Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay là một ngày đặc biệt ở Xiao gia. Tất cả người trong biệt thự cuống cuồng lên chuẩn bị cho buổi tiệc sân vườn tối nay. Xiao gia thường xuyên mở những buổi tiệc như thế để duy trì tình hữu nghị với các đối tác. Luhan chẳng hề hứng thú với những buổi tối như thế… Lúc nào cũng phải mỉm cười, trở nên lịch thiệp với những cô nàng tiểu thư mà mẹ anh nhắm làm con dâu. Hôm nay cũng chẳng ngoại lệ… 

Chợt chuông điện thoại anh vang lên… Chữ “ Umma” hiện lên làm anh chán nản… Thở dài, anh bắt máy… 

_Dạ? 

_Con chuẩn bị cho tối nay đi đó. Appa và umma không kịp đáp máy bay về. Tối nay con phải chủ trì bữa tiệc. Đừng làm xấu mặt EXOplanet! 

_Vâng! Con biết!-  chán nản, trả lời 

_À! Tối nay tiểu thư Jiyeon có đến, cô ấy đại diện cho tập đoàn T-rash. Nhớ đối xử cho tốt với người ta. 

_Vâng! Con cúp máy đây! 

Luhan ném chiếc điện thoại xuống giường, nhắm mắt cố quên đi những lời mẹ mình vừa nó. Anh rất ghét những cô nàng tiểu thư đó, sao mẹ anh luôn gán ghép anh với những con người giả tạo từ trong ra ngoài như thế chứ? Anh luôn thích những gì tự nhiên… Bỗng, anh nhớ nụ cười của cô… 

“Phải… em trong sáng, thuần khiết 

…tựa một thiên thần…”

Knock… Knock… 

_Cậu chủ, trang phục của cậu chủ đây!- Seohyun lấp ló sau cánh cửa 

Anh bật dậy khi nghe tiếng nói trong trẻo ấy, anh mỉm cười… 

_Seo! Em vào đi! 

_Vâng ạ!- Seohyun lách nhẹ người qua cánh cửa, tay cầm bộ quần áo của anh. 

Luhan nhíu mày nhìn vào cái áo vest đỏ chót trên tay cô… 

_Cậu chủ mặc cái này nhé! Em lựa đó!- Cô mỉm cười 

_Sao… lại là màu đỏ? 

_Đâu nhất thiết bữa tiệc nào cũng phải là vest đen. Đâu có quy luật như thế!... Với lại, cậu chủ ghét những quy luật vô hình đó mà!- Cô nhún vai nói một cái dễ thương. 

Luhan mỉm cười, cậu nói đúng… 

_Cảm ơn em, em dễ thương lắm lắm!- Anh đi về phía cô, cầm lấy chiếc áo vest rồi nhéo nhẹ má cô 

_Không… không có gì… đâu cậu chủ! Em… em ra ngoài đây!- Seohyun chạy ra khỏi phòng để giấu đi khuôn mặt đỏ như cà chua của mình 

Luhan lắc đầu mỉm cười, đó… đó là cảm giác anh luôn tìm kiếm. Anh muốn được ở bên một người làm anh mỉm cười thật sự, chứ không phải là những nụ cười giả tạo. 

Luhan bước từ cầu thang xuống, tất cả ánh mắt đổ dồn về anh. Anh mỉm cười nhẹ gật đầu chào mọi người. 

_Cảm ơn mọi người vì đã đến. Mời mọi người nhập tiệc và có một đêm vui vẻ. 

Tiếng nhạc cổ điển du dương vang lên sau khi lời anh nói kết thúc. Anh bước đến lấy một ly rượu trên khay của một người phục vụ nào đó, rồi tiến đến nói chuyện với những vị khách quí của ba mẹ mình. 

Anh mặc quần jean đen và áo thun tiệp màu, khoác ngoài một áo vest đỏ. Làm anh nổi bật giữa mọi người. Các cô nàng tiểu thư cứ đến mỉm cười, nháy mắt với anh. Luhan mặc kệ, cười nhẹ rồi bước đi. 

_Oppa!!!!- Một cô gái chạy lại quàng lấy tay anh 

Luhan nhăn mặt cố gạt tay ra… 

_Oppa! Hôm nay anh nổi bật thật đấy! Sau này anh lên làm người mẫu bìa cho T-rash nhà em được rồi đấy!(không có cửa đâu thím ạ) 

_Cảm ơn, nhưng tôi không rảnh!- Luhan gạt mạnh tay cô gái đó ra. 

_Bác gái đâu rồi anh?  

_Mẹ tôi đi công tác cùng ba tôi chưa về! Cảm ơn vì đã hỏi! 

_Chúng ta cùng nhảy chứ? Cho mọi người thấy EXOplanet và T-rash hợp tác tốt…- Cô gái đó tự nhiên kéo tay anh ra trung tâm của khu vườn, nơi rất nhiều cặp đôi đang khiêu vũ. 

Cô ta đặt tay anh lên eo mình vào tự nhiên đặt tay mình lên hai vai anh. Luhan khó chịu nhìn cô ta, nhưng anh vẫn cố gắng mỉm cười. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía anh và cô ta… Anh rất muốn gạt tay cô ta ra, nhưng anh không thể… Anh không thể vì mình mà ảnh hưởng đến tập đoàn được… 

Nhưng anh đâu biết rằng, đâu đó có một trái tim đang đau nhói… 

Seohyun cầm khay rượu đi xung quanh để phục vụ mọi người. Cậu nhìn tay anh tay trong tay một cô gái xinh đẹp nào đó… Cô buồn lắm… 

“Chắc đó mới là người anh thích…

Mình chỉ mãi là một người hầu của anh thôi…

Đau lòng làm gì chứ?

Anh mãi là một ngôi sao sáng chói…

Đã là sao thì làm sao mình có thể với tới…”

Seohyun cố giâu đi nỗi buồn của mình, cô rút vào một góc nào đó để có thể lén nhìn anh. Tim cô lại nhói lên mỗi lần cô gái đó nhón chân nói nhỏ gì đó vào tai anh. Anh lại mỉm cười… 

“Tại sao mẹ lại chấm những cô gái trơ trẽn như thế chứ?

Mình còn phải chịu đựng đến bao giờ?

Chẳng ai được như em cả, thiên thần à…

Anh cần một người như em..”

Anh lại nhớ đến cô… Cô đâu rồi? Anh đảo mắt nhìn quanh mà chẳng thấy đâu. Anh đẩy cô gái ra… 

_Nhảy như thế đủ rồi! Còn rất nhiều vị khách quí, tôi phải gặp họ. Mong tiểu thư Ji dự tiệc vui vẻ! 

Anh lạnh lùng nói rồi bước đi, mặc cho cô ta cứ giãy nãy tỏ ra dễ thương. Anh lại phải tiếp tục bước đến tiếp chuyện với các đối tác, chỉ có cách đó mời giúp thoát khỏi mấy cô nàng tiểu thư đỏng đảnh đó… 

Buổi tiệc kết thúc vào rất trễ, anh đã uống rất nhiều rượu… Những cuộc nói chuyện chán ngắt, luôn phải mỉm cười dù mình không muốn. Chẳng bao giờ anh có thể thoát khỏi cái lồng vô hình do chính ba mẹ anh sắp đặt. Vì sao? Vì anh không đủ can đảm? 

Sau khi tiễn khách về hết, anh bước từng bước mệt mỏi trở về phòng. Đổ người xuống chiếc giường lớn, anh mệt mỏi nhắm mắt… Trong người anh chợt cảm thấy bức rức. Anh không muốn làm những điều được sắp đặt này, anh muốn được tự do… Anh không muốn phải trở nên giả tạo như những công tử hay tiểu thơ khác. Anh muốn là anh… Được tự do yêu một ai đó… Được tự do làm những điều mình thích… 

Anh đi thẳng vào phòng tắm, mở nước xối xả vào người mình, anh mệt mỏi lắm rồi. Anh không muốn làm một con rối trong tay của ba mẹ nữa… 

Mặc cho dòng nước lạnh đang xối xả vào người, anh cũng không hề có cảm giác. Trong anh đang đấu tranh dữ dội, một bên anh muốn thoát khỏi tất cả những sự sắp đặt đó, một bên anh không thề vì chữ hiếu… 

_Cậu chủ?- Seohyun chạy vào khi thấy anh như vậy. 

Cô bưng nước giải rượu lên cho anh, khi mở cửa phòng đi vào thì thấy anh ngồi trong phòng tắm để nước xối xả vào mình 

_Cậu chủ sao vậy? Có chuyện gì sao?- Seohyun ngồi xuống đối diện anh, anh để dòng nước xối vào người mình lạnh ngắt. Mái tóc anh bết lại vì nước, ôm sát gương mặt đang của anh… 

Luhan đưa mắt nhìn cô… 

“Em thật sự là thiên thần của anh…

Sao mỗi lần anh mệt mỏi thì em lại xuất hiện…

Lúc nào em cũng mang lại cảm giác yên bình…

Anh yêu những lúc được ở gần bên em…

Cảm ơn em, thiên thần của anh…”

Rồi anh chợt ôm chầm lấy cô, kéo cô té vào người anh. Anh và cô ôm nhau, cả hai đều cảm thấy ấm áp dù cho dòng nước lạnh kia đang len vào cơ thể. 

_Cậu chủ à…- Seohyun lên tiếng, cô cảm thấy vô cùng bất ngờ… 

Luhan hôn cậu, Seohyun tròn mắt nhìn anh. Một nụ hôn sâu và mang chút hơi men. Anh mút lấy đôi môi đỏ mọng, đẩy lưỡi vào trong chơi đùa cùng chiếc lưỡi rụt rè… 

_Cậu chủ… umm.. ummm…- Seohyun cố đẩy anh ra 

Luhan dứt khỏi nụ hôn, ngắm nhìn cô. Sao cô lại có thể đẹp đến thế? Mái tóc dài đang bết lại, chiếc áo sơ mi trắng cũng trở nên trong suốt và ôm chặt lấy thân hình mảnh mai đó… Cơ thể cô hiện ra trước mắt anh một cách hoàn hảo… 

“Anh yêu nụ cười của em…

Nghĩ đến em làm anh mỉm cười…

Đôi môi của em quyến rũ anh…

Làm sao em lại cuốn hút đến thế?

Có lẽ… Anh đã yêu em mất rồi…”

Luhan bế xốc cô lên nhưng không dứt khỏi nụ hôn, anh tắt vòi nước rồi đi ra phòng ngủ. Cả hai thân thể ướt sũng quấn chặt lấy nhau. Anh xé toạt chiếc áo ướt sũng của cô, rồi quăn xuống sàn, cô khỏa thân một nửa nằm dưới thân hình anh. 

Luhan cúi xuống hôn lên bầu ngực cô, nút lấy núm hồng ngọt ngào. Tay không ngừng vuốt ve làn da trắng mịn đó… 

_Urmmm…. Cậu chủ… Chúng ta… không thể… Ngừng lại cậu chủ….- Seohyun rên lên khi anh day lấy hai núm hồng nhạy cảm… 

Cô cong lưng khi cảm giác nhồn nhột trên hai viên kẹo ngọt. Anh vuốt nhẹ tấm lưng cô, hôn lên cổ rồi trở lại đôi môi đỏ mọng… 

_Hãy là của anh…. 

_Cậu chủ… Em và cậu chủ không thể mà… Làm ơn… Ngừng….urmmm… 

Luhan mặc kệ, anh vẫn tiếp tục hôn lên ngực, bụng của cô… Seohyun cố đẩy anh ra. Luhan ghim hai tay cô xuống giường, nhìn vào đôi mắt long lanh của cô… 

_Tại sao chúng ta không thể? 

_Vì em và cậu chủ không thể yêu nhau… Em là người hầu… Em và cậu chủ không thể mà…- Seohyun lắc đầu, hai hàng nước mắt bắt đầu rơi… 

Luhan kề sát tai cô thì thầm… 

_Không có gì là không thể khi… anh yêu em! 

“Em đang mơ sao?

Cậu chủ yêu em?

Đã trở thành sự thật rồi?

Nếu đấy là giấc mơ…

Xin hãy là mãi mãi…

Em yêu anh, cậu chủ!”

Tim Seohyun chợt đập mạnh, cô yêu giây phút này. Giây phút được nghe anh nói tiếng yêu. Cô yêu anh lâu lắm rồi… Câu nói xuất hiện hàng ngàn lần trong giấc mơ của cô đã trở thành sự thật rồi sao…. 

Seohyun chủ động ôm lấy cổ anh, hôn lên môi anh. Chiếc lưỡi rụt rè liếm nhẹ lên môi anh, rồi luồn vào khoang miệng anh. Luhan cuốn lấy lưỡi cô, cảm nhận hương dâu ngọt ngào trong cô… 

Luhan cởi chiếc áo vest của mình và ném xuống sàn. Chiếc áo thun ướt sũng cũng nhanh chóng theo chiếc áo vest kia. Thân hình vạm vỡ của anh hiện ra trước mắt cô. Anh hôn lên môi cô, trượt nụ hồn xuống cổ, xuống ngực. Anh mút lên hai núm hồng ngọt ngào, nút mạnh và day day làm cô rên lên… 

_Urmmm…. Urm…. Cậu chủ… 

Luhan hôn lên bụng cô, tay nhẹ nhàng mở cúc quần rồi tuột nó xuống. Tay anh xoa nhẹ lên phần giữa chiếc quần trong. Xoa nắn nhẹ nhàng… 

_Urggg…nnn… urmmm…. 

Cách anh chăm sóc cái hang động làm Seohyun rùng mình trong khoái cảm, rên lên không ngớt. Anh luồn tay vào bên trong chiếc quần nhỏ,cho tay vào mà di chuyển lên xuống 

_Urgggggg…. Harhhhhh….- Seohyun xuất ra 

Luhan kéo tuột chiếc quần nhỏ của cô rồi liếm lấy cái hang nhỏ của cô.Tay anh tách chân cô ra, vuốt ve hai bên đùi non rồi lần xuốn xoa nắn cặp mông tròn trịa. Lưỡi anh không ngừng trêu đùa chiếc hang ẩm thấp này. 

_Urmmm… Urgggg…. Urggg….Harhhhhh…. 

Seohyun vò rối mái tóc của anh, cô muốn được vào sâu hơn, tay cô đẩy đầu anh gần hơn. 

_Cậu chủ… em… em… sắp… Arharrhhhhh….- Seohyun xuất ra trong khoang miệng anh. 

Luhan nuốt trọn rồi hôn nhẹ vào môi cô… 

_Em ngọt lắm… 

_Em xin lỗi… Xin lỗi cậu chủ… Em không kìm được… 

_Gọi anh là Hanie… Rên tên của anh đi… Seohyun! 

Luhan đẩy hai ngón tay vào chiếc lỗ hồng mời gọi. Anh đưa đầy theo kiểu cắt kéo làm cô đau đến rơi nước mắt…. 

_Urmmm…. A~~~…. Hanie…. Urmmm…. Hanie… Đau… Ư ~~~ 

Seohyun nắm lấy grap giường, cô gồng mình chịu đựng… 

_Thả lỏng… Seohyun… Thả lỏng nào…- Luhan trườn lên hôn vào môi cô khi anh đẩy thêm ngón thứ ba vào… 

_Ư ~~~~…. Đau quá…. Urmmm…Hanie…um…uhmmm… 

Luhan đẩy tay vào sâu hơn, anh hôn lấy cô để nuốt đi những tiếng rên gợi tình. Khi thấy cô đã quen… Anh rút tay ra rồi đút cái to lớn của mình vào… 

_AAAAA!!! Arhhhh…. A~~~ Harhhhhh…. Chậm… đau… Hanie…. Hanie…. 

Seohyun cứ rên tên anh không dứt, cơ thể cô như bị xé toạt ra vậy… Luhan đưa đẩy nhanh, làm cô xốc lên… Seohyun bấu chặt lấy vai anh… 

_Urmmm… Ư ~~~~…. Ư ~~~…. Hrmmm…. Nhanh… lên… Hanie… 

Luhan dường như tìm được điểm ngọt ngào của cô, anh điên cuồng thúc vào mạnh và sâu, tay anh vuốt ve 2 bên hông cô…. 

_Ư ~~~ Aaharhhhhh……-Seohyun  xuất ra rồi lã người đi 

Luhan thúc từng nhịp cuối vào trong cô, anh đong đầy hạt giống của mình vào chiếc hang nhỏ nóng ấm đó… 

Anh rút ra, dòng dịch trắng tuôn ra từ cửa mình cô cùng một ít máu tươi… 

Anh nằm xuống bên cô, ôm cô vào lòng… Trái tim anh đang được sưởi ấm… 

Sáng hôm sau… 

Luhan đã dậy từ sớm, hình như anh không kêu cô dậy. Anh ngắm nhìn con người xin đẹp đang rút vào khuôn ngực mình mà yên giấc. 

Ánh sáng rọi vào căn phòng, chiếu lên mái tóc dài mượt của cô. Làn da trắng nay đã chi chít những dấu hôn đầy sở hữu. Đôi môi đỏ căng mọng kẽ cong lên đầy khiêu khích. Đôi mắt nhắm nghiền trong thật bình yên. 

Lhan cúi xuống hôn cô thật nhẹ… Anh biết mình đã yêu cô rất nhiều, yêu đến không thể cưỡng lại.  

_Ư…- Cô khẽ mở mắt, anh sáng chói lóa làm cô rút sâu vào lòng anh. 

Anh mỉm cười ôm chặt cô… 

Seohyun từ từ tỉnh giấc, cũng mỉm cười hạnh phúc… Đêm qua cứ như một giấc mơ vậy… 

_Em dậy rồi sao?- Luhan cúi xuống hỏi 

_Vâng… thưa cậu chủ!- Seohyun chợt cảm thấy ngượng vô cùng, cô rụt rè nói 

_Sao lại gọi anh là cậu chủ? Đêm qua em gọi anh là gì? 

Luhan thích thú nhìn gương mặt đỏ lựng của cô, anh càng cảm thấy yêu hơn… 

_Ha… Hanie…- Seohyun cố giấu gương mặt của mình vào khuôn ngực anh. 

_Hyunie…- Luhan vòng tay ôm cô thật chặt 

_Em hỏi anh một điều được không? 

_Điều gì? 

_Em… Em có thể yêu anh không?- Seohyun nhìn anh với con mắt chứa đầy niềm hy vọng 

_Sao lại là “có thể”… 

_Vì em chỉ là một người hầu… em không xứng với…- Đôi mắt cô long lanh 

Không để cô nói hết câu, Luhan vội hôn lên đôi môi đó… 

_Có… Em có thể yêu anh vì… anh cũng yêu em!  

Zing Blog

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro