4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Điều phiền phức cũng như gánh nặng của omega là gì? Là chu kỳ động tình, quá phiền phức, yếu đuối và phụ thuộc. Cũng may khoa học phát triển đã hỗ trợ rất nhiều cho omega vượt qua chu kỳ, nhờ đó omega có thể có được những bước tiến trong xã hội và sự độc lập tương đối trong cuộc sống.

Hồ Văn Huyên nói rằng lúc đầu cậu ta tưởng Lâm Mạch là một alpha vì anh rất năng nổ và tích cực trong hoạt động của trường, tham gia đội bóng rổ và còn trở thành đội trưởng, lần đầu tiên trong lịch sử trường có đội trưởng một đội bóng là omega. Ngoài nỗ lực của bản thân còn một điều may mắn là chu kỳ của Lâm Mạch rất ngắn, lại diễn ra chỉ vài lần một năm, không cản trở việc học hành chơi thể thao của anh. Dù vậy trong những ngày đó Lâm Mạch vẫn rất mệt và yếu ớt hơn ngày thường. Chu kỳ của Lâm Mạch đến đúng ngày kiểm tra các lớp dưới của đội bóng rổ, cũng không phải vận động gì nhiều nhưng Lâm Mạch vẫn mệt đến rũ người, anh uống thuốc và cố gắng hết sức để không nằm thẳng xuống sân tập.

Quyến Nam và Cận Phàm có vẻ biết được tình trạng của Lâm Mạch, họ giúp đỡ anh bằng cách thay anh ra hiệu, hướng dẫn các đàn em năm dưới. Buổi kiểm tra kết thúc làm Lâm Mạch mừng húm, anh thu dọn đồ vội vã về nhà, nghỉ ngơi hết ngày hôm nay, ngày mai là cuộc hẹn với Lý Hi Khản ở công viên.

Lâm Mạch đi từng bước chậm chạp về kí túc xá, anh muốn đi nhanh lắm nhưng không thể. Lâm Mạch chợt nghĩ tại sao hôm nay không thấy Lý Hi Khản, lẽ thường cậu ta sẽ xuất hiện ở đâu đó trong sân tập mới đúng. Chắc hôm nay cậu ta bận. Lâm Mạch lắc đầu nghĩ. Bóng người đằng xa thật quen đập vào mắt Lâm Mạch. Lâm Mạch nhìn kĩ hơn, là Lý Hi Khản. Hình như cậu ta đang tranh cãi với ai đó, Lý Hi Khản định đi nhưng bị người kia kéo lại, cậu ta có vẻ tức giận, tay vung mạnh.

Chắc lại một kẻ tới làm phiền Lý Hi Khản. Lâm Mạch chán ghét thế giới này cho alpha có nhiều đặc quyền, như quyền quyết định mà không cần quan tâm đến suy nghĩ, ý muốn của người khác, của các omega. Lâm Mạch muốn đi tới để giải vây cho Lý Hi Khản nhưng cơ thể không nghe lời, bàn chân nặng như đeo chì làm anh lảo đảo ngã xuống. Lâm Mạch chống tay lên nhìn, Lý Hi Khản vẫn bị kẹt lại với kẻ kia, tim anh đau nhói lẫn tức giận và xấu hổ, anh không thể làm gì cho Lý Hi Khản khi cậu ta cần anh. Đột nhiên một người chạy tới vung nắm đấm và kẻ phiền phức kia bị đánh văng ra. Lâm Mạch nhận ra đó là La Kiệt, bạn thân của Lý Hi Khản. La Kiệt bình thường hay cười ngốc nhưng lúc này cậu ta hung hăng và giận dữ như con gà chọi đến mức Lý Hi Khản phải kéo ngược cậu ta lại. Lâm Mạch nghe tiếng La Kiệt chửi thề trước khi Lý Hi Khản lôi đi mất.

Một lúc sau Lâm Mạch mới đứng dậy đươc và về phòng, anh thả người nằm xuống giường nhìn trần nhà. Đó là lý do omega cần alpha, không nói đến những lý do khác, dù omega có giỏi giang đến đâu vẫn có điểm yếu không thể khắc phục và chỉ có alpha mới có thể bảo vệ, đi ngược lại điều đó là sai trái và không nên.

.

Công viên giải trí vào ngày đầu tuần không quá đông, chỉ có vài tốp người và gần như ai cũng quay lại nhìn một người đứng trước cổng. Lâm Mạch siết chặt quai ba lô bước về phía cổng. Nhìn thấy Lâm Mạch, Lý Hi Khản vẫy tay và bước về phía anh, trời mùa đông u ám buồn chán nhưng Lý Hi Khản lại rạng rỡ như thể năm mới vừa đến vậy.

'Anh đến rồi à?' Lý Hi Khản giơ tờ bản đồ công viên cho Lâm Mạch xem 'sáu giờ tối vòng quay ngựa gỗ sẽ bật đèn và phát nhạc, lúc đó chúng ta lại chơi.'

Lâm Mạch nghĩ anh đã khen Lý Hi Khản rất nhiều nhưng hôm nay cậu ta thật đẹp. Người ta ít hay khen nam giới đẹp nhưng Lý Hi Khản rất đẹp, không phải vẻ choáng ngợp của Hồ Văn Huyên hay phong trần của Quách Chấn, Lý Hi Khản là sự pha trộn khéo léo của những nét sắc cạnh và mềm mại, của đôi mắt cười và cái mũi nhọn, những chi tiết đặt trên mặt người khác sẽ là khuyết điểm nhưng ở trên mặt cậu ta lại là điểm nhấn. Phụ họa cho vẻ rạng ngời trên mặt, hôm nay Lý Hi Khản mặc áo khoác trắng, đi giày trắng và đeo hoa tai bạch kim. Chẳng lạ nếu có ai đó muốn mời cậu ta làm người mẫu hay thần tượng.

'Anh sao thế?' Lý Hi Khản hỏi khi thấy Lâm Mạch trầm ngâm.

'Nghĩ đến việc nhảy bungee.' Lâm Mạch đáp 'lúc đó chắc mất hết hình tượng.'

Lý Hi Khản bật cười, cậu ta vỗ lên vai Lâm Mạch 'đừng lo, em sẽ không kể cho ai nếu anh gọi cha mẹ đâu.'

'Hừm, sẽ ra sao nếu anh chụp được mấy tấm hình em nhăn nhó khóc lóc?' Lâm Mạch đáp lại.

'Anh cứ giữ đi.' Lý Hi Khản cười 'lúc đi tàu lượn siêu tốc họ cũng sẽ chụp hình lại, đảm bảo ai cũng xấu.'

Công viên giải trí không đông khách nên họ không phải đợi lâu để bắt đầu chơi nhảy bungee. Đứng trên cao nhìn xuống quả thật rất sợ. Lâm Mạch nhìn Lý Hi Khản nhắm tịt mắt lúc bắt đầu đeo bảo hộ, trước khi bước ra khu vực nhảy, Lý Hi Khản đưa tay ra hiệu cho Lâm Mạch, khi anh bước lại gần, cậu ta nắm chặt cánh tay anh rồi thả ra, mỉm cười một cái làm tim Lâm Mạch lao thẳng xuống dưới.

Lý Hi Khản nhắm mắt lầm bầm gì đó rồi nhảy xuống, cậu ta hét rất lớn, nhưng chỉ là những tiếng "AAA" mà thôi. Lâm Mạch nhìn hình dáng nhỏ bé của Lý Hi Khản giữa không trung, nhận ra cậu ta dũng cảm đến mức nào, đâu phải ai cũng có thể gạt bỏ định kiến bao đời để làm theo trái tim mình chứ. Nhưng Lý Hi Khản đã làm như thể đó là điều đương nhiên, không gì hay không ai có thể ngăn cản được, so với cậu ta Lâm Mạch chỉ là kẻ hèn nhát mà thôi.

'Trông em có xấu lắm không?' Lý Hi Khản hỏi lúc được kéo lên và bắt đầu tháo đồ bảo hộ.

'Xấu.' Lâm Mạch cười đáp và Lý Hi Khản bĩu môi. Anh đưa tay vuốt lại tóc mái rối bù vì mũ bảo hộ và gió của cậu ta, Lý Hi Khản nhìn theo những ngón tay của anh.

'Giờ đến phiên anh kêu cha khóc mẹ đây.' Lâm Mạch hít một hơi nói.

'Em sẽ không cười anh đâu, cố lên.' Lý Hi Khản giơ nắm đấm cổ vũ.

Lâm Mạch nghĩ mình đã hét rất to khi nhảy xuống nhưng sau đó anh gần như chẳng có cảm giác. Trong lúc chao đảo giữa không trung Lâm Mạch đã nghĩ rất nhiều như thể khoảng thời gian đó là vô tận, đến khi được kéo lên, không chỉ Lý Hi Khản mà những nhân viên ở đó cũng ngạc nhiên.

'Tự nhiên anh im lặng làm em lo quá, không biết có xảy ra chuyện gì không?' Lý Hi Khản nói 'nhân viên cũng nói chưa có người chơi nào im lặng như anh, họ còn sợ anh ngất.'

'Không tệ đến thế chứ?' Lâm Mạch cúi đầu với các nhân viên xung quanh 'để mọi người lo lắng rồi.'

Nhân viên hỗ trợ xua tay rồi gỡ đồ bảo hộ cho Lâm Mạch, anh vừa bước vào trong Lý Hi Khản liền đưa tay vuốt lại mái tóc bù xù.

'Anh tài thật, chẳng la hét gì hết.' Lý Hi Khản nói.

'Là sợ quá không hét nổi.' Lâm Mạch đáp làm Lý Hi Khản bật cười.

.

Mùa đông trời sụp tối rất nhanh, chưa đến 6h giờ công viên đã bật đèn. Lý Hi Khản và Lâm Mạch đứng gần vòng quay ngựa gỗ đợi vòng quay sáng đèn.

'Hôm qua em định đến xem buổi kiểm tra của đội bóng rổ mà có việc không đi được, buổi kiểm tra thế nào?' Lý Hi Khản hỏi, trong bóng tối nhập nhoạng, đường nét trên mặt cậu ta như mờ đi.

'Cũng bình thường, các cậu năm dưới rất giỏi.' Lâm Mạch đáp, nhớ lại chuyện hôm qua của Lý Hi Khản, tim anh lại nhói lên.

Lý Hi Khản nhìn nhân viên đang mở hộp điều khiển của vòng quay 'lúc nghe bạn bè nói đội trưởng mới của đội bóng rổ là một omega em ngạc nhiên lắm, lần đầu tiên trong lịch sử của trường nên em đã đến xem một trận đấu của đội.'

Lâm Mạch siết chặt quai ba lô khi nghe Lý Hi Khản nói, nhân viên đã mở hộp điều khiển, bật một loạt công tắc.

'Nhìn anh chơi em nghĩ hóa ra một omega có thể giỏi hơn cả alpha, có thể đánh bại các alpha khác. Em hỏi bạn bè về anh và biết anh có thể làm những việc em nghĩ bản thân mình hay một omega không làm được, anh là bằng chứng cho thấy không gì có thể cản được bản thân nếu muốn.' Lý Hi Khản quay sang Lâm Mạch, lúc này nhân viên đã bật xong tất cả công tắc, vòng quay ngựa gỗ sáng bừng lên rực rỡ, ánh sáng làm khoảng không xung quanh lung linh, hắt lên mặt Lâm Mạch và Lý Hi Khản. 'Em ngưỡng mộ anh nhưng đó không phải là tất cả.' Vòng quay ngựa gỗ bắt đầu chạy, tiếng nhạc du dương phát ra phá vỡ không gian im lặng 'em nghĩ mình đã thể hiện đủ rồi, anh hiểu đúng không?'

Từng con ngựa gỗ nhấp nhô lên xuống theo tiếng nhạc, vòng quay đầu tiên không có người, chỉ có những cái yên ngựa trống không giữa muôn ánh đèn rực rỡ. Lâm Mạch như bị thôi miên vào ánh sáng lung linh đó, giữa tiếng nhạc du dương, anh siết chặt bàn tay rồi mới lên tiếng.

'Em là người hoàn hảo nhất mà anh từng gặp, anh nghĩ bản thân hay bất kỳ ai cũng không xứng đáng với em, nhưng em nên có một sự lựa chọn tốt nhất có thể dành cho mình.' Lâm Mạch đáp, vòng quay tiếp tục quay, muôn ánh đèn vẫn lung linh thắp sáng.

'Anh nói thế là sao?' Giọng của Lý Hi Khản trở nên gay gắt 'sự lựa chọn là của em, xứng đáng hay không là do em quyết định, không phải người khác quyết định thay.'

Lâm Mạch dứt mắt khỏi vòng quay, đối mặt với Lý Hi Khản. Trong mắt Lý Hi Khản là muôn ánh đèn rực rỡ xen lẫn bóng tối từ đằng sau. Cậu ấy thật đẹp. Lâm Mạch nghĩ. Lý Hi Khản trong cái áo trắng đứng lẫn với màu sắc vàng kim rực rỡ của vòng quay ngựa gỗ và tiếng nhạc, không cảnh tượng nào có thể đẹp hơn được nữa.

'Có những chuyện chúng ta không thể làm chủ, không thể thay đổi được thực tế dù muốn hay không, nên chúng ta phải có một lựa chọn chính xác, phù hợp hơn.' Chính là như thế. Dù cố gắng thế nào Lâm Mạch vẫn không thể thoát khỏi những giờ phút yếu đuối của một omega, anh nỗ lực, vượt qua nhưng vẫn có những lúc nó chế ngự anh, đó là chuyện không thể thay đổi được.

Lý Hi Khản nhìn Lâm Mạch thật lâu cho đến khi tiếng nhạc tắt, vòng quay dừng lại để mở cửa cho khách vào trong. 'Anh làm em thật sự thất vọng.' Lý Hi Khản nói.

Và đó là kết thúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro