Chương 93

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"..."

Ngụy Vô Tiện nói: "Nhả ra."

Lam Vong Cơ ngẩng đầu, vẫn duy trì ánh mắt lạnh lùng, thân thể hơi nghiêng về phía trước, dùng sức đem ngón tay của Ngụy Vô Tiện cắn từ đốt thứ nhất xuống tới đốt thứ hai.

Ngụy Vô Tiện kêu: "Đau!"

Lam Vong Cơ lúc này mới nới lỏng hàm răng, Ngụy Vô Tiện nhân cơ hội rụt tay về, lăn qua một bên. Bị cắn như vậy làm hắn sởn tóc gáy, bởi vì hắn liên tưởng cái sự cắn này với chó, mà cứ nhắc đến chó thì lông tóc hắn lại dựng đứng hết cả lên. Ai ngờ lăn chưa được bao xa, Lam Vong Cơ đột nhiên rút ra Tị Trần, dùng sức cắm xuống chiếu, ghim luôn cả góc áo của Ngụy Vô Tiện xuống nền nhà.

Quần áo của hai người lúc này đều thay ở Liên Hoa Ổ, dệt từ vải vóc đặc thù, không dễ xé rách. Ngụy Vô Tiện bị đè góc áo không chạy được, nói bừa: "Lam Trạm, ngươi nhìn ngươi đi, chọc thủng chiếu với sàn nhà người ta rồi, phải đền đó..."

Lời còn chưa dứt, Ngụy Vô Tiện bị túm cổ về phía sau, lưng hắn đụng phải một bờ ngực vững chắc, bên tai hắn truyền đến thanh âm trầm thấp của Lam Vong Cơ: "Đền!"

Nói xong, y rút Tị Trần ra khỏi mặt đất, dường như còn định chọc thêm vài lần, Ngụy Vô Tiện vội vàng ngăn y lại, nói: "Dừng lại! Ngươi sao lại thế này, sao uống rượu rồi lại biến thành như vậy chứ."

Giọng điệu hắn là đang trách cứ Lam Vong Cơ. Y nhìn hắn, lại cúi xuống nhìn tay mình, rồi nhìn qua cái lỗ thủng trên sàn nhà, bỗng nhiên tỉnh ngộ, lập tức ném kiếm đi. Tị Trần bị hắt hủi trên mặt đất, "Bang" một tiếng, xoẹt cái lăn đi. Tay phải Ngụy Vô Tiện nắm vỏ kiếm, gảy chân đem Tị Trần hất lên, chuẩn chỉnh thu kiếm lại vỏ. Hắn giáo huấn: "Đồ vật nguy hiểm như vậy đừng ném loạn."

Nghe vậy, Lam Vong Cơ ngồi càng đoan chính, y cúi đầu, biết mình vừa làm sai, bộ dạng khiêm tốn thụ giáo. Trước nay đều là Lam Vong Cơ nghiêm khắc giáo huấn hắn, chỉ có lúc nào y uống rượu hắn mới có cơ hội lật bàn. Ngụy Vô Tiện khoanh tay, Tị Trần kẹp trong nách, hắn nghiêng đầu nhìn y, nén cười đến run cả người.

Hắn thích Lam Vong Cơ say rượu chết đi được!

Mấy ngày nay Ngụy Vô Tiện đều tiến thoái lưỡng nan, giờ y say rồi, khó cũng thành dễ, dồn nén lúc trước có chỗ phát tiết rồi. Đứng dậy đi vòng quanh Lam Vong Cơ đang ngồi nghiêm chỉnh hai vòng, Ngụy Vô Tiện xoay người, ngồi xuống bên cạnh y, cầm lên góc áo rách rưới cho y nhìn, nói: "Nhìn chuyện tốt người làm này, làm hỏng áo ta rồi, lát phải may lại cho ta đấy, biết không?"

Lam Vong Cơ gật gật đầu, Ngụy Vô Tiện nói: "Ngươi biết may không?"

Lam Vong Cơ lắc đầu, Ngụy Vô Tiện nói: "Biết ngay là ngươi không biết mà. Không biết thì học, dù thế nào ngươi cũng phải may lại cho ta. Biết chưa?"

Nhìn Lam Vong Cơ lại gật đầu, Ngụy Vô Tiện cảm thấy mỹ mãn kéo một cái nệm qua, tranh thủ lúc chưa ai phát hiện đem nó che lên cái lỗ vừa bị Tị Trần chọc thủng, nói: "Ta giấu cái lỗ này đi cho ngươi, như vậy sẽ không sợ ai phát hiện là do ngươi phá."

Lam Vong Cơ rút từ trong ngực ra một túi tiền tinh xảo xinh đẹp, đưa đến trước mặt Ngụy Vô Tiện, run run nói: "Đền."

Ngụy Vô Tiện: "Biết ngươi có tiền rồi, cất đi cất đi... Ngươi làm gì đó?"

Lam Vong Cơ nhét túi tiền vào ngực hắn. Ngụy Vô Tiện sờ sờ một cục nặng trĩu trong ngực, hỏi: "Cho ta sao?"

Lam Vong Cơ giúp Ngụy Vô Tiện kéo kín cố áo, còn vỗ vỗ ngực hắn, giống như sợ hắn làm rớt, nói: "Cất kỹ."

Ngụy Vô Tiện: "Thật sự cho ta? Nhiều tiền như vậy."

Lam Vong Cơ: "Ưm."

Người nghèo Ngụy Vô Tiện mang ơn, nói: "Cảm ơn, phát tài rồi!"

Ai ngờ, lông mày Lam Vong Cơ lập tức nhíu lại. Y với tay vào trong áo Ngụy Vô Tiện, đem túi tiền đoạt đi, nói: "Không cần!"

Tiền vừa tới tay lại bi tịch thu, Ngụy Vô Tiện ngạc nhiên hỏi: "Không cần cái gì?"

Bộ dạng Lam Vong Cơ vừa thất vọng vừa kìm nén, chỉ yên lặng lắc đầu, ỉu xìu cất tiền đi, nhìn qua có chút thương tâm.

Ngụy Vô Tiện: "Ngươi vừa rồi không phải nói cho ta sao, như thế nào lại không cho nữa rồi, ngươi nói xong không giữ lời à?"

Lam Vong Cơ quay người, Ngụy Vô Tiện xoay vai của hắn lại, dỗ dành: "Nhìn ta, đừng chạy. Đến đến đến, nhìn ta."

Vì thế Lam Vong Cơ lại nhìn hắn.

Hai người gắt gao nhìn chằm chằm đối phương, mặt với mặt gần trong gang tấc, gần đến nỗi đếm được cả lông mi mảnh dài của Lam Vong Cơ. Mùi đàn hương thơm mát, hương rượu ái muội, hơi thở vấn vương quanh quẩn.

Nhìn nhau một lúc, tim Ngụy Vô Tiện đập càng lúc càng nhanh, rốt cuộc chịu không nổi nữa đành đầu hàng, rời đi tầm mắt.

Hắn nói: "Được rồi! Ngươi thắng. Chúng ta đổi trò chơi khác. Vẫn giống như lần trước, ta hỏi ngươi đáp, không được..."

Ai ngờ, vừa mới nói đến từ "Chơi", Lam Vong Cơ bỗng nhiên nói: "Được!"

Y nắm tay Ngụy Vô Tiện, như một cơn gió bay ra ngoài, lao xuống cầu thang. Ngụy Vô Tiện mờ mịt bị y kéo xuống đại sảnh, vèo qua lão bản nương cùng đám tiểu nhị đang ăn cơm ở dưới lầu. Lam Vong Cơ cũng không thèm để ý, miệt mài túm Ngụy Vô Tiện xách ra ngoài cửa. Lão bản nương đứng dậy hỏi: "Làm sao rồi? Nhị vị công tử, đồ ăn không hợp khẩu vị sao?"

Ngụy Vô Tiện trong lúc cấp bách đành phải nói: "Hợp! Đặc biệt là rượu kia a, thật là mạnh..." Lời còn chưa dứt, Lam Vong Cơ đã kéo hắn chạy ra khỏi khách điếm.

Ra tận ngoài đường lớn rồi mà Lam Vong Cơ vẫn chưa có ý định dừng lại, tiếp tục chạy như bay.

Ngụy Vô Tiện: "Ngươi rốt cuộc muốn đi đâu?"

Lam Vong Cơ không đáp, chạy vội tới sân trước của một hộ dân, rồi đột nhiên dừng lại. Ngụy Vô Tiện cảm thấy kỳ quái, đang muốn hỏi chuyện, y lại dựng thẳng một ngón tay, để ở trước môi: "Xuỵt!".

Y duỗi tay ôm lấy eo Ngụy Vô Tiện, nhún chân, mang theo hắn nhẹ nhàng nhảy qua tường, đáp trên mái nhà, thấp giọng nói: "Nhìn."

Thấy y thần thần bí bí, Ngụy Vô Tiện cảm thấy hiếu kỳ, cũng nhìn theo ánh mắt chuyên chú của y, nhìn xuống một cái ổ gà trong viện.

"..."

Ngụy Vô Tiện: "Ngươi muốn ta nhìn cái này?"

Lam Vong Cơ khẽ nói: "Đi."

Ngụy Vô Tiện: "Làm gì?"

Lam Vong Cơ đã đột nhiên nhảy xuống, vọt vào giữa sân.

Nếu chủ nhà tỉnh dậy mà thấy một vị bạch y nam tử, từ dung mạo đến khí chất đều kinh động lòng người, phiêu theo ánh trăng đáp xuống, đương nhiên sẽ nghĩ là cửu thiên trích tiên (tiên trên trời) xuống phàm trần rồi. Có điều, phong thái Lam Vong Cơ hiện tại chẳng có tí trích tiên nào cả, chỉ thấy lọ mò sờ lần ở dưới sân.

Ngụy Vô Tiện càng nhìn càng thấy không thích hợp, cũng nhảy xuống đầu tường, kéo kéo đai buộc trán của y: "Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"

Một tay Lam Vong Cơ giữ lấy đai buộc trán, một tay với vào ổ gà.

Mấy con gà mái đang ngủ ngon lành trong ổ bị chọt tỉnh, vỗ cánh phành phạch, chạy loạn lên. Ánh mắt Lam Vong Cơ sắc bén, ra tay như chớp, chụp lấy con mập nhất.

Ngụy Vô Tiện sợ ngây người.

Con gà mái trong tay Lam Vong Cơ cục cục thảm thiết, Lam Vong Cơ trịnh trọng nhét nó vào ngực Ngụy Vô Tiện.

Ngụy Vô Tiện: "Làm gì?"

Lam Vong Cơ: "Gà."

Ngụy Vô Tiện: "Ta biết là gà rồi, nhưng ngươi cho ta gà làm gì?"

Lam Vong Cơ nghiêm túc: "Tặng ngươi."

Ngụy Vô Tiện: "Tặng ta...Được rồi." Nhìn dáng vẻ của y, hắn mà không nhận y sẽ tức giận, Ngụy Vô Tiện đành nhận lấy gà, nói: "Lam Trạm, ngươi có biết mình đang làm gì không? Gà này có chủ rồi. Ngươi làm thế này là ăn trộm a."

Đường đường là tiên môn danh sĩ Hàm Quang Quân, nếu bị người ta biết y say rượu xong đi trộm gà nhà người ta...không dám tưởng tượng nữa.

Nhưng mà, Lam Vong Cơ lúc này chỉ nghe những gì y thích, không thích liền làm bộ không nghe thấy, tiếp tục vùi đầu vào ổ gà, "cúc cúc", "cục cục" một trận gà bay trứng vỡ, thảm không nỡ nhìn.

Ngụy Vô Tiện bất đắc dĩ: "Ta có bảo ngươi làm cái này đâu."

Hai người nhảy ra ngoài tường, mỗi người ôm một con gà đang run lẩy bẩy. Đi được một đoạn, Ngụy Vô Tiện còn đang buồn bực vì sao Lam Vong Cơ bỗng nhiên lại đi trộm gà, chẳng lẽ muốn ăn? Bỗng nhiên phát hiện mái tóc đen nhánh của Lam Vong Cơ dính một mẩu lông gà.

"Phốc" một tiếng, Ngụy Vô Tiện nhịn không nổi, đang muốn duỗi tay phủi đi cho y, ai ngờ Lam Vong Cơ lại phi thân lướt lên một thân cây.

Cây này trồng trong sân nhà người ta, cành lá xum xuê vươn cả ra ngoài bờ tường. Lam Vong Cơ an vị trên một cành cây, Ngụy Vô Tiện ngửa đầu: "Ngươi lại làm sao nữa???"

Lam Vong Cơ cúi đầu: "Xuỵt."

Nghe vậy, Ngụy Vô Tiện cảm giác, việc y định làm kế tiếp chắc cũng không khác gì việc trộm gà đâu. Lại thấy Lam Vong Cơ duỗi tay, hái xuống thứ gì đó trên ngọn cây, ném xuống dưới. Ngụy Vô Tiện một tay ôm gà mái, một tay tiếp lấy, đưa lên nhìn, là một quả táo lớn tròn xoe, nửa xanh nửa hồng.

Quả nhiên. Trộm gà xong, lại tới trộm táo!

Ngụy Vô Tiện cũng không lạ lẫm gì mấy việc "trộm gà trộm quả" như thế này. Thời niên thiếu hắn rất thích nghịch như vậy, hơn nữa còn phải lôi kéo đồng bọn cùng nhau làm. Nhưng mà, đem đồng lõa đổi thành Lam Vong Cơ thì kinh dị quá! Không đúng, không thể xem như đồng lõa được, Lam Vong Cơ rõ ràng chính là chủ mưu mà.

Nghĩ đến đây, bỗng nhiên trong đầu hắn có ánh sáng xoẹt qua.

Trước đó ở Liên Hoa Ổ, hắn đưa Lam Vong Cơ tới Vân Mộng, nói với y biết bao nhiêu chuyện hồi nhỏ, trong đó có rất nhiều "Sự tích chói lọi". Chẳng lẽ Lam Vong Cơ nghe xong liền nhớ kỹ, trong lòng muốn làm thử một lần?

Rất có khả năng!

Gia giáo Cô Tô Lam thị vô cùng nghiêm khắc, Lam Vong Cơ từ nhỏ đã bị nhốt trong nhà đọc sách viết chữ. Mỗi lời nói, mỗi hành động của y đều phải nghe theo tiêu chuẩn của trưởng bối, chưa hề làm qua những thứ không ra thể thống gì. Lúc thanh tỉnh không thể làm, cho nên thừa dịp say rượu mới làm?

Lam Vong Cơ trên cây táo ra tay như gió, trong chốc lát xử lý cả cái cây, sạch sành sanh. Đem chúng nó nhét hết vào càn khôn trong tay áo, y nhảy xuống, mở tay áo ra khoe với Ngụy Vô Tiện "Chiến lợi phẩm" của mình. Nhìn đống táo tròn tròn, Ngụy Vô Tiện quả thực không biết nên nói cái gì mới được.

Sau một lúc lâu, hắn (bất lực) khen: "... Thật lớn, thật nhiều, thật lợi hại! Làm tốt lắm!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro