lự, giọng thì thầm quyến rũ ban nãy vụt đanh lại. Trong giây phút hoảng sợ, Seo Young suýt chút nữa trả lời "vâng" nhưng cô cứ bụm miệng như vậy mà gật đầu lia lịa. Câu hỏi rốt cuộc Ma cà rồng muốn một người bình thường như cô giúp đỡ điều gì chực thốt ra nhưng Seo Young đang cố ngăn lại. Cô sợ câu nói đó sẽ chọc tức hắn, khiến hắn giết mình ngay tức khắc bao trùm tâm trí cô.

"Tôi...cần cô."

Giọng nói vừa rồi còn sắc lạnh như dao bỗng chốc trở nên run rẩy yếu đuối. Seo Young chuyển từ cảnh giác ssang hoài nghi và hướng về phía giọng nói đang phát ra. Đang là người bị đe dọa nhưng cô cảm nhận được giọng nói của kẻ đang đe dọa còn run rẩy hơn mình...

'Có uẩn khúc gì chăng?' (chú ý: "..." là lời thoại của nhân vật, còn '...' là suy nghĩ của nhân vật, từ đây đến cuối truyện lun nha.)

Một kẻ có sức mạnh như Ma cà rồng lại phải uy hiếp tính mạng của con người yếu đuối hơn nhằm đổi lấy sự giúp đỡ thì chắc hẳn có chuyện gì khẩn thiết lắm.

'Sao mình lại có cảm giác thương hại hắn nhỉ?'

Mỉa mai thay, Seo Young bỗng cảm thấy đồng cảm với kẻ vừa đe dọa mình, cô bật cười vì suy nghĩ trái khoáy ấy. Không thể từ chối lời khẩn khoản của hắn, Seo Young khẽ gật đầu. Bỗng chốc trên mặt đất xung quanh cô, những hoa văn xoáy tròn dần hiện ra và tỏa ánh tím rực rỡ.

"Nếu cô phản bội, bỏ trốn hoặc cho mọi người biết về tôi...cô sẽ mất mạng ngay tại nơi này."

Giọng nói đột ngột trở nên sắc lạnh và tiếp tục đe dọa khiến Seo Young tưởng rằng giọng nói buồn bã vừa rồi chỉ là ảo giác. Nhưng tâm trí cô vẫn đang mải mê bay theo những hoa văn tỏa anh tím lấp lánh phủ kín quanh mình.

"Cam kết...được thành lập."

Đó là âm thanh cuối cùng Seo Young nghe được tại đó. Chỉ còn bóng tối đen đặc vây kín trước mắt, cô loay hoay trong bóng đêm mịt mờ, không nhìn thấy, không nghe thấy gì, hoàn toàn mất phương hướng.

______________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro