Anh em tốt đã hứa nay còn đâu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên gốc: 说好的好兄弟呢

Tác giả: 该睡觉啦_

Thể loại: Hiện đại, thanh xuân vườn trường, ngọt, trúc mã trúc mã

CP: Mã Gia Kỳ x Đinh Trình Hâm

Edit: Âm thanh của cá nhỏ.

Không đảm bảo sát 100% so với nghĩa gốc.

Tất cả chỉ là trí tưởng tượng của tác giả. Không ghép vào người thật.

Truyện không phải bản gốc và chưa có sự cho phép của tác giả nên cảm phiền mọi người chỉ đọc thôi, không mang ra ngoài ạ.


00

"Anh em tốt đi cùng nhau, ai thoát ế trước người đấy là chó."

01

Đinh Trình Hâm vừa ra khỏi chung cư, liền nhìn thấy Mã Gia Kì đeo tai nghe ngồi trên xe đạp chơi điện thoại, cậu ngẩng mặt cười chạy về phía Mã Gia Kỳ.

Mã Gia Kỳ nhận thấy cậu đang chạy tới, quay đầu lấy hộp sữa ấm từ trong cặp ra đưa cho cậu.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đinh Trình Hâm nhăn lại, nhưng hai tay vẫn đưa ra nhận sữa: "Hai ngày nay có chút nóng, cậu không thể mang cho tớ một hộp lạnh sao?"

"Không thể, thân thể chính mình thế nào không rõ sao, còn muốn uống lạnh?" Mã Gia Kỳ chờ cậu mở khóa xe đạp, chuẩn bị đi.

"Thật hung dữ." Đinh Trình Hâm kéo ống tay áo của hắn, giơ tay vò loạn tóc hắn, ném cho hắn mấy gói kẹo nổ.

Mã Gia Kỳ càng hung dữ nhìn chằm chằm cậu: "Hôm nay thất tịch, cậu không cho tớ mấy loại như socola, mà lại cho tớ kẹo nổ?"

"Ôi, cậu làm sao có thể thiếu sôcôla nha." Đinh Trình Hâm nói xong, phóng xe đạp rời đi. Mã Gia Kỳ ngẩn người, cứ cảm thấy trong lời này có chút mỉa mai, cười cười cũng đạp theo Đinh Trình Hâm.

02

Hai người kề vai sát cánh không nhanh không chậm bước về phía lớp học, Mã Gia Kỳ vẫn nhe nhởn cùng người bên cạnh ba hoa chích chòe không ngừng.

Đi đến cửa, Đinh Trình Hâm thấy Mã Gia Kỳ ở bên đột nhiên ngậm miệng, nghi hoặc nhìn hắn một cái, lại theo tầm mắt hắn nhìn qua.

Trên chỗ ngồi của cậu, bày đủ loại socola, còn có một ít phong thư xếp chồng chỉnh tề lên nhau. Mà vị trí trên cửa sổ bên cạnh chỗ ngồi của Mã Gia Kỳ, cũng chỉ có sách bài tập ngày hôm qua để lại.

Điều này cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Lúc mới vào trường, hai người thường xuyên nhận được thư tình linh tinh, trên chim cánh cụt của tường thổ lộ* cũng thường xuyên xuất hiện tên hai người. Chẳng qua sau đó Mã Gia Kỳ không thèm giấu tên ở trên tường thổ lộ nói không yêu sớm, hơn nữa còn dọa khóc một đàn chị bày tỏ với hắn, từ đó cũng rất ít người dám tỏ tình với Mã Gia Kỳ. Mà Đinh Trình Hâm, được người ta tỏ tình chỉ biết đỏ mặt nói lời xin lỗi, ngược lại càng hấp dẫn nhiều người.

Tường thổ lộ

Một app thổ lộ tình cảm của Trung Quốc, hay được học sinh sử dụng

Đinh Trình Hâm nhìn Mã Gia Kỳ sắc mặt càng ngày càng khó coi bên cạnh, vừa định mở miệng an ủi hắn không cần khổ sở cậu sẽ cùng hắn độc thân, người này liền khó chịu quay về chỗ ngồi của mình úp mặt xuống ngủ.

Đinh Trình Hâm cẩn thận thu thập mấy cái hộp trên bàn, nhét vào trong ngăn kéo. Người bên cạnh vẫn nằm sấp trên bàn, đầu không ngẩng lên dù chỉ một chút.

Chủ nhiệm lớp đã ngồi trên bục giảng, Đinh Trình Hâm chỉ có thể nhẹ nhàng chọc chọc Mã Gia Kỳ, thấy không có kết quả liền túm lấy tay áo hắn.

Rốt cục thành công thu hút được sự chú ý của Mã Gia Kỳ, khiến người này ngẩng đầu nhìn cậu, Đinh Trình Hâm kề sát lỗ tai dỗ dành người ta.

"Đừng tức giận Gia Kỳ, tớ sẽ không yêu sớm đâu, chúng ta đã nói anh em tốt đi cùng nhau, ai thoát ế trước người đấy là chó." Đinh Trình Hâm vốn tưởng rằng mình dỗ dành rất tốt, nhưng không nghĩ tới Mã Gia Kỳ thoạt nhìn càng bực mình, quay đầu đi không để ý tới cậu nữa.

Đinh Trình Hâm: "Cậu có ý gì Mã Gia Chì?"

03

Mã Gia Kỳ nằm sấp trên bàn bực bội ngủ thiếp đi, lúc tỉnh lại thì giờ tự đọc buổi sáng đã sớm kết thúc, ngay cả tiết học đầu tiên cũng chỉ còn hơn mười phút.

Hắn nhìn Đinh Trình Hâm ngồi cạnh nghiêm túc chăm chú ghi chép, trong đầu vẫn là cảnh tượng một bàn đầy socola của cậu, nghĩ đến người này vừa rồi trong giờ học nhất định là đã cự tuyệt từng người một, để cho người khác nhìn thấy hai má hồng hồng đáng yêu của cậu, Mã Gia Kỳ lại càng không thể chịu nổi.

Hắn cố ý quấy rối, dùng mũi giày đụng vào mũi giày Đinh Trình Hâm, nhẹ nhàng nói bên tai cậu: "Buổi trưa tan học cùng nhau đi. "

Đinh Trình Hâm đương nhiên không quá hài lòng khi người này cắt ngang ghi chép của mình, không cao hứng đưa tay véo tai hắn, đồng thời cũng không quên trả lời: "Vô nghĩa."

Mã Gia Kỳ bỗng nhiên tâm tình thoải mái hơn rất nhiều, nhếch khóe miệng suýt nữa cười ra tiếng.

Hắn quấy rối xong vẫn không thèm ngoan ngoãn ngồi học, cách mấy giây liền viết một tờ giấy nhỏ ném cho Đinh Trình Hâm.

Giáo viên hóa học trên bục giảng rốt cục nhịn không được, ném một viên phấn vào Mã Gia Kỳ: "Mã Gia Kỳ! ! Cậu đứng lên đi ra ngoài cho tôi!!!"

04

Mã Gia Kỳ cảm thấy chính mình đại khái là có bệnh không tiện nói ra.

Bởi vì hắn lúc nào cũng chơi game, lướt điện thoại vào ban đêm rồi ban ngày đi ngủ.

Lớp Lịch sử bình thường là giấc ngủ ngon nhất của hắn, bởi vì giáo viên lịch sử là một người có tính tình cứng nhắc cộc cằn, rõ ràng cận gần năm trăm độ nhưng sống chết không đeo kính, nói cái gì mà không đeo kính có thể làm cho người khác nhìn thấy rõ hơn đôi mắt đẹp của anh ta.

Kết quả là anh ta không chỉ không thể nhìn thấy học sinh, xem sách giáo khoa hay viết bảng cũng đều cần phải đến rất gần.

Tiết thứ tư buổi sáng là môn lịch sử, Mã Gia Kỳ không đợi giáo viên vào lớp liền gục mặt xuống.

Nghe vợ nói chuyện xong, giáo viên lịch sử đeo kính giảng đề khoảng tám chín phút, thấy người bên cạnh cửa sổ vẫn không có ý muốn tỉnh lại, giơ tay xoa mí mắt mở miệng chỉ đích danh: "Mã Gia Kỳ, cậu nói, đề này nên chọn cái gì?"

Mã Gia Kỳ nghe được tên mình liền phản xạ có điều kiện đứng lên, lại nói không ra đáp án, vẻ mặt ngơ ngác. Với sự giúp đỡ của bàn trước, hắn lấy lại tinh thần, biết câu hỏi, nhưng vẫn như trước không thể nói đáp án.

Hắn đã cầm sẵn cuốn sách giáo khoa chuẩn bị đi ra hành lang đứng, bỗng nhiên thoáng nhìn thấy trên tờ nháp của Đinh Trình Hâm vẽ vô số chữ C.

Hắn nhíu mày, thốt lên: "Lão sư, em nghĩ là chọn C."

Hiển nhiên là chưa kết thúc. Giáo viên gõ gõ phấn lại hỏi: "Được rồi, vậy nói lý do đi."

Mã Gia Kỳ không ngờ còn có chuyện như vậy. Hắn bỗng nhiên nhìn thấy Trương Chân Nguyên vừa len lén cười vừa trộm bấm chữ trên điện thoại, khóe miệng giật giật, trong lòng ghi nhớ phải ném cho nó một cái bút.

Hắn vẫn không thể nghĩ ra vì sao lại chọn C.

Vì thế hắn cười cười, nói, "Bạn cùng bàn của em nói vậy ạ."

"Wow!", "Đỉnh!" không ít người đã bắt đầu ồn ào. Giáo viên lịch sử cố gắng bỏ qua sự khoe khoang không thèm che giấu trong giọng nói của Mã Gia Kỳ, phất phất tay bảo hắn ngồi xuống, tiếp tục giảng bài. Các học sinh cũng dần ổn định lại.

Chỉ có Đinh Trình Hâm bên cạnh Mã Gia Kỳ vẫn trốn sau cuốn sách không ngẩng đầu lên được, Mã Gia Kỳ bên cạnh cậu xem ra lại rất nhàn nhã, vừa vặn nghiêng đầu nhìn thấy vành tai phiếm hồng của cậu cười khẽ.

05

Buổi trưa tan học, hai người vẫn đi cạnh nhau như bình thường.

Đinh Trình Hâm cảm giác từ phía sau vọt tới cái gì đó, phục hồi tinh thần đã bị nam sinh cúi đầu trước mặt chặn đường.

"Đinh, bạn học Đinh Trình Hâm, tôi....tôi thích cậu, hy vọng..." Nam sinh đỏ mặt lắp bắp nói chuyện, vốn nên là bầu không khí khiến người ta cảm động, Đinh Trình Hâm thế nhưng cảm thấy lưng có chút lạnh.

Mã Gia Kỳ ở một bên sắc mặt khó coi, miễn cưỡng từ trong miệng nặn ra mấy chữ: "Cậu ấy có đối tượng rồi." Nói xong không đợi nam sinh này phản ứng lại, nắm cổ tay Đinh Trình Hâm chạy đi.

Đinh Trình Hâm cũng có chút ngây người, trong đầu cứ lặp lại bộ dáng Mã Gia Kỳ lạnh lùng nói "Cậu ấy có đối tượng rồi".

Mã Gia Kỳ kéo Đinh Trình Hâm chạy đến nhà để xe thì dừng lại, tay lại không buông ra, vẫn nắm chặt như trước.

"Này, Đinh Trình Hâm." Mã Gia Kỳ quay đầu lại gọi cậu, ngữ khí không giống như lúc nói "Cậu ấy có đối tượng rồi", "Thương lượng một chút, hai chúng ta cùng nhau làm chó được không?"

Đinh Trình Hâm nghe được lời này của hắn đột nhiên muốn mắng người, cho dù nghĩ đến "Anh em tốt đi cùng nhau, ai thoát ế trước người đấy là chó" cũng không khá lên, đạp Mã Gia Kỳ một cước.

Cậu bỏ bàn tay Mã Gia Kỳ đang nắm ở cổ tay mình xuống, một lần nữa nắm lại, đi về phía chiếc xe đạp.

Mã Gia Kỳ nghe cậu nói: "Đồ ngu ngốc, ai muốn cùng cậu làm chó, ở bên nhau làm một đôi tình nhân không được sao?"

end

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro