Chương 24: Mạc Thiên Chính

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không đợi bác sĩ tỉnh táo lại, Quân Mặc hỏi tiếp: " Vì cái gì nhất quyết bỏ rơi cậu ấy? Anh ghét cậu ấy đến vậy sao?"

Bác sĩ bừng tỉnh, một phen đẩy Quân Mặc ra, gào lên: " Liên quan quái gì đến cậu!". Sau đó liền chạy vào phòng, khóa cửa lại.

Quân Mặc đứng ở cửa, cau mày nghĩ, phản ứng quá lên như vậy làm gì? Sau đó hắn nghiến răng bỏ đi, chẩn bị tới Mạc gia.

------------------ thời gian trôi nè---------------

Cầm cái ly đựng trà mà nếm không ra vị gì, Quân Mặc nói dối không chớp mắt " tay nghề pha trà của chú Mạc ngày càng đỉnh, cho dù cháu không hiểu gì về trà đạo cũng nếm được trà này có chút đặc biệt".

Mạc Thiên Chính cười haha, biết rõ hắn chỉ nói vậy để dỗ mình vui vẻ nhưng ông cũng rất hưởng thụ " ai, già rồi, chỉ biết làm mấy việc vô dụng vậy thôi" sau đó cười đến là hiền lành " Tiểu Mặc đây là vô sự bất đăng Tam Bảo điện ( không có việc thì không lên chùa) đi , lần này tìm chú Mạc là cần giúp gì sao?".

Quân Mặc để chén trà sang một bên, nói: " chú Mạc, ngoài Mạc Thanh thì chú còn một đứa con nữa phải không?"

Mạc Thiên Chính ngẩn ra, sau đó đen mặt đáp " không sai" - cúi đầu - "nhưng mười mấy năm trước nó bị đi lạc" - lại ngẩng đầu - " Sao cháu tự dưng lại hỏi cái này?"

Quân Mặc cười " chú Mạc, cháu có thể giúp chú gặp lại cậu ấy".

"Cái gì?" Mạc Thiên Chính lập tức đứng lên, không cẩn thận làm rơi chén trà bên cạnh, lại không để ý đến nó, chỉ nhìn chằm chằm Quân Mặc "Cháu nói cái gì? Cháu có thể tìm được nó! Nó...nó đang ở đâu?"

Quân Mặc cười trấn an, tiếp tục nói " Cháu có thể giúp ngài gặp lại cậu ấy, nhưng cháu cũng có một điều kiện"

Mạc Thiên Chính vội la lên "được được được, điều kiện gì đều được, chỉ cần cháu có thể tìm thấy nó".

Nghe vậy Quân Mặc lại ngẩn ra. Quân Ảnh nói cha cậu, cũng chính là Mạc Thiên Chính, không thích nhìn thấy cậu, nhưng hiện tại hắn lại thấy không phải như vậy.

Quân Mặc gật đầu nói " Nếu chú Mạc đồng ý thì để cháu gọi cậu ấy đến ngay".

Vì thế hắn lấy điện thoại, gọi Quân Ảnh tới đây. Không tới nửa giờ, Mạc quản gia tiến vào báo có người ở ngoài đợi.

Mạc Thiên Chính thần sắc kích động, vội bảo quản gia đưa người vào, chính mình lại nhìn không được bước vội ra cửa nhìn.

Quân Mặc ung dung ngồi trên ghế sô pha, trong lòng lại không bình tĩnh được như ngoài mặt. Tuy rằng hắn hy vọng Quân Ảnh có thể được người thân trân trọng, nhưng như vậy cũng có nghĩa là sau này, trong lòng Quân Ảnh không chỉ còn mỗi mình hắn mà còn có cả gia đình cậu nữa.

Hít sâu một hơi, cố gắng đem những suy nghĩ linh tinh rối loạn này vứt ra sau đầu. Chỉ cần Quân Ảnh vui vẻ, thì đó chính là nghĩa vụ của hắn.

Quân Ảnh đi vào liền thấy Mạc Thiên Chính đứng ở cửa chờ thì ngẩn ra, môi run run vài cái nhưng lại không nói gì, tiến đến trước mặt Quân Mặc, cung kính kêu "chủ nhân". Bời vì Quân Mặc không cho cậu quỳ trước mặt người ngoài, cho nên Quân Ảnh chỉ cúi gập người, chờ mệnh lệnh của Quân Mặc.

Quân Mặc bất đắc dĩ cười cười " tới chỗ tôi làm gì? Không phải tôi nói gọi em tới đây để gặp cha em sao?"

Quân Ảnh lúc này mới xoay người, nhìn về phía Mạc Thiên Chính, mở miệng lại là " Mạc tiên sinh, ngài khỏe chứ?"

Mạc Thiên Chính như bị dội một gáo nước lạnh, đầy mặt mong chờ nháy mắt tiêu tán, chỉ còn lại chua xót: " Con trai, ta là cha con a, con không nhớ rõ cha sao?"

Quân Ảnh hơi mím môi, nói " Mạc tiên sinh, tôi là Quân Ảnh, không phải Mạc Hoàn." Mạc Thiên Chính không biết làm sao liền quay đầu cầu cứu Quân Mặc. Quân Mặc thở dài, đứng dậy tới chỗ Quân Ảnh, hỏi " tiểu Ảnh, có thể nói cho tôi biết vì sao em không muốn nhận thân không?"

Quân Ảnh bị chủ nhân hỏi lập tức giật mình, định quỳ xuống thì nhớ ra Quân Mặc không cho quỳ ở bên ngoài, thế là cứng người giữ nguyên tư thế trả lời " chủ nhân, Quân Ảnh chỉ là không muốn, không muốn lại làm người khác ghét".

Quân Mặc đem người kéo đứng thẳng, nói: " Nhưng tôi thấy chú Mạc lại không giống như em nói. Hai người trao đổi thẳng thắn một lần đi, xem có phải có hiểu lầm gì không." nghĩ nghĩ lại nói " chú Mạc đối với người nhà có hơi nghiêm khắc, em...Có khi lại không như em nghĩ đâu."

Sau đó hắn đi ra ngoài, còn tiện tay đóng cửa lại. Quân Mặc đi ra ghế ngoài ngồi, nghĩ nghĩ lại đứng lên, quyết định ra về.

Sau khi nhắc quản gia báo cho Quân Ảnh một tiếng, liền ra xe về nhà.

Không phải không lo rằng Quân Ảnh có người thân liền chậm rãi rời xa hắn, nhưng là, Quân Mặc đã sớm quyết định, Quân Ảnh đời này đều là người của hắn, vô luận thế nào, hắn đều sẽ đem cậu trói lại bên người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro