Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

2. 

Mặc vậy nhưng rất dễ sống chung. Hắn ít nói và trầm lặng. Phần lớn thời gian hắn ngồi xếp bằng vận công trị thương, không thì cũng trầm mặt cau mày chẳng biết suy tính những gì. Những lúc như vậy nhìn hắn như đang mang trên vai cả ngàn cân gánh nặng. Thấy hắn như vậy ta cũng chẳng muốn phí tâm quấy rầy. Hơn nữa ta còn có công việc của mình. Từ khi hắn ở lại đây ta đã phải kê thêm một chiếc giường tre nhỏ, căn phòng đơn liền trở nên chật chội. Ta đành dời bàn thêu ra ngoài hiên, ngay trước cửa sổ, bên bụi nguyệt quế đang trổ bông trắng muốt. Cũng may trời vẫn chưa chuyển hạ, ngồi thêu ngoài hiên cũng không có gì bất tiện, nếu không muốn nói là có phần thoải mái hơn bởi ngoài này vô cùng thoáng mát.

Thực ra khi ta mới chuyển tới trong sân viện chỉ có một gốc lộc vừng còi cọc, vì không thích khoảng sân quá trống trải nên sau đó ta đã lần lượt trồng thêm một số bụi cây hoa. Sau sáu năm gốc lộc vừng còi cọc năm đó giờ đã vươn cao tán che rợp viện, đến mùa trổ bông, cả sân viện như được phủ bởi một lớp nhung đỏ rực. Những lùm hoa cỏ ta trồng cũng thập phần xanh tốt, thậm chí hơi quá mức sum suê um tùm, khiến ta cứ dăm ba ngày lại phải cắt xén một lượt. Chẳng hiểu do ta mát tay chăm sóc hay do tiểu viện này thuận phong thủy nữa.

Có thêm Mặc song cuộc sống của ta gần như chẳng thay đổi gì nhiều, cũng bởi hắn là kiểu người sống an an tĩnh tĩnh. Ngoại trừ việc ngày ngày ta giúp hắn đun hai ấm thuốc, bữa cơm nhiều thêm một phần ăn thì cuộc sống của ta về cơ bản vẫn giống hệt như trước. Dọn dẹp, thêu thùa, rảnh rỗi thì đọc truyện diễm tình, hoặc thổi một khúc tiêu khi cao hứng. Ta chính là một tiểu cô nương tự tại.

Chúng ta hiếm khi nói chuyện. Mặc chìm trong suy tính của hắn, ta tận hưởng cuộc sống riêng mình.

Hôm nay trời đổ mưa rào. Mưa lớn hắt cả vào mái hiên. Không thể thêu, ta liền ngồi bên cửa sổ vừa đọc truyện vừa ăn bánh rán. Mặc vẫn yên lặng vận công trị thương. Sau nửa buổi, hắn thận trọng nói thương thế có lẽ đã đỡ bốn năm phần khiến ta tròn miệng kinh ngạc. Ta vốn nghĩ thương thế như vậy muốn khá lên cũng phải mất nửa tháng thời gian, không nghĩ mới có năm ngày mà đã biến chuyển tốt vậy. Xem ra y thuật của hắn thực sự cao minh. Ta tấm tắc khâm phục trong khi Mặc chả hiểu sao lại có vẻ băn khoăn. Chẳng lẽ với hắn tốc độ hồi phục như vậy vẫn là quá chậm... Ta chẹp miệng, nói chúc mừng rồi đưa cho hắn một chiếc bánh rán coi như quà mừng hồi phục.

Mưa vẫn rơi như trút. Ăn hết đĩa bánh, đọc hết tập truyện vẫn chưa hết ngày. Nhìn ra nhìn vào chẳng còn gì làm, ta bèn lôi tiêu ra thổi. Ta không thực sự thích tiêu và ta thổi tiêu cũng chẳng giỏi. Nhưng ta lại rất thích một khúc nhạc, mà khúc nhạc này lại chỉ hay nhất khi chơi bằng tiêu. Vậy nên ta đành chịu. Nâng tiêu trúc trên tay, ta đứng bên cửa sổ, say sưa thổi. Đến đoạn luyến láy cao trào của khúc nhạc thì nghe Mặc nói.

- Cô thổi tiêu dở quá.

- ...

- Nhưng khúc nhạc gốc có lẽ cũng không tệ.

Hơ, xem ra hắn cũng hiểu biết về âm luật. Ta liếc mắt. Khúc nhạc này thực ra cũng chẳng có lai lịch ghê gớm gì, nó được soạn dựa theo nội dung một câu chuyện cổ kể về mối duyên nợ ân ân oán oán kéo dài suốt ba kiếp của một nữ tử phàm trần cùng một vị tiên nhân. Đại loại là một câu chuyện đẫm nước mắt, đúng thể loại mà những tiểu cô nương như ta ưa thích. Thích câu chuyện nên ta thích luôn khúc nhạc. Mà một khi ta thích thì ta cứ thổi thôi. Thế là mặc kệ hắn chê bai, ta tiếp tục phồng mang trợn mắt thổi thêm một lúc nữa. Đến khi mệt hết thở nổi ta mới ngồi xuống bàn, rót trà, uống ừng ực.

- Đôi lúc ta thật ghen tị với cô.

Giọng Mặc đều đều. Ta ngẩng đầu, híp mắt:

- Nay mới thấy ngươi nói nhiều hơn hai câu đấy. Sao nào? Ngươi ghen tị với ta? Vì ngươi không thổi tiêu dở được như ta? Hay vì ta ăn cả đĩa bánh rán nhưng chỉ cho ngươi một chiếc?

Khóe miệng hơi cong, hắn lắc đầu:

- Vì cô sống thật vô lo.

- Ta sống vô lo?

Mặc không trả lời, dõi mắt ra màn mưa trắng xóa ngoài cửa sổ. Hắn dường như rất nghiêm túc. Nhưng chuyện nhỏ thế này cũng cần phải nghiêm túc vậy sao? Ta nghiêng đầu cười cười:

- Ai nói ta sống vô lo. Con người có ai sống vô lo vô nghĩ được chứ. Chẳng qua mỗi người lại lo nghĩ một chuyện khác nhau. Kẻ ở trên cao lo chuyện lớn, người ở dưới thấp nghĩ chuyện nhỏ. Như ta, ta chỉ là một tiểu nha đầu sống nhờ may vá thêu thùa, những thứ khiến ta phải lo nghĩ quá nhỏ nhặt. Ví như trang phục này phải thêu xong trong bao nhiêu ngày, nên lấy công bao nhiêu tiền, chỉ thêu của phường buôn nào vừa rẻ vừa đẹp, có nên tự thêu cho mình thêm chiếc áo mới nữa không - những chuyện này đều là việc rất nhỏ. Việc nhỏ nên không cần áp lực. Việc nhỏ nên không cần chau mày suy nghĩ cả ngày như ngươi. Ngươi ghen tị với ta? Vậy hãy dứt khoát bỏ quách cuộc sống phức tạp và gánh nặng của ngươi đi, về một tiểu viện nho nhỏ, sống một phận người nho nhỏ như ta đây này.

- Cô nghĩ thật đơn giản.

- Chuyện càng phức tạp thì càng nên suy nghĩ thật giản đơn.

Nét cười nhợt nhạt hiện lên trên khuôn mặt Mặc.

- Nhưng nếu từ bỏ mọi thứ, vậy ta sẽ không còn là ta nữa rồi.

Thật là... cái tên này chỉ nhếch miệng cũng đủ khiến người ta thất thần. Ta vỗ nhẹ ngực, tự trấn an trái tim vừa lạc nhịp rồi nói thì thầm trong miệng.

- Hồng nhan họa thủy.

Nét cười nhạt nhòa trên khuôn mặt hắn thoáng chốc cứng đờ. Biết mình lại vừa nói nhảm ta đành cười giả lả:

- Nói nhảm thôi, nói nhảm thôi. Nhưng này, sao ngươi lại nghĩ nếu từ bỏ tất cả thì ngươi sẽ không còn là ngươi nữa? Ta thì cho rằng sẽ chẳng thay đổi gì đâu. Bánh rán để trong chảo dầu hay đặt ở đĩa cũng đều là bánh rán cơ mà.

Lông mày hơi nhướn lên, Mặc nhìn xoáy vào ta. Hắn có vẻ ngạc nhiên. Nhưng khuôn mặt này, biểu cảm này... thật đúng là rất mời gọi... Ta mím môi, uống vội một miếng nước.

- Ta suy nghĩ đơn giản có sao nói vậy, ngươi biết đấy, nên đừng có giận khi ta so sánh ngươi với bánh rán. Ngươi đẹp hơn bánh rán nhiều... nhầm... bánh rán không thể đẹp như ngươi... ầy, không phải, ý ta là... ý ta là con người ngươi vốn đâu được định nghĩa bằng vị trí ngươi đứng hay hoàn cảnh ngươi sống. Như ta, trước kia ta chính là thiên kim chân xỏ hài lụa. Cha mẹ mất, ta thành cô nhi. Gia sản bị xâu xé, ta từ đứa trẻ ngậm thìa vàng thành hài tử phải tự lăn lộn dành dụm từng cắc bạc. Lăn đi lăn lại nhưng ta vẫn chỉ là ta. Tiểu thư Cốc Vũ và tiểu cô nương Cốc Vũ, thứ duy nhất khác nhau chỉ là cái danh xưng "tiểu thư" với "tiểu cô nương". Còn bản chất ta chỉ là Cốc Vũ. Cũng như bánh rán ấy, bị lăn đường thì gọi là bánh rán bao đường, bị lăn vừng lại gọi là bánh rán vừng. Nhưng gọi kiểu gì thì cũng vẫn chỉ là bánh rán, sao khác đi được. Vậy nên ta nghĩ nếu ngươi hiểu được ngươi thực sự là ai - ờm, cái mà Phật pháp gọi là bản ngã ấy - nếu ngươi hiểu được bản ngã của mình, vậy dù đứng ở đâu thì cũng có khác gì.

Đôi mắt của Mặc nhìn ta thật chăm chú. Không thể đọc rõ cảm xúc trong đôi mắt đen sẫm ấy, ta đành lúng túng nhấp thêm ngụm nước. Im lặng tưởng như vô tận. Mặc thì thầm như tự hỏi.

- Cô nói bản ngã... Vậy bản ngã của ta... là gì?

- Nam nhân... cực phẩm...

Lại buột miệng, ta che mặt, muốn cắn đứt lưỡi chính mình. Thế nhưng lần này Mặc lại mỉm cười. Không phải nét cười nhợt nhạt thoáng hiện mà hắn mỉm cười thật sự, làm ta ngơ ngẩn. Chắc lúc đó bộ dạng háo sắc của ta ngớ ngẩn lắm nên hắn lắc lắc đầu, vẻ mặt đầy bất lực.

- Cốc Vũ...

Ta đành gãi mũi cười ngượng, miệng quen thói lẩm bẩm "hồng nhan họa thủy". Ta cho rằng mình nói rất nhỏ vậy nhưng chả hiểu sao Mặc vẫn nghe được. Hắn nhìn ta, nói chậm rãi.

- Hồng nhan họa thủy không dùng cho nam nhân.

- ...

- Dẫu vậy, cảm ơn cô.

Giọng hắn đầy thanh thản.

Đêm ấy Mặc rời đi.

...

Mặc đi rồi, ta quay lại với cuộc sống một mình. Giường tre được dẹp đi, khung thêu về chỗ cũ. Cuộc sống của ta cứ vậy quay vòng giữa khung thêu và trang truyện, dù đôi lúc ta mơ hồ thấy trong lòng trống trải. Hình như ta nhớ Mặc.

Ngoài trời gió thổi mây bay, hết mưa lại nắng.

Hạ đến. Hoa nguyệt quế tàn. Thay vì những đóa hoa trắng ngát hương, bụi cây xanh thẫm giờ đây lấp ló những chùm quả mọng đỏ rực như lửa. Phùng gia thư quán bán ra một loạt truyện diễm tình mới. Ta ngấu nghiến đọc quên ăn quên ngủ. Cứ thế mơ mơ hồ hồ quay cuồng giữa những bi hỉ trong từng trang giấy, cho tới một hôm vô tình nhìn thấy bồn cúc ngoài cửa điểm vài nụ hoa vàng óng, lúc ấy ta mới biết trời đã sang thu tự bao giờ. Vậy ra trong lúc ta lơ đãng lạc lõng, ba tháng thời gian đã trôi qua. Đám cây cối ngoài sân không được cắt tỉa đua nhau mọc um tùm, dày đặc đan xen kín lối. Ta ngẩn người, khép tập truyện lại rồi tự nói một mình:

- Bánh rán vẫn là bánh rán. Có điều khuyết mất một góc rồi.

Bỗng nghe như có tiếng cười, ta ngẩng đầu, trong thoáng chốc thấy tim như nghẹn lại. Ngoài cửa sổ là Mặc. Nắng thu vàng nhạt chảy dài trên tóc trên vai hắn, lấp lánh đến chói mắt.

- Ta nhớ nàng từng nói nếu muốn sống giản đơn thì cần bỏ xuống gánh nặng và mưu tính phức tạp, tìm về một tiểu viện nho nhỏ. Gánh nặng cùng mưu tính ta đã đặt xuống nhưng tiểu viện nhỏ ta lại chưa tìm được. Vậy nên ta tới tìm nàng. Nàng sẽ cho ta ở lại chứ?

Gió thu mơn man. Nắng thu tươi tắn.

- Bánh rán dẫu có thế nào cũng luôn là bánh rán, nhưng trọn vẹn vẫn tốt hơn khuyết thiếu, phải không?

Ta nghe tiếng mình lẩm bẩm. Mặc cười thành tiếng. Đôi mắt hắn vẫn rộng, sâu và đen thẳm, nhưng ta tin rằng mình đã nhìn thấy ánh sáng trong đáy mắt hắn. Lấp lánh và dịu dàng hơn cả ánh nắng ngoài kia.

Ta híp mắt cười chạy ào ra cửa, hai tay nắm chặt lấy bàn tay ấm và rộng của nam nhân trước mặt.

- Mặc, ngươi đã về!

...

Mặc trở về nên mùa thu rực rỡ đến lạ.

Ta kê lại giường tre nhỏ. Khung thêu lần nữa chuyển tới hiên ngoài. Cứ thế đều đặn, ngày ngày ngoài thêu thùa nấu nướng ta lại giúp Mặc đun hai ấm thuốc. Mặc vẫn an tĩnh nhưng hắn không còn như trước cau mày. Khi ta ngồi thêu hắn ở bên cạnh đọc sách (sách y thuật chứ không phải truyện diễm tình). Khi ta nấu nướng hắn đứng bên phụ ta dọn mâm bát. Khi ta cao hứng thổi tiêu, hắn âm thầm chịu đựng. Khi đẹp trời hắn cùng ta đi dạo hoặc giúp ta cắt tỉa mấy bụi cây (có lẽ do mát trời nên đám cây cối vươn còn nhanh hơn trước, hai ngày không cắt là sân viện xanh um, tìm mỏi mắt không thấy lối), dù rằng hắn không được khỏe. Ừ, ta quên chưa nói, lần này trở lại Mặc không còn những gánh nặng và mưu tính lo toan song lại thiếu đi một phần cơ thể. Hắn không còn tay phải, gương mặt nhiều thêm một vết sẹo, và cơ thể mang theo kịch độc.

- Cái giá để được là chính ta. Cũng đáng.

Mặc nói vậy, bình thản với một nụ cười.

Ngày cứ thế trôi qua yên ả. Bồn cúc nở một, hai rồi thật nhiều, thật nhiều bông. Ta và Mặc bên nhau an yên nhìn mây trôi lãng đãng. Mặc cười thật nhiều.

Nửa tháng nữa là Thất tịch. Ta bận tối mắt. Y phục cần thêu chất thành đống. Làm ngày không đủ ta phải chong đèn thêu cả ban đêm, quầng mắt hiện rõ. Mặc nói ta không cần bán mạng như vậy. Ta chặc lưỡi, một năm nào được mấy dịp đắt hàng, rồi vội xua hắn đi ngủ trước. Đợi hắn dần chìm vào giấc ngủ ta mới rời khỏi khung thêu, tới bên giường chăm chú nhìn hắn đến xuất thần. Ừ, chuyện ta thức cả đêm để thêu chỉ là nói dối. Ta thức là vì hắn. Nhìn gương mặt bình thản đang say ngủ của hắn, ta chẳng rõ những cảm xúc đang nhộn nhạo trong lòng. Ngay cả khi có thêm vết sẹo Mặc vẫn rất đẹp. Ta đã quen nhìn vào vết sẹo hằn sâu bên má phải của Mặc (ta thậm chí còn nghĩ vết sẹo khiến hắn thêm vẻ phong trần) nhưng ta không thể quen được sắc trắng nhợt nhạt ngày một hiện rõ trên làn da hắn. Hắn nói đó là ảnh hưởng từ độc tính của cỏ tuyết chi. Mặc không nói rõ hơn nhưng tự ta lờ mờ hiểu được sắc trắng càng rõ thì thời gian còn lại của hắn càng ngắn. Mà hắn bây giờ đã trắng muốt như tuyết... Ngón tay chạm nhẹ vào gương mặt nam nhân đang say ngủ. Da hắn lạnh hơn nước. Lòng ta nặng trĩu, sống mũi cay cay.

- Đừng khóc.

Hắn chưa ngủ? Ta bối rối, chưa kịp thu tay thì Mặc đã giữ ta lại bằng những ngón tay mảnh khảnh. Tay hắn cũng lạnh...

- Chàng sao vẫn chưa ngủ đi?

- Giả dụ nàng là ta, bị nhìn chằm chằm nàng có ngủ được không?

- Xin lỗi...

- ... Lên nằm cùng ta.

Mặc nói rất khẽ, tựa như một tiếng thì thầm. Ta thấy tim mình mềm nhũn. Vậy nhưng cái miệng lại quen thói không kìm được mà phun ra một câu đáng giận.

- Ta sợ mình sẽ sàm sỡ chàng mất.

Mẹ ơi... Đời ta thất thố nhiều lần, nhưng đây chắc chắn là câu nói làm ta xấu hổ nhất. Ta cúi gằm mặt, hai má nóng bừng. Mặc bật cười.

- Dù sao cũng đã sớm bị nàng sờ.

Cái tên này...

Giường khá nhỏ, ta nằm bên trái Mặc, gần như chui gọn trong lòng hắn. Ở gần như vậy mới nhận ra lồng ngực hắn thật rộng. Ừ, Mặc vốn là nam nhân cao lớn.

- Còn chưa ngủ nữa?

- Ta vẫn đang đợi nàng sàm sỡ.

- Chỉ sợ mệt chết chàng thôi.

Không có tiếng trả lời nhưng ta biết hắn đang cười. Hơi thở hắn phả nhẹ trên trán ta lành lạnh. Ta ngước mắt, bắt gặp hình dáng chính mình trong đôi mắt thẳm sâu quá đỗi dịu dàng của Mặc.

- Tiểu Vũ, ta lạnh.

- Ta ủ ấm cho chàng.

- Tiểu Vũ...

- Ừm?

- Thất tịch chúng ta đi Vân Sơn tự.

- Vân Sơn tự? ...Chàng muốn cầu tình duyên?

- Ừ... Cho nàng... Nàng xứng đáng gặp được một nam nhân thật tốt.

- ... Chàng không phải nam nhân thật tốt sao...

- Xin lỗi... ta... kiếp sau nhất định không bỏ lỡ nàng.

Lồng ngực như bị bóp nghẹt lại. Nước mắt ta cứ thế chảy dài.

Hẹn ước đơn giản đó của ta cùng hắn đã không thể thành sự thật. Giấc ngủ ấy Mặc không bao giờ tỉnh lại.

...

Mặc đi rồi. Ta lần nữa quay lại cuộc sống một mình. Giường tre lần nữa bị dẹp đi, khung thêu lại về chỗ cũ. Cuộc sống lại như trước kia chỉ quay quanh khung thêu kim chỉ với mảnh sân um tùm hoa cỏ. Thứ duy nhất khác là ta không còn đọc truyện diễm tình. Không vì nguyên nhân sâu xa gì, chỉ là ta bỗng nhiên không còn thấy hứng thú với những câu chuyện như vậy.

- Bánh rán là bánh rán, nhưng cũng không còn là bánh rán nữa rồi.

Ta biết phần nào đó trong mình đã thay đổi. Tất cả là vì Mặc. Nam nhân ấy, so với ta hắn mới càng giống một cơn mưa rào(*), đến đi bất chợt, tồn tại ngắn ngủi mà rực rỡ. Cũng có đôi lần ta thử gọi tên thứ tình cảm mình dành cho Mặc nhưng không thành. Không phải ta đối với hắn không có gì mà là ta không biết gọi tên cảm xúc ấy thế nào. Nó giống như ngươi vì một người mà tự ươm trong tim mình một hạt giống cảm xúc, có điều hạt giống chưa kịp nảy mầm thì người đã mất rồi. Vậy nên ngươi vĩnh viễn chẳng thể biết được hạt giống ấy sẽ nảy mầm thành thứ gì. Vậy nên ngươi không thể gọi thành tên.

(*) Cốc Vũ có nghĩa là mưa rào.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro