2. Cô bạn họ Cố

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cậu đã ở đâu vậy?" Cô bạn cùng phòng chạy tới ôm cô, vẻ mặt vô cùng lo lắng."Tôi đã gọi cậu nhiều như vậy thì cũng nên bắt máy một lần đi chứ!"

"Không phải tôi đã nhắn báo tôi sẽ về muộn rồi sao?" An Tư Duệ nhíu mày.

"Tôi đã rất lo mà!" Cô bạn như sắp khóc vậy.

Thành phố này thật sự quá đông đúc, con người ở đây thật sự quá lạnh lùng. Cô bạn này lo lắng cũng phải. Cô cúi xuống, nhìn cô bạn rất lâu mới thở dài:

"Dạo gần đây, tôi toàn gặp mấy chuyện kì quái... Ví dụ như việc cậu tự dưng giở chứng lo lắng cho tôi chẳng hạn. Thật lạ!"

Cô bạn vẫn ôm cô nhưng sắc mặt đã biến đổi thành lạnh lùng, băng giá hơn Nam Cực. Cố Thường Hi hỏi lại:

"Cậu đã ở đâu vậy?"

"Tới chỗ của Triệu Minh Thành. Tôi làm việc ở đấy."

"Cậu thiếu tiền à?" Cố Thường Hi cau mày, buông tay, quay trở về phòng." Chúng ta không phải những người thiếu tiền, cậu tới đấy làm gì chứ?" Biểu hiện khó chịu hiện rõ trên dung mạo xinh đẹp tựa ngọc của cô ấy." Triệu Minh Thành không phải người đơn giản. Cậu trở lại đó không khác nào dâng vàng cho thương nhân!"

"Tôi làm không lương thôi mà."

Cố Thường Hi biết cô bạn của mình có kí ức đẹp với quán bar của Triệu Minh Thành, điều mà cô để tâm chính là con người họ Triệu ấy. Cô thân với An Tư Duệ trước cả ngày đầu hai người họ mới bắt đầu lập nghiệp tới năm năm, việc người đàn ông họ Triệu đó đốc thúc bạn cô kết hợp với việc cô ấy đã hi sinh thế nào cho sự nghiệp. Thật không thể chấp nhận được. Ấn tượng ban đầu, đối với Cố Thường Hi, rất quan trọng! Hơn 12 năm thân thiết, cô không thể để An Tư Duệ tiếp xúc với người đàn ông kia vì tài chính thêm một lần nào nữa.

"Tôi có gặp một người đàn ông nữa, tên anh ta là Trần Cảnh Nghi."

Cái tên Trần Cảnh Nghi như tiếng sét đánh ngang tai Cố Thường Hi, cô nhìn cô bạn của mình, mặt tối sầm, tâm trạng cô càng ngày càng tệ, nén lại tất cả, cô hỏi:

"Tuyệt đối đừng dây vào Trần Cảnh Nghi. Anh ta là một kẻ máu lạnh! Hơn nữa anh ta quen thân với Triệu Minh Thành, không thể để cậu gặp những người liên quan tới hắn."

"Có vẻ cậu càng ngày càng ghét anh Triệu."

An Tư Duệ trở về phòng, vệ sinh cá nhân xong thì rời khỏi nhà. Cố Thường Hi cau có đấm mạnh vào bao cát trong phòng."Triệu Minh Thành, anh lơ đi lời cảnh báo của tôi!"

Ngày đó, Cố Thường Hi gặp Trần Cảnh Nghi ở sở cảnh sát vô tình nghe được anh ta đấm gãy xương hàm của một kẻ biến thái trên đường, không những thế anh ta còn cười lạnh nói với đồng chí đang trực đối diện " Vỡ hàm... chọc mù mắt vẫn còn nhẹ."

Dù cô đồng ý với việc anh ta giúp người khỏi biến thái nhưng như vậy quá độc miệng rồi.

Một ngày khác, cô đã tận mắt nhìn thấy Trần Cảnh Nghi cầm dao mổ tới tận giường bệnh tên biến thái lần trước kề cổ mà giọng lạnh ngắt khác hoàn toàn với giọng điệu cợt nhả khi ở đồn cảnh sát:" Mày sẽ sống không bằng chết."

Lần sau cô chỉ gặp tên biến thái đó, không biết vì sao hắn phải đi xe lăn, nhưng nghe y tá nói hắn còn gãy ba cái xương cột sống, mù một mắt, tay thì chằng chịt vết khâu. "Chẳng khác nào tàn phế."

Sau một năm, cô nghe được tin hắn đã chết vì ung thư máu.

Trần Cảnh Nghi bị tình nghi cao nhất nhưng đều có bằng chứng ngoại phạm. Rốt cuộc thì anh ta có thể làm được những điều gì nữa, Cố Thường Hi cũng không dám chắc. Tốt nhất là nên tránh ra, càng xa càng tốt.

Không được đắc tội với Trần Cảnh Nghi.

Không được dâng mình cho Triệu Minh Thành.

...

Cố Thường Hi lười biếng chậm chạp ra mở cửa, chẳng thèm nhìn camera an ninh, tới khi thấy vị trước mặt thì mặt mày tái mét:

"Triệu Minh Thành, anh điên rồi!"

Người đàn ông cao lớn trước mặt đổ về phía cô, giọng thều thào kiệt sức:

"Cô Cố, tôi bị thương rồi."

Tình huống gì thế này???

Cố Thường Hi lập tức tỉnh ngủ, vội vàng đóng cửa lại đưa Triệu Minh Thành vào trong, vết thương không nghiêm trọng nhưng vẻ kiệt sức kia chắc đã động tay động chân rất lâu.

"Xảy ra chuyện gì vậy?"

Cô sơ cứu, băng bó rất nhanh như một bác sĩ thật sự.

"Tôi biết tôi có thể tin tưởng cô mà." Triệu Minh Thành vừa đưa tay vuốt nhẹ má cô thì cô lập tức né đi, cảm giác khó chịu, ác cảm một lần nữa lại tới.

Cố Thường Hi bỗng dưng tức giận." Đừng động vào tôi!"

Triệu Minh Thành biết chừng mực, rút tay về, nụ cười có chút thê lương." Cô Cố, cô còn chẳng cho tôi một cơ hội thay đổi hình ảnh trong mắt cô."

"Người đáng chết thì nên chết luôn đi. Nghiệp chướng!" Cô dọn dẹp rồi gọi điện cho An Tư Duệ." Triệu Minh Thành đang ở nhà chúng ta, cậu mau về giải quyết đi!"

"..."

An Tư Duệ chưa kịp trả lời thì cô đã tắt máy, gằn giọng với "kẻ không thể kháng cự":

"Nhân tính của tôi không cho phép tới gần anh."

"..."

Đột nhiên anh cảm thấy lạnh sống lưng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro