Chap 1 : Hình ảnh biến mất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lấy dụng cụ tráng phim ra , Hoàng cắt đoạn phim chụp lúc sáng ra , tráng ngay . Trong ánh sáng lờ mờ của cái phòng tối hẹp . Hoàng hoa cả mắt khi nhìn lại đoạn phim vừa lấy ra khỏi thau nước thuốc . Anh kêu lên :

- Hoàng : Sao kỳ vậy ?

Trong cả 3 kiểu ảnh chụp cảnh chiếc thuyền không có người , sao giờ đây bỗng nhiên xuất hiện lên hình của 1 cô gái đang đứng vịn cái cột chèo !

Nghĩ mình vừa mới tỉnh giấc nên bị hoa mắt , Hoàng đưa tay dụi mắt mấy cái liền rồi nhìn lại thật gần 1 lần nữa ...Vẫn có 1 cô gái trong phim !

Rõ ràng lúc sáng khi chụp Hoàng đã quan sát rất kỹ , trên thuyền hay thậm chí là xung quanh đó không hề có bóng của ai cả ! Mà sao...

Bao nhiêu thắc mắc dồn dập làm cho Hoàng hơi mất bình tĩnh . Anh quên là muốn phóng ảnh thì phải chờ cho phim khô hẳn , anh định cho vào máy . Khi chợt nhớ ra thì Hoàng liền treo đoạn phim lên , rồi cầm chiếc quạt lên , cố quạt làm cho phim khô thật nhanh . Anh phải mất hơn 20' sau anh mới cho vào máy phóng và làm thật nhanh .

1' sau , khi hình hiện lên trong thau nước thuốc , Hoàng không nén được nỗi sợ hãi , đã kêu thét lên :

- Hoàng : Trời ơi !

Trong ảnh rõ ràng hiện lên hình ảnh 1 cô gái mặc chiếc áo bà ba màu hồng thật tươi , nổi bậc trên mặt nước hồ xanh biếc ! Cả 3 tấm chụp chiếc thuyền đều y như vậy . Gương mặt cô gái đẹp như thiên thần , da trắng mịn , môi đỏ thẫm và mái tóc đen dài . Chẳng khác 1 cô gái trong truyện cổ tích vậy !

Đợi cho ảnh hiện lên đủ màu , Hoàng bật đèn sáng lên , nhìn thật kỹ vào ảnh . Cô gái càng lúc hình như càng rõ hơn , cười tươi và sinh động hơn , chẳng khác nào 1 con người thật ! Lúc này thì không còn nghi ngờ gì nữa , Hoàng ngồi xuống giường nói một mình :

- Hoàng : Có chuyện rồi !

Anh tuy nói vậy , nhưng trong lòng cũng chưa nghĩ cụ thể đó là chuyện gì . Ma chăng ? Hay lúc sáng anh bị ảo giác , nhìn người hóa ra ...không khí ?

Mãi cho đến hơn 10h mà Hoàng vẫn không làm sao lý giải được những gì đang xảy ra . Anh ngồi thừ ra đó cho đến quá nữa khuya . Mỗi lần liếc mắt nhìn xuống mâm cơm còn nguyên đó , tự dưng Hoàng rùng mình , rồi như muốn tung cửa chạy ra ngoài , như có ai đó kêu mình !

Cũng may , lúc Hoàng bước chân xuống giường , anh giẫm phải con chó già , làm nó kêu lên 1 tiếng khá to , nhờ vậy anh tỉnh người lại rồi bước đi , 2 mắt nhắm nghiền lại và ngủ rất say ...

- Chị chủ : Cậu Hoàng ! Dậy cậu Hoàng !

Tiếng lay gọi khá lâu , Hoàng nghe nhưng không sao dậy được . Phải đợi đến khi ai đó lay thật mạnh , thì Hoàng chới với và mở mắt ra . Nhận ra chị Hường chủ nhà đang đứng bên cạnh giường , Hoàng bật dậy được , vừa ngơ ngác hỏi :

- Hoàng : Chuyện gì vậy ?

Chị chủ nhà lắc đầu :

- Chị chủ : Tôi đang muốn hỏi cậu , sao lại ngủ gì mà tới giờ này chưa dậy ? Mà ngủ sao không gài cửa trong , lại khóa bên ngoài ?

Hoàng như chưa tỉnh hẳn :

- Hoàng : Tôi ngủ sao ? Tôi nhớ ...

Bé Tâm , con gái chị chủ nhà từ dưới bếp gọi lên :

- Bé Tâm : Sao mâm cơm dọn lên mà để nguyên đây , không ai ăn vậy mẹ ?

Chị Hường nói với Hoàng :

- Chị Chủ : Bộ cậu chê đồ ăn tôi nấu sao từ qua đến giờ cơm dọn ra vẫn còn đó . Uổng công tôi làm món mực xào dưa leo...

Nghe nhắc tới cơm , Hoàng như bị chạm nọc , vội chạy thẳng xuống bếp . Anh quá ngạc nhiên khi thấy mâm cơm dọn sẵn toàn món ăn không giống như anh đã thấy hôm qua !

Chưa tiện nói ra những gì mình gặp phải , nên Hoàng như còn mê ngủ , anh lẳng lặng trở lên nhà trên . Len lén lấy mấy bức ảnh ra để xem lại . Nhưng lần này Hoàng há hốc mồm , kinh ngạc tột độ , bởi cả 3 bức ảnh đều ...không còn cô gái áo hồng trong đó !

- Hoàng : Chị Hường ! Chị nhìn xem...

Nghe gọi , chị chủ nhà chạy lại thì thấy Hoàng đưa mấy tấm ảnh ra và hỏi :

- Hoàng : Chị thấy gì không ?

Chị chủ nhà nhìn 3 tấm ảnh rồi khen :

- Chị chủ : Cậu chụp đẹp quá . Cảnh hồ này ít có ai chụp đẹp như cậu .

Hoàng thét lên :

- Hoàng : Tôi đâu nhờ chị khen hay chê đâu , tôi muốn hỏi , chị có thấy ai trong hình không ?

Cầm ảnh lên nhìn lại thật kỹ , chị ta lắc đầu :

- Chị chủ : Hình ảnh không chứ có thấy ai đâu ? Bộ cậu chụp ai hả ?

Hoàng gần như phát điên lên , anh lắp bắp :

- Hoàng : Tôi...tôi chụp...

Không cách nào nói để người ta hiểu , Hoàng vội tìm đoạn phim trong máy phóng hôm qua . Vừa lấy ra Hoàng lại kêu lên :

- Hoàng : Sao vậy nè !

Anh đưa đoạn phim lên về phía sáng và ngơ ngác , bởi tấm phim giờ đây chỉ toàn một màu đen . Phim hư hoàn toàn !

Làm nghề đã lâu năm, Hoàng tin chắc anh không ngớ ngẩn đến nỗi làm cho phim hỏng như thế này . Vả lại , 1 khi phim đã tráng rồi , đã phóng ra ảnh rồi , thì làm sao có thể toàn màu đen như thế này được ?

Hết vò đầu bức tóc , rồi chép miệng , nhưng Hoàng vẫn chưa giải thích được chuyện gì đã xảy ra , nên chị chủ nhà hỏi :

- Chị chủ : Có chuyện gì vậy cậu Hoàng ?

Bất ngờ , Hoàng quay sang bé Tâm , hỏi :

- Hoàng : Nãy giờ con có lục phá gì của chú không ?

Con bé lắc đầu , đáp :

- Bé Tâm : Con đâu có dám .

Chị chủ nhà cũng nói :

- Chị chủ : Con Tâm chưa bao giờ dám phá phách, nghịch ngợm đồ của ai trong nhà này. Mà cậu bị mất cái gì hay sao ?

Hoàng lắc đầu :

- Hoàng : Dạ không ...

Anh cầm 3 tấm ảnh xem lại lần nữa , rồi nói :

- Hoàng : Có mất là mất cô ta thôi !

Chị chủ nhà nhíu mày hỏi :

- Chị chủ : Cậu nói cô nào ? Mà sao phải mất ?

Không còn giấu được nữa , Hoàng kể lại toàn bộ câu chuyện , anh nhấn mạnh :

- Hoàng : Khi phóng ảnh ra tôi đã nhìn thấy rõ ràng cô gái áo hồng đứng vịn cột chèo , miệng cười rất tươi . Không tin vào mắt mình , tôi xem đi xem lại đến mấy chục lần . Vậy mà...

Chị chủ nhà nhìn ảnh rồi nhìn Hoàng , chị ta hoàn toàn không có tin những gì anh nói :

- Chị chủ : Chắc hôm qua ở nhà cậu nhậu nhiều lắn phải không ?

Hoàng tức lên :

- Hoàng : Hoàn toàn không có . Tôi không có uống giọt rượu nào hết !

Anh quên ngay cả việc ăn điểm tâm , đã vội xách máy ảnh đi ra ngoài . Hoàng quyết trở lại bờ hồ và phải canh chụp cho được con thuyền hôm qua . Nhưng khi bước tới chỗ cũ thì không còn thấy con thuyền đâu nữa . Toàn bộ mặt hồ rộng lớn vắng lặng . Thậm chí không thấy con chim , con bướm bay lượn như thường khi .

THE END ♡
- Lướt chap kế tiếp đi đừng nên bỏ lỡ ạ ♡
Mong m.n ủng hộ ❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#parksinni