Chương 99

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Lăng lại lén nhìn Ngụy Vô Tiện.

Bên cạnh Kim Lăng không có chó, Ngụy Vô Tiện mới thu hồi lại ba hồn bảy vía, đau đầu nói: "Ngươi đứa nhỏ này... Muộn như vậy rồi, một người một cẩu đến đây làm cái gì?"

Ngụy Vô Tiện lại không biết, sau khi hắn cùng Lam Vong Cơ ngồi thuyền rời khỏi Liên Hoa Ổ, Kim Lăng vẫn lén đi tìm hắn, mà đến bóng người cũng chẳng tìm được.

Cả vị cữu cữu Giang Trừng không biết phát điên cái gì, chạy đi khắp nơi bắt người rút kiếm một hồi, xong lại quay về chỉ vào mũi Kim Lăng mắng to, nói là do Kim Lăng nên Ngụy Vô Tiện mới có thể chạy, còn tung một chưởng quật ngã Kim Lăng xuống đất.

Vì thế, Kim Lăng đã không làm thì thôi, đã làm phải làm đến cùng, tự mình dẫn theo Tiên Tử truy tìm tung tích Ngụy Vô Tiện.

Tiên tử quả nhiên không phụ kỳ vọng, chuẩn xác lần theo khí tức của Ngụy Vô Tiện đến tận Quan Âm miếu. Hơn nữa ngay lúc Kim Lăng gõ cửa, nó đột nhiên cảm nhận được luồng sát khí toả ra từ phía bên kia cánh cửa, vì thế thay đổi phương hướng, cắn áo chủ nhân sủa như điên, muốn cảnh báo.

Đúng là Quan Âm miếu này có chỗ cổ quái thật, nhưng Kim Lăng lại nghĩ, kể cả Ngụy Vô Tiện không ở đây, hắn vẫn muốn xem đến cùng, cho nên mới rơi vào tay địch.

Kim Lăng tất nhiên không đời nào khai ra, chỉ hừ một tiếng.

Kim Quang Dao mang theo mấy người bước vào trong miếu, lúc cửa lớn sắp đóng lại, hắn quay đầu hỏi thuộc hạ: "Linh khuyển đâu?"

Một gã tăng nhân nói: "Hắc tông linh khuyển kia hung hãn phi thường, ai động vào nó cũng cắn, thuộc hạ bất lực để nó chạy mất."

Kim Quang Dao: "Đuổi theo, giết. Linh khuyển này rất thông minh, để nó dẫn người tới là nguy."

"Vâng!"

Tăng nhân kia rút kiếm xông ra ngoài, đại môn khép lại. Kim Lăng kinh ngạc đến cực điểm, bật thốt: "Ngươi thật sự muốn giết nó? Tiên Tử là ngươi tặng cho ta!"

Kim Quang Dao không trả lời, hỏi ngược lại: "A Lăng, ngươi chạy đến nơi này làm gì?"

Kim Lăng nhìn thoáng qua Ngụy Vô Tiện, chần chừ không đáp. Bỗng nhiên, Lam Hi Thần nói: "Kim tông chủ, Kim Lăng còn là hài tử."

Kim Quang Dao nhìn về phía Lam Hi Thần: "Ta biết."

Lam Hi Thần: "Hơn nữa còn là cháu của ngươi."

Kim Quang Dao không nhịn được, bật cười: "Nhị ca, ngươi đang nghĩ gì vậy? Ta đương nhiên biết Kim Lăng là hài tử, cũng là cháu ta. Ngươi cho rằng ta sẽ làm gì? Giết hắn diệt khẩu?"

Lam Hi Thần trầm mặc không nói, Kim Quang Dao lắc đầu, nói với Kim Lăng: "A Lăng, ngươi nghe đây, nếu ngươi chạy loạn hoặc kêu lên, có lẽ ta sẽ làm mấy chuyện đáng sợ với ngươi không chừng. Ngươi tự biết đường mà cư xử."

Quan hệ của Kim Lăng cùng tiểu thúc thúc này vẫn luôn rất tốt. Kim Quang Dao khi xưa lúc nào cũng chiều hắn, kể cả vẻ mặt bây giờ cũng vẫn ôn hoà như vậy. Chỉ là hiện tại, Kim Lăng khó mà nhìn vị thúc thúc này bằng ánh mắt như xưa được nữa.

Kim Lăng yên lặng đi đến bên cạnh Ngụy Vô Tiện cùng Lam Hi Thần, thành thành thật thật.

Kim Quang Dao xoay người: "Chưa đào được sao? Nói người bên trong tăng tốc đi!"

Một tăng nhân đáp: "Vâng!", sau đó rút kiếm đi vào trong Quan Âm điện.

Ngụy Vô Tiện lúc này mới chú ý, từ gian cuối cùng ở Quan Âm miếu, cũng chính là Quan Âm điện, truyền đến tiếng động dị thường, giống như có rất nhiều người đang đào đất bới đồ, thầm nghĩ: "Hắn ở đây đào cái gì? Địa đạo? Âm Hổ phù? Lấy thứ đang bị trấn trụ ra?"

Kim Quang Dao nói: "Lại nói tiếp, ta còn chưa có hỏi, Ngụy tiên sinh sao lại biết nơi này? Đừng nói ngươi du sơn ngoạn thủy cùng Hàm Quang Quân, vừa lúc đến đây nhé."

Ngụy Vô Tiện: "Liễm Phương Tôn ở mật thất trong Phương Phỉ điện cất dấu một cái khế đất (giấy tờ đất đai), đặt chung một chỗ với bản viết tay của ta, không nhớ sao?"

Kim Quang Dao: "A, đúng là ta sơ sẩy rồi, đáng lẽ nên để riêng ra."

Ngụy Vô Tiện: "Dù sao, hiện tại chúng ta đều nằm trong tay ngươi. Liễm Phương Tôn có thể nói cho ta, Quan Âm miếu này rốt cuộc đang trấn thứ gì, thoả mãn sự tò mò của ta một chút, được chứ?"

Kim Quang Dao cười mỉm: "Cái giá để trả cho việc thoả mãn sự tò mò của ngươi không nhỏ đâu. Ngụy công tử, ngươi xác định muốn thử?"

Ngụy Vô Tiện: "Ồ. Vậy thì tạm thời không thử."

Lúc này, Lam Hi Thần bước tới bên cạnh hắn. Ngụy Vô Tiện để ý thấy, bội kiếm bên hông Lam Hi Thần đã ra khỏi vỏ một tấc, nhưng lại không có linh quang lưu chuyển, hắn hỏi: "Trạch Vu Quân, ngươi đây là...?"

Lam Hi Thần: "Thật hổ thẹn. Bị lừa, mắc mưu, linh lực mất hết. Mặc dù Sóc Nguyệt cùng Liệt Băng vẫn ở trên người, cũng không giúp gì được."

Ngụy Vô Tiện: "Sao phải hổ thẹn. Gạt người là sở trường của Liễm Phương Tôn mà."

Ngụy Vô Tiện nhớ lại lúc hắn cộng tình, chứng kiến một màn Mạnh Dao giả vờ tự sát, ám toán Nhiếp Minh Quyết, thêm cả tin tức "Liễm Phương Tôn, thân mang trọng thương" nữa, cho nên cũng chẳng khó đoán vì sao Lam Hi Thần lại mất đi linh lực.

Kim Quang Dao phân phó vài tên tăng nhân: "Bố trí trận pháp. Chờ lát nữa Hàm Quang Quân đến, có thể cản được chừng nào hay chừng ấy."

Ngụy Vô Tiện: "Ngươi làm sao lại xác định là Hàm Quang Quân nhất định sẽ đến?"

Hắn ở trong đầu còn ở đang nghĩ xem nên nói dối thế nào để Kim Quang Dao buông lỏng cảnh giác.

Ai ngờ, Kim Quang Dao lại giống như nhìn ra tâm tư của hắn, mỉm cười nói: "Y đương nhiên sẽ đến, nếu Ngụy công tử ngươi để mắt đến toà Quan Âm miếu này, Hàm Quang Quân tất nhiên cũng sẽ biết nơi đây kỳ quái. Chẳng lẽ Ngụy công tử cho rằng, ngươi nói y không ở bên cạnh ngươi thì ta sẽ tin sao?"

Ngụy Vô Tiện: "Ngươi thông minh."

Lam Hi Thần: "Ngụy công tử, nếu Vong Cơ ở gần đây, vì sao không đi cùng ngươi?"

Ngụy Vô Tiện: "Chúng ta phân công nhau hành động."

Lam Hi Thần lại giật mình: "Ta nghe nói sau khi từ Loạn Táng Cương xuống, ngươi bị thương, lúc này sao y lại có thể cùng ngươi phân công hành động được?"

Ngụy Vô Tiện: "Ngươi nghe ai nói?"

Kim Quang Dao: "Ta nói."

Ngụy Vô Tiện nhìn hắn một cái, nói với Lam Hi Thần: "Là như thế này. Đêm nay ta ngủ không được, ra khỏi khách điếm đi dạo một chút, vừa vặn đến đây. Hàm Quang Quân trụ (ở) một gian phòng khác, y không biết ta ra ngoài."

Kim Quang Dao lại kỳ quái: "Các ngươi trụ hai gian phòng?"

Ngụy Vô Tiện: "Ai nói với ngươi chúng ta nhất định sẽ trụ một gian phòng?"

Kim Quang Dao chỉ cười không nói, Ngụy Vô Tiện: "A ta biết rồi."

Ngụy Vô Tiện: "Các ngươi đúng là cái gì cũng nói."

Lam Hi Thần lại không hề có ý nói đùa: "Ngụy công tử, các ngươi có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?". Trên mặt Lam Hi Thần không còn mang nét cười nhu hoà, chuyển thành nghiêm túc, thoạt nhìn càng giống Lam Vong Cơ.

Nhưng Ngụy Vô Tiện không hiểu được, Lam Hi Thần vì sao phải phản ứng lớn như vậy. Hắn chột dạ, hỏi: "Lam tông chủ, chúng ta có thể có chuyện gì? Trước mắt vẫn nên ứng phó vị này trước đi."

Ý hắn ám chỉ tới Kim Quang Dao, muốn nhắc nhở Lam Hi Thần.

Lam Hi Thần mới nói: "Là lòng ta nóng vội. Xin lỗi."

Kim Quang Dao lại cười, nói: "Xem ra thật sự có vấn đề. Vấn đề còn không có nhỏ đâu."

Ngụy Vô Tiện cười lạnh: "Hiện tại bách gia đều muốn thảo phạt ngươi, Liễm Phương Tôn còn rảnh vậy sao? Còn có thời gian nhọc lòng chuyện của người khác? Nhiều chuyện như vậy?"

Kim Quang Dao: "Nào dám chứ, ta chỉ đang thổn thức thôi. Hàm Quang Quân khổ thủ (giữ gìn) nhiều năm như vậy, thế mà đến hôm nay vẫn chưa tu thành chính quả. Không riêng gì Lam tông chủ có lý do nóng vội, ngay cả người ngoài cuộc cũng không đành lòng a."

Ngụy Vô Tiện chợt nhìn hắn: "Cái gì khổ thủ? Cái gì tu thành chính quả?"

Nghe xong, cả Kim Quang Dao lẫn Lam Hi Thần đều kinh ngạc, nghiêm túc đánh giá thần sắc của hắn, giống như đang xem hắn có phải cố ý giả ngu hay không.

Tim Ngụy Vô Tiện đột nhiên điên cuồng nảy lên, giống như đã chết đi một nửa, lại dần dần sống dậy trong ngực hắn. Hắn cố gắng trấn định, hỏi: "Ngươi có ý tứ gì?"

Kim Quang Dao: "Ta có ý tứ gì? Ngụy công tử, ngươi không biết thật hay giả vờ không biết? Vô luận là thật hay giả, nếu để Hàm Quang Quân nghe được, y sẽ tổn thương a."

Ngụy Vô Tiện: "Ta không biết thật. Ngươi nói đi!!!"

Lam Hi Thần kinh ngạc: "Ngụy công tử, ngươi đừng nói với ta là, ngươi cùng Vong Cơ ở bên nhau lâu như vậy, đối với tâm ý của y hoàn toàn không biết gì cả?"

Ngụy Vô Tiện bắt lấy Lam Hi Thần, cơ hồ muốn quỳ xuống, cầu hắn nói một lần cho rõ: "Lam tông chủ, Lam tông chủ, ngươi, ngươi nói tâm ý của Lam Trạm, là tâm ý gì?! Có phải hay không, có phải hay không..."

Lam Hi Thần đột nhiên rút tay về, không thể tin nổi, nói: "Xem ra ngươi thật sự hoàn toàn không biết gì cả, nhưng ngươi đã quên những vết giới tiên trên người y từ đâu mà có sao? Không thấy được lạc ấn trước ngực y sao?"

Ngụy Vô Tiện: "Vết giới tiên?!"

Hắn một lần nữa bắt lấy Lam Hi Thần, nói: "Lam tông chủ, ta thật sự không biết, thỉnh ngươi nói cho ta, những vết thương trên người y rốt cuộc vì sao mà có? Chẳng lẽ có liên quan tới ta sao?!?"

Mặt Lam Hi Thần hiện lên tia giận dữ: "Không liên quan tới ngươi, chẳng lẽ tự y vô duyên vô cớ làm ra sao!"

Trạch Vu Quân vốn luôn biết kiềm chế, nhưng giờ phút này nhắc đến Lam Vong Cơ, hắn lại xao động. Nhưng mà cẩn thận xem xét biểu tình của Ngụy Vô Tiện, Lam Hi Thần thu lại giận dữ, dò hỏi: "Ký ức của ngươi...bị tổn hại?"

Ngụy Vô Tiện: "Ký ức của ta?" Hắn lập tức liều mạng suy nghĩ xem mình đã quên chuyện gì, nói: "Ta không nhớ rõ...ký ức ta khi nào thì ... Có!"

Hắn xác thực có một đoạn ký ức mơ hồ không rõ.

Huyết tẩy Bất Dạ Thiên!

Đêm đó, hắn cho rằng tỷ đệ Ôn Tình cùng Ôn Ninh đã tan thành tro bụi, nhìn các đại thế gia bày ra trận thế hùng hồn thảo phạt, lại tận mắt chứng kiến Giang Yếm Ly chết trước mặt mình, rốt cuộc mới cuồng tính đại phát mà hợp nhất Âm Hổ phù, để mặc nó đại khai sát giới.

Người chết bị Âm Hổ phù thao túng đi giết người, lại biến thành hung thi mới, tiếp tục chế tạo ra đám bù nhìn giết chóc, cuồn cuộn không dứt, trở thành một cái địa ngục ngập máu.

Sau đó, Ngụy Vô Tiện tuy rằng còn có thể miễn cưỡng chống đỡ, nhưng lại thoáng cảm giác chính mình rời đi mảnh đất đã biến thành lò sát sinh ấy.

Ý thức của hắn có một đoạn thời gian thật dài không rõ ràng. Chờ đến khi hắn tỉnh táo lại, đã thấy mình ngồi yên thật lâu ở Di Lăng Loạn Táng Cương.

Lam Hi Thần hỏi: "Ngươi nhớ ra rồi sao?"

Ngụy Vô Tiện lẩm bẩm: "Bất Dạ Thiên lần đó? Ta, ta vẫn luôn nghĩ là, ta tự mình mơ mơ màng màng trở về, chẳng lẽ..."

Lam Hi Thần giận quá thành cười: "Ngụy công tử! Lần ở Bất Dạ Thiên đó, có bao nhiêu người đối địch với ngươi chứ? Ba ngàn người! Cho dù ngươi có là thần thánh phương nào đi nữa mà ở dưới tình huống như vậy, ngươi có lui được không? Sao có thể!"

Ngụy Vô Tiện: "Lam Trạm... Lam Trạm đã làm gì?"

Lam Hi Thần: "Vong Cơ đã làm gì, nếu chính ngươi không nhớ ra, ta sợ y sẽ vĩnh viễn không chủ động nói cho ngươi, ngươi cũng sẽ không hỏi. Vậy được, để ta nói thay y."

"Ngụy công tử, đêm đó ngươi lấy ra hai nửa Âm Hổ phù, hợp nhất làm một. Sau một hồi giết chóc, ngươi như nỏ mạnh hết đà. Vong Cơ cũng bị đả thương lúc ngươi phát điên, tình huống chẳng khá hơn ngươi bao nhiêu. Y phải nỗ lực chống đỡ, dựa vào Tị Trần mới có thể miễn cưỡng đứng vững. Thế mà, y vừa thấy ngươi loạng choạng rời đi, lại lập tức đuổi kịp."

"Lúc ấy, ở đó chẳng còn được mấy người thanh tỉnh. Ta cũng không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn Vong Cơ linh lực rõ ràng hao tổn đến khô kiệt, tập tà tập tễnh đuổi theo ngươi, kéo ngươi lên Tị Trần, đồng loạt ngự kiếm rời đi."

"Hai canh giờ sau, ta mới khôi phục linh lực, chạy về Cô Tô Lam thị tìm kiếm trợ giúp. Ta lo lắng nếu bị gia tốc khác đuổi tới trước, Vong Cơ sẽ bị coi như đồng lõa của ngươi, nhẹ thì lưu lại vết nhơ muôn đời, thanh danh hao tổn, nặng thì giết chết không được thanh minh. Ta cùng với thúc phụ và ba mươi ba vị tiền bối ngày xưa luôn tán thưởng Vong Cơ, bí mật ngự kiếm đi tìm mất hai ngày. Sau đó mới tìm được tung tích các ngươi ở Di Lăng."

"Vong Cơ đem ngươi giấu trong một cái sơn động. Lúc chúng ta đến, ngươi đang ngơ ngác ngồi trên một phiến đá, còn Vong Cơ thì nắm tay ngươi, giúp ngươi vận chuyển linh lực, vẫn luôn khẽ nói chuyện với ngươi.

"Mà từ đầu đến cuối, ngươi đối với y chỉ lặp lại mỗi một từ."

"Cút!"

Cổ họng Ngụy Vô Tiện nghẹn lại, hốc mắt đỏ lên, nói không nên lời.

Lam Hi Thần nói: "Thúc phụ bỗng nhiên xuất hiện trước mặt y, quát lớn, bắt y giải thích. Y đã sớm đoán được sẽ bị chúng ta tìm thấy, y nói không có gì để giải thích, chính là như vậy. Từ nhỏ đến lớn, y chưa bao giờ chống đối thúc phụ và ta. Nhưng vì ngươi, Vong Cơ không chỉ chống đối, còn hướng kiếm về phía các tu sĩ của Cô Tô Lam thị, đánh trọng thương ba mươi ba vị tiền bối chúng ta mời tới..."

Ngụy Vô Tiện vò đầu bứt tóc: "... Ta, ta không biết... Ta thật sự..."

Ngoài lặp đi lặp lại câu không biết, Ngụy Vô Tiện không nói được gì khác.

Lam Hi Thần ẩn nhẫn một lúc lâu, vẫn nói: "Ba mươi ba vết giới tiên! Phạt cùng một lúc, mỗi người một roi. Ngươi biết đánh lên người đau như thế nào, nằm mất bao lâu không? Sau khi y khăng khăng cố chấp đem ngươi đưa về Loạn Táng Cương, mới ảm đạm trở về lãnh phạt, quỳ thật lâu trước đá quy huấn!"

"Ta nói với y, Ngụy công tử đã mắc phải sai lầm lớn, ngươi tội gì sai càng thêm sai. Y lại nói... y không thể kết luận hành động của ngươi là đúng hay sai, nhưng vô luận dù đúng hay sai, y nguyện ý cùng ngươi gánh vác hậu quả. Mấy năm kia nói là diện bích* hối lỗi, căn bản là trọng thương khó đi. Nhưng khi biết tin ngươi chết, y vẫn cưỡng ép kéo lấy thân thể như vậy, dù thế nào cũng nhất định phải đến Loạn Táng Cương nhìn một cái..."

(*Diện bích: quay mặt vào tường hối lỗi).

"Lúc y cứu ngươi đem giấu ở trong động, nói chuyện với ngươi thế nào, nhìn ngươi như thế nào, cho dù có mù điếc, cũng không thể không biết tâm tư của y. Vậy nên thúc phụ ta mới tức giận không kiềm được. Vong Cơ khi còn nhỏ là đệ tử mẫu mực, sau khi lớn lên là tiên môn danh sĩ, cả đời đều quy phạm đoan chính, không dính bụi trần."

"Đời này sai lầm duy nhất y phạm phải, chính là ngươi!"

"Ngươi lại nói... Ngươi lại nói ngươi không biết. Ngụy công tử, sau khi ngươi được hiến xá trở về, đã dùng mọi cách thổ lộ với y như thế nào, dây dưa ra sao? Mỗi đêm... Mỗi đêm ngươi ở cùng y... Ngươi lại nói ngươi không biết? Nếu ngươi không biết, tại sao ngươi lại làm ra những hành động như vậy?"

Ngụy Vô Tiện thật muốn quay về quá khứ, về lại những thời khắc kia giết quách mình đi. Bởi vì hắn không biết, cho nên hắn mới dám làm ra những hành động như vậy!

Hắn bỗng nhiên cảm thấy vô cùng đáng sợ.

Nếu Lam Vong Cơ không biết, là hắn căn bản không nhớ rõ chuyện huyết tẩy Bất Dạ Thiên kiếp trước, nếu Lam Vong Cơ cho rằng hắn vẫn luôn biết tâm ý của y, vậy thì sau khi hắn trở về, hắn đã làm cái con mẹ gì vậy?

Ngay từ đầu dùng thái độ khoa trương làm chuyện xấu, muốn Lam Vong Cơ mau chóng ghê tởm hắn, ném hắn ra khỏi Vân Thâm Bất Tri Xứ, sau đó cả hai không gặp lại, đường ai nấy đi.

Lam Vong Cơ không thể nào nhìn không ra thái độ chân chính của hắn. Thế mà, y vẫn... khăng khăng đem hắn bảo hộ bên người, không cho Giang Trừng có cơ hội tiếp cận hắn, làm khó hắn.

Hỏi gì đáp nấy, muốn gì được nấy, phóng túng hắn đủ kiểu, bao dung hắn vô cùng.

Đối với đủ trò gian trá, trêu chọc ác liệt của Ngụy Vô Tiện, y vẫn có thể duy trì lễ nghĩa, chưa từng vượt qua phép tắc.

Như vậy vừa rồi ở khách điếm, y bỗng nhiên lại đẩy hắn ra, có phải là vì... y cho rằng hắn chỉ đang đùa giỡn, hứng thú nhất thời mà thôi?

Ngụy Vô Tiện thật sự không muốn nghĩ tiếp nữa.

Hắn đột nhiên lao về phía cửa Quan Âm miếu, vài tên tu sĩ ngay lập tức chắn trước mặt hắn, Kim Quang Dao nói: "Ngụy công tử, ta có thể lý giải được tâm tình kích động của ngươi..."

Ngụy Vô Tiện lúc này chỉ muốn về lại khách điếm, vọt tới bên người Lam Vong Cơ, kể cả nói năng lắp bắp lộn xộn cũng phải nói cho y biết tâm tình của hắn. Ngụy Vô Tiện tung chưởng đánh bay hai gã tăng nhân muốn tiến lên chế trụ hắn, gào lên: "Ngươi lý giải được cái rắm a!"

Một chưởng này đánh xuống, làm cho bảy tám người đều nhào tới, trước mắt Ngụy Vô Tiện thoáng chốc tối sầm lại.

Kim Quang Dao vẫn cố mà nói tiếp: "... Ta chỉ muốn nói cho ngươi, không cần phải chạy vội như vậy, Hàm Quang Quân nhà ngươi, y đã tới."

Ánh kiếm băng lam (xanh lam ánh băng) từ trên trời giáng xuống, bén nhọn bức lui đám người đang vây quanh Ngụy Vô Tiện, sau đó bay về lại tay của chủ nhân.

Lam Vong Cơ vô thanh vô tức dừng trước Quan Âm miếu, nhìn Ngụy Vô Tiện một cái, thần sắc không khác gì lúc trước.

Nhưng Ngụy Vô Tiện lại vô cùng khẩn trương, lời muốn nói bỗng nhiên bị vo thành một nắm ở trong bụng, bụng hắn co rút một trận, chỉ có thể thì thào: "... Lam Trạm."

Mới vừa rồi, Kim Lăng nghe chuyện Lam Hi Thần nói cũng sợ đến ngây người, cho nên thấy Lam Vong Cơ tới, dù vui muốn chết, nhưng nhìn thấy ánh mắt Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện nhìn nhau, sắc mặt hắn lại cổ quái.

Kim Quang Dao thở dài: "Xem đi, ta nói rồi, Ngụy công tử ngươi ở đây, Hàm Quang Quân cũng nhất định sẽ đến."

Cổ tay Lam Vong Cơ đang nắm Tị Trần khẽ đảo, đang muốn động thủ, Kim Quang Dao lại cười nói: "Hàm Quang Quân, ngươi tốt nhất lui ra phía sau năm bước đi."

Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên cảm giác phần cổ truyền đến một tia đau đớn rất nhỏ. Lam Hi Thần hướng hắn thấp giọng nói: "Cẩn thận. Đừng nhúc nhích!"

Ánh mắt Lam Vong Cơ dừng trên cổ Ngụy Vô Tiện, sắc mặt y ẩn ẩn trắng bệch.

Một mảnh cầm huyền (dây đàn) màu vàng nhạt nhỏ đến không thể nhận ra, đang thắt lấy yết hầu Ngụy Vô Tiện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro