chap 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hẹn hò thú vị (tiếp)
6:00 a.m
- Aaaa..aaaa
- Sao thế..sao thế_Khang đang ngủ nghe tiếng hét kinh dị của nó làm thức giấc,tưởng nó bị làm sao liền bật dậy chạy sang phòng nó ngay.
- Chết em rồi..trễ hẹn mịa nó rồi_nó ngồi dậy gãi đầu nhìn anh nhăn nhó (kêu trễ mà vẫn ngồi thế)
- Mẹ! Thế mà hét khí thế lắm,tưởng cháy nhà rồi...oáppp...mày hẹn mấy giờ mà kêu trễ
- 8:00 giờ..hic.sao giờờờờ
- "RẦM"...con mẹ nó! Mày phấn khích quá đấy,giờ mới 6h thôi bà_Khang đang tựa lưng vào cửa nghe nó nói mà hoảng quá mất thăng bằng ngã rầm xuống đất,lồm cồm bò dậy anh nhìn đồng hồ bực mình quát nó.
- Anh thì biết cái gì.em còn phải chỉnh chu nhan sắc chứ_nó chu mỏ lên nói với anh.
- Thế sao còn ngồi đấy,không dậy mà chỉnh chu nhan sắc đi.
- A..hìhì.em chợt nhớ ra là mình chưa trang điểm bao giờ.nên thôi cứ mặt mộc mà chơi.hềhề.anh ra đi em ngủ tiếp..oápp
- Con rở này,đã trót dậy rồi...dậy đi anh mày trang điểm cho.
- Thật hả.haha.thế anh đi đánh răng đi rồi hãng nói chuyện với em_nó nháy mắt với anh rồi nhảy vào làm vscn luôn.Khang thấy khoé môi mình giật giật,anh thật đến khổ với con em của mình,chẳng biết sao mẹ đã sinh ra thằng con hoàn hảo như anh rồi còn sinh ra nó làm gì,để trọc tức anh sao...Khang lại phải lủi thủi quay về phòng làm vscn rồi mới sang phòng mẹ lấy trộm bộ phấn son của mẹ cầm sang phòng nó.
- "Cộc...Cộc...Cộc"Ê mở ra tao vào.
- Chờ em tí,thay cái quần ra đã.
- "Cạch" Thấy sao.em đẹp chứ_nó mở cửa ra nhìn anh cười tươi,mong chờ một lời nhận xét từ anh.
Khang nhìn nó từ trên xuống dưới..ngớ người,rồi lại nhìn nó từ dưới lên trên chép miệng chán nản.nó...vẫn phong cách như hàng ngày,không thay đổi gì ngoài mái tóc hôm nay được uốn cụp xoã ra tự nhiên.nó mặc quần bò thụng xắn gấu mài rách vài chỗ,bên trong là áo croptop đen tôn lên nàn da trắng nõn của nó,khoác thêm bên ngoài chiếc áo bò đã được xắn tay gọn gàng,cổ đeo vòng bạc hình chữ thập,tay đeo vòng to bản và 1 cái lắc bạc mẹ tặng mà nó luôn đeo.nhìn nó mang 1 phong cách bụi nhưng không mất đi vẻ nữ tính vốn có.
- Mày không mặc được cái váy vào à??
- Không! Vướng mà
- Nhưng hôm nay mày hẹn hò...là hẹn hò đấy.
- Ừ! Thế có vào không?_nó không muốn tranh cãi với anh về vấn đề này,nó chợt nhận thấy anh thật giống mẹ,nó câng câng lên nhìn anh (không biết ai đang cần ai đây).Khang lắc đầu đến chịu nó,bước vào ngồi xuống giở đồ nghề ra như bên chuyên xong vẫy tay gọi nó lại gần.
- Biết làm không thế???_nó nhìn anh ngi ngờ nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống.
- Mày nghĩ anh mày là aiiiii_Khang vênh mặt lên nhìn nó rồi nhìn xuống đống phấn son nằm la liệt xong nhìn mặt nó...rồi lại nhìn xuống đống đồ suy ngẫm.không biết nên bắt đầu từ đâu_..hưmm..a lên google search..haha.thông minhhh.
- Hah! Thế mà làm như chuyên lắm_nó cười khẩy chêu anh,tuy mở miệng là đá xoáy nói xấu anh nhưng thực chất trong lòng nó anh luôn là người anh trai tốt nhất,anh luôn bên nó khi nó cần,bảo vệ nó mọi lúc,từ bé tính nó luôn cứng đầu,háo thắng và máu chiến,cũng vì tính tình của nó mà anh luôn phải đánh nhau với những bọn du côn mà nó gây sự.vì không muốn anh phải bảo mình mãi mà nó đã dấu ba mẹ để đi học võ.anh nuông chiều nó đúng mức,nó luôn muốn cảm ơn ông trời vì đã cho nó một người anh trai tốt như Khang.
- Mày nhìn tao cái gì,sợ tao làm hỏng mặt mày à? Thấy ghê..tao search rồi,mang cái mặt mày lại đây anh lo_Khang thấy nó cứ nhìn mình mà suy ngẫm gì đấy bỗng nổi gai ốc kéo mặt nó lại bắt đầu công cuộc cải tạo mặt nó.
- Biết đường mà làm cẩn thận,nhờ vả mà,em nhờ không xong thì anh biết sao rồi đấy...hờhờ...
- Ực...xem nào...đầu tiên là kem nền,kem nền là lọ nào nhỉ,chắc đây...đánh đều là được...haha..dễ ợt..xong...tiếp..hưmm...phấn trắng...xong sao nữa nhỉ..kẻ mắt à??..mầu nào giờ...hồng cho trẻ.ha..kẻ sống mũi nè...son nữa.há miệng ra aaa...rồi,mi cong không cần truốt đâu...xịt khoáng vào nữa là lung linh..haha_Khang cứ độc thoại 1 mình từ đầu tới cuối,còn nó ngồi yên làm búp bê cho Khang chát phấn,không giám mở mắt sợ phấn bay vào mắt,cảm nhận thấy mặt mình cứ lặng hơn như chát cả hộp phấn lên vậy,thấy lâu ngồi mãi cũng mỏi nó bực mình gắt.
- Anh xong chưa...sao em thấy người ta đánh một lớp phấn thôi sao anh đánh nhiều lần thế.
- Câm! Không hiểu tí gì về nghệ thuật cả.xong rồi..téng téng téng tèngggg_Khang mỉm cười tít mắt khi hoàn thành xong tác phẩm đầu tay,xoay người nó lại về phía gương soi.nó quay lại mở mắt ra nhìn mình trong gương mà đứng hình,khoé môi giật giật,thật không ngờ tay nghề của anh lại....kinh khủng như vậy,rất tức...nhưng phải kiềm chế,thiếu điều nó đấm anh mấy phát thôi.nó giờ không tin mắt mình,mặt thì đánh phấn trắng dã,đôi lông mày được tô đen xì như 2 con sâu,mắt đánh mầu hồng đậm trông loè loẹt,môi quá đỏ so với màu son,má đánh hồng...đậm chất con hề.quay qua Khang vẫn thấy anh đang cười tít mắt không thấy tổ quốc là đâu.
- Sao??...đẹp! Phái không.haha...sao lại có con người tài sắc vẹn toàn như mình chứ,anh biết anh giỏi mà không phải nhìn anh ánh mắt chan chứa yêu thương thế đâu.haha_Khang nháy mắt cười trông rất đẹp trai nhưng với nó hiện giờ trông thật...ngứa mắt.
- Anh nhìn lại hộ em cái,em đi hẹn hò chứ có diễn xiếc đâu...thật là...nhìn mặt anh mà muốn đổ máu quá_nó bặm môi nhìn anh căm căm rồi cũng đi vào rửa sạch mặt.
- Ơ...sao nhỉ.mình làm như trong google dậy mà,phải mở lại chứng minh mới được,cứ như này thì oan quá.Đây rồi...giống trong hình mà..ô.."những kiểu hoá trang quá lố"..ẹc lỗi kĩ thuật...thôi thì chuồn thôi,cứ ở đây có khi nát máy_nói rồi Khang nhẹ nhàng rời khỏi phòng nó trở về phòng mình khoá chặt cửa lại..ngủ tiếp.Nó sau 1 hồi kì rát mặt mới trôi hết những thứ trên mặt khiến mặt đỏ ửng đau rát,đi ra không thấy Khang đâu biết ngay anh đã chuồn êm,tức mình nhìn lên đồng hồ đã 8h hơn nhìn ra điện thoại hơn chục cuộc gọi nhỡ từ hắn,mê mẩn đánh 1 lớp son dưỡng lên rồi đeo giầy nike vào,cố gắng đi nhanh đến chỗ hẹn với hắn.Từ xa nó đã thấy hắn đứng tựa lưng vào môtô,thỉnh thoảng nhìn xuống đồng hồ khuôn mặt đẹp như tạc tượng không chút cảm xúc.nó mỉm cười nhẹ bước đến gần chợt nhận ra hắn hôm nay đẹp trai lạ (bình thường hắn vẫn đẹp trai,chỉ là nó không để ý thôi) mái tóc nâu cà phê hơi xoăn rối có trật tự,tai 1 bên đeo khuyên kim cương nhỏ nhưng sáng chói,hắn hôm nay mặc quần jean màu xám chuột cũng được mài rách với chiếc áo phông màu đen hình chữ thập được cách điệu in chính giữa áo,bên ngoài là chiếc áo khoác không tay có mũ chùm đầu màu trắng có hình đầu lâu ở sau lưng,tay đeo đồng hồ to màu trắng,chân đeo giầy cổ cao cũng màu trắng nốt.trong hắn mặc cũng phong cách không khác gì nó.
- Hù.lâu không.hìhì_nó vỗ vai hắn cười tươi,hắn quay ra thấy nó mặt đần ra,nó hôm nay trông xinh hơn mọi ngày,tuy rằng vẫn phong cách cũ nhưng thêm chút môi hồng cùng với đôi má ửng (do nó kì mạnh quá) cũng đủ làm tim hắn đập lỗi một nhịp.nhanh chóng lấy lại phong độ hắn nhanh chóng quay đi khuôn mặt mình cũng đang ửng lên.
- Lâu! hơn 5' rồi.
- Ư..chả lãng mạn gì.đáng phải nói "vì em anh có thể chờ lâu hơn nữa cũng đáng"...hừh_nó đút tay túi quần phồng má trợn mắt nói với hắn.
- Cất bộ mặt này đi...trông kinh (thật ra là đáng yêu)_hắn dùng 1 tay túm gọn mặt nó hất ra 1 bên rồi ngồi lên xe nổ máy_Đi.
- Thì đi....chẳng lãng mạn gì_nó ngồi sau xe lẩm bẩm.
- Ôm!_tiếng hắn nói nhẹ nhàng nhưng đủ để nó nghe được.
- Không!_nó cứng đầu nhất quyết không chịu ôm,hắn thấy thế cũng chẳng bắt ép nó mà phóng thẳng đến điểm hẹn hò mà bọn kia bày cho.
- Xuống_hắn đỗ xe giục nó xuống đễ hắn dắt xe vào gửi.
- Hôm nay đi đâu ấy??_nó tò mò lững thững đi theo hỏi hắn,vì hôm nọ được hắn GẠ đi hẹn hò vui quá mà quên không hỏi đi chơi ở đâu.
- Sở thú!
- Ý...mới ngày đầu hẹn hò mà mày đã dẫn tao về gia mắt gia đình mày rồi.híhí.chẳng nói trước để tao chuẩn bị gì.híhí_nó nhìn hắn cười gian,tỏ vẻ ngại ngùng e thẹn như về nhà ck thật vậy.hắn thấy khoé môi giật giật,không nói gì quay ra lừ nó,nó hiểu ý cũng không chêu hắn nữa mà đi theo hắn ra sở thú.
- Hêy...chờ đã_đến cổng nó chợt kéo hắn lại chạy lên đứng trước mặt hắn.
- Gì?
- Mày thấy tao thế này đã ổn chưa...tao sợ tao ăn mặc thế này vào bị bố mẹ mày ghét lắm..mà này..ngôn ngữ như nào thế..dậy tao chút để tao vào còn chào các bác được câu...
-....đi về_hắn không để nó nói hết đã cầm tay nó lôi xềnh xệch đi về trong lòng thầm chửi bọn kia bày chỗ hẹn vớ vẩn cho mình.
- Ấy..ấy..đùa mà.thôi đi vào chơi đi,trót đến rồi vào thôi,tao cũng chưa đến bao giờ.nhá_nó dùng ánh mắt cún con nhìn hắn,hắn mềm lòng gật đầu đồng ý đi vào,luôn tiện đang cầm tay nó thì cầm luôn không thả ra nữa,đúng là...với nó muốn giận cũng khó mà.nó thấy thế cũng cười tươi cầm tay hắn dung dăng bước vào trong với bao ánh mắt ngưỡng mộ nhìn cả 2.
- Ơ mà sao không đi xem phim hay khu vui chơi gì đó mà cứ chọn sở thú thế_nó thắc mắc hỏi hắn,có mấy ai chọn chỗ này làm lần hẹn hò đầu tiên đâu chứ.
- Bọn kia chọn.
- Hử? Bọn kia..chẳng lẽ...
- Ừ!...Bảo ngày đầu phải cho mày về nơi mày sinh ra..đỡ bỡ ngỡ ngại ngùng_hắn ngập ngừng trả lời nửa muốn kể nửa không,nhưng nếu hắn không nói thì chắc cũng chẳng được yên với cái mồm của nó.nó đứng bất động tại chỗ 1 lúc đùng đùng kéo tay hắn đi.
- Đi về.
- Thôi nào bạn trẻ.đừng cáu máu dồn lên não_hắn dật ngược tay nó,cầm tay nó đút vào túi áo mình kéo đi,miệng mỉm cười.nó nhìn thấy nụ cười đấy thì ngớ người để mặc hắn kéo đi mà quên mất mình vừa đang rất tức giận.
- Oa...đây là khỉ hay tinh tinh vậy_nó nhìn chuồng vượn thích thú chỉ hắn_Ê Ê mày.mày nhìn xem con này là đực hay cái..giống lai hay thuần chủng._nó ánh mắt hy vọng nhìn hắn.
- Hỏi nó_hắn hất hàm về phía chuồng vượn,nó khinh bỉ nhìn hắn,ánh mắt hiện rõ ý nói "gia đình chẳng lẽ không phân biệt được".
- Haha.trông yêu chưa..ăn nài.ngoan cái gì anh cũng cho.nhá.haha.lại đây cùng cho nó ăn đi..._nó giọng rất nhẹ nhàng với gia đình vượn nhưng hành động thì..thường người ta cho ăn nhẹ nhàng còn nó cầm hẳn quả chuối đáp vào như khiêu khích đánh nhau vậy.hắn thấy thế thì cười tươi tiến đến chỗ nó làm nó đơ người tim đập loạn xạ,lần đầu thấy hắn cười tươi và thật như vậy.đang mơ màng thì nó bị 1 con vượn túm tóc kéo loạn xạ.
- Ááá..ááá..đau.đau tao...mẹ! Con khỉ bật chủ à..tao vừa cho mày ăn đấy (cho ăn kiểu đấy thì..) chết này...chết này...phản tao!Nó nhìn con khỉ cay đắng,mỗi câu "chết này" là nguyên 1 nải chuối nó phang thẳng mặt con khỉ làm con khỉ rú ầm càng kéo tóc nó mạnh hơn.Hắn và mấy tên quản lí gần đấy vội vàng chạy lại giúp nó,hắn lạnh lùng cầm tay con khỉ bẻ ra làm con khỉ đau quá sợ hãi lùi sâu vào trong chuồng còn mấy tên quản lí thì vất vả kéo nó ra,ngăn không cho nó xông vào...giết khỉ.
- Không sao chứ...ơ_hắn quay ra hỏi thăm nó đúng lúc thấy bộ dạng của nhếch nhác của nó,đầu tóc thì bị dất rối xù,áo thì xộc xệch,trên tay nó vẫn cầm nải chuối trơ cuống chỉ còn sót lại 1 quả bầm dập,mặt nó đỏ ửng bừng bừng khí thế môi mím chặt với nhau trông nó cu nhếch nhưng vẫn đáng yêu lạ.Hắn không giám cười sợ nó dỗi,chỉ "ơ" 1 tiếng rồi đút tay vào túi quần quay đi,mặt hắn cũng đang đỏ lên 1 phần vì phải nhịn cười và 1 phần cũng vì bộ dạng đáng yêu của nó.
- Không sao! Không sao! Đi thôi.hừ.con khỉ kia nhớ mặt tao này,lần sau thấy thì cạch mặt tao ra nhá!_nó và hắn bước đi để lại những tiếng xin lỗi rối rít của mấy tên quản lí và 1 con vượn trong chuồng đang ư ử vì đau.
- Hừ! Tao tưởng chỉ có con người mới lấy oán báo ân...ai dè đến con khỉ kia cũng thế.Đúng là thú tính mà!_nó vừa đi vừa lấy tay chải lại tóc càu nhàu với hắn.
- Tại ăn ở cả!
- Tao ăn ở làm sao..vừa tốt tính lại thân thiện,còn hay giúp đỡ người khác nữa chứ..ư..thế chưa đủ tốt à!
- Ở ác ăn đại bác!
- Ưư...đừng nói đi.tao ở hiền,mà ở hiền thì hay nhặt được tiền.híhí
- Nhặt được chưa???_hắn nhếch môi cười hỏi nó,nó đang tít mắt cười nge hắn hỏi liền tắt nụ cười,nhắc đúng chỗ ngứa khuôn mặt nó liều ủ rũ cúi xuống lắc đầu.
- 1 lần cũng chưa???_hắn vẫn cố xoáy sâu vào vết thương hơn,cúi xuống hỏi nó,lại nhận được cái lắc đầu buồn bã.
- Thế là tao đã chẳng muốn nói rồiiiii_hắn đút tay vào túi quần đi trước giọng nói như những nhà thông thái.
- Ấy...hề! Tao sao???_nó không hiểu gì cố chạy lên đứng trước mặt hắn hỏi.
- Ở...........bẩn!
- Mày...mày...hừ! Vừa cũng tại tự dưng mày cười nên con khỉ cái kia nó mới phấn khích thế đấy_nó không nói được hắn bắt đầu quay ra kiếm cớ đổ nỗi cho hắn.
- Hah! Đẹp cũng tội_hắn cười khẩy rồi cũng lách qua người nó đi tiếp.
- Ô.ô...mày ảo tưởng sức mạnh kìa.ai bảo chơi với Khang thân lắm làm chi,lây...lây hết cho nhau rồi_nó nhìn hắn bất lực,thấy hắn không nói gì mà vẫn cứ đi trước nó bắt đầu đi nhanh đến bên cạnh lải nhải_Mày thì đẹp con khỉ khô,tao thấy "anh họ" khỉ trong chuồng nhà mày còn đẹp hơn..bla..bla_nó đi cạnh liên mồm nói không nghỉ từ chuyện này sang chuyện kia,từ trên trời xuống dưới đất,hắn thỉnh thoảng mới nói lại 1 câu mà đã bị nó nhảy vào họng tranh nói.nó và hắn cứ thế đi khắp sở thú làm tâm điểm cho mọi người.Nó không để ý còn hắn thì cũng chẳng quan tâm mặc kệ người ta nhìn,hắn chỉ cần được đi bên cạnh nó,được thấy nó vô tư cười đùa như thế là đã đủ rồi,hắn quyết tâm làm mọi thứ chỉ để nó giữ mãi được nụ cười này.Hắn không ngờ 1 con nhỏ như nó lại có thể làm hắn thay đổi nhiều như vậy,hắn cảm thấy có nó cuộc sống xung quanh thú vị hơn,và cũng chỉ ở bên cạnh nó mới có thể khiến hắn cười tươi như thế...tiếng cười cùng bộ dạng vô tư trẻ con của nó giúp hắn như quên đi những lo toan của cuộc sống xung quanh hắn,và cuộc hẹn hò đầu tiên này...hắn sẽ mãi nhớ!

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro