chap 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vị hôn thê!!
¤22:22' tại nhà hắn¤
...Choang...
- Ta nói mà con không chịu nghe à,một là con cưới tiểu thư nhà họ Vương,hai là con phải lấy Dương Nhi_ông Phong tức giận đập tan cái cốc khi phải nói chuyện với thằng con quý tử của mình,từ nhỏ đã hay cứng đầu giờ lớn lên còn thêm cái tính máu lạnh bất cần đời làm ông và bà Lan không biết phải làm thế nào để hắn chịu nge mình.Mọi chuyện hắn làm đều giỏi,khiến ông luôn tự hào nên từ bé ông luôn làm ngơ để hắn tự quyết định làm theo ý bản thân,nhưng còn chuyện liên quan đến tương lai sự nghiệp của hắn thì ông không thể bỏ mặc làm ngơ,nhất quyết không để hắn yêu đương linh tinh nhầm người rồi lại phải đau vì tình như ông năm xưa,thà đau 1 lần rồi hạnh phúc về sau,như thế sẽ tốt cho hắn.
- Đúng đấy.nghe lời ba con lần này đi..lấy tiểu thư nhà họ Vương,gia đình ta đã có hôn ước sẵn rồi.Với lại con bé rất xinh lại ngoan ngoãn hiền lành...
- Con không quen cô ta.
- Trước lạ sau quen mà con_bà Lan nhìn hắn cười hiền cố gắng thuyết phục.
- Đằng sau chắc cũng chẳng quen_hắn lạnh nhạt nói rồi đứng dậy bước đi_Con xin phép!
- Đứng lại.ta chưa nói xong thì con đừng hòng trốn tránh_Ông Phong vỗ bàn quát hắn_Không lấy tiểu thư nhà họ Vương thì hãy lấy tiểu Nhi,dù sao 2 đứa cũng biết nhau từ nhỏ.
- Con không thích cô ta.
- Quá lắm rồi,tiểu Nhi tốt với con thế sao con lại lỡ từ chối tình cảm của nó..dù sao con cũng chưa có người....
- Người yêu..con có rồi!
- THẬT SAO???_cả 2 ông bà kinh ngạc nhìn hắn đồng thanh hỏi,thật không ngờ thằng con máu lạnh của họ có ngày lại biết yêu.Họ cứ nghĩ với tính cách của hắn sẽ ế dài dài,nếu mình bây giờ không ép hắn cưới thì sau này...sẽ không có cháu bế.Thật không ngờ...
- Là con cái nhà ai,gia thế như nào..._ông Phong đứng lên hỏi,mong là môn đăng hộ đối.
- Có xinh không con...nếu xinh hơn tiểu thư nhà họ Vương,mẹ sẵn sàng huỷ hôn_bà Lan cũng hào hứng không kém đứng dậy hỏi hắn.
- Xấu gái (dối lòng)..gia thế không biết_hắn nhún vai tỏ vẻ không quan tâm đến những điều mà ba mẹ mình vừa đưa ra.
- LOẠI!_Đồng thanh tập 2.
- Sẽ không hợp với con đâu.nghe ta kết hôn với tiểu Nhi đi.Ta ưng nó lâu rồi,ngày mai nó từ Mĩ về sẽ chuyển đến trường con đấy.
- Ưng ba đi mà lấy_hắn cãi cùn rồi bước đi thẳng lên tầng.
- Ơ.Cái thằng này...không vướng mẹ mày thì tao...
- Thì tao sao....hử_bà Lan ngồi cạnh véo ck cười hiềnnn.
- Á..áu...Thì nhận làm con nuôi chứ sao,chẳng phải bà không ưa Nhi à.
- Biết thế là tốt,đúng là nhìn mặt Nhi tôi không ưa mình ạ_bà Lan gật gù với ông Phong,đúng là hồi nhỏ bà rất quý nhỏ còn hay gọi nhỏ tới nhà chơi,nhưng từ lúc bà tình cờ chứng kiến cảnh nhỏ cậy thế ăn hiếp bạn bè quá mức nên tình cảm cũng dần đi xuống.Dương Nhi càng lớn thì tần suất sang nhà hắn chơi càng nhiều hơn,lúc nào cũng mẹ mẹ con con với bà lúc đầu vì tình thân thiết bà không nói gì chỉ mỉm cười lấy lệ,dần dần vì không chịu nổi bà đã khích tướng cho mẹ nhỏ Nhi bắt nhỏ đi du học sớm thì bà mới được yên.Tự dưng bà có ác cảm với nhỏ,từng lời nói cử chỉ từ nhỏ đều chứa sự giả tạo.
- Có mà bà ghen vì Dương Nhi trẻ đẹp hơn bà ấy_ông Phong không biết vì sao vợ mình tự dưng lại có ác cảm với tiểu Nhi như vậy,dù đã gắng hỏi bao lần nhưng bà đều im lặng nên ông tự tìm đủ mọi nguyên nhân lí do để chêu bà.
- Hừ! Có trẻ đẹp cỡ nào thì cũng không thể bằng con dâu tương lai tôi chọn cho thằng Long được.ôi...người đâu mà dễ thương ngoan hiền lại cute đáng yêu thế chứ...ôi con dâu của taaa_bà Lan chắp tay vào ngĩ đến cô con dâu tương lai mà mắt long lanh.
- Sao lúc mới gặp bảo láu cá ngịch ngợm lắm.
- Đấy cũng là điểm đáng yêu tạo ra tính cách con người riêng của nó mà.haha.ông gặp thử xem,đảm bảo ưng mà.
- Hừ! Mới gặp được vài lần mà đã như thần tượng...sao bằng tiểu Nhi mà ta đã biết từ bé được.
- Chẳng muốn nói với ông nữa.ta phải lên thuyết phục thằng con bé bỏng của ta đây.haha.ôi..con dâu chờ ta nhé...!_ông Phong nhìn theo người vợ của mình mà lắc đầu cười,còn hắn trên tầng nghe thế vội vàng khoá chặt cửa lại,tắt điện lên giường ngủ sớm cho khoẻ mặc kệ mẹ mình ở ngoài đang gõ cửa rầm rầm tức giận,tự trách bản thân vì vừa lỡ mồm nói quá to để hắn nghe thấy...
¤ Nhân vật mới: Dương Bảo Nhi 16t là tiểu thư tập đoàn thời trang DN (cũng giàu nhưng vẫn sau nhà nó).Xinh đẹp sắc sảo,luôn tạo vỏ bọc là 1 thiên thần lương thiện nhưng thực chất là bên trong là 1 con người mưu mô sảo quyệt lại rất hiểm độc..¤6:30' tại nhà nó
- Dậy đi...nhanh lên...sớm được mỗi hôm đã lười dậy ngay được.nhanhhhhh_Khang mất kiên nhẫn ngồi gọi nó 10' liền chỉ thấy nó "ư..ư" rồi lại ngủ tiếp,bực mình anh ra sức dùng gối đập tới tấp vào mông nó để đánh thức nó dậy.
- Yaaaa..sao tao lại phải khổ thế này...sắp muộn giờ đón Di của tao đi học rồi..huhu.bà Trang bà dậy nhanh cho con nhờờờ_Khang bất lực ngồi phịch xuống lay chân nó yếu ớt gọi,tưởng có con em làm người yêu của đại ca là oai ai ngờ..đúng là bể khổ,không giám mắng nó sợ nó khoe với đại ca,giờ lại bị đại ca sai đi gọi nó dậy...biết thế ngay từ đầu đã chẳng dẫn đường chỉ lối cho tình yêu của nó nữa rồi.
- 3lô đại ca à...em hết chịu nổi nó rồi.em còn phải đến đón Di của em đi học nữa mà.Đại ca đến đón nó dùm em đi.
- ...nhà!
- À.....số nhà 69 đường xyz đại ca đến nhanh nhá...tút..tút *haha rảnh nợ.May là xin chuyển đến căn hộ này sớm chứ không cứ ở biệt thự Vương gia thì không biết nói với đại ca thế nào.haha.để xem anh mày nghĩ dáng nằm cho mày thêm đẹpppp nhá...haha*_Khang nhìn nó cười gian,đang định chỉnh sửa lại dáng ngủ của nó cho xấu đến mức có thể,nhưng chợt khựng lại...dáng nó để yên thế cũng đủ kinh dị rồi lắm rồi,nên thôi anh ra ngoài dắt xe đứng đợi hắn đến rồi đi đón Di luôn.Hắn vào thẳng nhà cứ tự nhiên đi nên phòng nó,bước vào phòng đập vào mắt là dáng ngủ của nó khiến hắn đứng hình dừng lại,trần đời chưa thấy đứa con gái nào có dáng ngủ xấu như nó,mặc bộ áo ngủ màu hồng hình siêu nhân đáng yêu thật đấy nhưng người nó thì nằm úp,nửa thân người lủng lẳng trên giường nửa còn lại gần như chạm đất,gối ôm nó để gác chân,chăn bị nó đạp xuống đất...hắn thật không hiểu sao nó có thể ngủ ngon với dáng ngủ như thế.Lấy lại tinh thần hắn bước nhanh đến gọi nó,gọi mãi không thấy nó dậy hắn ngi ngờ cúi xuống cho tay vào mũi nó...xem còn thở không.Thấy nó vẫn thở đều đều hắn mới thở phào đứng dậy chợt nhìn vào tai nó thấy cục bông to đoạch nhét vào,hắn nật nó lại xem bên kia thì thấy cái tai nghe vẫn đang phát nhạc DJ..chả trách mà hắn gọi không nge thấy gì,không khéo công hắn lắc nó dậy lẫy giờ nó lại đang mơ ngủ tưởng mình đang feel trên sàn thì hắn đến đập đầu vào tường thôi.Tức giận hắn rút phịch cái tai nge của nó ra cả cục bông nữa rồi cầm chân nó phũ phàng kéo xuống cho nó tiếp đất thân mật.Nó đang mơ màng fly theo điệu nhạc thì như bị ai bẻ gãy cánh rồi rơi xuống vực vậy,giật mình tỉnh giấc ngơ ngác nhìn xung quanh nó thở phào vì vẫn ở trong phòng mình chứ không phải vực thẳm,chợt nhận ra có một đôi chân dài đang đứng trước mặt mình nó từ từ nhìn lên thấy hắn mặt hình sự đứng nhìn nó hầm hầm,không biết lí do vì sao tự dưng hắn ở đây lại nhìn mình như muốn đánh nhau tới nơi rồi,nó ngơ ngẩn rồi cười gian nhìn hắn.
- Người đẹp! Nhớ anh đến thế sao mà mới sáng đã chạy đến vào phòng anh ngay rồi.hếhế_nó vẫn ngồi im dưới đất nhìn hắn nói không quên còn nháy mắt cười chêu hắn nữa.
- Nhìn!_hắn đáp hẳn cái đồng hồ vào người nó,nó đần mặt bắt lấy rồi nhìn tá hoả đã 6:45'..hôm nay nó chỉ muốn ngủ nướng 1 tí không ngờ nướng quá cháy cả giường.Vội vàng đáp cái đồng hồ trả lại hắn rồi chạy vào làm vscn,hắn bất ngờ bắt lấy đồng hồ từ phía nó may hắn là người có võ không phải người khác có mà tan mặt với cái đồng hồ.Đứng đợi nó 5' rồi nó cũng xong nhanh đi ra,2 đứa phóng thẳng đến trường với tốc độ max khiến người đi đường phải dựng tóc gáy nhìn theo.

Nó và hắn đứng trước cửa lớp chỉnh sửa lại quần áo rồi hiên ngang bước vào,không một ai biết quá trình họ vào được trường khi cổng đã đóng nó như thế nào.
- Chà! Cái đôi này,ngủ kĩ heng_Linh thấy nó vào cái mồm không chịu yên là chêu người ngay.
- Đại ca sao lâu thế...tao nhớ là mình vừa đi thì đại ca vừa đến mà...hay là..híhíhí_Khang quay xuống cười gian nhìn cả 2 hỏi.
- Hí cái đầu anh,nhìn chân em đi,sưng to.Phải không,lí do đến muộn đấy_nó bơ Linh đánh đốp vào đầu Khang không thương tiếc.
- Nhà mày bán bơ hả Trang???_Linh thấy nó bơ mình dỗi dỗi xị mặt hỏi.
- Ề...không chơi..lềulềulều đồ không có gấuuuu_nó quay xuống làm mặt xấu nhìn Quân và Linh chêu,đã nhiều lần nó và Di đã cố gắng ghép đôi cho cả 2 nhưng vì sự cứng đầu của Linh không chịu thừa nhận tình cảm của mình và bản tính đào hoa của Quân mà 2 người hay gây sự với nhau,thế nên dù thích nhau nhưng cả 2 vẫn ương bướng không chịu đến với nhau.Cho nên nó và Di quyết định nghỉ chơi với Linh trong vòng 45' đầu trong ngày hôm nay (cái này LÂU này hẳn 1 tiết liền) Linh tức giận không thèm quan tâm đến chân nó nữa.
- Ế sao trông đại ca...bẩn thế.Nó cứ bụi bụi sao ấy.Mà chân Trang sao vậy?_Thiên nhìn hắn thương cảm vươn tay ra phủi bụi trên áo giúp hắn,mặc dù rất ghen tị vì hắn vừa giỏi lại có được nó nhưng Thiên là người có hiểu biết nên đã chuyển từ lòng ghen tị thành kính nể tôn trọng hắn hơn,dù không muốn từ bỏ nó nhưng đối thủ là hắn,quá mạnh.Thiên chỉ có thể ở sau bảo vệ và giúp nó thôi.Thiên sẽ chờ,chờ 1 ngày có người sẽ làm Thiên quên được nó.Hắn nhìn người mình xong lại nhìn nó rồi cúi xuống nhìn lại mình...đúng bẩn thật,khó chịu hắn cởi áo khoác ngoài chùm nên đầu nó.
- Mang về...giặt!
- Sao lại tao???_nó phụng phịu kéo áo ra khỏi đầu mình gân cổ lên cãi.
- Đúng đó đại ca...sao lại bắt nó giặt chứ_Khang nhăn nhó nhìn hắn vì tất cả quần áo từ trước đến nay...đều là anh giặt chứ nó có giặt bao giờ đâu.Hắn không nói gì chỉ nhìn nó tỏ ý "tại ai" nó liền hiểu ngay cười trừ.
- A.ha.ha..giặt..giặt chứ..cứ để tao giặt.hềhề_nó cười mà như không cười,trong đầu liên tục chửi hắn là đồ xấu xa.Nếu không phải lúc đấy nó bị đau thì đâu phải nhờ đến hắn chứ,càng nghĩ lại nó càng ức.
[ 15' trước...
- Ô...cổng đóng rồi.hôhôhô_dù phóng rất nhanh nhưng khi hắn và nó đến nơi thì cánh cổng vẫn lạnh lùng khép lại.
- Còn cười!_hắn quay ra nhìn nó lườm lườm,lần đầu tiên trong đời hắn mắc phải đi học muộn,tất cả..là tại nó! Nó biết là mình sai nên thấy hắn lườm mình thì đang cười cũng đành ngậm miệng ngay lấy tay che lại ngừng cười quay đi,nó biết bây giờ "im lặng là vàng".
- Ế ây ờ àm ao ây (Thế bây giờ làm sao đây)_nó lấy 2 tay bịt miệng nên phát âm không rõ.
- Tây thế thì chết!_hắn cau mày nhìn nó như sinh vật lạ,hắn đâu cấm nó nói đâu chứ.
- Ây ế ỡ ị ăng ử (Tây thế đỡ bị ăn chửi)
- Thôi! Biết tây rồi_hắn gỡ 2 tay đang bịt miệng nó ra lau lau nước bọt vào áo nó rồi mới cầm tay nó đút vào túi áo mình rồi bước đến cổng trường.
- Ây..đi đâu thế??
- Vào học!_hắn thấy nó kéo lại thì đần mặt trả lời,chẳng lẽ nó định bùng.Đi muộn thôi mà,cứ thế mà vào.
- Bật tường đi.đi
- Không ngộ à? Cửa chính không vào sao phải bật tường.
- Đi..đi...đi mà,lâu không bật tường rồi.ná.ná_nó dùng ánh mắt cún con đáng yêu ra để dụ hắn mong hắn mủi lòng,hắn nhìn nó 1 lúc rồi cũng gật đầu đồng ý.
- Áu_Vì vui quá nó cười tít mắt xong lại cứ chạy nhăng xăng bên hắn nên không vấp phải ổ gà ngã trẹo chân,may là có hắn đi bên cạnh đỡ kịp.
- Mắt mũi.Đưa tao xem...thế này bật sao???
- Được mà,mày để 2 tay ra tao trèo lên_nó lại dùng ánh mắt đấy nhìn hắn và lại thành công,hắn đưa 2 tay ra làm điểm tựa cho nó trèo lên tường rồi nhẹ nhàng bật lên xong lại nhảy xuống nhanh như chớp.Tiếp đất nhẹ nhàng hắn phủi bụi rồi xoè 2 tay ra chờ nó nhảy xuống rồi bắt (như bố bế con vậy).Nó thấy thế mỉm cười cố tình lấy đà bật thật mạnh về phía hắn ôm chặt khiến hắn mất thăng bằng,hắn sợ bị thương liền lấy thân mình bao trọn người nó trước khi ngã xuống đất,kết quả cả người hắn bẩn nhem.
- Hêhê.Bấy bê sao không???_nó đứng dậy kéo hắn lên cười cười,hắn không nói gì chỉ nhìn chân nó rồi ngồi xuống tỏ ý cõng nó,nó hí hửng không ý kiến gì thêm trèo ngay lên lưng hắn ôm chặt cổ cười toe toét.
- Nghẹn!_hắn vỗ tay nó để nó nới nỏng ra rồi cõng nó xuống phòng ytế dán cao vào chân rồi cả 2 mới về lớp học]


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro