Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mẹ yêu, con gái mẹ có bạn trai.

Sau đó bạn trai con thay đổi việc làm thành quản lý quán ăn.

Bây giờ người bạn trai đó của con lại là đồng nghiệp của con nữa.

Nhưng một giây sau người bạn trai đồng nghiệp kia lại biến thành ông xã của con, lúc ấy lại có hai người gìa, một nam, một nữ gọi con là cháu dâu nữa. Mẹ có tin được không?

Lâm Duẫn Nhi cảm thấy cái tình tiết giấc mơ này như thần thoại.

"Đây là thực tế đó." Ngô Thế Huân cầm tay cô kéo ra ngoài.

Ngô Thế Huân có ba ngày nghỉ liên tiếp, bừa hay ngày cuối cùng anh nghỉ, cô cũng được nghỉ, mới sáng bảnh mắt, anh đã đứng chặn cô ở cửa, chỉ sợ lại như hai hôm trước, sớm đi trễ về, căn bản là không bắt được người.

Lâm Duẫn Nhi mới mở cửa ra một chút, đã gặp phải ánh mắt của Ngô Thế Huân.

Cạnh chân, Bao Canh đã xù lông, meo meo ngao một tiếng thật dài, nó nổi giận rồi.

"Sống chung hoà bình, hữu nghị, có nhớ không?" Ngô Thế Huân nheo mắt, anh lại đi đàm phán với một con mèo, lại còn cố gắng giảng giải, hoà bình , hữu nghị nữa.

Thiện ý như vậy khiến Lâm Duẫn Nhi không khỏi bật cười.

"Tôi không nghĩ mình sẽ có bạn trai." Cô nói.

Ngô Thế Huân nhướng mày, "Ý em là trước đây em chưa từng quen bạn trai sao?"

Chuyện này có chút không hợp lý.

Mặc dù Lâm Duẫn Nhi không phải là người đẹp khiến người ta phải trố mắt, mở miệng gọi mỹ nhân, nhưng cô dịu dàng, mỏng manh, lại khéo léo, nhu thuận, chắc hẳn phải rất được hoan nghênh chứ?

Nhưng cô lắc đầu, có chút thẹn thùng, "Tôi khó coi, vóc dáng lại không được đẹp mắt, mắt thì to đến mức khiến người khác ghê tởm, đầu óc thì lại ngốc nghếch, nếu như sau này có sinh con, nếu mà giống tôi thì cũng sẽ xấu xí, không thông minh như tôi vậy, thế nên bọn họ không chú ý đến tôi." Ngô Thế Huân á khẩu, không nói được lời nào. Đánh giá hoang đường này ở đâu ra thế? Sao lại ác ý như vậy chứ?

Lâm Duẫn Nhi bị cuốn vào câu chuyện rắc rối của nhà họ Ngô nhưng lại không hề tỏ ra so đo mà còn tỏ vẻ áy náy, nở nụ cười ngại ngùng, như thể tất cả đều do cô gây ra.

Tướng mạo anh rất đẹp, nhất định là có rất nhiều người thích anh. Chuyện lúc nãy, anh không phải để ý, tôi cũng đã quen rồi."

Quen cái gì?

Quen bị người ta cười cợt? Quen bị người khác nói đến mình một cách quá đáng?

Trong lòng Ngô Thế Huân bỗng dưng có một cơn tức giận mãnh liệt dâng lên , "Anh nghiêm túc!"

Cho dù có thể một khắc trước, anh muốn giải thích cái "hiểu lầm" kia, nhưng bây giờ anh khẳng định rằng mình thực sự muốn cùng với Nhi Thỏ qua lại.

Cô là một cô gái đáng yêu, dịu dàng, ngoan ngoãn, đơn thuần lại thiện lương, đây chính là bảo vật trong bảo vật.

Lâm Duẫn Nhi sợ hết hồn, mở tròn hai mắt, ngây ngốc nhìn người đàn ông đứng truứoc của phòng này.... Oh, đây có thể là bạn trai của mình sao?

Ngũ quan Ngô Thế Huân cương nghị, chính trực, đôi mắt có hồn, đôi môi dày, nhìn rất muốn ... hôn.

Anh vừa vào phòng nghiệp vụ đã được Nữ Vũ Thần chú ý, tự mình chỉ dẫn, buổi trưa lúc ở nhà ăn, các nhân viên nữ tụ chung một chỗ cùng nhau nhiều chuyện, cùng nhau Bát quái, cái tên Ngô Thế Huân này đã được cô nghe quen tai rồi.

Duẫn Nhi thậm chí còn biết. cô Uông Thục Kì bên phòng kế toán đã đánh tiếng với Ngô Thế Huân, bày tỏ trực tiếp rằng mình rất "chú ý" đến Ngô Thế Huân.

Được nhiều người thích thế còn muốn cùng cô qua lại? Cô thực sự là bị doạ sợ rồi.

Ngô Thế Huân không muốn cô sợ anh, thế nên anh cố nén cơn giận trong lòng, nói một cách chậm rãi.

"Anh thực sự, thực sự rất thích em. . . . . .ngay khi vừa gặp kìa. Anh tự mình có thể cảm nhận được em là một cô gái nhẹ nhàng dịu dàng, rất đáng yêu, bên cạnh em , tâm tình anh rất tốt. Anh nói thật đấy, có lẽ rất nhiều ngưòi đàn ông chú ý đến em, thích em chỉ là em không biết đấy." Ngô Thế Huân nhấn mạnh."Lúc nãy anh trai anh lừa gạt em, đó là lỗi của hắn ta, anh sẽ dạy dỗ lại hắn thật cẩn thận, nhưng trong lòng cũng thật cảm kích ngưòi anh trai hồ đồ này, cũng rất vui mừng khi thấy em không lùi bước. Em thật sự khiến người khác tán thưởng cho dũng khí của mình đó nha."

Lúc Khúc Duệ Minh chạy đến bắt kẻ thông dâm, nổi điên lên, khí thế không khiến người khác sợ không lấy tiền, nhưng, Lâm Duẫn Nhi vẫn không chạy trốn, cho dù cô bị cho sợ gần chết, nhưng vẫn dũng cảm đứng bên cạnh "Ngô Thế Huân" nói cô là "bạn gái" anh.

"Tôi, tôi.. lúc đó... thật ra tôi vẫn nghĩ người đó là anh, nên.. tôi.. kỳ thực chân tôi mềm nhũn ra, đầu không suy nghĩ được gì cả..."

Bởi vì cô cho rằng đó là Ngô Thế Huân nên cô tuyệt đối không được đầu hàng.

"Anh rất vui, thật đó" Ngô Thế Huân nở nụ cười khoái trá "Em có đồng ý lấy hôn nhân làm tiền đề để chúng ta qua lại không?"

Kết hôn!

Lâm Duẫn Nhi choáng váng, ý nghĩ trong đầu đã nắm tay nhau chạy hết mất rồi. "Tôi.. Tôi và mẹ ở cùng nhau."

"Ở chung thì cũng có chút khó khăn." Ngô Thế Huân bình thản nói. "Nhưng nếu ở đối diện thì không sao nhỉ, thật tình thì anh vẫn hy vọng vợ chổng chúng mình có không gian riêng tư với nhau..."

"Tôi, a, tiền lương của tôi chỉ có thể dùng một nửa, một nửa còn lại đưa cho mẹ dùng."

"Không thành vấn đề, đó dù sao cũng là mẹ vợ của anh, đương nhiên anh phải có trách nhiệm phụng dưỡng mẹ rồi. Thực tế, anh còn mong rằng tiền lương của em, em sẽ tự tiêu xài, không cần phải lấy ra dùng trong gia đình. Tong nhà, em chỉ còn mẹ thôi sao? Cha đâu? Anh chị em thế nào?"

"Là một tay mẹ nuôi tôi khôn lớn, cha gặp gỡ người phụ nữ khác bên ngoài rồi từ đó không trở về nữa, mà mẹ cũng chỉ sinh một mình tôi thôi."

"Vậy thì chúng ta mua một căn phòng lớn một chút, đưa mẹ sang cùng ở với chúng ta" Ngô Thế Huân cũng không kiên trì ý tưởng không gian riêng tư của đôi vợ chồng trẻ nữa. "Cha mẹ anh đều đã mất, anh và anh trai đều là do ông bà nuôi lớn. Người đàn ông lúc nãy em thấy đó là ông xã của anh trai, sau này em nhớ gọi một tiếng "ca phu" nhé! Lúc trước anh và anh trai ở quê, mỗi người một nhà, bây giờ anh đang cố gắng một thêm một căn nhà nữa."

"Tôi, tôi cũng muốn mua nhà!" Mắt Lâm Duẫn Nhi sáng rực lên. "Ông bà anh muốn ở cùng anh sao?"

"Uhm, bây giờ thì hai ông bà thân thể khỏe mạnh, nhưng mươi mười năm sau thì phải cần con cháu phụng dưỡng. Anh trai có thể sẽ cùng với anh rễ định cư ở nước ngoài, chỉ còn lại anh ở đây, nên phải ở cùng nhau."

"Vậy chúng ta mau mau để dành tiền mua nhà đi" Lâm Duẫn Nhi tỏ vẻ rất thích thú với tương lai vừa vẽ ra.

"Em không ngại việc phải ở cùng với hai ông bà chứ?" Ngô Thế Huân dò xét.

"Ông bà vừa nhìn có vẻ rất dễ chịu." Lâm Duẫn Nhi thích một đôi ông bà hoạt bát, sống động như vậy. "Mẹ tôi ngay từ nhỏ đã không còn cha mẹ, nêu ông và bà nội thích mẹ tôi, thì có lẽ mọi người sẽ rất dễ chung sống."

"Tôi nghĩ, mọi người sẽ chung sống rất tốt."

Thật lòng anh cho rằng mình đã nhặt được một bảo vật trần gian.

Dịu dàng, dễ hoà hợp, biết quan tâm đến người khác đến mức bản thân mình phải chịu uất ức mà không hề ca than gì, mà lại không hề đòi hỏi cuộc sống xa hoa hưởng thụ, đúng là một cô gái tốt, Ngô Thế Huân đơn giản chỉ muốn ôm cô vào lòng mà sủng cô, yêu cô, chỉ sợ người khác cuớp cô đi mất.

Không được, phải mau biến cô thành của mình!!!

"Hôm nay chúng ta đi gặp mặt mẹ đi." Ngô Thế Huân cười mỉm.

Tốt nhất là bỏ qua giai đoạn bạn trai, lập tức kết hôn.

Lâm Duẫn Nhi lại thêm một trận choáng váng, hoàn toàn bị tiết tấu quá nhanh này làm cho mê muội.

Phải lập tức gặp mẹ sao?

Mẹ Lâm ngày trước vẫn luôn thúc giục cô mang bạn trai về nhà cho mẹ xem mặt, chỉ vài ngày trước cô còn chối đay đảy, vài ngày sau cô thật sự mang bạn trai về nhà!

Mẹ Lâm ngỡ ngàng nhìn cậu thanh niên trẻ tuổi cao lớn trước mặt.

ừ, gương mặt không tệ, ánh mắt cũng rất đàng hoàng, ăn vận sạch sẽ, lại rất lễ phép... Ai dô, ấn tượng đầu tiên rất tốt, là một đứa bé ngoan.

Mẹ Lâm mỉm cười khoan dung.

Ngô Thế Huân nghiêm túc hứa với Lâm "Con sẽ lấy kết hôn làm tiền đề qua lại với Duẫn Nhi."

Gương mặt vui vẻ của mẹ Lâm bỗng chốc cứng đờ, "Kết hôn?!"

"Đúng thế, con và Duẫn Nhi có tình cảm rất tốt, cũng tin rằng con và cô ấy sẽ nắm tay nhau đi đến cuối đời. Tụi con dự tính sẽ ở chung trước, sau đó xin mẹ sang ở với chúng con." Ngô Thế Huân hớn hở vẽ tương lai "Nhà con, ba mẹ mất sớm, từ nhỏ ông bà đã nuôi con khôn lớn, nếu như mẹ đồng ý, hy vọng mẹ có thể chấp nhận ở chung với ông bà, mẹ nghĩ thế nào?"

Qủa thực tin tức này quá lớn, mẹ Lâm chậm chậm đưa mắt nhìn cô con gái mình, chậm rãi tiếp thu.

Đáng tiếc, Lâm Duẫn Nhi đã bị Ngô Thế Huân tẩy não toàn tập, vì Ngô Thế Huân mà đảm bảo "Ông Ngô, bà Ngô là người rất tốt, nhất định khi ở chung, mẹ sẽ rất thích."

Nước trong bát cũng không còn, đành theo nhà trai vậy, đây có được gọi là mù quáng vì tình yêu không?

Nháy mắt, mẹ Lâm trở lại trạng thái bình tĩnh, nhẹ nhàng hỏi: "Ngô Thế Huân, trong nhà con, con là con một sao?"

"Không phải, con còn một anh trai sinh đôi nữa."

Nghe thế, mẹ Lâm thở nhẹ ra, "Vậy Duẫn Nhi nhà ta... không cần phải sinh con nối dõi tong đường, có lẽ áp lực không quá lớn, ý của ta là, con cũng không phải con một..."

"Anh trai con đã gả đi rồi." Sắc mặt Ngô Thế Huân hoàn toàn bình thường, "Thế nên con cháu Ngô gia phải trông cậy vào Duẫn Nhi, ông bà của con cũng rất mong được có cháu ẫm bồng."

Mẹ Lâm thiếu chút nữa nghẹn một hơi: "Gả?"

"Cũng bởi vì không thể nào trông cậy vào vợ chồng anh trai được, nên Ngô gia chỉ có thể nhờ cậy Duẫn Nhi vậy." Ngô Thế Huân chớp nhẹ mi mắt, giọng nói nhỏ nhẹ, tay đặt trên ghế sofa, vô thức vuốt nhẹ mấy đầu ngón tay vủa Duẫn Nhi mà như vuốt ve, âu yếm một khối ngọc thạch vậy, "ông bà của con rất thích con gái, cho nên cho dù Duẫn Nhi có sinh nam hay nữ cũng không thành vấn đề, nếu như mẹ cũng hy vọng có một đứa cháu mang họ Lâm thì bây giờ chúng ta có thể làm một giao ước, đến khi đứa trẻ ra đời, chúng ta đi đăng kí, mẹ thấy như thế có được không?"

Mẹ Lâm cũng như Lâm Duẫn Nhi đã bị anh chàng Ngô Thế Huân này lôi kéo cả rồi: "Họ Lâm à..."

"Phải"

"Ừm, được, vậy thì, đứa cháu trai đầu tiên mang họ Lâm." Giống như nhớ ra điều gì đó, mẹ Lâm lập tức hạ chỉ.

Khoé miệng Ngô Thế Huân lặng lẽ cong lên, nhưng vẫn bình tĩnh chầm chậm xuống những dòng định ước của hai nhà, đưa cho mẹ Lâm xem qua một lượt, sau đó Ngô Thế Huân kí tên, người mà cả quá trình cứ hời hợt, bàng quan, không được quan tâm đến như Lâm Duẫn Nhi cũng bị tên Ngô Thế Huân này lôi kéo kí tên.

Lúc này Mẹ Lâm mới suy nghĩ, chợt nhận ra, lúc nãy rõ ràng là Nhi Thỏ đưa bạn trai về ra mắt cơ mà, từ khi nào thì, biến thành kén rể thế? Ơ, ngay cả đính hôn cũng chưa làm, thì đã định ước về con cháu rồi sao?

Mẹ Lâm rất rối rắm, vừa suy nghĩ lại nghe thấy hình như Ngô Thế Huân gọi mình cái gì...

"Mẹ" Ngô Thế Huân gọi rất tự nhiên, một chút cũng không thấy có cái gì không tự nhiên, "Mấy ngày nữa, con đưa người nhà con sang đây, cùng mẹ ăn bữa cơm thân mật, hôm ấy con sẽ xuống bếp, mẹ chưa ăn cơm nấu lần nào phải không."

Mẹ Lâm chấn động, nó gọi mình bằng "Mẹ" từ khi nào thế.?

Bỗng dưng từ trên trời rơi xuống một thanh niên anh tuấn như thế, mẹ Lâm vừa mừng vừa sợ lại cảm thấy choáng với tốc độ những việc đang diễn ra, thế nên, sau đó bất kể Ngô Thế Huân nói cái gì bà cũng "tốt" được". Cứ như thế, Ngô Thế Huân cướp con gái nhà lành dễ như trở bàn tay.

Kết quả hôm nay thật tốt, Ngô Thế Huân hài lòng nắm tay Lâm Duẫn Nhi dắt về.

***

Tin tức cứ như thế trong nhà truyền đến truyền đi, từ người giúp việc đến bác quản gia, rồi lại từ bác quản gia đến ông bà chủ, cuối cùng, sau khi tám chuyện trên trời dưới đất, mẹ Phác báo lại cho cậu con trai độc thân luôn nhốt mình ở công ty - Phác Xán Liệt.

"Mẹ, mẹ nói cái gì?"

Phác Xán Liệt không hiểu, bọn họ là làm cùng làm chung trong một công ty, tại sao ngay cả tiềng gió anh cũng không nghe được?

"Không thể nào! Vào công ty chưa bao lâu, bọn họ đã muốn kết hôn?"

"Nhìn con kìa, sao lại kích động thế chứ, Duẫn Nhi nhà dì Lâm cũng đã đến tuổi , mới là bạn trai đầu tiên, muốn tiến đến hôn nhân cũng là chuyện thường tình thôi mà."

Hừ, tới gặp mẹ vợ, kí định ước, thể hiện tâm ý.

Phác Xán Liệt thực sự không muốn tiếp nhận cái thực tế chết tiệt này. Anh ta chỉ hận không thể đem đầu của Ngô Thế Huân ngắt đi, kéo Nhi Thỏ trở về bên mình.

Con thỏ nhỏ đần độn kia rõ ràng là từ trước đến giờ chỉ là đồ chơi của một mình hắn, từ nhỏ đã là như vậy, làm thế nào mà hắn chỉ không chú ý một chút con thỏ đã đổi chủ?

Phác Xán Liệt nổi trận lôi đình.

Mặt khác, Phác trạch có mối liện hệ chặt chẽ với Uông trạch, thế nên Uông trạch cũng vô tình mà biết được chuyện này.

Chủ yếu là bởi vì, đứa con mang dòng họ này nhưng thực chất lại là máu mủ của dòng họ khác, ở trong mắt người lớn, họ e là dòng họ biến dời, loạn luân máu mủ thì làm thế nào?

"Lâm gia chỉ còn lại hai mẹ con họ, muốn cháu trai mang họ mình cũng là điều hợp tình hợp lý."

"Vạn nhất con trai họ Lâm yêu con gái họ Ngô thì làm sao, không cầm giấy tờ ra ngoài thì làm sao mà biết họ là anh chị em cơ chứ?"

"Ôi chao, ông già, ông lo xa quá rồi đấy!" mẹ Uông che miệng cười, "Chuyện của Lâm gia, thì Uông gia chúng ta liên quan gì chứ, chỉ là tán gẫu thôi mà, dù sao con giá nhà chúng ta với con trai Phác gia không xảy ra chuyện này là được rồi."

Uông Thục Kỳ và Phác Xán Liệt là thanh mai trúc mã chân chính, trong mắt những người thế hệ trước bọn họ chỉ còn thiếu một cái lễ thành hôn nữa mà thôi.

Uông Thục Kỳ dịu dàng ngồi một bên ăn bánh ngọt, rất thông minh im lặng nghe cái đề tài này, không đưa ra bất kì phán xét cũng như đánh giá nào, tránh để ba Uông càu nhàu, tranh cãi.

Nhưng trong lòng, cô thực sự không chịu được, có cái gì cứ nghẹn nghẹn nơi cổ, khiến cho cí bánh ngọt ra không được mà vào cũng không xong, buồn bực trong lòng càng tăng thêm.

Dám dụ dỗ vị hôn phu của cô, bây giờ còn dây dưa không chịu dứt...

Lâm Duẫn Nhi là một người phụ nữ thấp kém, trái ôm phải ẵm còn giả vờ ngây thơ.

Chiếc nĩa nhỏ nhẹ nhàng cắt xuống một nhát lại một nhát, cuối cùng cũng làm cho cái bánh ngọt chia thành những miếng cực nhỏ (gần nát bét rồi đấy ạ), sau đó Uông Thục Kỳ dùng nĩa cắm xuống, nghiến răng nhai bánh ngọt tựa hồ cô nghĩ rằng mình đang nhai Lâm Duẫn Nhi, một miếng nhỏ thêm một miếng nhỏ nữa đi từ từ vào miệng Uông Thục Kỳ.

Cô hy vọng kết quả của Lâm Duẫn Nhi cũng như cái bánh ngọt đã nát này.

Sau ngày ấy, Ngô Thế Huân từ sáng đến tối đều dính lấy cô, cô thực sự đã bị Ngô Thế Huân bao vây mất rồi.

Ngô Thế Huân vẫn bộn bề công việc như cũ, hoặc là đi sớm về trễ, không thì cũng ngủ rất trễ, nhưng không hề có việc anh ở luôn bên ngoài không về, cơ mà không tới ngày nghỉ thì sẽ không thấy được Ngô Thế Huân ở trong phòng, giống như nơi này của anh chỉ để tắm và ngủ.

Nhưng khi Lâm Duẫn Nhi rời giiường, lúc nào cũng thấy một tờ giấy được dán trên tủ lạnh, bên trong tủ lạnh là những thức ăn Ngô Thế Huân chuẩn bị sẵn, Lâm Duẫn Nhi thích ăn nhiều nấm, Lâm Duẫn Nhi thích uống nước ép trái cây, Lâm Duẫn Nhi thích ăn cơm hơn tất cả, Lâm Duẫn Nhi thích ăn cá nguội, Lâm Duẫn Nhi thích buổi điểm tâm có cái này cái kia đủ dinh dưỡng lại đầy mĩ vị.

Cơm trưa được đưa trực tiếp tới công ty, ngoại trừ phần ăn của Duẫn Nhi, còn đưa thêm vài phần tới, gọi là hối lộ miệng của bọn họ trước.

Thế là cả phòng quan hệ xã hội đều nghiêng về - một bên ủng hộ Ngô Thế Huân .

Bữa ăn tối, thỉnh thoảng Lâm Duẫn Nhi sẽ đi bộ đến quán ăn, có lúc sẽ gặp được Ngô Thế Huân trong phòng bếp, hoặc đang bận rộn giao thiệp,có lúc sẽ không gặp, bởi vì anh còn có việc ở phòng nghiệp vụ.

Nhưng bất kể có gặp Ngô Thế Huân hay không, Lâm Duẫn Nhi cũng bị đám nhân viên quán ăn nhiệt tình lôi kéo, hoặc là thử món ăn mới, hoặc là tách một bàn bên ngoài cho Duẫn Nhi ăn cơm.

Sau khi ăn xong, Lâm Duẫn Nhi vội vàng giúp mọi người rửa chén, dọn bàn hoặc quét dọn, vừa không quấy nhiễu phòng bếp, cũng không đụng đến quầy thu ngân, lại có thể giúp mọi người chút công sức.

Vì bị hối lộ thức ăn thế nên, phòng quan hệ xã hội thất thủ, lại kéo theo phòng nghiệp vụ thất thủ, sau đó đến lão tổng của công ty, trong một tháng ngày nào cũng được vui vẻ mà ăn đồ ăn ngon, món nào trong thực đơn cũng bị ông chỉ điểm ăn tất, sau khi thoả mãn mới lấy danh nghĩa của công ty ký hợp đồng, sau này nhân viên công ty giải trí Nam Thạch sẽ ăn thức ăn của quán ăn Ngô Thế Huân mang tới, công ty sẽ bố trí nhà ăn cho nhân viên đồng thời tiền thuê sẽ giảm một nửa.

Động tác Ngô Thế Huân nhanh nhẹn, nhanh chóng cùng chủ quán ăn bàn bạc, bước tiến lần này có ảnh hưởng trực tiếp đến tiền lương của người quản lý như anh, anh lại có cổ phần trong tiệm ăn này, đem số tiền của cổ phần này gửi vào ngân hàng, tốc độ tiền tăng cao đến không ngờ.

"Duẫn Nhi của mình chỉ quả nhiên mang may mắn đến."

Dịu dàng, dễ hoà hợp, biết quan tâm đến người khác đến mức bản thân mình phải chịu uất ức mà không hề ca than gì, mà lại không hề đòi hỏi cuộc sống xa hoa hưởng thụ, đúng là một cô gái tốt, Ngô Thế Huân đơn giản chỉ muốn ôm cô vào lòng mà sủng cô, yêu cô, chỉ sợ người khác cuớp cô đi mất.

Không được, phải mau biến cô thành của mình!!!

Ngô Thế Huân cười mỉm.

Tốt nhất là bỏ qua giai đoạn bạn trai, lập tức kết hôn.

Lâm Duẫn Nhi lại thêm một trận choáng váng, hoàn toàn bị tiết tấu quá nhanh này làm cho mê muội.

Phải lập tức gặp mẹ sao?

Mẹ Lâm ngày trước vẫn luôn thúc giục cô mang bạn trai về nhà cho mẹ xem mặt, chỉ vài ngày trước cô còn chối đay đảy, vài ngày sau cô thật sự mang bạn trai về nhà!

Mẹ Lâm ngỡ ngàng nhìn cậu thanh niên trẻ tuổi cao lớn trước mặt.

ừ, gương mặt không tệ, ánh mắt cũng rất đàng hoàng, ăn vận sạch sẽ, lại rất lễ phép... Ai dô, ấn tượng đầu tiên rất tốt, là một đứa bé ngoan.

Mẹ Lâm mỉm cười khoan dung.

Ngô Thế Huân nghiêm túc hứa với mẹ Lâm, "Con sẽ lấy kết hôn làm tiền đề qua lại với Duẫn Nhi."

Gương mặt vui vẻ của mẹ L bỗng chốc cứng đờ, "Kết hôn?!"

"Đúng thế, con và Duẫn Nhi có tình cảm rất tốt, cũng tin rằng con và cô ấy sẽ nắm tay nhau đi đến cuối đời. Tụi con dự tính sẽ ở chung trước, sau đó xin mẹ sang ở với chúng con." Ngô Thế Huân hớn hở vẽ tương lai "Nhà con, ba mẹ mất sớm, từ nhỏ ông bà đã nuôi con khôn lớn, nếu như mẹ đồng ý, hy vọng mẹ có thể chấp nhận ở chung với ông bà, mẹ nghĩ thế nào?"

Qủa thực tin tức này quá lớn, mẹ Lâm chậm chậm đưa mắt nhìn cô con gái mình, chậm rãi tiếp thu.

Đáng tiếc, Lâm Duẫn Nhi đã bị Ngô Thế Huân tẩy não toàn tập, vì Lý Túc mà đảm bảo "Ông Ngô, bà Ngô là người rất tốt, nhất định khi ở chung, mẹ sẽ rất thích."

Nước trong bát cũng không còn, đành theo nhà trai vậy, đây có được gọi là mù quáng vì tình yêu không?

Nháy mắt, mẹ Lâm trở lại trạng thái bình tĩnh, nhẹ nhàng hỏi: "Ngô Thế Huân, trong nhà con, con là con một sao?"

"Không phải, con còn một anh trai sinh đôi nữa."

Nghe thế, mẹ Lâm thở nhẹ ra, "Vậy Duẫn Nhi nhà ta... không cần phải sinh con nối dõi tong đường, có lẽ áp lực không quá lớn, ý của ta là, con cũng không phải con một..."

"Anh trai con đã gả đi rồi." Sắc mặt Ngô Thế Huân hoàn toàn bình thường, "Thế nên con cháu Ngô gia phải trông cậy vào Duẫn Nhi, ông bà của con cũng rất mong được có cháu ẫm bồng."

Mẹ Lâm thiếu chút nữa nghẹn một hơi: "Gả?"

"Cũng bởi vì không thể nào trông cậy vào vợ chồng anh trai được, nên Ngô gia chỉ có thể nhờ cậy Duẫn Nhi vậy." Ngô Thế Huân chớp nhẹ mi mắt, giọng nói nhỏ nhẹ, tay đặt trên ghế sofa, vô thức vuốt nhẹ mấy đầu ngón tay vủa Duẫn Nhi mà như vuốt ve, âu yếm một khối ngọc thạch vậy, "ông bà của con rất thích con gái, cho nên cho dù Duẫn Nhi có sinh nam hay nữ cũng không thành vấn đề, nếu như mẹ cũng hy vọng có một đứa cháu mang họ Lâm thì bây giờ chúng ta có thể làm một giao ước, đến khi đứa trẻ ra đời, chúng ta đi đăng kí, mẹ thấy như thế có được không?"

Mẹ Lâm cũng như Lâm Duẫn Nhi đã bị anh chàng Ngô Thế Huân này lôi kéo cả rồi: "Họ à..."

"Phải"

"Ừm, được, vậy thì, đứa cháu trai đầu tiên mang họ Lâm." Giống như nhớ ra điều gì đó, mẹ Lâm lập tức hạ chỉ.

Khoé miệng Ngô Thế Huân lặng lẽ cong lên, nhưng vẫn bình tĩnh chầm chậm xuống những dòng định ước của hai nhà, đưa cho mẹ Lâm xem qua một lượt, sau đó Ngô Thế Huân kí tên, người mà cả quá trình cứ hời hợt, bàng quan, không được quan tâm đến như Lâm Duẫn Nhi cũng bị tên Ngô Thế Huân này lôi kéo kí tên.

Lúc này Mẹ Lâm mới suy nghĩ, chợt nhận ra, lúc nãy rõ ràng là Nhi Thỏ đưa bạn trai về ra mắt cơ mà, từ khi nào thì, biến thành kén rể thế? Ơ, ngay cả đính hôn cũng chưa làm, thì đã định ước về con cháu rồi sao?

Mẹ Lâm rất rối rắm, vừa suy nghĩ lại nghe thấy hình như Ngô Thế Huân gọi mình cái gì...

"Mẹ" Ngô Thế Huân gọi rất tự nhiên, một chút cũng không thấy có cái gì không tự nhiên, "Mấy ngày nữa, con đưa người nhà con sang đây, cùng mẹ ăn bữa cơm thân mật, hôm ấy con sẽ xuống bếp, mẹ chưa ăn cơm nấu lần nào phải không."

Mẹ Lâm chấn động, nó gọi mình bằng "Mẹ" từ khi nào thế.?

Bỗng dưng từ trên trời rơi xuống một thanh niên anh tuấn như thế, mẹ Lâm vừa mừng vừa sợ lại cảm thấy choáng với tốc độ những việc đang diễn ra, thế nên, sau đó bất kể Ngô Thế Huân nói cái gì bà cũng "tốt" được". Cứ như thế, Ngô Thế Huân cướp con gái nhà lành dễ như trở bàn tay.

Kết quả hôm nay thật tốt, Ngô Thế Huân hài lòng nắm tay Lâm Duẫn Nhi dắt về.

***

Tin tức cứ như thế trong nhà truyền đến truyền đi, từ người giúp việc đến bác quản gia, rồi lại từ bác quản gia đến ông bà chủ, cuối cùng, sau khi tám chuyện trên trời dưới đất, mẹ Phác báo lại cho cậu con trai độc thân luôn nhốt mình ở công ty - Phác Xán Liệt.

"Mẹ, mẹ nói cái gì?"

Phác Xán Liệt không hiểu, bọn họ là làm cùng làm chung trong một công ty, tại sao ngay cả tiềng gió anh cũng không nghe được?

"Không thể nào! Vào công ty chưa bao lâu, bọn họ đã muốn kết hôn?"

"Nhìn con kìa, sao lại kích động thế chứ, Duẫn Nhi nhà dì Lâm cũng đã đến tuổi , mới là bạn trai đầu tiên, muốn tiến đến hôn nhân cũng là chuyện thường tình thôi mà."

Hừ, tới gặp mẹ vợ, kí định ước, thể hiện tâm ý.

Phác Xán Liệt thực sự không muốn tiếp nhận cái thực tế chết tiệt này. Anh ta chỉ hận không thể đem đầu của Ngô Thế Huân ngắt đi, kéo Nhi Thỏ trở về bên mình.

Con thỏ nhỏ đần độn kia rõ ràng là từ trước đến giờ chỉ là đồ chơi của một mình hắn, từ nhỏ đã là như vậy, làm thế nào mà hắn chỉ không chú ý một chút con thỏ đã đổi chủ?

Phác Xán Liệt nổi trận lôi đình.

Mặt khác, Phác trạch có mối liện hệ chặt chẽ với Uông trạch, thế nên Uông trạch cũng vô tình mà biết được chuyện này.

Chủ yếu là bởi vì, đứa con mang dòng họ này nhưng thực chất lại là máu mủ của dòng họ khác, ở trong mắt người lớn, họ e là dòng họ biến dời, loạn luân máu mủ thì làm thế nào?

"Lâm gia chỉ còn lại hai mẹ con họ, muốn cháu trai mang họ mình cũng là điều hợp tình hợp lý."

"Vạn nhất con trai họ Lâm yêu con gái họ Ngô thì làm sao, không cầm giấy tờ ra ngoài thì làm sao mà biết họ là anh chị em cơ chứ?"

"Ôi chao, ông già, ông lo xa quá rồi đấy!" mẹ Uông che miệng cười, "Chuyện của Lâm gia, thì Uông gia chúng ta liên quan gì chứ, chỉ là tán gẫu thôi mà, dù sao con giá nhà chúng ta với con trai Phác gia không xảy ra chuyện này là được rồi."

Uông Thục Kỳ và Phác Xán Liệt là thanh mai trúc mã chân chính, trong mắt những người thế hệ trước bọn họ chỉ còn thiếu một cái lễ thành hôn nữa mà thôi.

Uông Thục Kỳ dịu dàng ngồi một bên ăn bánh ngọt, rất thông minh im lặng nghe cái đềtài này, không đưa ra bất kì phán xét cũng như đánh giá nào, tránh để ba Uông càu nhàu, tranh cãi.

Nhưng trong lòng, cô thực sự không chịu được, có cái gì cứ nghẹn nghẹn nơi cổ, khiến cho cí bánh ngọt ra không được mà vào cũng không xong, buồn bực trong lòng càng tăng thêm.

Dám dụ dỗ vị hôn phu của cô, bây giờ còn dây dưa không chịu dứt...

Lâm Duẫn Nhi là một người phụ nữ thấp kém, trái ôm phải ẵm còn giả vờ ngây thơ.

Chiếc nĩa nhỏ nhẹ nhàng cắt xuống một nhát lại một nhát, cuối cùng cũng làm cho cái bánh ngọt chia thành những miếng cực nhỏ (gần nát bét rồi đấy ạ), sau đó Uông Thục Kỳ dùng nĩa cắm xuống, nghiến răng nhai bánh ngọt tựa hồ cô nghĩ rằng mình đang nhai Lâm Duẫn Nhi, một miếng nhỏ thêm một miếng nhỏ nữa đi từ từ vào miệng Uông Thục Kỳ.

Cô hy vọng kết quả của Lâm Duẫn Nhi cũng như cái bánh ngọt đã nát này.

Sau ngày ấy, Lâm Duẫn Nhi từ sáng đến tối đều dính lấy cô, cô thực sự đã bị Ngô Thế Huân bao vây mất rồi.

Ngô Thế Huân vẫn bộn bề công việc như cũ, hoặc là đi sớm về trễ, không thì cũng ngủ rất trễ, nhưng không hề có việc anh ở luôn bên ngoài không về, cơ mà không tới ngày nghỉ thì sẽ không thấy được Ngô Thế Huân ở trong phòng, giống như nơi này của anh chỉ để tắm và ngủ.

Nhưng khi Lâm Duẫn Nhi rời giiường, lúc nào cũng thấy một tờ giấy được dán trên tủ lạnh, bên trong tủ lạnh là những thức ăn Ngô Thế Huân chuẩn bị sẵn, Lâm Duẫn Nhi thích ăn nhiều nấm, Lâm Duẫn Nhi thích uống nước ép trái cây, Lâm Duẫn Nhi thích ăn cơm hơn tất cả, Lâm Duẫn Nhi thích ăn cá nguội, Lâm Duẫn Nhi thích buổi điểm tâm có cái này cái kia đủ dinh dưỡng lại đầy mĩ vị.

Cơm trưa được đưa trực tiếp tới công ty, ngoại trừ phần ăn của Duẫn Nhi, còn đưa thêm vài phần tới, gọi là hối lộ miệng của bọn họ trước.

Thế là cả phòng quan hệ xã hội đều nghiêng về - một bên ủng hộ Ngô Thế Huân.

Bữa ăn tối, thỉnh thoảng Lâm Duẫn Nhi sẽ đi bộ đến quán ăn, có lúc sẽ gặp được Ngô Thế Huân trong phòng bếp, hoặc đang bận rộn giao thiệp,có lúc sẽ không gặp, bởi vì anh còn có việc ở phòng nghiệp vụ.

Nhưng bất kể có gặp Ngô Thế Huân hay không, Lâm Duẫn Nhi cũng bị đám nhân viên quán ăn nhiệt tình lôi kéo, hoặc là thử món ăn mới, hoặc là tách một bàn bên ngoài cho Duẫn Nhi ăn cơm.

Sau khi ăn xong, Lâm Duẫn Nhi vội vàng giúp mọi người rửa chén, dọn bàn hoặc quét dọn, vừa không quấy nhiễu phòng bếp, cũng không đụng đến quầy thu ngân, lại có thể giúp mọi người chút công sức.

Vì bị hối lộ thức ăn thế nên, phòng quan hệ xã hội thất thủ, lại kéo theo phòng nghiệp vụ thất thủ, sau đó đến lão tổng của công ty, trong một tháng ngày nào cũng được vui vẻ mà ăn đồ ăn ngon, món nào trong thực đơn cũng bị ông chỉ điểm ăn tất, sau khi thoả mãn mới lấy danh nghĩa của công ty ký hợp đồng, sau này nhân viên công ty giải trí Nam Thạch sẽ ăn thức ăn của quán ăn Ngô Thế Huân mang tới, công ty sẽ bố trí nhà ăn cho nhân viên đồng thời tiền thuê sẽ giảm một nửa.

Động tác Ngô Thế Huân nhanh nhẹn, nhanh chóng cùng chủ quán ăn bàn bạc, bước tiến lần này có ảnh hưởng trực tiếp đến tiền lương của người quản lý như anh, anh lại có cổ phần trong tiệm ăn này, đem số tiền của cổ phần này gửi vào ngân hàng, tốc độ tiền tăng cao đến không ngờ.

"Duẫn Nhi của mình chỉ quả nhiên mang may mắn đến."

Ngày nghỉ, Ngô Thế Huân lười biếng ngồi phịch xuống so pha, đem Lâm Duẫn Nhi ôm vào trong ngực, cắn cắn gương mặt mềm mại của cô một cái lại một cái, tiếp theo hà tay xuống xoa nhẹ cái em nhỏ của cô.

Lâm Duẫn Nhi sợ nhột, chỉ có thể la lên nho nhỏ cầu xin tha thứ.

Một tay Ngô Thế Huân giữ cô thật chặt, còn một tay thì chậm chậm đùa giỡn cô.

Người cô có chút thịt, chẳng phải gầy, độ đàn hồi của da cô rất tốt, lại trắng nõn, mềm mại, vừa sờ đến, thì đã không dứt ra đựơc tựa như bị nam châm hút vậy, ngửi một tí, người cô có mùi sữa, giống như mùi của em bé, Ngô Thế Huân luôn vừa cắn cắn cô lại vừa dùng chóp mũi đâm đâm cô.

Lâm Duẫn Nhi chơi đùa mệt mỏ dùng đôi mắt ngập nước đen nhanh uỷ khuất vạn phần nhìn anh chớp chớp mắt, khó khăn lôi lòng thương hại của anh ra.

Anh đại nhân đai lương buông tha cho Duẫn Nhi, sau đó túm chặt lấy tay, chân cô, cùng nhau nằm trên ghế sopha.

Cơ hồ cả người đều dính lấy nhau, Lâm Duẫn Nhi xấu hổ, ngay cả chóp mũi cũng nóng lên.

Tay Ngô Thế Huân vuốt ve trên đỉnh ngực nhỏ nhắn của cô.

Nơi đó xúc cảm cực tốt.

Lâm Duẫn Nhi đáng thương vừa xấu hổ vừa quẫn bách, lại tự trách mình buổi sáng không chịu tập thể lục hại mình bây giờ lực bất tong tâm, mấy lần phản kháng, cũng bị cường lực trấn áp, cuối cùng chỉ còn biết khuất phục, nếu không thì phải làm sao bây giờ?

"Duẫn Nhi, chúng ta buộc Bao Canh lại rồi dẫn nó đi công viên không?"

Ngô Thế Huân không có ý tốt nheo mắt nhìn con mèo đực nhỏ đang nằm trên lưng ghế salon, nhe nhanh múa vuốt nhìn anh.

Hai người này lại đấu với nhau rồi. Lâm Duẫn Nhi vội vàng ngẩng đầu nhìn.

Móng vuốt của Bao Canh cứ nhè mu bàn tay của Ngô Thế Huân mà cào cào, còn Ngô Thế Huân thì ỷ vào cánh tay dài, lực lại mạnh mà ăn hiếp Bao Canh, dễ dàng chọc điên con mèo này, anh chỉ hận không thể đem cái loài ghê tởm này cuộn tròn lại rồi quăng nó đi.

Ngô Thế Huân không để ý đến quốc vương bệ hạ đang gầm rú, anh chỉ lấy tay che cái đầu nhỏ của Bao Canh, khoảng cách bị dao động làm cho Bao Canh càng kích động hơn, trong cổ họng không ngừng phát ra tiếng kêu "gừm gừm", sau đó bóp chặt một cái.

Lâm Duẫn Nhi đau lòng muốn chết.

"Anh mau buông Bao Canh ra đi! Khi dễ một con mèo mà là anh hùng sao?" Con thỏ nhỏ một khi tức giận xù long thì cũng sẽ rất hung dữ, giống con mèo kia, toàn thân phát ra tia giận dữ.

Ngô Thế Huân làm nhiều người tức giận như vậy, không thể làm gì hơn là giả bộ làm mặt vô tội buông tay.

Bao Canh vừa đạp một cái lên đầu anh dương dương đắc ý, Lâm Duẫn Nhi vội vàng bôi thuốc lên vết thương cho anh, móng vuốt của Bao Canh lâu rồi không có cắt, thật sự rất bén.

Ngô Thế Huân không để ý đến vết thương nho nhỏ này, một cái tay khác cầm cái dây buộc trên cỗ nó, thừa dịp nó không chú ý, liền ném cả thân nó ra xa, sau đó nhanh tay lượm một vốc thức ăn lớn qăung ra cho nó.

Bao Canh đang tức giận phát điên bỗng thức ăn được dâng tới miệng, lập tức vui vẻ ăn, không gây sự nữa, chờ Lâm Duẫn Nhi chăm sóc vết thương của Ngô Thế Huân xong Bao Canh cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để lên đường.

"Đi thôi." Ngô Thế Huân dùng tay bị thương cầm lấy sợi dây, dắt Bao Canh đi, tay còn lại nắm chặt lấy tay Duẫn Nhi.

Lâm Duẫn Nhi ngạc nhiên "Em với Bao Canh đều được thế này sao?"

"Làm sao mà giống được, con mèo con với bà xã thỏ nhỏ đương nhiên là không giống rồi."

Cái này có tính là một nhà ba người không? Không đúng chỗ nào chứ?

"phòng kế toán là nơi mà người ta đem người khác ra nói cho vui miệng" Vừa đạp lên vài chiếc lá khô, nhìn Bao Canh chạy trước dẫn đường, Lâm Duẫn Nhi cúi đầu nhẹ giọng nói, "Lúc mà em đi vệ sinh, vô tình nghe được những lời nói về em, họ nói là vì em muốn trèo nhành cao nên mới có chuyện chúng ta ở bên nhau... Thế Huân, thực sự em cảm thấy không thoải má, lúc trước khi em còn đi học, cũng có nhiều người nói em như vậy, em... em rất sợ."

Lời đồn đại trong công ty truyền đến truyền đi, tuy biết nó chỉ là lời đồn bậy bạ vô căn cứ nhưng thực ra sức ảnh hưởng của nó cũng không hề nhỏ. Những lời nói vô căn cứ kia anh cũng từng có nghe qua, đôi khi còn khó nghe hơn những gì cô nghe được nữa kìa.

Ngô Thế Huân khẽ mỉm cười: "Lúc anh học đại học, trong lớp có một bạn học nữ có ý tứ với anh, gia cảnh nhà cô ấy rất tốt, khi đó, bạn học nói sau lưng anh, nói rằng anh muốn phủi tay như không có chuyện này, ít njất phải mười năm. Mà cô bạn đó lại âm thầm đồn nói là chính anh đã theo đuổi cô ấy, nhưng anh gặp cô ta lập tức từ chối, cô ấy khóc, bảo anh là người theo chủ nghĩa đàn ông, là thứ mê sĩ diện, quả thực có không ít bạn nữ trong lớp đứng về phía cô ấy, nhưng thật sự là anh không thhích cô ấy, anh không thể làm khác được. Rồi khi anh vào công ty, không có ai là có ấn tượng đặc biệt, chỉ cần biết đến số tiền lương mình nhận được, lời đồn nào rồi cũng sẽ qua, có lúc đi trên đường "không hẹn mà gặp" cô bạn kia, cô ấy cũng thay đổi nhiều, nếu không để ý, còn có thể nhỡ miệng mà không nhận ra."

Người khác đồn bậy, chỉ cần há mồm là có, cho dù bóp méo câu chuyện hay bôi đen nó đ nữa, anh cũng không hề để ý đến. Lâm Duẫn Nhi nghĩ mà có chút đau lòng.

Cô là chính mắt thấy sự nỗ lực, cố gắng của Ngô Thế Huân, anh thực sự không hề buông lời chòng ghẹo hay tán tỉnh bất kì một cô gái nào, người đàn ông này, muốn quên có lẽ mất ít nhất phải mười năm.

Ngô Thế Huân nhìn hốc mắt dần đỏ lên của cô, anh thực sự cảm thấy cô vừa đáng yêu lại nhạy cảm, không nhịn được cúi xuống vuống khẽ hôn vào khoé mắt cô, mặt cô lập tức đỏ bừng.

Ngô Thế Huân hỏi: "Em có tham gia ngày họp lớp không?"

Lâm Duẫn Nhi chần chừ lắc đầu: "Em không nói chuyện nhiều, bạn học cái gì... Cuộc sống ở trường học cuả em, phần lớn cũng thật tệ, em luôn núp mình ở thư viện."

Lâm Duẫn Nhi xoa đầu cô.

"Khi ra ngoài xã hội thì, khi so sánh những người đàn ông với nhau, người ta dùng địa vị xã hội, còn phụ nữ, người ta lại so ai lấy được người chồng tốt hơn." Giọng nói của Thế Huân thật bình thản "Anh nói anh thích em, thì chính là anh thích thật tâm, anh cũng mong muốn cùng em xây nên hạnh phúc gia đình, cùng em sinh một đứa con thật kháu khỉnh. Em hỏi là anh đã nhìn trúng em cái gì mà lại thích em sao? Anh thích em như bây giờ, ôn mềm (ôn hoà mềm mại) lại đơn thuần. Em là một bảo bối rất khó có được, Duẫn Nhi, em phải tin tưởng anh, anh sẽ cùng em tham gia ngày họp lớp, em cũng có thể ngẩng cao đầu, ưỡn ngực, được những người phụ nữ khác hâm mộ."

Thế Huân có ý chỉ bảo: "Em chỉ cần xem bọn họ như đám người chuyên đi nói xấu người khác là được mà."

Bởi vì hâm mộ, ghen tị đến mức ghi hận trong lòng, tự cho mình tài trí hơn người, xứng đáng hơn người mới đi nói xấu người khác.

Ngô Thế Huân tỏ tình, gần như là một lời cầu hôn, Lâm Duẫn Nhi lắng ta nghe, một hồi sau mới có thể phản ứng. Ngay cả tai cô cũng đỏ ửng lên: "Em... em cũng rất thích anh, không phải bởi vì anh rất tuấn tú... Không, không, không, anh đương nhiên rất tuấn tú! Ý em là, lúc ở nhà vệ sinh nam lúc đó, em không thấy được gì cả, lại chật vật, nhếch nhác, anh cũng không ghét bỏ em, còn vội giúp em... Lúc đó. Em đã nghĩ, nếu như là con gái, em nhất định sẽ làm bạn tốt, chỉ không ngờ lại là con trai..."

"Là con trai thì sao? Ngô Thế Huân trêu chọc cô.

"Là con trai..." Lâm Duẫn Nhi mắc cỡ, không ngóc đầu lên được, nhưng âm thanh lại rõ ràng. "Em đã nghĩ, nếu có thể làm bạn gái anh, thật tốt quá."

Thế Huân cười haha, trong tiếng cười có đắc ý, lại có sự vui mừng hớn hở.

"Duẫn Nhi, anh thật sự rất rất vui, thế nên anh muốn hôn em, được không?"

"Anh, anh, anh ... anh hôn đi!" Lâm Duẫn Nhi khẩn trương vô cùng, tay chân cũng cứng ngắc, gương mặt vô cùng nghiêm túc, như phải lên pháp trường xử bắn vậy.

Thế Huân cố gắng nhịn cười, từng chút từng chút hôn lên gương mặt cô, gò má, khoé miệng, cằm, một đường kéo đến vành tai, cắn cắn: "Duẫn Nhi"

"Ừ?"

"Anh thấy có lúc em sẽ lặng lẽ nhìn anh... Em hãy mau thành thật nói, có phải là em muốn nhìn thân thể của anh không? Phải không?" Giọng anh trầm thấp, ướt át, như thôi miên cô "Em yêu thích gương mặt anh, thế em có thích cơ thể anh không? Duẫn Nhi, hãy nói nhỏ cho anh biết, có phải em cũng mong chúng ta mau mau gạo nấu thành cơm không? Muốn hôn anh, tựa như anh hôn em? Có muốn vuốt ve anh, tựa như anh vuốt ve em? Hãy nói một cách thành thực nhé... Có phải ở trong mộng, em cũng mong chúng ta lăn qua lăn lại trên giường không hả? Có phải cũng muốn rên rỉ, phóng đãng nói 'ông xã, Cự Long của anh thật to...'

"Meo meo ngao"

Bao Canh từ trên trời rơi xuống.

"Loại chuyện như vậy phải chờ sau cưới mới được!" Mặt đỏ bừng bừngm Lâm Duẫn Nhi hét lên một tiếng rồi nhanh chân chạy mất, không quay đầu nhìn lại.

Bị đập bùn vào mặt, Thế Huân cúi đầu, loại tự diễn, tự nghĩ mình tình sắc hấp dẫn này không biết có được tính là thành công không?
_______________________________
Haizzzzz, mình tự cảm thấy mình đào quá nhìu "hố" rồi, T_T, nên có thể fic sẽ ra chap muộn, mình rất muốn đào thêm vài cái nữa nhưng có lẽ phải chờ mấy cái kia xong mới chuyển được nếu không mình sẽ "kiệt sức" mất.

VOTE AND COMMENT ỦNG HỘ NHA!
;))))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro