chap 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hẹn hò thú vị!
Sau 1 tuần mồ hôi nước mắt,tốn bao công sức nước bọt nó đã nhận được sự đồng ý từ hắn và Khang cho xuất viện sớm,chứ cứ để nó ở trong đấy suốt sẽ sớm được đưa sang khoa thần kinh thôi.
- "Rầm..rầm..rầm" anh hai nhanh lên,lai em ra bắt bus không nhỡ mất thì tuồi đấy_nó đứng trước cửa phòng Khang giục anh,tay chân không yên cứ phải đạp cửa mấy phát làm cánh cửa rung lên như sắp rụng.
- Từ từ cái nào,dậy sớm được hôm mà oai oai_Khang đang đánh răng thấy cửa phòng có nguy cơ bật tung,anh liền vội vàng chạy ra mở cửa "cứu cánh",nhìn nó lườm lườm rồi vào đánh răng tiếp.
- Khiếpppp.ngủ như lợn,anh với lợn có quan hệ gì không thế..??_nó đứng tựa vào cửa chêu anh.
- Anh em_anh từ trong nói vọng ra làm nó im thít,anh cũng chỉ lấy gậy ông đập lưng ông thôi,chẳng là ngày xưa anh cũng hỏi nó câu tương tự,nó cũng thản nhiên trả lời mà không ngờ rằng,một ngày mình bị chính câu trả lời của mình làm cứng họng.
- Nhanh nên..hừ! Anh thì hay rồi,được mẹ cho phép đi môtô em thì có xe cứ phải để mọc rêu trong gara kia...a..hay quá thế mà không nhớ ra,bố mẹ chưa về,sao phải soắn.haha.em đi trước đây,bái baiii.haha_mắt nó sáng lên tay vỗ bồm bộp tự khen mình quá thông minh rồi vui vẻ cười mãi đi đến trường.
- Uây...sao đi học sớm thế?_Linh giật mình khi ngẩng mặt lên đã thấy nó ngồi thù lù 1 đống trước mặt,ngạc nhiên hỏi nó không quên len lén nhìn ra cửa sổ xem hôm nay mặt trời có mọc nhầm hướng không.
- Chắc lâu không đi học nên...cảm thấy hào hứng đây_Quân cũng cười cười thêm vào.
- Tao vui.hihiii_nó nhe răng ra cười trả lời làm Linh và Quân phải đần mặt nhìn nhau.
- Con này hôm nay phởn hả mày_Quân nổi da gà hỏi Linh.
- C..chẳng biết được.mày trở lại trạng thái bình thường cho tao nhờ.điệu cười kinh thế_Linh cũng da gà da vịt nổi đầy nhìn nó ánh mắt sợ sệt.
- Con xe tao sau bao tháng bị nhốt hôm nay cũng được ngày xuất truồng.hôhô
- Mẹ cho mày đi rồi hả_Linh ngạc nhiên nhìn nó,từ đợt nó bị chuyển trường đã bị bà Diệp cấm đi xe,làm nó cũng phải báo nghỉ mọi cuộc đua.
- Haizz.Khôngggg,tao đi cho đỡ nhớ nó thôi,mấy hôm nữa mẹ về nó lại phải trở lại cái máng lợn xưa_nó đang tươi Linh lại nhắc đến sự thực phũ phàng làm nó ủ rũ,trông héo như bông hoa cuối chợ.
- Haha.số mày cứ phải đi ké suốt thôi.haha_Linh cười sung sướng chêu nó,làm nó tức giận mặt hầm hầm quay lên.
- Ô Long đâu Thiên,sắp vào lớp rồi sao chưa thấy đi học nữa_nó ngồi chờ hắn mãi nhưng không thấy.đúng lúc Thiên vào lớp nó liền hỏi ngay.
- Chẳng biết được,thường ngày đi sớm lắm mà.cơ mà Trang khoẻ nhanh thế,đã đi học được rồi_Thiên tuy hơi khó chịu vì vừa gặp nó đã hỏi hắn ngay nhưng vui vì nó đã đi học lại,anh vẫn gượng cười hỏi nó.
- Ờ..ờm.hềhề_nó cười cho qua chuyện.
- Nó sức trâu đấy,mới xuất viện hôm qua mà hôm nay suýt đạp bay cửa phòng tao mà_Khang và Di đã vào từ lúc nào nhìn nó cười chêu.
- Hah! Tao sức trâu thì mày là gì,trắc kém cạnh_nó nhìn Khang cười cười,Khang nhìn nó cay đắng,nhìn mặt nó là đã muốn đấm rồi giờ còn nghe cái giọng trêu ghẹo đòn nửa,thật muốn bùng cháy mà.Di bên cạnh cười khuyên can giúp anh hạ hoả,đúng lúc ấy cô giáo bước vào.
- Cả lớp..đứng!_Di vội đứng lên cho cả lớp chào cô.
- Các em ngồi xuống đi,lớp trưởng,lớp ta hôm nay đủ chứ?
- Dạ...thiếu một ạ_Di rụt rè trả lời vì cô nổi tiếng nghiêm khắc.
- Gì? Sao giờ còn chưa đến nữa,là ai thế,đọc tên cho tôi_cô giáo tức giận vì lần đầu tiên ở tiết cô có người giám vào muộn.
- Dạ...là..."Rầm"_đúng lúc đấy cửa lớp mở tung,hắn mặt lạnh lùng mang theo hàn khí bước vào,không thèm chào cô mà đi thẳng vào chỗ luôn.
- Êy..bọn mày có ngửi thấy mùi sát khí không_nó khịt khịt mũi hỏi cả lũ.
- Có! Nhìn mặt hắn kìa,đừng động vào nhá.theo kinh nghiệm bao năm làm bạn với hắn,tao chắc chắn 1 điều là..._Khang nhìn cả lũ thì thầm nói lấp lửng.
- Là sao??_cả bọn tò mò đồng thanh.
-...Là hắn đang không vui_Khang nói vẻ chắc chắn.cả bọn thấy khoé môi mình giật giật,nhìn Khang trân trối.
- "Khịt khịt"..tao ngửi thấy mùi thuốc súng...á.á..á_Khang chợt ngửi thấy mùi nguy hiểm,lại không thấy bọn nó nói gì,quay lại thấy hắn đứng lù lù ngay sau mặt mày đáng sợ,giật mình Khang ngồi lùi lép về phía DiEm kia..đứng lại.đã đến muộn rồi vào lớp còn không xin phép à?_Cô giáo bực tức hùng hổ đập bàn nói với hắn.
- Cần sao???_hắn không vui quay lại nhìn cô giọng nhẹ nhàng nhưng khiến người nghe không rét mà run.cô giáo rùng mình gượng cười,giờ cô mới nhìn rõ mặt hắn thì ra là thiếu gia tập đoàn xe hơi nổi tiếng HL.cô biết mình đã động nhầm người nên đã cười trừ bỏ qua cho êm chuyện.
- À ha..ha.không..không cần,em ngồi vào chỗ đi,chúng ta tiếp tục học nào...
- Xì...các cô thật thiên vị_Nó háo hức chờ xem bà cô nổi tiếng nghiêm khắc này sẽ xử hắn ra sao,ai ngờ...cô nào cũng làm nó thất vọng.đúng là có tiền có quyền mà.
- Hey you...Sao hôm nay đi học muộn thế_nó chờ hắn ngồi xuống đã hỏi ngay.
-....!_hắn đang bực tức về vụ bố hắn bắt hắn phải đính hôn với một đứa con gái mà mình không yêu,lại được mẹ hắn nói rằng mình có hôn ước với tiểu thư nào đó,bố mẹ hắn thật sự muốn hắn phát điên mà,họ cứ coi hắn như công cụ trao đổi vậy.Đang bực hắn không muốn trả lời nó,hắn sợ mình không kiểm soát được lời nói sẽ làm nó bị tổn thương nên chọn cách...im lặng là vàng!
- Này! Sao thế.hỏi không nói à??_nó cố hỏi khi thấy hắn cứ gục đầu xuống bàn không trả lời.
- Ê...bơ nhau mới vch chứ.này...này.mày sao thế,không trả lời được câu à...
- IM ĐI_hắn bật dậy quát nó làm cả lớp giật mình đồng loạt quay lại nhìn,nó trợn tròn mắt nhìn hắn,lần đầu tiên nó bị hắn quát ở cự li gần như thế,đúng là....rất điếc tai.
- Ừ!_khuôn mặt nó trở lại bình thường nhanh chóng,nó chỉ "ừ" 1 cái ngắn gọn rồi đứng dậy đi ra khỏi lớp.cô giáo nhìn nó đầy cảm thông,nghĩ nó hoảng sợ quá nên ra ngoài để khóc,nghĩ vậy nên cô để mặc nó đi ra ngoài mà không xin phép.Hắn định nói gì đó với nó nhưng lại thôi,để mặc nó đi,hắn nhìn theo nó đến khi khuất bóng,ánh mắt đợm buồn rồi lại gục mặt xuống bàn.
- Đại ca sao quá đáng thế,nó cũng chỉ quan tâm mày thôi mà_Thiên bất mãn thay nó dũng cảm nhìn hắn ý kiến,hắn không phản ứng gì chỉ gục mặt xuống bàn,mặc kệ lời trách mắng của Thiên.
- 2 người này hôm nay sao thế nhỉ_Linh nhìn theo nó nãy giờ rồi lại quay ra nhìn hắn.
- Tao chịu,tí ra chơi biết ngay_Quân nhún vai chịu thua không hiểu gì rồi lại cúi xuống đọc truyện tiếp..Reng...Reng..Reng
- Êh...Long.mày đi đâu đấy_Quân kéo áo hắn lại khi thấy hắn định đi đâu đó.
- Tìm Trang.
- Àha...với tính của mày thì...tìm xong 2 đứa nhìn nhau thôi hả_Khang quay xuống cười chêu hắn.
-....Tìm rồi tính_hắn ngập ngừng rồi gạt tay Quân ra.
- Ấy...cứ bình tĩnh,con đấy chắc lên sân thượng làm giấc rồi.không phải lo,ở đây quân sư giúp làm hoà cho_Linh vỗ ngực tự tin,hắn thấy thế cũng bớt lo ngồi xuống nghe lũ bâu nhâu bày mưu.
- Nói.sao vừa tự dưng quát ầm lên...chúng ta phải bắt đầu từ cái nhỏ nhất_cả lũ dồn hắn vào góc truy hỏi.
- Tao...bực!
- Thế là chẳng phải tí nào.giận cá chém thớt à? Sao mà bực?_Khang vỗ bàn bồm bộp tra hỏi hắn như tội phạm.
- Chuyện riêng!
- Thế là chả đúng tí nào.đến nước này còn không nói rõ ra à?
- Bọn này giận dỗi như người yêu,ấy nhờ!_Linh chán nản thì thầm với Quân (thầm mà cả bọn nghe hết)
- Đúng thế mà_hắn thản nhiên khẳng định làm cả lũ ngạc nhiên thiếu điều muốn hét lên thôi.
- Thật...thật không thế_Linh lắp bắp không tin vào tai mình,không ngờ nó biết yêu và cũng không ngờ nó yêu hắn.đúng là thật bất ngờ và thật tình cờ mà.
- Từ bao giờ thế??_Thiên không cười,mặt hơi nhăn hỏi hắn.
- Tuần trước_hắn cứ nhởn nhơ như không phải chuyện của mình vậy.tuy ngoài mặt hắn không hề cười nhưng trong giọng nói ai cũng có thể cảm nhận được hắn vui và hạnh phúc.
- Owa..bọn này..tẩm ngầm tầm ngầm mà đâm chết voi.không lỡ nói cho anh em biết.Thật là...anh em với nhau tốt nó ở chỗ đấy_Khang và Quân nhìn hắn với ánh mắt như muốn nói "ta biết ngươi rồi,hiện nguyên hình đi..sói già"
- Ai hỏi???_hắn cúi xuống ngịch móng tay.giọng thì thản nhiên nhưng mặt đang dần đỏ lên khi nhớ lại hôm nó tỏ tình ở bệnh viện.
- Thôi,Long nói đúng rồi.chúng ta có ai hỏi đâu mà Long nói_Di lên tiếng giải vây cho hắn.
- Ai biết được,thấy có ai yêu nhau như bọn nó không,ngày nào gặp mà không đá xoáy nhau...cứ thế thì dễ phát hiện lắm.haaa
- Thôi rồi rồi.cái chính giờ là giảm hoà,mà chúng ta là người đi trước,phải giúp đàn em_Khang ra vẻ nghiêm nghị nhìn cả bọn.
- Đúng.bây giờ lịch sử của 2 bạn trẻ sẽ sang chương mới,chúng ta sẽ cùng nhau làm ông tơ bà nguyệt.yeah cái lấy quyết tâm_Linh xoè tay ra cho cả lũ đặt vào lấy lệ.riêng Thiên không đặt mà đứng lên bỏ đi luôn.
- Ơ cái thằng này...thôi kệ đi.bây giờ thế này nhá,nó trông thế thôi chứ trẻ trâu lắm,mày phải...thế..thế..đúng...đúng_Khang cùng cả lũ bày mưu chỉ kế cho hắn làm theo,người thêm kẻ bớt cãi nhau om sòm làm tâm điểm cho cả lớp,hắn chỉ yên lặng ngồi nge mà không ý kiến gì.đến cuối chỉ ý kiến một câu duy nhất: "sao lại là chỗ đấy" thì cả lũ nhìn nhau cười gian rồi giải thích đủ kiểu.
- Tất cả chỉ đơn giản thế thôi...anh chúc chú thành công.em rể_Khang xoè tay ra ý muốn bắt tay với hắn nhưng hắn chỉ nhìn rồi vỗ phớt qua đứng dậy đi tìm nó.
- Ơ...cứ thái độ này thì mày còn phải làm lành nhiềuuuuu_Khang cay cú hét vọng theo nhưng hắn đã đi mất dạng.Nghe theo lời nhỏ Linh thì toạ độ nó giờ chắc ở trên sân thượng,hắn liền nhanh chóng đi lên mong tìm được nó.Lên đến nơi hắn thấy nó đang ngồi ngịch một mình trên lan can,hắn nhẹ nhàng đi đến xem nó đang làm gì mà chăm chú thế,thì ra nó đang nặn người,hắn liền ăn câu chuyện.
- Mày đang nặn ai đấy?
- Nặn mày.
- Nặn bằng gì?...trông mầu kinh thế.
- Bằng cát trộn phân_nó thản nhiên trả lời chẳng nhìn hắn.
- Dẹp_tuy biết nó nói dối nhưng hắn vẫn tức giậm cầm hình người của nó quẳng ra xa rồi quay đi không thèm để ý nó.
...Một lúc sau...hắn mới nhớ ra lí do lên đây,đành nhịn nó 1 lần,quay ra thấy nó vẫn đang nặn.
- Mày lại nặn cái gì đấy?
- Tao nặn người khác.
- Bằng gì?
- Bằng cát với đất sét...
- Thế sao mày không trộn với phân nữa ???
- Làm thế để lại ra mày à?_nó nhìn lên hắn rồi lại say xưa với kiệt tác của mình.hắn thấy khoé môi giật giật,đúng là muốn làm lành cũng khổ.hắn lại tiếp tục giật và quăng hết đất đi để nó hết thứ ngịch.
- Lên đây làm gì_nó nhìn hắn chông chờ.
-...Hóng gió!_hắn cũng định nói là kiếm nó nhưng bị nó trọc tức nên không nói nữa mà chuyển chủ đề.
- Ừ! Thế cứ hóng đi,tao xuống đây_nó buồn,không biết nó đã chờ gì từ hắn nữa,một lời xin lỗi à,chắc ảo tưởng thôi.
- Từ đã_hắn vội kéo tay nó lại.
- Gì???
- À..mai...mai.._hắn cứ ngập ngừng mãi không nói hết câu là nó suốt ruột.trong việc bang thì hắn luôn lạnh lùng quyết đoán,còn trong thì yêu thì...
- Mai tết mới có,không nói thì bỏ tay,tao đi_nó bực
- Mai hẹn hò không??? (hỏi hay mời đây)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro