Chương 4: Ở chung 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bác sĩ ra về, Quân Mặc ngồi bên giường, đột nhiên hắn phát hiện bản thân không biết làm thế nào để ở chung bình thường với Tiểu Ảnh! Cảm giác được người phía sau động đậy, Quân Mặc vội vàng quay đầu, nhìn thấy Quân Ảnh quỳ trên giường, mặt áp sát mặt giường.
"Cậu làm cái gì ah"- Quân Mặc nhảy lên giường, vội vàng kéo Tiểu Ảnh của hắn ôm vào trong ngực. Quân Ảnh thẳng cứng người, một chút cũng không dám dựa vào người Quân Mặc.
Quân Mặc ôm ôm cậu, hôn hôn cái trán của cậu, cố gắng chỉnh giọng của mình sao cho ôn nhu:"Ngủ đi, ngủ liền không đau".
Quân Ảnh không tin nổi, nghi ngờ tai mình hỏng đến nơi, chủ nhân sao hôm nay lại tốt với mình như vậy? Mơ à? Nếu thật sự là mơ thì cũng quá đẹp đi, nếu mà mình có thể ở trong mơ lâu thêm... Cắn môi một cái, Quân Ảnh tự mắng mình: "Quân Ảnh, mày thế nào lại dám ảo tưởng nhiều như vậy? Mày là người hầu của chủ nhân nha, thế mà mày dám ảo tưởng chủ nhân sẽ yêu mày sao?"
Quân Mặc nhìn dáng vẻ của cậu liền biết cậu lại nghĩ nhiều, lắc đầu cười khẽ, cũng khôn giải thích cái gì với cậu.
Khiến Quân Ảnh ngay lập tức chấp nhận tình cảm cùng chăm sóc của hắn bây giờ là không có khả năng, nhưng hắn có thời gian, Tiểu Ảnh sẽ sớm quen thôi. Kiếp trước, hắn coi Quân Ảnh như công cụ phát tiết, kiếp này, hắn lại muốn Quân Ảnh làm người yêu hắn, cùng hắn làm bạn đời.
"Cậu không coi lời ta ra gì phải không? Ta nói cậu ngủ, không nghe thấy sao!" - biết thanh niên này nói nhẹ không nghe, cũng là biết có duy nhất một phương pháp khiến cậu ngoan ngoãn nghe lời, hắn liền trầm giọng quát lớn.
Quân Ảnh giật cả nảy, đứng bật dậy rồi lại quỳ xuống:"Quân Ảnh biết sai, thỉnh chủ nhân..." nói còn chưa cả nói xong, đã bị Quân Mặc ngắt lời: "Câm miệng, ta nói lần cuối, nằm xuống, ngủ!"
"Vâng"- phản xạ có điều kiện trả lời luôn.
Quân Ảnh ngoan ngoãn nằm xuống, nhắm mắt lại, vốn cậu tưởng mình sẽ không ngủ được, ai ngờ mở mắt ra đã là sáng hôm sau rồi.
Quân Ảnh lập tức ngồi bật dậy, theo bản năng thấy sợ hãi, cậu vậy mà, vậy mà ngủ luôn đến tận giờ này, chủ nhân nhất định sẽ nghĩ cậu là đồ lười biếng! Bất chấp thương thế trên người, cậu lăn xuống giường, chưa kịp đứng dậy liền nghe thấy cửa cạch một tiếng mở ra. Quân Ảnh quỳ ngay ngắn trên đất, lấy đầu mình làm trụ cắm xuống đất.
Quân Mặc đang bưng bát cháo, vừa bước vào phòng liền thấy cảnh tượng như vậy. Hắn liền vội vàng để bát một bên, đem Quân Ảnh ôm lấy bò lại lên giường, rồi lười biếng quấn lấy cậu, đắp chăn.
Quân Ảnh thẳng cứng người, đầu óc một mảnh hỗn loạn liền nghe thấy người kia hỏi: "Quân Ảnh, ngươi là của ai?" Hơi thở ấm nóng phả vào bên tai, khiến tai cậu đỏ hồng lên: "Quân Ảnh là của chủ nhân". Chỉ cần chủ nhân còn cần cậu, cậu sẽ vĩnh viễn là con chó trung thành nhất của chủ nhân.
Hắn thực vừa lòng với câu trả lời của cậu, đồng thời lỗ tai Quân Ảnh dị thường mẫn cảm, trong mắt nổi lên ý xấu, vươn lưỡi liếm vành tai của cậu. Quân Ảnh giật mình, cả người run lên, nhưng lại nghĩ người này là chủ nhân mà mình vĩnh viễn cũng không thể chống cự, đành phải miễn cưỡng chặn lại khẩn trương trong lòng, động cũng không dám động.
Thấy Quân Ảnh một bộ khẩn trương muốn chết mà vẫn cố đè lại, đáng yêu chết ta rồi. Quân Mặc cảm thấy một luồng khí nóng chạy từ tim xuống t(r)ym, liền nhất quyết đè Tiểu Ảnh ra hôn hôn.
Kỳ thật Quân Mặc không thích hôn môi, hắn cảm thấy hôn môi là một việc gì đó rất kinh tởm. Kiếp trước cùng Lâm Á một chỗ, dù thật sự thích cậu ta, hắn cũng không muốn hôn. Nhiều nhất chỉ là ngoài mặt, không hề muốn hôn sâu. Nhưng với Quân Mặc thì khác, hắn không khống chế được bản thân a.
Bởi vì cũng chưa từng hôn môi nên Quân Mặc chỉ biết đòi hỏi, dường như là muốn nuốt luôn Quân Ảnh vào bụng, thẳng đến lúc Tiểu Ảnh của hắn muốn tắt thở vì thiếu dưỡng khí, hắn mới lưu luyến không rời mà tha cho cậu.
Quân Ảnh mờ mịt nhìn Quân Mặc, sững sờ với hiện thực này. Chủ nhân vừa mới...hôn cậu ah. Không phải trách mắng, cũng không phải đòn roi mà là hôn cậu ah? Đến cả trong mơ cậu cũng không dám mơ như vậy!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro