Chapter 1.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Dumbledore.

Đôi mắt cậu mở to ra cùng với cơn sốc và nỗi sợ. Cậu lùi lại một bước, cổ họng khô khan lại vì sợ hãi.

"Cậu Malfoy? " Giọng nói của Dumbledore vang lên xuyên qua toàn Đại sảnh đường.  Cơ thể của cậu trở nên nao núng và rồi nhanh chóng quay trở lại bình thường, cậu nhận thức được ánh nhìn như một kẻ ngốc dành cho mình của ông. Salazar, đã bao lâu rồi. Draco nuốt nước bọt, ép buộc chính bản thân mình bước về bàn của Slytherin. Cậu giữ ánh nhìn xuống đôi chân, sợ hãi tránh né đôi mắt xanh đã bao lần đã bao lần xuất hiện trong những con ác mộng.

Cậu ngồi xuống phía cuối bàn, run rẩy đưa một bàn tay xuyên qua mái tóc ẩm ướt của mình. Ngay cả khị Dumbledore đang trong bài phát biểu của chính ông thì cậu cũng có thể cảm nhận được ánh mắt hướng đến cậu. Cuống họng trở nên dày đặc bởi sự bắt đầu của những giọt nước mắt,  một cảm giác choáng ngợp tràn trong cơ thể cậu. Draco đưa bàn tay xuống mặt, thở ra một hơi thật sâu. Cậu đưa ánh mắt lướt qua bàn dài, chỉ để có thể tránh đi ánh mắt của người đàn ông mà cậu đã từng có ý định giết, và rồi nhận ra một đôi mắt đen không bao giờ đọc được - Severus đang nhìn thẳng vào cậu. Draco giật mình. Severus vẫn còn sống.

Hơi thở trở nên dồn dập, một dòng cảm xúc ập vào cổ họng của cậu. Draco nhìn chằm chằm vào người cha đỡ đầu của bản thân, một cách tham lam vào những đường nét trên gương mặt ông, lông mày nhíu lại, chiếc áo choàng, bộ tóc đen đầy dầu đặc trưng. Và trước khi bật khóc, cậu dời ánh nhìn của mình khỏi Severus.

"Điều này cũng là một nhiệm vụ đầy đau đớn của tôi khi thông báo rằng cuộc thi giành cup Quidditch của các nhà sẽ không được tổ chức vào năm nay." Draco quay trở lại với phát biểu của ngài Hiệu trưởng, lắng nghe những tiếng những tiếng kêu phẫn nộ lan khắp sảnh đường. "Điều này là do một sự kiện sẽ diễn ra vào tháng Mười tới, và bắt đầu xuyên suốt cả năm học, tiêu tốn nhiều thời gian và sức lực hơn của các thầy cô - nhưng tôi dám chắc tất cả các bạn đều hứng thú với nó rất nhiều. Tôi rất vui lòng khi được thông báo rằng năm nay tại Hogwards-"

Dumbredole dừng lại lời nói của mình khi nhìn thấy người đàn ông được che đậy trong chiếc áo choàng du lịch màu đen đứng trước ngưỡng cửa. Draco hít mạnh, sự sợ hãi lan tràn trong lồng ngực khi bóng dáng từ từ hạ mũ trùm của mình xuống. Cậu nắm chặt mép bàn đến nỗi những  đốt ngón tay của cậu trở nên trắng bệch. 

"Có lẽ tôi có thể giới thiệu Giáo viên Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám mới của chúng ta" Dumbledore nói một cách đầy phấn khích trong sự im lặng "Giáo sư Moody" Cái đắng len lỏi vào cổ họng của cậu - nỗi sợ và sự nhục nhã khi biến thành "Chồn trắng Draco Malfoy" vẫn thường trực trong tâm trí. Cậu quan sát một cách đầy cảnh giác người đàn ông đang ngồi vào vị trí của mình tại bàn giáo viên.

"Như tôi đã nói" Dumbledore tiếp tục. "Chúng ta có một niềm vinh dự khi làm nhà chủ trì của một sự kiện rất thú vụ sẽ diễn ra vào những tháng tới, một sự kiện mà đã không được tổ chức trong hơn một thế kỉ. Điều này thật hãnh diện khi thông báo với các trò rằng giải đấu Tam Pháp Thuật sẽ được tổ chức ở Hogwards vào năm nay." Giải đấu Tam Pháp Thuật ? Đầu óc Draco trở nên trống rỗng. Giấc mơ này đã đưa cậu về thời gian trước khi Chúa Tể Hắc Ám trở lại. Điều này giải thích cho cánh tay không có dấu hiệu của cậu. Và nó cũng đồng nghĩa rằng mẹ cậu vẫn sống sót, cùng như người cha chưa bị giam trong ngục Akzaban. 

Cậu cúi mình xuống, thật là tàn nhẫn làm sao. Cậu chưa từng có một giấc mơ sống động đến vậy trước đó. Thật sự phải dành một lời khen cho trí óc của cậu, tạo nên một thế giới trong đầu thực đến đáng ngạc nhiên. Draco đã rất ngạc nhiên khi mà cậu nhớ rõ từng chi tiết của Hogwarts đến mức có thể dựng lại nó trong tâm trí của mình. 

                                          -----------------------------------------------------------

Nó không phải là một giấc mơ.

Những ngày tiếp theo trôi qua cùng lớp sương mù mờ ảo, và mỗi buổi sáng khi cậu mở mắt ra, cậu hoàn toàn trông đợi vào việc mình thức giấc trong hầm ngục - chỉ có việc điều ấy không xảy ra, và nó khiến cậu không có lựa chọn nào ngoài việc miễn cưỡng chấp nhận một thực tế mới. Cậu ngơ ngác nhìn trần nhà, không biết được rằng liệu mình muốn cười một cách điên cuồng, khóc hay là la hét.

Draco nhắm mắt lại, hai tay nắm chặt ga giường. Tại sao lại là cậu ? Draco không phải là người xứng đáng cho một cơ hội thứ hai, bất kì ai cũng sẽ là lựa chọn tốt hơn cậu. Cậu thở dài, run rẩy, một làn sóng của sự hoảng loạn trào lên người, dữ dội đến nỗi trong một khoảnh khắc, tai câu như ù lên. Cậu không muốn trải qua chiến tranh một lần nữa.

Cậu đưa ánh nhìn quét qua Phòng Yêu cầu - nơi cậu đã né vào sau khi rời khỏi Đại sảnh đường một cách vội vã vào đêm đầu tiên đó. Nó đã cung cấp cho cậu một căn phòng lớn, trống rỗng cùng một chiếc giường sang trọng được trang trí bằng chăn lụa xanh và chiếc khăn trải giường có chất lượng tốt nhất. Cậu không biết rằng mình đã ở đây bao lâu, nhưng thành thật hy vọng không quá lâu để khiến cậu bị tuyên bố mất tích; cậu chỉ có thể tưởng tượng ra cha mẹ cậu sẽ phá hủy trường học nếu nghe tin.

Cậu tắm rửa trong cái bồn tắm sứ to lớn được căn phòng cung cấp, và lần đầu tiên trong tháng, cậu cảm thấy bản thân sạch sẽ. Sự xúc động dâng lên trong cổ họng. Cậu là Draco Malfoy, và tất nhiên, cậu cảm thấy biết ơn, xúc động bởi việc vệ sinh cơ bản.

Cậu khoác lên mình chiếc áo choàng của Slytherin - tất nhiên thật không may mắn nó không phải là chiếc áo choàng được thiết kế riêng, nó được cung cấp bởi căn phòng và đẩy cửa bước ra rồi khựng lại. Cậu vẫn chưa nhận được lịch lên lớp, điều này có nghĩa cậu cần đến gặp Severus một lần. 

Draco cắn môi. Cậu chưa chuẩn bị một lời giải thích hợp lý cho sự biến mất của mình, nhưng Draco đã rèn luyện khả năng tránh và chuyển đi khỏi vấn đề mà cậu không muốn nói tiếp. Cậu sẽ ổn thôi. 

Cậu sớm đã dừng trước cánh cửa văn phòng của Cha đỡ đầu, suy nghĩ ngập tràn thanh âm của sự hỗn loạn, sự bất an lấp đây phổi. Cậu dừng tất cả các suy nghĩ lại - thật là một ý tưởng tồi tệ. Severus sẽ ngay lập tức phát hiện ra lời nói dối..

"Draco" Một sự hoài nghi hiện lên khuôn mặt luôn điềm đạm, bình tĩnh của ông.  Severus giật lấy cánh tay cậu, kéo vào bên trong.  Draco run rẩy thở ra, từ từ đặt bản thân ngồi xuống ghế bành. Severus vòng qua cậu, nhìn chằm chằm vào người cậu, ánh mắt đen của ông vẫn khiến người ta không đọc ra được cảm xúc gì. "Vâng ?"

Cậu mở miệng, nhưng sự hoảng loạn trỗi dậy, dâng lên cổ họng cậu, nuốt lấy những con chữ trước khi chúng kịp phát ra.  Đầu óc của Draco như lâm cơn sốc sự điên cuồng, cảm thấy bàng hoàng và một chút choáng ngợp khi nhìn thấy người Cha đỡ đầu vẫn còn sống của mình. Làm thế nào để cậu có thể nói dối người đàn ông này ? Severus tiếp tục nhìn chằm chằm cậu không rời. Sau đó, cậu cảm thấy điều đó - một sự vuốt ve rất nhẹ, một cú huých vào lá chắn Bế Quan Bí Thuật của cậu. Draco cứng lại, đóng và thắt chặt lại bức tường tinh thần của mình.

Đôi mắt của ông nhíu lại "Kể từ khi nào mà trò biết về Bế Quan Bí Thuật?"

Draco cảm thấy một cơn rùng mình nhỏ và khó thể giải thích được của sự e ngại chạy lên cột sống. "Mùa hè vừa qua." Nó là một lời nói dối tệ hại. Cậu đã được dạy bởi dì Bella sau khi nhận được Dấu Hiệu Hắc Ám.

"Ồ" Severus xem xét cậu một cách nghi ngờ. "Và hy vọng trò nói cho tôi biết, điều gì đã khiến trò học một loại phép thuật khó khăn như vậy?"

"Tự bảo toàn cho chính bản thân mình." Nội tâm của cậu nảy lên dưới ánh nhìn nóng bỏng của người đàn ông. "Nó không khó như thầy nghĩ. Cả cuộc đời một người bị kìm nén cảm xúc có khuynh hướng giúp đỡ."

Severus nhìn chằm chằm vào cậu, đôi mắt đen ánh lên nghi ngờ, và hỏi một câu hỏi đầy sự kinh hãi "Làm thế nào để trò học nó?".

"Con tự học."

---------------------------

Xong thêm một phần nhỏ, bị rối chỗ xưng hô của Sev và Rồng quá TTwTT



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro