Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bảy ngày Thất Nguyện, Thiên Âm có mưa. Công ty giải trí Nam Thạch thông báo ngày nhận việc, yêu cầu tất cả các nhân viên mới phải có mặt đầy đủ, đây cũng là dịp mọi người lợi dụng cơ hội gặp mặt cấp trên, đồng nghiệp chung ngành và ở các ngành khác .

Chín giờ buổi lễ sẽ được bắt đầu, nhưng bây giờ đã là tám giờ bốn mươi lăm. Ngô Thế Huân vội vàng chạy vào toilet gần bãi đỗ xe, tóc tai anh hỗn độn, trên người vẫn còn mặc áo sơ mi và quần bò, trên mặt tuy không còn vẻ ngáy ngủ nhưng vẫn nhìn ra được dấu vết vừa mới rời giường. Nhìn vào căn phòng tối bên trong, cầm cái túi lớn trên tay, đi qua thùng nước bên trên anh mới thả lỏng, lại bước nhanh tới.

Ngô Thế Huân dùng nước rửa mặt, súc miệng rồi mới quay đầu, đi đến căn phòng kế bên, vừa cởi áo sơ mi, vừa thuận tiện lau khô mặt mũi. Đóng cửa cạch một cái, anh bắt đầu thay quần áo. Trước tiên khoác lên cái áo sơ mi sạch sẽ màu tro thuốc, tiếp theo là quần jean ở dưới, quần lót tứ giác cũng bị lột ra, từ trong túi xách lấy ra quần lót sạch hình tam giác mặc vào, rồi mặc tiếp quần tây, vải vóc cắt xén đẹp đẽ để lộ ra đường cong bắp đùi và bắp thịt cường tráng của anh.

Đang định làm bước tiếp theo, tay vẫn còn làm việc theo quán tính, anh lại nghe bên tai có tiếng bước chân dồn dập. Cộc cộc cộc… Âm thanh uyển chuyển, sắc bén dứt khoát, lực chú ý của Ngô Thế Huân bị âm thanh kia hấp dẫn, động tác trên tay nhanh chóng dừng lại. Tiếng bước chân kia liên tiếp vang lên, cộc cộc cộc, cộc cộc cộc, âm thanh vang lên ngày càng gần, tuyệt không hề dừng lại, chạy nhanh đến toilet, lại dừng lại trước cánh cửa mà Ngô Thế Huân đang đứng. Ngô Thế Huân ngây ngẩn cả người. Ai? Gần như vậy? Cái loại tiếng bước chân này, chỉ có thể là của giày cao gót. Mang giày cao gót, bước đi uyển chuyển, phụ nữ? Nhưng anh đang đứng trước cửa mà. Ngô Thế Huân sởn gai óc, chân đứng không vững.

Anh vội vàng kéo khóa, đúng lúc này, “cách” một tiếng, cánh cửa mở ra. Đột nhiên Ngô Thế Huân xoay người về phía bồn rửa mặt, nơi đang để quần áo, đầu tiên, anh vẫn chưa nhìn thấy gì. Sau đó nhìn vào gương, phản chiếu là một thân hình nhỏ nhắn. Ngô Thế Huân đưa mắt nhìn chầm chậm, đến ngực mình. Cuối cùng nhìn đến đỉnh đầu của vật nhỏ kia. Oh! Là con gái.

Cô gái nhỏ mang ánh mắt vô tội như loài động vật nhỏ, chớp chớp mắt, như vẫn chưa giải thích được tại sao cô mở cửa nhà vệ sinh, mà bên trong đã có người rồi. Ngô Thế Huân cũng không thể giải thích được. Anh rõ ràng đã khóa cửa, tại sao cô có thể mở cửa được? Thế là anh và cô cùng nhìn đến cái khóa cửa. Oh! Cái khóa được làm ở địa phương thật là dỏm. Nó đã bị lỏng, nên từ ngoài vẫn có thể dễ dàng mở cửa. Tìm ra nguyên nhân, Ngô Thế Huân mới yên tâm, nhưng…Ngô Thế Huân lại thấy có cái gì đấy không đúng. Không đúng! Anh hẳn là đang ở trong nhà vệ sinh nam chứ? Vậy sao cô gái trước mặt ...

“A a” Hậu tri hậu giác, cuối cùng cô gái kia cũng kêu lên sợ hãi. Biết mình đã làm sai, mở cửa đúng lúc người ta đang ở bên trong. Cô xoay người đóng sập cửa lại. Lòng thấy cửa mở không ra, cô đẩy mạnh một cái.  Ngô Thế Huân bối rối đưa tay giữ lại, đem cửa kép hờ. Ngoài cửa cô gái không ngừng xin lỗi: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi…”

Ngô Thế Huân không hề hé răng. Anh vẫn còn suy nghĩ, thực ra, đây là nhà vệ sinh nam hay nhà vệ sinh nữ? Lòng của cô gái nhỏ ngập tràn áy náy, thẹn thùng liên tục lải nhải. “Mình, mình là nhân viên mới…Mình tên là Lâm Duẫn Nhi, bạn học cũng gọi mình là Tiểu Nhi, ở nhà mẹ mình gọi mình là Nhi Thỏ, vì mình tuổi thỏ, hắc hắc.”

Ngô Thế Huân nghe cô ta đi chỗ khác, nước chảy ào ào. Cô đang rút khăn giấy như điên, bởi vì rút liên tục sáu, bảy cái, âm thanh rất rõ ràng nên Ngô Thế Huân mới phát hiện. Rửa cái tay thôi mà, có cần dùng nhiều khăn giấy thế không? Ngô Thế Huân cau mày. Lâm Duẫn Nhi lại nói: “Hôm nay mình nhất định là rất xui xẻo, cậu nhất định không tin đâu. Đúng sáu giờ mình đã dậy rồi, đánh răng rửa mặt, thay quần áo không có vấn đề gì cả, bữa sáng thì ngày hôm qua đã nấu rồi, chỉ cần bỏ vào lò vi sóng làm nóng là được. Mãi cho đến lúc trước khi ra khỏi cửa vẫn bình thường không sao cả, nhưng khi mình sắp đi, mới phát hiện giày của mình bị con mèo ói ở bên trong.”

Ngô Thế Huân cũng đồng ý, đây là tai nạn. “Vì công việc mới, nên mình đặc biệt đi mua một đôi giày mới! Vậy mà nó còn ngủ trên giường của mình bày ra vẻ mặt vô tội, cậu nói xem, nó như vậy có quá đáng không chứ?” Rất quá đáng. Ngô Thế Huân đồng ý. Qúa đáng hơn là, cô ta lại cho mèo ngủ trên giường của mình? “Mình rất tức giận nên lập tức chạy vào phòng, làm xù lông nó, tựa như một quả cầu lông.”

Giọng nói của Duẫn Nhi tràn ngập sự kiêu ngạo, giống như trả thù một con mèo là một chuyện rất to tát, rất đáng tự hào. “Sau đó mình đi rửa giày.” Rửa giày? Ngô Thế Huân cau mày. Không biết là loại giày đó có thể rửa hay không, chỉ là làm ướt giày, cô muốn cứ như vậy mà ra ngoài? Quả nhiên, giọng nói của Duẫn Nhi trở nên uể oải: “Mình mang giày đi rửa sạch sẽ rồi mới thấy ngại, căn bản mình không ra được khỏi cửa! Mình không nên mang giày đi rửa, hẳn là mình chỉ nên dùng khăn ẩm lau là ổn rồi” Bây giờ biết nhận sai là tốt, ít nhất lần sau cô ta có thể chú ý một chút. Nhưng sự tình như thế vẫn chưa xong. “Mình định mang đôi giày cũ để đi, nhưng nó thực đã cũ lắm rồi, nơ hình con bướm cũng rớt ra, mà mình lại muốn hôm nay trông xinh đẹp một chút.” ‘Có thể hiểu được.’ Ngô Thế Huân thầm nghĩ.

Ngày đầu tiên đến nhận việc, xinh đẹp cũng khiến người khác có ấn tượng tốt hơn, nhưng sao cô ta cứ rút khăn giấy thế? Cô ta đang khóc sao? Cô ta có biết số nước và khăn cô ta lãng phí có thể lau mười tầng da mặt hay không? Ngô Thế Huân đột nhiên phát hiện, giọng nói của cô ta đã rớt xuống Địa Ngục, cụ thể là tầng mười tám rồi. Cô trầm lặng nói: “Chờ khi mình ra khỏi cửa đã là chuyện của bảy giờ hai mươi, chỉ là đi xe công cộng, ngồi khoảng một giờ thì lại tắc đường, mình còn bị lạc đường, đến khi mình tìm được đến nơi này thì đã là tám giờ bốn mươi chín! Rồi mình mới phát hiện mông mình lạnh lạnh.”

Cô ta đã quên mặc quần lót trước khi ra khỏi nhà sao? Ngô Thế Huân nhịn không được tưởng tượng. Lâm Duẫn Nhi tuyệt vọng kêu lên: “Bạn tốt của mình đến! Nó… Nó lại đến vào ngay lúc này! Toàn bộ quần lót thấm đầy máu! Ngay cả trên chân cũng là nó, hôm nay mình còn mặt váy, người đi đường còn tưởng là mình bị sinh non nữa cơ.” ==||||

Ngô Thế Huân im lặng. Anh đã hiểu được “bạn tốt” là cái gì. Kinh nguyệt đến đột ngột, quả thực là rất thảm, dính đầy mông cũng thật thảm, hoảng sợ khi thấy người qua đường cho là mình sinh non, cũng thật là thảm trong thảm, trong cái rủi có cái xui. Nhưng không biết tại sao, Ngô Thế Huân lại cảm thấy rất buồn cười. Thế là anh có thể hiểu tại sao cô ta lại dùng nhiều nước và khăn giấy như vậy, dù sao muốn làm sạch vết máu ở hạ thân cũng không phải là chuyện đơn giản.

Ngô Thế Huân vừa tràn đầy ý cười nghe Duẫn Nhi kể việc xui xẻo của mình, vừa cài nút áo sơ mi, đóng thùng, gài dây thắt lưng, đến khi tất cả đều xong, anh lấy tay sờ sờ mông, phát hiện chất liệu may đồ lót tương đối tốt, quả nhiên ngay từ đầu việc thay quần lót tứ giác là một quyết định đúng đắn.

Lấy cái áo khoác mỏng, vắt lên cánh tay, sửa lại chiếc túi một tí, bàn tay đặt trên nắm cửa tính đi ra, chợt dừng lại. Rốt cuộc là anh đang ở nhà vệ sinh nam hay nhà vệ sinh nữ? Ngô Thế Huân bối rối trong chốc lát, lại nhớ đến vẻ mặt của Lâm Duẫn Nhi lúc mở cửa như là chuyện đương nhiên. Cái vẻ mặt đương nhiên ấy cũng thật quá kì quái. Một ngừơi phụ nữ khi mở cửa, thấy một người đàn ông đang thay quần áo, ngoại trừ câu “Thực xin lỗi” chí ít cũng phải có câu “Đồ háo sắc” hay “A! Đàn ông.” Chứ nhỉ?

Nhưng Lâm Duẫn Nhi lại vô cùng tự nhiên, thái độ bình tĩnh làm Ngô Thế Huân cảm thấy thực rối rắm. Rốt cuộc là anh có nên ra ngoài không? Bên ngoài tiếng nước chảy đã ngừng, âm thanh rút khăn giấy cũng không còn, giọng nói của Lâm Duẫn Nhi như dưới tầng địa ngục thứ mười ba. “Chúng ta trò chuyện đã lâu như thế rồi, thế mà mình vẫn chưa biết tên của cậu.”

Ngô Thế Huân không hiểu, cái mà cô gọi là “trò chuyện” rốt cuộc chỉ có mình cô đơn phương than khổ, hai bên vẫn chưa động vào nhau. Anh không để ý, trả lời: “Họ Ngô, tên hai chữ Thế Huân.” “Cậu tên là Ngô Thế Huân sao? Woa! Tên rất đẹp! Nữ sinh rất ít dùng tên này, cái tên này thật sự rất nam tính, tuy rằng chữ “Huân” có nhiều nét, nhưng chung quy vẫn chỉ có một chữ, không như tên của mình, “Lâm” và “Duẫn” viết rất lâu, cũng may là chữ “Nhi” có ít nét.” Cô lải nhải, lải nhải, lại lải nhải… Ngô Thế Huân chỉ thấy được một trọng điểm, đó là cô cho anh là phụ nữ.

Sắc mặt Ngô Thế Huân có chút kì lạ. Da tay của anh do phơi nắng nên có màu mật ong, anh cao hơn cô ít nhất hai cái đầu, bờ vai của anh hẳn là rộng gấp hai lần so với cô, anh là tiêu chuẩn của dáng người tam giác, anh tuyệt đối không hề có cái mông vừa tròn vừa vểnh lên gợi cảm. Thế nhưng, Lâm Duẫn Nhi lại biến anh trở thành phụ nữ. Cho nên khi thấy anh không có hô lên “Biến thái” hay “Có đàn ông”. Mà còn kể khổ với anh, còn nói cho anh nghe chuyện tư mật của con gái. Bởi vậy, hiện tại là anh đang ở nhà vệ sinh nữ?

Điều này làm cho bàn tay đặt trên nắm cửa có phần cứng lại. Vậy bây giờ đẩy cửa đi ra ngoài sẽ bị cảnh sát bắt lại phải không? Bên trong Ngô Thế Huân lúng túng, ngoài cửa Lâm Duẫn Nhi lại cầu cứu anh. “A! Cái kia, mình vừa nhìn thấy cậu thay quần áo. Thật xin lỗi! Cậu có thể cho mình mượn băng vệ sinh và quần áo không? Váy của mình dính đầy máu rồi, mình nghĩ có lẽ là không che được.”

Ngô Thế Huân không có băng vệ sinh, dù có quần áo, cũng chỉ là quần áo bẩn. Ngô Thế Huân liếc mắt nhìn đồng hồ, tám giờ năm mươi tám, anh sắp trễ mất rồi. Khẽ cắn răng một cái, bất chấp Lâm Duẫn Nhi đang đứng bên kia cánh cửa chờ mong, Ngô Thế Huân quyết đoán đẩy cửa đi ra ngoài, nghĩ rằng, nếu anh đi nhầm toilet, vậy thì chỉ còn cách cắm đầu chạy ra giả vờ là bước ra từ nhà vệ sinh nam.

Quan trọng là, làm sao phân biệt nhà vệ sinh nam hay nhà vệ sinh nữ đây chứ? A! Ra xem có bồn cầu nam hay không là sẽ rõ! Ngô Thế Huân nhanh chóng chạy ra ngoài, mắt nhìn thấy vật được đặt cạnh cánh cửa, có ít nhất ba cái bồn cầu nam, thì đột ngột dừng lại. Đúng là anh đã ở nhà vệ sinh nam! Vậy là Lâm Duẫn Nhi, cô gái nhỏ này đi nhầm chỗ.

Ngô Thế Huân quay đầu, thấy Lâm Duẫn Nhi tay chân luống cuống, nét mặt muốn khóc, lại thấy tập hồ sơ cô cầm trên tay, cả thân váy và vạt áo đều thấm máu, dính vào cả tất chân, chạy một đường xuống đôi giày cao gót cũ kĩ, hiển nhiên cũng không có cách nào mang được. Cô gái nhỏ này thật sự rất đáng thương.

Tuy mặt Ngô Thế Huân tỏ vẻ lạnh lùng, cứng rắn, nhưng tâm lại thấy thương hại, tội nghiệp. Đương nhiên, anh có thể không để ý, bỏ mặc Lâm Duẫn Nhi. Nhưng cô gái này sợ hãi, đáng yêu vô cùng, như chú thỏ nhỏ bị lạc đường.

Thân là đàn ông trai tráng, anh phải bảo hộ cô, anh không cách nào khoanh tay đứng nhìn. Ban đầu Lâm Duẫn nhi không chú ý đến người phụ nữ cao lớn đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn mình. Khi phát hiện ra Lâm Duẫn Nhi càng thu mình lại nhỏ hơn, cô cảm thấy mình chính là loại phụ nữ phiền phức. Haiz! Không sao, cô đã chuẩn bị tốt tâm lý bị từ chối rồi.

Ngô Thế Huân thở dài: “Cô đợi một chút!” Sau đó, anh quay đầu đi ra ngoài. Xung quanh đây đều là các cửa hàng buôn bán lớn, không ít các cửa hàng bán lẻ kết hợp ẩm thực và các phục sức có liên quan, băng vệ sinh và tất chân ở cửa hàng tiện lợi đều có. Còn kiểu dáng như thế nào anh không quan tâm, có thế nào thì dùng thế ấy. Quần áo không thể diễn đạt bằng lời nói nên Ngô Thế Huân trực tiếp chọn một người có vóc dáng gần giống Lâm Duẫn Nhi, mua trọn bộ, một áo khoác nhỏ và cả thân váy. Mua giày thì phức tạp hơn, nhưng Ngô Thế Huân dùng bàn tay của mình, khoa tay múa chân, cuối cùng mua được một đôi giày Oxford.

Anh không đeo đồng hồ, dù sao nhất định là đã đến muộn. Chạy về toilet, nhìn Lâm Duẫn Nhi ngoan ngoãn đứng tại chỗ chờ anh, trong lòng bỗng dâng lên sự hài lòng. Rồi anh mới nghĩ đến, mình đã để một cô gái phải chờ trong nhà vệ sinh nam. “Có người khác vào không?” Anh hỏi.

Lâm Duẫn Nhi lắc đầu “Có người đi qua, nhưng không ai vào đây cả.” Toilet rất vắng, lại ở dưới bãi đỗ xe. Bình thường mọi người vào từ phía trước đại sảnh, nên nơi này nhân viên rất ít lui tới. Đây cũng là nguyên nhân Ngô Thế Huân và Lâm Duẫn Nhi chọn để thay quần áo. Lâm Duẫn Nhi nhận gói đồ to anh đưa, híp mắt lật xem, lòng ngập tràn cảm kích kêu nhỏ: “Cảm ơn cậu, cậu thực là một người tốt.” Cô cầm theo gói đồ chạy vào phòng thay đồ. Bên ngoài Ngô Thế Huân sửa lại mái tóc hỗn độn của mình, đưa tay mát xa mặt, xóa đi dấu vết mới ngủ dậy trên mặt. Nhưng đến chiếc cằm lúng phúng râu của mình thì không thể làm gì được, anh quên mang theo dao cạo râu.
@@

Trong phòng thay đồ Lâm Duẫn Nhi vẫn lải nhải: “Cảm ơn cậu đã cứu mình, mình nhất định sẽ trả lại tiền cho cậu! Mình còn sợ hôm nay còn phải bị mất mặt. Mình đã kể với cậu. Thực ra sáng nay, mình không chỉ xui như vậy thôi đâu. Con mèo ngốc nghếch nhà mình, nó xấu lắm, chạy lung tung, nó chạy lên bàn cắn cái túi của mình, mang mắt kính của mình đi, mắt kính bị nứt, vỡ mất, mình tính mang kính áp tròng, nhưng mà lâu lắm rồi không mang, quên mất cách sử dụng. Vì vậy khi mà mình mở nước để ngâm kính, thì nó bị va đập do mình mở nước hơi mạnh, mình rất hậu đậu…” Cả ngày bị xui xẻo như vậy, Ngô Thế Huân cũng thấy cô rất đáng thương. “Bây giờ, mình nhìn cái gì cũng cảm thấy cực kì mơ hồ. Thực xin lỗi! Chờ một chút cậu ghi giúp mình tên với cách thức liên lạc, mình nhất định sẽ liên lạc với cậu! Sau này, trên đường nhìn thấy nhau, nhớ chào hỏi nha. Nếu không chắc mình nhận không ra.”

Thì ra là thế. Ngô Thế Huân đã hiểu. Khó trách vài lần đối mặt, Lâm Duẫn Nhi cũng không hề phát hiện ra anh là đàn ông, cơ bản là thị lực của cô ta không tốt. Nếu như vậy, đi nhầm toilet cũng là điều dễ hiểu. “Oa! Ngay cả giày cậu cũng mua giùm mình!” Lâm Duẫn Nhi cảm động muốn khóc, “Cảm ơn cậu! Thực sự rất cảm ơn cậu, quả thực cậu là siêu cấp người tốt!”

Ngô Thế Huân thấy chính mình đem mặt mũi của mình vứt bỏ, cầm lấy chiếc túi, anh yên lặng rời khỏi. Cũng không phải là làm việc “thiện bất lưu danh”, cái việc vĩ đại này anh không để ý, chỉ là lười sinh sự. Mặc kệ là Lâm Duẫn Nhi đi nhầm toilet, hay là anh giúp một người con gái đi mua băng vệ sinh, hay là Lâm Duẫn Nhi kể lể với anh về những chuỗi xui xẻo của cô… Đối với hai người xa lạ mà nói, như vậy là quan hệ quá sâu rồi, huống chi anh và cô không cùng giới tính, anh thực không muốn dính phiền phức.

Không biết là Lâm Duẫn Nhi thay quần áo quá nhanh, hay bởi âm thanh lải nhải như cãi nhau ẫm ĩ, nhưng lại mềm mại dễ nghe, hoàn toàn hấp dẫn lực chú ý của Ngô Thế Huân. Đến khi Ngô Thế Huân lấy lại tinh thần, chuẩn bị rời đi thì Lâm Duẫn Nhi cũng cùng lúc bước ra.

Âu phục cổ điển màu trắng ngà, hai vai và eo phía trên điểm xuyến tai và lông mèo. Phía dưới, làn váy trước sau gắn bốn cái vuốt mèo. Trông thật dí dỏm. Áo khoác bằng len ngắn chưa được mặc vào, chỉ cầm trên tay. Đôi giày da mũi nhọn, lại tăng thêm nét dễ thương, trang phục như thế, vừa đáng yêu, vừa vui vẻ. Ngô Thế Huân ôm ngực, cảm thấy hô hấp khó khăn. “Gì?” Ngô Thế Huân lặng đi một lúc. Cái gì mà xoa cái gì.

Lâm Duẫn Nhi mở to hai mắt, con ngươi đen láy, thật không giống với người có thị lực không tốt, nhưng Ngô Thế Huân biết, đó là cô đã dùng hết sức bày ra. Anh cũng không nghĩ rằng quần áo và trang sức lại khiến cho Lâm Duẫn Nhi trở nên vô cùng đáng yêu, chỉ khẽ nở nụ cười đã làm anh không thể rời mắt.

Ngô Thế Huân đau lòng, cảm thấy chính mình cầm đá đập vào chân mình. Đến bản thân anh cũng không biết, mình lại đi yêu thích cô gái nhỏ, ngực ít thịt, thân hình trẻ con này. Tim đập thình thịch. Không nên nhất kiến chung tình, vừa gặp đã yêu chứ, tuyệt đối không nên. Lâm Duẫn Nhi bật cười khanh khách trước mặt anh.

Xoay một vòng, rồi mới bước tới bồn rửa mặt soi gương. Không phải muốn xem mình có đáng yêu hay không, mà là cô muốn làm tóc một tí, tốt nhất là tô thêm chút son. Nhưng chắc hẳn không được như mong muốn. Cô nàng bước ra ngoài với ánh mắt mơ hồ như vậy, không có thêm phiền phức mới là lạ. Ngô Thế Huân trừng mắt nhìn lần thứ ba cô tô son ra khỏi khóe miệng, đôi môi nhỏ bị cô tô son như một cái mồm to đầy máu, cô lại hoàn toàn không biết.

Trong tâm Ngô Thế Huân lại rên rỉ. Đủ rồi! Vụng về như thế, ngốc nghếch như thế, ngực nhỏ như thế! Nhưng sao tim anh lại đập nhanh như thế? Ngô Thế Huân bước đến, đoạt lấy son môi một cách thô lỗ, dùng khăn giấy ướt lau sạch sẽ cái miệng thê thảm của cô. Tuy rằng Ngô Thế Huân chưa bao giờ trang điểm, càng khỏi cần bàn đến việc giúp con gái trang điểm, nhưng anh có khả năng vẽ tranh.

Tô môi chứ gì, không thành vấn đề. Xoẹt xoẹt hai ba cái, Ngô Thế Huân triệt để thành người tốt, ngay cả tóc cũng dùng tay chải chải rồi gộp lại, buộc thành tóc công chúa, rồi mới dùng cái ruy băng buộc quần áo lúc nãy, quấn quấn hai vòng, sau đó đánh một cái nơ con bướm.

Lâm Duẫn Nhi trở thành một tiểu thục nữ xinh đẹp. Ngô Thế Huân thực vừa lòng, còn Lâm Duẫn Nhi thực ngại ngùng. Cô thực sự đã gặp được một người siêu, siêu tốt. Tuy rằng không biết tại sao trên người người tốt lại có mùi là lạ. Khi tô son, dựa vào gần người Ngô Thế Huân, cô mới ngửi thấy mùi hương sạch sẽ trên người Ngô Thế Huân. Sao vậy chứ, đấy hoàn toàn không phải là mùi hương nhẹ nhàng, êm dịu, mà một người con gái nên có, hơn nữa ngực của Ngô Thế Huân, có phải là phẳng quá hay không?

Huống hồ, thân hình cao ráo như vậy mà ngực phẳng, khung xương so với cô còn lớn hơn gấp đôi. Lâm Duẫn Nhi sờ sờ ngực của mình. Ngực của cô, tuy nhỏ nhưng ít ra còn có thể gọi là trứng ốp lết, còn ngực của Ngô Thế Huân thì đến trứng ốp lết cũng không có. “Xoa nhiều sẽ lớn.” Vẻ mặt Lâm Duẫn Nhi thật nghiêm túc. “Bộ ngực đó.” Cô gái nhỏ Lâm Duẫn Nhi nói với vẻ kinh ngạc “Mình thấy, ngực cậu nhỏ nhỏ, tuy rằng ngực mình cũng nhỏ nhỏ, nhưng mà khi mình đến cửa hàng bánh ngọt mà mình thích, bà chủ ở đấy nói với mình, chỉ cần xoa nhiều, xoa nhiều là sẽ lớn.”

Anh là đàn ông, cần có ngực lớn làm gì chứ? Vẻ mặt Ngô Thế Huân đầy hắc tuyến, trầm mặc không nói, ánh mắt không tự chủ hướng đến ngực Duẫn Nhi. Ái! Thật sự là không phải anh nhìn nhầm, mà thật sự là ngực của cô nhỏ nhỏ. Đại khái khoảng một bàn tay của anh. Không, chỉ cần lấy nửa bàn tay là đủ? Tựa như ma quỷ, khoa tay múa chân trong lòng.

Ngô Thế Huân không chú ý đến Lâm Duẫn Nhi lại đi đến vòi nước. Nhưng bởi vì bồn rửa tay chỉ có hai vòi nước, vòi bên trái đã bị cái túi của Ngô Thế Huân chặn lại. Lâm Duẫn Nhi đành phải đi đến cái vòi phía bên phải. Vòi nước bên phải, phía trên được viết: Vòi nước đã bị hư, xin đừng sử dụng.

Thị lực không tốt khiến cho Lâm Duẫn Nhi không chú ý đến mảnh giấy lưu ý, cô cứ nghĩ đó là khăn giấy dính nước bị dính ở đấy chứ chẳng có gì. Động tác của cô quá nhanh, Ngô Thế Huân lại đang phân tâm không kịp ngăn cản. Cô đưa tay, cạch một cái, xoay cần mở nước. Dòng nước đột ngột như tên bắn lao ra, không phải về phía của Duẫn Nhi, mà tới gần cửa cạnh Ngô Thế Huân. Thời điểm nghìn cân treo sợi tóc, Ngô Thế Huân nhảy sang một bên, tay áo có dính chút nước. Mũi tên nước không ngừng bắn về phía cửa, trúng một người ở phía sau, hơn nữa cuồn cuộn không dứt, bởi vì vòi nước căn bản không xoay lên được. “Là người nào vô lại đánh lén tôi?”

Người đàn ông bị nước phun ướt đẫm cả người, lòng tràn đầy phẫn nộ giơ chân. Xui xẻo! Lâm Duẫn Nhi lại gặp rắc rối! khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn tràn ngập vô tội và mờ mịt. Ngô Thế Huân thở dài trong lòng một hơi. “Lâm Duẫn Nhi, sao cô lại ở nhà vệ sinh nam?”

Một thân tây trang sang trọng được đặt trước, kiểu tóc đẹp bị phá hỏng, từ đầu đến chân bị nước làm ướt đẫm. Phác Xán Liệt giận dữ mắng Lâm Duẫn Nho. Vẻ mặt Lâm Duẫn Nhi chứng tỏ cô vẫn chưa thoát ra khỏi tình trạng lơ mơ. “Đây rõ ràng là nhà vệ sinh nữ…”

Lâm Duẫn Nhi lầm bầm, cô cẩn thận liếc nhìn Ngô Thế Huân, “cô gái ngực phẳng cao lớn” không thét chói tai, cũng không hề tức giận. Phác Xán Liệt dậm dậm chân “Còn làm cho tôi cả người ướt sũng thế này, cô có biết bộ tây trang này rất quý không hả? Phụ nữ ngốc quả nhiên là phụ nữ ngốc, cô không thể nhanh nhẹn, linh hoạt một chút được sao? Quả là tồi tệ!”

Ngô Thế Huân cau mày. Anh cảm thấy hai nam một nữ ở cùng trong nhà vệ sinh nam, chẳng phải chuyện tốt lành gì. Hơn nữa, anh không thích Phác Xán Liệt quở trách Lâm Duẫn Nhi như vậy. Anh phải mang Lâm Duẫn Nhi ra khỏi nơi này.

Ngô Thế Huân chẳng hi vọng gì vào thị lực chẳng mấy tốt của Lâm Duẫn Nhi. Không biết cô có thể bình an vượt qua hay lại tự nạp mình vào vũng nước. Bên kia, Phác Xán Liệt đã tránh sang một bên, miệng vẫn còn oán than tận trời, hai tay phủi phủi người. “Nhìn xem cô làm hại tôi thê thảm như thế nào, mang cô đi bán, cũng không thể đền được cái tay áo! Cô nghĩ nên đền tôi như thế nào đi! Cô đúng là đồ xui xẻo!”

Lâm Duẫn Nhi đã lui, giấu mình trong góc. Ngô Thế Huân bước vài bước đến bên cạnh cô. “Lại đây!” Ngô Thế Huân cầm cổ tay Lâm Duẫn Nhi, kéo cô vào trong lòng, rồi mới dùng một tay thu phục tâm địa xấu xa vòi phun nước. Bắt nó di chuyển một lần nữa, sau đó cẩn thận bước qua vũng nước, đưa Lâm Duẫn Nhi ra khỏi nhà vệ sinh nam.

Phác Xán Liệt muốn ngăn cản “Anh là ai? Muốn làm anh hùng sao? Lâm Duẫn Nhi là cấp dưới của tôi. Tôi muốn xử lý cô ta như thế nào đều là chuyện của tôi.” Ngô Thế Huân không tiếp lời, chỉ dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn hắn một cái “Hôm nay, anh đến công ty Nam Thạch báo danh người mới đúng không?”

Phác Xán Liệt lặng đi một chút. Câu hỏi cao cao tại thương như thế… Vị này không phải là chủ quản chứ? Thái độ Ngô Thế Huân rất trấn định, cái đầu so với Phác Xán Liệt cao hơn ba đến năm centimet. Chiều cao chỉ có một chút chênh lệch, nhưng khí thế lại khác rất nhiều so với Phác Xán Liệt. Anh có khí thế uy nghiêm lãnh khốc của thủ trưởng. Phác Xán Liệt hoàn toàn tỉnh ngộ, khí thế đột ngột mất đi. “Hôm nay tôi muốn đến của hàng bán lẻ báo danh người mới.”

“Buổi lễ tiến hành lúc chín giờ. Bây giờ đã là chín giờ ba mươi, anh còn không đi sao?” Ngô Thế Huân quét mắt nhìn bộ dạng chật vật khó khăn của hắn. Nghe đã bị trễ, Phác Xán Liệt lập tức dời sự chú ý. Thấy hắn phân tâm, Ngô Thế Huân đưa tay kéo Lâm Duẫn Nhi đang cúi đầu ra khỏi nhà vệ sinh nam. Lâm Duẫn Nhi ngoan ngoãn đi theo.

Hai người đi thẳng đến thang máy, công ty giải trí Nam Thạch bắt đầu từ lầu tám đến lầu mười ba, nhưng lầu mười hai và mười ba là nơi ở dành cho nhân viên và ông chủ, nên buổi lễ sẽ diễn ra tại lầu chín. Choáng váng! Lâm Duẫn Nhi bị nắm tay kéo đến trước cửa thang máy thì dừng lại, một lúc sau, mới khiếp sợ hỏi một câu “Nơi đó vốn không phải là nhà vệ sinh nữ sao?”

Ngô Thế Huân không ngờ câu hỏi đầu tiên của cô lại là câu này. Cô phát hiện lúc nào? Là lúc Phác Xán Liệt giơ chân sao? Lâm Duẫn Nhi mặt đỏ bừng “Thực xin lỗi, là tôi nhìn không rõ, nếu không phải thiếu gia đi vào, tôi còn không biết đó là nhà vệ sinh nam. Cái kia, tôi, tôi còn nhờ anh nhiều việc như thế. Không ngờ tôi lại chạy vào nhà vệ sinh nam, lại còn thay quần áo…” Mắt thấy con thỏ nhỏ nuốt tiếng nức nở, hình như sắp khóc.

Ngô Thế Huân suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng phun ra một câu an ủi “Đừng để ý.” “Nhưng là... Tôi... Tôi còn nhìn anh thành phụ nữ…” “Đừng ngại.” Ngô Thế Huân đã rất cố gắng, nhưng trong lòng anh thầm mắng sao mình lại đần độn như thế. “À!…” Được an ủi, Lâm Duẫn Nhi há miệng thở dốc, lại nhắm mắt lại. Mười đầu ngón tay từ từ nắm chặt làn váy, nhìn mình từ đầu đến chân, không chỉ từ trang phục đến trang sức đều do Ngô Thế Huân mua đến, mà ngay cả băng vệ sinh cũng…

Vừa rồi trong nhà vệ sinh cô còn nói rất nhiều chuyện đáng xấu hổ. Là một cô gái, lại chạy vào nhà vệ sinh nam, còn mở cửa lúc người ta đang sử dụng. Mặc dù mắt cô kém, chưa nhìn thấy gì, nhưng cũng thật đáng xấu hổ. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Duẫn Nhi đỏ bừng, cảm thấy cổ tay đang bị nắm nóng kinh người. “Tôi còn mở cửa ra…” Cô sắp khóc.

Ngô Thế Huân siêu bình tĩnh “Cũng không có gì, dù sao cô cũng chẳng nhìn thấy gì.” “Không nhìn thấy…” Nhưng rốt cuộc là ai nói cô không nhìn thấy? Ai nói cô không nhìn được? Ngô Thế Huân muốn hỏi cô, cho dù mắt không tốt nhưng sự khác biệt lớn giữa nhà vệ sinh nam và nữ đó là, bồn cầu nam, vừa vào phải thấy liền chứ? “Nhưng tại sao lại nhận nhầm nhà vệ sinh nam thành nhà vệ sinh nữ?”

Lâm Duẫn Nhi mơ hồ nghiêng đầu “Không phải là nam trái nữ phải sao? Tôi muốn vào nhà vệ sinh nữ, đương nhiên là phải đi bên phải, tôi vẫn còn biết phân biệt trái phải nhá” Nhưng nhà vệ sinh dưới cao ốc không phải là nam trái nữ phải. Ngô Thế Huân hé miệng “Ai nói với cô, nhà vệ sinh nhất định phải xây dựng là nam trái nữ phải?” “Không phải đều như vậy sao?” Ngô Thế Huân ngẫm lại, đúng là đa số thì như vậy, nhưng, chẳng lẽ cô không thấy bồn cầu nam sao? Gắn trên tường một loạt thế mà… “A! Cũng đúng, phía trước còn có tấm chắn.”

Ngô Thế Huân hồi tưởng lại. Vốn là vì sự riêng tư, nhưng Lâm Duẫn Nhi bị kinh nguyệt dưới thân đuổi, vội vàng xử lí, thị lực lại không tốt, không chú ý là cũng bình thường. “Đinh” một tiếng, thang máy đến. Ngô Thế Huân nắm cổ tay cô đi vào “Tôi làm ở ngành thuế, cô làm ở ngành nào?” “Phòng quan hệ xã hội” Lâm Duẫn Nhi chân trái vướng chân phải, cụng đầu vào ngực Ngô Thế Huân, bị cơ bắp rắn chắc của anh bắn ngược về “Đau…”

Ngô Thế Huân sờ sờ đầu cô. Lông xù, cảm giác tốt lắm, anh cảm thấy nuôi sủng vật thật tốt. Tấm gương bên trong phản chiếu hình ảnh người đàn ông cao lớn ôm lấy thân hình của cô gái nhỏ thật ngọt ngào. Nhưng Ngô Thế Huân cảm thấy, anh đang giấu một con thỏ con ăn chay, yêu thương cưng chìu. Sau này dễ dàng chỉnh, còn có thể chăm sóc một chút? Tóm lại, chuyện ham cuốn nam nữ gì đó, không hề liên quan.

“Đinh” một tiếng thang máy mở ra. Một cô gái mặc váy dài màu như tuyết, cực kì xinh đẹp như công chúa xuất hiện. “Xán Liệt, sao giờ này anh mới đến…” Giọng điệu trách cứ dừng lại, xoay nửa vòng, Uông Thục Kì nhìn bên trong thang máy, đôi nam nữ đứng cạnh nhau, mà lại thực xứng đôi. Trên mặt người đàn ông tao nhã tươi cười không chê vào đâu được. “Cô là Duẫn Nhi? Tôi không biết là cô có bạn trai lúc nào nhỉ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro