chương 4: Khả năng bộc lộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi người lại được phen hoảng hốt xen lẫn ngạc nhiên và có phần tức giận. Đây là lần đầu tiên có người dám nói với 4 chàng hoàng tử bằng giọng điệu đó nên mọi người ngạc nhiên là phải. Họ tò mò đoán xem Hoàng Linh sẽ phải chịu hậu quả gì sau lời nói vừa thốt ra. 

Sự tức giận của Vũ Phong đã lên đến cực điểm. 

Bảo Thiên, Anh Quân và Nhật Nam cũng không còn giữ được bình tĩnh. Họ cảm thấy đây là một sự xúc phạm nặng nề. 

Nhật Nam tức giận nói: 

- Xử tụi nó luôn đi Phong. Đừng chần chữ nữa, tốn thời gian. 

Nhật Nam vừa dứt lời, một quả cầu lửa được hình thành từ bàn tay Vũ Phong, đỏ rực, rồi nhanh chóng lao nhanh về phía tụi nó. 

4 đứa mặt mày tái mét, đứng không vững, chỉ biết đứng yên chịu trận chứ không biết làm gì. 

... 

… 

… 

… 

… 

Nhưng thật kì lạ, ngay khi khối cầu lửa ấy còn cách tụi nó khoảng 1m thì mặt đất đột ngột rung chuyển, sàn canteen xuất hiện một vết nứt dài rồi sụt xuống thành một cái hố sâu hoắm. 

Nước từ dưới lòng đất phun lên tạo thành một tấm chắn khổng lồ, trắng xoá. 

Kì lạ hơn, không ở ngoài trời mà tuyết từ đâu rơi xuống dày đặc. 

Nước và tuyết hoà hợp lại thành một bức tường vững chắc, an toàn chắn trước mặt tụi nó, bảo vệ 4 đứa khỏi quả cầu lửa nguy hiểm kia. 

Lửa gặp phải bức tường ấy, cháy xèo xèo, khói toả nghi ngút. 

Mọi người mắt trợn tròn, miệng há hốc... 

Sửng sốt! 

Sau trạng thái \\\"chết lâm sàn\\\", mọi người dần lấy lại ý thức, hiểu được sự việc đang diễn ra, họ nhanh chóng ồ lên một tiếng rõ to thể hiện sự kinh ngạc và ngưỡng mộ. 

4 bọn hắn cũng không khác gì, nét ngạc nhiên hiện rõ trên mặt. 

Nhưng chỉ vài giây sau, sự ngạc nhiên nhanh chóng bị thay thế bởi sự tức giận. 

Cả 4 người bọn hắn mặt ngày càng đen, hằm hằm tiến lại phía tụi nó đứng, sát khí đầy mình. 

4 đứa tụi nó cũng đang ngạc nhiên về sự việc vừa rồi. Mải suy nghĩ ai là người giúp mình nên tụi nó không ý thức được việc tụi hắn đang đi đến, cho đến khi 8 người mặt đối mặt, tụi nó mới giật mình nhận ra. chân vô thức lùi về sau mấy bước. 

Vũ Phong tiến về phía Bảo Nhi, nhỏ lùi dần, lùi dần. Biết Vũ Phong đang giận dữ, Bảo Nhi đành nhe răng cười cầu hoà: 

- Hơ... hơ... Anh hai... Có gì bình tĩnh, từ từ rồi nói, động tay động chân là không nên đâu. Hơ...hơ... – Bảo Nhi cười không ra cười, khóc không ra khóc, mặt méo xệch, trông rõ buồn cười nhưng đáng yêu vô cùng. 

Vũ Phong khựng lại, đôi chân mày đang chau lại liền giãn ra, mọi bực tức trong lòng tự nhiên nguôi đi. 

Khá ngạc nhiên nhưng \\\"giang sơn dễ đổi bản tính khó dời\\\", vẻ lạnh lùng lại nhanh chóng chiếm hữu khuôn mặt hắn. 

Vũ Phong quay người toan bước đi, nhưng không quên quay lại chỉ tay vào mặt Bảo Nhi cảnh cáo: 

- Cô! Cẩn thận đó! 

3 người kia cũng bực tức bỏ đi. 

Thấy họ đã rời khỏi, Bảo Nhi bĩu môi nói: 

- Xí! Cẩn thận à? Còn lâu! Anh là ai mà tôi phải sợ chứ… 

Vũ Phong đột ngột quay lại làm Bảo Nhi hoảng hồn im bặt. 

Nhưng cậu không nhìn bọn nó, ánh mắt tìm kiếm anh chàng trong Hội Học Sinh. 

Tưởng thoát nạn, Bảo Nhi ở đằng sau le lưỡi lêu lêu Vũ Phong làm Như Quỳnh không nhịn được liền bật cười. 

Đúng lúc đó, Vũ Phong quay lại đánh ánh mắt về phía tụi nó làm Bảo Nhi suýt cắn phải lưỡi, rồi lại nhìn về phía anh chàng kia. 

Anh ta gật đầu tỏ vẻ hiểu ý, nhanh chóng bước ra khỏi cái canteen lộn xộn này. 

Lúc 4 chàng trai khuất bóng sau bức tường cũng chính là lúc 4 đứa tụi nó thở phào nhẹ nhõm. 

Bảo vệ nhận được còi báo hiệu có sự cố, lập tức đội bảo vệ huy động lực lượng xuống canteen. 

Đến nơi, một cảnh tượng rất \\\"đẹp mắt\\\" bày ra. 

Cái canteen như căn nhà hoang, cánh cửa kính không cánh mà bay xa tít một đoạn dài, vỡ tan. 

Giàn hoa giấy vốn được cắt tỉa gọn gàng bây giờ nát bương, gần như đổ rạp xuống. 

Bàn ghế trong lẫn ngoài bị hất đỏ chổng vó, ngổn ngang lộn xộn. 

Bước vào trong còn kinh khủng hơn nữa: máy cứu hỏa tự động phun nước khắp nơi, tuyết ở đâu rơi xuống dày đặc, hơi lạnh phả ra tê tái người. 

Sàn nhà nứt nẻ những hố sâu hoắm, đi không cẩn thận thì lọt chân lúc nào không hay. 

Từng tốp học sinh đã giải tán về lớp để lại hiện trường tang hoang đổ nát. 

Mấy bác bảo vệ lắc đầu thở dài, phải dọn dẹp đống chiến trường của mấy cô chiêu cậu ấm hay phá phách này thật chẳng dễ chịu gì. 

Tuy cả 4 chàng thiếu gia đang cùng bước đi trong khuôn viên trường, bên ngoài đều tỏ ra ung dung, điềm nhiên như không có chuyện gì, nhưng trong đầu họ đang có những suy nghĩ khác nhau. 

- Thú vị đấy! – Anh Quân nhếch môi cười (đểu). 

- Sun sắp có thêm thành viên mới rồi. – Bảo Thiên mỉm cười. 

- Họ là ai? Sức mạnh ấy là của họ sao? – Nhật Nam đăm chiêu suy nghĩ. 

- Cô chết với tôi rồi. – Vũ Phong nghĩ thầm. Phòng Hội Học sinh. 

- Báo cáo Leader, 4 cô gái lúc nãy là Hoàng Bảo Nhi, Lê Ngọc Thiên Kim, Phan Như Quỳnh và Đỗ Hoàng Linh. Họ là những học sinh xuất sắc giành được 4/5 suất học bổng của trường chúng ta năm nay, hiện học lớp 10A1 bên khu Moon. - Anh chàng trong Hội Học Sinh ở canteen lúc nãy báo cáo với 4 con người đang ngồi chễm chệ trên ghế kia. 

- Xuất thân? – Vũ Phong lười biếng lên tiếng. 

- Thưa, Kim là tiểu thư của tập đoàn trang sức lớn nhất châu Á, Quỳnh là con gái lớn của chủ tịch tập đoàn thời trang số 1 châu Á, gia đình Linh sở hữu tập đoàn du lịch có quy mô toàn châu Âu. Còn Nhi hiện thất lạc gia đình, đang sống cùng Kim là cô bạn thân nhất. Nhìn chung, họ đều là các đại tiểu thư có tiếng, cũng từng được mời đến tham gia các bữa tiệc lớn của nhà 4 thiếu gia. - Anh chàng tiếp tục với bài báo cáo. 

- Năng lực của họ từ đâu mà có? Sao lại mạnh như vậy trong khi họ chưa được học qua các lớp đào tạo? – Nhật Nam tò mò. 

- Đó là năng lực bẩm sinh của họ. Từ khi sinh ra họ đã đạt mức độ cao nhất rồi ạ. Tuy nhiên, họ lại không biết cách điều khiển cũng như kiểm soát năng lực của mình. 

- Thế sao họ lại học ở khu Moon? Lúc thi vào giám khảo không kiểm tra à? – Bảo Thiên lên tiếng sau một hồi im lặng. 

- Không phải đâu ạ. Vì hồi nhỏ họ rất nghịch, thường dùng năng lực của mình để chọc phá người khác nên cha mẹ họ đã nhờ một vị pháp sư nổi tiếng phong ấn khả năng đặc biệt của họ lại. Từ đó họ trở thành những con người bình thường, đồng thời quên hết mọi chuyện liên quan. - Anh ta tiếp tục. 

- Nói như vậy nghĩa là bây giờ họ không biết gì về năng lực của mình? – Anh Quân hỏi. 

- Cái đó thì tôi không chắc. Nhưng có lẽ là như vậy. - Anh ta đáp. 

- Được rồi! Ra ngoài đi! – Vũ Phong lạnh lùng ra lệnh như một ông hoàng. 

Anh chàng nam sinh kia được giải thoát khỏi căn phòng ngột ngạt kia liền vui mừng đi nhanh ra ngoài, không một lần quay đầu lại. 

Phòng Hiệu trưởng. 

- Anh đã biết chuyện ở canteen rồi chứ? - Thầy hiệu trưởng khẽ đẩy gọng kính hỏi anh thư kí. 

- Dạ rồi. - Anh thư kí đáp. 

- Tôi nghi ngờ sức mạnh ấy là do năng lực của tụi nhỏ bộc phát. Anh hãy chuẩn bị bài kiểm tra để thử thách họ. Nếu sự thật đúng như vậy thì lập tức chuyển họ qua khu Sun. - Thầy hiệu trưởng ôn tồn nói. 

- Tôi đi chuẩn bị ngay. - Dứt lời, anh thư kí nhanh nhẹn sải những bước chân dài về phía cửa ra vào, trong đầu đang suy nghĩ về đề kiểm tra cho tụi nó. 

Lớp 10A1. 

- Cảnh tượng thật hùng vĩ! Ước gì mình được chứng kiến thêm lần nữa. - Một cô nàng ngồi mơ mộng. 

- Nhi ơi! Ai giúp tụi bà vậy? Tiết lộ cho tui được không? - Một nữ sinh ngồi trên Nhi quay xuống dùng đôi mắt cún con năn nỉ Nhi. 

- Đúng đó. Tui cũng muốn biết. 

- Là ai vậy? 

- Nói đi mà, tụi tui tò mò quá! 

- Boy hay girl vậy? 

- …………….. 

Mấy cô nàng trong lớp tập trung lại chỗ tụi nó để hỏi chuyện. 

Mấy anh chàng thì bên ngoài tỏ vẻ không quan tâm nhưng đôi tai thì lại hướng về phía tụi nó, sẵn sàng nghe từng lời vàng ngọc phát ra. 

- Tui cũng không biết nữa. – Bảo Nhi thật thà đáp. 

- Tụi tui cũng đang tò mò gần chết nè. hix. – Thiên Kim nói thêm. 

Nghĩ rằng tụi nó muốn giấu, mấy cô nàng bĩu môi xì một tiếng rõ to rồi ngúng nguẩy bỏ đi. 

- Cho gọi em Hoàng Bảo Nhi, Lê Ngọc Thiên Kim, Phan Như Quỳnh, Đỗ Hoàng Linh lớp 10A1 lên phòng Hiệu trưởng ngay bây giờ. Xin nhắc lại......................... - Tiếng loa phát thanh kêu vang vọng. 

Cả 4 đứa nhìn nhau ngơ ngác không hiểu chuyện gì, lục đục kéo nhau lên phòng Hiệu trưởng. 

Phòng Hiệu trưởng. 

- Các em to gan thật. Đến cả Tứ Đại Thiên Vương của trường cũng dám chọc tức. Cái canteen của trường lại bị phá tang hoang nữa rồi. Haizzzzzzzzzzzz. - Thầy hiệu trưởng than vãn còn 4 đứa nó chỉ biết cúi đầu. 

- Em xin lỗi thầy! – Thiên Kim nói. 

- Mà cũng tại cái tên...tên...P...Ph...Ph (Phong) gì đó chứ bộ. Đánh người ta không biết nương tay lại còn... – Bảo Nhi thanh minh. 

- Thôi thôi! Được rồi! Thầy xin các em đừng gây hoạ nữa. Đụng ai không đụng lại đi đụng phải 4 đứa đó. Sau này khó sống đấy. Chậc...Chậc...! - Thầy lắc đầu ngao ngán.

- ??! 

- Thôi, 4 đứa ra ngoài đi. Thầy chỉ nhắc nhở vậy thôi. - Thầy phẩy phẩy tay ra hiệu. 

- Chúng em chào thầy ạ! - 4 đứa đồng thanh. 

Cánh cửa phòng Hiệu trưởng dần khép lại. 

Cả 4 đứa quay gót đi về lớp. 

- Haiz... Mới ngày đầu đi gọc mà thế đấy. Bây giờ thành \\\"sao\\\" cả rồi. – Thiên Kim thở dài. 

Bỗng, mấy bóng đen từ sau lưng tụi nó đi tới... 

- Uhm...Uhm... 

- Thả...Thả... 

- Cứu...Cứu... 

Chẳng kịp nói thêm tiếng nào, tụi nó đã được \\\"tặng\\\" một giấc ngủ miễn phí bằng thuốc mê. 

* * *

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro