Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đứng trong thang máy, cả người Lâm Duẫn Nhi cứng ngắc. Cô đứng trong vòng tay của Ngô Thế Huân, Ngô Thế Huân cảm giác được, cô như gặp kẻ thù, lại nhìn thấy tròng mắt đen láy nhanh chóng liếc trái nhìn phải, quả thực như đang tìm đường chạy trốn.

Ngô Thế Huân đưa tay che chở Lâm Duẫn Nhi trong ngực, đưa cô bước ra khỏi thang máy. Uông Thục Kỳ mỉm cười đưa tay: “Xin chào! Tôi thuộc phòng kế toán, Uông Thục Kỳ. Hôm nay, anh cũng đến báo danh người mới sao?” Ngô Thế Huân điềm tĩnh quay sang bắt tay cô ta: “Ngô Thế Huân, phòng nghiệp vụ.” Uông Thục Kỳ dùng khoé mắt liếc nhìn người trong lòng anh, Lâm Duẫn Nhi: " DuẫnNhi! Cô không đi được sao, cô bị bất động à? Cô còn chưa kết hôn, phải biết giữ thanh danh cho mình chứ, nếu không thì cũng là gây thêm phiền toái cho anh Ngô đó.”

Câu trước còn nói người ta là bạn trai, câu sau lập tức sửa miệng gọi anh Ngô, dù nghe thế nào cũng thấy có ý khác. Không phải là bạn trai. Không phải là người độc thân thì có thể tự do cạnh tranh sao? Lâm Duẫn Nhi, cô còn không mau cút ra chỗ khác! Giọng nói của Uông Thục Kỳ vừa mềm mại, lại có vẻ yếu đuối, nhu nhược, còn hết sức quan tâm. Nhưng nghe một cách cẩn thận, sẽ cảm thấy lời nói vừa nãy đâm chọt đủ chỗ, âm nhu hiểm ác.

Một tay Ngô Thế Huân giữ chặt Lâm Duẫn Nhi không cho cô trốn thoát, mắt nhìn thẳng vào Uông Thục Kỳ nói: “Thang máy lên kìa. Tôi nghĩ là anh Phác đến. Hẳn là cô Uông đang đợi anh ta.” “Gọi tôi Thục Kỳ là được rồi, chúng ta đều là người mới cả mà.”

Ngô Thế Huân chỉ cười, không đáp. Cửa thang máy mở ra, quả thật Phác Xán Liệt đã thay một bộ tây trang khác. Tốc độ nhanh như vậy, kết hợp với việc bố trí người làm có thể thấy được tài lực gia thế của anh ta. Có lẽ là quần áo mang sẵn trong xe? Phác Xán Liệt thấy cả người Lâm Duẫn Nhi được Ngô Thế Huân ôm trong lòng, há miệng tính mắng người.

Ngô Duẫn Nhi lại ôm Lâm Duẫn Nhi bỏ đi. Phác Xán Liệt và Uông Thục Kỳ đang đứng phía sau nhìn chằm chằm vào đôi nam nữ phía trước. Phác Xán Liệt dùng ánh mắt căm ghét trừng mắt nhìn bàn tay của Ngô Thế Huân đặt trên tấm lưng nhỏ bé của Lâm Duẫn Nhi. Còn Uông Thục Kỳ thì lên mưu kế đánh chiếm Ngô Thế Huân, bờ vai rộng, từ mông đến vóc dáng đều đẹp. Cuối cùng hai nam hai nữ đến trễ, cũng đã đến được nơi tổ chức lễ chào mừng.

Giấy pháo mừng nho nhỏ đầy màu sắc vỡ tung trên đầu bọn họ. Lâm Duẫn Nhi bị âm thanh kia dọa, cả đầu đều dụi vào lòng Ngô Thế Huân. Người có tính trẻ con chưa mất đi, lão tổng của công ty giải trí Nam Thạch bắn pháo ăn mừng. Miệng còn cười to ha ha, cực kì vui vẻ. Cách đó không xa, một người phụ nữ với khuôn mặt diễm lệ, chân mang giày cao gót bước đi thong thả như đi đánh trống trận, khí thế ngập tràn, kiêu kì, tiêu sái bước đến.

Mặt Ngô Thế Huân không có chút vui vẻ nào. Mặt anh đen lại, nhíu mày. Anh biết người phụ nữ này. “Quản lý phòng nghiệp vụ, Trình Hiểu Huy.” Cô ta chìa tay ra trước mặt anh, bắt tay. Cô sử dụng lực vừa mạnh mẽ vừa ổn định, vững vàng, kiên quyết giữ bàn tay anh. Cô ta như một dã thú hung hãn, nhưng lại vô cùng quyến rũ, xinh đẹp. Chính là có một sự tương phản thật lớn. Cô ta được mọi người gọi là Nữ Vũ Thần vô cùng hấp dẫn. Ngô Thế Huân không bị vẻ đẹp bên ngoài của cô ta mê hoặc.

Anh chọn phòng nghiệp vụ này, không phải vì sắc đẹp của Nữ Vũ Thần, mà là vì sự mạnh mẽ của người phụ nữ này. Anh muốn thuận theo cô gái này. Còn như mê muội hay cưng chìu gì gì đấy, Ngô Thế Huân cảm thấy, thứ anh hài lòng nhất là thứ anh đang nắm trong tay, Nhi Thỏ. Hiển nhiên Nữ Vũ Thần cũng cho là như thế, cô cắn môi: “Khả Khâm, mau đến dẫn người mới nhà anh đi đi.”

Bị gọi đến, Ôn tổ trưởng phòng PR nhìn hai người. Hai cặp mắt như nhìn thú dữ, trong lòng run sợ dắt Lâm Duẫn Nhi đi. Bàn của phòng quan hệ xã hội bên kia bỗng vang lên tiếng hoan hô thích thú. Công ty giải trí Nam Thạch có đặc biệt xây dựng kí túc xá cho nhân viên. Hôm nay nhân ngày lễ chào mừng tân nhân viên, công ty thông báo đến mọi người. Đương nhiên là không bắt buộc nhiều người ở.

Cứ lo cho tốt việc ăn uống tiệc tùng. Việc đấy cứ đến chỗ cấp trên rút thăm là được. Ngô Thế Huân cắn một miếng thịt dê cuối cùng, trong đầu vẫn còn suy nghĩ việc có nên chuyển đến ở kí túc xá hay không. Tiền thuê nhà chỗ trước vẫn còn một một tháng mới hết. Chủ thuê nhà đã tỏ ý, muốn tăng tiền thuê nhà. Không phải là anh rất muốn ở. Buổi tối anh còn nhận thêm việc, kiếm thêm khoản thu nhập. Nơi đó cách công ty ít nhất nửa giờ đi xe, khoảng cách xa như vậy…

Nhưng tiền thuê nhà ở kí túc xá thật sự rất thấp. Điều đó khiến người vốn có túi tiền không sâu như Ngô Thế Huân động lòng. Đang lúc anh trái phải cân nhắc, cách đó không xa truyền đến một trận xôn xao. Ngô Thế Huân nâng mắt nhìn, chỉ thấy tổ trưởng phòng PR đi chỗ khác. Còn Nhi Thỏ bị một bàn tay thô lỗ kéo ra. Khuôn mặt nhỏ nhắn tỏ vẻ ủy khuất. Ngô Thế Huân chịu không nổi chuyện này. Ở đâu, lo cái gì đều bị anh ném hẳn sang một bên. Anh nhanh chóng bước tới. Vươn tay ra, nắm lấy bàn tay thô lỗ hất sang một bên. “Cô còn muốn ở kí túc xá công ty? Cô là người làm ở nhà tôi, không có sự chấp thuận của tôi, cô không cần phải nghĩ cách...Đau quá!Buông tay! Kẻ nào dám hỗn láo…” Phác Xán Liệt bị giật mình, vung tay, đau đến giậm chân. Tay Phác Xán Liệt bị giữ chặt xuất hiện một vòng tím bầm nên đành buông tay Duẫn Nhi.

Ngô Thế Huân thấy hắn ta buông tay Lâm Duẫn Nhi, đạt được mục đích anh cũng chẳng muốn dính líu đến hắn ta, lập tức buông tay. Ngô Thế Huân cẩn thận kéo Duẫn Nhi lại bên người, cau mày, nhìn cổ tay trắng noãn đã bị nắm đến bỏ bừng. Bởi vì cô giãy dụa mà làm mình bị trầy da. Tức giận trong lòng Ngô Thế Huân bắt đầu tăng lên không điểm dừng.

Lâm Duẫn Nhi cảm kích nhìn Ngô Thế Huân: “Cảm ơn anh! Anh lại cứu tôi. Cái kia... Thật xin lỗi! Lại mang đến phiền phức cho anh.” “Không cần khách khí như thế.” Ngô Thế Huân cứng nhắc ngắt lời cô. Anh không thích Lâm Duẫn Nhi nói chuyện với anh cẩn thận như vậy. Lúc ở nhà vệ sinh, Lâm Duẫn Nhi nói chuyện với anh rất thoải mái, rất tốt.

Lâm Duẫn Nhi cau mày, khẩu khí lạnh lùng. Người luôn xem sắc mặt người khác như Lâm Duẫn Nhi, cô nhịn không được run rẩy một cái trong lòng. Cô lại chọc giận ân nhân của mình sao? Aaa... Cô đúng là càng làm càng hỏng mà. Rốt cuộc cô đã lỡ lời ở chỗ nào? Tại sao Ngô Thế Huân lại tức giận chứ? Lâm Duẫn Nhi lại càng hoang mang, thêm trăm lần uể oải, mất nhuệ khí.

Bị hai người lơ, không nhìn đến, Phác Xán Liệt lên tiếng: “Lâm Duẫn Nhi! Con nhỏ ngu ngốc này! Lúc trước thì ở nhà vệ sinh nam hẹn hò, bây giờ thì trước mặt mọi người lại cùng người đàn ông này câu kết làm bậy. Cô có còn lòng tự trọng không vậy hả?”Lời này thực sự rất khó nghe. Phác Xán Liệt vừa nói xong, xoay đầu, lập tức nhìn về phía Ngô Thế Huân.

“Hắn! Chính là hắn! Cái tên hỗn đãn này cả gan giả mạo quản lý. Rõ ràng cũng là nhân viên mới mà dám lừa bịp bản thiếu gia.” Ngô Thế Huân muốn nói, tất cả đều do anh ta tự suy tự diễn mà ra. Nhưng một giọng nữ ngọt ngào lên tiếng. “Xán Liệt, nói nhỏ thôi. Có thể chuyện không phải như vậy đâu.” Uông Thục Kỳ kéo tay Phác Xán Liệt. “Anh không thấy hôm nay Duẫn Nhi ăn mặc thật là đẹp sao. Bộ đồ này em chưa thấy cô ấy mặc bao giờ. Anh kia có lẽ là bạn trai của cô ấy.” “Bạn trai cái gì? Rõ ràng là hôm nay mới gặp.” Sắc mặt Phác Xán Liệt đã đen hoàn toàn.

“Nếu không phải là bạn trai, thì sao lại đứng gần thế chứ.” Uông Thục Kỳ chỉ vào Ngô Thế Huân đứng cạnh Lâm Duẫn Nhi, quả thực khoảng cách giữa hai người có hơi gần. Nhưng loại gần gũi này, kỳ thật cũng chỉ là một tư thế bảo vệ mà thôi. Muốn xuyên tạc nó cũng được, nhưng Uông Thục Kỳ không nghĩ giống như những gì mình nói, mà cô chỉ muốn hướng Phác Xán Liệt suy nghĩ theo chiều hướng ấy thôi.

Qủa nhiên, Phác Xán Liệt tức giận, chạy đến tách hai người ra, nhưng Uông Thục Kỳ lại kéo tay anh ta. “Xán Liệt, anh lại tính làm gì đấy? Vị kia là bạn trai Duẫn Nhi, cho dù Duẫn Nhi là người làm của nhà anh thì anh cũng không thể cấm người ta yêu đương chứ. Anh không thấy bạn trai người ta đã mua quần áo, giày dép cho cô ấy rồi sao. Người bạn trai hào phóng như vậy, khó khắn lắm cô ấy mới tìm thấy được. Một người tôi tớ như cô ấy thì bình thường có người đàn ông nào đưa những thứ mặc mặc cởi cởi cho cô ấy chứ…” Giọng nói của Uông Thục Kỳ không lớn, nhẹ nhàng chậm chạp, mỗi một chữ đều nói ra rất rõ ràng.

Xung quanh, ai cũng vểnh tai nghe bát quái, đương nhiên ai cũng hiểu ý của Uông Thục Kỳ. Đây là nói, Lâm Duẫn Nhi muốn trèo cao, bấu víu vào một người đàn ông có tiền. Nhỏ lớn chẳng lẽ không thấy đồ cô đang mặc, giày cô đang mang đều là tiền của Ngô Thế Huân mua sao? Huống chi, những thứ này là do “mặc mặc cởi cởi” gì đó… Nghe từ này có ai không liên tưởng đến hình ảnh hai người trên giường chứ?

Ngô Thế Huân này, thân hình cao lớn, rắn rỏi, tướng mạo lại nghiêm chỉnh. Tuy rằng không phải nhân vật tài giỏi khiến người khác phải sáng mắt khi nhìn. Nhưng chỉ cần anh thẳng lưng, lập tức khác biệt. Huống chi, cái loại bảo vệ của anh đối với Lâm Duẫn Nhi, đó chính là giấc mộng của các cô gái đối với hình bóng hoàng tử trong lòng mình. Hoàng tử bên người, lại cố tình tham lam đứng dựa sát muốn ăn đậu hủ người hạ nhân như cô. Lời nói Uông Thục Kỳ ý tại ngôn ngoại, âm hiểm chê bai. Lâm Duẫn Nhi xấu hổ, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, hoảng sợ lúng túng, cô lắp bắp: “…Tôi… Không… Anh ta… Cái kia…”

Đến một câu phản bác cô cũng không nói được. Muốn cô lớn tiếng giải thích bởi vì kinh nguyệt đến bất ngờ, mắt lại không nhìn được rõ ràng, do đó cô đi nhầm vào nhà vệ sinh nam, còn mượn Ngô Thế Huân quần áo và băng vệ sinh nữa… Loại chuyện tư mật này, dù đầu óc cô có khác người một chút cũng không thể nói được. Như vậy thật oan uổng, chơi xấu cô không nói, nhưng Ngô Thế Huân là vô tội. Ngô Thế Huân có lòng tốt muốn giúp đỡ cô mà lại bị nói khó nghe như vậy. Tuy Ngô Thế Huân bị liên luỵ nhưng anh cảm thấy rất thú vị. Uông Thục Kỳ này, thoạt nhìn có vẻ cao quý tao nhã, giọng nói nhẹ nhàng dễ nghe, đầy vẻ tiểu thư cao cao tại thượng. Nhưng vừa mở miệng, lại là nham hiểm ti tiện, khác hẳn gương mặt đoan trang thuỳ mị kia, như hai thái cực.

Loại phụ nữ đáng ghê tởm như vậy, nhàn rỗi thích nói linh tinh. Ngô Thế Huân không hiểu, cô ta nói đi nói lại đều nhắm vào Lâm Duẫn Nhi để làm gì? Ngô Thế Huân nhướng mày, cười sang sảng nói: “Cô Uông thực quan tâm đến Duẫn Nhi, ngay cả việc Duẫn Nhi có quần áo mới cô cũng biết.” Uông Thục Kỳ đang muốn cười, Ngô Thế Huân lại lấy giọng bình thản chặn lại. “Là tôi không cẩn thận hắt toàn bộ cà phê lên người Duẫn Nhj. May mắn là không sao, cô ấy không bị phỏng. Nhưng quần áo thì không thể mặc được nữa. Duẫn Nhj tính tình tốt, không tính toán với tôi, còn tỏ ý muốn kết bạn với tôi. Tôi yêu cầu để tôi bồi thường cho cô ấy bộ quần áo mới, còn phải tốn không ít thời gian để truyết phục, cô ấy mới đồng ý. Vì vòi nứơc ở nhà vệ sinh nữ bị hỏng đành phải chuyển sang nhà vệ sinh nam. Tôi ở bên ngoài canh chừng, để tránh việc có người đi vào. Nhưng lại có người âm hiểm đi rêu rao khắp nơi, không có chuyện không chịu được, nói chuyện thật khó nghe.”

Đây là nói, Uông Thục Kỳ tuỳ tiện rao lời đồn bậy bạ. Ngô Thế Huân tươi cười ôn nhu chậm rãi nói, giống như miệng hổ lộ ra nhiều răng “Ngược lại, cô Uông lại có thể nói chuyện của Duẫn Nhi một cách ‘có da có thịt’ như vậy, là bởi cô đang trốn trong nhà vệ sinh nam, nên mới biết tường tận như vậy? Vậy tại sao cô lại muốn trốn ở nhà vệ sinh nam? Cô muốn đợi người nào sao?”

Ngô Thế Huân bày ra vẻ mặt hoài nghi. Vẻ mặt của anh khiến mọi người chú ý đến Uông Thục Kỳ, mọi người đều nhìn chăm chăm vào cánh tay nhỏ bé của Uông Thục Kỳ đang khoác trên tay Dương Tuấn Văn. A! Thì ra Uông Thục Kỳ nấp ở nhà vệ sinh nam là để chờ Phác thiếu gia sao? Thật là hâm mộ, haha… Uông Thục Kỳ chưa từng chịu loại nhục nhã này! Đều là đàn ông, lâu nay đàn ông đều nâng niu, cưng chiều cô như công chúa. Tất cả đều là tại Lâm Duẫn Nhi mới có việc xấu này. Đúng là người này chỉ toàn mang đến xui xẻo mà. Uông Thục Kỳ giận run người, nhưng Phác Xán Liệt kế bên lại không hề tỏ vẻ muốn giúp cô nói nửa câu.

Anh ta chỉ nghe đến Ngô Thế Huân bồi thường quần áo, giày dép cho Lâm Duẫn Nhi, đồng thời Ngô Thế Huân và Lâm Duẫn Nhi không phải người yêu. Như vậy Phác Xán Liệt đã thoả mãn, anh ta không muốn tiếp tục câu chuyện nữa. “Duẫn Nhi ở nhà là được rồi. Buổi sáng, tôi sẽ miễn cưỡng mà đưa cô đến chỗ làm” Phác thiếu gia cao cao tại thượng ban ân cho một người làm như cô, là được đi chung xe với anh ta. Lâm Duẫn Nhj nghĩ, trên xe của Phác Xán Liệt chắc chắn sẽ có Uông Thục Kỳ. Hai người này đã được cha mẹ hai bên định ước từ nhỏ. Nếu không phải Phác Xán Liệt luôn miệng nói muốn tự mình tạo dựng sự nghiệp thì có lẽ hai người đã kết hôn lúc mới tốt nghiệp rồi.

Lâm Duẫn Nhi không biết tại sao Phác Xán Liệt nhất định kẹp chặt cô không buông. Nhưng Uông Thục Kỳ đâu đâu cũng nhắm vào cô. Lúc đó quả thực nước sôi lửa bỏng, không biết sao mà cô vẫn có thể sống được. Thật vất vả mới có thể tốt nghiệp đại học, đi ra ngoài tìm việc làm. Nếu còn cùng với hai người bọn họ dính líu thì rõ ràng là cô vừa lấy dao lau sạch còn dâng cổ cho bọn họ. Lâm Duẫn Nhi sống chết lắc đầu: “Không cần đâu! Mẹ muốn tôi ra ngoài tự lập. Tôi muốn ở ký túc xá!”

Phác Xán Liệt ghét nhất là Lâm Duẫn Nhi không nghe lời: “Cô nói cái gì? Cô nói lại lần nữa xem!” Lâm Duẫn Nhi hơi co người lại một chút: “Tôi... Tôi muốn sống một cuộc sống tự lập.” Phác Xán Liệt nghiến răng nghiến lợi, sắp gào thét ầm ĩ, bỗng nhiên, mắt anh ta chuyển sang nhìn Ngô Thế Huân. “Anh cũng ở ký túc xá?”

“Hả?” Ngô Thế Huân cảm thấy bất ngờ, vì sao lại hỏi anh? Anh vẫn còn đang cân nhắc. Nếu ở ký túc xá của công ty thì phải tốn thời gian đi đến nới làm thêm. Nhưng mà giá ở đây thì rẻ hơn một nửa so với chỗ cũ. Mặt Ngô Thế Huân không thay đổi, giọng điệu không hề lên xuống, chỉ nghi hoặc “A?” một tiếng, vào tai Phác Xán Liệt lại hiểu khác đi, lạnh lùng khẳng định “Đúng thế, tôi sẽ ở đây.” Phác Xán Liệt nhịp tay quyết định “Được, vậy thì tôi cũng ở đây!”

Uông Thục Kỳ há hốc mồm. Lâm Duẫn Nhi chạy đi xem ngày. Ngô Thế Huân vẫn không hề để tâm. Phác Xán Liệt cảm thấy quyết định của mình rất chính xác. Anh ta cũng muốn độc lập, ra ngoài ở cũng tốt. Ra khỏi nhà sẽ không bị cha mẹ buộc phải cùng Thục Kỳ diễn trò hòa thuận. Còn có thể nhìn chằm chằm Ngô Thế Huân, khiến cho anh ta không có cơ hội để động thủ với Duẫn Nhi. Phác Xán Liệt vừa lòng gật đầu. Quyết định của anh ta thực sáng suốt.

Bất quá, bị coi là quân xanh*, Ngô Thế Huân không thèm chú ý đến Phác Xán Liệt. *Quân xanh: Quân địch giả, dùng để luyện tập trên chiến trường, ở đây có nghĩa là, Ngô Thế Huân chỉ xem Phác Xán Liệt như thứ đồ chơi, không thèm để ý. Vì để cho nhân viên dễ dàng hòa nhập với công ty, bộ phận nhân sự đã sắp xếp người mới xen lẫn vào người cũ, rút thăm cũng chính là rút vị trí nơi ở của bản thân.

Quan trọng là các nhân viên cũ đều vui vẻ phấn khởi. Họ không thể chờ được chỉ cho những nhân viên mới này là ai thích ai, ai lại cùng ai chia tay, nhà ai trên giường rên la quá lớn… *đỏ mặt* Nhưng lúc phân chia chỗ ở lại xảy ra một chuyện. Nam nữ đều thiếu một gian, là do lão tổng đưa hai người vào chiếm mất hai gian nhà ký túc xá. Lão Tổng xấu hổ cười haha. Ngô Thế Huân và Lâm Duẫn Nhi chính là chủ của hai gian nhà xui xẻo đó. “Nhất định là tôi làm liên lụy đến anh, lây cả vận khí xui xẻo…” Lâm Duẫn Nhi áy náy, Ngô Thế Huân đã giúp cô rất nhiều việc, mà cô thì lại toàn làm liên lụy đến anh.

Ngô Thế Huân cảm thấy việc này không liên quan đến cô. Anh liếc nhìn Lâm Duẫn Nhi đang bứt rứt, vặn vặn tay, trong lòng có chút thương cảm, cười thân thiện. Ánh mắt đánh giá có chút dịu dàng. Đối với chuyện bát quái, lão tổng có mối quan tâm đặc biệt. Đứng thẳng lên nhanh như sấm, lăm lăm nhìn Ngô Thế Huân và Lâm Duẫn Nhi. Tuy thân thể còn có khoảng cách, nhưng trong không khí tràn ngập điềm báo luyến ái màu hồng nhạt, hahah…

Lão tổng gọi trưởng phòng phòng nghiệp vụ Trình Hiểu Huy và trưởng phòng phòng quan hệ xã hội Ôn Khả Khâm đến, chỉ vào Ngô Thế Huân và Lâm Duẫn Nhi: “Phòng gia đình.” Hai người dẫn chương trình nhanh chóng nói lại sự tình. Trình Hiểu Huy đập trán: “Hai người kia, trai chưa vợ gái chưa chồng, làm sao mà ở phòng gia đình được?” Ôn Khả Khâm chột dạ: “Hiểu Hiểu, hai người chúng ta cũng là trai chưa vợ, gái chưa chồng… ùm…ừ ừ…” Hôn môi hôn môi hôn môi, Nữ Vũ Thần mạnh mẽ trấn áp Ôn Khả Khâm nhà mình.

Không còn ai có ý kiến, lập tức hạ lệnh hai người chuyển tới ở phòng gia đình. Trình Hiểu Huy và Ôn Khả Khiêm không làm gương thì làm gì có tư cách mà phản đối? Lão tổng “đúng lý hợp tình”: “Phòng đơn không đủ, chỉ còn phòng gia đình, hơn nữa hai người bọn họ cũng thật xứng đôi. Phải biết là, ông già này không có mấy trò giải trí, thôi thì xem người ta yêu đương đi.” “Tùy.” Trình Hiểu Huy lười quản chuyện người ngoài. Huống chi…Cô liếc nhìn Ngô Thế Huân, ánh mắt của anh ta không rời khỏi Lâm Duẫn Nhi. Tuy rằng anh ta vẫn chưa cảm nhận được, nhưng xem ra tiểu bạch thỏ đã bị Ngô Duẫn Nhi nắm trong tay. Loại chuyện duyên phận này, phải chờ nó rớt trước mặt mới biết là tốt hay xấu.

Coi như là xem một tiết mục náo nhiệt tưng bừng đi. Trình Hiểu Huy nhẹ nhàng gọi Ngô Thế Huân đến, đem “tin tức tốt động trời” này nói cho Lý Túc biết. Đồng thời Ôn Khả Khiêm lo sợ, tự mình đến nói với nhân viên mới Lâm Duẫn Nhi về “lễ vật trên trời rơi xuống” này. Lâm Duẫn Nhi bị choáng váng. Nhưng Ngô Thế Huân lại rất bình tĩnh, hỏi rõ sẽ có hai gian phòng, nhà tắm và nhà vệ sinh nằm bên ngoài, chia tiền thuê nhà ra làm hai, Ngô Thế Huân thấy thực vừa lòng. Anh vừa lòng đến mức này là vì việc riêng tư của hai người có thể được bảo vệ? Không, không ngờ điều anh muốn lại là chăm sóc, nuôi Duẫn Nhi thật tốt. Hắc hắc, đây chính là chuyện tốt....
___________________________________
Tôi yêu chết anh Xán Liệt mất, mặc dù em nghĩ anh sẽ phản diện nhưng cách anh ghen em thích vô cùng luôn a

VOTE AND COMMENT ỦNG HỘ NHA!
                       😘😘😘😘😘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro