Chương 109: Đây là nơi nào?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cùng gương ở chung vài ngày, công tác vẫn bận rộn như cũ nhưng Hình Diệp cảm giác bản thân giống như được giải phóng. Đại khái là bởi vì thời điểm ở cùng với gương đều là trong nhiệm vụ hung hiểm đối mặt với những người chơi bụng dạ khó lường khó mà có thể có được một ngày nhàn nhã. Ở lại thế giới hiện thực ngược lại được thả lỏng không ít.

Gương lúc đầu còn cảm thấy hưng phấn một hồi lâu, sau đó dần bình tĩnh, lúc nói chuyện mang cảm giác thỏa mãn giống như một con mèo lười nhác.

Rõ ràng là một thiếu gia lớn lên trong nhung lụa nhưng ở trong gương lâu đến vậy cũng có thể bình thản tiếp nhận.

"Đại khái là từ nhỏ tôi đã cùng mẹ tham gia các khóa thuyết giáo cũng học được một chút về đạo lý trong Phật pháp." Gương sau khi ngẫm lại. "Sinh hoạt tự do thoải mái là mục tiêu của nhiều người mong muốn hướng tới nhưng cuộc sống cũng sẽ trắc trở đi một chút. Hơn nữa tôi cũng cảm thấy mình không quá khổ, gương tuy nhỏ nhưng anh lại rất to lớn."

Hình Diệp thực sự thưởng thức cách mà Lục Minh Trạch đối mặt với tuyệt cảnh, hắn cảm thấy đây là điểm hấp dẫn nhất của cậu ấy. Nếu đổi thành người khác, đại khái là sẽ oán trời oán đất cảm thấy bản thân thật thê thảm. Lục Minh Trạch biết bản thân thật thảm, cũng sẽ cảm thấy làm tấm gương trong hộp dao cạo râu thật bất tiện, hắn cũng mong muốn Hình Diệp đối cho mình cái tốt hơn vì vậy lúc oán giận cũng không khách khí chút nào. Tính ra cậu ta cũng thật may mắn, Hình Diệp đổi được mặt kính mới, mấy ngày nay sự tình vui vẻ hay không vui đều kể cho hắn nghe.

Đúng như gương đã nói: "Tôi ở bên trong đạo cụ nhưng tâm tôi tự do."

Mặc dù biết Hình Diệp có thể bất cứ lúc nào xoá bỏ ý thức của bản thân, song Lục Minh Trạch cũng không cảm thấy áp lực mà giữ nguyên độ hảo cảm với hắn.

"Một khả năng có thể phát sinh trong tương lai nhưng vẫn chưa phát sinh mà lại làm ảnh hưởng đến tâm tình của bản thân có khác gì lo lắng một ngày trời sẽ sụp đâu, buồn lo vô cớ." Lục Minh Trạch sẽ nói: "Nghĩ đến những nhân tố bất ổn trong tương lai cũng không khiến ta hạnh phúc được, trong thế giới hiện thực mỗi ngày đều có một sinh mệnh bệnh tật, qua đời, lẽ nào tôi cũng vì thể mà không thể tồn tại sao?"

Lục Minh Trạch tự luyến nhưng cậu ta bình thản mà tiếp thu chính mình, cậu cảm thấy tự luyến cũng không có gì không tốt, bản thân đẹp thế này, nếu không tự luyến một chút thì phải xin lỗi giá trị nhan sắc của bản thân.

Càng ở chung, Hình Diệp càng cảm thấy Lục Minh Trạch đẹp từ thể xác đến tinh thần.

Hình Diệp không thể làm được như vậy lúc trước hắn nghi ngờ gương nhỏ là bẩy rập của hệ thống, còn phòng bị gương một hồi. Về sau Hình Diệp biết được chân thân của gương là Lục Minh Trạch thì nội tâm mới chậm rãi hé mở.

Sau khi quen biết gương nhỏ, Hình Diệp mới nhận ra bản thân đã làm rất nhiều việc mà bản thân vô pháp tưởng tượng. Chẳng hạn như mấy ngày gần đây, tần suất hắn soi gương rước lấy nhiều ánh mặt của cấp dưới trong công ty, ai ai cũng lén lút bàn luận việc lão bản đi họp cũng soi gương tự luyến. Đặc biệt là trợ lý Tề, hắn tuy rằng không lộ ra quá nhiều biểu tình nhưng trong lòng vẫn có ít nhiều suy nghĩ.

Nhưng thế thì có sao đâu? Theo như lời gương nhỏ, cũng không nguy hại xã hội, không làm ảnh hưởng người khác cũng không hạn chế công tác thì soi một tí có sao?

Hoàn toàn không sai.

Bảy ngày sau, đúng 1:30 sáng, Hình Diệp lấy mặt kính ốp điện thoại tròng lên muốn cho gương xem ngôi nhà mới của bản thân, cho gương cảm thụ sự tự do.

"Không tồi không tồi!" Gương xem qua gật đầu, "Chỗ ở tuy hơi nhỏ nhưng cũng tốt, ở thế giới tiếp theo nếu có điều kiện anh nên bớt thì giờ làm một cái ốp điện thoại vậy đi."

Hình Diệp: "...Tôi sẽ suy xét."

Hai người cười cười giỡn giỡn tiến vào thế giới trò chơi gặp khối Rubik đen trắng. Khối rubik nói: "Người chơi X8205, bảy ngày không thấy, khí sắc của ngươi đã khá hơn nhiều đấy. Lần trước khiêu chiến thế giới cực khó nhận được lượng lớn điểm và khen thưởng, bây giờ nếu lại thông quan một thế giới như vậy là có thể đủ sức tiến vào thế giới cao cấp. Tuy nhiên hệ thống hữu nghị nhắc nhở người chơi rằng thế giới cao cấp không giống thế giới hỗn chiến. Một chút thông minh không thể giúp người qua màn được đâu. Kiến nghị người chơi kiếm thêm điểm để tiến vào thế giới cao cấp, tốt nhất là nên chọn độ khó như trước nha."

Hình Diệp nói: "Rất có đạo lý, gương nhỏ cũng đã nói cho tôi biết thế giới cao cấp đòi hỏi lượng tích phân có thể giao dịch. Dù gì tích phân cũng có thể đổi thành tiền."

"Đúng là như thế!" Khối rubik nói, "Ta biết ngươi không thiếu tiền nhưng hãy nhớ kĩ tiền và tích phân là quan hệ một chiều, tích phân có thể đổi tiền nhưng tiền không thể đổi thành tích phần. Người chơi có nhiều tiền trong tay cũng vô dụng. Hệ thống nghiêm cấm sử dụng liên hệ ngoài hiện thực để thông quan trong trò chơi, nếu nhận thấy hành vi vi phạm người chơi sẽ nhận trừng phạt."

"Chỉ ra mà không vào, loại phương thức này của các người có gây hỗn loạn cho thị trường không? Chẳng lẽ hệ thống có năng lực kiếm tiền ở thế giới hiện thực?" Hình Diệp hỏi.

Thân là một thương nhân, đương nhiên hắn sẽ quan tâm đến vấn đề này. Khối rubik đen trắng nói: "Người chơi không cần thăm dò hệ thống, những gì muốn biết người chơi có thể hỏi ở cửa ải cuối cùng. Bất quá người chơi có thể yên tâm, hệ thống đổi tiền cho người chơi là hoàn toàn hợp pháp, xã hội hiện tại bình thường có thể sử dụng mà không ảnh hưởng đến quy luật thị trường. Nhận được thì cũng sẽ nhất định mất đi."

"Nói cách khác, hệ thống sẽ thông qua một phương pháp nào đó để thu lại tiền của người chơi."

Là tử vong sao? Chỉ cần người chơi tử vong thì hệ thống có thể tự do kiểm soát tài chính của người chơi? Không đúng, tài sản của Hình Thước vẫn chưa biến mất, nhưng nếu là tiền mặt,,, Nếu chỉ thiếu vài trăm hơn, Hình Diệp cũng khó có thể biết được. Rốt cuộc hàng tháng Hình Thước tiêu dùng hết mấy trăm vạn, Hình Diệp cũng không điều tra tiền đi nơi nào chỉ quan tâm đến thành tích của em trai.

Sau khi trở về vẫn là nên điều tra một chút.

Khối Rubik nói: "Nói nhiều như vậy, người chơi có lựa chọn độ khó cực khó không?"

Hình Diệp nói: "Đích thực tích phân cực kì quan trọng, tôi chọn hình thức bình thường"

Khối rubik:"..."

"tôi chỉ cần 1100 tích phần đã có thể tiến vào thế giới cao cấp, chỉ cần tìm ra kết cục thật sự mà có được số tích phân đó là vô cùng dễ dàng. Một khi lựa chọn độ khó nâng cao lỡ như thất bại sẽ bị khấu trừ tích phân ngược lại không có lời. Hơn nữa ở thế giới trước tôi đã biết các người có thể ảnh hưởng đến đại não, quét sạch ký ức. Vạn nhất đến thế giới tiếp theo hệ thống phong bế chỉ số thông minh thì phải làm sao. Tôi không muốn đối diện với cục diện mạo hiểm như vậy." Hình Diệp nói.

Ở thế giới rối gỗ, hắn chỉ có 16000 điểm, thất bại thì cùng lắm chỉ mất đi 8000. Ở thế giới bệnh viện, tiêu hao kỹ năng đến 7000 điểm, điểm này không đáng kể chút nào. Lấy 8000 điểm khiêu chiến độ khó cao vẫn hết sức đáng giá. Thế mà giờ đây Hình Diệp tỏ vẻ không màng đến.

Khối rubik lại nói: "Người chơi thật là trước sau như một kiên trì "khiêu chiến vận mệnh" đối nghịch với hệ thống. Thật tốt, đây là hành vi đáng giá khen ngợi, hy vọng người chơi có thể giữ vững lập trường. Thế giới tiếp theo, có khả năng người chơi sẽ tiến vào cửa cuối cùng đến thế giới cao cấp.

Hình Diệp nhìn khối rubik đang xoay tròn trong lòng không hiểu sao sinh ra một chút cảm giác khác thường. Hắn cầm lấy gương hỏi: "Cậu khiêu chiến cửa cuối cùng tiến vào thế giới cao cấp có gặp sự tình gì đặc biệt hay không?"

"Có, ấn tượng cực kỳ đặc biệt!" Gương nhỏ oán giận mà nói, "Thật quá ghê tởm, tôi bị ném tới một thế giới trùng tộc, nơi mà nhân loại mặc đồ tác chiến đánh nhau với trùng tộc. Cuối cùng mấu chốt manh mối là tiến vào nơi có mẫu trùng để lấy đồ vật. Dịch dạ dày của mẫu trùng có thể hoà tan trang bị tác chiến. Lúc đó toàn thân của tôi ngâm mình sâu trong dịch đó tìm được kết tinh ý thức của trùng tộc nhưng mà toàn thân xấu muốn chết. Trở lại thế giới hiện thực, tôi đã tắm đến lần thứ 30, tấm da muốn nhíu lại nhưng vẫn còn thấy ghê tởm. Đó là thế giới tôi sợ hãi nhất để lại bóng ma tâm lý nghiêm trọng!"

Thanh âm tràn ngập chán ghét cùng phẫn nộ của Lục Minh Trạch đại khái cho thấy bóng ma tâm lý của cậu. Khó trách ở thế giới thứ nhất, gương nhỏ lại sợ sâu mà thà chui vào ngực của Clair chứ nhất định không nhìn thấy sâu bọ trên giường.

"Lại nói tiếp," Hình Diệp nói, "Thế giới bệnh viện trước kia cũng chính là cửa ải cuối cùng đến thế giới cao cấp của Nghiêm Hoà Bích."

Lục Minh Trạch thông qua thời gian ở chung khá hiểu trình diệp, hắn sẽ không để ý đến nhưng chi tiết thừa thãi, liền hỏi: "Nghiêm Hoà Bích ở thế giới đó có vấn đề gì sao?"

"Ha hả." Hình Diệp đạm cười, "Hắn đại khái từ bây giờ có bóng ma tâm lý với phụ nữ thậm chí là nữ trang."

Lục Minh Trạch: "..."

Hình như đúng là như vậy.

"Vậy mỗi người chơi cao cấp đề sẽ gặp được bóng ma tâm lý?"

"Không nhất định, tôi cảm thấy sẽ gặp được nhược điểm của bản thân. Nghiêm Hoà Bích là một người không tồi, trẻ tuổi, tam quan chân chính, không chủ động hại người cũng không lợi dụng người tốt. Khuyết điểm duy nhất của hắn đại khái là phụ nữ xinh đẹp. Cũng không phải hắn háo sắc mà do thói quen đối xử tốt với phụ nữ bất kể đồng đội hay địch nhân và NPC.

"Lần này ở thế giới bệnh viện, hắn gặp tôi đang vận nữ trang, có thể thấy dễ sinh ra bóng ma tâm lý."

Gương hiểu ý tứ của Hình Diệp: "Anh cảm thấy người chơi tấn chức sẽ gặp được nhược điểm của bản thân có thể khắc phục hoặc lưu lại bóng ma?"

"Cũng chỉ là suy đoán mà thôi, hơn nữa tôi cảm thấy bản thân không có nhược điểm gì cả. Cho dù có cũng không phải vấn đề quá lớn không giải quyết được."

Gương cảm thấy Hình Diệp có phần hơi tự tin quá nhưng ngẫm lại đây là một người cực kì đáng tin. Trong lúc hai người đối thoại, hệ thống đã tạo ra một mã QR, Hình Diệp rà quét xem xét tin tức.

----------

Nội dung trò chơi: Ta ở nơi nào?

Nhân vật người chơi: Người thường

Người tham gia trò chơi: 3 phục mệnh – 4 nghịch mệnh

Phương thức thắng lợi: Ở thế giới này, bạn có khả năng ở nhà lầu san sát đô thị lớn, có khả năng ngủ dậy ở núi sâu rừng già, cũng có thể phiêu phù ở vũ trụ, bạn phát hiện chính mình không có chỗ ở nhưng nơi nơi đều ở. Chỉ cần xác định chính mình thân ở nơi nào, thành công đi ra ngoài là có thể thắng lợi. Nếu không thể phát hiện bản thân mình đang ở đâu hoặc phát hiện mà không thoát ra được thì thất bại.

Nội dung thưởng phạt: khen thưởng căn cứ vào số lượng người thắng tương ứng. Kẻ thất bại bị trừ 50% tích phân. Ngẫu nhiên rút được một mã QR đặc thù.

Lựa chọn độ khó: Bình Thường/ Khó/ Cực khó

Mặc dù đã nói lựa chọn độ khó bình thường song khối rubik vẫn đưa ra lựa chọn.

Thế giới này tổng cộng có 7 người chơi. Dựa theo kinh nghiệm từ các thế giới trước, kết cục thật có khả năng là 14000 điểm, kết cục giả là 100 điểm. Hơn nữa số lượng người chơi nghịch mệnh nhiều hơn người chơi phục mệnh cho thấy độ khó của thế giới này tương đối cao. Quả nhiên hệ thống đã gia tăng độ khó cho hắn.

Hình Diệp chờ đợi cảm giác choáng váng quen thuộc, tiến vào thế giới trò chơi.

------

Mới vừa mở mắt đã có người mang một chồng tư liệu đặt trên bàn của hắn nói: "Phiền cậu đem tư liệu lưu vào máy tính, sáng mai gửi cho tôi, buổi chiều đi họp cần dùng."

Hình Diệp không rõ tình hình của bản thân, cũng không lập tức xem điện thoại mà ngẩng đầu. Một cô gái ăn vận tây trang trông có vẻ giỏi trang trí thức đang đứng trước mặt. Cô ta chỉ vào chồng tư liệu rồi nói: "Cậu chỉ cần nói có thể làm được hay không, thực tập sinh?"

Thực tập sinh? Hắn là thực tập sinh của công ty ư? Hình Diệp gật đầu nói: "Được tôi sẽ làm xong."

Tạm thời áng binh bất động quan sát, rốt cuộc trừ Tào Thiến và Quan Lĩnh, còn có 4 người chơi 2 phục mệnh 2 nghịch mệnh. Động tác gật đầu quá lớn, từ trên mũi của Hình Diệp có một thứ chảy xuống. Tức thì hắn cảm thấy trước mắt mơ hồ, mỹ nữ tri thức lúc nãy đã trở thành một đoàn hồ nhão.

Hình Diệp chỉ thấy một đống màu da có hai cánh đỏ giật giật. Hình như có âm thanh truyền đến nhưng lỗ tai hắn hiện giờ cũng gần giống như điếc nghe thế nào cũng thấy khó khăn. Hắn nhắm mắt lại mới ý thức được cô gái lúc này nói: "Đi đổi mắt kiếng đi, một ngày rớt 3 lần."

Hắn có mắt kính, là bị cận thị ư?

Hình diệp tuy rằng học giỏi nhưng khả năng kiềm chế vẫn luôn tốt, khi còn nhỏ đã luôn quản lý thời gian của bản thân tuyệt đối không trầm mê máy tính, internet, trò chơi điện tử. Ngay cả trong lúc đọc sách vẫn nhất định phải trong điều kiện ánh sáng tốt.

Bởi vì vậy thị lực của hắn vẫn bình thường. Lần đầu tiên hắn cảm nhận được cảm giác cận thị. Không có mắt kính cả thế giới là một đoàn mơ hồ, 5m năm nữ bất phần, 10m nhân súc bất phân.

Chủ nhân thân thể này đeo một chiếc mắt kính cũ thường xuyên bị trượt xuống. Mắt kính có vấn đề vì sao lại không đổi cái tốt hơn, Hình Diệp suy nghĩ một lát cuối cùng mới ý thức được nguyên chủ rất nghèo.

Cũng không tính là nghèo, người này có thể ngồi tại văn phòng công ty thực tập, hơn nữa đeo mắt kính mà không phải vừa mở mắt ở đường lớn. Tuy vậy có vẻ đây chỉ là một người bình thường.

Hình Diệp mang kính mắt tạm thời không xem xét điện thoại di động mà nhìn một vòng xung quanh các đồng sự.

Là một công ty lớn, mỗi nhân viên sẽ có chỗ ngồi của riêng mình, mỗi chỗ đều có vách ngăn vừa để tránh quấy rầy trong lúc làm việc. Trên mặt bàn của hắn không có gương chỉ bày một vài cuốn manga, figure, một chiếc máy tính cùng với một lượng lớn văn kiện mà hắn được đưa lúc này.

Hình Diệp nghe được chung quanh các đồng sự khe khẽ nói nhỏ: "Lại khi dễ thực tập sinh", "Cô ta căn bản không cần nhiều tư liệu như thế, chỉ cần xem xét chọn ra vài cái rồi tìm người nhập vào là được rồi, vì cái gì cần tìm người nhập vào toàn bộ.", "Thực tập sinh làm gì có lương tăng ca, không biết đêm nay có ngủ ngon không". Nghe đến đấy, Hình Diệp đã có thể hiểu biết sơ bộ về tính cách cùng mối quan hệ của cô gái kia.

Trên bảng tên của cô ta có viết tên Nhậm Đình Mạn, có vẻ là quản lý. Hình Diệp cũng có bảng tên song lại không đề cập phòng ban, đại khái là thực tập sinh này ai cũng có thể sai sử.

Trên máy tính hiện giờ là 17:26, đa số công ty đều tan tầm vào thời điểm này. Hình Diệp không phải nhân viên nhập liệu cũng không có kinh nghiệm làm việc này, nếu làm chưa chắc đến sáng mai xong.

Quan trọng nhất không phải rất nhiều rất mệt mà mỗi giây mỗi phút tại thế giới trò chơi đều cực kì quan trọng, hắn không thể lãng phí thời gian cho việc này. Hắn lướt một lượt các đồng sự, mọi người ai cũng có bộ dáng chuẩn bị tan tầm, người thì chơi điện thoại, gọi điện, sửa sang bàn làm việc, có vẻ không có ai đang xem xét cốt truyện giới thiệu người chơi.

Tại một nơi bình thường như thế này, làm thế nào để tìm ra được "Tôi ở đâu".

Hình Diệp nhìn sơ trong máy tính, một chút công tác văn kiện râu ria, nhật ký làm việc chỉ quanh quẩn đóng dấu, nhận đồ, giúp mọi người xem xét hệ thống máy tính,... Đây đều là công tác phổ biến của các thực tập sinh.

Nhìn chồng tư liệu này, Hình Diệp cảm thấy Nhậm Đình Mạn có ý tứ khi dễ thực tập sinh. Sau khi cô ta cao ngạo đi qua, xen lẫn trong mùi nước hoa, hắn ngửi được một mùi hôi.

Hình diệp không khỏi quay đầu về phía Nhậm Đình Mạn, chỉ thấy dưới váy đang mọc ra một cái đuôi thằn lằn, chân cũng hiện ra vảy.

Đây là chuyện gì? Là quái vật ư?

Nhậm Đình Mạn tựa hồ cảm giác đường Hình Diệp đang nhìn mình, đột nhiên quay đầu lại. Cô ta sớm đã không còn hình dạng con người, làn da phủ đầy vảy, đôi mắt biến thành màu vàng, đồng tử dựng đứng, hàm răng thằn lằn trắng hếu còn dính nước bọt.

"Nhìn cái gì mà nhìn !" âm thanh của Nhậm Đình Mạn đầy cao ngạo phát ra từ miệng quái vật, "Còn không nhanh đi làm việc, thiếu một tờ tôi liền hỏi tội cậu !"

Đoạn cô ta còn vươn đầu lưỡi dài nhìn khá giống rắn có đầu lưỡi chẻ đôi. Đặc biệt nó còn thô dài, khi mắng chửi còn không ngừng phun nước bọt.

Thật ghê tởm.

Mùi hôi này đến từ miệng của Nhậm Đình Mạn, cô ta mắng Hình Diệp sau đó lại bắt đầu mắng các nhân viên khác trong phòng làm việc.

"6 giờ mới tan tầm, các người xem bộ dáng của mình đi, mới giờ này đã bắt đầu chơi điện thoại, thay quần áo, không muốn đi làm nữa hay sao? Đừng để tôi nhìn thấy các người tái phạm, tôi sẽ có các người về sớm!"

Nói dứt lời, thằn lằn bóp eo hất đuôi ra đi. Giày cao gót trên chân đã bị đâm thủng bởi 4 đầu ngón chân sắt nhọn. Nói thật khi nhìn thấy bộ dạng của Nhậm Đình Mạn, lưng Hình Diệp phát lạnh suýt chút nữa sử dụng kỹ năng ban đầu thiêu chết con quái vật thằn lằn này. Cũng may hắn ý thức được cả văn phòng đều đã quen với bộ dáng như vậy của cô nàng có thể đại biểu cho việc quái vật trong công ty không chỉ có một.

Nếu là như vậy, tạm thời hắn không thể hành động thiếu suy nghĩ, phải kiềm chế, nhẫn nại.

Quả nhiên, Nhậm Đình Mạn không biểu hiện ra ý đồ công kích, sau khi mắng xong thì đi. Địa phương nào nàng đi qua cũng bị dính chất nhầy tản mát ra mùi hôi tương tự như thịt thối.

"Gâu gâu gâu!" văn phòng bỗng truyền đến tiếng chó sủa. Hình Diệp kinh ngạc nhìn về nơi phát ra âm thanh thấy một con... Không đúng, là một người đứng lên kêu vài tiếng với Nhậm Đình Mạn. Nhậm Đình Mạn vừa lòng nói: "Vẫn là anh nghe lời nhất, giúp tôi quan sát những người này."

Hình Diệp nhìn người này có lông xù xù đuôi rủ xuống, hai lỗ tai dựng tới trời, Chờ cô ta đi rồi hắn liếm sạch sẽ chất nhầy còn lưu lại. Diện mạo của hắn không phải thú nuôi phổ thông đáng yêu mà tương tự linh cầu dòm rất khó xem.

Đối lập với tiếng sủa khi đối mặt Nhậm Đình Mạn đầy nịnh nọt, người này đối diện với các đồng sự hết sức hung ác. Nhìn cảnh tượng thế này, Hình Diệp không khỏi dụi dụi mắt tột cùng đây là nơi nào?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro