Chương 1 - Phàm kiếp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


1.

Giả dụ giữa đêm mưa tầm tã, một nam nhân toàn thân thương tích đột nhiên xuất hiện trước cửa phòng ngươi, ngươi sẽ làm gì?

Trời đêm như mực, mưa rơi tựa thác. Dưới ánh sáng vàng vọt yếu ớt của chiếc đèn lồng, ẩn diện nam nhân toàn thân ướt sũng, nằm gục dưới bậc thềm. Máu từ vết thương hòa lẫn nước mưa chảy thành vũng đỏ thẫm... Mọi thứ đều giống hệt kịch bản mấy cuốn truyện diễm tình bi ai bán ngoài thư quán ba xu. Hiển nhiên trong những câu chuyện ấy mọi thứ sẽ luôn tiến triển theo hướng thiện tâm của nữ nhân trỗi dậy, nàng đưa nam nhân xa lạ vào phòng rồi tận tâm cứu chữa. Hai người bên nhau dần nảy sinh tình cảm, từ xa lạ thành yêu mến quyến luyến... Ta đã đọc cả tá truyện như thế, kinh nghiệm đầy mình. Những câu chuyện này bất kể kết cục là bi là hỉ thì cũng đều có tình tiết ngược tâm đến mức đau lòng. Mà ta nội tâm yếu đuối, ta không chịu nổi đau buồn. Vậy nên...

- Hầy... đại hiệp xa lạ, rất xin lỗi, không thể giúp người rồi.

Mặc kệ nam nhân đang nằm dưới bậc thềm, ta dứt khoát đứng dậy một tay giương ô tay một tay xách đèn lồng, thầm nghĩ sẽ ra sau nhà giải quyết thật nhanh cái bụng ứ đầy nước này rồi liền sau đó sẽ chạy tới nha môn báo cho bộ khoái. Nam nhân này nếu là người tốt sẽ được nha phủ chữa trị bảo vệ, nếu là kẻ xấu thì ta tự nhiên lại được tính công báo án, như vậy không phải là vẹn cả đôi đường sao. Thế nhưng vừa dợm bước ta mới nhận ra chẳng biết từ khi nào nam nhân kia đã nắm chạy lấy vạt áo mình, và hình như hắn đang rên khẽ. Trời đêm như mực, mưa đổ như thác... Ta lặng người. Rồi như ma xui quỷ khiến, quên cả cái bụng đang kêu gào vì bí tiểu, ta ngồi xuống kéo nhẹ khăn che mặt của hắn, cứ thế ngẩn người. Mày cao mũi thẳng, khóe miệng kiên nghị. Nam nhân này vậy nhưng lại có khuôn mặt thật đẹp. Đẹp đến mức ta run tay suýt rơi cả đèn lồng. Hỏng rồi, khi không lại lên cơn háo sắc, nhưng đứng trước nam nhân như vậy kẻ nào không ngơ ngẩn được đây... Ta ngớ ngẩn nghiêng đầu như kẻ mất hồn.

Khi ta hoàn hồn lại thì nam nhân kia đã nằm yên vị trên giường (giường của ta, tất nhiên) vết thương của hắn cũng đã được ta băng kín lại. Băng vết thương với ta không phải chuyện khó. Ít nhiều gì ta cũng đã từng là thiên kim của gia tộc ba đời nổi tiếng về y thuật.

Nói "đã từng" bởi đó là chuyện trong quá khứ. Sáu năm trước Tây Kinh xảy ra đại hỏa hoạn. Kho tập kết quân dụng của triều đình phát hỏa, trớ trêu ở chỗ kho quân dụng này nằm sát chợ Tây Bồn - khu chợ sầm uất nhất thành. Đám cháy mùa khô lại gặp khu chợ đông đúc ngập trong hàng hóa dễ bắt lửa, không cần nói cũng biết được hậu quả khủng khiếp nhường nào. Năm ấy đám cháy chợ Tây Bồn thiêu rụi hai trăm nóc nhà và sạp hàng cùng với đó là cái chết của hơn trăm mạng người. Cha mẹ ta, không may mắn, cũng nằm trong số đó. Cha mẹ qua đời, ta trở thành cô nhi, cuộc sống sung túc trong đại phủ viện biến thành sinh hoạt giản đơn nơi tiểu viện. Chớp mắt cũng sáu năm rồi. Sáu năm, ta từ nữ hài mười một đã thành tiểu cô nương mười bảy. Ta quên cách bới tóc đánh đàn họa tranh nhưng học thêm được trù nghệ thêu thùa dọn dẹp (ngoài ra cũng nảy thêm nhiều tật xấu khác). May mắn là y lý cơ bản ta chưa bao giờ quên được. Nó là thứ duy nhất giữ cho ta nhớ về cha mẹ và nguồn cội. Nhờ có nó nên giờ ta mới xử lý tươm tất cho nam nhân kia như vậy. Và cũng nhờ nó ta mới áng chừng được hắn bị thương nặng nhường nào.

Thân thể hắn chỉ có duy nhất một vết thương - một vết chém xả chéo phía sau lưng. Tuy chảy máu khá nhiều nhưng vết thương không sâu cũng không dài, tóm lại đây không phải là vết thương nặng. Vậy nên nhìn hắn hôn mê, kinh mạch rối loạn nằm tái nhợt trên giường, ta chắc chắn rằng hắn đã bị nội thương nghiêm trọng. Cái này thì ta bó tay rồi. Khi còn nhỏ đúng là ta có được học chút y luận cũng đọc qua một ít y văn nhưng khả năng chỉ đủ dùng để chữa ngoại thương và những bệnh lặt vặt. Nội thương lại là chuyện khác. Phải trị đúng, trị lâu. Hắn nhất định cần gặp y sư. Chưa kể sau một thoáng mê muội hồ đồ vì ngoại hình của hắn thì ta rốt cuộc cũng đã tỉnh táo lại mà nhận định tình hình. Nam nhân này một thân hắc y, lại còn che mặt, nửa đêm đi đâm chém bị thương - chỉ vậy thôi cũng đủ hiểu hắn không phải người đơn giản. Mà những thứ không đơn giản thì ta hoàn toàn không thích, không muốn, cũng không thể dây dưa. Ta biết mình không thể giữ hắn ở lại. Nghĩ vậy, ta thở dài, khẽ lau mồ hôi cho hắn rồi tự lẩm bẩm:

- Đại ca, vết thương của ngươi ta đã xem qua, ngươi là bị nội thương. Ngươi nhất định phải gặp y sư thôi. Hầy... Trong lúc hồ đồ ta đã nghĩ mình sẽ trị được cho ngươi, rồi chúng ta sẽ ấy ấy như mấy cái chuyện uyên ương người ta bán trên phố đó... cũng tại bản mặt ngươi thật là đẹp cơ, đẹp hơn cả Văn công tử Văn phủ nữa. Nhưng giờ ta hết hồ đồ rồi. Thương thế của ngươi ta chữa không được. Chưa kể nhà ta chỉ có một chiếc giường duy nhất, ngươi nằm rồi ta sẽ nằm đâu đây. Ta đang tuổi lớn, ta cũng cần được nghỉ đầy đủ... Sắp sáng rồi. Trời sáng lên ta sẽ đi báo với bổ khoái. Họ sẽ xem xét trông chừng cho ngươi... Mà giao ngươi cho họ là cách tốt nhất. Ta không biết quá khứ ngươi thế nào nhưng nhìn bộ dạng ngươi bây giờ thì rõ ràng tình cảnh ngươi cũng không đơn giản. Ta chỉ là tiểu cô nương một thân một mình, ta không nghĩ liên quan đến ngươi hay dây dưa với việc của ngươi là điều sáng suốt... Ngươi là nam nhân đẹp nhất ta từng thấy, vậy nên ta mới đưa ngươi vào nhà và giúp ngươi băng bó đấy. Băng vết thương cho ngươi, chăm sóc ngươi một đêm này cũng là tận sức ta rồi...

Tự mình lảm nhảm là thói quen của ta, cũng bởi ta thực sự rất cô đơn. Sau khi ra khỏi đại phủ viện ta chuyển đến tiểu viện này rồi tự học thêu thùa. Bắt đầu từ mẫu thêu nhỏ như túi hương góc khăn rồi đến mẫu thêu lớn như chăn gối y phục ta đều cố sức, có điều tay nghề không cao không thấp nên chẳng phường thêu nào thu nhận. Cũng không sao cả, ta tự nhủ, rồi tự tìm mối nhận hàng về làm tại gia. Vậy nên trừ khi ra ngoài nhận và giao hàng thì ta chẳng mấy khi bước ra khỏi cửa. Cuộc sống quanh đi quẩn lại chỉ có khung thêu kim chỉ cùng mấy tập truyện uyên ương diễm tình. Góc sân nhỏ, góc trời nhỏ. Đôi khi ta cảm giác nếu không tự nói lên những điều mình nghĩ thì chắc chắn sẽ bị nuốt chửng bởi sự yên lặng nơi này.

Cứ vậy, ta vừa chậm rãi lau mồ hôi thay khăn cho hắn lại vừa lẩm bẩm thành tiếng mọi suy nghĩ vụt qua trong tâm trí, chẳng hề biết đôi mắt hắt đã khẽ mở. Đến lúc nhận ra hắn đã tỉnh, ta giật mình cúi gằm mặt, xấu hổ đến cực điểm. Hắn nhìn ta, nói duy nhất một chữ "Đừng."

Đừng? Nhưng đừng cái gì? Đừng mời y sư? Đừng báo bộ khoái? Ta nhíu mày muốn hỏi song vừa ngẩng lên lại chạm phải ánh nhìn của hắn. Ánh nhìn có chút mệt mỏi uể oải song đôi mắt hắn, trái lại, khiến ta lặng người. Đôi mắt hắn tối, sâu như bầu trời đêm. Có điều trời đêm ngoài kia còn có mưa, có gió, có mây vần vũ còn trong đôi mắt hắn chỉ có bóng tối tịch mịch. Ta chưa từng nghĩ đôi mắt một người có thể đen thẳm đến nặng nề như vậy.

Ta vì đôi mắt ấy mà thẫn thờ, khi định thần lại thì hắn đã nhắm mắt, yên lặng như đang ngủ. Trong một thoáng ta còn nghĩ tiếng "Đừng" vừa nãy chỉ là ảo giác, rằng tất cả chỉ là ta tự tưởng tượng ra. Nhưng ta biết không phải. Đôi mắt ấy thực sự tĩnh lặng đến ám ảnh. Đột nhiên ta thật tâm muốn biết rốt cuộc hắn là người thế nào. Phải sống trong hoàn cảnh như nào, phải trải qua những chuyện gì để đôi mắt trở nên thẳm sâu và tịch mịch đến vậy.

Và thế là, ta lần nữa hồ đồ.

...

Lời đầu tiên hắn nói khi tỉnh dậy là "cảm ơn". Có lẽ do hôn mê suốt hai ngày, cổ họng khô nên giọng hắn trầm và hơi khàn đục thế nhưng lại khiến ta có chút xuất thần. Ta ngượng ngùng lắc đầu, đưa cho hắn chén nước. Hắn nhận chén nước, ngón tay vẫn hơi run, khi uống nước đôi mày cũng nhăn lại. Chắc hắn đau lắm.

- Xin lỗi. Ta chỉ biết sơ qua chút y lý. Ta biết ngươi bị thương nặng nhưng lại không biết phải cho ngươi uống thuốc gì... Hôm đó ngươi nói "đừng", ta liền chẳng dám mời y sư hay giao ngươi cho bộ khoái; vậy nên vẫn để ngươi lại đây. Hai ngày nay đều là bón cho ngươi ích khí thang. Chữa loạn như vậy chẳng biết có gây hại cho thương thế của ngươi hay không nữa.

Hắn chậm rãi buông chén nước.

- Phiền phức cho cô, ta...

Chưa nói hết câu hắn đã ho rũ rượi, tơ máu đỏ thẫm tràn ra khóe miệng. Ta bỗng thấy mềm lòng. Tiện chiếc khăn trên tay ta bèn giúp hắn lau đi vệt máu.

- Không nên nói nhiều. Nằm xuống nghỉ ngơi đi.

- ... Ngay khi thương thế khá hơn... ta... sẽ... lập tức rời đi.

Hắn dường như phải cố sức lắm mới nói được một hơi dài như vậy, khuôn mặt đã tái lại càng thêm tái nhợt. Nhìn hắn ta có chút không đành lòng.

- Không sao. Ta không ngại cho ngươi ở lại. Nhưng ngươi thấy đấy, thương thế của ngươi ta mù tịt, không biết cách chữa trị. Ngươi lại không muốn gặp y sư, vậy...

- Ta nói cho cô đơn thuốc... khi mua... cô phải cẩn thận...

Ồ, hắn vậy nhưng lại biết y thuật. Nam nhân ngoại hình xuất chúng, lại biết y thuật trị trương. Cực phẩm, cực phẩm. Trong lúc ta âm thầm tán thưởng, hắn chẳng biết lôi từ đâu ra một tấm ngân phiếu nhàu nát. Ta trố mắt.

- Ây, ngươi giấu đồ cũng thật giỏi. Hôm đó lúc băng bó cho ngươi ta chắc chắn đã sờ qua một lượt mà đâu thấy trên người ngươi có thứ gì.

Bàn tay đang cầm ngân phiếu của hắn sững lại. Nhận ra mình lỡ lời, ta vội xua tay:

- Không phải ta khám đồ, ta là sờ cơ thể ngươi thôi.

Ngón tay hắn khẽ run rẩy.

- Ta chỉ sờ những nơi cần sờ...

Mặt hắn từ tái nhợt chuyển sang xám ngoét.

- Ý ta là những nơi có vết máu... để băng bó...

Ta lúng túng tự véo vào má. Mấy năm nay đọc truyện tạp nham quá nhiều, thực sự học hư rồi. Cha mẹ mà còn chắc sẽ đánh ta một trận tơi bời. Có điều nhìn biểu cảm của hắn như vậy chả hiểu sao ta lại có chút mắc cười. Đó là lần đầu tiên ta nhận ra ta của tuổi mười bảy không chỉ học được thêm vài thói hư tật xấu mà còn nhiều hơn vài phần vô sỉ. Ta hắng giọng, vội lảng sang chuyện khác.

- Ta nói loạn thôi, ngươi đừng để bụng. Ngươi cứ nói phương thuốc rồi ta sẽ mua giúp ngươi. Ta không giàu có gì nhưng giúp ngươi ăn uống thuốc thang vài ngày thì không vấn đề. Ngân phiếu ngươi cứ giữ lại để phòng thân. Nhìn ngươi thảm như vậy, sau khi rời khỏi đây chắc cũng sẽ còn gặp không ít vất vả.

Những lời này của ta là thật tâm. Sau biến cố gia đình, sáu năm bươn chải không dễ dàng giúp ta hiểu rõ thế gian lạnh nhạt. Khi ngươi khó khăn và mất đi mọi thứ, sự giúp đỡ dù là nhỏ nhất từ người khác cũng có thể đem đến cho ngươi ấm áp và an ủi thật lớn. Ta không biết nam nhân này có như ta trước kia - đều đã mất đi mọi thứ hay không, nhưng hắn đang khó khăn là điều chắc chắn. Hơn nữa hắn dường như cũng là người biết cư xử. Hắn không khiến ta bài xích đề phòng, đã thế ngoại hình lại mười phần đẹp mắt... Ta muốn giúp hắn. Thật lòng.

- Vậy nên cứ yên tâm ở lại đây.

Ta mỉm cười. Một thoáng im lặng, hắn ngẩng đầu, lần đầu tiên chủ động nhìn thẳng vào ta.

- Ta nên gọi cô nương là gì?

- Cốc Vũ. Ta là Cốc Vũ.

- Ta là Mặc.

Đôi mắt hắn vẫn đen thẳm tĩnh lặng, nhưng ta tin rằng khóe môi hắn khi ấy đã vẽ một nét cười rất nhạt.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro