Tình bất tri sở khởi nhất vãng nhi thâm (thượng)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



MĐTS] Tình bất tri sở khởi, nhất vãng nhi thâm
(Tạm dịch : Tình cảm bất giác mà bắt đầu,đều sâu đậm hướng về một phía)

Vong Tiện cp

lời của bạn viết fic -không phải mình viết =]]

Tha thứ ta non tay,viết không được tốt,thời khắc mấu chốt có thể hơi dài dòng

Đoạn thời gian là trong chính văn sau nhiều năm,lời nói gói vàng Hàm Quang Quân,nói một không hai Hàm Quang Quân,vẫn là ngày qua ngày thực hiện lời của hắn :'' Mỗi ngày chính là mỗi ngày'' (người tu tiên,thể lực luôn là phá lệ tốt,so với Mạc Huyền Vũ,nhiều năm như vậy,dù ăn nhiều đan dược ra sao,thì cũng phải có điểm dừng,bất qua chung quy vẫn không thắng nổi thời gian)

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Buổi tối hôm nay, vẫn theo thói quen, mãn phòng kiều diễm, Hàm Quang Quân nhịn nhẫn, rốt cuộc cũng phải mở miệng :''Nguỵ  Anh, ngươi gần đây có tâm sự ?'' kỳ thật gần đây Ngụy Anh thường xuyên ngồi bên cửa sổ phát ngốc, có đôi khi Lam Trạm gọi vài lần mới hồi đáp , Lam Trạm ngay từ đầu cho rằng có phải hay không thân thể Ngụy Anh không khoẻ, sau lại kiểm tra mạch tượng vài lần cũng không phát hiện điểm bất thường, cứ như vậy trong vài tháng, Hàm Quang Quân vẫn phải mở miệng hỏi.

''Không có a'', Di Lăng lão tổ như cũ châm chọc vài câu cho qua

''Ngụy Anh! '' Hàm Quang Quân lần này lại không có ý định buông tha như vậy, chung quy là chuyện về Ngụy Anh, không màng lớn nhỏ, đều là đại sự

''Được rồi được rồi'' Ngụy Anh nghe được giọng nghiêm khắc, thở dài, đem sự tình gần đây nói cho người chung gối,'' Lam Trạm, ta gần đây vẫn luôn suy nghĩ, ngươi linh lực dư thừa, lại là người tu tiên đứng đắn, sống tới mấy trăm tuổi hẳn là không thành vấn đề ''

''Ân'' Lam Trạm nhàn nhạt đáp lại, trên tay lại càng dùng sức, kiểu nói chuyện này của Ngụy Anh, hắn biết

Ngụy Anh đối với suy nghĩ của Lam Trạm cũng không quá mẫn cảm

''nhưng là ta gần đây vẫn luôn cảm thấy mệt mỏi, sợ là đại nạn...''

''Ngụy Anh '' vấn đề này hắn không phải không  có nghĩ tới, cho nên nhiều năm như vậy, vẫn luôn nhờ vả Lam Hi Thần giúp mình tìm kiếm sách cổ, nhưng đột nhiên nghe chuyện này từ miệng người khác, đặc biệt là từ miệng Ngụy Anh nói ra, trong lòng hắn không khỏi rầu rĩ, Lam Trạm không cho Ngụy Anh nói xong, chỉ là nhẹ nhàng kêu tên của hắn một tiếng, dùm sức ôm hắn lại,''Một đời này,ta mãi bảo vệ ngươi''*

(''này một đời,ta tưởng hộ ngươi bất tử'' mình chả biết phải để làm sao ; - ; ngôn từ của mình hạn hẹp... )

Lam Trạm âm thanh thực nhẹ, nhưng rất có lực, dừng ở tai Ngụy Anh, trong lòng, nói năng có khí phách

Ngụy Anh ngẩng đầu lên, nhìn về phía Hàm Quang Quân luôn luôn cao lãnh, đối phương nhắm mắt lại, mặt bình tĩnh không nhìn ra một tia cảm xúc, hắn vài lần muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là ngậm miệng, cũng nhắm lại hai mắt, nhẹ nhàng thở dài.

Giờ hợi đã sớm qua, Ngụy Anh chính xác như hắn nói, vẫn luôn cảm thấy mệt mỏi, cho nên liền ngủ rất nhanh. Luôn luôn tuân thủ nghiêm ngặt quy luật làm việc và nghỉ ngơi Hàm Quang Quân, trong đêm trăng, mở mắt, con ngươi nhàn nhạt nhìn người quen thuộc trong lòng ngực, hắn biết, hắn kỳ thật vẫn luôn biết, ngày này sớm hay muộn cũng tới, nhưng đột nhiên khi ngày này thực sự tới, hắn lại có điểm không biết làm sao

Ngụy Anh từng chết mười ba năm, rõ ràng trước mắt, giới sẹo sau lưng cũng không nhạt dần theo thời gian, thời gian như thế nào lại trôi nhanh như vậy, chẳng lẻ lại muốn ly biệt sao, Lam Trạm không nắm chắc mình có thể chịu đựng khi lại mất đi Ngụy Anh một lần nữa. Chung quy lần trước mất đi, cho đến chết, hai người nhiều nhất cũng chỉ có thể xem như bằng hữu bình thường, Ngụy Anh lúc trước đều xem mình là kẻ địch, chính mình cũng biết mình không có tư cách đi nhớ mong cái gì, trừ bỏ mười ba năm vấn linh, lại không thể làm gì khác. Nhưng lúc này đây, tất cả đều thay đổi, bọn họ tâm ý tương thông, bọn họ là đạo lữ, bọn họ là người được thiên hạ gọi là thần tiên quyến lữ, bọn họ từng trải qua rất nhiều thời gian tốt đẹp, chẵng lẻ muốn bỏ lại hắn độc một người gặm nhắm nỗi khổ tương tư sao? Nghĩ đến đây, Lam Trạm tựa hồ có chút vui mừng, Nếu giữa hai người, nhất định phải có một người mang theo ký ức này, ngày ngày đêm đêm tưởng niệm cô độc đi hết một đời, như vậy hắn tình nguyện người đó là chính mình.

Sáng sớm hôm sau, Ngụy Anh như cũ ngủ tới lúc mặt trời lên cao, Lam Trạm canh thời gian không sai biệt lắm, đem cơm sáng bưng vào.Bồi Ngụy Anh ăn xong cơm sáng, Lam Trạm đi Tàng Thư Thất, không cần hỏi cũng biết là đi xem sách cổ, Ngụy Anh lười biếng phơi mình dưới thái dương, cười tà mị nói :'' Lam nhị ca ca, hôm nay ta không đi, mình người đi thôi, ta phơi nắng chơi với đám thỏ con chờ người trở về'' Lam Trạm cũng tuỳ hắn, trái phải Vân Thâm Bất Tri Xử cũng sẽ không có cái gì nguy hiểm, hắn một mình xem sách cổ càng tĩnh tâm thì hiệu suất càng cao.Lam Trạm liền gật gật đầu, vỗ vỗ tay người nọ, xuất môn.Ngụy Anh vẫn luôn tà mị cười nhìn Lam Trạm xuất môn, cửa vừa đóng trong nháy mắt, tươi cười liền buông xuống, con ngươi thâm thuý, giống như đang suy nghĩ cái gì.

Vừa qua khỏi giờ thân, Lam Trạm không yên lòng Ngụy Anh liền bước vào cửa tĩnh thất, ngoài dự đoán chính là hôm nay Ngụy Anh không có đang ngủ, mà là thần thái sáng láng đang ghẹo con thỏ, nhìn thấy Lam Trạm tiến vào, vứt con thỏ, nhắm thẳng lòng ngực mà nhào vào.Lam Vong Cơ như đối với kiểu chào hỏi này cũng tập mãi thành thói quen, trở tay ôm lấy, chỉ là hôm nay, hai người bởi vì đều có nhiều tâm sự, liền ôm thật lâu.

Vẫn là Ngụy Anh đánh vỡ sự trầm mặc trước,'' Lam Trạm,chúng ta xuống núi uống rượu đi!'' Lam Vong Cơ trước nay đều là hữu cầu tất ứng, mà Ngụy Anh ngữ khí so với nói là dò hỏi, còn không bằng nói là tri thông.

Lam Vong cơ tự nhiên không có ý kiến, "Ân '' một tiếng liền chuẩn bị xuất môn

''Từ từ,ta gọi bọn Tư Truy'' Ngụy Anh đúng lúc kêu Lam Trạm

Đối với việc này, Lam vong cơ không thể nhẫn mà nhíu lông mày,tỏ vẻ bất mãn

Tới tiệm rượu, Lam Hi Thần cảm thấy vũ trụ của tiểu đệ đệ mình sắp bạo phát, bởi vì Ngụy Vô Tiện không chỉ có gọi bọn Tư Truy, Cảnh Nghi cùng tiểu tông chủ Kim Lăng thường xuyên tới, còn gọi mấy người trong môn phái tu sĩ Lam Hi Thần có chút quen mắt nhưng lại hoàn toàn không nhớ nổi tên.

Tiệm rượu này bọn họ thường tới, cho nên ông chủ cũng không cần hỏi, trực tiếp an bài gian phòng tốt nhất cùng một bàn đỏ rực đồ ăn.

Lam Trạm mặt ngoài tiếp tục nhất phái vân đạm phong kinh bộ dáng, giúp đỡ người lột tôm lột xương cá, Lam Hi Thần ở đối diện nhìn đệ đệ đầu đầy lửa giận, chỉ có thể ha ha cười, nhìn nhìn lại bên phải đồng dạng Lam Tư Truy vội vàng chọn xương cá lựa ớt cay, cảm thấy có điểm đau mắt.Bên trái mấy nhà tu sĩ khác cũng có chút xấu hổ, nhưng e ngại mặt mũi Cô Tô Lam thị, Lan Lăng Kim thị, cũng là rất phối hợp yên lặng dùng bữa.

Muốn nói hôm nay kỳ quái nhất, khả năng vẫn là Di Lăng lão tổ Ngụy Vô Tiện, người này hôm nay không có ăn vạ trên người Lam Trạm ăn cơm, thậm chí sẽ chính mình động đũa gắp đồ ăn, đương nhiên, thời điểm hắn động đũa, Trạch Vu Quân cảm thấy Lam Vong Cơ đệ đệ nhà mình hẳn là sắp bạo khí.

Bên này Ngụy Vô Tiện một bên gắp đồ ăn, một bên tiếp đón các tu sĩ khác dùng bữa, thuận tiện còn hỏi chuyện nhà.

''Vị huynh đài này họ Nhiếp, nói như vậy,huynh đài thuộc dòng họ Thanh Hà Nhiếp thị?''

Vị tu sĩ bị hỏi nhìn qua cũng xấp xỉ tuổi bọn họ, đứng dậy lễ nghĩa chu toàn trả lời: '' Tại hạ thuộc nhà mẹ của Xích Phong Tôn, nguyên bản họ Yến, nhưng vì mẫu thân nhất tộc ở Xạ Nhật Chi Chinh cơ hồ đề bị diệt, sau lại được Xích Phong Tôn che chở, chúng ta may mắn còn tồn tại hơn mười người, người toàn bộ đều được đưa về Thanh Hà Nhiếp thị, cũng sửa họ Nhiếp.'' Nói xong lại khom lưng chào lễ, cũng mặt kệ Ngụy Vô Tiện ăn ăn uống vui vẻ kế bên có rảnh hay không mà quan tâm tới lễ nghĩa của hắn.

Ngụy Vô Tiện một bên ăn một bên gật đầu, nói :''Rất tốt rất tốt'' lại hỏi người này bình thường thích cái gì, người tu chân, hay luyện kiếm bên ngoài tu chân, luôn có chút sở thích phong nhã, tỷ như vẽ tranh, ngâm thơ, vị tu sĩ Nhiếp gia này, còn thích nuôi thỏ.Nghe đến đó, Ngụy Vô Tiện vui vẻ khều khều Lam Vong Cơ, còn nhân tiện vứt cho cái ánh mắt mị mị, Lam Vong Cơ tiếp tực bình tĩnh lột tôm.

Lần này tổng cộng là 3-4 môn phái tu sĩ khác nhau, phần lớn đều là hậu nhân trong danh môn, đều là nam tử.Ngụy Vô Tiện hỏi qua từng cái, mỗi cái đều tựa hồ cùng sở thích của Hàm Quang Quân có chút liên quan, như thế qua một hồi rượu, đã tới gần giờ tuất, suy sét đến quy tắt làm việc và nghĩ ngơi của Vân Thâm Bất Tri Xử, đại gia đều rời đi, Tư Truy cũng gọi Kim Lăng trở về Vân Thâm Bất Tri Xử, Ngụy Vô Tiện hứng thú rã rời cũng liền đi theo Lam Vong Cơ cùng nhau trở về.

Như thế qua mấy ngày, Ngụy Vô Tiện lại đột phát ý tưởng hẹn đám người Lam Vong Cơ cùng đi tiệm rượu, chỉ là thay đổi môn phái tu sĩ, quá trình đều như cũ, Kim Lăng bởi vì Kim Gia có việc, phải trở về Kim gia ,Tư Truy cũng đi theo, cho nên lần này nhân số thiếu chút so với lần trước, nhưng vẫn có Lam Hi Thần.

Qua 3 lần yến hội như vậy, Lam Hi Thần rốt cuộc nhịn không được, tìm cơ hội lúc Lam Vong Cơ đi Tàng Thư Thất, đi tới tĩnh thất.Vừa tới cửa, liền nhìn thấy Ngụy Vô Tiện lười biếng nằm bên cửa sổ, đánh ngáp, uể oải ỉu xìu.

''Khụ,'' Giọng của Trạch Vu Quân, gọi người bên cửa sổ quay đầu lại

Ngụy Vô Tiện cũng không có phản ứng, liền nhìn hắn, vẫn là Trạch Vu Quân nhịn không được.''Vô Tiện, Yến hội gần đây, ngươi có thu hoạch? ''

''Có, Ngươi xem, Kỳ Sơn Thường Thị, Thương sơn Thẩm thị, còn có người lần trước thích nuôi thỏ của Thanh Hà Nhiếp Thị, đều được chứ ?

Ngụy Vô Tiện đắc ý nhìn về phía Lam Hi Thần, đối phương đều là bất vi sở động, thậm chí ý cười bình thường treo trên mặt cũng không có. Ngụy Vô Tiện như thế nào không biết, thở dài, tiếp tục nói :'' ta thực sự không có cách nào, ta cảm thấy gần đây càng ngày càng khó chịu, đại ca ngươi cũng xem qua, thể xác này của ta, tuy rằng không có bệnh, nhưng vẫn là phàm phu tục tử,có thể sống tới hiện tại đã thực không dễ dàng.'' Lam Hi Thần giương mắt nhìn hắn một chút, cũng không có trả lời, nhàn nhạt nói,'' Vong Cơ, hắn đều biết.'' Tuy rằng nói câu này thực bình tĩnh, Ngụy Vô Tiện vẫn kinh ngạc một chút, người ngồi dậy, hỏi lại :''hắn đều đã biết ?'' sau đó đều bắt đầu lẩm bẩm tự nói,'' cũng đúng, Lam Trạm không phải đồ ngốc, ta như vậy rất rõ ràng.''

Thời Gian nữa tháng trước, Ngụy Vô Tiện thừa dịp Lam Trạm đi tàng thư thất, lén đi tìm Lam Hi Thần. Đối với việc Ngụy Vô Tiện tới chơi, Lam Hi Thần vẫn có điểm ngoài ý muốn, chung quy người này bình thưởng vẫn luôn ở cùng một chỗ với đệ đệ mình, hôm nay thế nào lại tới một mình, lại còn là đến tìm mình, phòng chứng có đại dự.Lam Hi Thần rót cho hắn ly trà, ngồi xuống chờ hắn mở miệng. ''À, cái kia, Trạch Vu Quân, để ta nói thẳng'' Lam Hi Thần hơi hơi nhìn xuống dưới, Ngụy Vô Tiện lại nói :''ta sợ là ta sắp chết. '' Nghe câu này được nói trắng trợn như thế, Lam Hi Thần có chút nhịn không được, thiếu chút nữa đem trà phun ra. Ngụy Vô Tiện làm như không thấy được,tiếp tục nói :''ta nếu chết,ta sợ Lam Trạm không chịu nổi đả kích này, hai là ta sợ hắn một mình tịch mịch, lẩn quẩn trong lòng, ta muốn tìm một người bồi hắn, ở bên hắn.'' Nghe đến đó, Trạch Vu Quân rốt cuộc nhịn không được,''phốc''  một cái liền phun hết một miệng trà. Nghĩ tới năm đó đệ đệ mình đoạn tụ,hắn liền cảm thấy ai cũng đều có thể,như thế nào lại chỉ vì một nam nhân mà chịu bao thống khổ, giờ này phút này, nam nhân đó lại trước mặt hắn nói muốn tìm người khác cho đệ đệ hắn, thân là huynh trưởng làm sao tiếp thu được, càng miễn bàn chuyện lớn như vậy, nếu là thúc phụ đang bế quang lâu ngày biết, sợ là trực tiếp tức chết cho rồi.

''Khụ khụ khụ'' Trạch Vu Quân là chủ nhân của một nhà, gia chủ chi phong vẫn phải có, khụ xong liền hỏi , '' như vậy ngươi hi vọng ta làm cái gì ?'' vì thế, sau liền mở yến hội, Lam Hi Thần trừ bỏ phải tiếp quản bên ngoài, còn có công năng đọc tâm đệ đệ, tuy rằng hiện tại hiện tại Ngụy Anh có thể ít nhiều nhìn ra tâm tư Lam Trạm, nhưng Lam Hi Thần chung quy vẫn chuyên nghiệp hơn.

Trong phòng yên lặng một lúc, Lam Hi Thần nói :''vài lần yến tiệc này, Vong Cơ phi thường không vui, lần đầu tiên còn tức giận, nhưng là sau này hắn hẳn đoán được, cho nên chỉ là không vui, nhưng lại sợ tâm ý ngươi, nên lần nào cũng chỉ phối hợp.''

''Ai,Lam Trạm....''Ngụy Vô Tiện thấp thấp niệm tên Lam Vong Cơ

''Vong Cơ ở lần tiệc rượu đầu tiên, ngày hôm sau liền đến tìm ta, hỏi ta nguyên do,''

Ngụy Vô Tiện nâng đầu nhìn ánh nắng bên ngoài, có điểm chói mắt, Lam Trạm, thế nhưng đã sớm biết

''Sau hắn lại hỏi chuyện của ngươi'' Lam Hi Thần tiếp tục nói

''Chuyện của ta ?''

''đúng,về...đại nạn của ngươi.''

Ngụy Vô Tiện nghĩ một chút liền hiểu rõ, xem ra Lam Trạm vẫn chưa từ bỏ ý định. Ngụy Vô Tiện đột nhiên cảm thấy mắt có điểm không mở ra được. Ngụy Vô Tiện kỳ thật vẫn luôn nhận ra mệnh của mình, hắn vẫn luôn cảm thấy kiếp này được ở bên Lam Trạm, đều là trời cao ban ân, mỗi một ngày đều thực thoã mãn, cũng không dám mưu toan cái gì, trong nháy mắt, hắn liền muốn cùng tranh giành với ông trời, để có thể ở vĩnh viễn bên Lam Trạm.

Lam Hi Thần cũng mặc kệ người phía trước phát ngốc, tiếp tục nói :'' Ta nói cho Vong Cơ, người dù sao cũng là xác thịt phàm nhân, luôn có giới hạn, thời điểm nên đi thì không ngăn được, lại bởi vì ngươi trở về do hiến xá, cho nên thân sau khi chết, hồn phách rất khó liệu định.''

Những lời này một chút đều không phải giả, năm đó sau khi rời đi quan âm miếu, Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện liền tìm vô số biện pháp, muốn trợ giúp thân thể Mạc Huyền Vũ kết đan, thậm chí Giang Trừng còn muốn mổ đan đem kim đan trả lại cho hắn, nhưng cuối cùng đều là phí công, lúc ấy Ngụy Vô Tiện mổ đan chuyển qua cho Giang Trừng thành công là do vận khí của Giang Trừng tốt, càng khỏi nói đến hiện tại, Ôn Tình cũng không còn nữa, căn bản không có người có thể làm chuyện này, đồng thời bọn họ còn phát hiện, sau khi trở về nhờ hiến xá, hồn phách không còn như cũ, thân thể sau khi chết, hồn phách được hiến xá có khả năng cũng sẽ tan đi, khó nhập luân hồi.Lúc mới biết cả hai người đều rất khó tiếp thu chuyện này, trừ bỏ giúp Ngụy Anh tụ tập một ít hồn phách trấn an khẩu quyết, ăn một ít đan dược, nhưng cũng chỉ có thể thuận theo tự nhiên.May mà mấy năm nay, Ngụy Vô Tiện ngẫu nhiên có cảm phong hàn, nhưng cũng là bình an khoẻ mạnh qua vài chục năm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro