Bái nguyệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mèo nhỏ sống tại tòa thành bên sông đã được một tháng. Suốt một tháng qua mỗi ngày em đều được chờ Đức ngài quay về sau giờ làm việc, được ngài chăm sóc, được nhận những món quà mà đối với em đều là những hạt tròn sáng long lanh. Cứ cách vài ngày ngài lại mang về cho em một chiếc rèm treo lấp lánh, mèo nhỏ vẫn không hiểu được thứ được loài người gọi là kim cương có giá trị bao nhiêu, em ấy cũng không hiểu tiền dùng để làm gì. Em ấy chỉ thích nằm ngủ vùi giữa vườn hoa tím thẫm, khi mở mắt ra chắc chắn sẽ nhìn thấy Đức ngài của em.

"Ngày mai sẽ có một vị đến dạy em về trà đạo, một tuần hai buổi chiều, tôi sẽ về nhà sớm hơn để nhắc nhở em. Sau khi em đã quen rồi tôi sẽ đưa đến thêm hai người nữa để chăm sóc và dọn dẹp ngôi nhà này. Nếu em thích nghi được với việc học tôi sẽ đưa thêm người đến dạy em những việc khác".

"Em muốn ra ngoài với ngài, em muốn nhìn Thượng Hải".

"Em phải học được cách cư xử, em phải mạnh mẽ hơn. Bên ngoài sẽ không một ai xem em là mèo nhỏ, sẽ không ai nhẹ nhàng với em. Họ chỉ biết em là người họ Tiêu đi cạnh tôi, họ sẽ căm ghét em ngay từ khoảnh khắc đầu tiên".

"Tại sao người khác lại căm ghét em?".

"Vì em xinh đẹp, vì em được tặng một tòa thành bên dòng sông, vì em là tình nhân của đức vua, em là quân Văn trên bàn Mạt chược".

Em ấy vẫn chưa hiểu được cách cư xử của một con người. Em ấy chỉ biết được cảm xúc yêu thương và đau khổ, em ấy chỉ biết đến lòng ganh tỵ với những tình nhân. Em ấy phải học cách căm ghét, học cách hận thù, học cách đấu tranh, học cách bao dung và cả buông bỏ. Đó là hỉ nộ ái ố sân tham si, đó là thất tình lục dục của con người. Em sẽ biết vì sao bỗng nhiên bản thân mình bị căm ghét, bỗng nhiên cả thế giới đều quay lưng với em, ai cũng muốn đưa em vào vực thẳm. Vì em là chim sẻ, là một quân bài dùng để hy sinh, nên em phải học cách biến mình thành quân Văn may mắn, học cách đấu tranh với những điều bất công, học cách chống lại những lời miệt thị. Khi bước ra thế giới, khi đứng dưới ánh sáng của mặt trời, em sẽ không còn được nâng niu yêu quý, đó là cái giá của việc chúng ta sẽ trở thành một con người.

"Ngài đã sống trong một thế giới tàn nhẫn như thế sao?".

"Đúng vậy, từ lúc sinh ra thì thế giới đã tàn nhẫn như thế rồi, không có người ngã xuống làm sao có chỗ để người khác chen lên. Một ván Mạt chược chỉ có 14 quân được chọn để giữ lại, em phải tự len lỏi, em phải tự biến mình thành quân cờ có giá trị, em phải nhìn thấu được 13 quân còn lại quanh em. Lúc còn nằm dưới mặt bàn em đã phải quan sát kết cục, khi em được chọn để đứng lên cũng sẽ là lúc kết thúc ván bài".

"Vậy phải làm sao để trở thành quân bài có giá trị?".

"Học tập, rèn luyện, vấp ngã rồi đứng lên. Đánh đổi, hy sinh, mất mát và liều lĩnh. Như khi em còn ở Ma tước, em chỉ được chọn 1 trong 2 cổng, đánh cược thứ giá trị nhất của em. Ở thế giới này cũng vậy, nhưng em có nhiều cổng hơn, em có nhiều thứ để đánh cược. Thậm chí, em có thể bắt người khác cược thay cho mình".

"Cược thay cho mình?".

"Tôi đang đánh cược thay cho em. Tôi đổi tuổi thọ của mình cho em, dạy em cách làm một con người, tôi cho em một tòa thành lộng lẫy, chỉ mong muốn một điều duy nhất, em hãy yêu tôi. Việc này có thể sẽ có hai kết quả. Em sẽ ở cạnh tôi mãi mãi, cùng tôi sống những ngày ít ỏi còn lại. Hoặc, em có đủ những thứ em muốn, em rời khỏi tôi, sống một cuộc sống tự do của con người. Tôi sẽ mất đi tuổi thọ, mất đi của cải, mất cả em. Em đi vào một cổng an toàn, phần trả giá đã có tôi trả thay em".

"Em không bao giờ rời bỏ ngài, em không muốn. Em không cần học nữa, em không cần ra ngoài, em không muốn một chiếc cổng nào khác, ngài đừng làm em lo sợ".

Đức ngài đã dạy cho mèo nhỏ những bài học đầu tiên như thế, làm thế nào để trở thành một con người, làm thế nào để thấu hiểu một con người. Nơi em sống lúc này đã là tòa thành bên sông ở Thượng Hải, Ma tước đã là quá khứ, Macau cũng đã là quá khứ. Những điều em được dạy chỉ là một phần trong sáng thanh khiết của nội tâm sâu thẳm, để trở thành một con người hoàn thiện, em còn phải có cả những mặt xấu xa. Loài người khác với động vật ở điểm đó, em có hiểu được không bé ngoan?

...

"Hôm nay em được học cách pha trà bằng những cánh hoa, ngài dùng thử xem có thích không?".

"Rất thơm, rất đặc biệt, nhưng vẫn không bằng trà sen long tĩnh ở Ma tước mà em pha".

"Những người ở Ma tước cũng rất thích thức uống đó, cũng rất tốt với em".

"Em ở Ma tước bao lâu rồi?".

Mèo nhỏ nằm lên chân Đức ngài, vẫn là những thói quen trong vô thức mà em ấy không thể từ bỏ. Dù lúc này đây em đã có một người thầy dạy trà đạo, em không còn chán ghét trang phục hay vải vóc, em đã biết cách tự chăm sóc mình. Nhưng khi ở cạnh bên đức vua, em vẫn là mèo con nũng nịu, em vẫn cần ngài tắm cho em mỗi đêm.

"Em ở Ma tước rất lâu rồi, lúc mẹ em bỏ lại em trong một hốc tường, em đã rất tuyệt vọng. Dù ý thức vẫn còn nhưng cơ thể quá nhỏ bé, em không thể tự cứu lấy mình".

"Ma tước sẽ hiện ra khi chúng ta tuyệt vọng, em được chủ nhân của Ma tước nhặt lên, người ấy hỏi em muốn đi vào cổng nào. Em đã nhớ đến ngài rồi chọn cổng Tịnh đế liên, thứ được đánh cược là tài lộc và sự tự do".

"Sự tự do?".

Mèo nhỏ đã bước vào Ma tước trong một ngày mùa đông lạnh lẽo. Tuyết rơi đã phủ lên nửa thân em ấy, mọi hy vọng đang dần bị chôn lấp, cho đến khi một bàn tay ấm áp lại bế em ấy lên. Bàn tay ấy không phải của Đức ngài, bàn tay ấy là của một người đã không còn biết tuyệt vọng hay cô đơn là gì.

Những người ở Ma tước không có tuyệt vọng, cũng không có cô đơn.

"Em đã đánh cược sự tự do. Nếu ngài không đến, nếu ngài không chấp nhận đánh đổi để mang em đi, em sẽ bị giam lại mãi mãi ở nơi đó. Không vào vòng luân hồi, không chuyển thế, không hóa thành tro bụi, mãi mãi bị kẹt lại giữa những quân bài. Đó là cái giá để họ cứu sống em".

"Nếu tôi không đến gặp em đêm ấy, nếu tôi không quay lại sau nửa năm, họ sẽ nhốt em bên trong Ma tước mãi mãi sao?".

"Đúng vậy, cho đến khi loài người không còn tuyệt vọng nữa, Ma tước sẽ biến mất, em sẽ được giải thoát. Nhưng ngài đã quay lại, em được trả tự do, em có một cuộc sống sung túc, em đã thắng Ma tước".

Đôi mắt em ấy lấp lánh, em ấy lại nhoẻn cười thật tươi, em ấy lại cọ tóc mình lên tay Đức ngài đang thẫn thờ bất động. Mèo con bé nhỏ, em đã bị ái tình khiến cho hóa điên rồi. Sự tự do là thứ mà tất cả những sinh vật trên cõi đời này đều mong muốn, em đem thứ quý giá ấy để cược cho một mối tình. Nếu như đức vua không bị đẩy xuống đáy vực, nếu như đức vua không đến Macau, nếu như ở Venetian đêm đó có một chiếc ghế trống để chơi Mạt chược. Ngài sẽ không bước đến con đường ấy, ngài sẽ không thể gặp em.

Sự tuyệt vọng của em sẽ lớn đến mức nào, đó sẽ là nguồn năng lượng bất tận cho Ma tước. Trong trăm ngàn xác suất xấu có thể xảy ra, em vẫn kiên trì đánh cược. Trong trăm ngàn đóa hoa sen bung nở, có bao nhiêu đóa hoa là Tịnh đế liên. Chúng ta chỉ còn một kiếp sống này để ở bên nhau, chỉ trong một khoảnh khắc mong manh chúng ta có thể đã mãi mãi lạc mất nhau rồi.

Đức ngài hôn lên mái tóc giai nhân bé nhỏ, ngài nắm tay em, hôn lên từng ngón tay. Ngài hôn lên đuôi mắt, hôn lên tóc mai, hôn lên đầu mũi hồng xinh xắn. Bé ngoan, bé ngoan, yêu em, yêu em.

Đến tận cùng trái tim ta.

...

"Em đang làm gì thế bé ngoan? Đến đây".

Đức ngài lại quay về tòa thành bên sông sau một ngày làm việc, bé ngoan của ngài đã ở trong đường hầm trong suốt ngắm cá nhỏ suốt một ngày. Khi màn đêm đến, nước chuyển thành một màu đen thăm thẳm, em ấy vẫn ngồi lặng im nhìn ra khoảng không tăm tối trước mắt mình.

"Em đang ngắm cá nhỏ, ngài xem, tất cả thật đáng yêu. Hôm nay Lạc Lạc đã mang đến cho em một chú tôm, nhưng em nói với em ấy rằng em không ăn đâu".

"Lạc Lạc là ai?".

"Lạc Lạc là chú cá màu bạc có một đường sọc màu cam bên trên. Em ấy còn có gia đình rất nhiều anh em khác nữa, có Tán Tán, Điềm Điềm, Hoàn Hoàn, Mễ Mễ...".

"Em đặt tên cho bọn cá à? Làm sao em phân biệt được? Chúng nhiều đến như thế mà".

"Ngài không phân biệt được những em ấy sao? Con người thật kém cỏi, chuyện kiếp trước cũng không nhớ, cá nhỏ cũng không nhớ, ngài có khi nào sẽ đến một lúc có thể quên mất em không?".

Mèo ngoan dụi tóc mềm vào tay Đức ngài, em ấy nói ra những lời trách móc nũng nịu, em ấy đã có nhiều kiếp sống luôn thành tâm bái nguyệt. Em ấy là linh miêu, nhưng em ấy đem lòng yêu con người, rồi mãi mãi bị nhốt lại trong vòng thế tục của nhân gian. Đã gần một năm em ấy sống tại tòa thành bên sông này, em ấy đã được học rất nhiều thứ, em ấy đã dần trở thành một con người, nhưng em ấy không muốn bước chân ra ngoài thế giới mà Đức ngài tạo nên cho em.

Mỗi ngày em ấy học giao tiếp, học cách tính toán, học trà đạo, học nấu những món ăn. Em ấy rất thông minh, lại ghi nhớ rất tốt. Đức ngài đã đôi lần quên mất em là chú mèo bé nhỏ đêm nào ở Macau. Em đã dần trở thành một quân Văn lợi hại, em đã bắt đầu bước những bước đầu tiên trong thế giới con người.

"Em có muốn ra ngoài không? Đến nơi tôi làm việc, ngôi nhà này lớn như vậy em có thấy cô đơn không?".

"Em không thấy cô đơn, cũng không buồn chán, em có hàng trăm cá nhỏ để ngắm nhìn, cũng có rất nhiều hoa Mao lương. Em chờ đợi để chăm sóc ngài, em muốn là nơi để ngài nhớ đến rồi quay lại, ngài sẽ không bao giờ lạc lối".

"Nhưng nếu như bất chợt vì một điều gì đó bất khả kháng, tôi không thể quay về nơi này nữa, em sẽ đợi tôi mãi sao?".

Bé ngoan lặng im thẫn thờ, em ấy đang bối rối, em ấy không biết phải đáp lại ra sao. Em ấy có một ký ức rất sâu sắc ở kiếp sống thứ 5. Tịnh đế liên của Đức ngài ở kiếp sống ấy là một người rất đặc biệt, cô ấy đợi ngài mỗi ngày ở nhà cùng những đứa trẻ, cô ấy nấu những món ăn thơm nức, cô ấy biết cách pha trà. Trong 7 kiếp sống, đó là người ngài yêu nhất. Cho đến kiếp sống thứ 8, chính em đã giết đi chuyển thế của đóa hoa kia, mãi mãi chiếm lấy ngôi vị cao nhất trong trái tim ngài. Ký ức ấy em vẫn còn khắc sâu trong tâm trí, nhưng ngài thì đã quên mất rồi.

"Em...".

"Tôi chỉ nói đùa thôi, em đừng sợ. Nơi tôi làm việc chỉ cách nơi đây nửa giờ đi xe, tôi cũng muốn nhanh về với em một chút, cũng không muốn bỏ em một mình".

Những lời này ngài cũng đã từng nói với cô ấy, người vợ mà ngài yêu thương vô cùng ở kiếp sống thứ 5. Người lẽ ra lại được gả cho ngài ở kiếp sống thứ 8, nhưng người cũng đã bị em đẩy xuống vực sâu rồi mãi mãi chẳng thể đến cạnh bên ngài. Đó là một gai nhọn trong trái tim em, nhưng em là mèo ngoan đã điên cuồng vì tình ái, em chẳng còn nghĩ suy được nữa, em chỉ muốn được ở cạnh người mình yêu thương.

"Có một nơi em muốn đến, ngài đi cùng em được không?".

"Em muốn đến nơi nào?".

"Một hòn đảo nhỏ nằm giữa Hongkong và Macau, em còn một việc dang dở muốn hoàn thành. Sau khi làm xong, em sẽ cùng ngài bước ra khỏi ngôi nhà này, em sẽ cùng ngài nhìn ngắm thế giới. Thời gian chúng ta ở cạnh nhau cực kỳ quý giá, em không muốn rời khỏi ngài thêm một giây phút nào nữa".

Mèo ngoan khép mắt, đặt lên tay Đức ngài một nụ hôn. Em có một lời khấn nguyện, em muốn trả lại hết những nhân duyên, em muốn đến nơi ấy, hoàn thành điều còn dang dở, một lần bái tế cuối cùng cho đóa hoa đã mãi vùi mình dưới vực sâu. Sinh vật bí hiểm hoàn thành tâm nguyện cho mèo nhỏ vào những đêm bái nguyệt đã muốn cô gái ấy, cái giá để trở thành con người là đổi một mạng người. Không có người ngã xuống sẽ không có chỗ để người khác đứng lên. Em đã chơi một ván Mạt chược kéo dài 7 kiếp, đến kiếp thứ 8, chim sẻ đã hy sinh, quân Văn đã đứng dậy, Đại tứ hỉ cho em, lạnh lẽo ngàn đời cho đóa hoa kia.

...

"Em có nhớ chính xác vị trí của nơi em muốn đến không? Chúng ta bay đến Macau trong tối nay, sáng mai sẽ dùng du thuyền tiến ra hải phận quốc tế, em phải nhớ được hướng chính xác hoặc tên gọi của nơi đó".

"Chúng ta đến Macau, đi về hướng Đông, giữa Macau và Hongkong có một loạt những đảo nhỏ. Xuất phát lúc 4 giờ sáng, khi mặt trời vừa lên khỏi mặt nước, sương mù sẽ tan, chúng ta sẽ thấy được điểm đến".

"Em có muốn chuẩn bị gì để mang theo không, ngoài những đồ cá nhân?".

"Không cần đâu, em đến nơi đó lấy một thứ, sau khi quay lại Macau em sẽ một mình đến Ma tước. Ngài đợi em ở Venetian, em nhất định sẽ quay về".

"Tại sao em lại muốn đến Ma tước? Không được! Tôi đi cùng em!".

"Ngài không thể tìm thấy Ma tước, nếu em đi cùng ngài nhất định sẽ không thể đến nơi ấy. Ma tước chỉ mở ra khi loài người đủ tuyệt vọng, hoặc khi có một vật đủ giá trị để trao đổi với những thứ mà người khác thua cược để lại. Em sẽ là người mang đến vật trao đổi. Ngài hãy tin em, việc em đang làm chính là để chúng ta được ở bên nhau thật lâu nữa, hãy tin em".

"Tôi tin em, nhưng tôi không tin bọn người ở Ma tước".

"Chỉ cần vật trao đổi xứng đáng với yêu cầu đưa ra, bọn họ nhất định sẽ không làm khó dễ em. Họ chỉ cần những báu vật, họ không cần một chú mèo".

Đức ngài khẽ chau mày rồi ôm bé ngoan vào lòng. Em chính là báu vật lớn nhất trên thế gian này, em chính là trân kỳ dị bảo, em chính là tạo vật tuyệt mỹ, em chính là bảo bối của trái tim Đức ngài. Ngài không thể để em quay lại nơi đó một lần nữa, ngài không muốn lại có thêm 8 giấc mơ khổ sở nào lại hiện lên. Trong tay ngài chính là giai nhân mà ngài trân quý, ngài chẳng muốn để em ấy quay lại nơi đã từng có thể giam hãm em đời đời.

"Thỉnh thoảng tôi tự hỏi, nếu đêm ấy tôi quay lại Ma tước, thứ tôi dùng để đánh đổi không đúng với yêu cầu của bọn tham lam đó, thì lúc này đây tôi chẳng thể ôm lấy em vào lòng".

"Ma tước luôn biết được thứ gì là quý giá nhất, thứ gì là đáng giá nhất. Họ không tham lam, họ chỉ thực hiện những cuộc trao đổi công bằng, chỉ là có hơi tàn độc một chút".

"Nếu đêm ấy thứ tôi đưa ra đánh đổi không phải là tuổi thọ thì sao?".

"Nếu vậy thì sự tuyệt vọng của ngài quá rẻ mạt. Ngài không thực sự cần em. Ma tước sẽ biến mất, ngài sẽ vĩnh viễn không bao giờ đến được nơi đó nữa. Ma tước không cần những tuyệt vọng nửa vời đó, họ cũng có lựa chọn của riêng mình". 

Bé ngoan lại hôn lên tay Đức ngài một nụ hôn âu yếm, em ấy nằm trên đệm nằm màu đỏ thẫm, xung quanh là những bức màn lấp lánh đầy những tia sáng lung linh. Em ấy lại mỉm cười rồi nói rằng cơ thể em đã bắt đầu trở nên kỳ lạ, em lại ướt đẫm những khao khát, trái tim em lại rung động mãnh liệt vì ngài. Em muốn trở thành một đóa hoa bung nở, em muốn trở thành giai nhân bị nhốt trong tường thành. Ái tình sau bao tháng ngày vẫn vẹn nguyên những ham muốn, chúng ta yêu thương nhau bù đắp cho những kiếp sống đã qua, cho những nhân duyên không thể nắm lấy, cho những lần đôi mắt em đầy nước nhìn ngài nói lời yêu với một người khác không phải em.

Cơ thể em trong những đêm ấy cũng trở nên rất kỳ lạ. Nơi lồng ngực có một vật nặng đè lên đau nhói, hơi thở của em cũng ngắt quãng nghẹn ngào, những đệm thịt hồng hào bé nhỏ trở nên lạnh buốt, sự run rẩy của những thống khổ ấy em chẳng thể nào quên.

Nhưng những thống khổ ấy ở kiếp sống thứ 8 đã giáng lên một sinh mệnh khác. Em đẩy đóa hoa kia xuống làn nước sâu thăm thẳm, lặng lẽ nhìn dòng nước đen cuốn lấy Hỷ phục trân châu. Tân nương ra đi ngay trong ngày hôn lễ, trên đường vượt biển đến gặp lang quân, khi mặt trời vừa lên khỏi mặt nước, hòn đảo kỳ lạ mở ra, cô ấy ngã xuống. Ngài khóc thương cho người vợ chưa từng gặp mặt, nhưng là khóc thương trong vòng tay em. Tân nương của ngài mang theo oán khí, mang theo chấp niệm, mãi mãi bị giam giữ ở nơi tuyệt mật ấy cùng sinh vật đã ban cho em một điều diệu kỳ. Em dùng máu của mình để lập giao ước, để giam giữ một linh hồn, để Hỷ phục trân châu mãi mãi siết lại thi thể. Giọt máu trên tay em rơi vào tim cô ấy, đó là lời chú niệm mạnh mẽ nhất cho ái tình của lòng em.

...

Du thuyển rời bến lúc 4 giờ sáng, đi về hướng Đông, giữa Macau và Hongkong có rất nhiều đảo nhỏ, nơi mèo ngoan muốn đến là một hòn đảo không có tên trên bản đồ. Những làn sương mong manh xuất hiện trên mặt nước, những tia sáng đầu tiên đã len lỏi giữa vầng mây, mặt trời của hôm nay mang một màu đỏ thẫm. Đức ngài cùng giai nhân ngồi trên du thuyền lộng lẫy, chậm rãi đi đến nơi mọi thứ đã bắt đầu.

Sương mù ngày càng nhiều thêm, sóng biển cuộn thành những vòng cung đáng sợ, du thuyền chao đảo tung lên bọt sóng trắng. Đức ngài ôm lấy mèo ngoan bé nhỏ, vỗ về nói rằng em đừng sợ, đừng lo lắng, chỉ là một vài cơn gió mà thôi. Nhưng bé ngoan hôm nay chẳng hề nũng nịu, chẳng hề nép vào lòng ngài, em ấy đứng trước mũi thuyền rồi khép mắt, miệng lẩm bẩm những từ không rõ. Âm thanh vút lên theo ngọn sóng, vén ra những tầng mây, khi mặt trời vừa thoát khỏi mặt nước, những con sóng cũng bình lặng hơn rất nhiều.

"Chúng ta vừa đi qua phần đuôi, sinh vật ấy biết được em đã quay lại, để mở được cánh cổng cần tốn chút công sức, nhưng chúng ta đã vào được rồi".

"Chúng ta đang đi đến đâu? Nơi này là nơi nào?".

"Đây là đảo Kham Nhẫn, nơi giam giữ một sinh vật đặc biệt, cũng là nơi giam giữ một người đặc biệt".

Du thuyền dừng lại trước một hòn đảo nhỏ, nói đúng hơn chỉ là một mỏm đá vươn cao cùng bãi cát thoai thoải đổ dài. Không một bóng người qua lại, không một vết tích cư dân nào, cây cối cũng một màu xanh thẫm, mặt nước trong xanh có thể thấy được những chú cá nhỏ thong thả bơi.

"Nơi này thật đẹp, chưa được đưa vào khai thác du lịch sao? Làm thế nào em biết đến nơi này?".

"Ngài để lại thuyền trưởng trên thuyền, ngài đi với em nhé? Chúng ta bước lên mỏm đá trên kia ngắm cảnh một chút".

Đức ngài bước theo sau giai nhân bé nhỏ. Em ấy nắm lấy tay ngài, từng ngón tay đan vào nhau siết chặt. Em ấy bước từng bước thật chậm, mỗi một bước chân tiến dần lên mỏm đá lại có chút run khẽ trên đôi vai. Cảnh vật tươi sáng lộng lẫy, những tia nắng của mặt trời dệt lên mặt nước một vùng rộng lớn đầy ánh sáng. Trăm ngàn con sóng vỗ, vạn dặm mây trời không một cánh chim bay. Đức ngài cùng mèo nhỏ đứng trên mỏm đá, du thuyền neo bên dưới, thuyền nhỏ để vào bờ đặt sát ngay bờ cát. Từ bên dưới nhìn lên mỏm đá này không cao đến thế, nhưng từ trên đỉnh nhìn xuống lại là một vùng thăm thẳm bao la.

Dưới chân là mặt nước, trên đầu là mây trời, mi mắt lướt qua những cơn gió, ngón tay chúng ta vẫn siết chặt vào nhau.

"Ngài nhìn xuống mặt nước xem, có thấy điều gì không?".

"Nước rất trong, cá rất nhiều, em muốn đưa tôi đi xem cá nhỏ của em sao?".

"Thế còn bây giờ, ngài có thấy gì không?".

Mèo ngoan nhỏ một giọt máu trên tay mình xuống nước, hạt đỏ tươi trong veo ánh lên dưới nắng vàng. Hạt đỏ vừa rơi xuống chạm vào mặt nước, một vùng thăm thẳm khác bừng mở ra dưới chân. Mặt biển như tách đôi, dòng nước xoay chuyển liên hồi, những con sóng từ lòng đại dương sâu thẳm trồi lên rồi lặng xuống, những bí mật được chôn giấu từ từ hiện lên. Tráng lệ, bi thương, mê hoặc, thảm sầu.

"Tôi chỉ thấy vẫn là cá thôi. Bé ngoan, mắt người thường không như mắt em, tôi không nhận ra được chú cá nào là Lạc Lạc, chú cá nào là Điềm Điềm của em đâu".

Đức ngài xoa đầu mèo nhỏ, ánh mắt phóng ra muôn vạn những tầng mây. Ngài nói đúng, mắt người không thể nhìn thấy được những điều bí ẩn, như sinh vật đang nằm dưới mặt nước kia ngài chắc chắn chẳng thể nhìn thấy được. Bên dưới mỏm đá, trong lòng biển thăm thẳm lặng yên, Giao long khổng lồ đang nằm cuộn mình dưới mặt nước, hòn đảo nhỏ chỉ là một chiếc vảy, toàn bộ cơ thể to lớn sẽ được nhìn thấy từ trên cao. Giữa cơ thể đang cuộn tròn ấy có một hạt ngọc đỏ, giọt máu của mèo ngoan rơi xuống nước, nhẹ nhàng tan ra, nhẹ nhàng mở ra kết giới. Hạt ngọc đỏ bừng lên ngàn tiếng gào thét, tân nương trong Hỷ phục trân châu hiện lên với đôi mắt trống rỗng nghẹn ngào.

Trả lại cho ta lang quân mà ta mong nhớ.

Trả lại cho ta mối nhân duyên đã được ước định từ lâu.

Trả lại cho ta ái tình của Đức ngài mà ta luôn khao khát.

Chúng ta phải chấm dứt nghiệt duyên này.

Ở kiếp sống thứ 5, đóa Tịnh đế liên của ngài là một người rất đặc biệt. Cô ấy là một người vợ ngoan ngoãn hiền lành, cô ấy sinh ra những đứa trẻ đáng yêu, cô ấy giỏi giang và khéo léo. Cô ấy được nuôi dưỡng để trở thành nương tử thập toàn thập mỹ cho riêng ngài. Nhưng đó lại là cuộc sống mà cô ấy không mong muốn.

Cô ấy không yêu ngài.

Dẫu cho ngài đặt cô ấy thật sâu trong tim, dẫu cho ngài có bao nhiêu là nâng niu chiều chuộng, dẫu cho ngài đã bỏ mặc em trong những cơn mưa lạnh buốt. Ngài rất yêu cô ấy, nhưng cô ấy chán ghét ngài. Cô ấy chán ghét phải làm một người vợ, cô ấy muốn tự do. Cô ấy chán ghét những đứa trẻ, cô ấy muốn đọc sách. Cô ấy chán ghét việc chờ đợi, cô ấy muốn bước ra thế giới bên ngoài.

Cô ấy không yêu ngài.

Nhưng cô ấy cũng không thể nói ra lời đoạn tuyệt.

Cô ấy tự làm khổ sở chính mình, tự thống hận chính mình, tự chán ghét chính bản thân mình. Nền giáo dục đã ăn sâu vào tâm tưởng, cô ấy không thể phản kháng, cũng không biết cách phản kháng. Và vì cả đôi mắt ngài mỗi đêm ngắm nhìn cô ấy, cô ấy không nỡ khiến ngài đau lòng.

Cô ấy trút tất cả những khổ sở ấy lên em.

Em là chú mèo được ngài vuốt ve chăm sóc. Em được nằm ngủ ở một nơi ấm áp, không phải tất bật với việc nhà. Em được ngắm nhìn hoàng hôn trên đôi vai ngài, trong khi cô ấy đang bật khóc vì chăm sóc những đứa trẻ. Em là sinh vật tự do rong ruổi, đến bên ngài khi ngài về nhà, rời đi khi ngài làm việc. Em chính là cuộc sống mà cô ấy muốn, nên cô ấy rất căm ghét em. Nhưng nền giáo dục cô ấy nhận được không cho phép cô ấy tổn thương bất cứ sinh vật nào, kể cả chính mình. Cô ấy đuổi em ra khỏi ngôi bếp ấm áp, dùng chiếc kẹp sắt đánh vào chân em để em hoảng sợ chạy đi.

Mèo nhỏ chạy khỏi căn bếp quen thuộc, cơn đau trên chân không quá lớn nhưng bước đi có chút loạng choạng không vững, rồi xe ngựa chồm tới, kiếp sống thứ 5 kết thúc rất vội vàng. Cầu Nại hà lại hiện ra trước mắt, vòng luân hồi lại chờ đợi một lần chuyển xoay, em lại đợi ngài trên cây cầu ấy. Khi ngài kết thúc kiếp sống, khi ngài bước qua cầu, em sẽ lẳng lặng theo chân ngài bước vào một kiếp nhân sinh khác.

"Bé ngoan, em đang nhìn gì dưới mặt nước vậy? Bên dưới là Tán Tán hay là Mễ Mễ thế?".

"Bên dưới là Thanh Thanh. Ngài vẫy tay với em ấy đi, em ấy đang vẫy tay với ngài đấy".

"Chào Thanh Thanh, em là cá nhỏ rất đáng yêu, hãy cố gắng sống tốt nhé, hòn đảo của em rất đẹp".

Đức ngài mỉm cười, đôi mắt ngài đang ngắm nhìn cá nhỏ từ trên mặt nước, nhưng dưới mặt nước kia chính là Hỷ phục trân châu đỏ thẫm đang ngắm nhìn ngài. Chấp niệm đã được thành toàn, mong mỏi đã được toại nguyện, Thanh Thanh đã gặp được phu quân.

Giao ước ở kiếp sống thứ 8, buổi bái nguyệt đã triệu hồi được Giao long, sinh vật nằm lặng yên dưới lòng biển đã thấu tỏ được ước nguyện của mèo đen. Cái giá phải trả để được trở thành con người là giết đi một người khác, dùng máu của mình tạo thành kết giới, dâng lên một cỗ oán khí ngút ngàn cho sinh vật sống bằng sự tham lam và thói xấu của con người. Giây phút Thanh Thanh rơi xuống mặt nước, cô ấy đã có bao nhiêu là căm hận dâng tràn. Món nợ đã được trả, sinh mạng của mèo đen ở kiếp sống thứ 5 đã được trả lại ở kiếp sống thứ 8, chấp niệm muốn nhìn thấy lang quân cũng đã được thành toàn. Nhưng vì đã giết người nên mèo nhỏ vẫn bị trừng phạt, ở kiếp sống thứ 9, em ấy lẽ ra đã phải kết thúc sinh mạng của mình ngay khi vừa bắt đầu. Mèo con mới sinh bị bỏ lại trong hốc tường vào một ngày tuyết phủ, em ấy đã tuyệt vọng đến nhường nào.

Đó cũng là lúc Ma tước xuất hiện. Giao long dưới đảo Khâm Nhẫn là một sinh vật bị giam giữ, sinh mệnh vẫn còn nằm lại trong lục đạo luân hồi. Nhưng Ma tước nằm ngoài vòng xoay đó, Ma tước tồn tại bằng sự tuyệt vọng, chỉ khi con người không còn tuyệt vọng nữa, Ma tước sẽ biến mất.

Mèo nhỏ đã đặt cược kiếp sống của mình ở cổng Tịnh đế liên, thoát khỏi giao ước với Giao long đang cuộn mình dưới dòng nước, nhưng chấp niệm của Thanh Thanh vẫn còn nằm lại ở đó. Qua bao nhiêu ngày tháng, cho đến khi linh hồn chỉ còn lại là tinh phách, thứ giữ cho xác thân kia vẫn vẹn nguyên dưới mặt nước chính là chấp niệm muốn nhìn thấy lang quân.

"Thanh Thanh, từ nay phải sống tốt nhé, hòn đảo này rất đẹp nhưng thế giới bên ngoài còn đẹp hơn rất nhiều. Em phải cố gắng bơi đi thật xa, tôi cũng sẽ sống thật tốt".

"Tạm biệt".

Mèo nhỏ vẫy tay với Hỷ phục trân châu dưới dòng nước. Em ấy đang đánh cược một lần nữa, cái giá chính là mạng sống chỉ còn lại vài năm ít ỏi của mình. Nếu Thanh Thanh chấp nhận bước vào vòng luân hồi, cả hai sẽ được giải thoát, nghiệt duyên chấm dứt. Nhưng nếu Hỷ phục trân châu kia vút lên từ mặt nước, kéo cả em và Đức ngài lao xuống vực thẳm có Giao long kia, tất cả sẽ chấm dứt và mở ra thêm nhiều vòng luân hồi khác. Sự độ hóa cao nhất chính là bản thân tự độ hóa chính mình, Thanh Thanh buông bỏ chấp niệm, những lời gào thét như sóng biển chợt lặng yên. Những cánh chim đầu tiên lướt ngang vòm trời sau bao nhiêu ngày vắng bóng, Khâm Nhẫn trở về trạng thái bình yên tĩnh lặng. Mặt nước khép lại trong đôi mắt mèo nhỏ, Giao long vẫn cuộn người ngủ say.

"Nước trong quá, em có muốn xuống cát chơi một chút không?".

"Muốn, ngài đi cùng em nhé?".

"Hôm nay không ghét nước nữa sao?".

"Dưới nước có một thứ rất đẹp, em mang lên cho ngài xem".

Giai nhân lại nắm tay Đức ngài bước đi trên bờ cát. Em ấy chậm rãi chạm chân xuống mặt nước, tiến về phía trước, sâu dần, sâu dần, cho đến khi nước ngập ngang nửa thân. Đức ngài đứng trên bờ cát cất tiếng gọi, em ấy quay người mỉm cười rồi cúi xuống làn nước trong veo, đôi tay như đang tìm kiếm một báu vật. Rồi bỗng dưng đôi mắt em chợt sáng lên khi mặt nước lay động rồi tách ra. Em ấy nâng trên tay Hỷ phục trân châu đỏ, bộ trang phục vừa rời khỏi mặt nước, trăm ngàn viên ngọc trai sáng ngời cũng đồng loạt rơi ra. Đây là thân xác của Thanh Thanh, đây là những tinh túy còn sót lại, đây là trăm ngàn viên ngọc trai óng ánh lộng lẫy, đây là những lời tha thứ cô ấy cất lên bằng ngôn ngữ của riêng mình.

Chúng ta đã được giải thoát rồi.

___________________

Khānti : kham nhẫn , sự nhẫn nại.

Hòn đảo được dùng để trấn áp Giao long có tên là Kham Nhẫn - mang sự nhẫn nại để độ hóa một sinh vật. Hình tượng Giao long này đã xuất hiện trong cả Thạch lựu, Thính vũ thanh và Đông phương minh hĩ, ẻm còn có cả một ngôi miếu nhỏ trong Miếu Thành Hoàng. Nhắc nhiều lần như thế nên hiển nhiên là sau này sẽ có seri riêng cho ẻm vào line Ngân hạnh nà, mọi người ghi nhớ ẻm nha. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bjyx