Chương 3: đụng độ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Các em sẽ học lớp 10A1, tại khu Moon. Nhớ kĩ không được đặt chân tới khu Sun và khu rừng nguyên sinh sau trường nếu không được cho phép. - Anh thư kí vừa đi vừa nhắc nhở tụi nó. 

Trên đường đi tới lớp, tụi nó cứ cảm thấy lành lạnh sống lưng. Bất giác cả bốn đứa ngoảnh đầu lại thì bắt gặp vô vàn ánh mắt \\\"như bom như đạn\\\" của các nữ sinh và cũng không ít ánh mắt \\\"tôi nguyện chết vì em\\\" của nam sinh. Thấy kì lạ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tụi nó chỉ biết im lặng đi theo anh chàng thư kí đẹp trai. 

Lớp 10A1. 

- Như! Đưa tao cái lược! 

- Ê! Hôm nay tao mới mua cái áo hàng hiệu 90 đô á. Đẹp lắm! 

- Honey ơi! Lại anh hun cái nào...! 

- Hun này! Hun này! Bốp...bốp...chát...! 

Cộp...cộp... 

Rầm! 

Cả lớp lúc đầu như cái chợ vỡ bây giờ im phăng phắc hướng về phía bục giảng. 

Một cô giáo trẻ với mái tóc uốn bồng bềnh màu hạt dẻ, đôi mắt sắc lẻm nhìn cả lớp làm cho những con người ngồi dưới kia chảy cả mồ hôi hột. 

Bỗng: 

- Chào các em! Tôi là Thanh Hiền, giáo viên chủ nhiệm mới của lớp. Rất mong các em cố gắng nỗ lực, cô trò chúng ta cùng cố gắng, đạt nhiều thành tích trong năm học này. - Cô cười tươi như hoa chào cả lớp. 

- Cô ơi! Cô xinh quá! Cô làm bạn gái em nhé! - 1 anh chàng trong lớp buông lời trêu ghẹo. 

- Ê thằng kia! Ai cho mày giành của tao hả? 

- Cô ơi! Nhà cô ở đâu thế? Tối nay đi chơi với em cô nhé! 

- …………….. 

Thấy cô giáo mới còn trẻ lại xinh như vậy, mấy thằng con trai bắt đầu bày trò chọc phá. Nhưng có vẻ họ đã nhầm. 

- Rầm! - Cô dùng tay đập xuống cái bàn làm nó có vẻ muốn nứt lắm rồi. 

Cô liếc nhìn cả lớp một lượt làm cả lũ học sinh câm như hến, không dám ho he câu nào. 

Thấy cả lớp đã trật tự đến mức có thể nghe được tiếng ruồi bay, mấy thằng con trai mặt xanh như *** nhái, cô hài lòng nói tiếp: 

- Trước khi thông báo về nội quy nhà trường, cô xin giới thiệu với lớp 4 bạn học sinh mới. 

- Nào các em mau vào đi. - Cô hướng ra cửa niềm nở nói. 

Nãy giờ đứng ngoài cửa chứng kiến thái độ thay đổi liên tục của cô giáo, tụi nó không khỏi sởn da gà nhưng vẫn ngoan ngoãn đi vào. 

Bước vào phòng học, tụi nó lấy lại sự tự tin giới thiệu bản thân: 

- Helu everybody! Tui là Hoàng Bảo Nhi. Mong các bạn chiếu cố nhiều. - Nó cười tươi như hoa. 

- Hi! Chào các bạn. Mình là Lê Ngọc Thiên Kim. Mong các bạn giúp đỡ mình nhiều. - Nhỏ làm động tác mi gió. (nhiều chàng xém chảy máu mũi) 

- Tui là Phan Như Quỳnh. - Nhóc tinh nghịch giơ tay chào theo kiểu quân đội. 

- Đỗ Hoàng Linh. - Cô lạnh lùng lên tiếng. 

Vừa nhìn thấy tụi nó bước vào, bao nhiêu chàng trai đã phải ôm lấy ngực để tim không nhảy ra ngoài. Vài nữ sinh cũng khá ngạc nhiên về sắc đẹp của bốn đứa. 

Tuy nhiên trong lớp có 3 cặp mắt hướng về tụi nó không chút thiện cảm. 

- Các em có thể tự chọn chỗ ngồi. - Cô giáo nói. 

Nhìn quanh cả lớp một lượt, không có chỗ nào đủ để 4 đứa ngồi gần nhau cả. Thấy vậy Bảo Nhi bèn chạy lại chỗ anh chàng ngồi bàn 3: 

- Bạn ơi, bạn có thể nhường chỗ này cho mình không? – Bảo Nhi dùng đôi mắt long lanh lóng lánh, đôi môi mọng nước hồng hồng mỉm cười trông đáng yêu vô cùng. 

Anh chàng kia như bị thôi miên, mặt đờ ra, miệng cười không nổi, từ từ đứng dậy mà mắt cứ dán vào người đẹp đi xuống bàn cuối ngồi, không quên ngoái lại nhìn nên vấp phải cạnh bàn, suýt té. (tội nghiệp) 

Kim cũng không kém, nhỏ chạy lên chỗ một anh chàng trông khá kute ngay bên cạnh chỗ Nhi ngồi, nháy mắt tinh nghịch: - Cậu nhường chỗ cho mình nhé! - Thiên Kim cười hiền, vẻ mặt thành khẩn, dùng giọng ngọt như đường lên tiếng. 

Anh ta mặt đỏ như gấc, nhanh nhẹn xách cặp xuống bàn cuối ngồi, thẹn mà không dám ngẩng mặt lên. 

Xong việc, Thiên Kim tiếp tục quay xuống cô bạn bàn dưới năn nỉ nhường chỗ cho Như Quỳnh với lí do mắt nhỏ hơi kém. Cô bạn vui vẻ nhận lời. 

Về phía Hoàng Linh, khi cô vừa bước xuống bàn Bảo Nhi ngồi thì anh chàng ngồi dưới tinh ý đứng dậy, cười nói: 

- Linh ngồi chỗ này cho gần bạn bè nè. 

Hoàng Linh thờ ơ gật đầu rồi ung dung ngồi vào bàn, không quan tâm đến anh chàng vừa nói ngồi ở đâu sau khi nhường chỗ cho mình. 

Sau khi bọn nó ổn định chỗ ngồi, từ dãy bàn đối diện một giọng nói chảnh chọe vang lên: 

- Cái lũ nhà quê không biết xấu hổ, lại còn ở đó mà dụ trai. 

- Công nhận đời nhiều đứa trơ trẽn, đã xấu còn chảnh. - Cô nàng ngồi dưới tiếp lời. 

Lớp học bắt đầu xôn xao. 

Bảo Nhi nghe vậy định quay xuống phản bác nhưng bỗng nhiên lớp im bặt. Định hỏi Hoàng Linh lí do thì thấy cô đang \\\"bận\\\" dùng đôi mắt sắc lạnh như dao gườm hai nhỏ vừa nói làm tụi đó rùng mình quay đi. 

- Bây giờ cô sẽ phổ biến nội quy nhà trường. - Cô giáo lên tiếng sau một hồi im lặng. 

Rengggggggggggggggggggggggggggggggggg... 

Tiếng chuông chưa kịp dứt, cả lớp đã ùa ra như đàn ong vỡ tổ. Đứa thì đi dạo quanh khuôn viên trường, đứa thì ngồi trong lớp nghịch chiếc IPAD. Còn 4 đứa tụi nó thì đã dắt nhau xuống canteen ăn vặt (đương nhiên không quên mang theo tấm bản đồ). 

Canteen nằm sau khu học đường, gồm một mảnh vườn rộng với những bàn ghế gỗ xung quanh và một căn nhà rộng lớn. 

Khu vườn được trang trí rất đẹp, khá cổ kính và trang nhã với giàn hoa giấy đỏ rực nối khít vào nhau tạo thành bóng mát lớn. Phía dưới là thảm cỏ được cắt xén rất tỉ mỉ, thoang thoảng mùi hoa hồng và hoa ly, học sinh đến đây có thể vừa ngắm cảnh, vừa ăn vừa hàn huyên với nhau. 

Còn căn nhà rộng lớn kia được xây theo tiêu chuẩn nhà hàng châu Âu 5*, các món ăn ở đây hầu hết là sơn hào hải vị để đáp ứng nhu cầu ăn uống của các cô chiêu cậu ấm. Tuy nhiên đó cũng là khó khăn đối với các học sinh giành được học bổng (trừ 4 tụi nó). 

4 đứa chọn một chiếc bàn gỗ đủ cho cả đám ngồi. Nhi và Quỳnh kéo nhau vào canteen mua bánh và sữa. 

Huỵch...Rầm... 

- Hự... 

- Ui da! 

Một anh chàng chạy vội nên tông phải Bảo Nhi, làm bánh và sữa đổ lênh láng. Thấy vậy, Thiên Kim và Hoàng Linh vội vã chạy lại đỡ bạn mình, còn Như Quỳnh thì quát ầm lên: 

- Tên kia! Bộ không có mắt hả? Đi phải nhìn đường... 

Chưa kịp nói hết câu, Như Quỳnh nhận ra anh ta trông vô cùng thảm hại, mặt mũi bầm tím, máu mũi máu miệng chảy ra dây đầy ra chiếc áo trắng đã lấm lem bùn đất, bị rách vài đường, trông chẳng khác gì ăn mày. 

- C...Cứu...Cứu tôi...Cứu tôi với...! 

Mặt anh ta trắng bệch như gặp phải chuyện gì đó kinh khủng lắm . Bốn đứa nó cũng hoảng hốt khi nhìn thấy thân ảnh trước mặt. 

Anh ta lồm cồm bò theo bám lấy chân Bảo Nhi van nài tội nghiệp: 

- Làm ơn… Tôi sắp chết rồi… Cứu… 

- Anh đừng làm vậy, kì cục lắm. Có gì bình tĩnh rồi nói. – Bảo Nhi bối rối cố gắng gỡ tay anh ta ra. 

Những người tò mò kéo đến xem ngày một đông, điều đó làm cả bốn cảm thấy rất khó xử. 

- Kiểu này chắc lại chọc tức Leader rồi. - Một cô nàng có vẻ là dân chị nói. 

- Leader là ai? – Thiên Kim tò mò hỏi. 

- Ôi trời! Này, vừa ở trên núi xuống đấy hả? Leader mà cũng không biết. - Chị ta trợn tròn mắt ngạc nhiên. 

- Tôi... 

Vù...ù...ù...ù........ Một cơn gió mạnh ùa vào, tiếng gió rít lên nghe rợn người, thổi tung mọi thứ. Từng chiếc bàn, ghế bị hất đổ thảm thương, giàn hoa giấy lắc lư mạnh, từng bông hoa, cái lá đứt khỏi cành bị gió vùi nát không thương tiếc. Cây cối cuốn mình theo gió va đập từng cành, phiến lá vào nhau kêu xào xạc. 

Khung cảnh bây giờ rất hỗn độn. 

Cánh cửa canteen như muốn bung ra, mọi người phải lấy tay che chắn gió khỏi bụi. 

Bốn chàng trai đẹp hơn thiên sứ tiến đến, theo sau là cả đoàn người, nam có, nữ có theo sau. Khuôn mặt mỗi người một cảm xúc, thích thú, tò mò, hiếu kì nhưng chủ yếu là sợ hãi và kính nể. 

Họ càng tiến gần đến canteen thì gió càng rít mạnh hơn. Cánh cửa canteen lần nầy bung ra, bắn ra xa, lết vài vòng rồi mới dừng hẳn. 

Ngay lúc đó bốn chàng trai đã hiên ngang đứng trước bốn đứa nó. 

Tất cả mọi người trong canteen nét mặt ai cũng lộ rõ vẻ kinh ngạc, vài người phải lấy tay bịt miệng lại để tránh hét lên phấn khích, một số khác miệng há hốc muốn rớt luôn cả cằm. Đôi mắt mấy cô nàng đều hiện lên hai hình trái tim to đùng đoàng đang nhảy nhót. 

Bốn đứa đứng chết lặng. Anh chàng đứng giữa cao nhất và cũng đẹp trai nhất bước lên trên một bước, đứng chắn trước mặt tụi nó. Làn da trắng như men sứ, mái tóc đen xõa ngang đôi chân mày kiếm rậm, chiếc mũi cao thẳng tắp lai Tây, đôi môi mỏng kiêu hãnh trông quyến rũ kinh khủng. Dáng người cao lớn nổi bật, tay đút túi quần ai nhìn cũng phải ngưỡng mộ. 

Ớn lạnh… 

Mọi người trong canteen khẽ run lên bởi đôi mắt sắc lạnh đến hóa đá màu xanh lá cây quét qua một lượt xung quanh. Vài người rớt vài giọt mồ hôi. 

Cậu học sinh đứng nép sau bốn đứa nó giật bắn mình, tay chân cứng đờ không nhúc nhích nổi, nắm chặt lấy tay áo Bảo Nhi, miệng lắp bắp không nói nên lời. 

- Phong! Xử tiếp đi chứ?! 

Một anh chàng cũng rất đẹp trai lên tiếng. Tóc chải keo vuốt ngược lên đầy nam tính, dáng người cao lớn cộng với bộ đồng phục càng tôn lên body chuẩn của anh ta (bốn chàng ai cũng body chuẩn hết). Chiếc mũi dọc dừa cao thẳng, làn da rám nắng mạnh mẽ và điểm nhấn là đôi mắt màu cafe sữa hút hồn dưới cặp chân mày rậm. 

- Hoàng tử ấm áp của chúng ta kìa!!! 

- Aaaaaaaaa! Anh Thiên ơi! Em yêu anh!!!!! 

Nhân lúc Bảo Thiên cất tiếng nói phá tan bầu không khí đáng sợ này, cả đám con gái được thể hò hét dữ dội. Chẳng có gì lạ bởi Bảo Thiên rất dễ gần và tốt bụng (nhưng khi tức lên thì chẳng biết thế nào), đúng với biệt danh mọi người gọi \\\"Hoàng tử ấm áp\\\". 

Còn Vũ Phong, anh chàng cold-boy số 1 kia quá đỗi lạnh lùng và đáng sợ nên khi anh chưa mở miệng nói câu nào thì cũng chẳng ai dám ho he. 

Bảo Thiên ra hiệu tất cả im lặng. Ngay lập tức chẳng còn một tiếng nói nào cả (oai chưa). 

Vũ Phong chỉ tay vào mặt cậu học sinh đang sợ sệt nấp sau lưng bốn đứa nó (nhục thế không biết) ngoắc ngoắc lại như gọi....(dog)... 

Bảo Nhi thấy tình hình căng thẳng quá liền nói: 

-Anh ta làm gì sai mà anh đánh anh ta khiếp vậy. Trông thảm hại như thế chưa đủ sao??? 

- Oh my god!!! 

- Ôi trời ơi!!!! 

- Ồ!!! 

- Cầu mong cho cô ấy được lên thiên đàng… 

Từng cụm từ cảm thán lần lượt thốt lên đầy kinh ngạc, Bảo Nhi chẳng hiểu chuyện gì xảy ra ngờ nghệch hỏi: 

- Bộ tui nói không đúng sao? 

- Cô dám cãi lại Leader là tiêu chắc rồi! - Một girl đánh bạo lên tiếng. 

Ánh mắt Vũ Phong gằn xuống vài tia khó chịu. 

Vù..ù..ù........... 

Ào..Ào........ 

Gió lần này càng dữ dội hơn cứ như sắp có bão đến nơi. Gió luồn qua chỗ bốn đứa nó là mạnh nhất đến nỗi cả bọn cùng anh chàng kia khó khăn lắm mới đứng vững được. 

Thiên Kim đứng bên cạnh mặt mày tái mét, tay bám chặt lấy tay Hoàng Linh, run lẩy bẩy. Cô đang rất lo lắng cho nhỏ bạn mình. Chơi với Bảo Nhi từ bé, Thiên Kim biết rõ Bảo Nhi rất ngang ngạnh, chắc chắn sẽ không chịu thua Vũ Phong đâu. Không biết Vũ Phong sẽ làm gì Bảo Nhi đây??? 

Thấy Thiên Kim hoảng sợ như vậy, Bảo Thiên trở lại đúng chất warm-boy. Anh nhẹ nhàng vỗ vai Vũ Phong: 

- Phong! Thôi tha cho họ đi! Cậu làm mọi người sợ hết hồn rồi kìa. 

Vũ Phong lừ mắt một cái rồi nói: 

-Cậu tránh ra! 

Vũ Phong và Bảo Thiên vốn là đôi bạn thân thiết nhất nhưng bây giờ ngay cả Bảo Thiên cũng không ngăn được Vũ Phong nên tình hình càng căng thẳng. Vài người lo lắng cho số phận của bốn đứa nó nhưng cũng chẳng dám hé miệng nói giúp. 

-Ra oai đủ rồi đấy! Mau tránh ra đi! - Một giọng nói lạnh lẽo không kém gì Vũ Phong vang lên. 

* * *

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro