Chapter 1.3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Bế Quan Bí Thuật của trò có trình độ cao hơn so với sự tự học của một đứa trẻ 14 tuổi rất nhiều." Có một sự bình tĩnh đến lặng trong giọng điệu của Cha đỡ đầu khiến Draco không thích điều này. Cậu nuốt nước bọt, gần như có thể nghe thấy, tiếng cổ họng nuốt xuống nó. Severus thở dài, nghe có vẻ như đã từ bỏ "Suy xét rằng trò đã vắng 4 ngày trong lớp học, ta cho rằng trò ở đây là vì thời khóa biểu. Ngoài ra tin tức liên quan đến sự vắng mặt của trò đã đến tai của Lucius."

Severus đưa cho cậu thời gian biểu, và một phong bì màu đen với gia huy của nhà Malfoy được in to ở mặt trước. Draco thở dài, dụi dụi đôi mắt. Cậu không muốn giải quyết vấn đề này. Cậu trộm liếc, một cái nhìn dài về Cha đỡ đầu, khắc ghi gương mặt người này trước khi chào tạm biệt, rồi nhanh chóng rời khỏi văn phòng khi mà cậu có thể làm ra một việc xấu hổ nào đó - như là khóc.

Draco tiến về phía kí túc xá của Slytherin với sự hoảng loạn dâng lên trong từng sợi dây thần kinh. Cậu có thể nghĩ ra một số điều mà cậu muốn làm hơn là gặp bạn cùng nhà. Nhưng việc này cần thiết phải làm. Liếc nhìn lá thư trong tay, cậu nhanh chóng gỡ gia huy nhà Malfoy ra.

     Gửi tới Draco Lucius Malfoy.

     Ta nhận ra rằng con đã có những biểu hiện không hợp với cách hành xử của một Malfoy.

Draco kìm nén sụt xịt.

      Ta muốn nhắc nhở con rằng hành vi và cách cư xử của con không chỉ đại biểu cho ý tưởng của con mà còn của gia đình chúng ta. Con là người thừa kế của tên của nhà Malfoy, ta hy vọng không cần phải nhắc nhở con về hành động như vậy.

       Lucius Abraxas Malfoy.

Cậu lắc đầu trong sự thích thú, việc Lucius viết thư cho cậu nhắc nhở sự thiếu đàng hoàng của bản thân là vô cùng hoài niệm. Salazar, cậu nhớ cha mẹ mình. Khát vọng của Draco trong việc nhìn thấy họ là một điều mãnh liệt và đầy tuyệt vọng. Tuy nhiên, để làm như vậy, cậu sẽ phải quay trở lại đó. Có một cảm giác tuyệt vọng trong dạ dày của cậu - một sự nở rộ và ghê tởm của nỗi sợ hãi - khi nghĩ đến việc trở về Trang viên.

"Draco." Cậu ngẩng đầu sang trái, đôi mắt xám mở to. Theo, hai bên là Crabbe và Goyle, đứng ở cuối hành lang liền kề. Máu của cậu trở nên lạnh lẽo khi cậu bắt đầu nhìn chằm chằm, không nao núng, vào Crabbe - người vẫn còn sống.

"Theo," cậu mở lời chào. Hai người họ chưa bao giờ hợp nhau. Họ chỉ tương tác với sự lịch sự đáng kể từ việc chia sẻ "các hoạt động ngoại khóa" từ cha mẹ.

"Tôi đã không gặp cậu cả tuần rồi," Theo cong lông mày trịch thượng, với một nụ cười nhỏ, sự tự mãn khủng khiếp trên khuôn mặt cậu ta. "Không phải kể từ lúc màn trình diễn nhỏ của cậu xảy ra trong bữa tiệc khai giảng." Draco ngứa ngáy theo một cách khó để nhận ra với một mong muốn cào móng tay lên trên mặt Theo, để xé nát cái nhìn trịnh thượng đó thành những mảnh nhỏ. Thay vào đó, cậu hít một hơi thật sâu, bình tĩnh, sẵn sàng dập tắt cơn thịnh nộ của mình, và mang một vẻ lịch sự lên trên khuôn mặt.

"Thực sự, tôi rất đánh giá cao việc quan tâm của cậu" cậu cố gắng duy trì trong sự mỉa mai, nhưng từ cách Theo nổi giận như một con mèo ướt đẫm, cậu đã thất bại. "Nhưng tôi có nhiều vấn đề quan trọng hơn cần giải quyết." Cậu lười biếng vẫy vẫy phong thư trên không trung, cố ý lộ ra đấu hiệu của nhà Malfoy. Biểu cảm của Theo trở nên chua chát, nhưng cậu ta rốt cuộc đồng ý, để Draco vượt qua họ. Cậu thở phào nhẹ nhõm. Môttj cuộc chạm trán có khả năng xảy ra thảm khốc đã tránh thành công. Bây giờ, cậu chỉ cần sống sót với những người bạn cùng nhà còn lại, điều này nói dễ hơn làm. 

----------------------------------------------------

Có thể nhận thấy rõ là Theo đã đảm nhận vai trò của Draco trước đó. Trước sự nhẹ nhõm lớn lao đến từ cậu, Crabbe và Goyle, nhanh chóng nhận thấy rõ sự thay đổi trong thái độ của Draco, đã chuyển sang làm vệ sĩ cho Theo. Theo rõ ràng đang nhắm đến vị trí 'Hoàng tử của Slytherin', và Draco không có động thái nào ngăn cản cậu ta. Danh hiệu này thật sự rất nặng nề—và xem xét đến sự thù địch mà Slytherin sẽ phải đối mặt khi kết thúc chiến tranh, cậu rất vui khi được thoát khỏi nó.

Draco thực hiện sứ mệnh đặt ra cho bản thân là tránh mặt Moody như tránh bệnh dịch hạch, và sau đó rất vui khi nhận ra rằng cậu đã bỏ lỡ bài học về Những lời nguyền không thể tha thứ - dù sao thì cậu cũng không cần nó. Các lớp học khiến đầu óc của cậu tê liệt, những câu thần chú quá dễ dàng. Cậu buộc phải hạ thấp năng lực của mình xuống sau khi nhận được quá nhiều ánh nhìn cân nhắc từ các Giáo sư dạy học.

Cậu cũng đã tránh tất cả các tương tác có thể với Gryffindor. Cậu không muốn tiếp tục cuộc ganh đua vô nghĩa với Potter. Draco đã kiên quyết sẽ không làm phật lòng bất cứ ai, kể cả Chồn sương, kẻ mà những lời chế nhạo của hắn thật thảm hại, và khó chịu đến mức cậu phải cố hết sức kiềm chế để không chế nhạo và đáp trả. Tuy nhiên, thay đổi lớn nhất là sự năng động của cậu với Blaise và Pansy. Draco không thể nhớ họ đã từng thân thiết thế này, kể cả khi còn nhỏ.

Khi không có Blaise và Pansy ở bên, Draco dành thời gian suy nghĩ, tự thuyết phục bản thân rằng nếu cậu không tích cực nghĩ về cuộc chiến sắp xảy ra, thì việc đó sẽ không xảy ra, điều đó hoàn toàn ngu ngốc, nhưng đó là cách duy nhất để cậu có thể giả vờ bình tĩnh.

Tất nhiên, cậu cũng đã cân nhắc việc hủy đi bất kỳ cơ hội nào để Chúa tể Hắc ám có thể trở lại trong năm nay. Nhưng cậu biết chắc chắn rằng nếu hắn ra đánh mất cơ hội năm nay, thì Chúa tể bóng tối sẽ tiếp tục cố gắng. Ngoài ra, nếu hắn trở lại vào năm nay, thì dòng thời gian sẽ tiếp tục tuân theo một khuôn mẫu mà Draco có thể dự đoán được - và nếu cậu làm thay đổi một sự kiện lớn như thế này, thì dòng thời gian sẽ gần như bị hỗn loạn và cậu sẽ mất đi lợi thế duy nhất của mình. Draco không thể để điều đó xảy ra.

Sau đó, vấn đề về cha mẹ của cậu. Sự sống còn của gia đình Malfoy sẽ dễ dàng được đảm bảo hơn nếu phe của Chúa tể Hắc ám chiến thắng, nhưng Draco rất tuyệt vọng với sự mong muốn Ngài thành công. Cậu biết rằng dù cho cậu đưa ra bất kể điều gì để thuyết phục cha mình, Lucius chắc chắn sẽ vẫn tái gia nhập phe Chúa tể Hắc ám. Người mẹ thân yêu của cậu, với sự chung thủy vĩnh viễn, cuối cùng sẽ đứng về phía chồng mình, cho dù việc đấy có đáng nguyền rủa đến đâu. Cậu không muốn để mất Narcissa một lần nào nữa; cậu sẵn sàng chết, bước vào sâu thẳm địa ngục để đảm bảo an toàn cho bà.

Đó là một dòng suy nghĩ đầy sự tăm tối, bệnh hoạn - một dòng suy nghĩ mà cậu thường xuyên chìm đắm vào, một dòng suy nghĩ đe dọa sẽ nuốt chửng lấy bản thân cậu.

Trước khi cậu nhận ra điều đó, cuối tháng 10 đang đến rất nhanh, cùng với đó là sự xuất hiện của các học sinh Beauxbatons và Durmstrang.

---------------------------------------------------------

Mình đã trở lại sau thời gian bỏ bê TTwTT, dạo này mình hơi bận kì thi, sau này sẽ cố gắng nhiều hơn. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro