1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lý Hi Khản hít một hơi, ném một cái nhìn dữ dằn nhất có thể cho cái đứa đang ngồi trước mặt mình rồi nói 'vì anh là người công tư phân minh nên anh cho mày một cơ hội giải thích rồi sau đó anh mới đánh mày.'

Nhìn mặt Tả Diệp, tên thằng em mà Lý Hi Khản dọa đánh chẳng có vẻ gì sợ hãi mà ủ rũ nhiều hơn. Mặt xị ra một đống, Tả Diệp bắt đầu kể lý do muốn Lý Hi Khản giả gái – chính xác là muốn anh giả gái đó. Thằng nhóc này chắc ngứa đòn muốn ăn đập lắm rồi.

'Vậy là studio nơi mày hay chụp ảnh tổ chức một buổi party và mày được mời?'

Tả Diệp gật đầu 'và khách mời được quyền dẫn theo một người nữa.'

'Thì mày đi một mình, đâu nhất thiết phải đi cùng ai?' Lý Hi Khản hỏi.

'Anh Huyên cũng được mời đó.' Tả Diệp cuối cùng cũng nói đến trọng tâm câu chuyện.

Tả Diệp và Lý Hi Khản là anh em thân thiết từ hồi cấp ba, lên đại học thằng nhóc có thêm việc làm thêm là người mẫu. Ban đầu chỉ là người mẫu cho các shop bán quần áo trên mạng, nhưng sau khi tham gia vào một cuộc thi người mẫu, Tả Diệp được một công ty người mẫu nhận vào và bắt đầu chập chững trên con đường làm người mẫu chuyên nghiệp. Công ty của Tả Diệp thường chụp ảnh tại một studio có nhiều người mẫu đến chụp, và gặp người mẫu nổi tiếng Hồ Văn Huyên. Không khó để nhận ra Tả Diệp crush cái cậu tên Hồ Văn Huyên đó, còn tìm cách để tiếp cận nữa. Nhưng một ngày Tả Diệp buồn bã kể là Hồ Văn Huyên đã có bạn trai rồi, người đó là nhiếp ảnh gia nổi tiếng của studio luôn. 'Hai người họ vô cùng ăn ý và thân thiết, thảo nào anh ấy có thể chụp những bức ảnh xuất sắc như vậy.' Tả Diệp thở dài thườn thượt kể.

'Vậy thì tại sao mày phải dẫn bạn theo?' Lý Hi Khản thắc mắc.

'Thì em đâu có biết là anh ấy có người yêu rồi đâu, còn mặt dày tiếp cận nữa, nên giờ phải để cho anh ấy thấy là em cũng có người yêu, chuyện trước đây không có ý gì cả.' Tả Diệp lại thở dài.

'Thì có người yêu nhưng tại sao phải là con gái? Con trai cũng được vậy?' Lý Hi Khản vẫn không hiểu mục đích của Tả Diệp.

'Hôm trước anh ấy hỏi em nói mình là trai thẳng.' Tả Diệp đáp.

'Trai thẳng? Gặp trai là thẳng?' Lý Hi Khản bĩu môi.

'Em là thẳng, chỉ cong với mỗi mình anh ấy thôi.' Tả Diệp gân cổ.

Lý Hi Khản định bảo "tào lao" rồi gạt đi nhưng nhìn dáng vẻ chán chả buồn chết của Tả Diệp lại không nỡ. Thằng nhóc này trước giờ chưa từng yêu ai, lần đầu biết yêu lại đơn phương thế này, nhớ cái lần biết Hồ Văn Huyên đã có bạn trai nó buồn đến bỏ ăn mấy ngày. Lý Hi Khản nhìn mà cảm thán 'đúng là yêu đương chỉ có mệt người.'

'Nhưng anh mày là con trai, giả gái thế nào được.' Lý Hi Khản cuối cùng cũng buông xuôi chiều theo thằng nhóc một lần.

'Anh đừng lo, em có cách.' Tả Diệp bật dậy.

.

Một lúc sau Lý Hi Khản thấy mình bị lôi đến một salon làm đẹp và Tả Diệp thì đang nói chuyện với một người có vẻ là chủ ở đây.

'Nhờ anh.' Tả Diệp nói, mắt nhìn về phía Lý Hi Khản.

Người kia cũng nhìn sang Lý Hi Khản và anh cảm thán là anh ta đẹp trai ghê, không đi làm người nổi tiếng thật uổng mà.

'Đây là Hà Sưởng Hy, chuyên viên trang điểm, ảnh giỏi lắm, anh đừng lo.' Tả Diệp nói 'nhờ anh nha Hy Hy.'

Lý Hi Khản cũng không hiểu mình lo cái gì, Hà Sưởng Hy trông đâu có giống muốn làm thịt mình nhưng anh ta đi quanh anh, nhìn chằm chằm vào mặt làm Lý Hi Khản không tự nhiên. Sau vài phút Hà Sưởng Hy đột nhiên búng tay một phát nói 'đã nghĩ ra rồi.'

Lý Hi Khản không hiểu anh ta nghĩ cái gì cho đến khi Hà Sưởng Hy lôi một đống quần áo và cơ man nào là son phấn chai lọ ra. Lý Hi Khản há hốc mồm khi thấy Hà Sưởng Hy mang ra một bộ jumpsuit hở lưng.

'Cái gì...'

'Cậu gầy và có khung xương nhỏ, eo cũng nhỏ nữa, mặc jumpsuit rất đẹp, che được các nét nam tính nhưng vẫn quyến rũ khi lộ lưng, đi kèm kiểu trang điểm trung tính tông lạnh nữa là hoàn hảo, bảo đảm ai cũng sẽ bị thu hút.' Hà Sưởng Hy nói một tràng.

Lý Hi Khản định bảo anh chỉ cần giả gái xuất hiện cho có lệ cạnh Tả Diệp thôi, đâu phải đi hẹn hò nhưng không dám cắt ngang khi Hà Sưởng Hy đang say sưa nói, anh sợ nếu bị cắt ngang khuôn mặt đẹp kia dám biến hình lắm.

Sau hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng Hà Sưởng Hy nối tóc giả vào tóc thật của Lý Hi Khản rồi buộc một nửa cao lên như đuôi ngựa, nhìn ngắm một lúc rồi hài lòng nói. 'được rồi, xem hôm nay ai thoát khỏi mỹ nhân này.'

Lý Hi Khản nhìn bản thân trong gương mà không biết phải phản ứng thế nào. Nếu Lý Hi Khản là con gái hẳn đây chính là phiên bản xinh đẹp nhất có thể rồi. "Cô gái" trong gương vô cùng quyến rũ với bộ jumpsuit hở một mảng lưng trần, mắt đánh khói xám, kẻ cầu kì làm mắt trông to hơn, môi được tô tỉ mỉ màu cam đất và hoa tai hình thánh giá lủng lẳng. Cũng may anh cũng cao cỡ Tả Diệp nên không cần đi cao gót mà chỉ cần đi đôi giày vài phân.

'Anh đẹp ghê đó.' Tả Diệp trầm trồ 'khéo công ty em mà thấy là mời anh kí hợp đồng luôn.'

'Nói tào lao cái gì.' Lý Hi Khản đáp, đột nhiên thấy căng thẳng, không dám nhìn vào gương nữa.'

.

Bữa tiệc của studio được tổ chức tại một quán bar, mọi người đến dự đều ăn mặc khá thoải mái nên Lý Hi Khản cũng cảm thấy nhẹ nhõm phần nào. Có nhiều người mẫu xinh đẹp nên hẳn sẽ không ai chú ý đến mình đâu. Lý Hi Khản nhủ thầm.

Tả Diệp vừa bước vào cửa đã gặp ngay crush của mình, Hồ Văn Huyên hôm nay vô cùng nổi bật với áo vét khoác hờ hững và áo sơ mi phanh tới ba nút trên cùng. Lý Hi Khản phải thừa nhận cậu người mẫu này đẹp trai thật, đôi chân dài kia đi bình thường cũng như đang sải bước catwalk, thảo nào Tả Diệp lại mê đến thế.

'Tiểu Diệp, em đến rồi à?' Hồ Văn Huyên tươi cười gọi tên Tả Diệp một cách thân thiết. Lý Hi Khản nghĩ đôi mắt hoa đào lấp lánh kia ai lỡ nhìn vào mà không sa ngã cơ chứ? Nụ cười của Hồ Văn Huyên vụt tắt khi nhìn thấy Lý Hi Khản, cậu ta nheo mắt lại nhìn anh từ đầu đến chân 'và đây là...'

'Bạn em, tên là Lý Hi Khả.' Tả Diệp nói cái tên giả mà cả hai đã chuẩn bị sẵn.

'Tôi là Hồ Văn Huyên.' Hồ Văn Huyên gật đầu với Lý Hi Khản bằng khuôn mặt lạnh lùng và ánh mắt có phần khó chịu làm Lý Hi Khản ngạc nhiên, mắt hoa đào biến thành mắt sát thủ rồi.

.

Bên trong quán bar đông đúc, ồn ào, náo nhiệt, mọi người cười nói vui vẻ, có người lên sàn nhảy, có người chơi trò chơi phạt rượu. Tả Diệp và Lý Hi Khản kiếm một góc tương đối khuất, cách xa nhất của quán. Lý Hi Khản không thích những nơi như thế này, còn Tả Diệp thì lần đầu tiên đến đây, cậu nhóc mới mười chín tuổi, thành niên chưa lâu.

Dù sao cũng phải xã giao một chút nên Tả Diệp cầm lấy ly nước trái cây đi chào hỏi mọi người một vòng, chỉ còn lại Lý Hi Khản ngồi nhìn vẩn vơ, nơi này nhiều người đẹp thật nhưng anh muốn về nhà xem anime và chơi game hơn.

'Xin lỗi, tôi ngồi đây được chứ ?' Một giọng nói cất lên và Lý Hi Khản ngẩng lên nhìn. Một người có vẻ lớn hơn anh vài tuổi, tóc nhuộm nâu, ăn mặc đẹp, có đôi mắt và hàng lông mi dài ơi là dài nheo lại khi anh ta cười.

'Anh cứ ngồi đi.' Lý Hi Khản kéo ghế xích qua một bên, bàn vốn có nhiều chỗ.

Người nọ ngồi xuống bên cạnh, anh ta đặt ly của mình lên bàn. 'Tôi vốn không thích chỗ ồn ào lắm nên tìm nơi tương đối yên tĩnh.' Anh ta nói.

'Tôi cũng vậy, đây là chỗ của những người thích yên tĩnh xa rời cuộc vui.' Lý Hi Khản nhe răng, anh ta có vẻ dễ gần, ngồi không cũng chán, nói chuyện vài cậu trong lúc đợi Tả Diệp vậy.

'Xin lỗi nhưng tôi chưa gặp cô lần nào, cô ở công ty người mẫu nào vậy ?' Anh ta lại cười, đôi mắt vốn đã cười nheo lại càng vui vẻ hơn.

'Không phải' Lý Hi Khản đáp 'tôi đi cùng Tả Diệp.'

'Ra là thế, tôi cứ thắc mắc mãi tại sao một người mẫu xinh đẹp như vậy mà mình chưa gặp qua.' Rõ ràng đây là một lời khen gần như tán tỉnh nhưng Lý Hi Khản không hề cảm thấy khó chịu hoặc không tự nhiên, có lẽ vì anh ta nói như thể đó là chuyện đương nhiên đi kèm với nụ cười vui vẻ. 'Tên tôi là Lâm Mạch.'

'Lý Hi Khả.' Lý Hi Khản đáp.

'Tên giống như người vậy, thật khả ái.' Lâm Mạch nói và càng rõ ràng là anh ta có ý định hoặc đang tán tỉnh 'cô nàng' trước mặt nhưng Lý Hi Khản ngạc nhiên là anh không hề thấy khó chịu, ngược lại còn thấy vui nữa.

'Vậy Hi Khả là bạn gái của Tả Diệp sao?' Lâm Mạch chuyển cách xưng hô chỉ trong một nốt nhạc.

'Là đàn chị trong trường thôi.' Lý Hi Khản đính chính. Tả Diệp chỉ muốn cho Hồ Văn Huyên biết mình đã có bạn gái, không có Hồ Văn Huyên ở đây thì không cần phải đóng vai. 'Thằng nhóc dẫn tôi đi cùng.'

'Ra là vậy.' Lâm Mạch gật gù 'lúc nãy tôi ghen tị với cậu nhóc đó lắm, có được bạn gái xinh đẹp và khả ái như vậy.

Lại một lời tán tỉnh khác, nhưng lần này Lý Hi Khản cảm nhận được mặt hơi ửng lên, cũng may là ánh sáng trong quán bar không quá rõ để nhận ra. Anh cũng không hiểu sao mình lại phản ứng như vậy nữa. Có lẽ vì Lý Hi Khản là con trai, chưa được ai tán tỉnh và khen ngơi như vậy chăng. Và có lẽ là do cách Lâm Mạch nói khiến người khen cảm nhận được đó lời thật lòng chứ không phải xã giao cho có hoặc nịnh hót.

'Vậy anh đi cùng ai?' Lý Hi Khản hỏi. Anh ta đẹp trai thế này hẳn không đi một mình chứ.

'Một mình thôi.' Lâm Mạch nhún vai 'cũng chỉ định đến xã giao một chút rồi về nhưng may mắn gặp được một người thích yên tĩnh xa rời cuộc vui xinh đẹp, đáng yêu.'

Lý Hi Khản bật cười, cầm ly lên uống một ngụm để che sự bối rối. Chẳng biết do tiếng nhạc, do cồn hay vì lí do gì mà Lý Hi Khản cảm nhận nếu Lâm Mạch cứ nói những lời thế này tim anh sẽ dao động mất dù biết rõ người mà anh đang tán tỉnh là một 'cô gái' xinh đẹp chứ không phải một chàng trai.

'Vậy Hi Khả làm gì vậy? Thật tiếc khi em không làm người mẫu.' Lâm Mạch nói với vẻ tiếc nuối thật lòng.

'Thiết kế nội thất cho người khác dù mình thì đang ở trong một căn hộ nhỏ xíu.' Lý Hi Khản cười. Anh thích công việc của mình và đang dành dụm để đến lúc tự thiết kế cho ngôi nhà của chính mình.

'Những ngôi nhà Hi Khả thiết kế chắc chắn rất đẹp, có khi tôi cũng phải nhờ thiết kế lại nhà của mình.' Lâm Mạch lại cười và Lý Hi Khản phải thừa nhận anh thích nụ cười của anh ta, rất vui vẻ, thật lòng.

'Nhà của người mẫu chắc chắn phải yêu cầu cao rồi, tôi sẽ cố gắng.' Lý Hi Khản cười. Kể ra có thêm một mối làm ăn thì rất tốt nhưng sợ đến lúc Lâm Mạch biết 'cô gái' trước mặt là con trai chắc sẽ tức giận và không thèm ngó đến nữa thôi.

'Tôi không phải là người mẫu.' Lâm Mạch cười 'Hi Khả đánh giá cao quá rồi.'

'Anh không phải người mẫu sao?' Lý Hi Khản ngạc nhiên. Anh biết trong buổi tiệc này có nhiều người làm ở vị trí khác trong ngành nhưng Lâm Mạch đẹp trai và ăn mặc thời thượng như vậy lại không phải là người mẫu?

'Chỉ là nhiếp ảnh gia quèn thôi, không đủ tố chất để làm người mẫu như Tả Diệp đâu.' Lâm Mạch lại cười.

Lý Hi Khản chợt nhớ ra Tả Diệp, thằng nhóc bảo đi chào mọi người xong rồi về mà nãy giờ chẳng thấy đâu. 'Tả Diệp đi lâu quá.' Anh nhìn xung quanh nhưng chẳng thấy bóng dáng thằng em đâu.

'Lúc nãy tôi thấy Hồ Văn Huyên và Tả Diệp đi ra sau quán, chắc là đang tâm sự chuyện tình cảm rồi.' Lâm Mạch nháy mắt.

'Không phải Hồ Văn Huyên đã có bạn trai rồi sao? hai người đó làm gì vậy?' Lý Hi Khản ngạc nhiên.

'Hồ Văn Huyên có bạn trai ư? Sao tôi không biết nhỉ?' Lâm Mạch nhíu trán 'tôi cũng khá thân với cậu ta.'

'Tả Diệp nói cậu ta có bạn trai rồi, là một nhiếp ảnh gia nổi tiếng, hai người họ làm việc rất ăn ý với nhau.' Lý Hi Khản đáp trong khi mặt của Lâm Mạch nhăn lại. Anh ta nhíu mày, mắt đảo qua lại như đang suy nghĩ.

'Theo lời Tả Diệp nói thì người đó hình như là tôi.' Lâm Mạch lại nhíu trán sâu hơn 'nhưng bọn tôi chỉ là bạn bè.'

Lý Hi Khản xém bật ngửa, bạn trai của Hồ Văn Huyên đang ngồi cạnh anh và tán tỉnh anh nãy giờ, nhưng anh ta nói họ chỉ là bạn bè 'anh không phải bạn trai của Hồ Văn Huyên sao?'

'Không.' Lâm Mạch thở dài 'chúng tôi biết nhau từ bé vì là hàng xóm của nhau, tôi xem cậu ta như em trai vậy.'

'Vậy tại sao...' Lý Hi Khản sững sờ trước thông tin này. Hồ Văn Huyên không có bạn trai, vậy Tả Diệp có cơ hội rồi.

'Trước đây có vài người tiếp cận Hồ Văn Huyên, cậu ta lấy lí do đã có bạn trai để từ chối, để cho đáng tin thì lôi tôi ra làm bình phong, ai mà ngờ Tả Diệp lại hiểu lầm chứ.' Lâm Mạch nói.

'Hai người thật sự không phải?' Lý Hi Khản hỏi nhưng trong lòng vui mừng dùm cho Tả Diệp.

'Không, tôi vẫn còn độc thân vui tính đây, Hi Khả đừng hiểu lầm nhé.' Lâm Mạch quay sang làm điệu bộ nghiêm túc rồi nháy mắt một cái làm Lý Hi Khản bật cười.

'Vậy thì tốt quá, Tả Diệp crush Hồ Văn Huyên lâu lắm rồi, nghe tin cậu ta có bạn trai thằng nhóc rầu rĩ mãi.'

'Hồ Văn Huyên cũng thế.' Lâm Mạch chợt xích lại gần hơn một chút vui vẻ kể 'cậu ta bảo với tôi là Tả Diệp dạo này xa cách quá, không còn thân thiết như trước, rồi cứ rầu rĩ không biết mình đã làm gì sai, hỏi tôi phải làm sao, tôi bảo với Hồ Văn Huyên hỏi trực tiếp là cách nhanh nhất.'

'Vậy lúc nãy...' Lý Hi Khản cuối cùng cũng biết lí do Tả Diệp đi lâu như vậy và có vẻ còn lâu nữa mới quay lại.

'Hồ Văn Huyên thấy Tả Diệp đi cùng một cô gái xinh đẹp đến đây thì hẳn phải xoắn xuýt lên mà hỏi cho ra lẽ rồi.' Lâm Mạch cười cười.

'Đi lâu như vậy mà còn chưa thấy về, hỏi thì chắc cũng ra rồi chứ.' Lý Hi Khản nhìn quanh quán một lần nữa, vẫn không thấy bóng dáng Tả Diệp đâu.

'Hóa giải hiểu lầm, chuyển sang tâm sự tình cảm rồi vì hóa ra cả hai thích lẫn nhau.' Lâm Mạch lại cười.

'Vậy là nó bỏ tôi lại đây luôn, em với út...' Lý Hi Khản thở dài, xem ra Tả Diệp còn lâu hoặc sẽ không thèm quay lại đâu, anh phải tự lo thân mình thôi.

'Hi vọng Hi Khả không chán khi nói chuyện với tôi.' Lâm Mạch lại quay lại vẻ mặt nghiêm túc nhìn Lý Hi Khản, mắt của anh ta to cộng thêm hàng lông mi dài rợp làm cái nhìn vừa tình cảm vừa ướt át.

'Không đâu, rất vui vì được nói chuyện với anh.' Lý Hi Khản đáp rồi vội cầm ly nước lên uống một ngụm. Nguy rồi, tim anh đập nhanh quá, nhất là khi Lâm Mạch nhìn anh như vậy. Từ trước đến giờ chưa từng có ai làm Lý Hi Khản bối rối và hồi hộp như bây giờ.

'Nếu Tả Diệp không quay lại tôi sẽ đưa em về, hoặc nếu em không thích nơi này chúng ta có thể tìm một nơi yên tĩnh hơn, tôi biết vài quán rất đẹp và chơi nhạc trữ tình.' Lâm Mạch nói với dáng vẻ vô cùng nghiêm túc.

Nguy hiểm! Chuông báo động kêu lên trong đầu Lý Hi Khản. Những lời tán tỉnh của Lâm Mạch đã trở thành những lời lẽ nghiêm túc như thể sắp bắt đầu một mối quan hệ đến nơi. Và càng nguy hiểm hơn là Lý Hi Khản đang dao động dữ dội. Anh mơ màng nghĩ đến những lời Lâm Mạch vừa nói và cố trấn tĩnh lại bản thân. Tỉnh lại đi. Lâm Mạch làm thế chỉ vì anh ta tưởng người trước mặt là một cô gái xinh đẹp mà thôi. Anh ta làm thế chỉ vì cô gái Lý Hi Khả chứ không phải vì một thằng con trai đâu.

'Anh biết gặp gỡ ở nơi này thì có vẻ không được đáng tin cho lắm.' Lâm Mạch xích lại gần hơn một chút làm Lý Hi Khản giật mình, ánh mắt anh ta nhìn anh vô cùng nghiêm túc 'nhưng anh có thể khẳng định mình là một người đàng hoàng, công việc ổn định, hiện đang độc thân, biết nấu ăn, không có nhiều tật xấu, Hi Khả có thể cho anh một cơ hội được theo đuổi em không?'

'Chúng ta vừa gặp nhau thôi.' Lý Hi Khản bối rối đảo mắt nhìn quanh, cái thằng nhóc Tả Diệp trời đánh này, còn không mau quay về giải nguy.

'Anh biết.' Lâm Mạch gật đầu 'nhưng anh tin vào trực giác và trái tim của mình, vừa nhìn thấy em anh đã bị thu hút và chỉ một lúc thôi anh đã hoàn toàn bị em chinh phục, em vô cùng khả ái và anh cảm thấy chúng ta rất hợp nhau.'

Nhưng tôi không phải là con gái. Lý Hi Khản kêu lên trong đầu. Nếu anh là con gái anh sẽ không ngại gì mà lao vào Lâm Mạch ngay lập tức. Lý Hi Khản cũng bị Lâm Mạch thu hút và anh cũng thấy cả hai nói chuyện vô cùng ăn ý và vui vẻ. Nhưng vì là con trai nên chuyện này sai quá sai rồi.

'Anh đâu có biết gì về tôi...' Lý Hi Khản lại nhìn quanh, xem ra không thể đợi Tả Diệp mà phải tự thoát thân.

'Vậy em cho anh cơ hội tìm hiểu nhé.' Lâm Mạch tiếp tục nghiêm túc nói.

Toi rồi. Lý Hi Khản kêu lên trong đầu khi Lâm Mạch lại xích gần hơn, gần lắm rồi đến mức tay chân sắp đụng vào nhau. Dù kêu lớn trong đầu nhưng Lý Hi Khản không thể nhúc nhích, vì anh chẳng còn chỗ để lùi và vì ánh mắt Lâm Mạch nhìn như thể đang thôi miên. Lý Hi Khản có thể thấy sự chân thành trong ánh mắt làm tim anh đập dữ dội.

Khi tay Lâm Mạch đặt lên Lý Hi Khản, anh giật mình đứng bật dậy, bối rối không dám nhìn vào Lâm Mạch 'xin lỗi, tôi vào nhà vệ sinh một chút.' Rồi cắm đầu cắm cổ đi thật nhanh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro