3. Giải cứu người của Triệu gia

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

An Tư Duệ đang họp thì nhận được cuộc gọi từ Cố Thường Hi, cô bạn dùng chất giọng bất mãn nhất để gọi cô về nhà. Âm lượng đủ to để người bên cạnh nghe thấy. Cô gái bên cạnh chỉ lạnh gáy tránh ra xa, cô ấy biết cô An đang rất quê.

"Tan họp."

Cô thở hắt, rốt cuộc thì Triệu Minh Thành tới làm gì chứ.

...

Về tới cổng chung cư lại không thể vào vì đám người cầm gậy đứng ngông nghênh không thể chấp nhận được. An Tư Duệ cười nhạt, tới cả bảo vệ cũng phải dè chừng. Thật may cô có mang theo khẩu trang, tiến tới trước đám người đó:

"Cho tôi qua."

"Em gái, chúng tôi không thể cho em qua."

"Hay cùng đi với tụi anh?"

Một kẻ trong đám đó định động vào người cô, nhưng chỉ mới chạm vào sợi tóc đã bị cô hất ra:

"Tôi cho phép chưa?"

Một người đàn ông cách đó không xa nhìn thấy cảnh tưởng ấy thì có chút lo lắng, "Nên gọi cho Trần tổng."

"Á!!!"

Tiếng hét thất thanh khiến anh ta chết đứng. Đến cả điện thoại cũng rơi vì run.

Người hét lên không ai khác lại là Cố Thường Hi, cô ấy bị một tên đàn ông nắm chặt cổ tay, tới đỏ thâm, đôi má hồng hào ngày nào lại tím tới khó tả, mặt cô tái đi như bị cắt không còn giọt máu, máu từ đùi cứ thế chảy xuống đất.

"Tiểu Hi!"

An Tư Duệ không nhịn được nữa, như cắt giật lấy cây gậy trong tay tên trước mặt, đánh thẳng vào đầu không thương tiếc, những tên xung quanh lùi lại chẳng hiểu vì lí gì lại lo sợ tới vậy, dù chúng cao to hơn hẳn cô.

"Chúng mày làm gì thế??? Bắt cô ta lại!"

Người đàn ông nãy giờ đứng gọi điện thoại cho Trần Cảnh Nghi, giọng không giấu được sự lo lắng, một giây sau tắt máy, anh ta cũng lao ra đứng cùng cô:

"Cô An, tôi là người của Trần Cảnh Nghi. Xin cô hãy để tôi xử lí chúng."

"Trần Cảnh Nghi? Ai?" Cuộc họp vừa dự khiến tâm trí cô không được minh mẫn, nhất thời không nhớ ra tên người nào. Quyết định cầm gậy xử từng tên trước mặt, mặc cho chúng cứ đông dần chẳng hiểu từ đâu sinh ra.

Người đằng sau im bặt, nhìn cây gậy đã đỏ thẫm rồi, người cứ chồng lên nhau nhưng rốt cuộc cô chẳng hề hấn, đánh thẳng tay, không một chút do dự.

Tên đàn ông hèn hạ run sợ buông tay Cố Thường Hi cố hết sức chạy thục mạng, nhưng cổng ra chỉ có một... Hắn chạy đi đâu?

An Tư Duệ bỏ qua mấy tên trước mặt, bức tốc đuổi theo tên kia như đuổi theo một trái bóng, cô sút thẳng vào háng hắn rồi cầm đầu đập thẳng xuống nền bê tông.

"Mày chạy đi đâu?"

Những tên ở đằng sau định can ngăn thì lại bắt gặp ánh mắt sắc lạnh của cô. Sau đó, cô nghe thấy tiếng xe cứu thương trước khi đánh đám người kia mình gọi tới thì dừng lại, buông gậy, chạy tới bên Cố Thường Hi xem xét tình hình:

"Nó sẽ thành sẹo mất! Còn mặt nữa, rất lâu mới khỏi. Tay có cử động nổi không?"

"Ai là người gọi cấp cứu vậy?"

Bác sĩ tới hỏi người đàn ông vô tích sự đang chôn chân trước cổng chung cư. Anh ta lại gằn giọng đầy uy lực:

"Mau cứu người đi!"

"..."

"Triệu Minh Thành, trong phòng, mau cứu anh ấy!" Cố Thường Hi lúc này mới hoàn hồn, khóc nức nở.

"Xảy ra chuyện gì?"

Trần Cảnh Nghi chạy tới bên cô nhưng ánh mắt cô nhìn anh lại khác hẳn với những gì anh biết về nó.

"Mau đưa cô ấy đi trước!" An Tư Duệ giao lại người cho Trần Cảnh Nghi rồi quay đi chạy thẳng tới thang bộ, tầng 6. Cô vội vã mở cửa nhà, gọi tên anh." Triệu Minh Thành!" Vết thương được anh bịt kín bằng băng dính, còn thần trí anh đã không còn ở đây nữa rồi."Minh Thành, mau tỉnh lại!" Cô vừa hối thúc vừa gắng sức cõng anh nhưng sức của cô sao đủ đây?

"Để tôi." Đúng lúc Trần Cảnh Nghi tới, anh đưa bạn của mình xuống tới xe cứu thương.

"Cảm ơn anh."

Ánh mắt đó, anh lại bắt gặp rồi. Nó quá bình tĩnh đối với một người con gái, với tình huống này.

"Cô không sao chứ?" Anh đứng trước cô, nắm chặt lấy đôi vai nhỏ của cô. Gương mặt cũng bình tĩnh y như đôi mắt vậy. Bỗng anh cảm thấy lạnh gáy.

"Tôi đi cùng anh ấy." Cô gạt tay Trần Cảnh Nghi đi, lên ngồi cùng Cố Thường Hi, bên cạnh là chỗ Triệu Minh Thành nằm.

Bên ngoài phòng cấp cứu, Cố Thường Hi ôm cô khóc không thành tiếng.

Thật may Triệu Minh Thành sau khi trúng một nhát dao, Cố Thường Hi đã diễn một vở kịch, cô đã run lên, khuôn mặt và thần trí như của người sợ hãi tột độ "Mạch... Mạch đâu? Người... Người chết rồi..." sau đó đã lao thẳng vào người tên kia ngã ra ngoài, hành lang, cửa cũng vì thế mà khóa lại, cô bị hắn giữ lại làm con tin. Nhưng không ngờ gặp phải An Tư Duệ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro