Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày đó, Lâm Duẫn Nhi trở về Phác Trạch. Trong phòng, cô nói với mẹ chuyện này, nhưng cô không dám nói là mình ở cùng một người đàn ông. Mẹ Lâm mừng rỡ: "Cuối cùng thì Nhi Thỏ nhà ta cũng tìm được việc làm. Mẹ nuôi con khôn lớn cho con học hành đàng hoàng, quả nhiên là rất đúng. Nhìn xem, tiền đồ của con..."

Mẹ Lâm lau nước mắt, Duẫn Nhi ôm lấy mẹ, trong lòng vừa thương yêu vừa chua xót. Cha cô đã đi theo người đàn bà khác từ khi cô còn nhỏ. Mẹ Lâm một mình làm lụng nuôi cô từ nhỏ cho đến lớn. Quanh năm ở Phác Trạch làm việc, cô và Phác thiếu gia cùng nhau lớn lên, dĩ nhiên Uông Thục Kỳ cũng có chân trong đó.

Nhưng bất kể người nhà họ Phác đối xử với người làm tốt như thế nào chăng nữa, cô cũng không hi vọng mẹ mình ở lại đây. Từ nhỏ cô đã có ý nghĩ... mình phải mau mau lớn lên, mau mau kiếm tiền, mau mau mua nhà, mau mau đưa mẹ đi. Cô cực khổ cũng không sao. Mẹ cũng đã đến lúc được con gái hầu hạ, phụng dưỡng rồi. Từ lúc còn học sơ trung, cô đã lén lút đi làm. Đem toàn bộ tiền kiếm được cất đi. Ăn uống cái gì, trang phục, trang sức, vòng đeo tay, cô cũng không dám mua. Tất cả những đồ cô dùng đều là hàng rẻ tiền, hàng thứ cấp.

Cô ngu ngốc, dễ bị lừa gạt. Cô định để dành tiền sau đó mua bảo hiểm. Chỉ làm hai chuyện này, như mang tiền chia ra, đem một phần chôn vào với đất. Lúc cô còn nhỏ, giá nhà đất chỉ mấy ngàn đồng. Sau này ngày càng tăng cao. (1 nhân dân tệ (NDT) = 3452 vnđ) Nhưng mà mỗi lần cô cực khổ kiếm được mười tờ tiền thì giá nhà đất lại tăng gấp mười lần số tiền cô kiếm được. Cô nhìn số tiền mình có trong tay, rồi lại nhìn vào số tiền cần để mua nhà, muốn khóc mà không khóc được. Không được! Không được nhụt chí! Mẹ nuôi cô cực khổ như vậy. Cô phải cố gắng kiếm tiền, cố gắng mua nhà, cố gắng để mỗi ngày mẹ trôi qua một cách tốt nhất! Cô muốn làm việc! Cô muốn tiết kiệm tiền!

Cho nên phải ở chung căn hộ gia đình với anh ta. Bởi vì phòng gia đình có giá cao hơn so với phòng đơn, nhưng không gian lại lớn hơn rất nhiều, còn có thể có một người cùng chia sẻ tiền thuê nhà. Lâm Duẫn Nhi vừa có cảm giác mình đang lợi dụng Ngô Thế Huân, vừa có cảm giác cảm kích anh ta. "Mẹ! Nhi Thỏ yêu mẹ. Mẹ phải chờ con gái mẹ kiếm thật nhiều tiền để phụng dưỡng cho mẹ nha."

Làm nũng, làm nũng, làm nũng. Tốt nghiệp đại học, đã hơn hai mươi tuổi, Lâm Duẫn Nhi vẫn thích ở trong ngực mẹ cọ tới cọ lui, như một chú thỏ vụng về, ngớ ngẩn. Mẹ Lâm vỗ nhẹ cô: "Thiếu gia và con làm chung một công ty. Con xem thiếu gia thích con như vậy, con phải biết cảm ơn, biết không? Thiếu gia từ nhỏ đã thích con, lúc nào cũng bên con." Thiếu gia lúc nào cũng bên cô, là vì cô dễ dàng sai bảo. Lâm Duẫn Nhi thầm chu mỏ. Phác Xán Liệt xấu tính thế đấy. Nhưng ai mà nói xấu người của Phác gia với mẹ Lâm, chắc chắn người đó sẽ bị mẹ Lâm mắng đến khi cầu xin tha thứ mới thôi.

Lâm Duẫn Nhi cũng không ngốc đến mức chui đầu vào rọ làm cái việc này. Cô len lén bĩu môi, lập tức nghe mẹ Lâm càu nhàu, muốn cô phải "Nghe lời của thiếu gia", "Không nên chọc giận thiếu gia". Lâm Duẫn Nhi suýt bị nứơc miếng của chính mình làm sặc chết. "Khụ khụ! Mẹ! Mẹ nói cái gì thế?" Mặt cô ửng hồng.

"Bạn trai!" Mẹ Lâm rất nghiêm túc "Duẫn Nhi cũng đã tốt nghiệp đại học, đã có thể gặp gỡ bạn trai. Mẹ cho phép con, nhưng phải nhớ lấy. Không thể lên xe trước mua vé bổ sung sau. Cho nên phải mang đến đây gặp mặt mẹ trước, có biết chưa?" (Lên xe trước mua vé bổ sung sau: ăn cơm trước kẻng) Lên xe mua vé bổ sung cái gì chứ. Mẹ à, sao mẹ có thể nói chuyện giường chiếu một cách tự nhiên vậy chứ, làm sao mà sống đây?

"Không có, không có bạn trai." Lâm Duẫn Nhi ôm mặt, gương mặt trong bàn tay nóng bừng. "Hôm nay, Nhi Thỏ mặc quần áo mới, mang giày mới trở về nè." Mẹ Lâm nhìn con gái cưng của mình "Mẹ nhớ trong tủ đồ của Nhi Thỏ không có những thứ đồ này." Lâm Duẫn Nhi muốn gào khóc. Cô muốn bỏ chạy! Mẹ Lâm rất thông minh, bà vỗ vỗ vai con gái, phóng khoáng nói: "Phải nhìn cho tốt, không thì mang về đây, mẹ nhìn giúp cho con."

Cuối cùng Lâm Duẫn Nhi cũng đau lòng hạ quyết tâm.Cô muốn nhanh chóng trở về phòng thu dọn hành lý. Tranh thủ tối nay mang gia sản đến ký túc xá, cô mới không thèm mang bạn trai về! "Nhớ đấy! Tới nơi phải đi mua mắt kính mới đấy." Mẹ Lâm ở xa xa còn dặn dò cô. Đúng vậy, đây mới là đều quan trọng. Do thị lực không tốt nên tới bây giờ cô vẫn không rõ mặt mũi Ngô Thế Huân ra làm sao. Ở trong lòng cô, anh có diện mạo của một người tốt, chính trực.

Đáng tiếc, khi cô đến ký túc xá, trời đã về khuya, Lâm Duẫn Nhi chịu không nổi, ngã người xuống giường ngủ say như chết. Cũng không hề nghe tiếng Ngô Thế Huân trở về. Aiz! mặc dù nói là ở cùng một phòng gia đình. Nhưng trước giờ, Ngô Thế Huân cũng chưa hề nói bao giờ sẽ chuyển đến ở. Những ngày bận rộn nhanh chóng đến.

Lâm Duẫn Nhi là người mới, lại ngốc như thế. Chỉ việc làm quen với các quy trình làm việc mà cũng phải mất đến gần một tháng. Trong khi đó thì làm chuyện gì cũng hỏng, không chỗ này thì cũng chỗ khác. Tỷ như, khi rót trà không phải rót trà vào ly mà là rót trà vào người tổ trưởng. Hoặc là khi cắt bánh ngọt ăn chiều, cô muốn bưng vào mời tổ trưởng ăn cùng.

Không ngờ trượt chân thế nào, cả người và bánh đều chạy vào làm khách ở cặp ngực của tổ trưởng phòng nghiệp vụ. Cẩn thận ôm văn kiện đến gặp tổ trưởng để tổ trưởng ký tên đóng dấu. Không ngờ vừa xoay nắm đấm cửa, mở ra, đã thấy một màn ướt át. Nữ Vũ Thần đang ngồi cưỡi trên người tổ trưởng, toàn bộ phòng làm việc ai ai cũng thấy... Lâm Duẫn Nhi nhanh chóng trở thành một người nổi tiếng trong công ty

Mọi người trong công ty không ai không biết đến một cô nhân viên mới nhỏ bé tên thân mật là "Nhi Nhi". Thế nhưng ai cũng chỉ đứng nhìn từ xa, không ai dám lại gần nhân vật nguy hiểm này. Nếu nhìn một người mà thấy người đó chậm chạp, ngốc nghếch, hiển nhiên là sẽ bị người khác chạy tới ức hiếp...

Aaaaaa! Ngược lại thì có, đã có vô số người đi trước ngã xuống không thương tiếc. Cách thức làm việc chưa ổn định. Mọi người trong phòng quan hệ xã hội, chỉ cần nghe tiếng Duẫn Nhi đã nhanh chóng thay đổi sắc mặt. Nhưng ngoài phòng quan hệ xã hội, người hâm mộ tiếng tăm của Nhi Nhi chạy đến vây quanh: "Khi đi bộ cô có vấp phải ngạch cửa không, Nhi Thỏ?".

Số lượng nhân viên rãnh rỗi rất nhiều. Đối với người chậm hiểu như Nhi Thỏ, cô vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra quanh mình, cô vẫn còn đang chìm đắm trong sầu não của bản thân, là cả tháng nay cô vẫn chưa gặp được Ngô Thế Huân. Tám giờ rưỡi sáng cô đi làm, đúng sáu giờ tối tan tầm, đúng mười một giờ ngủ.Ngay cả ngày nghỉ cũng đúng giờ như vậy, nhưng tuyệt nhiên cô không hề thấy mặt Ngô Thế Huân.

Bởi vì phòng nghiệp vụ không có chuyện điểm danh. Ban ngày đi làm, Duẫn Nhi đi ra khỏi cửa thì Ngô Thế Huân đang ngủ. Khi cô về, Ngô Thế Huân còn ở bên ngoài. Chống chọi cơn buồn ngủ đến mười một giờ, Ngô Thế Huân cũng chưa về. Liên tiếp vồ hụt, Lâm Duẫn Nhi rất thất vọng.

Đánh du kích hằng ngày như vậy, thật lòng cô cũng không đánh nổi nữa. "Bao Canh! Mày có thấy Ngô Thế Huân thích ăn cháo không? Hay là thích ăn bánh trứng?" Ở trong bếp vừa đánh trứng, vừa nhìn nồi cháo đang kêu lên ùng ục, Lâm Duẫn Nhi quay đầu hỏi chú mèo yêu đang ngồi ngay ngắn trên ghế. Oh! Đúng rồi, Lâm Duẫn Nhi lén mang chú mèo yêu này về. Cô chưa nói gì với Ngô Thế Huân nên bây giờ vô cùng lo lắng. Lo anh ta sẽ không chấp nhận cho cô nuôi mèo nữa.

Sáng sớm, trước khi đi làm, Lâm Duẫn Nhi đang hiền tuệ, ở trong bếp chơi đùa làm bữa sáng. (hiền tuệ: tại đức, thông minh tuệ trí). Cháo rau, bánh trứng, bánh bao thịt, sữa đậu nành nóng, và thêm một miếng bò bít tết nữa. Đơn giản phong phú khiến người khác phải chắt lưỡi hít hà. Bản thân cô cũng ăn vụng một hai cái. Sau đó ôm con mèo yêu về phòng mình, nghiêm cấm không được bước ra khỏi phòng nửa bước. Nói xong, cô vội vã chạy đi làm.

Nhưng vẫn ghi lại tờ giấy bảo Ngô Thế Huân ăn điểm tâm. Hi vọng anh ta sẽ thích. Đầu tiên, cô nói đông nói tây viết mấy câu cảm ơn gì gì, sau lại nhắc nhở ăn điểm tâm, cuối cùng tại một góc vô cùng nhỏ của tờ giấy, cô mặt dày nói: "Bao Canh ở trong phòng tôi, nhất định nó sẽ rất biết điều, anh cứ yên tâm." Cô không chắc là Ngô Thế Huân sẽ thích Bao Canh. Không phải ai cũng thích nuôi vật cưng, càng không phải ai thích nuôi vật cưng cũng nhất định là sẽ thích mèo, mà người thích mèo cũng chưa chắc đã thích một con mèo tối ngày chạy loạn trong phòng.

Lâm Duẫn Nhi chỉ còn cách cầu nguyện, việc cô tự tiện mang Bao Canh về nhà sẽ không làm Ngô Thế Huân tức giận. Cho nên tốt nhất là kiếm cách lấy lòng Ngô Thế Huân. Con mèo nhỏ này dễ dàng lừa Duẫn Nhi an tâm đi làm. Nữ nô bộc kia tắt quạt, đóng nhẹ cửa, đi làm. Sau đó cạch một tiếng, cánh cửa tự nhiên lại mở ra... Móng vuốt xoè ra, bước nhẹ trên sàn nhà. Sau đó đưa đầu ra, nhanh như chớp con ngươi linh xảo (linh hoạt, khéo léo) liếc nhìn một vòng.

Tiếp đến là toàn bộ thân mèo từ cửa chui ra, ngoe nguẩy cái đuôi thật dài, để lại cánh cửa vẫn còn chưa đóng. Quốc vương Bao Canh thông minh đáng yêu muốn đi dò xét lãnh thổ mới của mình. Cạch! Tiếng mở cửa. "Meo meo?" Bao Canh bệ hạ nghi ngờ. Cửa phía sau vẫn chưa đóng kia mà. Vậy âm thanh mở cửa là từ chỗ nào tới? Chợt Bao Canh bệ hạ bị một bóng đen bao trùm lên... "Meo meo? Meo meo meo meo meo?" Đàn đàn đàn đàn đàn đàn..... Có đàn ông? Ực! Trong lãnh địa của quốc vương Bao Canh, lúc nào lại xuất hiện một động vật giống đực chứ? Đuổi! Phải đuổi ngay lập tức! Bắt đầu chiến đấu! Nó là quốc vương Bao Canh dũng cảm... Hừ! Lông mèo, thịt mèo phía sau cổ bị túm lên. Động vật giống đực không ngờ chỉ dùng một tay, không! Chính xác là hai ngón tay đã nhấc được Quốc vương Bao Canh vĩ đại lên, hu hu.

"Con mèo ở đâu ra thế này?" Buồn ngủ híp mắt, Ngô Thế Huân và con mèo, hai đôi mắt ti hí trừng nhau. Anh ngáp một cái, đưa mắt nhìn cửa sổ. Ơ! Chỗ này là tầng mười ba của ký túc xá... Ý chí chiến đấu của Quốc vương Bao Canh đã biến mất không còn dấu vết. Người này thuộc chủng tộc giống đực cao lớn, dám muốn ném quốc vương ta ra cửa sổ. Thế mới biết người này đại nghịch bất đạo như thế nào.

Ngô Thế Huân đi qua hành lang, nhìn thấy bàn trong phòng khách bày đầy thức ăn. Dĩ nhiên anh cũng nhìn thấy tờ giấy, bởi "tờ giấy" kia thuộc khổ giấy A4, còn bị chiếc thìa, đôi đũa, thịt bò bít tết, và tầng tầng đồ ăn bao vây. Ngô Thế Huân thông minh hiểu ngay ý của Lâm Duẫn Nhi muốn truyền đạt. Anh rung rung con mèo nhỏ trong tay. "Bao Canh?"

"Meo Meo." Bị trở thành hàng hoá đưa lên đưa xuống, còn bị trái nghiêng phải đổ như vậy thực sự đã làm quốc vương bệ hạ phẫn nộ. Vào thời khắc hết sức đáng nhớ của Bao Canh thì cô nô bộc vụng về kia... Đưa tay kẹp lại kẹp tóc, pha ly trà.

Lâm Duẫn Nhi chuẩn bị đi theo đoàn người vào làm việc, bỗng mơ hồ hắt xì một cái rõ to. "Hắt xìiiiii" Oa! Là ai? Là ai đang lén nhớ mình nhỉ? Ngô Thế Huân ở nhà chén sạch sành sanh bữa sáng ngon lành. Cháo rau bình thường. Nhưng hay ở phần lửa rất vừa, gạo vừa mềm vừa nở bung, ăn rất thuận miệng. Thịt bò bít tết chiên khá chín, đáng tiếc ở mặt ngoài bị cháy xém một tí, nhìn thịt hơi già lửa tí. Tuy những thứ khác mua về mùi vị ngon hơn, nhưng lí do khiến Ngô Thế Huân ăn cháo và thịt bò một cách phấn khích nhất là bởi vì đây là đồ ăn tự tay Lâm Duẫn Nhi xuống bếp làm cho anh.

Quốc vương Bao Canh ngồi cách anh rất xa, núp sau tay vịn ghế sa lon, nhe răng trợn mắt với anh. Cái người cao lớn dã man tên Ngô Thế Huân ăn no lười biếng liếc mắt nhìn cái thứ đầy lông mang tên Bao Canh kia một cái. Được rồi, anh nhận hối lộ của Duẫn Nhi, con mèo này chơi với nó cũng rất vui. Ngô Thế Huân gật đầu một cái. Sau đó lấy giấy bút phê chuẩn cho con mèo Bao Canh vào đây chung sống với bọn họ.

Đều là nhân viên mới, đều vào nhận việc một thời điểm, trong khi Lâm Duẫn Nhi vẫn còn trong giai đoạn thử việc, học làm quen với mọi thứ thì Ngô Thế Huân đã kí hợp đồng làm việc dài hạn. Bây giờ anh đang khoan khoái hưởng thụ ba ngày nghỉ liên tục của mình. Ban ngày, anh làm việc ở công ty, buổi tối lại làm thêm ở quán ăn, cả một tháng không có lấy thời gian nghỉ ngơi. Bây giờ được Nữ Vũ Thần ân xá cho ba ngày nghỉ, anh chỉ muốn dùng cả ngày đầu tiên để vùi đầu vào ngủ.

Anh ngáp một cái, dự tính quay về phòng ngủ. Với tay lấy chiếc áo vest vắt trên lưng ghế salon, bên trong lại truyền ra tiếng nhạc khua chiêng gõ trống. Âm thanh kia làm chú mèo Bao Canh đang ngồi ở tay vịn gật mình, hoảng sợ. Một tay Ngô Thế Huân móc lấy chiếc điện thoại, một tay còn lại túm lấy gáy con mèo nhỏ giơ lên. Lông Bao Canh dựng lên, từ trong cổ họng phát ra tiếng kêu hăm doạ. Ngô Thế Huân dùng đầu ngón tay để bấm điện thoại, tay kia thả con mèo xuống lại ghế salon.

Bao Canh vừa được thả xuống, liền giơ vuốt muốn cào cào đùi Ngô Thế Huân, theo phản xạ anh muốn đưa chân đạp nó ra. Trong nháy mắt anh vội vàng dừng lại, thì cũng cùng lúc đó Bao Canh đã cắm móng nhọn hoắt của nó vào đùi Ngô Thế Huân. Ngô Thế Huân đau đến nghiến răng trợn mắt. "Aaaaaaa!"

"Chà chà! Âm thanh thật mất hồn nha em trai Thế Huân. Mới sáng sớm mà tinh thần em đã hưng phấn như thế, hahaha... Đều là người trẻ tuổi, anh hiểu mà! Thế Huân à, không phải là em đã nín nhịn lâu quá đấy chứ?" Giọng nói qua điện thoại đương nhiên sẽ bị nghe có chút khác đi, nhưng nghe một cách cẩn thận thì giọng nói trầm thấp ấy rất giống Ngô Thế Huân.

Tiếng la của Ngô Thế Huân hẳn là bị tưởng tượng thành cái giọng trầm thấp khêu gợi mất rồi, tám phần là cái ngữ điệu dâm đãng, sao lại phá hư hình tượng người ta như thế chứ. Sáng sớm đã mở màn bằng màu đỏ rồi. Ngô Thế Huân nhíu mày, nhịn đau rút cái móng của Bao Canh ra khỏi đùi mình, sau đó vừa hung tợn đấu mắt với quốc vương Bao Canh, vừa nghiến răng nghiến lợi nói tiếp. "Ngô Bạch Hiền! Khi đi, anh trộm theo chìa khoá dự trữ, định khi nào thì đưa tôi đây?"

"Em trai xấu xa! Dám nói anh trai em là kẻ trộm? Anh trai em còn chưa hỏi em cái việc em chưa lập gia đình mà đã sống chung với tiểu nữ sinh đó nha. Cái việc lên xe trước mua vé bổ sung sau này anh trai chưa có dạy em đâu đó! Em trai! Em làm ra loại chuyện xấu hổ này, muốn người anh trai này phải ăn nói thế nào với cha mẹ dưới suối vàng hả?"

Ngô Thế Huân giận run tay, hận không thể chạy đến bóp cổ người bên kia điện thoại, "Đó là đồng nghiệp của tôi, công ty không còn phòng đơn, chỉ còn phòng đôi, tôi với cô ấy chia ra..." "Người đàn ông tốt thì dám làm dám nhận. Em trai Thế Huân à, cho tới bây giờ anh trai cũng chưa từng dạy em chuyện ăn xong phủi mông bỏ đi không nhận. Haiz! Cứ như vậy đi, đến ngày giỗ ba mẹ, nhớ mang người ta về cho ông nhìn xem..."

"Dạy cái rắm!" Ngô Thế Huâ tức giận mắng "Anh sinh trước tôi có vài phút mà thôi. Từ nhỏ đến lớn, ngoài việc ăn hiếp tôi thì chính là lừa gạt bắt tôi thu dọn cục diện rối rắm anh để lại. Còn một tiếng anh sao, tôi thấy còn xứng hơn anh nhiều!"

"Em trai! Em trai Thế Huân à! Mặc dù thế nhưng anh trai là thật lòng thương yêu em cơ mà. Không phải lần nào cũng đưa phần đùi gà cho em ăn sao?" Ngô Thế Huân vẻ mặt vô cảm "Đúng thế! Đó là bởi phần thịt ngon nhất đã bị anh lột sạch, chỉ còn lại phần da nám đen, đã thế khắp nơi còn thoa nứơc miếng của anh lên."

"Aha ha ha haha! Em trai Thế Huân, em còn nhớ rõ thế sao? Sao em lại đáng yêu thế chứ!" Không có chút mặt mũi, không có tâm, không có can, thật là một người anh trai khó ưa! Hết lần này đến lần khác Ngô Bạch Hiền cũng không tỉnh lại, còn dương dương tự đắc mình có một em trai chịu khó, đáng yêu, dễ bảo

. Ngô Thế Huân thở dài "Anh gọi cho tôi có việc gì?""Ai ui! Người làm anh này không được gọi cho em mình sao? Chẳng lẽ em không muốn gặp anh sao?" Ngô Bạch Hiền lần thứ hai cười hì hì nham nhở, chỉ nghe cũng biết có chuyện. "Tự nhiên lại lấy lòng." Ngô Thế Huân hừ lạnh "Không phải anh lại làm ra chuyện gì muốn tôi thu dọn chứ?"

"Thật là! Là anh nhớ đến em trai Thế Huân của anh thôi! Em không nhớ lúc trước chúng ta ngủ chung một giường, tắm chung một bồn, ăn chung một chén sao? Còn anh thì anh cực kì nhớ đến cái mông trắng hồng của Thế Huân đấy!" "Tôi nhớ chúng ta là sinh đôi." Ngô Thế Huân ung dung nói "Chẳng qua, tôi nghĩ, cái mông của anh bây giờ trắng hơn lại vểnh hơn chăng? Nghe nói xoa nhiều sẽ căng tròn hơn đó, tối hôm qua, anh Khúc không giúp anh nhào nặn sao?"

Đây là đùa giỡn? Đây nhất định là đùa giỡn sao? Đây nhất định là đùa giỡn. Cái người bên kia điện thoại lập tức bị nghẹn, không nói được từ nào. Ngô Bạch Hiền vẫn ung dung chậm rãi nói từng từ một như cũ "Ngô Bạch Hiền! Anh với "anh rể" gây gổ à? Tính tình tự cao tự đại cái gì, anh rể quyền cao chức trọng, lại yêu anh chết đi sống lại. Dung túng cho anh gây hoạ chung quanh, náo loạn lung tung, cũng không mắng anh nửa lời, không động đến một cọng lông của anh. Anh cũng không nên mỗi lần ăn dấm chua, hay trên giường bất hoà lại một hai đòi bỏ đi như vậy được."

Ngô Bạch Hiền cuối cùng cũng phát điên "Ta là anh của ngươi nha! Chẳng lẽ ngươi muốn anh đứng mãi chỗ này?" "Lần này vì sao lại bỏ đi?" "Hừ! Hắn dám ra ngoài kiếm tiểu tam, khiêu khích anh, tức quá anh lập tức..."

"Tiểu tam là từ tờ báo nào đăng? Có gửi tin nhắn không?" "Những thứ kia thì đáng gì chứ!" Ngô Bạch Hiền nổi trận lôi đình, "Tối hôm qua, trước khi ăn cơm tên kia chạy đến trước của nhà anh, làm anh ngủ một đêm không đủ. Buổi sáng còn náo loạn cả lên, còn xông đến phòng anh, muốn anh cút đi đấy."

"Lần này "tiến hóa" rồi hả? Dám xông vào nhà." Ngô Thế Huân kinh ngạc, "Anh Khúc đâu?" "Sáng sớm hắn đã đi ra ngoài, anh gọi điện thoại cho hắn, hắn còn nói là sức tưởng tượng của anh quá phong phú, muốn anh tha thứ cho đối phương tuổi còn nhỏ, nhường nhịn một chút." Ngô Bạch Hiền bi phẫn "Nhường nhịn một chút? Đây là muốn anh rộng lượng tha thứ, mời Tiểu Tam vào cửa sao? Thật là quá đáng à?!"

Ngô Thế Huân cũng cảm thấy tình trạng này không tốt. Người ở đầu dây bên kia gặp trúng Tiểu Tam quá dữ dằn. Một mặt oán trách, một mặt quyết định: "Anh muốn sang ở chung với Thế Huân! Anh không muốn ở chỗ này nhìn tiểu tam khoa tay múa chân." Ngô Thế Huân nhăn mặt, quyết định thật khó khăn. "Chỗ của tôi chỉ có hai phòng. . . Hơn nữa còn có một cô gái nhỏ. . ." Ngô Thế Huân nghĩ một hồi"Như vậy đi, anh thu dọn đồ trước. Buổi tối tôi đi làm ở quán ăn, ở gần công ty mà thôi. Bây giờ tôi là quản lý nơi đó, trên lầu có gian phòng, trước tiên tôi sẽ sửa sang một chút, buổi tối anh tới là có thể ngủ."

"Thế Huân! Em quả nhiên là người em yêu quý của anh!" Người anh sinh đôi bỏ nhà ra đi trong sự vui mừng khôn xiết. Ngô Thế Huân cúp điện thoại. Vết thương trên chân ứa máu. Anh lấy thuốc cao lau rồi dùng băng gạc dán, nhe răng trợn mắt mà nhìn Bao Canh. Điện thoại trên tay đã hơi nóng lên, anh nhịn không được thở dài một tiếng. Ngày tốt đẹp đầu tiên đã bị huỷ. Thương tiếc một chút không cách nào trở về ôn tồn cùng giường đệm.

Ngô Bạch Hiền thay áo sơmi, quần jean, chấp nhận số phận bước ra cửa. Cuộn tại ghế salon trên lan can quốc vương Bao Canh ánh mắt cảnh giác vẫn nhìn chằm chằm vào Ngô Thế Huân, cho đến khi bóng người đàn ông cao lớn này khuất hẳn sau cánh cửa mới thôi. Meo meo ha ha ha! Quả nhiên nó không thẹn với cương vị Quốc vương, nó đã đuổi người xâm lăng ra ngoài rồi !

Ở trên ghế sofa Quốc vương Bao Canh dùng sức lăn lộn. Trong cổ họng phát ra âm thanh khò khè nho nhỏ vui mừng thắng lợi Ngô Thế Huân vừa dọn dẹp, ngẩng đầu lên thì trời đã tối. Anh đã chọn mua vô số đồ dùng hàng ngày. Hết cách rồi, nhà anh sanh đôi, anh trai bị bạn tốt dụ dỗ thành công, không giống anh, anh sống rất... hoang dã.

Nuôi đến lớn, bây giờ anh trai muốn tới ở nhờ, không thể làm gì khác hơn là sửa sang lại căn phòng, giăng mùng trải chiếu cho anh ta. Mua thêm sopha hết năm vạn bảy chỉ vì sợ anh ta bị lạnh, còn đưa chăn đến. Sau đó vào phòng tắm, cọ rửa phòng tắm nhà cầu sạch sẽ, đồ tắm rửa đều chọn mua hàng cao cấp, máy điều hoà nhiệt độ không kịp lắp đặt, thật may là còn có cửa sổ nhỏ coi như thông gió, dùng quạt máy cũng có thể ngủ được một đêm. Anh ở trên lầu dọn dẹp sục sôi ngất trời, phía dưới quán ăn cũng náo nhiệt không kém.

Buổi trưa là thời gian đông khách nhất của quán ăn, hơn nữa người bên ngoài không ngừng vào, tiệm mì lại nho nhỏ hoàn toàn bị chèn ép đến muốn nổ tung. Người phục vụ bận đến toàn thân toát mồ hôi, đi lên gào khóc quản lý giúp một tay. Anh lại bận đến ba giờ chiều mới phục vụ xong hết lượt khách, trong lòng than thở người hiện đại thì tốt gì chứ, đến thời giăn ăn cơm cũng không cố định. Sau đó anh cùng những nhân viên của quán ăn cùng nhau ăn bữa cơm trưa muộn màng.

Sau khi tan việc, thời gian buổi tối anh cũng cực kì bận rộn. Ngô Thế Huân không hề nghỉ ngơi, lập tức cắm đầu vào phòng bếp. "Một phần cơm chiên bơ nấm tươi, nhớ ít cơm đấy~!" Phía trước sân khấu truyền đến tiếng gọi thức ăn. Ngô Thế Huân nhíu mày. Đây là phần đặc chế thức ăn thứ ba, người ở phía trước sân khấu có phải là đã gọi nhầm hay không?

"Hai phần trước có đưa ra ngoài chưa?" Ngô Thế Huân hỏi người phụ bếp. Người phụ bếp chạy vội ra ngoài hỏi lại, không lâu lắm lại chạy trở vào, khẳng định "Không sai! Đó là hoá đơn mới đấy ạ. Khách rất ưa thích món cơm chiên bơ nấm tươi, nhưng lại không muốn ăn nhiều cơm như vậy ."

Ngô Thế Huân gật đầu một cái, mở bếp bắt đầu điều (đảo, trộn) bơ, còn người phụ bếp cứ ở một bên lảm nhảm. Trong phòng bếp, Ngô Thế Huân đã bận rộn luôn chân luôn tay hai giờ đồng hồ, đã sắp hết giờ cao điểm buổi tối. Khách đến rất đông. Cả người Ngô Thế Huân đầy mồ hôi vừa phân tâm suy nghĩ, tại sao nguỵ anh trai Ngô Bạch Hiền còn chưa tới? (nguỵ anh trai: ở đây ý chỉ là một người anh trai không tốt, luôn giả vờ, cũng giống như mọi người hay sử dụng nguỵ quân tử ấy)

"Chẳng lẽ bỏ nhà trốn đi thất bại? Loại kỹ năng bỏ nhà ra đi hẳn là hắn đã luyện nhiều nên quen rồi mới đúng. . ." Ngô Thế Huân tuyệt đối sẽ không thừa nhận là mình đang lo lắng cho anh trai. Tiếng nói của anh phụ bếp thỉnh thoảng truyền vào tai Ngô Thế Huân "Hai người ngồi kia. . . Rất giống bếp trưởng. . . Ăn rất tốt . . . Một người ăn ba suất . . . Không nuôi nổi a . . ."

Ngô Thế Huân giật mình, "Cậu nói cái gì?" Cho một muỗng cơm trộn lót rau bên trong, sau đó xào hở, bỏ một nữa vào giấy bạc, phía trên rải một tầng thật dầy vun lên, đưa vào lò nướng, xong chuyện. Người phục vụ trợn trắng mắt nhìn bếp trưởng, "Tôi nói là ba suất cơm chiên bơ nấm tươi kia là của người phụ nữ, cô ta thoạt nhìn cực kỳ nhỏ nhắn, không ngờ có thể ăn nhiều như vậy, như vậy thì ai nuôi nổi người này chứ?"

"À." Ngô Thế Huân nấu tiếp theo tờ thực đơn. "Bên cạnh cô còn có một người đàn ông, người đàn ông kia cũng không cho rằng cô tham ăn. Chỉ là người đàn ông đó rất đẹp trai, lại cực kỳ giống bếp trưởng, mọi người đều nói người đàn ông kia hình như là anh trai của bếp trưởng. Nhưng hình như người đàn ông với cô gái tham ăn đó rất thân mật thì phải, không phải là anh trai bếp trưởng chứ? Ha ha. . ."

Ngô Thế Huân dừng tay. Anh mới nghe cái gì? Một người đàn ông rất giống anh, một cô gái tham ăn, hai người rất thân mật? Ngô Thế Huân sởn gai óc. Chẳng lẽ tên anh trai ngu ngốc Ngô Bạch Hiền kia tính "trèo tường"? Lúc đưa món ăn qua cửa sổ người phụ bếp chú ý tình hình, lại hét lên kinh ngạc, "Thật sự là bạn gái sao?! Ồ! Lại có một người đàn ông đi tới bắt gian. . . Ai? Này rốt cuộc là bắt nam hay nữ?"

"Không phải bắt cậu là tốt rồi!" Ngô Thế Huân không thể nhịn được nữa, đưa hẳn công việc trong tay cho anh chàng phụ bếp "Hoá đơn sau cậu xử lý hết cho tôi." Người phụ bếp kêu một tiếng thật thảm, nói không ra hơi, "Bếp trưởng, tôi chỉ xem bát quái một chút thôi mà. Không cần tàn nhẫn như vậy chứ? Tôi còn truyền hình trực tiếp cho anh nghe mà."

"Tôi là bếp trưởng." Ngô Thế Huân mặt không cảm xúc cởi tạp dề xuống. Người phụ bếp trong nháy mắt bị đánh chìm, ríu rít bận rộn trong nhà bếp. Ngô Thế Huân vọt tới thì vừa lúc nhìn thấy bát quái cẩu huyết này đùa giỡn đến giai đoạn cao triều. Đó là người đàn ông có tướng mạo rất giống anh đang lớn giọng, "Đây là bạn gái của tôi!" Sau đó cô gái nhỏ nhắn bị anh ta bảo hộ ở sau lưng cả người nhịn không được run lên.

Hiển nhiên là bị làm cho sợ hãi rồi. Cô đưa cánh tay không bị người đàn ông nắm chặt lấy tay áo của anh ta, nhỏ tiếng ủng hộ, "Tôi...Tôi...Tôi là bạn... Bạn... Bạn gái anh ấy!" Lấy nhân vật phản diện của tuồng hát làm trung tâm, Đại Ma Vương sắc mặt đã tối, "Ngô Bạch Hiền! Tôi không nghe rõ, em nói lại lần nữa." Cái người đã từng nói lời ân ái vô cùng ma mị hấp dẫn lại đang ép hỏi anh ta. Giọng điệu vô cùng lạnh lùng, Ngô Bạch Hiêng đã có dự cảm khi bị bắt trở về, anh nhất thời cảm thấy cái mông rất đau.

Nhưng là, phía sau anh chính là em dâu của anh nha! Cảm thấy con thỏ nhỏ run lẩy bẩy đưa ra móng vuốt nhỏ níu lấy ống tay áo của anh, cần anh che chở Ngô Bạch Hiền lập tức cảm thấy dũng khí tăng lên gấp bội, trước mặt Đại Ma Vương không có chút nào sợ hãi. Ách! Chân chỉ hơi nhũn một tí. Khúc Duệ Minh nét mặt hung ác, ánh mắt đau lòng, hàm răng cắn chặt giống như là ước gì nơi mà mình cắn không phải môi mình mà chính là ở cổ của Ngô Bạch Hiền. Tình thế khẩn trương, người quan trọng lúc nào cũng đến trễ.

Ngô Thế Huân lên sàn. "Anh Khúc!" Ngô Thế Huân gật đầu lạnh nhạt nói "Đây là cửa hàng do tôi quản lý." Khúc Duệ Minh sửng sốt một chút. Sau đó Ngô Thế Huân đến gần, một tay nắm lấy con thỏ nhỏ... Không phải! Là anh kéo Lâm Duẫn Nhi đến bên cạnh mình, tay trong tay, mười ngón tay nắm chặt... "Đây là bạn gái của tôi." Ngô Thế Huân mặt không đổi sắc, công chúa thỏ nhỏ Lâm Duẫn Nhi mặt vẫn khẩn trương " Duẫn Nhi! Mau chào anh trai với anh rể đi."

Lâm Duẫn Nhi ngoan ngoãn nói "Chào anh! Chào anh rể!" "Anh ta nói anh dẫn theo một tiểu tam trở lại, tiểu tam còn thừa dịp anh sau khi ra ngoài nói với anh tôi cái giọng bức vua thoái vị. Anh Khúc, không có lửa làm sao có khói, vì anh không tạo cho anh ấy cảm giác an toàn nên mới có chuyện xảy ra, trong chuyện này anh cũng phải chịu một nửa trách nhiệm."

Ngô Thế Huân đẩy mạnh người anh trai ngu ngốc này vào ngực Khúc Duệ Minh. Đại Ma Vương lập tức ôm bà xã vừa chạy mất nay trở lại, thật chặt. Ngô Thế Huân khoát khoát tay, "Mời hai vị về nhà giải quyết." Ngô Bạch Hiền kêu thảm "Em dâu... Mau cứu anh!" Em dâu... Công chúa thỏ nhỏ Lâm Duẫn Nhi vẫn chưa kịp phản ứng. Ngô Thế Huân vô tình.

Không! Là Vương Tử Điện Hạ, hoàng tử Ngô Thế Huân nắm tay công chúa, mặt tỏ vẻ hài lòng nhìn Đại Ma Vương giơ giơ Ác Long Ngô Bạch Hiền lên. Ác Long Ngô Bạch Hiền cuối cùng cũng hiểu ra, thì ra căn bản anh không phải là nhân vật chính trong câu chuyện!

"Thế Huân! Ngươi dám bán huynh cầu tức!!!" (bán huynh cầu tức: bán anh trai để đổi lấy vợ) "Anh trai đã gả đi khỏi cửa đương nhiên là không thể quan trọng bằng cưới vợ về nhà!" Ngô Thế Huân lãnh khốc trả lời. Ngô Bạch Hiền hừm hừm "Nhớ đấy! Nhớ! Ngươi cứ nhớ đấy!" Ngô Bạch Hiền sao lại dương dương tự đắc thế chứ?

Có điềm lạ, Ngô Thế Huân nhíu mày, cảm giác vụ này không đơn thuần là như vậy. Quả nhiên, ngoài cửa lại vọt vào tiếng hai lão già. "Thế Huân có vợ rồi à?!" "Ngô gia chúng ta có hậu! Trên trời con trai và con dâu cũng có thể nhắm mắt rồi!" Người đến là ông Ngô, bà Ngô. Ông bà cụ nhìn Lâm Duẫn Nhi nhỏ nhắn đang hoảng sợ. Nhưng càng nhìn càng hài lòng "Cái mông mặc dù hơi nhỏ, nhưng rất căng mềm. Nhìn này! Con bé an tĩnh lại ngoan ngoãn, nhất định sẽ rất nghe lời. Ai dô! Nhìn này! Thằng cháu này, sao lại nắm chặt tay con bé thế. Thế Huân, vợ con rất đau đó. Haha! Chúng ta nhất định sẽ có thể bồng cháu rất nhanh."

Hai ông bà vui mừng khôn xiết. Ngụy anh trai Ngô Bạch Hiền cười xấu xa. Cuối cùng cũng ý thức được mình rơi vào bẫy của anh trai, mặt Ngô Thế Huân lúc trắng lúc xanh. Vô tội lại xui xẻo bị cuốn vào chuyện bát quái cẩu huyết nhà họ Ngô, Lâm Duẫn Nhi vẫn như cũ mờ mịt không hiểu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro