2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Làm sao đây, trời ơi, mày tỉnh lại đi Lý Hi Khản, người ta đâu có thích mày, người ta thích cô gái này đó, mày cảm động gì chứ? Lý Hi Khản gào lên trong đầu, bước vội vào trong nhà vệ sinh và giật mình khi chạm mặt một người đàn ông. Người kia giật mình, anh ta vội kéo khóa quần, mặt cũng đỏ lên.

'Đây là nhà vệ sinh nam...' Anh ta ấp úng.

Chết cha! Trong lúc bối rối Lý Hi Khản đã lao vào nhà vệ sinh nam theo quán tính mà quên mất hình dạng bên ngoài của mình lúc này.

'Xin lỗi!' Lý Hi Khản cúi đầu chạy ngược ra ngoài.

Lối ra chỗ nào? Quán bar hẳn phải có cửa sau, bỏ đi không nói lời nào thì có hơi mất lịch sự nhưng lúc này không thể lịch sự được, nguy hiểm quá rồi, Lý Hi Khản chỉ còn cách lặng lẽ bỏ về thôi.

Lý Hi Khản ngó tới ngó lui để tìm đường ra ngoài, một bóng người rất quen xuất hiện ở cuối hành lang. 'Tả...' Lý Hi Khản chưa gọi xong đã phải ngừng lại, là Tả Diệp nhưng cậu nhóc không ở một mình, một người khác cao ơi là cao đứng trước mặt Tả Diệp. Lý Hi Khản bước lại gần hơn, hóa ra người kia là Hồ Văn Huyên.

'Vậy em không còn lí do gì từ chối anh nữa chứ?' Hồ Văn Huyên nói và Lý Hi Khản giật mình, xem ra phim tình cảm đang đến hồi gay cấn rồi.

Lý Hi Khản bước đi thật nhẹ, lén lút như đang rình trộm. Hồ Văn Huyên đứng chắn trước mặt Tả Diệp, tay cậu ta nắm chặt tay Tả Diệp như không để cậu nhóc bỏ chạy. Diễn tiếp đi chứ, nhanh lên còn về. Lý Hi Khản kêu thầm khi bốn mắt nhìn nhau gần cả phút. Cuối cùng trước sự sốt ruột của Lý Hi Khản, Hồ Văn Huyên bước thêm một bước và áp mặt vào Tả Diệp.

Mắt Lý Hi Khản mở to, cảnh này hình như là... đúng là Hồ Văn Huyên đang hôn Tả Diệp rồi, cậu nhóc bất ngờ đến cứng đơ cả người, mắt trợn lên như hòn bi ve. Trông mặt Tả Diệp rất buồn cười, đến Hồ Văn Huyên cũng bật cười rồi cậu ta lại áp sát Tả Diệp lần nữa. Lần này thì Tả Diệp đã không còn bất ngờ, cậu nhóc vòng tay qua cổ kéo Hồ Văn Huyên lại gần hơn và cả hai hôn nhau đắm đuối đến mức Lý Hi Khản còn thấy đỏ mặt.

Thôi còn gì nữa đâu mà khóc với sầu. Giờ thì Tả Diệp quên mất trên đời tồn tại một người tên Lý Hi Khản rồi, anh mà tới phá đám khéo nó còn đánh ấy chứ. Đành về một mình vậy, Lý Hi Khản tháo đôi giày dưới chân ra, tuy không quá cao nhưng giày của nữ vẫn làm anh đau hết mười đầu ngón chân. Cuối cùng Lý Hi Khản cũng tìm được lối ra cửa sau của quán, chưa kịp thở phào anh đã thấy Lâm Mạch đứng đó tự lúc nào.

'Có lạnh chân không?' Lâm Mạch hỏi khi thấy Lý Hi Khản cầm giày trên tay 'để anh đưa em về nhé?'

Lâm Mạch nói như thể chẳng có chuyện Lý Hi Khản lén bỏ ra về không nói với anh ta lời nào vậy, vẫn dáng vẻ chân thành làm tim Lý Hi Khản đập nhanh và tiếc nuối trào lên trong lòng.

'Sao anh lại ở đây?' Anh ta biết anh định trốn về bằng cửa sau ư?

'Trong đó ồn quá, anh nghĩ em không thích.' Lâm Mạch cười, bước về phía Lý Hi Khản và anh bước lui làm Lâm Mạch giật mình khựng lại.

'Anh không biết gì về tôi cả.' Lý Hi Khản nói. Thật đau lòng nhưng Lý Hi Khản ước gì Lâm Mạch thích chính bản thân anh chứ không phải trong bộ dạng này.

'Em nói cho anh nghe đi.' Lâm Mạch cười, đôi mắt cười lại nheo lên 'bất kì điều gì về em.'

'Tôi thích chơi game.' Lý Hi Khản nói.

'Anh cũng thích, level vương giả vinh diệu của anh không thấp đâu.' Lâm Mạch cười

'Tôi thích xem anime nữa.' Lý Hi Khản thì thầm, dưới ánh đèn đường trông Lâm Mạch thật hiền hòa.

'Anh thích One Piece và Fullmetal Alchemist, còn em ?' Lâm Mạch bước thêm một bước và Lý Hi Khản lại lùi một bước.

'Khi không trang điểm mắt tôi rất nhỏ.' Lý Hi Khản không biết mình đang nói gì nữa vì anh bị chìm vào cái nhìn của Lâm Mạch rồi.

'Anh hi vọng em chỉ nhìn thấy anh.' Lâm Mạch lại tiến một bước và lần này Lý Hi Khản phải dựa lưng vào tường, hết đường lùi rồi.

'Tôi không phải là con gái.' Lý Hi Khản cắn môi, cuối cùng anh đã nói ra được điều quan trọng nhất, Lâm Mạch sẽ bỏ cuộc thôi, anh ta sẽ nhanh chóng bỏ đi...

'Anh biết.'

'Hả?' Lý Hi Khản tưởng mình nghe nhầm, anh ta vừa nói gì cơ?

'Anh biết em không phải là con gái.' Lâm Mạch lặp lại.

'Làm sao anh biết tôi không phải con gái? Lý Hi Khản kêu lên, trời đất như quay cuồng xung quanh, chuyện gì đang xảy ra thế này?

'Anh đã gặp qua rất nhiều cô gái đẹp nhưng em rất đặc biệt, em có sự quyến rũ mà không một cô gái nào đó, trực giác của anh rất ít khi sai' Lâm Mạch bật cười 'hơn nữa lúc nãy anh thấy em đi thẳng vào nhà vệ sinh nam.'

'Ôi trời.' Lý Hi Khản giơ tay lên trời, lòng như trút được gánh nặng. Anh hạ tay xuống nhìn thẳng vào Lâm Mạch 'tôi không phải là cô gái xinh đẹp khả ái mà anh nói chuyện lúc nãy, tôi chỉ là một thằng con trai bình thường thôi.'

'Anh thừa nhận mình đã bị thu hút khi lần đầu nhìn thấy em.' Lâm Mạch đột nhiên nghiêm túc 'em rất khác biệt với những cô gái khác nhưng anh bị hấp dẫn bởi sự quyến rũ từ chính con người em, sự tinh tế, đáng yêu của em càng lôi cuốn anh hơn và anh có thể nhận thấy sự đồng điệu về tâm hồn của chúng ta.' Lâm Mạch tiến lại gần hơn và Lý Hi Khản chỉ có thể đứng yên nhìn khoảng cách cả hai thu hẹp dần hơn đến mức vạt áo của cả hai chạm vào nhau. 'Bề ngoài không quan trọng, anh thích em.'

Và Lý Hi Khản đầu hàng. Anh vốn đã xao xuyến trước Lâm Mạch rồi, anh ta biết anh là con trai vẫn không hề thay đổi, lại còn nói ra những lời như vậy, Lý Hi Khản phải kiềm chế lắm để không lao thẳng vào Lâm Mạch. Phải cố giữ chút giá chứ.

Nghĩ thì nghĩ vậy, một lúc sau Lý Hi Khản đã thấy mình ngồi trên xe của Lâm Mạch và hướng đi thì rõ ràng không phải về nhà anh. Nguyên do là Lâm Mạch đã đề nghị Lý Hi Khản đến nhà anh ta để xem qua việc thiết kế nội thất. Cái lí do vô lý đến cún còn không thèm tin vậy mà lại là cái cớ để Lý Hi Khản đi cùng Lâm Mạch. Gần nửa đêm rồi, anh thì mới biết Lâm Mạch chẳng được bao lâu nhưng giờ thì mấy chuyện đó đã bị Lý Hi Khản ném ra sau đầu.

.

'Làm con gái phiền thật.' Lý Hi Khản nói khi lau mặt bằng khăn ướt. Anh thở phào khi mớ phấn, lông mi giả được lau đi chỉ để lại chút son trên môi. Lý Hi Khản đưa tay tháo mớ tóc giả, lắc lắc đầu để mái tóc được trở về hình dạng ban đầu.

Lâm Mạch đang lái xe quay sang nhìn anh một cái, Lý Hi Khản có thể thấy nụ cười của anh ta ở kính chiếu hậu.

'Anh cười cái gì?' Lý Hi Khản xoa xoa đôi chân trần, đầu ngón chân vẫn còn hơi đau.

'Mắt hơi nhỏ, nhưng rất đáng yêu.' Lâm Mạch đáp.

Lý Hi Khản đưa tay đấm nhẹ một cái vào vai Lâm Mạch, anh ta nghiêng người né rồi ngồi thẳng lại, đưa tay bẹo má Lý Hi Khản.

Cứ thể này thì toi mất. Lý Hi Khản nghĩ thầm, anh biết mình đang cười dù đã cố kiềm chế, tim thì như nhảy disco còn bụng thì xoắn lại. Anh thật sự thích Lâm Mạch rồi.

.

Nhà của Lâm Mạch là một căn hộ biệt lập, rộng rãi và chẳng có mấy đồ đạc. Phòng khách chỉ có một bộ sô pha, Lý Hi Khản thở phào khi thả chân lên thảm trải sàn, anh sẽ không bao giờ đi giày nữ nữa. Lâm Mạch đứng yên nhìn Lý Hi Khản ngó quanh nhà với vẻ tò mò.

'Anh muốn thiết kế nội thất theo phong cách gì ?' Lý Hi Khản hỏi, nhà còn nhiều chỗ trống thế này thì dễ thay đổi thôi.

'Em nghĩ sao?' Lâm Mạch đột ngột tiến sát lại gần Lý Hi Khản làm anh giật mình.

Giờ thì nghĩ được gì chứ? Hai người trưởng thành tại một nơi vắng vẻ, xung quanh chẳng có tiếng động, đến đèn trong nhà cũng chỉ mở một cái làm ánh sáng mờ mờ. Nghĩ cái gì cũng không thể nghĩ bằng đầu được.

'Xem từng phòng trước đã.' Lý Hi Khản đáp.

'Được.' Lâm Mạch lại cười, mắt anh ta nheo hẳn lại và trước khi Lý Hi Khản định bước chân Lâm Mạch đã bước tới vòng tay ôm qua eo anh nhấc lên.

Bàn chân đung đưa trên mặt đất vài phân làm đầu óc Lý Hi Khản cũng lơ lửng theo. Giờ thì còn nghĩ được gì mà anh cũng không muốn nghĩ nữa, có suy nghĩ bằng đầu gối cũng biết chuyện gì sẽ xảy ra khi anh đồng ý theo Lâm Mạch về nhà, người lớn cả rồi, thẳng thắn với nhau đi.

Lý Hi Khản vòng tay qua cổ Lâm Mạch và cúi xuống để hai khuôn mặt kề nhau và nụ hôn bắt đầu. Dù sao cả hai cũng cách tuổi mười chín xa lắm rồi nên không có chuyện bất ngờ và ngượng ngập như Tả Diệp, khi môi cả hai vừa chạm nhau đã nhanh chóng chuyển thành một nụ hôn nồng nàn. Nụ hôn có vị đắng xen lẫn ngọt của ly nước vừa uống. Lâm Mạch vừa hôn anh mạnh bạo vừa di chuyển, vòng tay trên người anh siết chặt và Lý Hi Khản cũng ôm chặt Lâm Mạch hơn. Quãng đường từ phòng khách đến căn phòng mà Lâm Mạch muốn Lý Hi Khản xem qua đủ để nụ hôn đầu kết thúc, nụ hôn thứ hai bắt đầu, đến khi lưng của Lý Hi Khản chạm vào lớp vải mềm mại bên dưới thì môi anh đã hơi sưng lên. Thề với cái bóng đèn ngoài hành lang (vì trong phòng không bật đèn), từ lần hẹn hò đầu tiên đến giờ, đây là nụ hôn mãnh liệt nhất mà Lý Hi Khản trải qua, đến phổi cũng nóng lên.

Vì cả hai đều đã là người lớn nên đến đây thì cũng chẳng cần phải nói gì nhiều, cứ thế mà hành động thôi nhưng Lý Hi Khản nghe tiếng Lâm Mạch khẽ cười khi anh tháo bộ jumpsuit khó chịu trên người ra. Như đáp lại sự thắc mắc của Lý Hi Khản, Lâm Mạch nói.

'Anh nghĩ em mặc đồ nam sẽ đẹp hơn.'

'Tất nhiên rồi.' Lý Hi Khản thở phào ném bộ jumpsuit xuống đất. Anh thề đây là lần cuối mặc đồ nữ, làm con gái thật khổ, quần áo cũng khó mặc và gò bò hơn nam giới.

Sau đó thì không ai nói gì nữa vì cả hai đều bận rộn làm chuyện khác. Lý Hi Khản nghĩ có khi mình sốt thật lúc làn da trần của Lâm Mạch chạm vào anh, tay chân của cả hai quấn vào nhau. Những ngón tay của Lâm Mạch đan vào tay Lý Hi Khản làm anh có một cảm giác xúc động thật lòng và giữa sự mơ màng của tâm trí, Lý Hi Khản hi vọng đây sẽ không chỉ là tình một đêm.

Lâm Mạch nói rằng cả hai rất hợp nhau, giữa anh ta và anh có một sự đồng điệu hiếm thấy và nếu tính cả chuyện cả hai đang làm thì sự hòa hợp đó có thể lên tới mức gần tối đa. Dù chỉ là lần đầu nhưng Lý Hi Khản cảm giác như cả hai đã ân ái thật nhiều trước đó, không chút e dè, không xa lạ hay ngượng ngập. Lâm Mạch quan tâm đến Lý Hi Khản ngay khi anh ta bắt đầu nằm xuống bên cạnh anh. Lâm Mạch để ý đến biểu hiện của Lý Hi Khản, quan tâm đến cảm giác của anh và nếu có ai hỏi Lý Hi Khản sẽ trả lời anh hài lòng đến mức bàn chân cũng duỗi ra vì thoải mái. Nếu hòa hợp chuyện giường chiếu quyết định sự ổn định của một mối quan hệ thì cả hai có thể gắn bó đến già.

Lâm Mạch đưa tay vuốt tóc rồi ôm vai Lý Hi Khản, trong ánh sáng mờ của đèn ngoài hành lang, Lý Hi Khản có thể thấy mắt anh ta đang nheo lại, Lâm Mạch đang cười.

'Cười gì?' Lý Hi Khản lười biếng hỏi, thoải mái xong thì buồn ngủ đến díp cả mắt.

Lâm Mạch kéo Lý Hi Khản sát vào mình, hai bờ vai chạm nhau và tóc anh ta cạ vào má anh nhồn nhột, Lý Hi Khản cố mở mắt nhưng không được, hai mí mắt cứ dán lại.

'Anh rất vui.' Lâm Mạch cười thành tiếng.

Đàn ông mà, mấy chuyện này thì hẳn là vui rồi. Lý Hi Khản lầm bầm gì đó rồi rơi vào giấc ngủ, mơ màng thấy môi của Lâm Mạch lướt qua môi, qua mũi và trán mình.

.

Lý Hi Khản tỉnh giấc bởi tiếng động lạ phát ra bên tai, anh mở mắt, đập vào mắt là một người đang cởi trần, trên tay cầm máy ảnh, mái tóc nâu của anh ta ánh lên dưới ánh nắng xuyên qua cửa sổ.

'Anh làm gì đấy.' Lý Hi Khản hỏi khi Lâm Mạch đưa máy ảnh lên bấm.

'Em lúc ngủ dậy nhìn dễ thương lắm.' Lâm Mạch đưa tay lên 'mắt nhỏ xíu thế này này.'

'Mắt nhỏ thì kệ.' Lý Hi Khản gạt tay Lâm Mạch ra nhưng anh ta lại đưa máy ảnh lên 'đừng có chụp.'

Lý Hi Khản nhào tới giằng máy ảnh của Lâm Mạch làm chăn mền trên người rơi ra, lúc này anh mới nhận ra mình còn chưa mặc quần áo tử tế. Lý Hi Khản xấu hổ kéo chăn trùm kín đầu, tiếng cười của Lâm Mạch vọng lại nghe thật đáng ghét.

'Xóa ảnh đi.' Lý Hi Khản nói từ dưới chăn. Anh ta không thể đợi anh ăn mặc đàng hoàng, sửa soạn tử tế hẵng chụp sao?

'Trông em đáng yêu mà, để anh gửi cho em nhé.' Lâm Mạch nói.

Lý Hi Khản lật chăn ra khỏi đầu, Lâm Mạch đang hí hoáy đó trên máy ảnh của mình. Cảm giác thoải mái vẫn còn đọng đến từng lỗ chân lông trên người Lý Hi Khản, anh nhìn ra cửa sổ hé mở để nắng tràn vào, tình một đêm thế này gây nhiều tiếc nuối quá.

Lâm Mạch đột nhiên rời mắt khỏi máy ảnh nhìn chằm chằm Lý Hi Khản 'em không phải chỉ xem anh là tình một đêm đó chứ?' Lý Hi Khản còn chưa kịp giật mình vì Lâm Mạch nói trúng ý nghĩ trong đầu thì Lâm Mạch đã bỏ máy ảnh xuống, chồm người tới bên cạnh. 'em nghĩ như vậy thật sao?'

Lâm Mạch nhìn Lý Hi Khản từ trên xuống, ánh mắt của anh ta và tư thế lúc này làm Lý Hi Khản cảm giác bị áp đảo, anh dĩ nhiên không muốn cả hai chỉ là tình một đêm nhưng mà...

'Anh thật sự muốn một mối quan hệ nghiêm túc với em, em đồng ý chứ?' Giọng Lâm Mạch cũng đanh lại

Có ai bày tỏ muốn hẹn hò mà mặt như kiểu 'không đồng ý đi em sẽ biết tay anh' như thế này không? Nhưng sự nghiêm túc và cả chân thành của Lâm Mạch làm Lý Hi Khản cảm động và vì anh cũng thích anh ta mà.

'Em muốn một lời bày tỏ vào lúc khác' Lý Hi Khản đảo mắt 'ở một nơi đẹp đẽ và chơi nhạc trữ tình.'

'Tất nhiên rồi.' Giọng của Lâm Mạch dịu lại, anh ta cúi người xuống hôn vào má Lý Hi Khản và làm mặt anh nóng lên. 'Em có muốn biết cậu em Tả Diệp của mình hiện giờ thế nào không?' Lâm Mạch hỏi.

'Ấy quên mất, thằng nhóc sao rồi?' Lý Hi Khản giờ mới nhớ ra thằng em.

'Lúc nãy anh đã gọi cho Hồ Văn Huyên, cậu nhóc vẫn đang ngủ.' Lâm Mạch vuốt lại mái tóc xù tám hướng vào mỗi sáng của Lý Hi Khản.

'Thằng nhóc qua đêm ở nhà Hồ Văn Huyên sao?' Lý Hi Khản bật dậy 'cái thằng này...' nhưng anh ngừng lại trước khi kịp mắng Tả Diệp, vì tối qua anh cũng đâu có về nhà. Hồ Văn Huyên với Tả Diệp còn quen nhau từ trước, trong khi anh và Lâm Mạch mới gặp tối qua, anh còn mắng Tả Diệp được sao? Lý Hi Khản thả người nằm xuống giường, nhìn chằm chằm vào cái rèm cửa màu xanh, mọi chuyện phát triển quá nhanh rồi.

Khuôn mặt của Lâm Mạch xuất hiện chắn tầm nhìn của Lý Hi Khản 'anh nghĩ em nên ở lại đây để xem xét việc thiết kế nội thất cho căn nhà.' Mắt Lâm Mạch nheo lại theo nụ cười.

'Ý hay đó, dù gì Tả Diệp cũng sẽ không về căn hộ của em với nó liền đâu.' Lý Hi Khản cười, ngồi dậy đưa tay vò vò mái tóc của Lâm Mạch.

Trước khi có thể thiết kế cho ngôi nhà của chính mình thì thiết kế nhà của bạn trai cũng tốt, vì rõ ràng anh sẽ sớm quen thuộc với nơi này thôi. Lâm Mạch củng cố ý nghĩ của Lý Hi Khản bằng nụ hôn và Lý Hi Khản mỉm cười, vòng tay đáp lại.

Hết

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro