36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên thế giới này, ngoại trừ những "tồn tại" mà con người nhìn thấy được, còn có sự "tồn tại" mà loài người không thể nhìn bằng mắt thường.

"Nhìn không thấy", không đại biểu cho "không tồn tại".

Bất luận là thiên sứ và ác ma của người phương Tây, hay thần tiên và lệ quỷ trong miệng người phương Đông, trong những tháng năm trước kia, loài người bằng nhiều cách đã vô ý ghi chép lại dấu vết minh chứng rằng loại tồn tại ấy đã từng xuất hiện.

Mãi cho tới hôm nay, bọn chúng vẫn cứ tồn tại.

Hiện giờ, có người gọi thứ tồn tại mà con người không thể nhìn thấy được ấy, là "Ma vật".

– Ma vương chương 35

Chương 36: Trong bóng tối

Sau khi xé nát thêm mấy con ma vật bò lại đây, xung quanh không còn con ma vật nào dám nhào đến.

Những con ma vật bị xé nát nọ và hai con ma vật bị ném vào cùng ông cháu Hắc Đản liền trở thành đối tượng để bầy ma vật còn lại xâu xé. Trong nửa giờ ngắn ngủi, chúng bị ăn sạch sẽ. Một con ma vật vào cùng đợt với họ hẳn là vẫn chưa chết, nhưng nó trọng thương không nhúc nhích được, nên cứ thế mà bị cắn đến chết.

Dùng chút sức lực cuối cùng mang Hắc Đản nấp vào bóng tối, ông nội nhìn chằm chằm vào cảnh tượng ăn cơm máu me đang diễn ra trong bóng tối, bụng ông cũng réo inh ỏi một hồi.

Hắc Đản liền nâng cái đầu nhỏ lên, duỗi vuốt nhỏ của mình ra cho ông nội.

Bụng bụng kêu = bụng bụng đói, Hắc Đản vẫn hiểu chuyện này, giờ phút này, trong cái móng vuốt be bé màu đen của nó có một quả trứng gà.

Khi nãy không biết thằng bé giấu quả trứng này ở đâu mà vẫn còn giữ lại được. Giương trứng trứng lên cao cao, Hắc Đản ý muốn bảo ông nội ăn.

Ông nội – đã không nói ra tiếng – nhẹ nhàng liếm vỏ trứng một cái, sau đó tiếp tục không nhúc nhích nhìn chằm chằm phía đối diện. Ông bao bọc kĩ Hắc Đản vào giữa hai tay mình.

Thế nên Hắc Đản (tưởng rằng nội đã ngủ) rụt vuốt về, chui ở dưới cổ ông, Hắc Đản cũng đói bụng, thế nên nó cũng rất cẩn thận liếm trứng gà một miếng.

Một miếng, lại một miếng.

Hắc Đản không biết lột trứng gà nha!

Thế nên cũng chỉ có thể liếm.

Tiếng ăn tắt đi rất nhanh, bóng tối lại trở về yên tĩnh. Chung quanh một lần nữa sáng lên những trản "đèn con", nếu lúc này có người từ bên ngoài đi vào, nhìn về phía góc nơi ông nội và Hắc Đản đang ẩn náu, cũng sẽ phát hiện ra rằng trong bóng tối, đôi mắt của ông nội cũng là hai trản đèn trong đêm tối.

Đám ma vật đang giám thị lẫn nhau.

Đây mới là cuộc sống mà bầy ma vật vốn nên có, khi có đồng loại bên cạnh sẽ không bao giờ ngủ, lúc nào cũng cảnh giác, chỉ có thế mới không biến thành thức ăn cho kẻ khác khi đang ngủ.

Ngay từ đầu Hắc Đản cũng không ngủ, nó sẽ trợn tròn mắt nhìn Kế Hoan đăm đăm suốt cả đêm, đây là ý thức phòng bị khắc sâu vào bản năng.

Nhưng mà bây giờ Hắc Đản đã học được cách "ngủ", thói quen của thằng bé bị Kế Hoan điều chỉnh rất có quy luật: sáng thức dậy tầm 6 giờ, ăn sáng, sau đó được ông nội dẫn ra ngoài đi dạo loanh quanh, nhìn trời nhìn đất, móng vuốt be bé kia có khi còn được sờ sờ nước trong con suối. Tầm 9 giờ sáng lại ăn thêm một bữa, sau đó đúng 12 giờ sẽ ăn trưa cùng ông nội, ăn no cái bụng bụng rồi, thằng bé sẽ bắt đầu chơi trên giường ông nội, những ngày có nắng, trên gường ông nội sẽ có ánh mặt trời rất sáng. Chơi chơi rồi Hắc Đản liền ngủ, thằng bé có thói quen ngủ trưa, ông nội cũng sẽ ngủ một lát, ánh mặt trời chiếu lên ông nội và Hắc Đản, ấm cực kì.

Thật sự thì ma vật không hề ghét mặt trời xíu xiu nào, ngược lại, đa phần rất thích ánh nắng.

Trừng đăm đăm đôi vành mắt trắng về phía đối diện, Hắc Đản muốn ngủ, nó nhớ cậu nó, nó còn nhớ con búp bê ếch xanh nho nhỏ của mình.

Người mỗi tối ngủ cùng thằng bé đều là cậu nó, búp bê ếch xanh thì an vị ở đối diện Hắc Đản, cặp mắt trắng tròn của ếch xanh đối diện với Hắc Đản, vành mắt trắng của Hắc Đản thì đối diện với ếch xanh, cứ nhìn chằm chằm nhau như thế, rồi Hắc Đản ngủ mất.

Hắc Đản thật sự ngủ, trong mơ, nó lại trở về cái giường nhỏ của mình, đối diện đặt con búp bê ếch xanh, bỗng nhiên ——

Một con quái vật hình tròn nhào tới từ đuôi giường, đè chặt lên người cậu và Hắc Đản!

Hắc Đản lập tức tỉnh.

Thằng bé thực sự đang bị đè xuống, Hắc Đản theo thói quen định khóc hai tiếng, nhưng mà rất nhanh sau đó nó phát hiện thứ đè lên mình là cái đầu lớn của ông nội, nỗ lực duỗi duỗi thân thể nho nhỏ để tạo ra một khoảng thoái mái hơn cho mình trong không gian nhỏ hẹp, sau đó Hắc Đản phát hiện ra ông nội đã ngủ rồi.

Ma vật sừng dê bị trọng thương kia cuối cùng cũng không chống trụ nổi nữa.

Trước lúc ngất xỉu, ông dùng móng vuốt bảo vệ ở trước ngực mình, đặt Hắc Đản vào nơi an toàn nhất: dù lúc mình đang hôn mê bị ma vật khác ăn mất, đám con nít thân hình nhỏ xinh kia muốn ăn hết một ma vật to lớn thế này hẳn cần một khoảng thời gian, nếu mà may mắn, Hắc Đản có thể trốn thoát.

Nhưng mà... Tiểu Hoa thì sao?

Trong đầu cứ nhớ đến cháu trai và chắt trai, ma vật sừng dê không cam lòng chìm vào bóng tối.

Vươn móng vuốt nhỏ ra, Hắc Đản sờ sờ ông nội, một lúc lâu sau thấy ông nội không có chút phản ứng nào. Thằng bé liền nhẹ nhàng vỗ về ông nội.

Giống như lúc cậu dỗ mình ngủ, nó vỗ nhẹ ông nội.

Sau đó, trong mắt trắng của Hắc Đản đối diện với đám ma vật như hổ rình mồi ngoài kia ——

Thân mình nhỏ run run vài cái, vành mắt trắng xẹp xẹp, chậm rãi, Hắc Đản dường như đã bình tĩnh hơn, móng vuốt nhỏ màu đen níu lấy cánh tay ông nội, thay thế ông nội, đôi mắt thằng bé nhìn chằm chằm ma vật ở đối diện.

Nếu như ngủ ở nhà, Hắc Đản sẽ cùng ngủ với cậu út và ông nội.

Nhưng mà đến lúc ở ngoài, ông nội và cậu nó chẳng bao giờ ngủ, lúc Hắc Đản nhịn không nổi nữa mà đi ngủ, hễ cứ tỉnh lại liền thấy ông nội và cậu đều đang tỉnh, điều này khiến Hắc Đản thấy thật an toàn.

Ma vật sơ sinh bản năng bắt chước hành vi của người lớn, vì thế, nó học được cách "Bảo vệ".

Trong lúc nó còn chưa hiểu hàm nghĩa của từ này, Hắc Đản bản năng làm ra hành vi mang tính "Bảo vệ".

Không chút động tĩnh nào, Hắc Đản chỉ dùng đôi vành mắt trắng nhìn chằm chằm chung quanh.

Mắt của ma vật không nhìn ra tiêu cực, cứ như một cái đèn, phảng phất như đã khóa chặt một mục một tiêu, cũng phảng phất như hết thảy mọi thứ đều nằm trong tầm mắt. Kẻ nào nhắm mắt trước thì kẻ ấy thua.

Hắc Đản trải qua đêm đầu tiên ông nội ngất đi bằng việc đối diện với những kẻ đi săn ngoài kia.

Sau đó, cùng với tiếng ục ục réo lên hết đợt này đến đợt khác, đám ma vật lại đói bụng.

Dư uy của ma vật sừng dê hãy còn ở đó, kèm thêm việc Hắc Đản không hề biếng nhác làm mất cảnh giác, lúc bấy giờ cũng chả còn ma vật nào khác đến đây chọc phá họ, Hắc Đản và ông nội may mắn vượt qua được cuộc đi săn thứ hai.

Hắc Đản lại liếm liếm trứng gà trong móng vuốt, nó càng muốn uống i, nhưng mà, bình sữa xanh biếc của thằng bé đã bị ném đi rồi.

Liếm trứng gà hai liếm, Hắc Đản lại giơ trứng gà ra chạm chạm vào miệng ông nội, ông nội chẳng hề có chút động tĩnh gì là sẽ há mồm, thế nên Hắc Đản tiếp tục cẩn thận giấu trứng gà đi.

Sau đó Hắc Đản tiếp tục tập trung tinh thần nhìn vào quá trình ăn uống của đám ma vật ngoài kia.

Cứ nhìn đăm đăm như vậy, theo tiếng rột roạt vang lên từ bụng ông nội, Hắc Đản gặp được bữa ăn thứ ba của bầy ma vật.

Lúc này đây, may mắn trong đợt săn mồi thứ hai cũng chấm dứt: Có ma vật tiến đến phía bọn họ!

Đó là một con ma vật hình thể không lớn lắm, thân thể hình tròn giấu trong lớp sương đen, không phân biệt đâu là đầu đâu là người, thậm chí chả nhìn thấy được tứ chi của nó, chỉ thấy được trên đỉnh người nó có đôi mắt như ma trơi. Hình thể như vậy khiến nó không thể chiếm ưu thế trong lúc tranh đoạt với đồng loại, nó thậm chí còn chả dám tiến lại gần, bởi vì chỉ cần sơ ý một tí thôi là bản thân sẽ biến thành lương thực của đồng loại.

Nhưng mà nó rất thông minh.

Nó nhớ đến con ma vật sừng dê vẫn nằm yên không nhúc nhích ở bên này.

Vì thế trong lúc những ma vật khác cắn xé lẫn nhau, nó lặng lẽ mò về phía Hắc Đản và ông nội, Hắc Đản – vẫn quan sát kĩ lưỡng xung quanh – lập tức phát hiện nó.

Hắc Đản thử đẩy đẩy ông nội, nhưng mà ông vẫn không nhúc nhích, cũng ngay lúc này, con ma vật kia đã dừng lại ngay trên thân thể che đầy vảy cứng của ông nội, nhắm ngay vị trí da tróc thịt bong trên ngực ông, nó đột nhiên mở miệng ra ——

Cặp vành mắt trắng hoảng sợ nhìn chằm chằm hàm răng dày đặc của đối phương, ngay trước khi cái miệng rộng đáng sợ kia cắn vào miệng vết thương của ông nội, Hắc Đản cũng bỗng dưng mở miệng ra ——

Nó to giọng khóc thét lên!

Kế Hoan đột nhiên bừng tỉnh.

"Kế Hoan, cậu sao vậy? Gặp ác mộng hả? Trán cậu ra nhiều mồ hôi quá..." Cậu thức dậy gây động tĩnh quá lớn, khiến Vương Tiểu Xuyên ngủ cạnh đấy cũng bị đánh thức.

"... Tớ nghe thấy Hắc Đản khóc." Thiếu niên vốn quen đanh mặt lại lần đầu lộ ra biểu cảm hớt hoảng khôn nguôi, hồi lâu sau, cậu ta mới nói với Vương Tiểu Xuyên.

Động đất xảy ra vào chiều hôm trước, đến giờ đã gần hai ngày trời, trong lúc đó bọn họ đã di dời một lần, bây giờ nạn dân đều đang ở trong sân vận động của trường tiểu học trên trấn. Nơi bị động đất nghiêm trọng nhất là khu phía đông núi Bát Đức, nạn dân trong trấn cũng đều là người ở đấy, mà khu phía tây – nơi có nhà Vương Tiểu Xuyên lại gần như chẳng bị ảnh hưởng tí nào, dân cư ở đấy đông đúc hơn, cũng phồn hoa hơn. Thực ra thì đa phần hộ gia đình trên trấn đều không bị ảnh hưởng quá lớn.

Nhưng mà vì sợ còn có dư chấn, nên đa số người dân vẫn thống nhất đến ở trong khu công trình kiến trúc có khả năng chống động đất cao.

Miệng há há, cuối cùng Vương Tiểu Xuyên cũng chẳng nói gì.

Tiểu đội trưởng tổ cứu hộ kia là một người rất giữ chữ tín, sau khi nghe thấy tình hình bên nhà Kế Hoan liền lập tức đến đây nói cho cậu, mấy ngày hôm nay Vương Tiểu Xuyên vẫn luôn ở cạnh Kế Hoan nên đương nhiên cũng nghe được nội dung.

"... Không tìm thấy người già và trẻ con ở chỗ nhà cậu, nhờ vả nhân viên cứu hộ bên kia rất lâu, nhưng vẫn không tìm thấy, lại phát hiện một vài hộ dân khác trên núi may mắn còn sống và được nhân viên cứu hộ trợ giúp, nhưng mà... tất cả mọi người ở khu ấy đều nói nhà họ Kế không có ông nội, cũng chẳng có con nít, chỉ có một cậu trai hơn mười tuổi, hiện đang học cấp ba trên trấn..."

Lúc nói ra những lời này, ánh mắt tiểu đội trưởng kia có chút suy ngẫm.

Mấy người được cứu còn nói thêm rằng trước đây nhà này còn có một cô con gái, sau này vào thành phố làm việc, nhưng chẳng bao lâu lại qua đời vì tai nạn xe cộ. Năm ngoái có một đám người đến đây báo tang hỏi đường nên họ mới biết, sau đó, nhà nọ liền chỉ còn lại một cậu con trai...

Nhưng mà đồng nghiệp phụ trách cứu hộ lại thực sự tìm thấy một ít đồ dùng trẻ em ngay khu đất ấy, còn có thêm ba bài vị.

Nói đến đây cũng đã có chút huyền huyễn.

Mấy vị đồng nghiệp kia nói chắc hẳn là thiếu niên kia đã quá mức đau lòng, nên mới ảo tưởng có người nhà làm bạn với mình. Ban đầu tiểu đội trưởng kia cũng tiếp nhận lí do ấy, nhưng tận dụng chức vị của mình, anh ta lại tra xét thêm ra chút chuyện. Sau đó mới phát hiện rằng hộ gia đình này đã qua đời trong tai nạn xe vào mười năm trước rồi, chỉ để lại hai đứa bé mà thôi.

Khi ấy một đứa bé mới hai tuổi, đứa còn lại chưa đầy năm tuổi, dưới tình huống không có người lớn chăm nom như vậy, làm sao chúng nó có thể sống đến bây giờ? Trừ phi sự thực diễn ra giống lời thiếu niên này nói: trong nhà còn có một vị "ông nội", vậy mà những hộ dân gần đó đều nói trước đây chưa từng nghe tiếng động gì khác phát ra từ ngôi nhà nọ, cũng chưa từng thấy ai ra khỏi ngôi nhà ấy ngoại trừ thiếu niên kia!

Mọi việc hoàn toàn huyền huyễn.

Hết chương 36

Cặp vành mắt trắng hoảng sợ nhìn chằm chằm hàm răng dày đặc của đối phương, ngay trước khi cái miệng rộng đáng sợ kia cắn vào miệng vết thương của ông nội, Hắc Đản cũng bỗng dưng mở miệng ra ——

Nó to giọng khóc thét lên!

Kế Hoan đột nhiên bừng tỉnh.

Chương 37: Thúc tổ

Người nghe được lời Kế Hoan vừa nói mơ chỉ có Vương Tiểu Xuyên và nhân viên phụ trách trông coi mà thôi.

Nhân viên kia đứng ở cửa hơi vươn đầu ra, sau đó lại rụt về.

Dù lúc trước vị tiểu đội trưởng kia tìm Kế Hoan nói chuyện đã cố tình chọn chỗ vắng người, nhưng nội dung cuộc trò chuyện giữa họ cũng khó tránh bị người khác nghe được, sau đó truyền ra trong phạm vi nhỏ. Rất nhiều người có suy nghĩ không khác với đồng nghiệp của anh chàng đội trưởng kia mấy, bọn họ đều cho rằng đầu óc Kế Hoan có vấn đề.

Vì chuyện này, Vương Tiểu Xuyên đã vài lần âm thầm gây gổ với mấy người lén lút bàn tán chuyện, còn đánh mấy trận, khụ —— lần nào cũng thua. Cuối cùng vẫn là nhờ Kế Hoan đột nhiên xuất hiện, bùm bùm đánh đám người vây đánh Vương Tiểu Xuyên nằm bẹp dí. Thân là thành phần bất lương (đang gặp thiên tai còn quấy rối), hai người cô đơn bị ném đến một góc, bị canh chừng nghiêm ngặt.

Nhưng cũng nhờ đó mà trong khu vực cưu mang nạn dân khắp chốn lộn xộn, mật độ dân cư quá đông đúc này, hai người bọn họ may mắn được hưởng thụ một mảnh trời nhỏ yên tĩnh.

Lần này Kế Hoan cực kì nặng tay, có người trong trận động đất vẫn chẳng bị tí tẹo thương tích nào, ấy vậy mà sau khi động đất kết thúc, lại bị Kế Hoan đánh gãy xương ngay trong khu bảo hộ.

Đây là lần đầu tiên Vương Tiểu Xuyên thấy Kế Hoan như vậy.

Cực kì bình tĩnh, khi nắm đấm của Kế Hoan va vào người đối phương, Vương Tiểu Xuyên nghe được tiếng thứ gì đó đứt gãy hết sức rõ ràng, máu và nước bọt trong suốt phun ra từ trong miệng đối phương, Vương Tiểu Xuyên – lần đầu gặp trường hợp như vậy – sợ đến ngây người, cậu ta cứ tưởng trái tim mình nháy mắt như ngừng đập, mãi một lúc lâu sau mới "thình thịch, thình thịch, thình thịch..." khôi phục lại nhịp điệu ban đầu.

Mọi thứ dường như tua chậm lại, nhưng mà Kế Hoan lại bình tĩnh lạ kì, thậm chí trên mặt cậu còn chả có biểu cảm gì cả.

Trong khoảnh khắc đó, trên người Kế Hoan tràn đầy lệ khí, ngay cả không khí quanh cậu cũng trở nên sắc bén đến kì lạ, cứ như chạm vào liền bị cứa đứt ngay ấy.

Vương Tiểu Xuyên ngây ngẩn cả người.

Mãi đến lúc Kế Hoan đánh người cuối cùng ngã sấp xuống, vươn tay ra sờ sờ vết máu ở khóe môi rồi vươn tay về phía cậu.

Lúc bấy giờ Vương Tiểu Xuyên mới phát hiện mình đã ngã ngồi xuống sàn từ lúc nào không hay.

Sau lần đánh nhau đó Kế Hoan liền không rên một tiếng, khi mặt cậu đanh lại không cảm xúc như vậy, Vương Tiểu Xuyên liền không thể nào đoán được cậu đang nghĩ gì, mãi đến khi nãy Kế Hoan giật mình tỉnh lại, cậu ta mới ý thức được rằng: Kế Hoan căn bản không thèm quan tâm người ta nói gì, trong lòng cậu ấy chỉ có tung tích của Hắc Đản và ông mình thôi.

Đúng rồi, Kế Hoan rõ ràng chẳng hề dao động khi bị đám người kia nói vậy, thân là bạn tốt nhất của cậu ấy (← tự phong), Vương Tiểu Xuyên cảm thấy hổ thẹn vì sự dao động chớp nhoáng của mình lúc trước.

Làm gì có chuyện Hắc Đản không tồn tại chứ? Từ lúc thằng bé sinh ra đến giờ, vắc-xin phòng bệnh của Hắc Đản đều do cậu cung cấp mà! Cậu còn từng mua sữa bột cho thằng bé nữa! Còn mua thêm một con búp bê ếch xanh nữa ~ xét theo một mặt nào đó thì, Hắc Đản chính là đứa trẻ mà cậu trông nom từ bé đến lớn đấy!

Cho dù chưa từng gặp, nhưng thế thì sao nào? Kế Hoan tuyệt đối không phải một người yếu đuối tới mức phải dùng ảo giác đi thôi miên bản thân mới sống nổi, nếu cậu ấy đã nói có, thì Hắc Đản tuyệt đối tồn tại!

Nếu Hắc Đản và ông nội đều tồn tại, vậy thì chuyện cậu và Kế Hoan cần lo lắng hiện giờ là tình hình của hai người họ, sau động đất bị thiếu mất hai người, vậy mà đám nhân viên cứu hộ đều bảo hai người đó không tồn tại, thế thì có phải là bọn họ sẽ không tìm nữa hay không? Thế làm sao mà được! Một già một trẻ như vậy, biết phải làm sao nha...

Nhanh chóng chuyển hóa đến tần số suy nghĩ của Kế Hoan, Vương Tiểu Xuyên hết đường xoay xở: Bây giờ bọn họ còn không được phép ra khỏi cái sân vận động này được nữa là! Lúc trước khi ở trên khu trải sàn gỗ của sân, chen chúc với những người khác muốn đi ra còn khó, huống chi lúc này bị nhốt riêng, a a a a a! Cũng do mình, rảnh quá đi tranh luận với bọn người kia làm gì? Vốn trước trông coi còn lỏng lẻo tí, giờ thì ——

Trong thời gian ngắn, trong phòng tạm giam be bé kia chỉ còn tiếng hít thở của hai người.

Một rất rối loạn, mà tiếng hít thở còn lại thì cực kì trầm ổn.

Ngay lúc Vương Tiểu Xuyên không biết làm sao, Kế Hoan ở đối diện bỗng nhiên mở miệng:

"Tiểu Xuyên, chờ hai mươi phút nữa, tớ sẽ trốn ra ngoài."

"A?" Vương Tiểu Xuyên ngây ngẩn cả người, ngẩng đầu, cậu ta nhìn về phía Kế Hoan.

Tay đặt trên chăn, Kế Hoan nhìn cậu ta, ánh mắt rất trầm tĩnh: "Phòng tạm giam trong sân vận động là dựng tựa vào cửa sổ, giờ những người gặp nạn đều bị bảo vệ trong này rồi, phía ngoài sẽ không có ai; ba mặt còn lại của phòng giam đều che lại, có thể ngăn cản tầm nhìn, tuy là cửa sổ hơi cao một chút, nhưng vẫn có thể nhảy qua. Nhân viên trông coi bảo vệ bên ngoài sân có hai mươi cả thảy, cứ mỗi ba giờ thì bảo an bên ngoài sẽ trao đổi với bên trong, khi đó bọn họ sẽ rút vào trong này..."

Theo lời Kế Hoan tự thuật, Vương Tiểu Xuyên ngây ngốc nhìn thoáng qua hoàn cảnh khu vực hiện tại, sau đó phát hiện: A! Thật à......

"Cám ơn cậu, tớ còn đang nghĩ không biết làm sao để vào đây danh chính ngôn thuận đấy." Giọng Kế Hoan vẫn bình tĩnh như thế, sau khi nghe cậu nói như vậy, Vương Tiểu Xuyên há hốc mồm.

"... Vậy ra... Cậu đã tính toán sẵn việc đánh nhau để được vào trong này à!" Này, nhìn xa trông rộng... tới vậy sao?! Ngay lúc mình không biết phải giải quyết ra sao, Kế Hoan đã bắt đầu quan sát hoàn cảnh chung quanh, không chỉ như vậy, ngay cả quy luật thay ca của nhân viên bảo an cậu ấy cũng nhớ kĩ thế sao?!

"Không, tớ chợt nghĩ tới khi thấy bọn họ đánh cậu." Kế Hoan lắc lắc đầu.

Vương Tiểu Xuyên hoàn toàn trợn mắt há mồm.

Khẩn trương nhìn cái đồng hồ trên cổ tay Kế Hoan, lúc kim phút sắp chỉ đến 4 giờ chiều, cậu vờ như vô ý nhìn thoáng về phía cửa, lúc xác nhận nhân viên trông giữ không có ở đó mới quay đầu về, tầm mắt của cậu ta đối diện với Kế Hoan.

Bọn họ nhanh chóng hành động theo những gì đã thương lượng khi nãy.

Cửa sổ cao bằng một người đứng, vách tường trơn không có chỗ leo lên, xung quanh cũng chả để món đồ nào để làm điểm tựa, Vương Tiểu Xuyên làm cây thang của Kế Hoan, sức lực của cậu ta cũng không tính lớn trong đám con trai đồng trang lứa, nhưng may là thể trạng của Kế Hoan ở trong phạm vi an toàn, sau khi nâng Kế Hoan lên, Vương Tiểu Xuyên liền không có cách thức cũng như thời gian để leo lên đó nữa.

Mở cửa sổ ra nhìn quanh bốn phía, trước khi sắp sửa nhảy xuống, Kế Hoan quay đầu sang nhìn Vương Tiểu Xuyên một cái.

Mắt Vương Tiểu Xuyên sáng lấp lánh nhìn cậu:

"Nhất định phải tìm được Hắc Đản và ông nội đấy!" Vương Tiểu Xuyên nhỏ giọng nói.

Kế Hoan gật gật đầu, cười nhìn cậu ta, sau đó nhảy xuống dưới, linh hoạt như một con báo.

Thiếu niên thon gầy, tóc đen mắt đen ngồi xổm trên cửa sổ khẽ cười cùng mình, gió từ ngoài cửa nhẹ thổi bay tóc cậu ấy, thiếu niên vẫn luôn cứng cỏi bỗng trông mềm mại đi rất nhiều...

Bóng dáng Kế Hoan trong kí ức của Vương Tiểu Xuyên như ngừng lại tại đây.

Không hề nghĩ xem chốc nữa phải ứng đối với nhân viên trông giữ ra sao, không nghĩ xem mình có thể bị mắng hay không, Vương Tiểu Xuyên chẳng nghĩ đến việc gì nữa cả, cậu ta chỉ thấy: Giờ thì, chắc là Kế Hoan sẽ tìm ra Hắc Đản và ông nội rồi ha?

Nhìn cửa sổ không một bóng người, Vương Tiểu Xuyên ngốc nghếch kia vui vẻ.

***

Chung quanh không người, Kế Hoan áp sát vào tường chạy ra ngoài, dọc đường đi cậu cẩn thận tránh camera quan sát, nhảy qua lan can tường ngoài, cậu đã đặt nhân ra ngoài khu bảo hộ.

Trốn ra khỏi khu bảo hộ chỉ là bước đầu tiên mà thôi, tiếp theo phải đi đâu, làm sao để tìm được Hắc Đản và ông nôi... đây mới là vấn đề nan giải.

Kế Hoan quyết định lên núi xem tình hình trước đã.

Nhưng mà việc này đã được định sẵn là không thể thực hiện: Thân làm khu vực "gặp thiên tai" nặng nề nhất trong tin báo, khu núi có nhà Kế Hoan đã bị phong tỏa hoàn toàn.

Đường vào núi chỉ có một, Kế Hoan thử bò vào từ núi cạnh đó, nhưng trèo không bao lâu đã phát hiện dây phong tỏa màu huỳnh quang chói mắt, cùng với nhân viên cảnh vệ chịu trách nhiệm canh giữ ở đó.

Kế Hoan nhanh chóng lùi lại trước khi bị người ta phát hiện, tuy nhiên, chỉ trong mấy bước đi ngắn ngủi cậu đã nhận thấy điểm khác thường: Cậu phát hiện được vết cào.

Không phải vết cào của những thú hoang loại nhỏ thông thường, mà vết cào đó cực kì lớn, lớn đến mưc ban đầu Kế Hoan còn chả nhận ra đó là vết cào nữa.

Ngoài ra cậu còn phát hiện thứ bột đen ở đế giày mình.

Cậu lập tức nhớ đến giấc mơ mình gặp phải trước khi trận động đất xảy ra, nhớ đến con quái vật nhào về phía Hắc Đản và ông nội, trong đầu Kế Hoan nháy mắt hiện ra một từ: "Ma vật".

Dán mình sau một núi đá, bước chân của Kế Hoan dừng lại.

Nếu chỉ đơn giản là một trận động đất bình thường biết đâu sẽ tốt hơn, tuy mắt ông nội không tốt lắm, nhưng dù sao ông cũng là... ma vật, việc có thể bảo vệ bản thân và Hắc Đản an toàn ngay trên tâm động đất cũng chả to tát là bao; nhưng mà, nếu tai nạn lần này không chỉ là một trận động đất bình thường, mà là sự cố do ma vật gây nên, rồi lại tuyên bố là một trận động đất...

Hắc Đản và ông nội dữ nhiều lành ít!

Ông nội là loại ma vật lấy thịt người và những ma vật khác làm thức ăn, trong lòng mang theo suy nghĩ "đến trước là chủ" như thế, tâm trí Kế Hoan liền rối loạn.

Không, không thể loạn. Cẩn thận ngẫm lại, mấy chuyện xảy ra trước mắt không phải hoàn toàn không có tí manh mối nào, nếu quan sát kĩ càng, nhất định sẽ tìm được chút manh mối nào đó hữu dụng.

Ép buộc bản thân bình tĩnh lại, Kế Hoan lui về sau một đoạn, nấp trong bóng râm của một tảng đá lớn, cậu bắt đầu lẳng lặng quan sát phía đối diện.

Quả nhiên, có chút manh mối hiện ra...

Kế Hoan để ý thấy trên trời có trực thăng, cứ cách một đoạn thời gian tới một lần, loại máy bay này cũng từng bay ngang trên đỉnh đầu khu bảo hộ, mọi người nói đấy là máy bay đến cấp phát lương thực, nhưng mà theo như Kế Hoan quan sát thì: Những phi cơ đó không phải thả dù thức ăn, mà dùng để vận chuyển.

Vận chuyển cái gì chứ?

Nhìn một chiếc trực thăng bay ngang đầu mình, Kế Hoan chạy theo hướng máy bay bay.

***

Mà lúc này, ở nơi những chiếc trực thăng kia hạ cánh; thấp thoáng trong lớp cây rừng trùng điệp xanh rì, trong lâm viên vẫn không chút hư hại nào; trong một căn phòng hoa mỹ quanh năm đốt hương giữa lâm viên đó ——

Người vẫn luôn ngủ trên giường chợt mở mắt:

"Dường như... ta nghe thấy tiếng trẻ con khóc..."

"Hả? Tôi, tôi đâu nghe thấy tiếng khóc nào?" Người trước giường cẩn thận lắng nghe, sau đó lắc lắc đầu.

Người trên giường không nói gì thêm, sau một lúc lâu, đôi mắt kia nhắm lại, giống như y lại ngủ rồi.

Thấy y như muốn ngủ tiếp, người đứng cạnh đầu giường hầu hạ hấp tấp nói: "À... bữa tối của ngài đã đến rồi, trước khi nghỉ ngơi ngài có muốn ăn vài món không?"

"Còn nữa... Nhà họ Vương... thứ ấy của nhà họ Vương đã bị bắt lại rồi."

"Thúc tổ?"

Người ở trên giường không hé răng, y nhắm mắt lại, như là đã ngủ, lại giống vẫn còn thức.

Ngay lúc người hầu họ muốn lui ra ngoài, y bỗng nhiên mở miệng:

"Ngoại trừ thứ ấy của nhà họ Vương, các ngươi, còn bắt thứ gì nữa?"

Rõ ràng là mùa hè, trên người y lại phủ một lớp chăn dày, cùng với tiếng nói của mình, tay y thò ra ngoài, kiên định chỉ về phía Tây Nam.

Hết chương 37


"Ngoại trừ thứ ấy của nhà họ Vương, các ngươi, còn bắt thứ gì nữa?"

Chương 38: Con ma vật nhỏ bẩn thỉu

Tiếng khóc thật lớn nổ bung ra ——

Nghiêm khắc mà nói, đây cũng chẳng phải âm thanh, mà là một loại "sóng âm".

Tai người có thể nghe được âm thanh có tần số từ 20-20000Hz, tùy theo điều kiện sinh lý mà phạm vi này cũng có thay đổi, nhưng đại khái là không thể vượt qua phạm vi này.

Đối với đại đa số con người mà nói, âm thanh này là "Không tồn tại".

Nhưng không nghe thấy cũng không đồng nghĩa với không tồn tại.

Rất nhiều loài động vật có phạm vi "tần số âm thanh có thể tiếp nhận" rộng hơn nhiều so với con người, ví như chó, hay là mèo, cá heo có thính lực gấp 7 lần con người, trước khi có tai họa lớn xảy đến, rất nhiều loại động vật đều biểu hiện khác thường, nguyên nhân là do chúng nó có thể tiếp thu được thứ hạ âm hoặc siêu âm mà con người không cảm nhận được.

Âm thanh mà ma vật sinh ra vừa lúc nằm ngoài phạm vi tiếp nhận của loài người.

Trong khoảnh khắc ông nội sắp sửa bị con ma vật kia cắn trúng, Hắc Đản phát ra sóng siêu âm vượt ra ngoài phạm vi thính giác của con người! Âm thanh ấy cực kì đáng sợ, khi hàm răng sắc nhọn kia còn chưa kịp đụng đến vảy của ông nội, con ma vật đến đây để nhặt mồi thơm kia chợt khựng lại, thứ chất lỏng màu đen bỗng phún ra từ cơ thể nó, chất lỏng nhanh chóng hóa thành thứ bột màu đen, ngay sau đó, con ma vật kia rơi uỵch xuống, trong ba giây chớp nhoáng, thân thể béo tròn kia nhanh chóng kéo rút thành một thứ quắt queo.

Mà không chỉ có mỗi con ma vật đó, trong bóng đêm, những con ma vật đang giành thức ăn khác cũng hệt như nó, đều bỗng nhiên ngừng động tác đang thực hiện lại, ngay sau đó, liền chết.

Phía ngoài hành lang, quản lý đang tuần tra bỗng ngã xuống, miệng nhả ra một bãi uế vật, gã nháy mắt bất tỉnh.

Nôn mửa, té xỉu coi như là bệnh trạng cơ bản, cách đó 150 mét, một nhân viên công tác đang đi bộ ở ngoài đột nhiên phun ra máu, tim ngừng đập, cô ta ngã nhoài ra đất.

Sóng âm vô hình xuyên qua tường, lướt qua tầng tầng rừng cây, trên đường nó đi qua, người ta đồng loạt ngã xuống.

Không có cách nào chống cự, tất cả đều ngã xuống.

Người trung niên đứng ngay mép giường, cung cung kính kính hầu hạ thúc tổ đang nghiêng tai lắng nghe, nhưng chưa nghe được mất kì thanh âm nào, ông ta cũng thình lình ngã xuống nền đất. Cái thảm dày màu đỏ rực, thêu đủ họa tiết hoa quý yên lặng đón lấy ông ta.

Đình viện cực lớn vốn đã yên tĩnh giờ càng yên tĩnh hơn.

Không có bất kì ai sống, cũng chẳng có tiếng côn trùng kêu, tiếng chim hót nào. Yên tĩnh như cái chết.

Cứ như là... tất cả mọi người đều ngã xuống.

Nhưng mà, ngay lúc này, một cặp chân trông như ngọc bạch chợt đáp xuống.

Không, lấy bạch ngọc ra để hình dung thì không chính xác, cặp chân kia trắng thì có trắng, nhưng mà trắng đến không chút huyết sắc, không bóng loáng mượt mà như ngọc, mà ngược lại, tái nhợt và cứng nhắc như viên đá.

Cặp chân kia yên lặng đáp xuống thảm, y đứng lên.

Ngón tay cũng thon dài tái nhợt như đôi chân nhẹ nhàng vén màn lên, phía sau lộ ra một khuôn mặt thon gầy nhợt nhạt.

Thoáng nhìn gã đàn ông trung niên đang nằm trên đất, người nọ bước chân qua thân thể gã rồi đi về phía cửa.

Một con chim sẻ xám nâu lẳng lặng nằm trên hành lan gỗ phía ngoài cửa, nó vẫn không nhúc nhích.

Y lại lần lượt đi ngang qua vài người ngã nhoài trên đất.

Bước đi không ngừng về phía Tây Nam.

Hai xác trực thăng xì khói vỡ nát trên cỏ, hẳn là đột nhiên từ trên không trung rơi xuống, lúc rơi xuống đè sập nửa bức tường, chúng rơi cũng chưa được bao lâu, lúc người đàn ông kia đến, cánh quạt của một trong hai chiếc máy bay hỏng kia vẫn còn đang quay.

Tiếng cót két cót két trở thành âm thanh duy nhất ở đây lúc này.

Không bao lâu sau, lực quán tính làm cho cánh quạt chuyển động cũng tiêu hao hết, âm thanh cuối cùng cũng biến mất.

Không quan tâm đến cảnh sắc chung quanh, người đàn ông kia tiếp tục đi về phía trước, từ đầu chí cuối, bước chân y vẫn duy trì tần suất như cũ.

Không nhanh quá, cũng chẳng quá chậm.

Tiếp tục giữ vững bước chân, y lập tức đi vào cụm kiếm trúc bị rừng cây thấp thoáng bao phủ, phía cuối bên trái có một cầu thang kéo dài xuống dưới, bậc thang rất nhiều, nhất thời không thể nhìn đến đầu bên kia.

Chân y bước lên thang, bước từng bước đi xuống dưới.

Khi toàn bộ thân hình của y đã khuất trong hầm, không khí chung quanh đã khác hẳn với không khí trên mặt đất! Đi kèm với tiếng mãnh thú hí vang và tiếng vật nặng ầm ầm va vào tường, không khí xung quanh cứ như bị nén lại tầng tầng lớp lớp, trong địa đạo ngập tràn một loại cảm giác khiến da đầu người ta run rẩy, tê rần.

Khi y bước qua bậc thang cuối cùng – lúc một lần nữa đạp lên đất bằng – không gian trước mặt y phân tản ra như hình mạch máu, uốn lượn thành mấy con đường dài không thấy điểm dừng.

Tiếng mãnh thú thét gào cùng với tiếng va đập vang ra từ những bức tường đồng vách sắt của "mạch máu" chấn động đến tai y. Giữa những âm thanh ấy, tiếng khóc trẻ con trở nên đặt biệt đáng chú ý. Nghiêng tai lắng nghe một lát, y mới bước chân về con đường thứ ba phía tay trái.

Lấy được chìa khóa từ trên người người đàn ông ngất xỉu ở cửa, người đàn ông kia mở cánh cửa cuối cùng ra —— tiếng khóc, truyền ra từ chỗ này.

Y đẩy cửa ra.

Cũng ngay trong khoảnh khắc cửa mở, giống như một ma pháp đã được giải cấm chế: Thứ bột đen li ti như khói sương ngập tràn không gian trong phòng lập tức rơi xuống.

Cứ như một trận mưa đen.

Trong phòng đâu đâu cũng là thứ bột đen ấy, nhưng mà người đàn ông kia lại chẳng hề bị ảnh hưởng, bộ quần áo trắng của y vẫn sạch sẽ như mới.

Con ngươi đen nhánh như nước lặng nhìn chằm chằm một góc tối, tiếng trẻ nít khóc thút thít truyền ra từ nơi đó.

Trong bóng đêm, hai "ngọn đèn" mỏng manh như ma trơi lơ lửng ở đấy, xẹp xẹp.

Người đàn ông kia ấn công tắc đèn ẩn hình trên tường, con ma vật màu đen giấu mình trong đêm tối hiện hình ra trước mắt.

Đó là một con ma vật cực kì nhỏ bé, nằm rạp trên người một con ma vật toàn thân phủ đầy lớp vảy màu xám trắng, thậm chí nếu không để ý sẽ không phát hiện được nó.

Tiếng khóc vọng ra từ trong miệng nó.

Mặt không có chút biểu tình nào nhìn con ma vật nhỏ kia, y dùng một tay xách nó lên.

Móng vuốt của con ma vật nhỏ bám chặt vào vảy con ma vật bên dưới, nhưng chút sức lực cỏn con ấy của nó sao có thể chống lại người đàn ông kia chứ, mấy miếng vảy xám trắng rơi xuống, ma vật nhỏ bị y cứng rắn tách khỏi người con ma vật xám trắng kia.

Cái miệng đỏ tươi hé hé, từ trong miệng con ma vật nhỏ phát ra một tiếng thét mà chỉ có ma vật mới nghe được.

Cặp vành mắt trắng hoảng sợ đối diện với cặp mắt đen láy như nước lặng của người đàn ông kia, vài giọt nước từ từ chảy xuống theo bàn tay, rồi tí tách rơi xuống cổ chân y.

Nước rỉ ra từ trong cái túi giấy quái đản trên người con ma vật kia.

Cẩn thận phân biệt thử vật bằng giấy bẩn thỉu trên người con ma vật nhỏ kia, người đàn ông ấy khó tin mà phát hiện thứ ấy là...

Một cái tã giấy?!

Con ma vật này thế mà còn mặc tã giấy?

Thứ chất lỏng rỉ ra từ bỉm thì có thể là gì, đó là ——

Tay run lên, người đàn ông kia lập tức buông con ma vật nhỏ trong tay ra.

Xoạch một tiếng ngã xuống đất, ma vật nhỏ dơ dáy nhớp nháp kia nhanh chóng bò về phía con ma vật xám trắng đang nằm trên đất.

Nhanh chóng mà lão luyện, nó giấu mình trong lớp lông ở ngay cổ ma vật xám trắng kia.

Hết chương 38

tui bận quá nhưng các mẹ nhớ hôm nay là ngày gì hơm

hôm qua tui đã bất chấp làm 2 chương truyện up mừng #10022015 #YoonJaeIsBack2015 đó :((((

sau đó thức tới gần 4 sáng giờ để cày bài :(((((((

ôm truyện rồi lại kẹt này kẹt nọ thấy xấu hổ quá :((

Tay run lên, người đàn ông kia lập tức buông con ma vật nhỏ trong tay ra.

Xoạch một tiếng ngã xuống đất, ma vật nhỏ dơ dáy nhớp nháp kia nhanh chóng bò về phía con ma vật xám trắng đang nằm trên đất.

Chương 39: Giam cầm

Một thứ gì đó lăn lông lốc đến dưới chân người đàn ông, đụng vào mũi chân y rồi dừng lại.

Đó là... Một quả trứng gà.

Một quả trứng gà màu trắng, rất bẩn, bên trên còn có một dấu móng be bé, nhìn độ lớn thì... tầm mắt người đàn ông kia lại lần nữa chuyển đến trên người con ma vật nhỏ đang nấp dưới cổ con ma vật xám trắng.

Ma vật nhỏ dơ bẩn nhìn y chăm chăm.

Khóe miệng khẽ cong, y lại cười.

Thấy nụ cười của y, ma vật nhỏ càng thêm cảnh giác.

Người đàn ông nọchậm rãi cong người xuống, vươn ngón trỏ ra, nhẹ nhàng đẩy trứng gà một chút.

Trứng gà lăn lông lốc hai vòng, sau đó tạm dừng ở vị trí trung gian giữa y và ma vật xám trắng.

Ma vật nhỏ vẫn nhìn y đăm đăm.

Nhìn nhìn con ma vật một lần nữa, tầm mắt dừng lại trên cổ tay phải của nó một chút, ngay sau đó y xoay người bỏ đi.

Nhìn theo bóng y từ từ bước đi, đôi mắt của con ma vật nhỏ chẳng nháy lấy một cái.

Khi bóng dáng người đàn ông kia khuất sau cửa, ma vật nhỏ đột nhiên nhúc nhích: Nó nhanh chóng bò ra khỏi lồng ngực con ma vật xám trắng, cái vuốt bé cố sức nắm, quả trứng gà trắng trên đất nháy mắt trở về với móng vuốt của nó, ngay sau đó, nó lại bò về với lồng ngực của con ma vật xám trắng. Nhìn con ma vật già "đã ngủ" kia, nó cầm trứng gà chạm chạm vào miệng ma vật nọ, sau đó lại tự mình liếm liếm, vì vậy mà cái trứng vốn đã rất bẩn càng trở nên bẩn hơn, nhưng mà ma vật nhỏ cũng không để ý, hết sức cẩn thận, nó nắm chặt cái trứng, thân hình bé nhỏ tựa vào vai con ma vật xám trắng, hai cái chân nhỏ xíu đáp trên cánh tay ma vật, nó điều chỉnh thành một tư thế thoải mái trong lồng ngực ma vật màu xám trắng, sau đó bắt đầu vô cùng nghiêm túc nhìn cái trứng gà màu trắng trong vuốt, tựa như đó chính là cả thế giới của nó vậy.

Thu hết hình ảnh ấy vào trong đáy mắt, lúc này người đàn ông nọ mới thực sự rời đi.

Khóe miệng của y vẫn luôn khẽ cong, sau đó, y bỗng nhiên nhớ đến thiếu niên nào đó đã vắng bóng mấy hôm nay.

Rõ ràng là một người thường, mà lại sống chung với hai con ma vật.

Không những thế, cậu ta còn nuôi dưỡng một con ma vật nhỏ cấp thấp, giữa loài người và ma vật, còn có thể thế nào đây?

Y nhớ đến một vài chuyện cũ.

Nhưng rốt cuộc thì y vẫn nhớ đến Kế Hoan.

Khi mà y nghĩ về một người nào đó, thì đều có một đoàn người tìm cho y.

Ngay lúc một bộ phận người đến khu bảo hộ tìm Kế Hoan, trận tai nạn xảy ra bất ngờ ấy nhanh chóng bị trấn áp.

Chuyện diễn ra ở đây nhanh chóng bị người ta chú ý, những chuyện thế này luôn có một hệ thống quy trình xử lý nghiêm khắc, khẩn cấp; khi tình huống đặc biệt phát sinh, lập tức sẽ có người nhanh chóng tiến hành can thiệp xử lý, những người ngã xuống lần lượt được nâng đi, rất nhiều nhân viên chuyên môn xử lý những tình huống như vậy lập tức đến hiện trường, tiếp nhận toàn bộ công việc ở nơi này.

Chuyện đầu tiên bọn họ cần làm là kiểm kê số ma vật còn lại ở đây.

Khu vực chăn nuôi tạm thời lúc này chỗ nào cũng là bụi đen do ma vật chết đi để lại, nên tất cả mọi người đều phải mặc đồ phòng hộ dày nặng.

Vừa kiểm kê, bọn họ vừa kinh hồn táng đảm.

"Chả biết nhà họ Vương nuôi ra cái quỷ gì, mà làm chết nhiều ma vật như vậy." Người đi sau cùng nhỏ giọng nói với đồng nghiệp đi cạnh mình.

Vừa nói, anh ta vừa cảnh giác nhìn xung quanh, trong tay anh ta có một công cụ nhìn như cái kẹp, thi thoảng lại đưa cái kẹp ấy ra thăm dò, đoạn trước của nó sẽ nhanh chóng phân ra thành bộ phận như vòng khóa, một con ma vật màu đen sẽ bị cột bên trong đó.

Hóa ra đây là một máy bắt ma vật.

Cầm máy bắt lẫn con ma vật đen đến trước mặt mình, đằng sau mặt nạ bảo hộ, người đàn ông này nhíu mi: "Đây là thứ ma vật gì?"

Anh ta nói vậy đã nhẹ nhàng rồi, bởi đó là một con ma vật trông vô cùng quái dị: đầu bẹp, vừa nhìn trông như một con sâu róm, nhưng hình thể lại giống như một con chó Labrador, ngoài ra, những thứ cộm lên trên người ma vật đó cũng không phải gai, mà là mấy cái xúc tu!

"Tởm thật." Cau mày, anh ta nhanh chóng ném nó vào cái lồng sắt kéo đi ở đằng sau.

"Nhìn ngoại hình thì là một con lai giống, bọn người nhà họ Vương luôn thích làm vậy, những thứ này bắt cả đồng vẫn không bắt hết, vậy mà bọn chúng còn tự ý sản sinh thêm ma vật mới." Đồng nghiệp của người đàn ông kia cuối cùng cũng đáp lại, nghe giọng thì là nữ.

Cô ta cũng bắt thêm một con ma vật, lần này thì là một con ma vật giống cái khay.

"Những ma vật nuôi ở đây là thứ chúng gọi là thức ăn gia súc, là loại chuẩn bị cho ma vật cao cấp đấy. Trí tuệ của chúng nó rất thấp, không có tư duy, chỉ là một miếng thịt sống thôi." Giọng điệu của cô ta có chút lạnh nhạt.

Tiểu đội trưởng dẫn đầu quay lại liếc bọn họ một cái, hai người liền không hé răng, đi theo sau những người khác, nghiêm nghiêm túc túc làm việc.

Nhưng không được bao lâu, người đàn ông kia lại hét to một tiếng. Lúc này không chỉ là tiểu đội trưởng đi trước, mà tất cả mọi người đều quay lại nhìn hắn: Anh ta kêu quá lớn.

"Nhìn tôi kẹp được cái gì này? Một cái tã giấy!" Giọng anh ta đầy kinh ngạc.

Có vài người liền "xùy" một tiếng rồi quay đi, nhưng mà đồng nghiệp nữ đằng trước y lại thực sự không nhịn được mà xoay người qua, nhìn về phía cái kẹp trên tay anh ta.

Quả thật là một cái bỉm, còn rất bẩn.

Nhưng mà, vấn đề không phải là cái tã ok? Nhìn kỹ một cái, người nữ kia càng xem càng hoảng sợ, cô ta nhịn không được mà nói: "Không... Đây đâu chỉ là cái tã thôi đâu, này, trên này... Là người?"

"Không! Không đúng! Là một con ma vật!"

Là một con ma vật mặc tã giấy.

Cứ như thấy được chuyện khó tin nhất trên đời, cô ta không nhịn được mà cất cao giọng.

Lúc này đây, đám đồng nghiệp đã quay đi ở phía trước nhịn không được mà vây lại.

Con ma vật nhỏ mặc tã giấy rốt cuộc cũng lộ ra trước mắt mọi người.

Trông nó như một đám sương đen, đây cũng không phải lạ, đa số ma vật lúc mới sinh đều nhìn như một đám sương đen, thay vì thân thể thì chúng nó lấy hình thức năng lượng để sinh ra trên thế giới này. Đại khái là do bản năng từ khi sinh ra, ma vật thích ẩn mình trong tối, cho dù đã lớn lên thì chúng nó vẫn thích không gian u tối.

Con ma vật nhỏ trước mắt này cũng không phải ngoại lệ, nhưng khác với những đồng loại khác, nó mặc một cái quần bỉm mà trẻ nít loài người mới mặt, nhìn kĩ hơn thì bên trên còn có in một cái hoa nhỏ màu xanh, kết hợp với LG bên trên, hình ảnh trước mắt đúng là vô cùng quái lạ.

Lần đầu tiên bị nhiều người vây xem như vậy, ma vật nhỏ cực kì sợ hãi, nó rụt rụt người, nhưng lại bất đắc dĩ bị đám người tò mò kia tóm lấy chân tay.

"Không chỉ có tã giấy thôi đâu, trên đùi nó còn có vòng tay." Một người đàn ông đang cầm lấy bắp chân nó lúc này trầm giọng nói: "Còn là tiệm vàng Tứ Hỉ".

"Trên cổ tay cũng có." Một người đàn ông nắm lấy vuốt nó cũng nói ra cái mình phát hiện được: "Bên trên còn có hai chữ, để tôi nhìn xem..."

"Hắc Đản, hai chữ trên vòng vàng là Hắc Đản." Gã đọc ra: "Hắc Đản? Đấy là cái quỷ gì!"

Gã lại lặp lại lần nữa.

Thế nên, con ma vật nhỏ bị họ nắm chặt không thể nhúc nhích kia bỗng nhiên kêu lên.

Không phải là loại âm thanh có tần suất của sóng âm hay sóng siêu âm, mà là một âm thanh cực kì nhỏ, cực kì non nớt.

"Pi! Pi pi!" Cực kì cố gắng, nó kêu vài tiếng.

"Nó kêu cái gì vậy?" Người đàn ông túm lấy nó nhíu mày.

"Không hiểu, ai biết nó kêu cái quái gì chứ? Nhưng mà còn có thể phát ra âm thanh mà người nghe được, con ma vật này cũng khá là thú vị." Miệng nói thú vị là thế, nhưng hiển nhiên gã cũng không mấy hứng thú với con ma vật này, nói xong, gã liền thu bàn tay cầm vuốt con ma vật lại.

Nhưng mà, ngón tay của gã lại bị con ma vật kia nắm chặt.

"Pi!" Ma vật nhỏ lại kêu một tiếng.

Tựa như một tiếng này đã hao hết tất cả sức lực, giọng của nó đã khàn khàn.

Dùng vuốt nhỏ nắm chặt lấy ngón tay của người đàn ông kia, cặp vành mắt trắng xẹp xẹp, nó nhìn người đàn ông ấy chằm chằm.

Người đàn ông mà nó thấy là, rất giống cậu.

Sau đó ——

Cái vuốt nhỏ bị người ta vô tình hất đi.

"Ném nó vào lồng đi, chúng ta còn có rất nhiều việc cần hoàn thành, không có thời gian để trì hoãn đâu." Tiểu đội trưởng trầm giọng nói với mọi người.

Vì thế, ai cần giải tán thì giải tán, cần đi thì đi, người đàn ông đi cuối đội "ồ" một tiếng, đang định ném con ma vật quái lạ kia vào lồng sắt.

Nhưng mà chuyện kì quái lại xảy ra lần nữa.

"Trần Sinh, sao cậu không sang đây?" Ở đằng trước, đồng nghiệp nữ của anh ta đã đi xa hơn mười mét, phát hiện anh ta không đuổi theo mới xoay người hô một tiếng.

"Lạ thật, xách, xách không lên ——" Người gọi là Trần Sinh kia lớn tiếng nói.

"Một con ma vật nhỏ thì có thể nặng bao nhiêu? Cậu coi xem có phải trên người nó có gì kẹt trên đất không." Đồng nghiệp nữ nhắc.

"Ừ." Ngoài miệng đáp vậy, Trần Sinh vươn tay, nhìn theo chân con ma vật nhỏ xuống phía dưới nó, sau đó...

Nhìn thấy móng vuốt phủ đầy vảy xám trong tay mình, hai chân anh ta mềm nhũn, đặt mông ngã ngồi xuống đất!

Hết chương 39

mới update lại tiêu đề các cuốn trong Ma vương

tui thích tiêu đề lắm mà hình như có mình tui để ý tới tên chương với tên quyển à TvT

dạo này tui chỉ ước là có mẹ nào chịu đánh chữ cho tui, để tui đọc rồi gõ chương cho khỏi chậm tiến độ, huhu, bụi phủ kín lối luôn rồi :((((((

Advertisements

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro