Chương 2. Chung Phòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cạch.

Trương Trạch Vũ mở cửa phòng thay đồ, đi lại chỗ Chu Chí Hâm.

- Xin lỗi để anh chờ lâu như vậy

Chu Chí Hâm đang đứng trầm ngâm trong dòng suy nghĩ thì chợt choàng bừng tỉnh ra khỏi mớ suy tư chẳng mấy tích cực kia, hắn quay người lại Trương Trạch Vũ, đưa điện thoại cho cậu, vỗ bả vai cậu về phía trước, kéo cậu để tay phải vòng qua cổ.

- Xin lỗi gì chứ, đều là anh em cả. Trở về trạng thái ban đầu, hắn nói.

Trương Trạch Vũ cười, cùng Chu Chí Hâm đi trên hành lang công ty, khoác vai bá cổ nhau tưởng chừng như đó là hai anh em bao ngày xa cách giờ được trùng phùng.

Cứ thế hai người rất nhanh đã tới phòng chính, các thành viên đều đã ngồi đầy đủ, chỉ chờ Trương Trạch Vũ và Chu Chí Hâm.

Thấy Trương Trạch Vũ và Chu Chí Hâm giờ mới bước chân vào, cả phòng bắt đầu nháo nhào lên, quở trách vì bắt chờ đợi quá lâu như vậy.

- Trương Tiểu Bảo, cậu bắt tụi này chờ tới ê mông rồi

- Tiểu Bảo, cậu lâu chết đi được

- Đúng, đúng, mọi người phải chờ rất rất lâu

- Haha mọi người--từ từ, tớ xin lỗi--

- Ayza, bụng tớ đang ăn thịt dạ dày rồi này. Một giọng nói lớn vang lên, thanh âm mang vẻ gấp gáp mà nhẹ nhàng.

Câu cuối cùng phát lên to và lớn nhất, âm thanh dứt rất nhanh nhưng tất cả mọi chữ điều hiện rõ trong đầu mọi người, chấm dứt tất cả lời than trách, bàn tán phải câm nín.

Cả phòng im lặng. Mọi người truy tìm xem đâu là nhân vật phát ra câu nói ngốc nghếch đến bất lực như thế.

Cuối cùng ánh mắt mọi người dán lên con người cao lớn ở gần đó vẫn còn hơi ngơ ngác nhìn lại bọn họ.

Chẳng là ai khác chính là chàng hề Trương Cực.

Một trận cười nổ ra, cả nhóm ai nấy đều cười đau bụng, còn có cả người cười ngã khỏi ghế.

Trương Trạch Vũ và Chu Chí Hâm đứng ngoài cửa cũng không nhịn được cười, quay sang nhìn nhau, ý cười hiện ra ở mắt thành hình trăng lưỡi liềm, thoả mái cười khúc khích.

Tả Hàng ngồi bên cạnh Trương Cực cũng phải bất lực với độ ngốc này của cậu em, bèn vỗ vai hắn hỏi thăm vấn đề não một chút.

Trương Cực ngồi nhìn anh em cười mình tới ngã ngửa, cũng đành cười đáp lại. Lẽ ra, Trương Cực đâu có ý nói thế, chỉ là khi ngồi nhìn anh em cười đùa mãi với Trương Trạch Vũ như thế, mà bản thân mình lại chẳng chen lấy được một lời, lâu quá trong lòng hắn lại bất giác có một chút xíu không cam tâm, bực tức.

Phải, chỉ có một chíu xíu. Hắn không nhịn được, muốn dành lại sự chú ý đáng ra nên về mình kia.

Thế là chẳng suy nghĩ, buột miệng nói ra lời lẽ ngu ngốc ấy. Mọi chuyện chỉ có như thế, thấy mọi người cười đùa như vậy, thì thôi hãy coi nó như một trò đùa vui.

Trương Cực liếc mắt nhìn Trương Trạch Vũ đang cười với Chu Chí Hâm, giơ tay để lên chiếc ghế còn trống bên cạnh, miệng mấp máy định nói thì một giọng nói khác cắt đứt lời định nói.

- Tiểu Bảo, lại đây, ngồi cạnh tớ. Giọng nói nhanh chóng phát lên lời mời gọi.

- Được. Trương Trạch Vũ quay sang nhìn, nhanh chóng đáp lại Châu Dĩ.

Châu Dĩ là chàng trai với nước da trắng, cao ráo ưa nhìn, tài năng âm nhạc thiên bẩm, có số lượng fangirl đông đảo.

Đặc biệt hơn cả là Châu Dĩ là con trai của một gia đình có danh tiếng về kinh doanh, gia giáo dạy rất nghiêm, vậy nên mọi thứ xung quanh đều tràn ngập khí phách nhà tài phiệt.

Thấy lời mời Trương Trạch Vũ ngồi cạnh mình bị người khác cướp mất, Trương Cực nhẹ nhàng đưa tay về, trong lòng hiện chút thất vọng.

Nhưng nếu nói được thì...liệu Trương Trạch Vũ có thực sự muốn ngồi cạnh hắn?

Nghĩ thế, Trương Cực lại càng thấy mình không mở lời đúng là sáng suốt hơn.

Bởi lẽ hắn đâu còn là người bạn thân nhất của Trương Trạch Vũ nữa chứ.

Từ "bạn thân nhất" chỉ là chuyện của 3 tháng trước mà thôi.

Rốt cuộc hắn lại đánh mất cơ hội để nói chuyện với Trương Trạch Vũ.

Chỗ ngồi được xếp xong.

Từ nãy tới giờ, Chu Chí Hâm vẫn là người điềm tĩnh nhất trong cả bọn, hắn chưa thấy tỏ thái độ gì. Thấy vậy, Trương Cực trêu chọc:

-Chu Chí Hâm mặt anh lạnh tanh thế

Tả Hàng ở bên nghe được cũng đưa tầm mắt nhìn theo, phụ hoạ thu hút sự chú ý của Chu Chí Hâm.

Hắn phớt lờ lời nói của Trương Cực, quay qua cười với Tả Hàng. Cả hai nhìn nhau vài giây cuối cùng dứt đoạn bởi tiếng nói của staff.

- Mọi người lắng nghe những gì anh nói đây. Để riêng tư và cho các em một khoảng thời gian nhỏ để thư gian trước khi vào lúc luyện tập dày đặc. Công ty cho các em 5 ngày nghỉ ở khu nghỉ dưỡng bên suối nước nóng tốt nhất nhì Trùng Khánh, coi như một món quà. Phòng đã được thuê rồi, 2 phòng đơn, 1 phòng 2 giường và 2 phòng bốn giường. Mọi người tự suy nghĩ, sau đó Chu Chí Hâm ghi giấy đưa cho anh. Các em nhớ về sắp xếp đồ cần thiết mang theo, chúng ta còn các hoạt động khi tới

Cả nhóm sau đó rôm rả bàn tán, những người thích sự riêng tư bắt đầu tranh giành nhau 2 vé phòng đơn duy nhất, như thể vé độc đắc.

Cãi lí qua lại, cuối cùng 2 phòng đơn cũng không thuộc về ai trong cả bốn người hừng hực khí thế nhất. Người nhận phòng thì cười ha hả như thể vớt được thứ quý hiếm.

Châu Dĩ bên cạnh chọt tay Trương Trạch Vũ, cả hai thì thầm với nhau gì đó rồi đồng loạt nói rằng cả hai sẽ ở cùng phòng.

Nghe thế, không biết từ lúc nào Trương Cực đã đứng sau lưng hai người họ, vỗ vai cả hai, nói:

- Nhưng mà tớ cũng muốn ở cùng Trương Trạch Vũ, phải làm sao giờ

Cả hai còn ngơ ngác,
Trương Trạch Vũ hơi bất ngờ với lời đề nghị đột ngột này, thì Trương Cực đã đẩy tay Chu Chí Hâm bảo anh mau ghi tên họ vào phòng bốn giường.

Châu Dĩ định lên tiếng muốn nói gì đó thì bị Chu Chí Hâm ngắt lời.

- Như thế cũng được, vì phòng hai giường đã có người rồi, vậy cả ba vào phòng bốn giường nhé

Trương Cực mừng thầm trong lòng, hắn cứ khăng khăng muốn ở cùng Trương Trạch Vũ cũng chỉ để nói chuyện với cậu nhiều hơn, ban nãy hắn đã bỏ lỡ một lần, giờ không để có lần thứ hai.

Liếc sang nhìn Châu Dĩ sắc mặt không được tốt, Trương Cực càng cảm thấy bản thân đã thắng ván này, đắc ý cười.

Rồi hắn lại nghĩ tới phòng hai giường, tự hỏi làm gì có ai ứng đâu mà đã hết rồi, quay sang hỏi Chu Chí Hâm.

- Chu Chí Hâm, phòng hai giường có người chọn rồi sao, nãy giờ em có thấy ai ứng đâu

- Phải, là anh và Tả Hàng, mới ứng ban nãy

Chu Chí Hâm đang ghi chép mở miệng trả lời, lời nói còn mang theo chút ý cười khó nhìn ra.

Bên đây, Tả Hàng đang bàn với mấy người khác nên chọn phòng gì thì nghe thấy thế.

Mở tròn hai mắt nhìn Chu Chí Hâm, đến anh cũng ngạc nhiên không hiểu mình chọn khi nào nữa. Trong đầu anh hiện tại chỉ toàn dấu chấm hỏi to đùng. Rốt cuộc anh đã nói khi nào nhỉ, đến bản thân anh cũng không rõ.

Nhận thấy có người đang nhìn mình, Chu Chí Hâm ngước lên, chạm mắt với Tả Hàng , ý cười ngày càng lan rộng. Tả Hàng hỏi:

- Em chưa nói với anh là chọn phòng nào

- Thấy em băn khoăn quá nên chọn hộ em. Giọng nói của hắn rất nhẹ nhàng, như thể bông rơi xuống, cô đặc mà rõ rệt.

"Trời ạ, lí do gì thế này". Tả Hàng thầm cảm thán trong lòng.

Tả Hàng bất lực, nghĩ bụng bảo hắn gạch tên đi. Nghĩ xong thì đã thấy Chu Chí Hâm đặt bút xuống, đứng lên.

- Vậy là chúng ta đã quyết rồi nhé giờ anh đọc lại, mọi người nghe. Phòng đơn 001: XXX; Phòng đơn 002: XXX; Phòng đôi 003: Chu Chí Hâm, Tả Hàng; Phòng 4 giường 004: Châu Dĩ, Trương Trạch Vũ, Trương Cực, Trình Văn; Phòng 4 giường 005: XXX, XXX, XXX, XXX

Tất cả mọi người đều tán thành, để Tả Hàng chưa kịp ý kiến đã vội đi đưa cho anh staff, lúc đi miệng Chu Chí Hâm còn mang nụ cười nhẹ, không biết đang âm mưu gì.

Mọi người đều đã nhận chìa khoá phòng, xong xuôi cả nhóm bắt đầu sửa soạn thư xếp quần áo. Bắt đầu cho chuyến đi dài ngày đầy mong mỏi của mọi người vào sáng ngày mai..




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro