1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

'Anh vẫn ngồi một mình?' Hồ Văn Huyên hỏi khi trờ xuống cái ghế cạnh Lâm Mạch. Lâm Mạch không đáp, cầm ly cà phê của mình lên uống một ngụm, Hồ Văn Huyên kêu một ly nước rồi móc điện thoại ra bấm bấm, xong rồi lại xoay về phía Lâm Mạch. 'Lý Hi Khản vẫn chưa tan học à?' Lâm Mạch nhún vai thay cho câu trả lời, Hồ Văn Huyên săm soi mặt trên màn hình điện thoại rồi tiếp tục câu chuyện 'Em thật sự không hiểu anh luôn đó, Lý Hi Khản có gì không tốt chứ? phải nói cậu ta rất rất tốt luôn, anh xem trong trường có omega nào đẹp như cậu ta không?'

Lâm Mạch không đáp, tiếp tục uống cà phê, chuyện này anh đã nghe nhiều đến mức biết tiếp theo sẽ như thế nào rồi, y như rằng Hồ Văn Huyên chồm về phía Lâm Mạch dài giọng 'ông anh ơi, ông cao giá quá rồi đó, người ta thích ông rõ ra mặt mà ông cứ lơ người ta, em là em tức dùm cậu ấy đấy.'

Hồ Văn Huyên nói đúng, Lý Hi Khản là một trong những sinh viên nổi tiếng nhất trường, cậu ta rất đẹp, có khuôn mặt rất dễ gây thiện cảm cho người khác, công thêm tính cách vui vẻ, hòa đồng, ai từng tiếp xúc đều quý mến. Ai mà được cậu ta để ý hẳn sẽ hạnh phúc chết đi được ấy chứ, chỉ có điều người đó không phải là Lâm Mạch. Mà Lâm Mạch chẳng hiểu sao Lý Hi Khản lại thích mình nữa, chuyện cậu ta thích anh cứ vô lý như mặt trời mọc hướng tây ấy.

Vì họ đã nói chuyện này rất nhiều lần nên Hồ Văn Huyên biết Lâm Mạch nghĩ gì, cậu ta chặn trước khi Lâm Mạch kịp nói ra 'đừng có biện minh cái lý do cũ rích vì cả hai là omega ra nữa, anh tìm lý do hợp lý nào được hơn không?'

Đó chính là lý do. Trong một thế giới mà alpha kết đôi với omega như một lẽ đương nhiên thì tại sao Lý Hi Khản lại thích Lâm Mạch khi cả hai cùng là omega chứ, Lâm Mạch nghĩ hoài nghĩ hoài mà không ra lý do. Anh có thể có câu trả lời nếu Lý Hi Khản thẳng thắn bày tỏ nhưng cậu ta đâu có nói ra nên mọi thứ vẫn là dấu chấm hỏi to tướng trong đầu Lâm Mạch.

'Cậu ta xuất hiện rồi kìa và đang đi về phía chúng ta đó, thôi em đi đây, không cản trở hai người nữa.' Hồ Văn Huyên uống nốt ly nước của mình và đứng dậy 'trước khi tìm được lý do nào chính đáng thì anh thử hẹn cậu ta đi chơi một lần xem, biết đâu lại đổi ý.' Hồ Văn Huyên nháy mắt rồi đi mất.

Quả nhiên Lý Hi Khản đang đi về Lâm Mạch đang ngồi, cậu ta thật nổi bật cái với cái áo len trắng và cái mũ len màu xanh trùm đầu, cả giày da và khuyên tai nữa, tất cả làm cậu ta nổi bần bật giữa đám đông và đám đông xung quanh thì cứ ngoái lại nhìn.

Lý Hi Khản quả thật rất đẹp nhưng ấn tượng đầu tiên của Lâm Mạch về cậu ta chính là hàm răng, thật kỳ cục nhưng khi cậu ta cười, hàng răng đều tăm tắp và hai cái răng nanh đó khiến anh đặc biệt chú ý. Khi cậu ta cười, đôi mắt nheo lại nhỏ xíu, môi trên mỏng đi nhưng dù sao đi nữa thì cậu ta cũng rất đẹp, mọi người đều nói thế và Lâm Mạch cũng công nhận điều đó.

'Chào, nay lớp anh tan sớm thế.' Lý Hi Khản kéo ghế ngồi xuống đối diện Lâm Mạch và vẫy tay với người phục vụ.

Lâm Mạch khẽ liếc Lý Hi Khản trong lúc cậu ta nhìn thực đơn. Hôm nay cậu ta có make up một chút. Vì bên cạnh Lâm Mạch là một Hồ Văn Huyên cực kì ưa chải chuốt làm đẹp nên anh biết được chút ít về chuyện làm đẹp. Sao mấy đứa này phải make up khi chúng nó đã đẹp sẵn nhỉ? Lâm Mạch nghĩ. Làm thiên hạ ganh tị chưa đủ sao?

'Hồ Văn Huyên đâu rồi? Mới nãy em có nhìn thấy cậu ta.' Lý Hi Khản trả thực đơn cho người phục vụ, cậu phục vụ lén nhìn cậu ta một cái rồi mới quay đi.

Lâm Mạch liếc nhìn đồng hồ một cái 'chắc nó chạy tới khoa kỹ thuật, bên đó sắp tan rồi.'

Mắt Lý Hi Khản mở to hơn và Lâm Mạch có thể thấy đường kẻ rất khéo léo trên mắt, cậu ta chống tay lên bàn và để lộ hai cái răng nanh xinh xinh 'ồ hôm qua Hồ Văn Huyên lại làm náo động khoa kỹ thuật đó.'

'Cái thằng đó lại làm gì nữa? Mặt dày trồng cây si chưa đủ à?'

'À cũng không phải lỗi của Hồ Văn Huyên đâu dù nguyên nhân là do cậu ta thật.' Lý Hi Khản cười thích thú 'anh cũng biết cậu ta là top alpha của trường mà, đẹp trai, chân dài nên nhiều người mê cậu ta lắm mà cậu ta thì đâu có thèm ngó ngàng đến họ, nên mấy người đó kéo qua khoa kỹ thuật gây sự.'

'Cái gì?' Lâm Mạch ngạc nhiên 'mấy người đó khùng hả?'

'Mấy người đó khùng thật.' Lý Hi Khản gật đầu khi cậu phục vụ mang nước ra, cậu phục vụ lén nhìn một cái nữa rồi đi vào quầy 'càng làm vậy Hồ Văn Huyên càng không ưa họ thôi.'

'Rồi sau đó thì sao?' Lâm Mạch lo lắng hỏi. Chuyện như vậy mà Hồ Văn Huyên vẫn tỉnh bơ không có biểu hiện gì.

'Em nghe kể lại Hồ Văn Huyên xuất hiện như một vị thần xông vào giữa nắm tay người ta kéo phăng phăng ra ngoài không quên cảnh cáo mấy người kia, như phim vậy đó.' Lý Hi Khản mơ màng nhớ lại 'ngầu ghê, vậy chắc cũng làm người ta cảm động nhỉ?' Lý Hi Khản khuấy khuấy ly nước của mình. 'Mà ngày mai anh có bận gì không?' Lý Hi Khản uống một ngụm rồi hỏi rất tự nhiên 'đi xem phim với em nhé?'

Lý Hi Khản chưa bao giờ bày tỏ thẳng thắn là cậu thích Lâm Mạch nhưng cậu ta thể hiện nó một cách vô cùng rõ ràng và cùng với một điều kỳ điệu nào đó hoặc là năng lực đặc biệt của mình, cậu ta không bao giờ làm anh khó chịu với những lời mời đột ngột này. Thật sự Lâm Mạch không hề có chút nào khó chịu hay không ổn với Lý Hi Khản, ngược lại là khác nhưng để tiến xa hơn với cậu ta thì anh không thể.

'Ngày mai có lịch tập bóng rồi.' Lâm Mạch bịa ra, dù sao thì hẹn mọi người trong đội bóng rổ cũng không khó gì.

'Tiếc ghê, đành hẹn dịp khác vậy.' Lý Hi Khản thản nhiên đáp, trông cậu ta không có vẻ gì là buồn 'vậy anh Mạch cho em xem lịch tập của anh đi để em tính thử ngày nào trống.' Nhìn vẻ mặt sững sờ của Lâm Mạch, Lý Hi Khản bật cười, lại khoe cái răng nanh xinh xinh 'đùa thôi, chuyện quản lý thời gian biểu của anh thì chỉ có người thân hoặc người yêu làm thôi nhỉ.' Lý Hi Khản nheo mắt 'mà em cũng muốn được như vậy lắm.'

Lâm Mạch khẽ giật mình, đây là lần đầu tiên Lý Hi Khản nói thẳng thắn hơn mọi lần dù nó vẫn nghe giống một lời nói đùa và anh chẳng biết phải đáp lại như thế nào.

.

'Sau đó em cứ xin lỗi Tả Diệp vì đám người phiền phức đó nhưng em ấy không nói gì, cũng không thèm nhìn em luôn. Haizz, sao đường tình duyên của em lận đận vậy nè, yêu người ta mà người ta không đáp lại, em đã làm gì có lỗi với ông trời vậy chứ!' Hồ Văn Huyên vừa ca thán vừa vuốt lại tóc trong gương. 'Anh nhìn xem, em đã đẹp trai đến mức không thể đẹp hơn được nữa rồi, đã trồng cây si đến mọc rễ đâm tới tâm trái đất rồi, còn chuyện gì em ấy không vừa ý chứ?'

'Anh nghĩ cái Tả Diệp không vừa ý nhất chính là bản thân chú mày đó.' Lâm Mạch đạp vào cẳng chân Hồ Văn Huyên 'tự luyến vừa thôi, chú mày cứ đứng trước mặt Tả Diệp mà tự khen bản thân thì đến anh cũng ghét.'

'Nào có.' Hồ Văn Huyên phản đối 'trước mặt Tả Diệp em toàn khen em ấy, khen hết mọi chỗ luôn rồi đó.' Hồ Văn Huyên thở dài 'rồi em ấy cứ nói là có biết bao omega thích anh kìa, anh nên đi tìm họ đi.'

Lâm Mạch đang ở trong phòng kí túc xá của mình, căn phòng nhỏ của anh thường xuyên đón tiếp các vị khách không mời mà Hồ Văn Huyên là một trong số đó. Trong số bạn bè, chỉ có mình anh là thấy chuyện Lý Hi Khản thích mình là không bình thường, còn tất cả đều chẳng thấy có vấn đề gì và Lâm Mạch biết là do bọn chúng cũng bất thường.

Hồ Văn Huyên là một alpha đẹp trai tự luyến, ưa chải chuốt, làm dáng, dù được hàng tá omega nam nữ mến mộ theo đuổi lại đem lòng yêu mến một beta. Mà cái cách Hồ Văn Huyên phải lòng Tả Diệp – cậu beta đó - cũng bất thường như chính Hồ Văn Huyên vậy. Một buổi chiều nhập nhoạng Hồ Văn Huyên đang đến phòng Lâm Mạch chơi game – cậu ta ở trọ ngoài trường - thì có người chạy ngang qua suýt xô vào người. Hồ Văn Huyên chưa kịp phản ứng thì đã bị một người khác chạy tới xô ngã xuống đất, tóm chặt tay và đè lên người. Hồ Văn Huyên chưa kịp mở miệng đã bị quát im lặng đành nằm im trên đất, mãi đến lúc có người khác chạy tới nói "nhầm lẫn" gì đó thì Hồ Văn Huyên mới được thả ra, lồm cồm bò dậy và nhìn người đã nhầm mình với tên trộm lúc nãy. Nghĩ xem, trong tình huống đó mà trúng tiếng sét ái tình được thì đúng là không bình thường chút nào. Ấy vậy mà Hồ Văn Huyên kể lại lần đầu nhìn thấy Tả Diệp, câu mắng đến miệng rồi cũng tan biến vì 'em ấy dễ thương lắm, nhìn vừa buồn cười vừa đáng yêu.'

Lâm Mạch không thấy Tả Diệp buồn cười, cũng không thấy đáng yêu chỗ nào cả. Thằng nhóc đó tuy không cao bằng Hồ Văn Huyên nhưng khỏe hơn nhiều lần, toàn thân đầy cơ bắp, có thể tẩn Hồ Văn Huyên một trận ra trò vậy mà qua miệng Hồ Văn Huyên lại thành một "em nhỏ" đáng yêu hay thẹn, dối lòng. Trời đất ơi đúng là yêu vào làm con người ta phát điên mà.

Mà Tả Diệp nói cũng có lý, alpha như Hồ Văn Huyên là đối tượng cạnh tranh của bao nhiêu omega tự nhiên lại bị một tên beta cướp mất, bảo sao có nhiều người không thích Tả Diệp chứ. Lâm Mạch từng nói Hồ Văn Huyên nên nghĩ đến chuyện tìm một omega mà yêu đương rồi sau tính đến chuyện xây dựng gia đình cho đúng 'chuẩn mực' thì cậu ta gạt đi. 'Ai mà quan tâm đến cái chuẩn mực nhảm nhí đó chứ, em yêu ai thì lấy người đó, alpha, beta, omega hay người ngoài hành tinh không quan trọng.'

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro