2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

'Em có biết mấy đứa trong đám kéo tới gây sự với Tả Diệp, hôm qua em đã xử đẹp rồi, bọn nó không dám nữa đâu.' Quách Chấn, một người bạn khác của Lâm Mạch, một nhân vật bất thường khác lên tiếng.

Lâm Mạch không hiểu sao xung quanh mình lại nhiều kẻ bất thường đến thế. Nếu Hồ Văn Huyên là một alpha yêu từ cái nhìn đầu tiên với một beta thì Quách Chấn là một alpha khăng khăng bắt một alpha khác phải yêu mình, bệnh dễ sợ.

Tính hướng của mỗi người chỉ được biết khi trải qua giai đoạn phân hóa ở tuổi dậy thì. Trước đó thì dựa vào tính cách, hình thể để phán đoán và khả năng chính xác không tuyệt đối. Quách Chấn kể đi kể lại câu chuyện mà mọi người đã thuộc nằm lòng, rằng cậu ta và bạn trúc mã từ lúc học mẫu giáo Tả Lâm Kiệt lớn lên cùng nhau, hai gia đình cũng hứa hẹn nếu hai đứa phân hóa thành alpha và omega thì sẽ kết làm thông gia. Quách Chấn tính tình ngang bướng, thích nổi loạn ai cũng chắc chắn cậu ta sẽ là một alpha, còn Tả Lâm Kiệt tính tình hiền lành, chín chắn hơn nhiều khả năng là một omega hoặc cùng lắm là beta. Được người lớn tiêm nhiễm từ nhỏ, Quách Chấn khăng khăng sau này mình sẽ lấy Tả Lâm Kiệt, chăm sóc cho cậu ta suốt đời. Đến lúc phân hóa lại có một chuyện bất ngờ xảy ra, Quách Chấn đúng là alpha, còn Tả Lâm Kiệt không ngờ cũng là một alpha nốt.

Quách Chấn thật sự không quan tâm Tả Lâm Kiệt sẽ trở thành gì, cậu sẽ vẫn lấy cậu ta thôi. Còn Tả Lâm Kiệt từ nhỏ đến lớn luôn ngoan ngoãn nghe lời, nếu trở thành một omega, cậu ta hẳn sẽ đi theo con đường đã vạch sẵn, kết đôi với Quách Chấn nhưng việc trở thành alpha là một bước ngoặt lớn của cuộc đời. Tả Lâm Kiệt đột nhiên thấy thế giới mở rộng hơn rất nhiều, không còn bị gò bó bởi bổn phận một omega, Tả Lâm Kiệt có thể làm bất kì điều gì mình muốn và Quách Chấn thậm chí còn giúp đỡ cậu ta hết lòng cho đến khi Tả Lâm Kiệt nói 'chúng ta hãy kết đôi với omega.'

Quách Chấn dĩ nhiên không đồng ý, chuyện cậu lấy Tả Lâm Kiệt là chuyện đương nhiên nhất trong cuộc đời Quách Chấn, không gì có thể thay đổi được kể cả việc Tả Lâm Kiệt có là alpha. Sự cương quyết đến mức cố chấp của Quách Chấn khiến gia đình cả hai ban đầu từ khuyên nhủ Quách Chấn nên làm theo lẽ thường dần chuyển sang khuyên nhủ Tả Lâm Kiệt hãy chấp nhận Quách Chấn. Nhưng Tả Lâm Kiệt không đồng ý và Quách Chấn càng không từ bỏ. Sự giằng co này kéo dài suốt những năm cấp ba, gây nên bao chuyện chấn động như Quách Chấn lì lợm bám theo Tả Lâm Kiệt khắp nơi, sẵn sàng đánh những ai có ý định tiếp cận cậu ta hoặc những ai Tả Lâm Kiệt định tiếp cận. Tả Lâm Kiệt từ nói nhẹ đến lớn tiếng thậm chí tức giận mà động tay với Quách Chấn. Quách Chấn im lặng trước bất kỳ hành động nào của Tả Lâm Kiệt nhưng quyết không bỏ cuộc. Cho đến một ngày Tả Lâm Kiệt đột ngột biến mất, cậu ta bí mật đi du học ở tuốt bên kia bán cầu, cắt đứt mọi liên lạc. Quách Chấn bị sốc một thời gian mới trở lại bình thường. Gia đình sợ cậu sẽ có hành động dại dột nhưng Quách Chấn lại bình tĩnh đi thi đại học và nhập học làm gia đình thở phào. Có lẽ cho Tả Lâm Kiệt ra nước ngoài là một quyết định sáng suốt.

Dù mới quen biết gần một năm nhưng Lâm Mạch biết rõ Quách Chấn không phải là người dễ bỏ cuộc như vậy. Quách Chấn ngoài giờ học còn đi làm thêm hai ba công việc khác, tiết kiệm tiền để có ngày bay sang bên kia bán cầu gặp Tả Lâm Kiệt. Lâm Mạch rất quý Quách Chấn, đó là một thằng nhóc tốt tính, nhiệt tình nhưng sự cố chấp của Quách Chấn làm anh sợ. Anh hoàn toàn thông cảm cho cậu nhóc Tả Lâm Kiệt kia và thật sự không dám tưởng tượng đến cảnh một ngày Quách Chấn xuất hiện trước mặt cậu ta.

Chính vì sự bất thường của mình mà Quách Chấn không thấy có vấn đề gì với việc Lý Hi Khản thích Lâm Mạch hay một omega thích một omega khác. Nếu Hồ Văn Huyên không quan tâm người khác nói gì thì Quách Chấn là kẻ sẵn sàng ra tay với những lời trái ý. Nhưng Quách Chấn cũng không hay xen vào chuyện người khác vì bận bù đầu, hai lớp dạy nhảy và bất kỳ công việc nào tìm được, không ít lần Lâm Mạch phải đi học thay để Quách Chấn đi làm.

.

Trời bắt đầu trở lạnh, Lâm Mạch phải khởi động kỹ hơn trước khi bắt đầu tập, các lớp nhỏ hơn bận ôn thi nên chỉ có Lâm Mạch và Quyến Nam, Cận Phàm tập bóng trên sân.

'Tôi thắng.' Lâm Mạch giơ tay ra hiệu, Quyến Nam và Cận Phàm vỗ tay, cả ba dừng lại, hơi thở toát ra trắng xóa.

'Dừng lại đây được rồi.' Cận Phàm đập quả bóng 'đợi mấy lớp nhỏ thi xong tập tiếp.'

'Không phải chơi nữa cậu sẽ thua sao.' Lâm Mạch cười. anh rất thích chơi bóng rổ, cái môn mà toàn là alpha ấy. Dù thời thế thay đổi nhiều thì việc Lâm Mạch tham gia đội bóng rổ cũng gặp nhiều kì thị, nhưng Quyến Nam và Cận Phàm là những người bạn tốt, sẵn sàng bênh vực anh trước đám alpha lỗ mãng phiền phức, cũng là người ủng hộ anh trở thành đội trưởng.

'Cậu đừng có tự mãn.' Cận Phàm định ném quả bóng vào người Lâm Mạch nhưng đột ngột dừng lại quay về phía Quyến Nam 'đi về thôi, tôi đói bụng rồi.'

'Tôi đi với.' Lâm Mạch cầm túi đồ lên nhưng Cận Phàm đã hất cằm ra hiệu cười ẩn ý. 

Lâm Mạch quay ra sau, Lý Hi Khản đang đứng dựa vào cột đèn, bắt gặp ánh mắt của anh, cậu ta mỉm cười. Cảm giác như có kiến bò trong bụng nhồn nhột, Lâm Mạch quay đầu lại thì Quyến Nam và Cận Phàm đã đi mất rồi. Anh đành hít một hơi, lấy áo khoác trong túi ra mặc.

'Chơi hay lắm.' Lý Hi Khản bước lại gần khen. Cậu ta mặc áo cổ lọ, áo khoác dạ dài màu xám, đi ủng cao cổ. Lâm Mạch biết Lý Hi Khản học thương mại quốc tế nhưng anh nghĩ cậu ta nên học cái gì liên quan đến thời trang, hoặc bản thân đi làm người mẫu luôn cũng được. Từ lúc biết Lý Hi Khản đến giờ Lâm Mạch chưa bao giờ thấy cậu ta mặc xấu lần nào cả, lúc nào cũng như vừa từ tạp chí bước ra.  

'Em đến lúc nào thế?' Lâm Mạch kéo khóa áo khoác dày, kiểu dáng đơn giản, màu đen.

'Lúc anh bị Quyến Nam cướp bóng ấy.' Lý Hi Khản cười.

'Nhưng sau đó anh đã cướp lại được và ném vào rổ.' Lâm Mạch hơi cao giọng và Lý Hi Khản chỉ cười.

'Đi ăn tối chứ?' Lý Hi Khản bằng năng lực siêu nhiên của mình chuyển chủ đề rất tự nhiên và Lâm Mạch chẳng có lý do gì để từ chối, dù sao cũng phải ăn mà.

.

Lý Hi Khản cực kỳ không phù hợp với quán ăn ở gần trường, cậu ta nên vào mấy nhà hàng sang trọng thì hơn. Trái với suy nghĩ của Lâm Mạch, Lý Hi Khản vô cùng tự nhiên, cậu ta cởi cái khoác vắt ra sau ghế và nghiền ngẫm thực đơn.

Giờ cũng đã quá bữa tối nên quán không mấy đông khách, không biết Hồ Văn Huyên và Quách Chấn đang làm gì, nếu biết Lâm Mạch ăn tối với Lý Hi Khản chắc Hồ Văn Huyên sẽ kích động lắm cho coi. Lâm Mạch miên man nghĩ cho đến khi Lý Hi Khản đẩy thực đơn về mình. Lâm Mạch liếc một cái rồi gọi những món quen thuộc.

'Sinh viên trong trường rất hay ăn ở đây, em nghĩ mình nên thử một lần cho biết.' Lý Hi Khản nói.

'Cũng tạm được.' Lâm Mạch đáp rồi nói thêm 'ngon hơn Quách Chấn nấu.'

'Hả?' Lý Hi Khản ngạc nhiên 'cậu nhóc đó cũng nấu ăn à?'

'Món tủ là cơm chiên trứng không có cơm.' Lâm Mạch đáp, nhớ lại mùi vị kì lạ không biết ngon hay dở do Quách Chấn làm ra.

'Cậu nhóc đó thú vị thật.' Lý Hi Khản cười. Lúc nãy dưới ánh đèn của sân tập Lâm Mạch không nhìn rõ, bây giờ anh có thể thấy hôm nay Lý Hi Khản đặc biệt khác hẳn ngày thường. Tóc của cậu ta hình như bồng bềnh hơn? Mặt được make up kĩ hơn, thậm chí đánh phấn mắt và kẻ đuôi mắt dài, và trong quán đầy mùi thức ăn anh vẫn có thể ngửi được mùi thơm từ người cậu ta. Lâm Mạch vẫn không hiểu người đẹp như cậu ta còn make up kĩ như thế làm gì, lại còn để đến nơi này nữa chứ?

Ở cạnh Lý Hi Khản không hề khó chịu, dù biết tâm ý của cậu ta, dù biết cả hai trong cái trạng thái chẳng phải bạn cũng chẳng phải người yêu thì Lý Hi Khản không bao giờ làm Lâm Mạch khó xử hay bầu không khí trở nên gượng gạo. Cái này đúng là năng lực trời cho rồi.

Cả hai nói những câu chuyện vẩn vơ về bạn bè của mình, như Hồ Văn Huyên vẫn ngày ngày cắm rễ bên khoa kỹ thuật, Quách Chấn sắp tham gia một cuộc thi nhảy hay bạn cùng lớp với Lý Hi Khản là La Kiệt bị rớt môn triết lần thứ hai.

Có người bước vào quán, cũng là sinh viên trong trường, Lâm Mạch không hề để ý cho đến khi người đó bước về phía bàn của họ, là một alpha học khác khoa.

'Lý Hi Khản.' Người nọ gọi và lúc này Lý Hi Khản mới ngước nhìn lên với vẻ miễn cưỡng. Người nọ giới thiệu tên tuổi, khẳng định mình là một alpha 'cậu hẹn hò với tôi nhé.'

'Không.' Lý Hi Khản đáp mà không cần suy nghĩ 'cảm ơn cậu nhưng rất tiếc.'

'Cậu từ chối tôi vì tên này ư?' Người nọ liếc mắt nhìn Lâm Mạch với vẻ khinh thường 'một omega tầm thường? Lý Hi Khản, cậu nghĩ gì khi qua lại với một omega chứ?'

Những lời như thế của alpha Lâm Mạch đã quen từ lâu, chẳng đáng để tức giận, anh chỉ nghĩ may là không có Hồ Văn Huyên và Quách Chấn ở đây, không thì anh phải cản hai đứa nó khỏi đập bầm dập tên này. Nhưng Lý Hi Khản lại có vẻ rất tức giận, cậu ta đứng bật dậy, hai tai đỏ lên.

'Cậu nói gì vậy hả?' lần đầu tiên Lâm Mạch thấy Lý Hi Khản tức giận 'mau xin lỗi đi.' Cậu ta quát to.

'Được rồi.' Lâm Mạch vội đứng dậy, anh chẳng muốn to chuyện chút nào 'tôi nghĩ là cậu nên đi đi.' Lâm Mạch nói với tên alpha nhưng hắn đứng yên, trợn mắt nhìn anh. 'Cậu nên đi đi.' Lâm Mạch nhếch mép 'cậu nghĩ cậu khỏe hơn tôi ư? Có muốn thử không?'

Chẳng phải vô cớ mà Lâm Mạch trở thành đội trưởng đội bóng rổ, dù là omega nhưng anh đã vượt qua các alpha khác về kỹ thuật lẫn thể lực để trở thành đội trưởng. Đánh tay đôi ư? Thích thì chiều.

Tên alpha bỏ đi nhưng vẫn lầm bầm gì đó trong miệng. Lý Hi Khản vẫn còn tức giận, cậu ta muốn lôi lại để làm ra lẽ nhưng Lâm Mạch đã cản lại. 'Bỏ đi, không đáng.' Lý Hi Khản mím môi, hai tai cậu ta vẫn còn đỏ. Lâm Mạch chợt nhớ đến đã lâu rồi ngoài hai người bạn thân mới có người tức giận vì anh như vậy.

.

'Tên alpha lỗ mãng, ngu ngốc.' Lý Hi Khản vẫn mắng trong lúc cả hai rời quán 'bọn alpha toàn những kẻ như vậy cả.'

'Không phải alpha nào cũng thế.' Lâm Mạch cười, anh không hiểu sao Lý Hi Khản lại tức giận như thế.

'Đúng vậy.' Lý Hi Khản gật đầu 'La Kiệt tuy hơi ngốc một chút thôi nhưng cậu ta rất tốt.

Cả hai ra ngoài đường, lên vỉa hè. Lý Hi Khản đi sát vào Lâm Mạch để tránh người đi ngược chiều, mùi thơm trên người cậu ta đậm hơn, là mùi nước hoa, rất thơm và dễ chịu.

'Ấy sao lại ra ngoài rồi.' Lý Hi Khản chợt dừng lại ngó nghiêng 'kí túc xá ở trong trường mà.'

'Anh đưa em đến trạm tàu, tối rồi.' Lâm Mạch đáp.

'Em tự bảo vệ bản thân được.' Lý Hi Khản nhún vai nhưng rồi mỉm cười 'nhưng em thích được anh tiễn về thế này.'

Bên ngoài lạnh hơn nhưng tai Lâm Mạch lại nóng lên, anh nói để che sự ngượng ngùng 'lần sau đừng ra ngoài tối như vậy một mình.'

'Còn anh thì sao?' Lý Hi Khản không đồng tình 'chút nữa anh quay về cũng một mình và cũng tối như vậy.'

'Khác chứ.' Lâm Mạch định nói ít ra anh khỏe hơn cậu ta nhưng hiểu ý Lý Hi Khản anh nói nhỏ 'em đẹp như vậy, gây chú ý hơn anh.' Quả thật so với một Lý Hi Khản lộng lẫy từ đầu đến chân thì Lâm Mạch mặc đồ tập thì không ai thèm để ý rồi.

'Đây là lần đầu tiên anh khen em đó, em còn tưởng là anh thấy em tầm thường xoàng xĩnh lắm cơ.' Lâm Mạch định nói là có mù mới dám nói cậu ta tầm thường xoàng xĩnh thì Lý Hi Khản nói tiếp 'anh thử bảo Hồ Văn Huyên và Quách Chấn tránh xa một chút đi là sẽ biết mình có sức hút thế nào.'  

'Hả?'

Lâm Mạch không hiểu Lý Hi Khản nói gì còn cậu ta vẫy tay 'đến trạm rồi, ngủ ngon nhé, tạm biệt.'     

Lâm Mạch nhìn Lý Hi Khản đi vào trong trạm tàu rồi thẫn thờ quay về kí túc xá, vô số câu hỏi quay cuồng trong đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro