Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Seohyun là người hầu của Xiao gia. Tập đoàn Xiao rất lớn, nên nhà của họ không nhỏ nhoi gì (đương nhiên =.="). Chẳng khác gì một lâu đài cả. Cô chỉ là một trong vô số người hầu trong căn biệt thự này. 
Mẹ cô là điếm, cô cũng chẳng biết cha của mình là ai. Đi đâu cũng bị người đời cười vào mặt. Mẹ cô bỏ rơi cô ở cô nhi viện, cô sống ở đó cho đến khi tròn 18 tuổi. Cô bắt đầu một cuộc sống mới, phải tự nuôi sống bản thân mình. Cô xin được vào làm người hầu của Xiao gia. Tính đến nay cô đã làm được hai năm… 

Cô là một người sống khép kín, rất ít nói chuyện với mọi người… Một phần vì cô mặc cảm bởi vì thân phận của mình… Nhưng giờ đây cô luôn cố quên đi điều đó, quên đi sự bi quan của mình mà mỉm cười trong cuộc sống. 

_Seohyun! Ra vườn tưới cây đi! 

_Vâng ạ! 

Seohyun chạy nhanh ra vườn, mở van và bắt đầu tưới nước cho thảm cỏ xanh rộng lớn. Cô mỉm cười nhìn những tia nước tung bay trong gió, mát rượi… Cô rất thích tưới cây vào buổi chiều, tại bãi cỏ này… Bởi vì… 

_5… 4… 3… 2…1… -Cô đếm lùi thầm trong miệng, ngước nhìn lên bancon phía trên mình 

Và anh bước ra bancon… 

“Anh đúng giờ thật… cậu chủ…”


Seohyun mỉm cười rạng rỡ khi nhìn vào người con trai đó. 

Chiều nào cô cũng ra đây tưới cây chỉ để ngắm nhìn anh. Xiao Luhan, cậu chủ của Xiao gia. Có lẽ Seohyun đã thầm yêu anh mất rồi… Cô luôn lén lút ngắm nhìn anh dù cho anh không biết điều đó… 

Luhan ngồi trên bệ bancon mà hát vu vơ một câu hát nào đó… Giọng anh rất ấm, rất trầm… 

Chiều nào cũng được nghe cậu chủ hát thì…thật tuyệt…


Cô chưa bao giờ được nói chuyện với Luhan. Anh rất bận, một người hầu như cô làm sao có thể nói chuyện với anh chứ. Nhưng cô luôn hạnh phúc dõi mắt theo anh… 

Mỗi buổi chiều, khi anh đi làm về, cô sẽ đứng bên cạnh để cầm áo vest cho anh… Để được nghe anh nói… 

_Lấy cho tôi một ly nước! 

Mỗi buổi sáng, thì cô lại đứng trước cửa phòng anh, chờ anh bước ra, để nói… 

_Cậu chủ đi làm ạ… 

Và rồi anh đáp… 

_Uhm… Dọn phòng cho tôi! 

Rồi chiều chiều lại lén ngắm anh khi đang tưới cây. Cô biết anh luôn ra bancon ngắm cảnh sau khi đi làm về… 

Suốt hai năm, cô thầm yêu anh. Yêu cậu chủ của mình, nhưng cô chỉ là người hầu thôi. Được chào anh, được nghe anh sai bảo, được ngắm anh… như thế là quá đủ.. 

Ngắm nhìn Luhan mà cô quên tưới cây, cứ thẫn thờ nhìn anh không chớp mắt… 

_Này!- Anh gọi cô 

Cô vẫn mãi chìm vào giấc mơ của mình về anh mà không để ý… 

_Này! Seohyun!- Anh gọi lớn 

Seohyun giật mình nhìn anh 

_Dạ… cậu chủ… 

_Nếu em cứ tưới như vậy thì cỏ sẽ bị úng đó!- Anh dịu dàng nói 

Seohyun nghe anh nói thì mới để ý, nãy giờ cậy chỉ tưới một chỗ mà không rê vòi nước xung quanh… 

_Em… em… xin lỗi…- Seohyun đỏ mặt nhìn anh 

_Chú ý hơn nhé! Em làm việc tiếp đi!- Anh mỉm cười với cô rồi bước vào trong phòng. 

Tim Seohyun run lên vì vui sướng… Anh nhớ tên cô… Một chữ thôi cũng đủ làm cô hạnh phúc. Anh mỉm cười với cô… Nụ cười của anh thật quá đẹp… Cả buổi chiều hôm đó, cô cứ tủm tỉm cười một mình… 




Xiao Luhan, người thừa kế duy nhất của EXOplanet. Gánh vác trên vai một công việc không nhẹ nhàng chút nào. Vì anh là con trai duy nhất, cuộc sống của anh đầy những sắp đặt của cha mẹ, anh chưa bao giờ tự quyết định cho mình một chuyện gì cả… 

Anh cảm thấy chán nản với cuộc sống này, ngày qua ngày chỉ là lặp lại của sự sắp đặt. Hết chuyện này, rồi đến chuyện khác. Công việc, tình yêu… Anh không bao giờ có tự do… 

EXOplanet là một tập đoàn lớn, anh muốn mình làm từ cấp thấp nhất để được kinh nghiệp vững chắc, sau này mới có thể điều hành nó. Nhưng cha mẹ lại bắt anh vào ngay ghế giám đốc mà ngồi… Anh không muốn, nhưng ai phải làm… vì đó là sự sắp đặt của cha mẹ… 

Anh muốn yêu một người nào đó để biết tình yêu là gì, muốn tìm một người bạn để biết tình bạn đích thực là gì… nhưng anh không thể. Mẹ anh luôn bắt anh qua lại với những công tử, tiểu thư của đối tác… Muốn anh nên duyên với những tiểu thư đỏng đảnh… Anh không muốn… 

Cuộc sống của anh khác gì một chiếc hộp thủy tinh. Thấy được tất cả nhưng chẳng bao giờ thoát ra khỏi đó để chạm vào điều mình muốn cả…  

Anh chẳng bao giờ nhớ tên ai cả… bởi vì anh chưa xem ai là bạn cả. Nhưng… anh nhớ được cái tên “Seohyun”, người hầu của anh… Câu chuyện bắt đầu vào một buổi tối… 

…Flashback… 

Một buổi tối trằn trọc không thể yên giấc… Anh quá mệt mỏi với đống công việc và những buổi xem mắt rồi… Bước ra bancon để tìm lấy một chút không khí trong lành, tìm lấy một không gian cho riêng mình… 

Nhìn xuống khu vườn rộng lớn được soi sáng bằng những ánh đèn vàng lấp lánh… cảnh đêm mới yên bình làm sao… 

_Lại đây nào… Nhanh lên…- Tiếng cười nói vui vẻ vang lên 

Anh khẽ nhíu mày nhìn xuống phía dưới… 

Một cô gái với làn da trắng và mái tóc đen óng với nụ cười nửa miệng đập vào mắt anh. Cô ấy đang chơi đùa cùng chú chó tuyết của anh nuôi… Nhìn cô rất dễ thương, khuôn mặt rạng rỡ… Da cô rất trắng, trắng như tuyết vậy… 

Cô mặt một chiếc áo len dài gần đến đầu gối, cổ áo khá rộng là lộ ra bờ vai trắng muốt. Cô cười đùa với chú chó của anh… Nhìn cô chạy xung quanh, cưới tít mắt, nhìn như một thiên thần vậy…. 

Phải chăng em là thiên thần…?


Anh gần như bị cuốn vào hình ảnh của cô,hồn nhiên, ngây thơ. Một sự thuần khiết đến lạ thường. Cô có một điều gì đó mà anh mơ ước… sự tự do. Llần đầu tiên anh rung động trước một người… 

_Seohyun! Vào nhà đi!- Giọng ai đó la lên 

_Vâng! Cháu vào ngay ạ!- Seohyun nói vọng lại 

Cô quay sang vuốt ve đầu chú chó… 

_Tao vào nhé! Mai tao lại ra chơi với mày! 

Nói rồi cô chạy đi…. 

“Seohyun”… Anh sẽ ghi nhớ…

------------- -------------

Vẫn như mọi buổi chiều, Seohyun vẫn ra tưới cây và lén ngắm nhìn anh. Nhưng hôm nay đã trễ 15 phút rồi mà anh vẫn chưa ra ban công. Cô phụng phịu, trút giận lên cái vòi nước. Cô vung thật mạnh cái vòi, làm nước văng tung tóe lên… 

_Cậu chủ sao không ra nhỉ?- Cô thì thầm, môi thì trề ra. 

_Sao lần nào cũng thấy em “hạnh hạ” bãi cỏ hết vậy?- Luhan bước từ trong nhà ra, tay xách một cái giỏ mây 

Seohyun giật bắn người, làm nước văng tung tóe vào người mình… 

_Cậu chủ….?? 

Cô quay lại, vô tình buông vòi nước ra… 

_Á!- Nước xịt thẳng vào người cô 

Seohyun nhắm mắt cố gắng tránh khỏi cái vòi xịt… Hình ảnh đó cũng vô tình làm ai đó thơ thẩn. Nước làm tóc cô bết vào khuôn mặt bầu bĩnh, cái áo sơ mi cũng ướt sũng ôm sát vào thân thể cô… 

_Cậu… chủ… tắt nước… dùm…em…!- Seohyun cố nói 
Luhan bừng tỉnh, đi nhanh lại chỗ cái van, khóa nó lại. Seohyun vẫn đứng ở đó, dưới ánh hoàng hôn, nhìn cô như một con mèo con bị mắc mưa vậy… Luhan lắc đầu mỉm cười, bước lại chỗ cô… 

_Nhìn em này… Ướt hết rồi! Ngốc quá!- Luhan rút trong túi ra một chiếc khăn tay nhỏ, chặm nước trên khuôn mặt cô… 

Tim Seohyun rung lên, đập liên hồi… Anh đang lau mặt cho cô, anh khẽ mỉm cười khi thấy cô ngượng và cố tránh ánh mắt của anh… 

_Cảm… cảm… ơn cậu chủ!- Hai má của Seohyun đã ửng đỏ, cô cứ cúi gầm mặt xuống đất. 

_Sao em không chạy ra chỗ khác? Đứng đó làm gì cho nước văng vô người mình thế hả?- Anh bật cười khi nghĩ lại cảnh tượng lúc nãy 

_Em… em…- Seohyun mím chặt môi, anh cứ cười cô mãi- Cậu chủ… đừng có cười… Em ngượng… mà! 

Luhan nhịn cười, dịu dàng nói với cô… 

_Em đi thay đồ đi, rồi theo tôi…Tôi chờ… 

_Đi đâu ạ?- Cô trố mắt hỏi, lòng thì vui như mở hội 

_Tôi bảo thì cô cứ đi!- Luhan tặc lưỡi 

_Vâng… cậu chủ đợi em 5 phút!- Nói rồi vụt chạy vào trong nhà 

Vừa chạy cô vừa cười hạnh phúc, cô sắp được đi cùng anh…  

“Anh cười với mình… Anh đẹp troai quá…”


5 phút sau, cô chạy như bay ra sân, ngừng lại trước mặt anh, cô thở hồng hộc… 

_Đi thôi!- Anh bước đi 

Cô lẽo đẽo theo sau anh mà không nói một lời nào… 

Cô theo anh đến khu vườn hoa hồng vàng của biệt thự… Anh dừng lại ở giữa khu vườn. Anh lấy trong chiếc giỏ mây ra một chiếc khăn caro sọc trắng đỏ, tung trải ra… 

Cô nhìn anh mà không nói lời nào… sao lại ra vườn hoa vào lúc sập tối như vậy chứ? 

_Ngồi xuống đi!- Luhan gọi cô 

_Vâng…- Seohyun ngại ngùng ngồi xuống mép của cái khăn… 

_Em ngồi xích vào đây… Sao lại ngồi xa vậy…?- Luhan mỉm cười nhìn cô 

“Hôm nay anh cười nhiều thật… Đẹp quá!”


_Nhưng… em chỉ là người hầu thôi… Em không được ngồi với cậu chủ! 

_Tôi cho em ngồi chung với tôi mà! 

_Vâng!- Seohyun rụt rè xích vào gần Luhan. 

Anh lấy từ chiếc giỏ mây ra một hộp sữa dâu và một chai nước cam… 

_Cho em này!- Luhan đưa cho cô hộp sữa dâu 

_Cảm ơn cậu chủ!- Seohyun nhận lấy bằng hai tay 

Luhan khui chai nước cam của mình ra và uống… 

_Tại sao cậu chủ lại đi "picnic" vào giờ này ạ? Trời đã sập tối rồi… 

Seohyun rụt rè hỏi… 

_Tại sao đi "picnic" lại phải đi vào buổi sáng? Đi buổi tối không được sao? Tôi muốn phá bỏ những quy luật đó… Tôi muốn phá bỏ tất cả những quy luật, tại sao phải sống trong những khuôn khổ đó, tại sao lại phải nhốt mình trong những song sắt vô hình đó…- Anh nói một cách chán nản… 

_Em xin lỗi… Hình như cậu chủ chuyện buồn phải không?- Seohyun nhẹ nhàng hỏi 

_Ừ… - Luhan nhìn xa xăm, thở dài 

_Em có thể biết không?- Seohyun ngập ngừng hỏi- Người ta nói khi có chuyện buồn nói ra sẽ nhẹ nhõm hơn… 

Luhan im lặng một hồi lâu… Seohyun thấy thế trong lòng chợt cảm thấy buồn vô cùng… 

“Tại sao lại phải buồn chứ?

Mình chỉ là một người hầu thôi…

Cậu chủ làm sao có thể tâm sự với mình chứ?

Seohyun à! Được ngồi với cậu chủ như thế này là quá tuyệt vời rồi!

Đừng mơ mộng cao quá!”


_Em xin lỗi, cậu chủ!- Seohyun cúi mặt 

Luhan nghe thấy tiếng của cô có một chút thất vọng, anh quay sang nhìn cô. Không hiểu sao có một điều gì đó cứ cuốn hút anh khi nhìn vào cô. Đôi môi của cô rất đẹp… Mỗi lần cậu buồn, thất vọng lại cong và căng mọng lên. Khi cô cười thì nó thật xinh. Anh chợt cảm thấy yêu đôi môi đó. 

_Cậu chủ…- Seohyun gọi anh 

_Sao? 

_Mặt em dính gì sao? 

_Không… - Luhan lắc đầu-… Em có hạnh phúc không?- Anh bất chợt hỏi 

_Có ạ. Cuộc sống này luôn rất đẹp mà. Em luôn được mọi người yêu quý và quan trọng hơn… Em hạnh phúc vì được… 
“… được ngắm anh mỗi ngày…”


Nói đến đây bỗng mặt cô đỏ bừng… 

_Được gì?- Luhan tò mò vì cô bỏ lửng câu nói. 

_Bí mật ạ!- Cô cười tít mắt 

_Ước gì tôi cũng cảm thấy cuộc sống này đẹp thay vì cảm thấy nó vô vị… 

_Sao cậu chủ lại nói nó vô vị. Đối với cậu chủ thì phải đầy màu sắc chứ! Cậu chủ là giám đốc của EXOplanet, cậu chủ có rất nhiều bạn bè… và cậu chủ có một gia đình êm ấm nữa. Em không có tất cả những thứ đó mà em vẫn hạnh phúc, tai sao cậu chủ lại không? 

_Làm giám đốc thì sao chứ? Không có kinh nghiệm năng lực thì đó cũng chỉ là cái danh. Bạn bè sao? Chỉ là những kẻ xua nịnh. Gia đình êm ấm… nó chỉ là một chiếc lồng vô hình thôi… Tôi muốn được tự do, tôi muốn làm những điều mình muốn mà không thể. Vậy cuộc sống không phải rất nhàm chán sao? 

_Dù cho nó có là một chiếc lồng đi chăng nữa thì nó vẫn cậu chủ vẫn có thể tỏa sáng và lộng lẫy trong đó. Cậu chủ được xã hội này tôn trọng và công nhận… Còn em thì…- Nói đến đây mắt cô bỗng đỏ hoe. 

Cô đã vô tình khơi lại nỗi đau của lòng mình… Cái nỗi đau mà cô đã cố gắng quên đi để có thể mỉm cười với cuộc sống. 

_Đừng khóc!- Anh nhẹ đưa tay vuốt nhẹ lên má cô, lau đi giọt sương đó. 

_Mẹ em làm điếm, em có mặc trên đời này cũng chỉ là chuyện ngoài ý muốn của bà. Em còn không biết mặt ba mẹ ra sao. Từ nhỏ đến lớn em sống ở cô nhi viện, những đứa bạn suốt ngày chỉ biết trêu chọc em mà thôi… 

Khi nhắc lại, cô lại bắt đầu khóc. Càng cố quên đi thì lại càng khắc sâu vào lòng. 

_Đừng khóc…- Seohyun vô thức vòng tay kéo cô vào lòng. 

Tim cô đập rất nhanh, cô dựa vào ngực anh, cảm nhận từng nhịp đập của anh. Lần đầu tiên cô không bị ruồng bỏ… Cái cảm giác đó rất kinh khủng. Lần đầu tiên được một ai đó che chở… Đặc biệt, đó là anh. 

Khi đã khóc hết nước mắt, cô ngồi thẳng dậy… 

_Cảm ơn và xin lỗi cậu chủ! 

_Không sao!- Seohyun mỉm cười 

_Cậu chủ cười đẹp lắm, hãy luôn cười như vậy vì cuốc sống luôn đẹp. 

_Uhm… Về thôi, đã tối rồi. 

Anh đứng dậy, Seohyun cúi xuống xếp chiếc khăn bỏ vào chiếc giỏ mây rồi theo anh về biệt thự. 

Đó quả lả một buổi tối tuyệt vời. Anh đã ôm cô vào lòng để dỗ cô. Khi được người mình yêu ôm ấp thì còn gì bằng. Cô được cùng anh trò chuyện dưới những ánh sao trong một khu vườn hoa hồng vàng rực rỡ. Đêm đó cô sẽ chẳng bao giờ quên. 

Còn về anh, anh đã nói ra những tâm sự trong lòng mình bấy lâu. Cô đã giúp anh có một hướng nhìn khác trong cuộc sống. Lòng anh cảm thấy nhẹ hẫng đi khi trút được bầu tâm sự. Quan trọng hơn… Anh cảm thấy mình cần bảo vệ thiên thần đó. 

“Em là thiên thần của anh…

Đừng khóc…

Anh sẽ bảo vệ em!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro