Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Một ngày trôi qua kể từ khi Zich gây náo động bằng cách thách thức một hiệp sĩ. Vào lúc bình minh ló dạng, Zich đi về phía khu vườn sau nhà, nơi không có một bóng người nào trong tầm mắt .

Vút!

Zich hít một hơi thật sâu và nắm chặt thanh kiếm của mình. Không khí trong lành buổi sáng tràn ngập phổi hắn. 

Nắm chặt.

Hắn giữ chặt thanh kiếm của mình. Hắn hít sâu vài hơi và thở ra rồi làm nóng một chút.

Gạch chéo!

Thanh kiếm sắc bén cắt ngang không khí trước mặt hắn, và sương sớm cũng rùng mình kinh ngạc trước hành động nhanh nhẹn của hắn.

Vút!

Chân của hắn di chuyển một cách nhẹ nhàng và tự nhiên mình, và bụi đất không được giũ sạch sẽ bốc lên thành từng dòng khói bụi.

Thình thịch!

Sau đó, hắn dồn trọng tâm lên đôi chân đang di chuyển của mình và xoay người. Lực từ vòng quay được truyền lên vai, cánh tay và chính mũi kiếm của hắn ta.

Vù!

Những chuyển động của hắn rất đẹp nhưng vẫn đầy đe dọa. Ánh sáng mặt trời xuyên qua tán cây và rọi xuống thanh kiếm tản ra muôn vàn ánh phản chiếu.

Vút! Vút! Vút!

Zich đã sử dụng một loại kiếm pháp khác. Trước đây, chuyển động của hắn sắc bén như mảnh thủy tinh, nhưng bây giờ, nó nặng nề như một con bìm bịp. Kiếm pháp của hắn thay đổi liên tục. Nó trở nên chậm rãi và sau đó thì gấp gáp, sắc nét rồi trở nên mềm mại. 

Zich dần quên mất thời gian .

Phù!

Hắn dừng kiếm lại và điều hòa nhịp thở của mình. Toàn thân hắn ướt đẫm mồ hôi.

Tình trạng tốt hơn ta dự đoán.

Hắn nắm chặt tay rồi thả lỏng ra. Tay hắn thô nhưng trắng, cơ thể của một chàng trai mười chín tuổi.

Năm mười chín tuổi, Zich chưa học kiếm thuật, nhưng hắn luôn hoàn thành những bài tập cơ bản để rèn luyện cơ thể của mình. Tất nhiên, nó không thể sánh được  với những ngày mà hắn ta còn được gọi là "Mãnh Lực Ma Vương". Cân nhắc về độ tuổi của mình, được rồi, nó đang ở trong tình trạng tốt.  

Thật sự tốt hơn so với việc ta chưa từng được học bất cứ một loại kiếm thuật nào.

Cơ thể hiện tại của Zich giống như một khối đá thô sơ chưa được chạm khắc. Đó là một cơ thể có sức mạnh cơ bản nhưng không có cấu trúc cơ bản. Nếu hắn tích lũy kinh nghiệm và kiến ​​thức chuyên môn của mình từ những ngày còn là Mãnh Lực Ma Vương, hắn sẽ có thể tiến bộ với tốc độ cấp số nhân.

Ta cảm thấy hơi cay đắng khi nghĩ về lý do tại sao ta không được đào tạo cơ bản.

Không chỉ đơn giản vì Bá tước không muốn truyền dạy kỹ thuật chiến đấu cho Zich, gia tộc của ông ta được gọi là pháo đài kim loại. Lẽ ra luôn có cách để hắn học cách dùng kiếm.

Ta đã khao khát sự chấp thuận của cha mình, đến nỗi ta không muốn học bất cứ kỹ thuật dùng kiếm nào khác ngoài kiếm thuật gia truyền của gia tộc."

Không phải là quá tuyệt vọng để Zich có thể thành công thừa kế hoặc tìm hiểu về kỹ thuật đấu kiếm-hắn chỉ muốn có được sự chú ý và chấp nhận của cha mình.

Ngẫm lại, ta ngây thơ thật đấy.

Nếu người ta biết rằng Mãnh Lực Ma Vương Zich Moore từng là một cậu bé yếu đuối và dễ bị tổn thương thời niên thiếu, họ sẽ dại ra vì sốc.

Chà, ta đã rất đau khổ sau khi rời bỏ gia đình.

Trước khi Zich đạt được danh hiệu Mãnh Lực Ma Vương, hắn đã trải qua hàng loạt những đau khổ và khó khăn thách thức. Thật kỳ lạ khi những vấn đề và thử thách này cứ xảy ra nối tiếp nhau.

Có cảm giác như nó được lên kế hoạch trước.

Zich cười. Thật là vô nghĩa khi nghĩ như thế. Khi Bá tước trục xuất hắn, hắn không có quyền lực trong tay, không tiền bạc hay xuất thân, và nhiều người đã cố thử lợi dụng hắn.

Nếu ta không có tài năng thì ta đã chết hơn cả trăm lần rồi.

Hắn ngừng nghĩ những thứ viễn vông và bắt đầu vung kiếm lên luyện tập một lần nữa.

Ta rất trân trọng cơ thể của mình, nhưng sẽ rất khó để giành chiến thắng trong trận đấu tay đôi này.

Đối thủ của hắn là hiệp sĩ thiên tài Byner, người mới ngoài hai mươi tuổi. Zich không thể nào bắt kịp anh ta về thể lực vào thời điểm diễn ra trận đấu.

Kỹ năng của Byner cũng vượt trội hơn vào thời điểm hiện tại. Mặc dù hắn có kiến thức về các kỹ năng với tư cách Zich Moore, cơ thể của hắn vẫn chưa được đào tạo.

Ta sẽ phải điên cuồng luyện tập để truyền các kỹ năng vào cơ thể mình. Đó là cách duy nhất để ta có thể sử dụng nó một cách thuần thục lần nữa.

Và như đã nói từ trước, cơ thể của Zich không được rèn luyện đến mức đó.

Nhưng quan trọng nhất là—

"Vút!"

Zich hít thở thật sâu một lần nữa và thả lỏng cơ thể. Nó khác với khi hắn cố gắng thư giãn ngay trước khi bùng phát. Zich nhắm mắt lại và cố gắng cảm nhận bên trong cơ thể của mình.

Làn gió nhẹ lướt qua bàn chân hắn, và mặt đất dưới chân như vững chắc hơn. Hắn phớt lờ những cảm giác bên ngoài này và cố gắng tập trung sâu hơn vào tâm trí của mình. Hắn cảm nhận mạch máu đang đập và máu chảy bên trong cơ thể.

Sau đó, hắn đi sâu hơn vào bên trong. Hắn bắt đầu cảm thấy một thứ gì đó - một vật chất khổng lồ bị cố định bởi nhiều chất khác đan xen vào nhau. Nó mang một sức mạnh to lớn đến nỗi một thành phố lớn sẽ bị tàn phá trong một giây nếu hắn ta để nó thoát ra ngoài.

Zich bắt đầu dần cảm nhận xung quanh khối vật chất này. Như thể nó thờ ơ với mọi kích thích bên ngoài, nó không đáp lại Zich chút nào. 

Mồ hôi bắt đầu chảy dài trên trán Zich. Hắn duy trì sự tập trung cao độ để làm cho khối vật chất phản ứng.

Co giật!

Cuối cùng khối vật chất cũng đã có một phản hồi nhỏ, và sự tập trung của Zich tan vỡ ngay lập tức.

Thình thịch!

Cơ thể của Zich rung lên vì cú sốc, và hắn ngã quỵ xuống đất. Lúc đầu, đầu gối của hắn tiếp đất, và ngay sau đó, hắn tiếp đất bằng mông.

“Argh, chết tiệt! Thứ khốn nạn này vẫn thật là gian xảo khó khống chế!”

Zich đặt tay gần trái tim mình. Vật chất to lớn và có sức hủy diệt bên trong Zich là ma lực của hắn ta.

"Mặc dù ta đã rất tập trung, chỉ một phần nhỏ trong số đó thức tỉnh."

Hắn cảm thấy chán nản trong giây lát. Kiệt sức, hắn nằm dài ra đất.

Hết cách rồi. Lượng mana mà ta sở hữu, ta thật sự rất có tài.

Mỗi người có một giới hạn về lượng mana mà họ sở hữu. Và lượng mana của Zich lớn đến nỗi không thể so sánh với người bình thường.

Chà, một tên Elf đã so sánh lượng mana của ta với một con rồng  và nó đã tuyệt chủng.

Một trong những lý do khiến Zich trở thành Mãnh Lực Ma Vương là vì lượng mana nhiều như một con rồng này. Tuy nhiên, hiện tại, mana của Zich cứ như không có chút năng lượng nào. Không có cách nào để hắn ta có thể kiểm soát một lượng lớn năng lượng như vậy trong tình trạng này.

Có thể nói là, quá nhiều mana.

Zich đã kiểm soát được hoàn toàn mana của mình rất lâu sau khi rời khỏi gia đình. Vì thế nên có rất nhiều tin đồn rằng Zich, người thừa kế của Steelwall hoàn toàn không có mana. Đó cũng là một trở ngại ngăn hắn trở thành Bá tước Steelwall.

Tuy nhiên, đây là cơ hội thứ hai trong đời của Zich. Hiển nhiên là hắn ta không thể nào vận dụng được toàn bộ mana của mình vào lúc này, nhưng hắn có thể thực hiện những bước đầu tiên để làm chủ được nó.

Như thể chứng minh cho khẳng định trên, một mảnh mana bay lơ lửng trên tay hắn.

Cơ hội chiến thắng của ta sẽ tăng lên nhờ việc này.

Nhưng cơ hội của hắn vẫn chưa trọn vẹn-kể cả với toàn bộ kinh nghiệm của Ma Vương và khả năng kiểm soát mana, đây vẫn là một nhiệm vụ đầy thách thức để đánh bại một hiệp sĩ.

Những kỹ năng cơ bản của ta và hắn đang ở các độ hoàn toàn cách biệt.

Nhưng tất cả những yếu tố này không phải là vấn đề đối với Zich. Ngay từ đầu, Zich đã biết tất cả những thông tin này nhưng vẫn quyết định thách đấu với tay hiệp sĩ.

Ta chẳng có gì để mất.

Zich đã quyết định sẽ rời khỏi nhà Steelwall dù có ra sao đi nữa.

Ta thấy sung sướng vì đã có cơ hội để bắt đầu một cuộc sống khác, nhưng không đời nào ta lại muốn thành công kế vị gia đình này. Nếu làm vậy, ta sẽ thất vọng chết mất.

Chỉ nghĩ đến việc làm thế nào để có được sự ủng hộ từ những kẻ đang ủng hộ em trai hắn thôi là đã thấy đau đầu.

Ta sẽ thất vọng đến mức chết yểu mất. Sẽ là một phép màu nếu ta không lật tấy bộ mặt của gia đình Bá tước trước khi ta kế vị.

Có khả năng cao rằng mọi việc sẽ xảy ra hệt như cách mà Zich đã hình dung về nó-không, chắc chắn là thế rồi. Thay vì vượt qua tất cả những thất vọng này, tốt hơn hết là hắn nên rời bỏ Steelwall.

"Ngươi đã thức tỉnh mana rồi à?"

Một giọng nói đột ngột cắt ngang dòng suy nghĩ của Zich.

Zich nhăn mặt không hài lòng và thậm chí không quay lại khi hắn nói, "Ngươi có việc gì hử? Nếu ngươi theo dõi ta thì hãy cút đi, đừng có làm phiền."

"Ngươi biết ta ở đây từ trước?"

"Ngươi thắc mắc mấy thứ nhảm nhí gì khi di chuyển một cách ầm ĩ như vậy? Nghe như một con Ogre đang chạy."

Greig cau có bực tức đáp lại những lời của Zich.

"Ta đã thực hiện những chuyển động không phát ra âm thanh khi di chuyển."

Greig  đã không xóa toàn bộ sự hiện diện của mình như một sát thủ, nhưng cậu cũng đã di chuyển cẩn thận. Zich mà cậu biết không có giác quan nhạy bén để có thể phát hiện một kẻ xâm nhập đang bất động.

Hơn nữa, lời nói và hành động của tên anh trai này vẫn rất kỳ lạ.

Cho đến lúc này, Bá tước và Nữ bá tước không có suy nghĩ hay phản ứng nào trước sự thay đổi đột ngột trong cách ứng xử của Zich, bởi vì họ rất thờ ơ với "cậu con trai cả" này.

Khác với họ, Greig cảm thấy nghi ngờ về sự thay đổi của Zich.

Không nói gì, Greig nhìn Zich chằm chằm.

"Gì? Ngươi cần hỏi gì thì hãy nhanh chóng phun ra, còn nếu không, hãy cút đi.”

"Ngươi thật sự cho rằng với điều đó thì ngươi có thể à?"

"Ý ngươi là gì? Ngươi không thể nói thẳng ra à?"

"Ý ta là, trận đấu tay đôi với quý ngài Byner. Và cả việc thừa kế nữa."

Bài phát biểu của Greig dần trở nên thô lỗ. "Ta không biết điều gì làm ngươi đột nhiên thay đổi cách hành xử, nhưng hẳn là ngươi biết tất cả đều vô nghĩa, đúng chứ? Ngươi nên tự nhận thức được vị trí của mình và từ bỏ đi. Nếu ngươi biết điều, ta có thể chuẩn bị một món quà chia tay cho ngươi lúc lên đường."

"Ha! Tên ngu xuẩn"

Mặc dù Zich không có mong muốn trở thành Bá tước, nhưng nghe những lời chế nhạo của Greig vẫn làm hắn khó chịu.

Zich nhanh chóng đứng dậy và đi về phía Greig. Ngay cả khi hắn ta di chuyển, Greig không lùi lại một bước nào.

"Ngươi sợ ta thành công thừa kế tước vị Bá tước Steelwall à?"

"Sao ta phải sợ? Nếu ta không thể thắng một thứ như ngươi, thì ta nên từ bỏ việc trở thành người thừa kế."

Nụ cười của cậu đầy giễu cợt, như thể cậu nghĩ rằng không có bất cứ khả năng nào để Zich có thể kế vị. Nhưng thay vì tức giận khi bị chế nhạo, Zich lại nở một nụ cười nhẹ.

"Thật thế sao? Nếu em trai yêu quý của ta đã nói thế, thì hẳn là thế rồi. Rốt cuộc chúng ta vẫn là anh em mà, nhỉ?"

Zich vỗ vai Greig vài cái, và khuôn mặt của Greig hoàn toàn biến dạng trước hành động này. Cảm thấy hài lòng trước sự thay đổi biểu cảm của Greig, Zich lại nói, "Nhưng ta vẫn có lợi thế là trưởng nam. Vậy tại sao chúng ta không giải quyết vấn đề này?"

"Như thế nào?"

"Chúng ta thuộc về một gia tộc chiến binh. Không như những gia đình khác, chúng ta xem trọng sức mạnh cá nhân và khả năng chiến đấu của mọi thành viên."

"Chờ đã, ngươi đang yêu cầu một trận đấu tay đôi? Một trận đấu giành quyền thừa kế?"

"Tất nhiên. Ta có thể có ý gì khác?”

Greig nhìn Zich với vẻ nghi ngờ. 

“Ngươi đang thách ta đấu tay đôi với ngươi đấy à? Và cả vấn đề với quý ngài Byner nữa…ngươi thực sự mất trí rồi phải không?"

"Sao, ngươi sợ rồi?"

Lông mày của Greig nhíu lại. Anh cắn môi và nhìn Zich trừng trừng.

“… Được rồi. Không có lý do gì để ta từ chối cả.”

Ta biết ngươi sẽ nói thế mà.

Nếu trí nhớ của hắn hoạt động đúng, Greig sẽ có tiến bộ đáng kể về mặt chiến đấu trong khoảng thời gian này. Không lý nào mà Greig lại từ chối đấu tay đôi với Zich, kẻ thậm chí còn chưa học những kiến thức cơ bản về đấu kiếm và chỉ vừa mới thức tỉnh mana.

"Tuy nhiên, cho dù ta chấp nhận thách đấu với ngươi, nó không thể nào quyết định quyền thừa kế. Cha sẽ không cho phép điều đó."

Mặc dù năng lực chiến đấu của từng cá nhân rất quan trọng, nhưng nó không phải yếu tố duy nhất cần thiết để trở thành người thừa kế.

Hơn nữa, thậm chí tất cả mọi người trong nhà đoàn kết tẩy chay Zich, một trận đấu tay đôi cũng không thể quyết định một vấn đề quan trọng như quyền thừa kế. Là con cả, Zich có lợi thế về tính hợp pháp truyền thống.

"Chậc, ngu xuẩn. Nếu chúng ta đấu tay đôi, cha sẽ lan truyền một tin đồn rằng ta đã thách thức ngươi để quyết định người kế vị chính thống. Thử nghĩ xem việc gì sẽ xảy ra nếu ta thua cuộc. Mặc dù trận đấu của chúng ta về bản chất là không chính thức, nhưng ta sẽ không thể công khai tuyên bố quyền thừa kế của mình nữa. Dù cha là kiểu người sẽ giải quyết mọi vấn đề bằng sức mạnh, nhưng xét cho cùng thì hắn ta cũng là một quý tộc. Đó là một món hời để hắn đạt được mục đích nho nhỏ của hắn."

Greig vuốt cằm. Có rất nhiều thứ mà cậu có thể đạt được khi chấp nhận trận đấu tay đôi này.

“Sau đó, phần lớn trở ngại trong việc đạt được quyền thừa kế của ta sẽ biến mất."

"Ờ. Tất nhiên là, chỉ trong trường hợp ngươi có thể đánh bại ta. Ngươi có nhiều thứ để mất hơn ta. Nếu ta thắng, ngươi sẽ thua một kẻ thậm chí còn chưa học những kiến thức cơ bản về kiếm pháp và chưa kể là còn không thể kiểm soát mana hợp lý. Cho dù cha có ủng hộ ngươi đến thế nào đi nữa, vẫn sẽ có một làn sóng phản đối lớn từ những người sống trong lãnh địa Steelwall. Vì dù là quý tộc thì chúng ta vẫn là quân nhân."

Greig cười cợt, "Thua ngươi? Ta ư?"

"Ngươi tự tin thế à?"

"Ta vẫn tự hỏi liệu ngươi có mất trí không."

"Chẳng phải sẽ có lợi cho ngươi nếu ta thật sự mất trí sao? Dù là trưởng nam đu nữa thì cũng chẳng ai chọn một tên điên làm người thừa kế."

"Đúng là thế thật. Được thôi, ta sẽ báo lại việc này với cha ngay bây giờ."

"Chờ đã."

Zich ngăn lại khi Greig đang chuẩn bị rời đi.

"Nếu ngươi đủ tự tin, ngươi có thể cho ta một ưu đãi không?"

“...Ngươi đang âm mưu gì đó?”

Với ánh mắt nghi ngờ, Greig nhìn chằm chằm vào Zich.

“Ngươi không cần phải nghi ngờ như vậy. Ta chỉ muốn quyết định khi nào cuộc đọ sức sẽ diễn ra.”

Greig nghĩ về những lời của Zich  một lúc  rồi từ từ gật đầu. Cho dù Zich có giở thủ đoạn ranh ma gì ra đi nữa, thì yêu cầu này vẫn không ảnh hưởng gì đến khả năng chiến thắng của cậu.

"Chấp nhận. Nhưng, ta cũng có một điều kiện. Ta muốn thực hiện cuộc đọ sức ít nhất trong vòng nửa năm tới kể từ bây giờ.”

"Chấp nhận."

“Đừng quên — nửa năm. Ngươi không thể đưa ra bất kỳ lời bào chữa nào như việc ngươi cần hồi phục sau trận đấu với Byner hay những thứ tương tự như vậy."

Trong một khoảng thời gian ngắn, Greig đã nghĩ xa đến vậy.

“Đừng lo lắng. Ta cũng không có ý định để mọi chuyện kéo dài lê thê ra như thế."

Hài lòng trước lời khẳng định của Zich, Greig quay người bỏ đi. Nhìn đứa em trai đang đi xa, Zich lại giữ chặt thanh kiếm của mình.

Tên nhãi rác rưởi đó xem thường ta quá. Ta xin hứa sẽ để lại một món quà lớn cho nó trước khi từ biệt.

Vút!

Như thể hắn đang chém Greig, thanh kiếm của Zich cắt mạnh vào không khí.

Sau vài hôm, ngày mà Zich đối đầu với Byner đã đến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro