6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Gần đây phòng của Lâm Mạch khá vắng vẻ. Hồ Văn Huyên vì muốn an ủi trái tim tan vỡ nên đã đến trường của anh họ chơi, Quách Chấn vẫn chưa về, Trịnh Nhân Dư không còn suốt ngày ở trong phòng mà đi đánh bóng bàn, đi chơi với bạn bè. Đời sống xã hội của Trịnh Nhân Dư gần đây sôi nổi hơn, Lâm Mạch nghe một số thành viên trong đội bóng rổ nhắc đến Trịnh Nhân Dư trong cuộc trò chuyện, như kiểu bọn con trai nhắc đến tên các cô gái, thì các alpha nhắc đến omega mà họ chú ý hoặc hứng thú.

Lâm Mạch đi học về, chưa kịp mở cửa phòng thì thấy một bóng người lấp ló ở cuối hành lang. Hôm qua cũng có người nấp ở đó, tìm ai chăng? Lâm Mạch nghĩ không liên quan đến anh, dãy phòng này có nhiều phòng, có lẽ là tìm người khác. Lâm Mạch vừa nhét chìa vào ổ thì có tiếng bước chân sau lưng, lần này là Hồ Văn Huyên.

'Về rồi hả, chơi chán chưa?' Lâm Mạch vặn chìa.

'Chán hay không cũng phải về đi học.' Hồ Văn Huyên nhún vai.

Cánh cửa phòng chưa kịp mở thì có tiếng chạy dồn dập, Lâm Mạch và Hồ Văn Huyên quay lại sửng sốt: người đi tới là Tả Diệp.

Hồ Văn Huyên trợn mắt nhìn Tả Diệp có vẻ tức giận xăm xăm đi tới 'sao em lại...' câu nói chưa kịp hoàn chỉnh Tả Diệp đã ném nguyên cái túi xách trên tay vào người Hồ Văn Huyên. Hồ Văn Huyên gập người vì đau, chưa kịp hỏi vì sao đã bị Tả Diệp ném một câu khác vào mặt.

'Đồ sở khanh.'

Lâm Mạch suýt sặc, bàn tay trượt khỏi tay nắm làm cánh cửa tự động mở ra, đẩy vào trong rồi theo quán tính đập lại chỗ cũ kêu "rầm" một cái. Hồ Văn Huyên thì bất ngờ đến quên cả đau, hai tay đang ôm bụng buông thõng xuống, miệng há hốc, không nói được lời nào.

'Anh đã đi đâu hả?' Tả Diệp bước tới chụp lấy cổ áo Hồ Văn Huyên.

Thằng nhóc khỏe thật. Lâm Mạch nhìn cảnh Tả Diệp kéo thân hình lêu nghêu của Hồ Văn Huyên về phía mình, anh rất biết thân biết phận tránh sang một bên để không làm phiền hai nhân vật chính.

'Đột ngột nghỉ học, không nói lời nào, không liên lạc được, anh định làm gì hả? Chơi đùa chán rồi bỏ chạy?' Tả Diệp siết chặt tay hơn, Lâm Mạch nghĩ có khi mình nên cản lại kẻo thằng nhóc làm Hồ Văn Huyên ngạt thở. Nghĩ đi nghĩ lại Lâm Mạch quyết định đứng yên xem kịch, nghe tiếng ồn các phòng khác cũng mở cửa ra hóng chuyện vui.

Hồ Văn Huyên cuối cùng đã hiểu, định mở miệng nói nhưng lại nuốt xuống khi thấy mắt Tả Diệp vằn đỏ như sắp khóc đến nơi. 'Anh nghĩ mình đã sai rồi.' Hồ Văn Huyên nhẹ nhàng nói như dỗ dành trẻ con 'anh không nên khăng khăng làm theo ý mình, em có quyền lựa chọn của mình, anh không thể bắt em ở cạnh anh khi em không muốn.'

'Ai bảo tôi không muốn.' Mắt Tả Diệp đỏ hơn, có vẻ như sắp khóc làm Hồ Văn Huyên luống cuống hơn 'tôi đâu có nói không muốn ở cạnh anh, cũng đâu có đuổi anh đi vậy mà lại đột ngột biến mất, anh chơi đùa với tình cảm của tôi...' Tả Diệp thả tay khỏi cổ áo Hồ Văn Huyên, rơi nước mắt.

'Không, anh không có.' Hồ Văn Huyên vụng về chùi nước mắt trên mặt Tả Diệp 'anh thật lòng với em, anh chỉ không biết là em có đồng ý ở cạnh anh không, em là một beta giỏi giang, em có nhiều sự lựa chọn khác.'

'Vậy trước khi biết tôi lựa chọn điều gì thì anh đừng có tùy tiện quyết định chứ.' Tả Diệp gạt tay Hồ Văn Huyên ra 'anh không có quyền quyết định thay tôi.'

Hồ Văn Huyên nhìn chằm chằm vào mặt Tả Diệp, Tả Diệp cũng nhìn lại, bốn mắt nhìn nhau không nói lời nào, Lâm Mạch và những sinh viên khác cũng nín thở theo dõi cậu chuyện. Hồ Văn Huyên đặt tay lên vai Tả Diệp, kéo cậu nhóc về phía mình làm Lâm Mạch suýt hú lên khi hôn Tả Diệp. Đó là một nụ hôn rất mãnh liệt, Hồ Văn Huyên giữ chặt không cho cậu nhóc thoát ra và bắt Tả Diệp đáp lại nụ hôn. Tả Diệp chỉ kháng cự một chút rồi cũng giữ chặt vai Hồ Văn Huyên mà hôn.

Lâm Mạch đỏ bừng mặt, anh lấy tay che mặt lườm những người khác, ra hiệu cho họ đóng cửa, vào phòng. Ánh chừng một khoảng thời gian đủ dài, Lâm Mạch rón rén quay lại. Hai nhân vật chính đã hôn xong rồi, đang ôm nhau và có vẻ sắp sửa hôn tiếp. Thanh niên thời nay bạo dạn quá trời.

'E hèm.' Lâm Mạch hắng giọng. Hồ Văn Huyên vẫn ôm Tả Diệp, nghiêng đầu về phía anh. 'Chìa khóa vẫn còn trong ổ, hai đứa vào trong đi, khi nào về đặt cạnh cửa là được.'

'Cảm ơn anh.' Hồ Văn Huyên kéo Tả Diệp vào phòng, mặt Tả Diệp đỏ như gấc nhưng lại thấp thoáng mỉm cười, nắm chặt tay Hồ Văn Huyên.

Tiếng cửa phòng đóng sầm một cái, chỉ còn Lâm Mạch đứng ở hành lang, anh thở dài, xem ra phải quay lại thư viện tá túc rồi.

.

Sau khi hóa giải hiểu lầm với Tả Diệp thì quan hệ của Hồ Văn Huyên và cậu nhóc tiến lên một bước mới. Hồ Văn Huyên dẫn Tả Diệp tới gặp bạn bè của mình trong đó có Lâm Mạch. Hồ Văn Huyên không còn phải đến khoa của Tả Diệp để trồng cây si hay đến phòng của Tả Diệp để tìm nữa mà đưa cậu ta thẳng về sống cùng mình. Thanh niên thời nay yêu cuồng sống vội quá. Lâm Mạch nghĩ. Anh vừa nhận được tin nhắn của Quách Chấn báo sắp về, tính ra Quách Chấn đã đi được gần nửa tháng rồi. Mới có nửa tháng mà rất nhiều chuyện đã xảy ra, cảm giác như đã rất lâu trôi qua vậy. Quách Chấn chỉ nói sắp về chứ không nói có tìm được Tả Lâm Kiệt hay đưa Tả Lâm Kiệt về cùng không, chẳng biết có chuyện gì đã xảy ra với thằng nhóc lúc ở Mỹ nữa.

Đã hai ngày kể từ khi Lâm Mạch đưa Lý Hi Khản về nhà, anh cứ nghĩ mãi chuyện hôm đó, về lời Lý Hi Khản nói. Chúng ta có thể bảo vệ nhau. Lâm Mạch luôn muốn khẳng định bản thân và Lý Hi Khản không phải là một người yếu ớt, ở cạnh nhau, cùng nhau vượt qua điểm yếu của omega. Lâm Mạch chợt nhận ra sao anh lại ngu ngốc và cố chấp đến thế, Tả Diệp đâu có quan tâm vị trí của cậu ta sẽ thay đổi thế nào, cậu ta chỉ muốn được ở cạnh Hồ Văn Huyên mà thôi, tất cả mọi người đều chấp nhận tại sao anh lại không?

Mãi nghĩ ngợi đột ngột có một người xuất hiện chặn đường làm Lâm Mạch giật mình, là La Kiệt.

'Nhờ anh một việc nhé.' La Kiệt nhăn nhó nói.

'Chuyện gì thế?' Lâm Mạch hỏi.

'Là Lý Hi Khản.' Tim Lâm Mạch nhói lên khi nghe nhắc đến tên Lý Hi Khản, anh vẫn lo lắng không biết tình trạng của Lý Hi Khản thế nào, lần trước trông cậu ta có vẻ tệ. 'Cậu ta bị ốm.'

'Hả, ốm làm sao?' Có phải là ốm từ lần trước không? Đã hai ngày rồi vẫn không khỏi?

'Chuyện là thế này.' La Kiệt bắt đầu kể lể, trông cậu ta lúc này chẳng giống người hung hăng lần trước chút nào 'Lý Hi Khản đang ở chu kỳ, mọi lần đều uống thuốc và không sao nhưng lần này lại kéo dài bất thường, uống nhiều thuốc quá sinh tác dụng phụ nên ốm, em có đến chăm cậu ta nhưng mai phải thi rồi, không biết làm sao nên đành nhờ anh, nếu lần này mà còn rớt triết nữa thì không được ra trường mất.' La Kiệt than thở.

Lâm Mạch giật mình, anh không ngờ tình trạng của Lý Hi Khản lại tệ như vậy, nhưng tại sao... như hiểu được suy nghĩ của Lâm Mạch, La Kiệt nói 'biết là đường đột nhưng anh là người đáng tin nhất mà em có thể nhờ, với lại nếu là anh thì chắc Lý Hi Khản sẽ chịu thôi dù cậu ta ngoài mặt sẽ chối, anh đừng để ý, cậu ta nói vậy thôi chứ em biết cậu ta muốn gặp anh lắm.'

Lâm Mạch gật đầu, nghĩ đến tình trạng của Lý Hi Khản quả thật không nên để cho người nào không đáng tin tới gần. La Kiệt mừng rỡ khi Lâm Mạch đồng ý, cậu ta định đi nhưng đứng lại 'em biết Lý Hi Khản cũng lâu rồi, chu kỳ của cậu ta khá dài, uống nhiều thuốc không phải là một giải pháp tốt, em khuyên cậu ta nên tìm một alpha giúp đỡ nhưng cậu ta không chịu.' Nhận thấy ánh mắt của Lâm Mạch, La Kiệt giật mình 'đừng có nhìn em như vậy, em và cậu ta giống như anh em, em không thể làm được đâu. Mà anh cũng biết lý do vì sao Lý Hi Khản không tìm một ai khác đúng không? Em hi vọng anh có thể hiểu tình cảm của cậu ta, Lý Hi Khản thật sự rất...' La Kiệt bỏ dở câu nói, lắc đầu và bỏ đi.

.

Lâm Mạch dồn hết can đảm để nhấn chuông cửa nhà Lý Hi Khản, anh trấn tĩnh bằng cách nhịp chân, có tiếng lệt xệt rồi cánh cửa bật mở cùng với mùi thơm ập vào mũi Lâm Mạch. Lý Hi Khản luôn xuất hiện trước mặt Lâm Mạch vô cùng chỉn chu từ đầu tóc đến quần áo, mặt mũi nên một Lý Hi Khản tóc tai bù xù mặc đồ ngủ thật lạ lẫm nhưng Lâm Mạch cũng thừa nhận là cậu ta trông đáng yêu hơn bình thường, một khía cạnh khác của Lý Hi Khản mà bây giờ anh mới được thấy.

'Anh đến có việc gì?' Lý Hi Khản hỏi, có vẻ không muốn mở cửa cho Lâm Mạch.

'Anh đã ghé bác sĩ lấy toa thuốc cho em.' Lâm Mạch giơ cái túi ra.

'La Kiệt lại nói linh tinh rồi.' Lý Hi Khản lầm bầm, định đưa tay cầm túi thuốc thì Lâm Mạch giật lại.

'Để anh vào xem một chút nhé?' Lâm Mạch nói thật nhẹ nhàng 'em lúc này ở một mình không ổn đâu.'

Lý Hi Khản miễn cưỡng mở cửa cho Lâm Mạch rồi đi vào phòng ngủ đóng cửa lại. Lâm Mạch chưa bao giờ thấy cậu ta bướng bỉnh và trẻ con như thế. Anh nhìn quanh, nhà của Lý Hi Khản rộng rãi, chỉ hơi bừa một chút, có lẽ ốm nên cậu ta không kịp dọn dẹp.

'Hi Khản.' Lâm Mạch gõ cửa phòng Lý Hi Khản 'thuốc của em này.'

Cửa phòng lại mở và Lâm Mạch chen vào trước khi Lý Hi Khản kịp đóng lại, vừa bước vào trong Lâm Mạch như muốn ngộp thở, mùi thơm trong phòng nồng nặc đến đặc quánh lại, bây giờ thì anh đã biết đây chính là mùi của Lý Hi Khản, mùi của omega khi đến chu kỳ. Nhưng omega sẽ chẳng ngửi được mùi của mình hay của omega khác, tại sao Lâm Mạch lại ngửi được chứ?

Mùi thơm của Lý Hi Khản lại làm đầu óc Lâm Mạch phân tâm, anh mở rộng cửa cho phòng thoáng hơn, đặt thuốc và nước xuống bàn, lấy hướng dẫn của bác sĩ ra đọc thật kỹ còn Lý Hi Khản thì đứng bên cạnh, nhìn chằm chằm vào anh.

'Uống theo liều thế này.' Lâm Mạch phân chia toa thuốc 'sau ba liều là ổn.' Lý Hi Khản bốc toàn bộ thuốc Lâm Mạch đưa cho ném vào miệng, cầm ly nước uống một hơi rồi đặt lên bàn, leo lên giường quay người vào trong tường.

Lâm Mạch rất muốn cười vì vẻ trẻ con của Lý Hi Khản nhưng cố nén lại, để cậu ta biết có khi còn giận lẫy hơn. Phòng của Lý Hi Khản cũng bừa bộn, Lâm Mạch xếp lại sách vở trên bàn, treo mấy cái áo khoác lên móc, lau sàn nhà. Anh cố làm mọi thứ thật nhẹ nhàng nhưng anh biết Lý Hi Khản không ngủ, đột nhiên Lâm Mạch nhận ra mình lại hiểu cậu ta như vậy.

Dọn dẹp xong, Lâm Mạch ngồi xuống cạnh Lý Hi Khản, anh định lên tiếng nhưng mùi thơm trên người cậu ta lại làm anh choáng ngợp. Đó là mùi hương pha giữa phấn thơm, hoa hồng và táo chín, rất ngọt ngào, nồng nàn nhưng dễ gây nghiện, chỉ cần ngửi một lần là nhớ mãi. Lâm Mạch chỉ phân tâm một chút để nghĩ về những thành phần của nó thôi, mùi thơm này đã choáng hết tâm trí, lấn át phần lí trí và khơi dậy nên ham muốn sâu kín trong người anh. Lâm Mạch thấy mình cúi sát xuống người Lý Hi Khản, muốn lại gần nơi phát ra mùi thơm đó, tâm trí anh kêu gào, muốn dừng lại nhưng không thể điều khiển được cơ thể, chỉ có thể nhìn bản thân đang làm một điều ngu ngốc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro