1. Người đàn ông họ Trần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"An Tư Duệ... Chúng ta lại gặp nhau."

Người đàn ông này... Thật trùng hợp!

Cô đứng ở quầy thanh toán chỉ cúi đầu. Bây giờ, cô là nhân viên, vì vậy phải biết trên dưới, không được tùy tiện cười đùa trong lúc làm việc... làm thay một nhân viên mới xin nghỉ. Việc này cũng là cô tình nguyện, gọi cho chủ quán bar Triệu Minh Thành. Nhớ những ngày mới mở, cô và anh ấy đã làm việc rất chăm chỉ để hiện tại có chuỗi quán bar thành công nhất Trung Quốc này.

"Trần Cảnh Nghi, có phải anh vừa cười mỉm không?"

Triệu Minh Thành không còn tin vào mắt mình nữa. Ông bạn lạnh hơn núi băng lại có ngày như nắng chiều, nở một nụ cười ôn nhu với phụ nữ sao?

Thật điên rồ!

Dứt lời nụ cười cũng vụt tắt nhìn An Tư Duệ, đáy mắt đầy sự dịu dàng, nhàn nhạt nói với chất giọng ma mị khó tin:

"Cô ấy thật xinh đẹp!"

Triệu Minh Thành đứng tim. Cái quái gì vậy? Đây chẳng phải là điều ai cũng biết sao? Nhưng điều khiến anh chết đứng lại là lời khen ấy được phát ra từ đôi môi mỏng của Trần Cảnh Nghi. Đối tác của anh ta nghe được sẽ không chỉ đứng tim đâu mà còn chết vì sốc đấy. Anh ta chưa từng ngó ngàng tới phụ nữ, chí ít đó là điều Triệu Minh Thành biết từ khi quen anh ta.

"Tiểu thư, em quen người ta à?" Triệu Minh Thành hỏi nhỏ.

"Không. Em và anh ta đi chung chuyến xe buýt, bỗng dưng anh ta kể một câu chuyện cho em, sau đó giới thiệu họ tên thôi."

"Cái... gì cơ?"Anh bạn thật sự đang nghe một câu chuyện quá vi diệu mà!"Cảnh Nghi tới rồi nên anh đi uống rượu với cậu ta đây."

Sau đó cô nghe thấy tiếng người đàn ông nào đó thảng thốt, sợ hãi."Cảnh Nghi, ai đã hạ độc cậu vậy? Tối nay lại muốn ngồi ở tầng một sao?"

Triệu Minh Thành như bị sang chấn tâm lí, muốn tự tát cho tỉnh lại khỏi giấc mơ viển vông này.

Sáu tiếng sau đã là ba giờ sáng, cô kết thúc một tiếng nghỉ ngơi trong phòng chờ, trở ra Trần Cảnh Nghi và Triệu Minh Thành vẫn minh mẫn ngồi nói đủ chuyện trên trời dưới đất. Rượu làm đàn ông tỉnh táo hơn sao?

Trần Cảnh Nghi thấy cô tiếp tục công việc thì muôn vàn từ ngữ hoa mỹ của Triệu Minh Thành bỗng như không. Trong mắt người đàn ông lúc này chỉ có An Tư Duệ. Cứ bình yên như vậy mà ngắm nhìn cô. Thật khiến người bạn bên cạnh rùng mình. Tự hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

"Hỏi cậu một vấn đề... Có phải cậu rung động rồi không?"

"..."

Trần Cảnh Nghi thật sự không biết nên trả lời thế nào. Anh quyết định im lặng. Nhưng đáy mắt anh xao động khó kiểm soát như vậy, khó khăn thế nào cũng bị Triệu Minh Thành dùng kinh nghiệm mười năm đèn sách học tâm lí nhìn thấu.

"Rốt cuộc là từ bao giờ? Tôi biết cậu có thể trả lời được câu hỏi của tôi. Cậu không giấu nổi đâu." Triệu Minh Thành hất hàm về phía cô, nói."Cô ấy đặc biệt như thế nào trong mắt cậu? Cậu tiếp cận với nhiều người tài giỏi như vậy lại nhìn trúng cô ấy."

"..."

Trần Cảnh Nghi thấy bản thân sắp bị Triệu Minh Thành nhìn tới mức trên người thủng một lỗ to rồi thì mới đột ngột đứng dậy, kết thúc cuộc tán gẫu này.

"Tới đúng thời điểm, tôi cũng nên chọn đúng một người."

"..." Anh bạn rốt cuộc cũng chẳng biết được thời điểm mà Trần Cảnh Nghĩ nhắc tới là thời điểm nào. Thời điểm có người yêu hay thời điểm muốn trải nghiệm những điều bản thân anh ta chưa thử???

Dù là bất cứ trường hợp nào thì việc nhìn người đàn ông họ Trần này u mê vì tình cũng thật sự không quen.

"Anh Trần, anh đã thanh toán thành công. Chúc anh một buổi sáng tốt lành!"

"Tôi mong có thể nghe câu nói này của cô mỗi ngày." Trần Cảnh Nghi cười nhạt.

Có lẽ bây giờ anh mới thấy mệt chăng?

An Tư Duệ nhìn mọi người dọn dẹp bàn của người khách cuối cùng trong ngày. Triệu Minh Thành tới bên, hỏi:

"Trần Cảnh Nghi đã kể cho em nghe chuyện gì?"

"Anh ta kể vụ sập hầm một năm trước. Vụ sập hầm đó... 80 người tử vong, 91 người bị thương, 1 người duy nhất sống sót mà không có bất cứ thương tích nào. Em cũng ở gần đó nên biết khá rõ tình hình."

"Hôm qua là tròn một năm đấy. Tròn một năm ngày mất của ba Trần Cảnh Nghi. Người duy nhất sống sót ấy lại là cậu ta." Sắc mặt của Triệu Minh Thành không được tốt."Tiểu thư à, cậu ta kể cho em, chắc chắn cậu ta rất tin tưởng em."

"Em mới quen anh ta chưa được 24 giờ." Cô tháo bỏ tạp dề mở điện thoại. 50 tin nhắn mới từ rất nhiều người.

"Em bận sao?"

"Không." Cô lắc đầu.

"Nếu anh biết em bận như vậy thì anh sẽ không để em tới đây dễ dàng như vậy đâu." Mười năm học tâm lí sao? Từng ấy làm sao có thể biết được cô đang nghĩ gì chứ?

Người con gái này thật khó tin!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro