32-

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 32: Thịt hầm

Hôm sau khi Kế Hoan tỉnh dậy, gối đã ướt nhẹp.

Khóc ướt.

Không biết ông nội vào phòng cậu từ lúc nào, bàn tay thô ráp của ông dường như muốn sờ lên mặt cậu, nhưng lại không cẩn thận sờ phải cái gối ướt sũng.

"Tiểu Hoa, mày tỉnh rồi à? Ông nội còn đang định gọi mày dậy, nhưng sao chỗ này lại ướt thế?" Ông nội khó hiểu nói.

"Ồ? Hắc Đản tè." Mặt không đổi sắc tim không đập, Kế Hoan đẩy hết lên người kẻ duy nhất không thể nói chuyện ở trong phòng này – Hắc Đản.

Nghe thấy cậu gọi mình, Hắc Đản thoăn thoắt bò ra từ dưới chăn, dường như thằng bé vẫn chưa tỉnh ngủ, còn đang dùng móng vuốt bé của mình nỗ lực dụi mắt.

"Ôi! Đây quả thật là một bãi nước tiểu, sau này vẫn nên cho Hắc Đản mặc bỉm đi." Ông nội tuy nói vậy, nhưng mặt vẫn cười híp mắt, cầm lấy cái gối của Kế Hoan rồi đi ra ngoài.

Nhanh chóng mặc đồng phục vào, Kế Hoan ôm Hắc Đản nhìn ra ngoài: Ông nội đang ngồi trong sân hì hục giặt áo gối, ruột gối thì được ông dùng kẹp kẹp lên, treo trên dây phơi đồ trong sân.

Trong thau giặt đồ của ông nội hiện giờ đang có bốn thứ: Áo gối, quần lót của Kế Hoan, bít tất, yếm xanh của Hắc Đản...

Quần áo bị đặt chung hỗn độn ngổn ngang, trước đây Kế Hoan từng nói rất nhiều lần, nhưng ông nội vẫn cứ quên, giờ ông nhìn không thấy nữa nên càng khó mà phân loại hơn.

Người đang ngồi trong viện nhỏ đơn sơ mà sạch sẽ kia rõ ràng là một cụ già, nhưng, không biết vì sao, hiện giờ trong mắt Kế Hoan, người giúp cậu giặt tất, giặt quần lót lại biến thành một con quái thú sừng dê đáng sợ.

Nó to lớn như thế, bộ dạng lại hung ác như thế, vậy mà giờ đây, nó lại đang cẩn thận từng li từng tí một giặt áo gối, bít tất, à! Còn có một cái yếm nhỏ màu xanh lá cây.

Ông nội giặt rất cẩn thận.

Nhưng bên trên thể nào cũng sẽ có vài vết rách —— Kế Hoan nghĩ thầm.

Từ nhỏ đến lớn, Kế Hoan vẫn biết ông nội giặt đồ quá mạnh tay, mỗi lần để ông giặt quần áo lành lặn xong, chắc chắn bên trên sẽ có thêm vài lỗ thủng.

Mỗi cái quần jean của Kế Hoan đều bị rách, không phải chạy theo mốt, mà thuần túy là do sức ông nội quá mạnh mà còn thích làm việc.

=-=

Cũng may là ông nội cũng biết điều này, thế cho nên xưa nay không giúp Kế Hoan giặt đồng phục bao giờ.

"Ông nội, ông lại giặt quần lót với bít tất chung rồi!" Nói một câu như thường lệ xong, Kế Hoan nói tiếp: "Con đi nấu cơm."

Hái một ít rau xanh trong vườn như mọi ngày, nhớ lại dáng vẻ nôn mửa của quái thú sừng dê hôm qua, Kế Hoan đang ôm rổ rau chợt dừng lại.

"... Bản tính của chúng rất tàn nhẫn, chưa bao giờ quần cư, là một giống ma vật hiếm hoi chỉ ăn thịt..."

Lời nói của A Cẩn lại vang lên trong đầu cậu.

Kế Hoan liền bưng rổ rau chạy đến cạnh tủ lạnh, sau khi mở tủ ra, cậu sửng sốt: Không có lấy một miếng thịt, chỉ có hai con cá ông nội câu mà thôi.

"Ông nội không thích ăn thịt, chỉ thích ăn rau." Từ nhỏ, ông nội vẫn thường hay nói thế, Kế Hoan cũng là tin là thật.

"Tiểu Hoa và Tiểu Hắc thích ăn cá như vậy nha, mội ngày ông nội đều câu cho hai đứa được không?" Cũng chỉ vì một câu nói ấy, ngày nào ông nội cũng đi câu cá, câu một lần liền câu suốt mười năm, dù mắt đã mờ cũng chẳng hề dừng lại.

"... Bọn họ thích ăn thịt, ghét mùi tanh..."

Một câu nói khác của A Cẩn lại vang lên trong đầu.

Cắn cắn môi, Kế Hoan thả rổ rau xuống cạnh ao, sau đó chạy đến chuồng lợn.

Bọn Đại Bạch đã sinh, tổng cộng sinh bảy con lợn con, bởi Kế Hoan chăm sóc tốt nên tất cả đều sống, đã bắt đầu sinh thịt. Kế Hoan không định ăn chúng nó, lợn mình nuôi lớn làm kiểu gì cũng không thể xuống tay, cậu đã bàn với ông nội, định đến tết lại mang ra ngoài bán, nhưng mà...

Cắn môi, Kế Hoan nhảy vào chuồng lợn, bắt ra con lợn con béo nhất, sau đó mang nó vào nhà bếp.

Kế Hoan thích sạch sẽ, lợn con vẫn còn nhỏ, mà giờ lại là mùa hè, nên Kế Hoan vẫn hay mang chúng nó vào bếp tắm, dần dà, đám lợn con cũng quen để Kế Hoan bắt lấy mình đi tới đi lui, con này lại là một con đặt biệt thích tắm rửa, thấy Kế Hoan dẫn nó đến nhà bếp, nó vẫn vui vẻ cuốn đuôi nhỏ lên.

Bỏ lợn con vào trong chậu nước, sau đó, Kế Hoan che mắt nó lại.

Giơ tay chém xuống ——

Mở trừng trừng cặp vành mắt trắng nhìn cậu mình, Hắc Đản nghiêng đầu, khịt khịt mũi.

Kế Hoan cũng khịt khịt mũi.

Sau đó cậu bắt đầu làm việc.

Lúc thu bàn tay dùng để che mắt lợn con lại, để lộ cặp mắt trợn to bên dưới, cậu lại khịt khịt mũi.

Sau đó, sau đó cậu cũng triệt để tỉnh táo.

Thu thập máu lợn, rửa sạch nội tạng, chặt thân thể lợn ra thành từng phần.

Sáng sớm đó, Kế Hoan nấu một nồi thịt lợn rất lớn, mùi hương thơm ngát bay xa thật xa, ông nội cũng bị mùi hương này hấp dẫn đi đến.

"Tiểu Hoa, đây là... Thịt lợn? Mới sáng sớm, mày mua đâu ra đấy?" Ông nội biết rất rõ trong nhà không có thịt, trong nhà rất ít ăn thịt, nếu có tình cờ làm thì hầu như đều để Kế Hoan ăn, đương nhiên, lúc còn Tiểu Hắc thì, Tiểu Hắc cũng thích ăn thịt.

"Lợn nhà mình nuôi, lúc nãy con thịt một con nhỏ." Kế Hoan bình tĩnh nói, không phải cậu không nghĩ đến chuyện đi ra ngoài mua thịt rồi từ từ làm, nhưng nhớ đến giấc mơ tối hôm qua, nghĩ đến con quái vật gầy gò nôn mửa đó, một giây cậu cũng không chờ nổi.

Kế Hoan đảo đảo thịt trong nồi: "Ông nội, ngửi ngửi xem, thơm không?"

Vừa nói, cậu vừa gắp một đũa thịt heo đến cạnh mũi ông nội.

Nước thịt không cẩn thật rơi vào mặt Hắc Đản đang nhìn cậu và ông cố, duỗi móng vuốt nhỏ ra lau nước, Hắc Đản liếm một cái, sau đó phun ra phì phì.

Hắc Đản đúng thật là ghét ăn thịt.

"Ai! Tiểu Hoa nhi con làm gì thế? Con quên là ông nội không thích ăn thịt à..." Phản ứng của ông nội có chút bối rối, ông lui về phía sau mấy bước, dáng vẻ cứ như thật sự e sợ tránh không kịp. Nếu là trước đây, Kế Hoan nhất định sẽ tin là thật, nhưng giờ thì...

Kế Hoan chú ý đến chút nước nhợt nhợt ở khóe miệng ông nội.

Thế nên cậu kiên định nhét thịt lợn vào miệng ông

"Con xem kênh sức khỏe, chuyên gia nói người lớn tuổi đều không thích ăn thịt, nhưng không thích cũng phải ăn, sau này nhà mình sẽ định kì mua thịt ăn." Lúc này đã ngày càng có bộ dáng chủ gia đình, Kế Hoan không nói hai lời định ra danh sách mua sắm mới.

Sáng sớm hôm đó, hai ông cháu ăn thịt hầm.

Hắc Đản Đản không quen ngửi mùi thịt hầm, nên vẫn cứ bú sữa bột, ăn trứng gà, cuối cùng còn ăn một chén rau xay —— xanh xanh nha!

Nhìn ông nội miệng nói không thích ăn, đũa lại gắp đến vội vàng, Kế Hoan cứng ngắc cong cong khóe môi.

Nhưng mà ông nội vẫn tiếp tục suy nhược, dường như ai cũng có mốc thời gian, trước điểm mốc này, bọn họ cường tráng mạnh mẽ, dù sơ ý mọc ra một nếp nhăn cũng không thấy họ già yếu chút nào, nhưng mà khi bước sang đầu kia của điểm mốc đó, thì mọi việc sẽ hoàn toàn khác.

Bỗng nhiên già đi, suy yếu, cả người già nua lẩm cẩm —— mà ông nội bây giờ, chính đang đứng ở bên kia mốc thời gian.

Cho dù mỗi bữa cơm Kế Hoan đều làm thịt rồi để ông ăn, nhưng ông vẫn cứ như một quả bóng khí bị thủng, càng ngày càng khô quắt. Vảy cứng trên người con quái vật sừng dê trong mơ kia... Đã có hơn một nửa biến thành màu trắng xám.

Thế nên một ngày nọ, khi lại lần nữa gặp được A Cẩn ở chỗ làm, Kế Hoan bất ngờ hỏi y một câu:

"Kallas... có ăn được thịt lợn với thịt bò không?"

Câu hỏi này của cậu hiếm thấy khiến A Cẩn ngây người, sau đó, Kế Hoan liền nhìn thấy A Cẩn cười: "Sao mà được chứ? Kallas là ma vật bậc trung, những sinh vật cấp thấp như lợn bò sao có tác dụng với chúng được chứ? Những thứ máu thịt thấp kém đó chỉ đủ để kích thích vị giác của chúng, làm chúng càng khát máu tàn bạo hơn thôi..."

Kế Hoan sửng sốt.

Thế nên ngày hôm sau, cậu ngừng hành vi hầm thịt xa xỉ mỗi sáng lại, nấu một nồi cháo đậu đỏ, chỉ dùng đậu đỏ và gạo trắng, sau đó bỏ thêm một chút máu của mình mà thôi.

Hết chương 32

Tác giả có lời muốn nói:

^^

Tiểu Hoa, là một người rất tàn nhẫn đó.

Thế nên ngày hôm sau, cậu ngừng hành vi hầm thịt xa xỉ mỗi sáng lại, nấu một nồi cháo đậu đỏ, chỉ dùng đậu đỏ và gạo trắng, sau đó bỏ thêm một chút máu của mình mà thôi.

Chương 33: A Cẩn nhận được thẻ người tốt

Ông nội hai mắt đục ngầu vô thần sớm không thấy rõ nhìn về phía Kế Hoan, nói thế nào ông cũng không chịu ăn cháo.

"Nội, sao ông không ăn?" Kế Hoan ung dung ăn một muỗng cháo có máu của mình như chẳng việc gì.

"Không ăn! Không ăn! Ông không ăn đấy." Hôm nay ông nội lại bướng bỉnh rồi, mặc cho Kế Hoan khuyên nhủ thế nào cũng không chịu ăn. Cuối cùng Kế Hoan cũng "giận", thoắt cái đứng lên, cậu trực tiếp gỡ băng vải trên cổ tay trái, đưa đến trước mặt ông nội.

"Không ăn cháo thì thôi, cứ trực tiếp uống cái này đi." Một miệng vết thương ngay ngắn gọn ghẽ hiện ra trên cổ tay trái của Kế Hoan, vết thương rất mới, còn chưa khép miệng, ngay thời khắc Kế Hoan tháo băng vải xuống, liền chảy ra một đường máu đỏ.

Mùi máu... nồng đậm và tươi mới.

Ông nội muốn lùi về sau, nhưng Kế Hoan hoàn toàn không cho ông cơ hội làm vậy, lập tức áp tay mình tới ngay môi ông cụ, Kế Hoan ép ông nội uống máu của chính mình.

"Uống ngon không?" Cuối cùng, cậu còn làm như những lần nấu ra món ăn mới rồi nhờ ông nội nếm thử: dò hỏi ông nội xem có ngon hay là không.

"Tiểu Hoa...... Ăn ngon quá!" Ông nội khóc nói.

Kế Hoan: ...

Tất thảy mọi chuyện đều bị Hắc Đản được ôm trong lòng ngực ông nhìn thấy, giờ thằng bé đã lớn hơn một chút, bắt đầu thích bắt chước người lớn rồi.

Người mà Hắc Đản thích bắt chước nhất là cậu út đó.

Vì thế Hắc Đản cũng vươn cái vuốt be bé ra, kéo râu ông nội để ông cúi xuống, ông nội bị hành động của thằng bé biến thành hòa thượng sờ mãi không thấy tóc (không hiểu ra làm sao), khó khăn lắm mới hiểu ý nó, mới liếm hai cái lên móng vuốt bé bé kia, sau đó ông nội liền khóc rống:

"Hắc Đản cũng ngon! Ngon hơn cả cậu con..."

Sau đó Hắc Đản liền cười hưu hưu.

Dọn dẹp bàn ăn xong, Kế Hoan liền xách cặp sách đi học, ông nội ôm Hắc Đản "ăn rất ngon" cùng tiễn cậu đi học.

Đây là hai người quan trọng nhất đời cậu —— lúc nhìn Hắc Đản mặt thơ ngây, bị ông nội nắm lấy vuốt nhỏ vẫy vẫy mình, Kế Hoan nói với lòng mình như vậy.

Sau đó cậu nhanh chân chạy về phía xe buýt.

"Buổi sáng tốt lành!" Tài xế xe buýt hôm nay trùng hợp lại là người lái xe tối ấy, nghĩ đến những lời ông khuyên mình hôm đó, Kế Hoan hiếm khi chủ động chào hỏi người khác.

"Buổi sáng tốt lành." Bác tài mặc áo thun rách lười biếng quét mắt đánh giá Kế Hoan mấy lần, thấy bộ dạng tâm trạng rất tốt của cậu, mởi mở miệng hỏi: "Tối ấy về có bị đòn không?"

Sau hôm ấy, vì thời gian biểu của cả hai không trùng nhau, bọn họ đã khuất mặt mấy hôm.

"Không có, ông nội không đánh cháu đâu." Kế Hoan hiếm khi lộ ra dáng vẻ của một thiếu niên, đắc chí nói.

Từ nhỏ đến lớn, ông nội chưa từng đánh Kế Hoan, bởi vì "Bé Tiểu Hoa vẫn luôn rất ngoan nha!" Ngược lại thì chị hai Tiểu Hắc, cả ngày leo lên nóc nhà lật ngói, chuyện gì quậy phá cũng muốn thử, từ bé đến lớn nhận không ít chổi lông gà của nội, khiến cho ông luôn cảm thấy bởi vì đặt ngược tên ở nhà, nên Tiểu Hắc với tên mụ con trai còn bướng bỉnh hơn cả con trai, mà Kế Hoan đặt tên con gái ngoan ngoãn như bé gái, ngày ngày đều đi theo ông nội, không đi đâu hết.

Ông nội thương Tiểu Hoa nhất đó!

"Ừ, xem ra ông cháu cậu nói rõ ràng rồi, nói ra thì tốt rồi, đều là người một nhà, chỉ cần nói rõ, chuyện gì mà không vượt qua cơ chứ?" Tài xế – không rõ sự tình – tỏ ra già dặn mà cảm khái.

Kế Hoan cũng gật gật đầu, khóe miệng khẽ nhếch: "Vâng, đều là người một nhà, cái gì cũng sẽ trôi đi."

Sau khi biết được thân phận thật của ông nội, Kế Hoan không những không hề sợ hãi xa cách, ngược lại thì, thái độ sống của cậu càng trở nên nghiêm túc.

Thức trà A Cẩn mang đến hôm nay là trà Tử Duẩn*, nhưng người pha trà hôm nay không phải y mà là Kế Hoan. Trước đây từng nhìn mấy lần, Kế Hoan đã học được đại khái cách pha trà rồi.

*Một loại trà có từ đời Đường

Mà trong lúc Kế Hoan pha trà, A Cẩn cầm một cuốn sách bài tập trong tay – đó là sách bài tập của Kế Hoan, hiện giờ thi thoảng Kế Hoan gặp những bài tập khó giải ra, cậu sẽ nhờ A Cẩn gúp đỡ.

Nhưng mà cậu cũng không hề nhờ không, Kế Hoan sẽ mang cho A Cẩn vài món quà từ ngoài vào. Tặng quà đương nhiên phải tặng mấy thứ "gãi đúng chỗ ngứa", nhưng mãi đến bây giờ, về sở thích của A Cẩn, Kế Hoan chỉ biết được một mục đầu tiên là "uống trà", nhưng mà trà ngon thì phải cần có cách thức mới mua được, cậu không nghĩ mình có thể mua được thứ trà ngon hơn tốt hơn những loại trà A Cẩn đem đến, nên đành đi lối tắt.

Nghe theo kiến nghị của Vương Tiểu Xuyên, Kế Hoan bắt đầu tặng CD cho A Cẩn.

Đều là CD của các nghệ nhân nổi tiếng hiện thời, dựa theo cách nói của Vương Tiểu Xuyên thì, hầu hết mọi người đều thích nghe nhạc, tuy rằng không xác định được là thích nghe nhạc của ai, nhưng mà tặng nhiều, tất có cái y thích.

Kế Hoan tán thành cách nói của Vương Tiểu Xuyên, cũng đúng, ngay người không để tâm đến các xu hướng như mình, mà còn có ca sĩ ưa thích đấy, tỷ như Tống X Anh, nhạc của cô nghe rất không tồi đó!

Vương Tiểu Xuyên: Này... Đó ca sĩ nổi tiếng mấy thập niên trước rồi.

Thế nên A Cẩn liền liên tiếp nhận được CD do Kế Hoan tặng, nhưng không phải khi nào cậu cũng tặng CD, Kế Hoan còn tặng những thứ khác, đều không đáng giá là bao, nhưng lại là những thứ giới trẻ bây giờ rất thích, suy xét đến thân phận "tốt nghiệp đại học thực thực hư hư" của A Cẩn, cậu còn nghiên cứu với Vương Tiểu Xuyên hồi lâu về sở thích của sinh viên ra trường, thế nên những thứ A Cẩn nhận được lại càng thêm hỗn tạp.

Thậm chí A Cẩn còn nhận được tạp chí ảnh mỹ nữ từ Kế Hoan.

Khụ khụ!

Không hề biểu hiện ra chút gì không hài lòng, y đều vui lòng nhận lấy.

"Cảm giác... như dạo này cậu rất hăng hái." Uống trà Kế Hoan pha, A Cẩn thuận tiện đưa lại cuốn bài tập đã viết xong cách giải cho Kế Hoan.

"Ừ, bị anh nhìn ra rồi sao?" Đôi mắt đen nhánh của thiếu niên nhìn lướt qua mặt y, sau đó lại cúi đầu xem bài giải.

Hiếm lạ, thật sự là chuyện rất hiếm gặp.

Lúc mình đang ngồi trước mặt, mà lại có người không nhìn mình, toàn bộ lực chú ý đều đặt lên thứ khác.

Uống trà, A Cẩn nhìn Kế Hoan đang cúi đầu nghiên cứu các bước giải đề.

Tầm mắt lơ đãng nhìn xuống phía dưới, thi thấy cánh tay quấn đầy băng vải của đối phương, y không hề hé răng.

"Tôi, định thi vào đại học Kinh Hoa, nhất định phải thi đậu." Nhìn kĩ các bước giải đề một lần, lúc Kế Hoan lại ngẩng đầu lên, cậu nói như vậy.

"Tôi muốn làm ông nội vui lên một chút, ông nội vẫn muốn tôi thi đậu trường ấy, đó là nguyện vọng lớn nhất của ông." Khóe miệng cứng đờ kia cong cong, ngay sau đó Kế Hoan phát hiện trà trong tách của A Cẩn đã cạn, vội vàng châm cho y một tách nữa.

Nhìn thiếu niên đang nghiêm túc châm trà cho mình, khóe miệng A Cẩn gợi lên một nụ cười.

Thú vị, thực sự là thú vị ——

Quả là, đã lâu không gặp được một con người thú vị như thế!

Bị một con Kallas nuôi lớn, giờ lại thu dưỡng một con ma vật sơ sinh cấp thấp, nếu như dưới tình huống không biết gì về ma vật nên mới đưa ra quyết định "sai lầm" thì thôi, sau khi y "không cẩn thận" làm lộ thân phận ma vật, y còn cho rằng hôm sau mình sẽ không nhìn thấy thiếu niên này nữa, ai ngờ đối phương vẫn trước sau như một đến đây!

Không những thế, con non loài người này còn tự cho là không làm người ta để ý mà dò hỏi thực đơn của Kallas, sau khi phát hiện máu thịt của súc vật thông thường không thể thõa mãn đối phương, thậm chí còn tự mình lấy máu nuôi nấng con Kallas đói khát nọ!

Nụ cười trên khóe miệng chẳng hề thay đổi, A Cẩn mềm giọng nói: "Nguyện vọng lớn nhất của ông nội cậu là cậu thi đậu đại học Kinh Hoa ư?"

Một con Kallas, mà có nguyện vọng lớn nhất là để một con người thi đậu đại học à?

Đùa gì vậy?

Nguyện vọng của Kallas không phải là nạn đói, tai họa, chiến tranh hay sao?

Đối với một con Kallas mà nói, đó là thời đại tốt nhất để nó tận tình thỏa mãn cơn thèm ăn.

Ai ngờ Kế Hoan cũng cười: "Ừ, ông nội ban đầu muốn cho Hai thi, nhưng chị ấy học không tốt nên không đậu, giờ chỉ còn tôi thi, chờ đến lúc tôi đậu đại học Kinh Hoa, sẽ mang nội đến kinh đô."

Cạnh kinh đô cũng có suối nước nóng, đến lúc đó mình thuê nhà ở chỗ có suối nước nóng, ban ngày đi học, buổi tối làm công, cả nhà tiếp tục sống bên nhau, nghe nói việc học ở trường đại học nhẹ nhàng hơn cấp ba rất nhiều, cuộc sống lúc đó hẳn sẽ tiện hơn, phía trước sợ tốn tiền, sợ xa nhà, là do mình nghĩ chưa thông.

"A Cẩn, tối rất vui khi biết anh, trong khoảng thời gian này...... tôi học được rất nhiều thứ từ anh, nếu...... Nếu như tôi thực sự đậu Kinh Hoa, anh có bằng lòng đến nhà tôi chơi không?" Cúi đầu sửa chữa hiệu số một chốc, đến lúc ngẩng đầu lên lại, sắc mặt Kế Hoan bỗng treo lên một chút ngượng ngùng.

Đây là lần đầu tiên trong đời cậu mời người khác đến nhà.

Cậu đã hạ quyết tâm, lấy cuộc thi lần này làm thời hạn, nếu như thi đậu, cậu sẽ mời A Cẩn và Vương Tiểu Xuyên đến nhà mình chơi, thuận tiện để ông nội gặp bạn mình. Tuy thời gian quen biết chưa lâu, nhưng Kế Hoan thật lòng cảm kích những người bạn này.

Vương Tiểu Xuyên giúp đỡ mình rất nhiều trong việc nuôi nấng Hắc Đản, ngoài ra, cậu ta là một người rất thẳng thắn, nếu thấy Hắc Đản mà sợ quá... cậu sẽ cẩn thận giải thích cho cậu ta, nếu thật sự không thể đón nhận thì cậu sẽ mang ông nội và Hắc Đản đi ngay, sau đó không bao giờ đã trở lại.

Mà A Cẩn, tuy rằng tới giờ mình vẫn không biết nhà của A Cẩn trông thế nào, nhưng anh ta đã giúp mình rất nhiều trong học tập, còn việc A Cẩn thấy ông nội và Hắc Đản có sợ hãi hay không thì... Kế Hoan không hề nghĩ đến khả năng ấy.

Nhất định là A Cẩn biết gì đó, lần trước anh ta nhắc đến loài ác ma kia với mình... Anh ta, cố ý đúng không?

Đúng rồi, sau đó Kế Hoan lại tự hỏi một lúc, liền cảm thấy những lời ngày đó A Cẩn nói không phải là bắn tên không đích, nhất định là anh ta phát hiện bên người mình có dấu hiệu xuất hiện của loài ma vật hung ác như Kallas mới cố ý nhắc nhở mình, đúng chứ?

Đôi mắt đen thẳng thắn chân thành nhìn A Cẩn, rốt cuộc Kế Hoan cũng nói ra những lời vẫn luôn muốn nói:

"A Cẩn, cám ơn anh, anh đúng là một người dịu dàng tốt bụng."

Vì thế, sau CD, truyện tranh, tạp chí ảnh thần tượng, A Cẩn lại nhận được một tấm thẻ người tốt từ Kế Hoan.

Dịu dàng... tốt bụng?

Mấy lời này của Kế Hoan vang đi vọng lại trong đầu, một lần lại một lần. Giữa hai người, Kế Hoan là người bước đi trước. Sau khi nói xong câu ấy không bao lâu, thì thời gian tan ca của Kế Hoan cũng đến, quy định ở đây là tan ca phải rời đi ngay, không thể ở lâu, sau khi nhắc nhở A Cẩn cần chú ý thời gian tan ca, Kế Hoan liền xách đồ theo, vội vàng nói tạm biệt.

Chỉ còn lại một mình A Cẩn, y tiếp tục ngồi một mình ở hành lang yên lặng không một bóng người, sau một lúc lâu, y lại cười.

Một nụ cười không hề dịu dàng, không hề giống người tốt.

Hết chương 33

ngọ về rồi :"(((((, lâu quá không edit nên động tới cứ thấy quái quái làm sao ý TT.TT



[... Đây là hai người quan trọng nhất đời cậu...]

[... Y tiếp tục ngồi một mình ở hành lang yên lặng không một bóng người, sau một lúc lâu, y lại cười.

Một nụ cười không hề dịu dàng, không hề giống người tốt.]

Chương 34: Mất tích

"Là người kia à?"

"Người nào?"

"Cao cao gầy gầy, mắt hẹp dài, cái cậu mặc một cái áo ngắn màu trắng đang đi ra ngoài kia kìa."

"Là cậu ta! Chính là cậu ta! Thằng bé gần đây thường nói chuyện cùng thúc tổ chính là cậu ta!"

"Thúc tổ thường xuyên tìm cậu ta nói chuyện! Thường xuyên! Thường xuyên!"

"Điều tra lai lịch của nó chưa?"

"Điều tra rồi, cậu ta......"

Trong khu vườn rộng lớn, đâu đâu cũng là cây cối xanh um tươi tốt, những lùm cây đó cũng là vật ngăn cách tốt nhất, Kế Hoan làm việc ở đây đã một thời gian, nhưng chẳng gặp qua mấy người, dẫu vậy cậu vẫn biết nơi này có người, khi cậu làm việc trong vườn, thường xuyên có cảm giác bị giám thị, nhưng mỗi khi cậu quay lại nhìn, lại không phát hiện được gì.

Mùa thu sắp tới, gió thổi lên một đợt hương cây rừng, tiếng lá cây xào xạc nơi xa nghe cứ như tiếng thì thầm khe khẽ.

Hoàn toàn không hề phát hiện những thứ ấy, Kế Hoan chỉ muốn mau chân về nhà.

Vừa đi, vừa lập bảng kế hoạch: Bây giờ cần bắt đầu cố gắng học tập gấp bội để thi đậu vào trường, chắc là phải ngừng làm thêm lại, sau khi nhận lương tháng này, cậu cần nói với hai người Vương Minh Tình một tiếng là mình không làm nữa, phải rồi, còn phải nói cho A Cẩn một tiếng...

Cậu nghĩ rất đơn giản.

Nhưng mà, ngày hôm sau, khi cậu đi học như mọi hôm, vào tiết thứ hai —— Kế Hoan nhớ rõ ràng đó là một tiết ngữ văn, giọng nói của giáo viên trên bục giản mang khả năng thôi miên quá mạnh mẽ, Kế Hoan lấy bàn tay chống má, mơ màng ngủ.

Sau đó đại khái là cậu thật sự vô tình ngủ quên mất, trong mơ, Kế Hoan thấy Hắc Đản, Hắc Đản bận một cái quần đùi xanh đang ôm một bình sữa, uống hết sức mĩ mãn. Ông nội với cái sừng dê đang dựa vào giường, môi cong lên, khóe miệng còn có một giọt nước miếng, chắc là ông ngủ rồi.

Giấc mơ này cứ quai quái —— Kế Hoan nghĩ.

Suy nghĩ một lát, cậu liền biết tại sao giấc mơ này lại kì quái: Ngày thường cậu rất hiếm khi nằm mơ, đương nhiên, nghe nói con người không thể nào không mơ, cảm giác như bản thân không mơ chỉ là vì mình quên mất đó thôi. Tóm lại trước kia hầu như Kế Hoan sẽ chả có kí ức về những giấc mơ của mình, mãi cho tới khi cậu cùng chia sẻ giấc mơ với Hắc Đản. Nhưng khi cậu dùng chung giấc mơ với thằng bé, trong giấc mơ cậu sẽ hóa thành Hắc Đản, sẽ cảm thụ ý tưởng của Hắc Đản, chia sẻ tầm nhìn với Hắc Đản, và cả thính giác nữa.

Nhưng lần này thì khác.

Kế Hoan có thể nhìn thấy Hắc Đản, cũng có thể nhìn thấy ông nội, không dùng thân phận của Hắc Đản, mà là dùng góc nhìn của chính cậu.

Kế Hoan nhìn thấy Hắc Đản uống một ngụm sữa, nhìn ông nội một cái, sau đó lại uống một ngụm sữa.

Một lúc lâu sau hình như Hắc Đản ngồi mệt rồi, nó liền lăn cái bình đến bên đùi ông nội, thân mình bé bé kia cũng lăn qua, nằm xuống uống i*. Thấy Hắc Đản như thế, Kế Hoan cười, sau đó, dường như vành mắt trắng của Hắc Đản bạch có thể nhìn thấy cậu, thằng bé nghiêm túc nhìn về hướng này, một lát lâu sau thì nó dang hai vuốt be bé về hướng cậu.

*uống sữa, Hắc Đản chưa đọc được chữ sữa nên nói là I (nhớ đoạn sau tác giả có nói thế)

Kế Hoan cũng cười, cậu còn đang định bế Hắc Đản dậy, bỗng nhiên, cậu thấy Hắc Đản bất chợt rụt vuốt về, trong cặp vành mắt trắng ấy đột ngột tràn đầy sợ hãi, cái miệng nhỏ màu đỏ kia hé ra, Kế Hoan nghe thấy Hắc Đản phát ra một tiếng khóc cực kì chói tai.

Hoàn toàn khác với những tiếng khóc mọi khi, đó là thứ âm thanh hoàn toàn có thể làm thủng màng nhĩ Kế Hoan!

Cùng lúc đó, Kế Hoan nghe thấy một tiếng gầm rú rất lớn truyền lại từ đằng sau, cậu đột nhiên xoay người sang! Khi nhìn rõ đằng sau là một con quái thú cực kì dữ tợn, Kế Hoan sợ đến ngây người ——

"Ông nội!" Kế Hoan la lên một tiếng, giật mình tỉnh dậy.

"Kế Hoan, em rống cái gì trong giờ học thế!" Nhíu mày, giáo viên ngữ văn khó chịu nhìn cậu. Thái độ của ông đối với Kế Hoan không như những giáo viên khác, giáo viên khác chỉ cần thành tích của Kế Hoan tốt, thì sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua thái độ của cậu trong giờ học, nhưng mà giáo viên ngữ văn (trời sinh nghiêm khắc) lại không hề nghĩ vậy, đồng ý là thành tích môn văn của Kế Hoan rất tốt, nhưng nó không đồng nghĩa với việc ông sẽ nhìn cậu bằng một con mắt khác.

Đột nhiên nhìn về phía nhà mình, không hề trả lời câu hỏi của giáo viên, ngay sau đó Kế Hoan làm ra một động tác mà không ai lường được:

Đẩy bàn ra, thế mà cậu ta lại nhấc chân chạy mất!

Sách giáo khoa trong tay thầy ngữ văn rớt xuống đất, bước nhanh ra khỏi phòng khọc, ông rượt theo Kế Hoan! Mắt thấy mọi việc không ổn, Vương Tiểu Xuyên cũng lập tức chạy theo hai người, kết quả là các học sinh còn lại trong phòng, hoặc là muốn ra ngoài xem trò hay, hoặc là muốn đi tìm giáo viên khác... Tón lại thì trong vòng một phút đồng hồ, tất cả học sinh lớp này đều chạy ra khỏi phòng.

Sau đó, bọn họ liền trở thành học sinh của cái lớp duy nhất may mắn còn đủ sĩ số.

Khoảng tầm ba phút sau khi bọn họ chạy ra khỏi lớp, cũng là lúc thầy ngữ văn tóm lấy cổ áo Kế Hoan đồng thời là lúc Vương Tiểu Xuyên lao ra ngoài kéo góc áo sơ mi của ông ——

Dãy phòng học đằng sau họ bỗng chốc nứt ra một vết nứt rất lớn, từ trung tâm, dãy phòng bị vỡ ra làm hai nửa. Theo tiếng thét hoảng loạn của những học sinh trong dãy nhà, một tai nạn khủng khiếp đã xảy đến.

Động đất.

Thị trấn Bát Đức là một vùng rất nhỏ, dù là có suối nước nóng, nhưng nghe đồn còn có núi lửa ngầm, thế nhưng mấy trăm năm trở lại đây, nơi này vẫn gió êm sóng lặn, dù là động đất hay là núi lửa phun trào... đều chưa từng xảy ra. Mà cũng vì chưa từng xảy ra, cho nên cấp bậc phòng chấn động của các công trình kiến trúc cũng không cao, thế nên chỉ cần xảy ra tai họa, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.

Cũng may là cấp động đất ở trấn trên cũng không cao, nghe nói nơi nghiêm trọng nhất là một vùng núi nào đó ở núi Bát Đức, có một ngọn núi sạt lở hoàn toàn. Không phải ở hướng viện điều dưỡng chật chội những người, mà là ở phía hẻo lánh ít người đặt chân đến. Đối với đại đa số người ở thị trấn Bát Đức mà nói, đây là "trong cái rủi có cái may".

Nhưng với Kế Hoan mà nói ——

"Kế Hoan..." Vương Tiểu Xuyên lo lắng nhìn cậu.

Nơi bị động đất mạnh nhất, khu núi đồi bị hư hao nghiêm trọng nhất, là nhà của Kế Hoan.

Tất cả bọn họ hiện đều đang ở trong sân thể dục của trường, đây là khoảng sân mới xây, vừa rắn chắc vừa rộng rãi, cũng là nơi an toàn nhất trên thị trấn vào lúc này. Đám học sinh bắt buộc phải ở đây, không ít dân trên trấn cũng được đưa vào.

Tầm mắt các bạn học trong lớp đều lơ đãng dừng lại trên người Kế Hoan, không ít người tới lúc này vẫn kinh hồn bất định, nhưng trong lòng mọi người đều hiểu rõ: nếu không do Kế Hoan đột ngột chạy ra ngoài, dẫn đến mọi người cũng theo sau, thì sợ rằng...

Lúc xảy ra động đất đa số học sinh đều học trong lớp, sĩ số mỗi lớp đều rất đông, cửa ra thì vừa nhỏ vừa hẹp, rất nhiều người không chạy thoát, bị thương coi như là may rồi, vì rất nhiều người đã chết trong trận động đất. Nếu không chết do cơn động đất, thì cũng chết vì chen lấn dẫm đạp nhau.

Làm tâm điểm của mọi ánh nhìn, kế hoàn hoàn toàn không định giải thích. Cậu chỉ nhìn quét đám người ra ra vào vào sân một lần lại một lần, mãi đến khi nhìn thấy một hàng người mặc quần áo nhân viên cứu hộ, cậu cũng không nhịn được nữa, thả người nhảy qua hàng rào phòng hộ, chạy về phía bọn họ.

"Chào anh, lúc nãy tôi có hỏi thăm anh, xin hỏi anh có tìm thấy ông nội tôi với... với một đứa bé sắp tròn một tuổi hay không?" Ngay nháy mắt phát giác động đất xảy đến, Kế Hoan liền hấp tấp muốn chạy về nhà, nhưng giáo viên ngữ văn và mấy nhân viên cứu hộ cùng ngăn cậu lại, để trấn an cậu, bọn họ nói nếu có tin tức từ bên kia, sẽ lập tức đến thông báo cho Kế Hoan.

Mà đội cứu hộ trước mắt cũng là nhóm người đã hứa với cậu.

"Không, không có." Nhìn thiếu niên với vẻ mặt tái nhợt, tổ trưởng nhóm cứu hộ tuy có chút không đành, nhưng vẫn nói cho cậu nghe kết quả thăm dò được: "Tình hình bên kia quá nghiêm trọng, không phải là chỗ mà những nhân viên cứu hộ tầm tôi có thể đi vào, đã phái một nhóm khác vào trong."

Cứ đắn đo mãi, cuối cùng anh ta vẫn nói ra cái từ "tình hình nghiêm trọng" ấy, tuy nếu như bình thường bọn họ sẽ nói giảm nói tránh bớt để trấn an người gặp tai họa, nhưng mà thiếu niên trước mắt...

Tuy rằng tuổi không lớn, nhưng đây lại là một đứa trẻ mạnh mẽ, so với những từ ngữ trấn an dối trá kia, cậu ta càng hi vọng có thể nghe được lời thật.

Cậu ta thừa nhận được.

Không biết tại sao, ngay khoảnh khắc nhìn vào hai mắt của thiếu niên, vị nhân viên làm cứu hộ hơn ba mươi năm này nghĩ như vậy.

"Nhưng mà không có tin tức gì cũng tốt, cậu cứ chăm sóc bản thân cẩn thận, tôi nhớ cậu rồi, khi nào có tin tôi sẽ tới tìm cậu, nên cậu đừng đi lung tung." Vỗ vỗ vai thiếu niên, ngay sau đó nhân viên cứu hộ mang đội viên của mình đi ra ngoài.

Kế Hoan đứng ngẩn ra ở đó, một lúc lâu sau Vương Tiểu Xuyên mới từ phía sau bước đến, nhẹ nhàng kéo cậu vào góc nghỉ ngơi.

Quen biết Kế Hoan lâu như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên Vương Tiểu Xuyên thấy một Kế Hoan như thế. Cậu ta nghĩ rằng Kế Hoan sẽ bỏ ăn bỏ uống một đoạn thời gian, còn chuẩn bị sẵn những lời khuyên, nhưng Kế Hoan lại ăn ngấu nghiến thức ăn cứu viện đưa tới, sau đó ngồi trong góc, ôm đầu gối nặng nề ngủ.

Hắc Đản, Hắc Đản, con với nội đang ở đâu? Mau đến đây với cậu...

Kế Hoan muốn đi vào giấc mơ của Hắc Đản, thông qua giấc mơ của nó mà tìm ra cả hai. Nhưng mà, lúc này cậu đã định sẵn là phải thất vọng rồi.

Đã rất lâu rồi Hắc Đản không dám ngủ.

Nằm ở dưới thân mình của ông nội, Hắc Đản không dám hé ra một tiếng nào, cũng không dám khóc.

Ông nội đang ở trên người thằng bé, hơi thở mỏng manh.

Lại một lát sau, Hắc Đản thấy hơi đói bụng.

Hắc Đản lặng lẽ hút hút núm vú cao su, nhưng mà bình sữa lại trống trơn, không có lấy một giọt sữa. Vốn còn lại hơn nửa bình, nhưng vì thói quen cứ sợ hãi liền hút hút núm vú cao su của thằng bé, mà lúc này một giọt sữa cũng không còn.

Miệng ngậm núm vú cao su, Hắc Đản trừng trừng cặp vành mắt trắng, cùng ông nội lẩn mình trong bóng tối, Hắc Đản yên lặng nhìn mọi việc đang diễn ra xung quanh.

Mấy con quái thú to lớn gào rống, bên cạnh còn có rất nhiều người, những người đó chia làm vài tổ, mỗi tổ vây quanh một con quái thú, đang kéo quái thú vào những cái lồng sắt đã chuẩn bị sẵn sàng. Trong đó có một con quái thú đặc biệt lớn, mỗi khi nó giãy dụa, quanh thân liền có một đợt đất rung núi chuyển.

Nếu lúc này Kế Hoan có thể cùng chia sẻ tầm nhìn với Hắc Đản, cậu nhất định sẽ nhận ra con quái thú này chính là con mình thấy trong mơ!

Hắc Đản bản năng không rên một tiếng.

Bản tính của thằng bé vốn vô cùng an tĩnh, nếu Kế Hoan và ông nội không chủ động nói chuyện với nó, nó sẽ cứ an an tĩnh tĩnh như vậy mãi.

Khi Hắc Đản không nói năng gì, sự tồn tại của nó sẽ trở nên vô cùng yếu ớt, nếu không nhìn kĩ, thì sẽ rất khó phát hiện ra nó.

Cũng không rõ đây có phải là bản năng tự vệ của ma vật sơ sinh hay không nữa.

Đáng tiếc, khả năng tự vệ của nó vẫn chưa đủ mạnh, giữa đám người đang thu thập những con ma vật to lớn kia, bỗng có một gã đàn ông quay đầu qua, cẩn thận nhìn về phía chỗ tối nơi Hắc Đản và ông nội đang trốn một lát, sau đó bỗng nhiên vươn tay chỉ sang đây:

"Bên này còn có một con ma vật cấp A, bắt nó lại đây."

Hết chương 34

Chuẩn bị hứng sóng gió đi nào, đây là phần khiến mình quyết tâm đào hố đấy T.T

Kế Hoan muốn đi vào giấc mơ của Hắc Đản, thông qua giấc mơ của nó mà tìm ra cả hai. Nhưng mà, lúc này cậu đã định sẵn là phải thất vọng rồi.

Đã rất lâu rồi Hắc Đản không dám ngủ.

Chương 35: Thức ăn gia súc

Con quái thú xám trắng có sừng, cứ thế bị một đám người kéo ra khỏi đống đổ nát. Lúc mọi người vừa cầm dây trói tròng lên cổ nó, từ trong miệng quái thú bỗng phát ra một tiếng hí vang với tần suất cực cao! Đó là một tiếng hí vô cùng thê lương.

Có vài người đánh rơi cả dây thừng trong tay, cũng may đối phương chỉ kêu một tiếng rồi nằm đó không nhúc nhích. Đầu to rũ xuống, nhìn qua gần như là đã chết. Cũng vì nó an tĩnh như thế, mà mấy nhân viên phụ trách bắt giữ mới nhìn thấy được bộ dạng của nó.

Lúc thấy rõ khuôn mặt thật của quái thú kia, dù là hiểu biết rộng rãi như đám "nhân viên cứu hộ" này cũng phải hoảng sợ:

Đó là một loài quái vật bọn họ chưa bao giờ gặp, diện mạo cực kỳ đáng sợ! Cái mồm cực lớn kia đang há rộng hết mức, lộ ra hàm răng như lớp lớp dao nhỏ! Con quái vật này còn có lớp vảy màu xám trắng giống như hàm răng của nó! Rõ ràng có tứ chi như một người thường, nhưng mà toàn thân trên dưới không có nơi nào giống con người cả, những nơi không có vảy trên người nó còn mọc ra lông tóc cực dài...

"Được đấy! Thứ này vừa thấy đã biết là ăn thịt......" Nhân viên cứu hộ túm lấy con quái vật kia chậc chậc lưỡi, gã hếch hếch cằm, ý bảo đồng nghiệp nhìn miệng con quái vật kia: Trong răng toàn là máu và vảy, không hề nghi ngờ, nó vừa trải qua một trận ác đấu.

Bọn họ vừa thấp giọng trò chuyện, vừa kéo con quái vật này về hướng lồng sắt. Lúc đi qua đội trưởng của bọn họ, mấy người đang kéo ngừng lại một chút.

Quái vật không thể nhốt lung tung, nơi cụ thể để nhốt từng con quái vật cũng cần đội trưởng của họ sắp xếp.

Tên cầm đầu rũ mắt nhìn con quái thú sừng dê chật vật kia, tầm mắt dừng lại trên lớp vảy xám trắng và mấy cái răng gãy của nó đặc biệt lâu, sau đó mới lên tiếng:

"Kéo nó đến cái lồng cuối cùng bên phải đi."

"Được."

Con quái thú màu xám trắng liền bị nhốt cùng với vài con quái thú nhỏ vào cái lồng cuối cùng bên phải. Trong quá trình kéo, lớp vảy xám như xương bị bong ra, máu ở miệng vết thương vốn đã khô lại lần nữa chảy ra, để lại một vết ướt thật dài trên quãng đường kéo đi.

Cánh quạt trực thăng làm nổi lên một trận cuồng phong, vết ướt trên mặt đất mau chóng bị hong khô, biến thành thứ bụi đen li ti bay xuống, cuối cùng biến mất không dấu vết.

Thân thể be bé của Hắc Đản bám chặt vào lớp lông dưới cổ ông nội, như một cái bóng phủ ở đó.

Khi nãy đám người kéo quái thú nghe được một tiếng hí vang, tất cả đều cho đó là tiếng rên siết hấp hối của quái thú, nhưng mà không phải.

Đó là ông nội đang nói chuyện với Hắc Đản đấy...

"Hắc Đản mau bò nha! Mau mau trốn đi! Ngoan ngoãn nấp trong tối, chờ cậu con về!" Ngay khoảnh khắc đối diện với ánh mắt của con người kia, nội đã biết bản thân không thể chạy thoát, lúc đám người đó cầm dây thừng chuyên dụng tiếp cận mình, ông dùng hết tất cả sức lực cuối cùng của mình, ném văng Hắc Đản đang nấp dưới người mình ra ngoài.

Hắc Đản lúc này đã biết bò, nếu mà tranh thủ thời gian bò đi, nhất định sẽ tránh được việc bị đám người kia giam cầm!

Nhưng mà Hắc Đản không hiểu.

Lời người lớn nói với Hắc Đản, thằng bé chỉ có thể liên hệ đến mấy thứ nó vẫn thường thấy, đó cũng là những từ mà nó hay gặp nhất:

Tỷ như "Uống i", ông nội rất thích dùng từ này dỗ Hắc Đản, nhưng mà cậu út nó lại thấy buồn nôn quá nên chẳng nói ra miệng được.

Hắc Đản còn nghe hiểu được từ "bình sữa", ngoài ra, còn có "Đản đản".

"Đản Đản" có hai cái ý, một là "trứng trứng" mà Hắc Đản thích ăn nhất, ý khác là chỉ chính thằng bé nha!

Ông nội vẫn hay gọi nó là "Hắc Đản Đản".

Những lúc không có ai, thỉnh thoảng cậu nó cũng gọi vậy.

Hắc Đản cũng nghe hiểu từ "bánh quy bé" nữa! Bánh quy thơm quá nha! Mỗi lần Hắc Đản ăn đều có thể ăn rất nhiều!

...

Hắc Đản đã có thể nghe hiểu rất nhiều từ, nhưng những lời nội vừa nói thằng bé đều không hiểu.

Tiếng ông nội hí vang làm người khác nghe sợ, vào tai Hắc Đản lại chả khác mọi khi là mấy.

Hắc Đản chẳng sợ chút nào.

Vì thế, sau khi bị ông nội ném khỏi cái bụng ấm áp, Hắc Đản ngây người ba giây, thực mau sau đó, nó lại nhanh chóng bò đến.

Hắc Đản giấu mình ở dưới cổ ông nội, thế nên ông nội chẳng dám ngọ nguậy gì nữa, mặc cho những kẻ kia nhốt mình vào một nhà giam thật lớn, rắc một tiếng, bốn phía tối đen.

Sau một hồi xóc nảy lên xuống, chẳng rõ đã đi qua bao nhiêu nơi, rốt cuộc thì cái lồng sắt nhốt Hắc Đản và ông nội cũng tiếp đất một lần nữa.

"Ma vật trong cái lồng này phải xử lý sao đây?" Là một giọng nam hơi thô.

"Nhốt vào khu cất chứa thức ăn gia súc đi, ba ma vật này đều trọng thương, sống không được." Giọng còn lại trả lời.

Vì thế, lồng sắt vừa được đặt xuống đất lại bị nâng lên, sau một hồi quanh co lòng vòng, cửa lồng mở ra.

Hai con ma vật khác trong lồng bị kéo ra trước, sau khi chúng nó bị lôi ra ngoài, trong lồng chỉ còn lại ông nội.

Người ở đây dùng một loại máy kéo đồ để di chuyển ma vật, mòn mỏi suốt quãng đường đi, giờ ông nội chẳng còn tí sức lực nào cả, ông thậm chí chẳng còn sức để rụt cổ rồi che giấu Hắc Đản dưới cổ mình nữa, thế cho nên, khi người chịu rách nhiệm "phân loại" vừa xê dịch ông nội, Hắc Đản – vẫn luôn trốn ở cổ ông – liền rơi ra.

Trong phòng rất tối, con ma vật rơi ra bé tí teo, nhìn qua cứ như là một đám sương đen.

"Không phải nói ba con à? Sao lại có con thứ tư?" Người nọ leo xuống khỏi cái máy, tóm lấy ma vật nhỏ nằm trên đất nhìn nhìn: "Ma vật sơ sinh cấp thấp? Xùy ——"

Động tác của hắn có chút thô lỗ, thình lình bị xách lên, Hắc Đản không kịp nắm chặt lấy bình sữa trong vuốt.

Bình sữa xanh biếc của thằng bé lăn vào một góc.

"Bình sữa? Thứ ấy lại ở đâu ra thế chứ?" Nhìn lướt một vòng, không muốn gây chuyện thị phi, người nọ khom lưng nhặt bình sữa lên, sau đó ném nó vào đống rác bên cạnh.

Mấy thứ "thức ăn gia súc hoang dã" bắt từ bên ngoài về thường sẽ mang theo một vài món đồ vô dụng, ném đi là được.

Tiếp theo, hắn lại nhìn thoáng qua Hắc Đản, bé như vậy...

Ngay sau đó người nọ ném Hắc Đản lên trên người mấy con ma vật kéo ra trước đó, ngay nháy mắt bị quẳng ra ngoài, Hắc Đản chuẩn xác tìm được con ma vật có tầng vảy màu xám trắng trong ba con ma vật kia, móng vuốt nho nhỏ nắm chặt lấy vảy của ông nội, Hắc Đản vẫn không nhúc nhích.

Cặp vành mắt trắng mở ra to tròn, ngốc ngốc nhìn chằm chằm về nơi người nọ mới ném bình sữa.

Sau đó...

Bình sữa của Hắc Đản liền càng ngày càng cách xa khỏi thằng bé.

Một lần nữa ngồi lên máy kéo, người nọ nặng nề ném ba con ma vật vào trong phòng.

Trong căn phòng tối tăm dần hiện ra những chấm sáng, trong bóng đêm, trông như những cái bóng đèn.

Đó là đôi mắt của bầy ma vật đang lẩn mình trong đêm.

Nơi này là khu cất trữ thức ăn gia súc ——

Trên thế giới này, ngoại trừ những "tồn tại" mà con người nhìn thấy được, còn có sự "tồn tại" mà loài người không thể nhìn bằng mắt thường.

"Nhìn không thấy", không đại biểu cho "không tồn tại".

Bất luận là thiên sứ và ác ma của người phương Tây, hay thần tiên và lệ quỷ trong miệng người phương Đông, trong những tháng năm trước kia, loài người bằng nhiều cách đã vô ý ghi chép lại dấu vết minh chứng rằng loại tồn tại ấy đã từng xuất hiện.

Mãi cho tới hôm nay, bọn chúng vẫn cứ tồn tại.

Hiện giờ, có người gọi thứ tồn tại mà con người không thể nhìn thấy được ấy, là "Ma vật".

Khu cất trữ thức ăn gia súc, nghĩa cũng như tên, chính là nơi tồn trữ thức ăn gia súc, thức ăn gia súc ở đây dùng để bón cho ma vật, mà thức ăn gia súc, cũng đồng dạng là ma vật.

Thể nào cũng sẽ có người thấy được "Ma vật", mà có thể nhìn thấy đồng nghĩa với việc có thể bị bắt đi.

Thế mới có toàn bộ đám ma vật ở khu dự trữ thức ăn gia súc này.

Đây là một khu dự trữ rất lớn, không có chút đèn nào, đâu đâu cũng là bóng tối mà ma vật thích nhất. Chúng nó là thức ăn gia súc, là thức ăn dành cho những ma vật càng cao cấp hơn ở ngoài kia, đồng thời, cũng là thức ăn cho những con ma vật khác trong khu này.

Những ma vật ở đây đều không bị khóa, việc đến lúc đói khát sẽ phát sinh chuyện "ăn lẫn nhau" cũng ở trong phạm vi cho phép của nhân viên chăn nuôi. Những thứ thức ăn gia súc hoang dại như thế này thường xuyên được thêm vào, đa số là bị bắt vào khi đang trong tình trạng bị thương, dưới tình huống này, ném vào trong để đám thức ăn gia súc khác ăn, vừa kinh tế vừa thực dụng.

Hơn nữa đây còn là một cách thức chọn lựa ra "thức ăn gia súc tốt".

Bản thân thức ăn gia súc càng mạnh mẽ, thì chất dinh dưỡng mà máu thịt chúng cung cấp cũng càng nhiều.

Đây là một khu chứa đựng thức ăn gia súc sơ đẳng, bên trong là một ít ma vật sơ cấp, mà ném ba con ma vật trọng thương này vào đây thật ra cũng vì có ý muốn thêm cơm cho mấy con ma vật sơ cấp kia. Nếu thường xuyên ăn được "thức ăn tốt", ma vật cấp thấp cũng có khả năng thăng cấp.

"Mấy đứa, ăn cơm! Hôm nay có món ngon nha ~" vui vẻ nói một câu với đám ma vật bên trong, sau đó nhân viên chăn nuôi lập tức đóng cửa lại.

Những đốm sáng trong đêm nháy mắt ùa lại gần đám thức ăn gia súc mới bị ném vào! Trong bóng tối, chợt vang lên tiếng hí không thuộc thế giới này ——

Ma vật sừng dê màu xám trắng vốn đã ngất đi, nhưng giờ không biết lấy sức lực từ đâu ra, lúc mấy ma vật cắn người nó để bò lên, nó bỗng dưng gào rống một tiếng thật lớn!

Lập tức có không ít ma vật bị tiếng hí tần số cực cao này chấn động mà rơi xuống dưới, thậm chí có vài con hôn mê ngay tức khắc, ngay sau đó thân thể của chúng bị đám ma vật bên cạnh ập tới, nhanh chóng gặm hết như tằm ăn dâu.

Thế nhưng lại có một con ma vật có thể miễn dịch trước công kích sóng âm của ma vật sừng dê, nó linh hoạt leo lên lớp vảy thô cứng của đối phương, nhanh chóng định bám vào cổ ma vật sừng dê ——

Đôi vành mắt trắng trừng trừng, bóng tối cũng không thể ngăn cản tầm mắt nó, Hắc Đản thấy rõ bộ dáng của quái vật kia.

Móng vuốt bé bé nắm chặt lấy râu của nội, thân mình nho nhỏ của Hắc Đản run run.

Cặp vành mắt trắng to kia xẹp xẹp, Hắc Đản không nhịn được mà tè một chút, nhưng thằng bé không khóc.

Thấy đối phương bỗng há to miệng cạp lại đây, Hắc Đản nắm chặt râu ông nội, nhìn chằm chằm con quái vật kia.

Ngay lúc này, ma vật sừng dê chợt nhúc nhích.

Không biết lấy sức lực từ đâu, miệng nó đột nhiên mở rộng ra, lúc miệng nó há còn to hơn cả thân thể con ma vật lén lút phóng đến đây, ma vật sừng dê vươn ra đằng trước nhanh chóng ngoạm lấy thân hình kẻ xâm lấn, rồi đột nhiên ngậm miệng lại.

Có thứ chất lỏng mạnh mẽ nổ tung ra trước mắt Hắc Đản.

Hết chương 35

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro