36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Liễm Phương Tôn được Ngụy Anh mách cho chỗ trốn, trong đêm tối ngự kiếm thẳng một đường đi tìm Tiết Dương và Hiểu Tinh Trần. Quả thực, nếu như muốn trốn người như Xích Phong Tôn hay Trạch Vu Quân, vẫn là không nên ở một chỗ.

Kim Quang Dao ngự kiếm ngày đêm, cuối cùng cũng tới nơi. Sau đó lại mất mấy ngày thăm hỏi tìm kiếm, rồi mới tìm được nhóm bốn người Tiết Dương, Hiểu Tinh Trần, đứa nhỏ của hai người Hiểu Kính và A Thiến. Kim Quang Dao vừa nhìn thấy Tiết Dương liền hô lớn, vứt bỏ hết hình tượng mà lao vào trong ngực Tiết Dương khóc lớn.

Tiết Dương ở trước sự chứng kiến tận mắt của A Thiến và Hiểu Kính cùng với giác quanh nhạy bén của Hiểu Tinh Trần, bối rối giơ hai tay quá đầu, không dám động vào người Kim Quang Dao. Tiết Dương ngập ngừng một hồi, mới mở miệng hỏi thăm:

"Kim Quang Dao, ngươi làm sao vậy? Ai chọc ngươi khóc?"

Kim Quang Dao càng khóc càng lợi hại, càng khóc càng thương tâm, giống như hài tử bị giành mất món đồ chơi yêu thích vậy: "Hắn không cần ta. Tiết Dương, hắn không có thương ta. Ngươi nói ta phải làm sao đây?"

Tiết Dương nhìn ba gương mặt đang chĩa thuốc nổ về phía mình, lắp ba lắp bắp mãi mới hỏi ra một câu: "Hắn nào? Trạch Vu Quân sao?"

Nghe tới cái tên này, Kim Quang Dao gào khóc càng lớn hơn, hai tay để không của Tiết Dương cuối cùng cũng có đất dụng võ, ngay lập tức bịt tai lại: "Hắn không thương ta. Nhị ca không có thương ta. Aaaaaa... Tiết Dương, ngươi nói ta phải làm sao bây giờ?"

Tiết Dương nhìn trời, im lặng mặc niệm, giờ ta đã có đạo trưởng cần rồi, ta sao biết nên làm thế nào với ngươi mới tốt.

Hiểu Tinh Trần im lặng một lúc lâu, đợi khi Kim Quang Dao khóc cho đã, chỉ còn tiếng thút thít trong cổ họng mới bước tới một bước, mở lời: "Liễm Phương Tôn, ngươi có thể buông phu nhân nhà ta ra chưa?"

Kim Quang Dao: ...

......................................................

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro