3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

'Sao không bật đèn?' Lâm Mạch hỏi nhưng đáp lại người trong phòng chỉ im lặng tay gõ liên hồi lên máy tính.

Lâm Mạch lắc đầu, tự bật đèn, đóng cửa lại rồi cởi áo khoác ra, lúc này bạn cùng phòng với Lâm Mạch mới ngẩng đầu lên 'anh về rồi hả?'

Một người nữa trong số những người bất thường quanh Lâm Mạch là Trịnh Nhân Dư, vì cùng là omega nên cả hai được xếp cùng phòng ở kí túc xá. Trịnh Nhân Dư học khoa văn, tính tình hiền lành, ban đầu Lâm Mạch nghĩ cậu ta thật bình thường khi Trịnh Nhân Dư kể về người yêu của mình là một alpha đang làm việc ở thành phố khác. Nhưng có vẻ như ông trời đã cố ý xếp xung quanh Lâm Mạch không có một ai bình thường thì phải.

Trịnh Nhân Dư kể rằng người yêu của cậu ta là một ca sĩ, nhạc sĩ đang phát triển sự nghiệp, rằng cả hai quen nhau từ thời học sinh, người kia hứa hẹn sau khi công thành danh toại sẽ đến tìm Trịnh Nhân Dư. Nghe thì có vẻ rất lãng mạn đấy nhưng càng lúc Lâm Mạch càng cảm thấy có vấn đề. Yêu xa không gặp được thì thôi nhưng tại sao không gọi điện thoại mà lúc nào cũng là viết thư điện tử? Bận gì thì bận nhưng mấy năm rồi cũng không gặp một lần? Lâm Mạch không phải người tò mò về chuyện riêng của người khác nhưng quá đáng ngờ nên anh đã thử hỏi Trịnh Nhân Dư về người yêu của cậu ta thì hết hồn khi Trịnh Nhân Dư cho biết đó là một ca sĩ nhạc sĩ nổi tiếng.

'Thật hả?' Lâm Mạch ngạc nhiên nhìn vào người mà Trịnh Nhân Dư nói là "người yêu" của cậu ta.

'Mấy bài hát anh ấy sáng tác đều là viết tặng em đó.' Mặt Trịnh Nhân Dư đỏ lên khi nhắc đến "người yêu" ở xa.

Khóe môi Lâm Mạch giật giật mấy cái, anh liếc nhìn xuống bức thư mà Trịnh Nhân Dư đang viết dở, địa chỉ email cũng rất kì cục, chẳng có vẻ gì là email của ca sĩ nhạc sĩ nổi tiếng cả. Lâm Mạch hỏi thêm hóa ra hai người thật sự chỉ liên lạc qua email, điện thoại không, wechat cũng không, những gì Trịnh Nhân Dư biết về người yêu giống y như những gì người khác biết, lên mạng tìm là ra. Lâm Mạch há hốc mồm, anh thật không biết phải nghĩ về chuyện này thế nào nữa. Trịnh Nhân Dư bị lừa hay cậu ta là fan cuồng biến thái bịa chuyện về người mình hâm mộ? Lâm Mạch đã thử gợi ý cho Trịnh Nhân Dư nhưng bị gạt đi, cậu ta vô cùng hồn nhiên nhưng kiên định về "mối quan hệ" của mình, nói thế nào cũng không được nên Lâm Mạch đành bỏ cuộc. Mỗi ngày Trịnh Nhân Dư đều viết thư và đợi thư như thế, không biết là đáng thương hay đáng trách nữa.

Lâm Mạch thay đồ, lôi sách vở ra thì Trịnh Nhân Dư đột nhiên lên tiếng 'mấy ngày rồi chưa có thư trả lời.'

Lâm Mạch biết Trịnh Nhân Dư đang nói về chuyện gì, anh quay lại hỏi 'lần cuối cậu ta viết gì?'

'Anh ấy bảo là đang bận chuẩn bị cho album mới và concert nữa.'

Lâm Mạch mở điện thoại ra xem, đúng là cái cậu ca sĩ nhạc sĩ kia thông báo sẽ phát hành album và tổ chức concert.

'Có thể là bận quá chăng?' Lâm Mạch hỏi. Hoặc là người ta chán Trịnh Nhân Dư hoặc không muốn lừa cậu nữa.

'Chỉ vài dòng thôi mà.' Trịnh Nhân Dư tỏ vẻ bực bội 'đâu mất nhiều thời gian chứ.'

Đúng là thế, nếu đã muốn thì người ta vẫn sẽ dành thời gian thôi, có điều là muốn hay không. Lâm Mạch nghĩ. Trịnh Nhân Dư tắt máy, đi qua đi lại trong phòng rồi rút một cuốn sách ra, chợt có tiếng gõ cửa.

Lâm Mạch soạn sách vở cho ngày mai trong lúc Trịnh Nhân Dư mở cửa, giờ này chắc Hồ Văn Huyên hay Quách Chấn, hoặc Lý Hạo, bạn cùng lớp với Trịnh Nhân Dư tới chơi.

'Lâm Mạch.' Trịnh Nhân Dư gọi.

'Sao?' Lâm Mạch đáp, tay nhét nốt cuốn sách vào túi.

'Có người tìm anh này.'

Lâm Mạch nhìn ra, vì ngược sáng nên anh mất vài giây mới nhận ra người đứng ngoài cửa là Lý Hi Khản. Khuôn mặt Lý Hi Khản tươi cười, hôm nay cậu ta lại tiếp tục bước ra từ tạp chí với áo sơ mi, áo khoác jean và quần jean bụi bặm. Hình như từ trước tới giờ Lâm Mạch chưa thấy cậu ta mặc quần áo trùng bao giờ thì phải.

'Sao em lại đến đây thế?' Lâm Mạch hơi bối rối. Họ toàn gặp nhau ở trường, đây là lần đầu Lý Hi Khản đến phòng của anh.

'Lúc nãy em đi qua văn phòng khoa của anh thì thấy cái này nên mang đến cho anh.' Lý Hi Khản đưa tờ giấy thông báo kết quả học tập và lịch học mới.

'Cảm ơn em.' Lâm Mạch cầm lấy, bối rối không biết làm gì tiếp theo còn Trịnh Nhân Dư lùi vào một góc vui vẻ xem kịch.

Lâm Mạch cố tỏ vẻ tự nhiên bằng cách nhìn vào bảng điểm, Lý Hi Khản cũng rướn cổ ngó và khen ngợi 'điểm anh cao thật đấy.' Cậu ta liếc nhìn vào bên trong phòng 'cũng chưa đến lúc bắt đầu học kỳ mới, anh rảnh lúc nào vậy?'

Lý Hi Khản lại chuyển câu chuyện sang hướng khác vô cùng tự nhiên, như thể là chuyện Lâm Mạch có thời gian rảnh và việc cậu ta đã xem qua lịch học của anh nó đương nhiên là diễn ra như thế vậy. Lâm Mạch nhìn vào lịch học, nếu anh nói dối, Lý Hi Khản sẽ biết, cậu ta sẽ không nói thẳng cũng sẽ không trách móc gì nhưng Lâm Mạch nghĩ đến cảm xúc của cậu ta, hẳn chẳng vui vẻ gì. Lâm Mạch giật mình, giờ anh đã nghĩ đến cảm nhận của Lý Hi Khản rồi sao?

Trịnh Nhân Dư bước lại gần, nhòm vào lịch học của Lâm Mạch rồi nói một cách chắc chắn 'cuối tuần có buổi kiểm tra với đội bóng rổ, nhưng qua tuần là rảnh liền mấy ngày.'

'Anh Dư thuộc thời gian biểu của anh Mạch thế à?' Lý Hi Khản liếc một cái sắc lẹm về phía Trịnh Nhân Dư làm Trịnh Nhân Dư rụt lại.

'Lâm Mạch có viết lịch vào sổ, mới nãy anh tình cờ thấy thôi.' Trịnh Nhân Dư đứng cách xa Lâm Mạch một chút và cầu cứu 'đúng không?'

Lâm Mạch buồn cười vì biểu cảm của Trịnh Nhân Dư nhưng vẻ mặt của Lý Hi Khản lại chẳng có vẻ đùa chút nào, mặt cậu ta nhăn lại, lộ nếp nhăn trên khóe mũi. Lần đầu Lâm Mạch thấy Lý Hi Khản tỏ vẻ khó chịu như thế, cậu ta vốn lúc nào cũng thân thiện.

'Vì hay quên nên đã viết ra như vậy đó.' Trịnh Nhân Dư thở phào khi nghe Lâm Mạch nói.

'À em có hẹn với Lý Hạo, Hi Khản cứ ở lại chơi nhé.' Trịnh Nhân Dư nói rồi ba chân bốn cẳng chuồn mất.

Bây giờ chỉ còn có hai người, mặt của Lý Hi Khản giãn ra, cậu ta lại nhìn vào trong phòng của Lâm Mạch như thể đang tìm gì đó 'anh có muốn đi công viên giải trí không?' Lý Hi Khản hỏi lại.

Nếu anh từ chối thì sẽ thế nào? Lâm Mạch tự hỏi. Nói rằng anh không muốn đi hoặc nói dối là bận gì đó. Nhưng Lâm Mạch thật sự không muốn Lý Hi Khản thất vọng, dù gì thì công viên giải trí cũng không giống một cuộc hẹn lắm, giống bạn bè đi chơi hơn.

'Chơi vòng quay ngựa gỗ ở đó à?'

Lý Hi Khản "phụt" một cái rồi phá ra cười to làm Lâm Mạch cũng cười theo, cậu ta kéo lại cái áo khoác trên người 'em định rủ ảnh nhảy bungee, đi tàu lượn siêu tốc, nhưng nếu anh thích thì vòng quay ngựa gỗ cũng được.'

'Vòng quay ngựa gỗ có vẻ an toàn hơn hai cái kia.' Lâm Mạch nói với vẻ tỉnh bơ và Lý Hi Khản lại cười.

'Vậy tuần sau chúng ta đến công viên giải trí chơi vòng quay ngựa gỗ nhé?' Lý Hi Khản nói, mắt cậu ta mở to, vẻ rạng rỡ trên mặt khiến không ai nỡ từ chối.

Lâm Mạch gật đầu và Lý Hi Khản nhìn lại anh, trong mắt cậu ta như thể là muôn ánh đèn được thắp lên, cả tiếng nhạc khi vòng quay bắt đầu chuyển động nữa.

.

Lâm Mạch nghĩ về chuyện Lý Hi Khản đã cất công đến tận văn phòng khoa của anh, đến kí túc xá đưa lịch học mới để anh biết là cậu biết rõ thời gian biểu, để Lâm Mạch không thể lấy do bận để từ chối cậu ta. Chưa từng có ai tốn nhiều công sức như vậy để có một cuộc hẹn với Lâm Mạch, bảo không cảm động thì đúng là không có tim. Và Lâm Mạch nghĩ mãi tại sao Lý Hi Khản lại phải làm thế. Trong thế giới alpha có quyền chủ động thì một omega như Lý Hi Khản lại có quyền quyết định. Cậu ta đủ đẹp, nổi tiếng và được hâm mộ để có thể chọn một alpha ưng ý, vậy mà lại tốn nhiều tâm tư vào một omega chẳng có gì nổi bật như Lâm Mạch. Lâm Mạch không tự ti nhưng anh cũng chẳng thấy mình có gì đáng để Lý Hi Khản phải làm nhiều việc như thế chỉ để có được sự chú ý của anh.

Lâm Mạch ngồi suy nghĩ vẩn vơ thì thấy Hồ Văn Huyên, anh định lên tiếng gọi thì phát hiện có người đi cùng Hồ Văn Huyên, là Tả Diệp. Lần này trông Tả Diệp không có vẻ là bị Hồ Văn Huyên kéo đi cùng, cả hai nói chuyện với nhau vui vẻ và Lâm Mạch cuối cùng có thể nhìn kỹ Tả Diệp hơn một chút, cậu nhóc khi nói chuyện lộ vẻ ngây thơ và trẻ con của tuổi mười chín, khuôn mặt góc cạnh nam tính và thu hút. Hồ Văn Huyên quả nhiên có mắt nhìn người, công sức trồng cây si cuối cùng cũng đem lại kết quả.

.

'Dạo này em ấy mở lòng với em hơn rồi.' Hồ Văn Huyên hớn hở nói khi cả hai ngồi xem cuộc thi nhảy của Quách Chấn 'có lần em tới trễ vẫn thấy em ấy ngồi ở lớp chứ không có về.'

'Anh mừng cho chú mày, thấy chú mày theo đuổi người ta mệt quá.' Lâm Mạch vỗ vai Hồ Văn Huyên.

'Vì tình yêu đáng là gì chứ.' Hồ Văn Huyên nhún vai. 'Anh nói vậy cũng xem lại mình đi, anh xem Lý Hi Khản cậu ấy cũng tốn công sức bao nhiêu, ngày nào cũng tìm cớ gặp anh, anh không rung động sao?' Lâm Mạch chưa kịp nói Hồ Văn Huyên đã tiếp tục 'mà cậu ta nổi tiếng lắm đó, đến người ngoài trường cũng tìm đến bày tỏ, vậy mà không hiểu sao lại đi thích anh.'

Lâm Mạch định bảo rằng anh cũng không biết thì đèn trong hội trường vụt tắt, tiếng nhạc nổi lên và mọi người đứng dậy hoan hô. Cuộc thi đã bắt đầu rồi.

Lâm Mạch biết Quách Chấn đam mê nhảy từ nhỏ và đủ giỏi để dạy người khác nhưng anh không ngờ cậu nhóc lại xuất sắc thế này. Quách Chấn không chỉ có kỹ năng vô cùng xuất sắc mà hơn người khác ở chỗ khiến khán giả không sao rời mắt khỏi bước nhảy của mình, một kiểu ma lực tự nhiên đến Lâm Mạch cũng xem đến mê mẩn, không ngờ được cậu nhóc hay làm mấy chuyện tào lao cạnh anh lại giỏi đến thế.

Lâm Mạch và Hồ Văn Huyên hoan hô và vỗ tay đến lạc cả giọng khi Quách Chấn biểu diễn xong, cậu nhóc vô cùng kiêu ngạo gật đầu với khán giả, mà cậu ta có quyền làm vậy. Kết quả không ngoài dự đoán, Quách Chấn đoạt giải nhất cuộc thi cùng món tiền thưởng lớn.

'Chú em giỏi quá, anh tự hào về chú em lắm.' Hồ Văn Huyên ôm Quách Chấn, Lâm Mạch ở bên cạnh cũng vỗ vào vai cậu nhóc.

'Chúng ta đi ăn mừng nào.' Lâm Mạch vui vẻ nói.

'Cảm ơn hai anh đã đến cổ vũ nhưng bây giờ em phải đi.' Quách Chấn nói.

'Hả? Đi đâu?' Hồ Văn Huyên ngạc nhiên.

'Đi Mỹ, em đã dự định ngay sau cuộc thi kết thúc sẽ lập tức bay sang Mỹ tìm Tả Lâm Kiệt, tiền tiết kiệm và tiền thưởng cuộc thi cũng đủ rồi.'

'Đột ngột quá, khi nào về?' Hồ Văn Huyên vẫn chưa hết sững sờ.

'Em cũng chưa biết nhưng sẽ sớm thôi, tìm được Tả Lâm Kiệt rồi sẽ về.' Quách Chấn gật đầu.

Quách Chấn luôn nói khi nào tiết kiệm đủ tiền sẽ đi Mỹ tìm Tả Lâm Kiệt nhưng Lâm Mạch không ngờ ngày đó lại đến đột ngột đến như vậy. Anh luôn nghĩ việc Quách Chấn đi Mỹ tìm một người giữa biển người mênh mông là rất khó, rất xa vời, vậy mà Quách Chấn lại dứt khoát không ngần ngại như thế, Lâm Mạch chợt nể cậu nhóc nhỏ tuổi này.

'Đi sang đó nhớ cẩn thận, dù gì cũng là đất khách quê người.' Lâm Mạch đập vào vai Quách Chấn.

'Em biết rồi.' Quách Chấn gật đầu 'à thỉnh thoảng anh tới dọn phòng trọ của em nha, lỡ đưa Tả Lâm Kiệt về mà phòng bụi bẩn thì kì lắm.'

'Mày đưa được người ta về đã.' Lâm Mạch đập một cái vào đầu cậu nhóc.

'Em đi đây.' Quách Chấn vẫy taxi, lên xe đi khuất.

.

Hồ Văn Huyên nhắn tin suốt đường về trường còn Lâm Mạch thọc tay vào túi áo nghĩ ngợi linh tinh, vào trong sân trường Hồ Văn Huyên cất điện thoại vào túi nói với Lâm Mạch 'em qua phòng Tả Diệp đây.'

'Khuya rồi còn đến tìm con người ta à?'

'Khuya thì làm mấy chuyện lúc khuya.' Hồ Văn Huyên cười hì hì rồi sải đôi chân dài, chẳng mấy chốc cũng mất hút.

Ai cũng đi tìm tình yêu hết rồi. Lâm Mạch nghĩ khi về phòng. Trong phòng sáng đèn, Trịnh Nhân Dư đang gõ gì đó trên máy, chắc lại viết thư.

'Em đã gửi lá thư cuối cùng.' Trịnh Nhân Dư nói khi đậy laptop lại 'anh nói đúng, không thể cứ mơ hồ mãi như vậy được, em muốn một câu trả lời rõ ràng.'

Những người bạn kì cục quanh Lâm Mạch cuối cùng đều đã và đang tìm câu trả lời rõ ràng cho chuyện tình cảm của họ. Còn Lâm Mạch thì sao? Anh sẽ tiếp tục trạng thái mơ hồ này đến khi nào?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro