5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồ Văn Huyên không lớn tiếng, không ồn ào khi Lâm Mạch trả lời tại sao gần đây không thấy Lý Hi Khản. Lâm Mạch kể hết mọi việc, từ chuyện ở ngày kiểm tra của đội bóng rổ đến việc Lý Hi Khản nói anh đã làm cậu ta thất vọng.

'Anh có thích cậu ta không?' Hồ Văn Huyên hỏi khi Lâm Mạch kể xong.

Lâm Mạch nghiền ngẫm câu hỏi của Hồ Văn Huyên thật lâu, dù mọi chuyện giữa anh và Lý Hi Khản đã kết thúc anh vẫn phải thành thật với bản thân 'anh nghĩ là mình yêu cậu ấy.' Lâm Mạch đáp. Anh cuối cùng đã có thể đối diện với tình cảm của mình, chỉ là không thể đối diện với Lý Hi Khản mà thôi.

Hồ Văn Huyên nhướn mày, có lẽ cậu cũng không ngờ Lâm Mạch lại trả lời thẳng thắn như vậy. 'Anh chỉ cho Lý Hi Khản câu trả lời mà không nói cho cậu ta biết lý do, nếu anh nói ra lý do có thể cậu ta sẽ giải đáp được vấn đề mà anh bận tâm, tại sao anh không thử đi?'

Lâm Mạch không đáp. Vấn đề của anh chính là vấn đề tính hướng bẩm sinh, làm sao cá nhân có thể giải quyết được câu hỏi lớn như thế chứ? Hồ Văn Huyên không nói thêm, vấn đề này dù sao một alpha cũng không thể hiểu, cậu thuộc một thế giới khác.

'Dạo này không đi với Tả Diệp à?' Lâm Mạch hỏi khi Hồ Văn Huyên sau một thời gian biến mất để kè kè cạnh Tả Diệp lại đột ngột đến nằm dài ở phòng anh.

'Hết rồi.' Hồ Văn Huyên gối đầu lên tay nhìn lên trần nhà.

'Cái gì?' Lâm Mạch ngạc nhiên 'đang tốt đẹp tại sao lại thành thế này.'

'Em nghĩ là mình đã quá cứng đầu, khăng khăng làm theo ý mình mà không cần biết Tả Diệp muốn gì. Em cứ nghĩ là mình yêu em ấy và sẽ làm hết sức để em ấy hạnh phúc nhưng em lại không nghĩ tới Tả Diệp có thực sự hạnh phúc với điều đó không.' Hồ Văn Huyên kể lại việc một lần đi tìm Tả Diệp và gặp cậu ấy nói chuyện với một cô gái. 'Một cô gái beta, Tả Diệp cũng là một beta, nghĩa là cả hai là những người bình thường, nếu họ yêu nhau và lấy nhau sẽ có một gia đình thật bình thường. Em nhận ra lý do Tả Diệp không muốn ở cạnh em, cậu ấy sẽ là người bình thường, làm chủ gia đình nếu kết đôi cùng một cô gái khác, nếu ở cạnh em cậu ấy sẽ bị đẩy xuống hàng dưới chỉ vì em là alpha. Từ nhỏ đến giờ Tả Diệp luôn được dạy, luôn tâm niệm sẽ làm chủ cuộc đời và che chở cho người khác nên đâu có muốn phải phụ thuộc vào ai đó chứ.' Hồ Văn Huyên ngồi dậy, gập lưng một cái rồi lại nằm xuống 'em không nên tự tiện bắt cậu ấy đi con đường khác, đó không phải là điều cậu ấy muốn.'

Lâm Mạch chợt nhận ra anh đã nghĩ Quách Chấn khá ích kỉ khi ép Tả Lâm Kiệt phải làm theo ý mình mà chưa từng nghĩ Hồ Văn Huyên cũng thế. Anh đã thiên vị Hồ Văn Huyên khi nghĩ rằng cậu yêu Tả Diệp thì Tả Diệp nên đáp lại tình cảm dù thật sự đó có thể không phải là điều Tả Diệp mong muốn. Cuối cùng thì tình cảm không phải là thứ có thể miễn cưỡng được, nhất là nó còn liên quan đến những vấn đề to tát hơn như tính hướng, địa vị xã hội.

.

Nhìn Trịnh Nhân Dư học bài, Lâm Mạch nhớ ra đã năm ngày kể từ ngày cậu ta nói gửi lá thư cuối.

'Đã có thư trả lời chưa?' Lâm Mạch hỏi.

'Không có.' Trịnh Nhân Dư thản nhiên đáp.

'Vậy...'

'Em đã xóa địa chỉ mail đó rồi.' Trịnh Nhân Dư đáp sau cuốn sách 'cũng đã đổi số điện thoại và we chat, em muốn bắt đầu lại từ đầu.' Trịnh Nhân Dư đặt cuốn sách xuống 'sự chờ đợi nào cũng có giới hạn.'

Chờ đợi mòn mỏi là không nên nhưng có thể cắt đứt dứt khoát như thế, Trịnh Nhân Dư thật kiên quyết và mạnh mẽ, đổi lại là bản thân, Lâm Mạch có làm được như thế không?

'Rồi em sẽ tìm được người tốt.' Lâm Mạch nói.

'Em cũng nghĩ vậy.' Trịnh Nhân Dư mỉm cười 'em đã tự giam hãm bản thân mình quá lâu, gần đây em kết bạn mới và tham gia câu lạc bộ bóng bàn.'

Dù Trịnh Nhân Dư đang cười, Lâm Mạch vẫn thấy được nỗi buồn trong mắt. Tình cảm lâu năm đâu thể dễ dàng quên như vậy được chứ, nhưng ít ra đã có một khởi đầu mới.

.

This is the heartbreak hotel!

Lâm Mạch lẩm bẩm lời bài của cố danh ca trong lúc đọc sách ở sân trường, đột nhiên một bóng người đứng trước mặt anh. Lâm Mạch gỡ tai nghe ngước nhìn lên, là một thành viên của đội bóng rổ, sinh viên năm nhất.

'Có việc gì thế?' Lâm Mạch hỏi, có lẽ cậu này tìm anh về việc của đội.

'Em, em...' Cậu nhóc đưa tay gãi đầu gãi tai 'em là một alpha...'

'Hả?' Sao cậu ta lại chạy đến trước mặt Lâm Mạch và nói mình là alpha?

'Em nghe nói anh vẫn chưa kết đôi nên đây là... anh cho em cơ hội nhé.' Cậu nhóc ném cái gì đó vào lòng Lâm Mạch rồi chạy biến. Anh nhìn xuống, một lá thư. Lâm Mạch ngẩn người, vậy là cậu ta bày tỏ với anh sao?

Lâm Mạch không biết làm gì trong tình huống này, chưa có ai bày tỏ với anh đột ngột và thẳng thừng như thế, Lâm Mạch dở khóc dở cười cất lá thư vào túi định bụng lúc nào trả lại. Lâm Mạch ngó quanh, anh có cảm giác ai đó nhìn mình nhưng chẳng có ai. Chắc là nhầm. Lâm Mạch nghĩ và đeo lại tai nghe, tiếp tục đọc sách.

.

Quách Chấn đã đi được hơn một tuần rồi, trong những tin nhắn ngắn ngủi cậu ta nói mình vẫn ổn chứ không tiết lộ gì thêm, cũng không nói khi nào về. Cách vài ngày Lâm Mạch lại đến dọn căn phòng của Quách Chấn. Phòng của Quách Chấn khá xa trường, phải đi tàu.

Lâm Mạch rời khỏi tàu đi chầm chậm trên đường thì thấy một bóng người khá quen phía trước, là Lý Hi Khản, anh quên mất nhà cậu ta cũng ở hướng này. Lý Hi Khản trông có vẻ không ổn, cậu ta cong người, dáng đi xiêu vẹo. Lâm Mạch vội vàng bước tới nhưng một mùi thơm đập vào mũi khiến anh gần như choáng váng. Lâm Mạch khựng lại, đột nhiên một gã to con xuất hiện, bước lại gần Lý Hi Khản, cậu ta giật mình lùi lại và té lăn ra đất. Lâm Mạch xông lại gạt bàn tay của gã kia khi hắn định chạm vào người Lý Hi Khản.

Trong đôi mắt của Lý Hi Khản là niềm vui pha lẫn bất ngờ khi nhìn thấy Lâm Mạch, cậu ta muốn đứng lại nhưng gã kia bước lại gần làm Lý Hi Khản giật mình.

'Anh định làm gì?' Lâm Mạch xen vào chắn trước mặt Lý Hi Khản. Gã nọ nhìn Lâm Mạch như đánh giá rồi buông một câu khinh thường.

'Cậu là omega sao, nên để tôi giúp bạn của cậu.'

Lâm Mạch hiểu gã có ý gì, anh dấn lên phía trước, gã kia những tưởng Lâm Mạch là một omega yếu đuối nên hắn hời hợt gạt tay lên người anh nhưng Lâm Mạch đã chặn được và hất đi, hắn loạng choạng rồi đứng dậy. Gã này khá to cao và cơ bắp như đã tập luyện chuyên nghiệp, hắn ta xông vào và vung những cú đánh đầy sức mạnh, Lâm Mạch đỡ được, đau đến choáng váng nhưng anh không hề lép vế, kinh nghiệm chơi bóng rổ giúp anh nhanh nhẹn né tránh và đáp trả lại, dù vậy kéo dài cũng không phải là cách. Lâm Mạch đạp vào bụng dưới của gã nọ một cú, đầu óc anh cũng quay cuồng, cảm giác như mặt đã rách đâu đó, gã kia gập người rú lên vì đau, định xông lại thì đột nhiên khựng lại, khụy người xuống. Đằng sau Lý Hi Khản cầm túi xách giáng vào đầu gã thật mạnh.

'Lùi lại đi.' Lâm Mạch hét lên với Lý Hi Khản.

Gã kia chỉ bị bất ngờ và quay về phía Lý Hi Khản, cậu đập thêm một lần nữa, túi xách văng xuống đất. Lâm Mạch tranh thủ lúc hắn phân tâm xông tới đá một cú, gã kia nằm sóng soài trên mặt đất, khi anh định cho gã thêm một đấm thì có người đi tới, một phụ nữ lớn tuổi và một viên cảnh sát.

'Là thằng khốn nạn này, định giở trò với cậu kia.' Người phụ nữ chỉ và viên cảnh sát nhanh chóng tóm gã kia, mọi chuyện đột nhiên kết thúc thật nhanh.

Lâm Mạch lúc này đã có thể thở phào, toàn thân ê ẩm, anh cúi xuống nhặt túi xách của Lý Hi Khản, nhét những đồ rơi ra ngoài vào trong, bước về phía cậu.

'Em không sao chứ?'

Lý Hi Khản lắc đầu, hơi thở vẫn dồn dập và gập người xuống, hai tay ôm bụng.

'Để anh đỡ em.' Lâm Mạch vòng tay qua lưng đỡ Lý Hi Khản, cậu ta không muốn nhưng dường như quá yếu để đẩy Lâm Mạch ra. 'Nhà em ở đâu?' Lâm Mạch hỏi, mùi thơm trên người Lý Hi Khản rất nồng và lạ, không giống loại nước hoa mà cậu ta xài trước đây.

Lý Hi Khản nói địa chỉ, cũng khá gần trạm tàu. Lâm Mạch cầm túi xách, cẩn thận dìu Lý Hi Khản, mùi thơm trên người cậu ta không hiểu sao làm anh phân tâm, nó khiến tâm trí Lâm Mạch trôi về một nơi xa lạ nào đó mà anh phải cố gắng để kéo lại.

Nơi Lý Hi Khản ở là một căn hộ biệt lập và yên tĩnh, trước nhà có một khoảng sân rộng, Lâm Mạch đưa Lý Hi Khản đến trước cửa và nhìn cậu chật vật tra chìa khóa vào ổ. Cánh cửa bật mở, Lý Hi Khản thở phào quay lại cầm túi xách từ tay Lâm Mạch.

'Em ổn chứ?' Lâm Mạch hỏi. Bây giờ anh mới nhìn rõ mặt Lý Hi Khản, cậu ta không make up kĩ càng như trước, tóc tai xơ xác, sắc mặt nhợt nhạt, cái áo khoác ngoài cũng đầy những nếp nhăn.

Lý Hi Khản không đáp, cậu ta bặm môi, những đường gân xanh dưới da và quầng thâm dưới mắt làm Lý Hi Khản trông thật ốm yếu. Lý Hi Khản cứ yên lặng và Lâm Mạch không biết phải nói gì, mùi thơm từ người cậu ta lại làm tâm trí Lâm Mạch phân tâm, anh dường như không điều khiển được bản thân, trong anh trỗi lên một ham muốn mãnh liệt lại gần Lý Hi Khản hơn, ngửi mùi thơm từ người cậu ta, được chìm vào mùi hương đó.

Lý Hi Khản giơ tay chạm vào vết  bầm trên mặt Lâm Mạch, anh giật mình lùi lại, trấn tĩnh bản thân trước khi định làm gì đó. 'Vậy anh về nhé, em nghỉ ngơi, nhớ đừng ra ngoài một mình khi trời tối.'

'Lâm Mạch.' Lý Hi Khản gọi khi Lâm Mạch định quay người  'anh định sẽ kết đôi nếu tìm được một alpha phù hợp sao?'

'Không.' Lâm Mạch lắc đầu, vết đau từ cú đá lúc nãy nhói lên 'Anh không muốn phụ thuộc vào người khác, anh muốn tự làm chủ bản thân và có lẽ sẽ không kết đôi với alpha nào cả.'

Lý Hi Khản lại mím môi, cậu ta im lặng một lúc rồi nói 'tuy chúng ta không thể được như alpha nhưng chúng ta vẫn có thể bảo vệ nhau, anh và em, anh có nghĩ như vậy không?'

Lâm Mạch giật mình, anh tự tin mình không thua kém alpha nào và vào lúc nguy hiểm, Lý Hi Khản đã bảo vệ anh, họ là những omega nhưng vẫn có thể bảo vệ bản thân và đối phương, họ có thể làm như vậy.

Lý Hi Khản đột nhiên nhăn mặt đau đớn, cậu gập bụng lại 'tạm biệt.' Lý Hi Khản nói và đóng cửa lại. Lâm Mạch đứng yên nhìn cánh cửa trước mặt một lúc mới rời đi.


*Heartbreak hotel - tên bài hát của Whitney Houston

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro