Chương 84

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 84 – Đan tâm (Lục)

Editor: Tịch Băng

Beta: Tịch Băng

Ngụy Vô Tiện lên tiếng: "Kim Lăng, ngươi trước tiên buông kiếm xuống đã rồi nói."

Kim Lăng phản kháng: "Ta không buông!"

Ngụy Vô Tiện còn muốn nói nữa, ai ngờ Kim Lăng đột nhiên cao giọng khóc lớn. Cậu vừa khóc, mọi người ai nấy đều ngây dại.

Ngụy Vô Tiện bước một bước về phía Kim Lăng, nói: "Chuyện... chuyện này là sao đây?"

Kim Lăng tuy là khóc đến đầy mặt đều là nước mắt nhưng vẫn nghẹn ngào lớn tiếng nói: "Đây là kiếm của cha ta. Ta không buông!"

Thanh kiếm này, là thứ duy nhất cha mẹ lưu lại trên đời này cho cậu.

Thiếu niên trạc tuổi Kim Lăng, thành thân rồi cũng có, có hài tử rồi cũng có. Đối với bọn họ, lớn tiếng gào khóc như thế chính là một việc sỉ nhục. Phải ở trước mặt mọi người khóc lớn như thế, cũng không biết trong lòng đã phải chịu bao nhiêu uất ức.

Nhìn thấy Kim Lăng giờ khắc này ở trước mặt mọi người mà gào mà khóc, Ngụy Vô Tiện phảng phất lại nhìn thấy dáng dấp Giang Yếm Ly năm đó, ôm trường kiếm kim quang lộng lẫy của Kim Tử Hiên trong ngực mà khóc đến thương tâm.

Trong thời gian ngắn, Ngụy Vô Tiện lại có chút chân tay luống cuống.

Đúng lúc này, trên mặt sông lại truyền đến một âm thanh: "A Lăng!"

Năm, sáu chiếc thuyền lớn vây quanh thuyền đánh cá, mỗi chiếc thuyền đều đứng đầy các tu sĩ, trên mũi thuyền là một vị gia chủ. Thuyền của Vân Mộng Giang thị ở ngay phía bên phải thuyền đánh cá, dựa vào gần nhất, khoảng cách không quá năm trượng. Người vừa lên tiếng đang đứng ở mép thuyền, chính là Giang Trừng.

Kim Lăng nước mắt mông lung, vừa nhìn thấy cậu, lập tức hung hăng lau mặt một cái, hít hít cái mũi đỏ ửng, nhìn bên này một chút, lại nhìn bên kia một chút, cắn răng bay qua, rơi xuống bên người Giang Trừng. Giang Trừng liền bắt lấy cậu, hỏi: "Ngươi đây là có chuyện gì? Ai bắt nạt ngươi?"

Kim Lăng mạnh mẽ vuốt mắt, im lặng không chịu nói. Giang Trừng ngẩng mặt lên, ánh mắt âm trầm lạnh lẽo tìm đến chiếc thuyền đánh cá. Hai đạo hàn quang vừa đảo qua người Ôn Ninh, đang định dừng lại trên người Ngụy Vô Tiện thì Lam Vong Cơ không biết là vô tình hay cố ý lại bước lên một bước, vừa vặn che lại Ngụy Vô Tiện. [Vợ anh bộ muốn nhìn là nhìn chắc?!]

Một vị gia chủ bật thốt lên: "Các ngươi vậy mà còn dám trở về!"

Ngụy Vô Tiện vốn đang lo lắng cho Kim Lăng, nghe thấy một câu như thế bỗng nhiên vui vẻ lên tiếng: "Chúng ta sao lại không dám trở về? Vừa nãy, ta và Hàm Quang Quân hai người giúp các ngươi dụ đi cả một đám tẩu thi khổng lồ như thế, xin hỏi chúng ta tại sao lại không dám trở về?"

Tên gia chủ kia ngẩn ra, hắn mới nãy thốt lên không chút nghĩ ngợi, chỉ là do thói quen đã hình thành nhiều năm qua. Nhìn thấy Di Lăng lão tổ, trước tiên nhất định phải dùng ngữ khí khiển trách mà mở miệng thị uy một chút, cứ như chỉ có như vậy thì mới có thể vững vàng gót chân, mới có thể tỏ rõ lập trường của mình. Vẻ mặt hắn lúc này lộ rõ lúng túng.

Lam Vong Cơ vẫn đang đứng chắn trước người Ngụy Vô Tiện, cách thuyền đối Lam Khải Nhân hành lễ : "Thúc phụ!"

Gió đêm trên sông thổi tới, mang y một thân áo dài, váy dài, cũng với dây buộc trán bay bay. Bạch y dù loang lổ máu nhưng vẫn không mất đi dáng vẻ, nhóm môn sinh của Cô Tô Lam thị cũng chỉnh tề hướng y đáp lễ.

Qua một hồi, Lam Khải Nhân mới đáp: "Ừm. Đám tẩu thi, các ngươi xử lý thế nào?"

Thấy trong ánh mắt và giọng nói Lam Khải Nhân không có ý thất vọng cùng trách cứ, đáy lòng Ngụy Vô Tiện không khỏi một phen cao hứng, không nhịn được mà chui ra từ phía sau Lam Vong Cơ, cướp lời đáp: "Lam lão tiền bối, chuyện này nói ra dài dòng lắm. Hai người bọn ta phải bỏ lượng lớn sức lực mới đem được đám tẩu thi đó dẫn tới một bãi tha ma khác ở bên trong ngọn núi cách chín dặm về phía tây, một lần nữa bày trận vây trụ. Nhận lấy thì chúng ta không thể ra sức, mà chỉ dựa vào chúng ta thì nhất định giết không xong, cho nên mới quay trở về nói với chư vị một tiếng, sau này giao lại cho các người."

Ngụy Vô Tiện trên người vẽ Triệu Âm Kỳ, phụ trách làm bia sống hấp dẫn bọn tẩu thi, Lam Vong Cơ thì phụ trách đánh giết. Bọn họ vốn cũng không cảm thấy đám người kia sẽ ở lại trong Phục Ma Điện chờ mình trở về nên cũng không thèm lên đó, trực tiếp đi xuống trấn ở Di Lăng mà hỏi thăm dọc đường, đến bến tàu thì mới biết được có một nhóm người lớn muốn bao hết tất cả thuyền đi Vân Mộng. Bọn họ nhân trời tối ngự kiếm đuổi theo, ở trên không phát hiện tình hình trên thuyền đánh cá nên mới đi xuống.

Lam Khải Nhân nhìn thấy Ngụy Vô Tiện táo bạo như thế, sắc mặt vốn đang có chút hòa hoãn liền trừng mắt lạnh lẽo, lên tiếng trách mắng: "Ta là đang hỏi hắn, không có hỏi ngươi!"

Ngụy Vô Tiện bị mất mặt, liền nói: "Xin lỗi. Ta không nên loạn xen mồm, ta câm miệng là được."

Lam Khải Nhân càng lúc càng phát hỏa, Lam Vong Cơ liền đứng ở phía trước Ngụy Vô Tiện, lắc lắc đầu. Nhiếp Hoài Tang ở trên một chiếc thuyền khác, một bên cầm quả táo cắn một miếng, một bên nói với hộ về bên cạnh: "Năm đó ở Vân Thâm Bất Tri Xử đi học cũng chính là như vậy, nhiều năm như vậy mà lão... Lam lão tiên sinh đối với Ngụy Vô Tiện vẫn là ghét cay ghét đắng. Khà khà..."

Các gia chủ khác nhìn hắn một vẻ ăn táo xem kịch vui vô cùng phấn khởi, tất cả đều thầm nói: "Người này cư nhiên lại là gia chủ giống chúng ta a..."

Không nhìn thấy mặt mũi Ngụy Vô Tiện, Lam Khải Nhân liền bình tĩnh lại, nói: "Tẩu thi đó chúng ta sẽ xử lý. Cũng không thể để chúng nó lại đi gieo họa cho người bên ngoài."

Lam Vong Cơ gật đầu nói: "Đa tạ thúc phụ."

Ngụy Vô Tiện nghĩ thầm, ta nói một tiếng cám ơn chắc cũng không đến nỗi sinh khí đâu ha, liền cùng Lam Vong Cơ nói: "Cảm tạ thúc... Lam lão tiền bối."

Lam Khải Nhân lạnh lùng lên tiếng: "Ngươi còn có chuyện gì?"

Ngụy Vô Tiện mới trả lời: "Nghe nói chư vị hiện tại là muốn đi Liên Hoa Ổ, là muốn đến đó thương nghị lại đối sách cho việc lần này đi? Thêm hai người chúng ta được không a?"

Một tu sĩ lớn tiếng nói: "Ngụy Anh! Ngươi đã từng phạm vào sai lầm quá lớn, chuyện hôm nay cũng coi như là làm việc tốt đi. Mà... Mà ngươi lại muốn cùng chúng ta kết giao, đó là chuyện không thể nào."

"Cũng không ai bắt nhóm các người cùng ta kết giao a! Bất quá, chúng ta hiện tại coi như là cùng một phe đi, hôm nay bày binh bố trận vây giết các người chính là vị đại nhân vật kia, trong tay lại còn có Âm Hổ Phù, các người định đối phó thế nào?"

Nhiều gia chủ đối mặt nhìn nhau, Ngụy Vô Tiện quả thực nói không sai, bọn hò xác thực là cần có người tinh thông chuyện này, mà Di Lăng lão tổ hiện giờ cũng không tính là kẻ địch. Có thể kêu đánh kêu giết đến nhiêu năm như vậy, lập tức muốn bọn họ cùng hắn hợp tác, cũng không biết là có bao nhiêu kéo mặt xuống đất.

Ngụy Vô Tiện trực tiếp nói: "Các người cũng không cần lo lắng ta đây là muốn có ân báo đáp. Muốn báo ân hay không cũng mặc, báo thù thì cũng tùy tiện đi, chỉ cần sau này các người ở trên đường gặp phải ta thì cứ làm bộ như không thấy là tốt rồi, có được hay không?"

Nghe vậy, Âu Dương Tử liền lắc đầu, nói: "Có ân báo ân, có thù báo thù. Chỉ một lòng thù hận không nhớ ân, này là thành thứ gì?"

Nghe câu nói "Này là thành thứ gì" kia, không ít người nét mặt già nua đỏ sậm lại. Lam Tư Truy lập tức nói: "Tử huynh quả thật nói không sai!" Còn có mấy tên thiếu niên gần đó thưa thớt lên tiếng phụ họa. Những tên này hầu hết đều là đám con cháu thế gia được Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ thời điểm ở Nghĩa Thành mang đi, giờ khắc này đều ở trên thuyền đánh cá lên tiếng chống đỡ. Giang Trừng liền hướng mắt cùng vị gia chủ đi cùng thuyền: "Âu Dương tông chủ."

Bị gọi đến tên, Âu Dương tông chủ mí mắt cùng tâm một khối đồng loạt nhảy lên, chỉ nghe Giang Trừng lạnh lùng nói: "Nhớ không lầm thì kẻ nói chuyện kia chính là nhi tử của ngươi đi. Có ân báo ân, có thù báo thù? Thật có cốt khí a."

Âu Dương tông chủ vội nói: "Tử ngươi thật là! Trở về, đến nơi này cho cha!"

Âu Dương Tử chính là cái tên từng khóc đến đấm ngực giậm chân cho chuyện của A Thiến, không hiểu nói: "Cha, không phải là người kêu ta đến thuyền này, chớ phiền các người hay sao?"

Âu Dương tông chủ lau mồ hôi nói: "Được! Ngươi hôm nay danh tiếng còn chưa đủ sao, tới đây cho ta!" Chính mình trấn thủ gia tộc, cách khá gần Vân Mộng, lại không có cách nào so với thế lực của Giang thị, hắn thực không muốn chỉ vì nhi tử cấp Ngụy Vô Tiện nói mấy câu liền bị Giang Trừng ghi hận trong lòng đâu a.

Lam Vong Cơ liền đối Lam Khải Nhân nói: "Thúc phụ, ta nghĩ cứu huynh trưởng."

Lam Hi Thần bây giờ bất quá cũng không chắc là đang bị Kim Quang Dao quản chế, nhưng dù thế nào thì Lam Vong Cơ cũng là không yên tâm. Nghe y nhắc tới Lam Hi Thần, Lam Khải Nhân mới thở dài một tiếng, nói: "Tùy ngươi đi..."

Những người còn lại lập tức nhìn về phía Giang Trừng. Ở đây, thân phận hiển hách nhất chính là ba vị tộc trưởng của các đại gia tộc ở bên trong, Lam Khải Nhân thì đã tỏ rõ thái độ rồi, Nhiếp Hoài Tang thì có cũng như không, hiện tại cũng chỉ xe biểu hiện của Giang Trừng. Ai ai cũng biết Ngụy Vô Tiện là tên phản bội Giang tông chủ, nghĩ thầm quá nửa là không chấp thuận.

Giang Trừng cười lạnh: "Ngươi cũng dám về Liên Hoa Ổ."

Ném xong câu này, hắn liền ôm lấy vai Kim Lăng, vào trong khoang thuyền.

Âu Dương tông chủ thở phảo nhẹ nhõm, liền hướng phía nhi tử quá lên: "Ngươi ngươi ngươi! Thực sự là càng lớn càng không nghe lời! Ngươi đến cùng còn chưa chịu tới đây! Lại không tới thử xem ta có hay không qua đó bắt ngươi!"

Âu Dương Tử thật thân thiết nói: "Cha, ngài cũng nên đi vào nghỉ ngơi đi. Linh lực của ngài còn chưa có khôi phục lại hết đâu, cũng đừng có tùy tiện ngự kiếm nha."

Hiện tại, đại đa số linh lực mọi người cũng còn đang thong thả tăng lại ở bên trong, miễn cưỡng ngự kiếm thì nói không chừng sẽ nhào đầu xuống đất ngã chổng vó, cho nên bọn họ mới chỉ còn cách đi thuyền. Âu Dương tông chủ vóc người cao lớn lạ thường, phân lượng lại không nhẹ, bây giờ lại thật sự không thể bay qua đó bắt hắn về, bị nhi tử chọc giận liền phất tay áo vào bên trong. Lam Khải Nhân đứng ở đầu thuyền, nhìn Lam Vong Cơ: "Ngươi ở lại bên đó?"

Lam Vong Cơ yên lặng gật đầu. Lam Khải Nhân cũng quay người đi vào, tất cả các tu sĩ cũng lục tục đi vào bên trong, ngồi xuống. Đợi đến lúc nhóm thuyền lớn kia không còn vây quanh thuyền đánh cá, mở ra một khoảng cách nhất định, bình thường chạy ở phía sau, Ngụy Vô Tiện mới nhẹ nhõm thở một hơi thật dài.

Cơn giận vừa lui xuống, trên mặt hắn bỗng nhiên lại bị vẻ mệt mỏi đến cực độ chiếm cứ, chợt nghiêng người loạng choạng.

Hắn vừa nãy lảo đảo, cũng không phải là do thuyền đánh cá vô duyên vô cớ bất ổn, mà là do hắn đã thật sự không còn chút sức lực nào, đến chân cũng không đứng vững.

Nhiều thiếu niên cũng không ngại vết máu trên người hắn dọa người thế nào, cứ nghĩ giống như lúc nãy dìu Lam Tư Truy, ba chân bốn cẳng chạy tới đỡ hắn. Nhưng mà hoàn toàn không cần tới bọn họ, Lam Vong Cơ hơi nghiêng người một chút, một tay ôm lấy cánh tay hắn, một tay đỡ lấy đầu gối, lập tức đem Ngụy Vô Tiện ôm ngang.

Y cứ như vậy mà ôm Ngụy Vô Tiện vào bên trong. Bên trong khoang thuyền không có cung cấp chỗ nằm, chỉ có bốn cái ghế gỗ thật dài. Lam Vong Cơ liền một tay ôm eo Ngụy Vô Tiện, đem đầu hắn dựa ở trên vai mình, tay còn lại đem bốn cái ghế dài hợp lại thành một tấm độ rộng có thể nằm, đem Ngụy Vô Tiện nhẹ nhàng để lên trên. Y lại từ trong lòng lấy ra một chiếc khăn tay, chậm rãi đem vết máu dính trên mặt Ngụy Vô Tiện lau đi. Lúc nãy vội vàng bay tới bay lui, không rảnh để ý đến dung nhan, không lâu sau, chiếc khăn trắng tinh đã bị nhiễm đến đỏ đen một mảnh. Mà y chỉ cho chùi sạch mặt cho Ngụy Vô Tiện, quên mất chính mình vẫn còn chưa lau. Thấy thế, Lam Tư Truy vội vàng lấy ra khăn tay của mình, hai tay trình lên, nói: "Hàm Quang Quân."

Lam Vong Cơ chỉ nhẹ giọng: "Ừm."

Lam Tư Truy nghe ra tâm ý khen ngợi nhàn nhạt, vui vô cùng. Lam Vong Cơ cúi đầu, lấy khăn tay lướt nhẹ trên mặt mình, khăn lướt qua chính la trắng lóa như tuyết một mảnh, nhiều thiếu niên mới thở phào nhẹ nhõm. Quả nhiên, Hàm Quang Quân chính là gương mặt phải như băng như tuyết, như vậy nhìn mới bình thường. [Cạn lời tụi nhỏ =.="]

Một tên thiếu niên thắc mắc: "Hàm Quang Quân, tại sao Di Lăng lão... Di Lăng tiền bối lại ngã xuống a?"

Lam Vong Cơ nói: "Mệt mỏi."

Một thiếu niên khác lại nói: "Mệt mỏi? Ta còn tưởng rằng..."

Cậu cũng chưa nói là tại sao, những mọi người đều biết. Hóa ra Di Lăng lão tổ trong truyền thuyết cũng sẽ bởi vì đối phó với tẩu thi mà mệt đến nằm sấp xuống, bọn họ đều cho rằng, Di Lăng lão tổ chỉ cần tùy tiện ngoắc ngoắc ngón tay là đã có thể giải quyết.

Lam Vong Cơ lắc đầu, chỉ nói ba chữ: "Đều là người."

Đều là người, làm gì có ai sẽ không mệt, làm gì có ai mà vĩnh viễn cũng không ngã xuống.

Ghế dài đều bị Lam Vong Cơ hợp lại một chỗ, đám thiếu niên chỉ có thể ba ba mà ngồi xổm thành một vòng. Nếu như Ngụy Vô Tiện tỉnh, nói chêm chọc cười dí dỏm lại thông minh, đùa xong cái này lại đùa cái kia, giờ khắc này trong khoang thuyền nhất định sẽ rất náo nhiệt. Cơ mà hiện tại hắn lại đang nằm, chỉ có một vị Hàm Quang Quân sống lưng thẳng tắp mà ngồi ở kế bên.

Nói như vậy thì phải có người đến nói chuyện tào lao hai ba câu cho sinh động bầu không khí, mà Lam Vong Cơ không nói lời nào, người bên ngoài đương nhiên là cũng không dám nói lời nào. Ngồi xổm nửa ngày, bên trong khoang thuyền vẫn là bầu không khí tĩnh mịch.

Đám thiếu niên đều oán thầm trong bụng: "Thật nhàm chán..."

Bọn họ tẻ nhạt đến mức bắt đầu dùng ánh mắt giao lưu: "Hàm Quang Quân sao lại không nói một câu? Ngụy tiền bối đến giờ sao còn chưa tỉnh a?"

Âu Dương Tử hai tay nâng cằm, lặng lẽ chỉ chỉ, rồi lại chỉ chỉ, ngụ ý: "Hàm Quang Quân vẫn là cả một câu cũng không nói sao? Ngụy tiền bối làm sao lại chịu được cũng hắn cả ngày sống chung một chỗ..."

Lam Tư Truy trầm trọng gật gật đầu, không tiếng động mà khẳng định: "Hàm Quang Quân, xác thực là vẫn luôn như vậy!" [Aigooo, cái tụi này ~( *w * )~]

Bỗng nhiên, Ngụy Vô Tiện nhíu nhíu mày, đầu ngoẹo sang một bên. Lam Vong Cơ nhẹ nhàng đem đầu hắn chỉnh lại, tránh cho bị đau cổ. Ngụy Vô Tiện kêu lên: "Lam Trạm!"

Cả bọn cứ tưởng là hắn tỉnh rồi, vui mừng khôn xiết, ngờ đâu Ngụy Vô Tiện hai mắt vẫn là đang nhắm chặt. Lam Vong Cơ thì lại thần sắc như thường, nói: "Ừm. Ta ở đây."

Ngụy Vô Tiện liền không lên tiếng, phảng phất đâu đó là sự an tâm rất chân thật, an an ổn ổn mà...ngủ tiếp.

Vài tên thiếu niên sững sờ nhìn hai người này, không biết tại sao, bỗng nhiên đỏ mặt.

Lam Tư Truy đứng lên, lắp bắp nói: "Hàm... Hàm Quang Quân, chúng ta đi ra ngoài một chút..."

Bọn họ cơ hồ là chạy trối chết, vọt tới trên boong thuyền, bị gió đêm thổi tới, cỗ cảm giác hoảng loạn vừa nãy có chút tiêu thất. Một người lên tiếng: "Chuyện này là sao a, sao tự dưng lại có cảm giác muốn chạy ra ngoài thế này! Là sao a!"

Âu Dương Tử che mặt: "Ta cũng không biết a, nhưng đột nhiên cảm thấy ở bên trong rất không thích hợp."

Mấy người bọn họ chỉ vào nhau mà kêu to: "Ngươi đỏ mặt cái gì!"

"Ta thấy là do mặt ngươi đỏ nên mặt ta mới đỏ!"

"Mặt đỏ mà cũng là bệnh, cũng bị truyền nhiễm sao a!"

Ôn Ninh lúc nãy không đi đỡ Ngụy Vô Tiện, cũng không đi theo vào trong khoang thuyền mà là ngồi xổm trên boong. Mọi người lúc đầu cũng thấy kì quái, sao hắn lại không đi vào, giờ khắc này mới phát giác, Quỷ tướng quân thực sự là quá sáng suốt.

Nơi này, căn bản là không có chỗ cho người thứ ba a!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro