Chapter 1.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Draco Malfoy chán ghét Azkaban.

Cậu đã bị giam ở đây 4 tháng, chờ đợi một cách thiếu kiên nhẫn cho phiên tòa sắp diễn ra của mình. Draco cảm thấy mệt mỏi, rất rất mệt mỏi. Cậu không thể hiểu được cuộc sống của chính mình sau này sẽ như thế nào. 

Nếu bằng một vài phép màu nào đó, cậu được trắng án cho tội lỗi của chính bản thân, cậu cũng chẳng dám phỏng đoán rằng mình liệu sẽ có một chỗ đứng trong xã hội. Cậu đã từng là một Tử Thần Thực Tử, thậm chí cho dù cậu có nhận được dấu hiệu hắc ám một cách bất đắc dĩ thì nó cũng không hề quan trọng. Theo như sự lo lắng của giới phù thủy thì cậu đã được trao nó theo chính ý nguyện của bản thân và Draco nghi ngờ rằng bất kể điều gì mà cậu nói ra sẽ khiến họ nghe theo những cách khác.

Draco cuốn lại tay áo, liếc nhìn vết đen làm hoen ố cánh tay trái của mình. Gương mặt cậu vặn vẹo vì sợ hãi và quay đầu đi với một tiếng kêu ghê tởm. Cậu chuyển cái nhìn sang một vết nứt trên tường, phớt lờ đi những giọt nước mắt chưa kịp rơi đốt cháy trong cuống họng bằng một cảm giác nặng nề, cảm giác vô vọng hoàn toàn bao trùm lên.

Cậu nuốt xuống cục đá lớn vây quanh cổ họng, nghiêng đầu về phía sau để tựa vào tường. Cái lạnh lẽo của những viên gạch đập vào hộp sọ mang đến cảm giác rùng mình chạy dọc sống lưng.

Draco cảm thấy trống rỗng, một cảm giác không thể nào khắc phục. Cậu thất bại trong việc cứu mẹ của mình, và cậu biết rằng Lucius đã nhận được án tù chung thân ở Azkaban; người cai tù đã rất vui vẻ khi thông báo cho cậu về điều đó. Tất cả những gì Draco muốn là giữ gia đình mình được an toàn và sau đó Draco đã thất bại. Như những gì mà cậu đã luôn luôn làm. Mẹ cậu, người yêu cậu hơn tất cả, đã chết - bị giết bởi đứa con lai man rợ Greyback.

Cậu nghẹn nghào tiếng nức nở trong cuống họng. Mẹ cậu là một nạn nhân của cuộc chiến tranh, cũng như những người khác ở bên "phe sáng". Narcissa thậm chí còn không có dấu hiệu hắc ám, bà bị ép buộc ở bên này chỉ vì tình yêu của bà với Lucius, giống như với Draco.

Cuống họng của cậu cuối cùng đã thả ra những những giọt nước mắt bị ngăn chặn để không tràn ra trong một thời gian dài, và cậu không hề chuyển động bản thân để lau sạch chúng. Cậu ngồi tại đó, âm thanh của tiếng nức nở xé xuyên qua sự im lặng, lấp đầy phòng giam. Một nỗi tuyệt vọng lạnh lẽo lan khắp huyết quản của Draco, xâm chiếm từng phần của thân thể cho đến khi cảm xúc của cậu bị tiêu hao dần theo một cách kì lạ.

Draco ngồi đó khóc, trong bao lâu cậu cũng không biết - bởi lẽ tại những phòng giam của Azkaban không có thứ gọi là thời gian, cho đến tận khi sự mệt mỏi vượt qua khả năng chịu đựng và cậu chìm vào một giấc ngủ sâu.

                             ---------------------------------------------------------

Draco chớp đôi mắt và mở to, ánh mắt ảm đạm của cậu dừng lại trên cái trần nhà màu kem - một thứ mà chắc chắn không thể thuộc về ngục tù của cậu ở Azkaban.

Cậu lùi về sau trong cơn sốc. Đôi mắt nhanh chóng lướt xung quanh khoang tàu tốc hành Hogwarts trống rỗng, sự ngạc nhiên chuyển thành sự bối rối. Cậu lơ đẵng chà xát vào cánh tay trái của mình, cậu yêu thích việc tưởng tượng rằng nếu cậu chà xát vào da thịt đủ mạnh, cậu có thể cạo nó ra. Tuy nhiên, tất cả những gì mà cậu nhận được sau mọi nỗi lực là việc làn da bị thô ráp, tổn thương và một Dấu hiệu Hắc Ám hoàn toàn nguyên vẹn. Tay cậu run lên khi giật mạnh ống tay áo ra, lướt móng tay trên da thịt. Cậu kéo mạnh ống tay áo xuống khủy tay, và rồi đông cứng lại, rên rỉ.

 Dấu hiệu Hắc Ám đã biến mất.

Cậu phát ra âm thanh nghẹn ngào khi dịu dàng vuốt ve làn da mịn màng, nhợt nhạt không dấu vết của cánh tay trái. Đây phải là một giác mơ. Nó giống như tiềm thức của cậu đã đưa cho cậu thấy những điều mong muốn nhất, chỉ để nó qua đi khi cậu tỉnh lại. Draco luồn ngón tay qua những sợi tóc, cau có khi cảm nhận được chất gel đập vào đầu ngón tay. Salazar. Lần  cuối cùng mà cậu sử dụng nó là khi nào ? Cậu liếc nhìn lại cẳng tay không bị đánh dấu của mình, lồng ngực căng lên với muôn vàn cảm xúc khiến cậu khó có thể thở được. 

Cậu đẩy mình đứng lên, trên đôi chân run rẩy, ngó nghiêng ra phía ngoài của khoang tàu, chỉ để tìm những hành lang trống rỗng. Cậu đi tới phòng vệ sinh gần nhất,  nhìn bản thân trong gương, đôi mắt mở to vì sốc. Gương mặt đối diện nhìn chằm chằm vào Draco vẫn là của câu, chỉ là trẻ hơn, khỏe mạnh hơn. Cậu hầu như không thể nhớ bất cứ gì vào lần cuối quan sát chính mình ngoài sự gầy gò. Cậu chà xát lòng hai tay vào mặt cho tới khi cảm thấy như có dòng điện giật qua.

Draco không thích giấc mơ này; nó nhắc nhở cậu một cách sinh động về những gì cậu đã từng có. Không phải cậu đã có những kí ức đặc biệt đẹp trong quá khứ; một thằng nhóc ngu xuẩn, hèn nhát tự cho mình là trung tâm và một người cha với vấn đề nghiêm trọng phức tạp. Draco thở dài, ép bản thân mình nhìn vào gương một lần nữa, chỉ chần chừ khi nhìn thấy vẻ ngoài rạng rỡ, ngây thơ, trẻ trung của chính bản thân. Gương mặt cậu trở nên căng thẳng, và kháng cự sự thôi thúc vứt bỏ điều đấy. 

Cậu bật vòi nước, điều chỉnh, điều chỉnh nó để thành áp lực lớn và nhanh chóng cúi đầu xuống vòi nước chảy. Cậu đứng đó, để dòng nước lạnh bao quanh, xóa đi chất gel khủng khiếp trên đầu tóc và đồng thời giải tỏa tâm trí. Cậu từ từ vuốt, ngơ ngác nhìn chăm chăm vào hình ảnh phản chiếu. Mái tóc bạc ẩm ướt và lộn xộn, những giọt nước nhỏ giọt dọc theo một bên gương mặt, ngang qua cổ trước khi biến mất trong vạt áo. Cậu liếc nhìn chiếc áo choàng đen đang mặc trên người. Cậu vẫn chưa thay qua áo choàng Slytherin của bản thân. Điều đó không quan trọng - đây vốn dĩ chỉ là một  giấc mơ.

Draco bước ra khỏi sân ga một cách chậm chạp đầy thận trọng, hoàn toàn không ngạc nhiên trước sự vắng lặng kì lạ của nó.

Cậu ngồi lên chiếc xe ngựa gần nhất để tới lâu đài, cả cơ thể ngã xuống, say mê trong cảm giác mềm mại của những tấm đệm. Thành thật mà nói, những tấm đệm ở nơi này không quá tốt, nhưng sau một thời gian ngủ trên nền đá lạnh và cứng, nó thật quá xa xỉ.

Cậu bước ra khỏi xe ngựa, dừng lại và chết lặng khi thấy cảnh tượng trước mắt. Lần cuối cùng cậu ở đây, tòa lâu đài đã bị hủy hoại - những bức tường biến thành đống đổ nát, xác chết từ cả hai phe rải rác khắp nền đất như những chiếc lá. Cậu tự hỏi, trong khoảng thời gian khi cậu vắng mặt ở thế giới thực liệu Hogwarts đã được sửa lại.

Cậu chậm chạp đi xuyên qua tòa lâu đài, dừng trước cảnh cửa của đại sảnh đường một cách đột ngột - cậu có thể nghe thấy những âm thanh phát ra từ phía bên kia. Cậu không hề đơn độc. Draco hít một hơi thật sâu, cố gắng không rơi vào sự lo lắng với những dây thần kinh đang đuổi theo nhau trong dạ dày. Cậu tiếp tục hít sâu cho tới khi cơn hoảng loạn biến thành một bọt khí nhỏ rồi tiêu tan trong trong lõm thượng vị. Đến khi đạt tới sự bình tĩnh hợp lý, cậu đặt lòng bàn tay vào cửa rồi đẩy ra.

Cậu bước vào Đại sảnh đường, hoàn toàn không chuẩn bị cho sự đối mặt với những bức tường với từng cái đầu đẫm máu xoay tròn. Cậu như bị đóng băng, tê liệt trước sự chú ý đột ngột.  Cậu đã không nói chuyện với bất kì ai ngoài người bảo vệ ngu ngốc và những quan chức của bộ trong suốt 4 tháng. Nuốt nước bọt, nuốt xuống sự sợ hãi dâng trào lên mỗi khi ánh mắt của cậu lướt qua căn phòng, tiếp nhận những biểu hiện của cơn sốc.

Draco lướt xuống chính bản thân. Merlin. Cậu chợt nhận ra sự thật rằng tóc mình ướt sũng, và cậu không hề thay qua áo choàng của nhà. Nhưng tất cả những sự bối rối đó biến mất khi mà cậu thấy người đàn ông đứng sau bục giảng ở đầu của Đại sảnh đường, nhìn thẳng vào cậu.

Dumbledore. 

 -----

Cuối cùng đã được một phần của chương  >///<  mình sẽ cố gắng cập nhật.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro