chương 5: thử thách

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- "Ơ... Đây là đâu nhỉ? Sao người mình nhức mỏi thế này không biết?" – Bảo Nhi lờ mờ tỉnh giấc.

- Á...Á...Á...Á.........! Kim! Quỳnh! Linh! Dậy...Dậy...Dậy mau...biết đây là đâu không mà còn ngủ hả? – Bảo Nhi hốt hoảng khi thấy mình cùng 3 nhỏ bạn bị trói.

3 đứa kia mơ màng thoát khỏi giấc mộng.

- Nhi...Quỳnh...Linh...tụi mình, tụi mình... – Thiên Kim run rẩy nói không nên lời.

- Sao vậy Kim? Có chuyện gì thế? – Hoàng Linh cũng hơi hoảng, cô lo lắng không biết Thiên Kim bị gì.

Thiên Kim không nói được gì, chỉ biết dùng ánh mắt ra hiệu cho tụi nó nhìn xuống dưới.

Cả 4 đứa hoảng hốt khi nhận ra mình đang bị treo lơ lửng trên không và phía dưới là cái hồ nước sâu gần 5m.

Nếu tụi nó nhớ không nhầm thì đây là cái khu bơi lội thì phải.

Giữa biển nước bao la thế này rơi xuống là chết chắc. Đã vậy, tụi nó còn bị chói chặt tay chân nữa thì làm sao thoát ra được?

- Ôi mẹ ơi, cha ơi, ông ơi, bà ơi, tổ tiên ơi! Cứu con với! Huhuhuhuhu...Linh ơi, Kim ơi, Quỳnh ơi! Tui chưa mún chết đâu. Tui còn trẻ còn khoẻ như thế này mà. Hjxhjx… Có ai không cứu tui với!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! – Bảo Nhi lấy hết sức hét to cầu cứu.

- Nhi! Đừng hét nữa! Trong túi tui hình như có cái dao lam, bà cố gắng xem thử lấy ra cắt dây được không. – Như Quỳnh cố gắng bình tĩnh nói.

Nhưng Bảo Nhi chưa kịp chạm tay vào túi quần Như Quỳnh thì...

*Phựt*

Cái dây thừng treo tụi nó tự động đứt làm đôi.

Tủm...tủm...!

Lẽ dĩ nhiên, bốn đứa thi nhau rớt xuống hồ nước làm nước bắn lên tung toé.

Tụi nó rơi xuống nước trong tình trạng bị trói chặt, không cách nào vùng vẫy ngoi lên được.

Trái ngược với sự hoảng sợ của tụi nó, trên thành bể, bốn dáng người, ba gương mặt cười to thích thú và một đôi môi mỏng khẽ nhếch lên kiêu ngạo.

*

* *

30 phút trước, tại phòng Hiệu trưởng...

Ngay khi anh chàng thư kí vừa dời gót đi thì bốn con người quyền quý mở cửa bước vào.

- Mấy cô nhóc đó có năng lực đặc biệt! Thầy cam đoan điều đó. - Thầy hiêu trưởng ngồi trên ghế sofa nói, đối diện là những chàng trai tuấn tú. Là một pháp sư lâu năm, cùng sự từng trải và kinh nghiệm đầy mình, phán đoán của ông chưa bao giờ sai.

- Ý thầy là... – Nhật Nam nhíu mày.

- Phải. Nhưng trước tiên phải cho tụi nó làm bài kiểm tra để xác định năng lực của từng đứa đã, rồi sẽ chuyển sang khu Sun sau. - Thầy nói tiếp.

- Cái đó để tụi em ra đề là được rồi. – Vũ Phong nói, nét ma mãnh hiện lên trong ánh mắt.

Ba chàng trai còn lại nhìn nhau rồi quay sang nhìn Vũ Phong, nét cười lộ rõ trên mặt.

- "Cá nằm trên thớt rồi!" - Cả bọn nghĩ thầm.

- Uhm...Ừ! Thôi được rồi!

Gia đình bốn người này rất có tiếng tăm, lại còn chung tay góp vốn cùng xây nên cái trường này. Ông được làm hiệu trưởng là niềm vinh hạnh lớn. Bây giờ đích thân bốn người họ đến gặp, nếu làm trái ý thì hậu quả khó lường. Vậy nên chấp thuận là cách an toàn nhất.

Thầy hiệu trưởng lắc đầu ngao ngán nhìn bốn dáng người ngạo mạn rời đi, thầm hi vọng bọn hắn đừng làm gì quá đáng.

*

* *

Trở về hiện tại.

*Ục...Ục...Ục...*

Cả 4 đứa chìm nghỉm dưới bể nước.

Lạnh!

Trời đã vào cuối thu, tuyết đã bắt đầu rơi. Bộ đồng phục này chẳng thấm vào đâu so với cái lạnh. Đã vậy tụi nó còn được tắm rửa "miễn phí" trong cái "bồn tắm" mênh mông bát ngát này nữa.

Quả là "ông trời có mắt"!

Ngạt thở!

Cái thứ nước đầy mùi Clo tiệt trùng xộc vào mũi, vào tai. Mắt mũi tụi nó cay xè. Nước vào khoang miệng rồi trôi xuống cổ họng, xuống bụng, bụng 4 đứa đầy ụ nước.

Cả 4 đứa cố gắng vùng vẫy trong vô vọng, với một chút hi vọng nhỏ nhoi là sẽ thoát khỏi cơn nguy.

Lúc còn bé, Thiên Kim đã từng bị ngạt nước suýt chết, bây giờ đối mặt với nó, nỗi sợ hãi bất chợt ùa về, siết chặt lấy nhỏ. Thiên Kim đâm hoảng loạn, dần mất đi ý thức.

Đột nhiên, nước tạo thành một đường sắc như dao, luồn lách qua sơi dây trói tụi nó. Lập tức, sợi dây bị cắt làm hai mảnh.

Cả bốn đứa thoát khỏi cảnh bị trói nhưng đã rơi vào trạng thái hôn mê, chìm từ từ xuống đáy bể.

Nước xoáy thành vòng tròn, xoáy mạnh dần, mạnh dần, đến nỗi tạo thành lốc xoáy rồi cuốn cơ thể bất động của Thiên Kim lên trên mặt nước, nổi lềnh bềnh.

Ngay lập tức, nước trong bể được rút.

Hoàng Linh, Bảo Nhi và Như Quỳnh được đưa lên thành bể.

Một lực vô hình đập vào lưng 4 đứa làm cho nước ọc ra ngoài.

- Khụ...Khụ... - Tụi nó ho sặc sụa, thở hổn hển, cơ thể run lên vì lạnh.

Nằm bệt trên thành bể một lúc cho hồi sức, tụi nó mới lồm cồm bò dậy đi về kí túc xá thay đồ, trong lòng không tránh khỏi sợ hãi, đồng thời xuất hiện hàng trăm dấu hỏi to đùng: Ai đã làm việc này? Tại sao tụi nó thoát ra được? Ai cứu tụi nó chăng? v.v...

Tụi nó đang trên đường lết về kí túc xá thì...

*Vụt*

Một trong những kẻ đi theo tụi nó nãy giờ nhẹ nhàng búng tay cái "chóc".

Mọi vật trước mắt tụi nó đã thay đổi.

Không còn nhìn thấy kí túc xá đâu nữa, bây giờ tụi nó đang ở trong một căn phòng kín, bốn phía đều là tường.

- "Lại chuyện gì nữa đây?" – Hoàng Linh nghĩ thầm.

- A...A...A...A...A...........! - Ba đứa còn lại hét ầm lên vì sợ hãi.

- Bình tĩnh! - Một câu nói ngắn gọn, không hẳn là lời động viên, an ủi, cùng với một cái vỗ vai nhẹ nhưng Hoàng Linh đã giúp tụi nó ổn định tinh thần.

Tuy Hoàng Linh ít nói, thờ ơ với mọi việc nhưng tụi nó đều biết Hoàng Linh luôn âm thầm quan tâm tụi nó, là người luôn điềm tĩnh suy xét mọi việc nhất cả bọn, từ nhỏ đến giờ luôn là như vậy.

Căn phòng tối om, chỉ có một vài tia sáng len lỏi qua ô cửa thông gió tạo nên cảm giác mơ hồ, đáng sợ.

Và thật kì lạ, cả căn phòng rộng lớn như vậy mà không có một bóng người trừ 4 đứa tụi nó, cứ như đã được chuẩn bị sẵn cho tụi nó vậy.

Ngơ ngác nhìn xung quanh, tụi nó phát hiện trong phòng còn có thêm 4 bức tượng.

Thấy kì kì, cộng thêm bản tính tò mò sẵn có, tụi nó kéo nhau lại gần xem.

Hoá ra không phải ai xa lạ, bốn bức tượng ấy chính là tượng của tụi nó mà.

Nghi ngờ có âm mưu, lại đang tức giận, bực bội nãy giờ, bốn đứa thi nhau đấm, đá bức tượng, coi như là xả stress.

*

* *

Một lúc sau...

- Bốp! Ui da...! Tay của tui! Hixhix...đau quá! – Bảo Nhi mếu máo.

- Á! Huhu... gãy móng tay rồi! – Thiên Kim hét toáng lên nhìn ngón tay bị sứt mất một móng.

- Đau! – Hoàng Linh khẽ nhăn mặt.

*Xoảng*

Cả 3 đứa Bảo Nhi, Thiên Kim và Hoàng Linh mắt tròn mắt dẹt nhìn Như Quỳnh.

Cô nàng vừa đập vỡ bức tượng cứng ngắc kia.

Quỳnh cũng khá ngạc nhiên, đứng ngây như phỗng nhìn thành quả của mình.

- Woa...! Super girl! – Hoàng Nhi trầm trồ khen ngợi.

- Quỳnh ơi! Chơi với bà từ bé tới giờ, tui không ngờ bà mạnh như vậy à nha! Bái phục! Bái phục! – Thiên Kim bày tỏ sự thán phục của mình.

- Đau tay không? – Hoàng Linh nhíu mày nhìn bàn tay hơi hồng hồng của Như Quỳnh, lo lắng hỏi.

- Ui dào! Tui học võ từ bé nên nhiêu đây bõ bèn gì. Có cơ hội tui biểu diễn cho mấy bà xem cái khác. Hôhôhô... – Như Quỳnh đang được khen nên nhân thể tự sướng luôn.

- Thui má! Nổ vừa thui. Cái phòng này sắp sập rồi kìa. Đi ra ngoài thôi! – Thiên Kim buông lời trêu chọc rồi bước về phía cảnh cửa đã mở ra từ lúc nào.

- Ố...Ồ...! Mở rồi hả? Mừng ghê. Không biết đứa nào chơi ác nhốt mình trong này. Tui mà biết tui lột da nó. – Bảo Nhi tí tởn chạy ra ngoài.

*Bốp*

*Uỵch*

Vui mừng quá, Bảo Nhi lao nhanh ra ngoài, vô tình đụng trúng bức tường nên ngã đau.

- Cái tội lanh chanh đi không chịu nhìn đường. – Hoàng Linh kéo Bảo Nhi đứng dậy, nó mếu máo sờ cục u trên đầu, không quen giơ chân đá bức tường trả thù.

- Ui da...! Sao cái tường cứng thế nhỉ? – Bảo Nhi ngây ngô hỏi.

Cả bọn tức cười quá nên ôm bụng cười ầm ĩ làm Bảo Nhi quê quá trời.

Cả đám kéo nhau về kí túc xá để cởi bỏ bộ quần áo ướt mèm, lên giường đánh một giấc vì quá mệt mỏi sau những sự cố đã xảy ra.

*

* *

Nhưng có lẽ trời không thương tụi nó, đến ngủ cũng không được yên giấc.

Đang ngủ, tụi nó giật mình tỉnh giấc vì lạnh.

Phòng Bảo Nhi với Thiên Kim...

- Kim! Tăng nhiệt độ lên đi! Lạnh quá…! – Bảo Nhi lười biếng lên tiếng, cuộn sâu trong chăn hơn.

- Ừ! Mà sao lạnh thế nhỉ? – Thiên Kim quơ tay lấy chiếc điều khiển chỉnh điều hoà.

Phòng Hoàng Linh với Như Quỳnh....

- Linh! Lạnh quá! Bà tăng nhiệt độ lên đi. – Như Quỳnh trùm chăn kín mít nói vọng ra.

- Ok! – Hoàng Linh chỉnh nhiệt độ phòng lên.

*

* *

15 phút sau…

Phòng Bảo Nhi với Thiên Kim...

- Hừ…hừ…! Lạnh! Lạnh! Kim ơi! Tui qua ngủ với bà cho ấm nhé! – Nói rồi không đợi Thiên Kim đồng ý, Bảo Nhi đã lon ton chạy qua chui tọt vào giường Kim nằm.

- Hắt xì… Lạnh quá…! – Thiên Kim nhăn nhó.

Phòng Hoàng Linh với Như Quỳnh...

- Chắc phải lấy thêm mấy cái chăn bông nữa quá! Lạnh chết đi được. – Như Quỳnh lên tiếng.

- Bình thường mà có lạnh gì đâu. – Hoàng Linh vẫn nhắm mắt ngủ.

*

* *

Nửa tiếng sau…

- Ôi trời ơi! Lạnh chết mất! – Bảo Nhi, Như Quỳnh và Thiên Kim đồng thanh hét toáng lên.

- Lạnh lắm à? – Bị giọng hét kia làm giật mình, Hoàng Linh lờ mờ tỉnh.

- Ôi mẹ ơi! Con đang ở đâu thế này? – Bảo Nhi há hốc mồm, ngồi thụp xuống ôm người vì lạnh.

- Hơ…hơ…Hắt xì…! Ở đâu mà tuyết rơi dày thế này? – Thiên Kim run bần bật, 2 tay không ngừng xoa vào nhau.

- Khụ…Khụ…Khụ… - Như Quỳnh ho liên tục, không nói được câu nào.

Tuyết rơi ngày càng dày đặc hơn.

Tuyết rơi đầy trên tóc, rớt xuống áo Bảo Nhi, Như Quỳnh và Thiên Kim.

Tụi nó thở ra khói, môi tím tái, cả người run lập cập.

- Ơ…Linh…Bà… - Cả 3 đứa mắt tròn mắt dẹt nhìn Hoàng Linh.

Tuyết rơi nhiều như vậy nhưng không có tí tuyết nào chạm được vào người Hoàng Linh, mà có vẻ cô cũng không lạnh như 3 đứa, trông vô cùng bình tĩnh.

*

* *

Ở một nơi khác gần đó.

- Đã xác định được. Rút thôi! – 4 con người cao lớn ẩn sau lớp tuyết dày cười nói rồi biến mất.

Ngay tức khắc cả 4 đứa tụi nó cũng quay trở lại phòng mình ở kí túc xá trong sự ngạc nhiên lớn.

- Hơ…hơ…Có khi nào mình phải tìm thầy bói trừ tà không nhỉ? – Thiên Kim lẩm bẩm.

*

* *

Phòng Hội Học Sinh...

- Hahaha… Xem 4 con nhỏ đó buồn cười chết mất. – Anh Quân ôm bụng cười ngặt nghẽo.

- Cho mấy nhóc đó ra tận Bắc Cực có quá lắm không? – Bảo Thiên cười hiền nhưng nét mặt vẫn lộ rõ vẻ thích thú.

- Nhìn 4 cái mặt nghệt ra kìa. Ngố dễ sợ. Hahaha… - Nhật Nam cười nắc nẻ.

Riêng Vũ Phong, hắn chỉ khẽ nhếch làn môi mỏng nhưng vẫn đẹp lạ thường.

- “Mới chỉ là bắt đầu thôi nhóc! Đó là cái giá phải trả khi các người dám đụng vào Phong này.”

*

* *

Sáng hôm sau…

- A…A…A…!

Nghe tiếng hét thất thanh từ phòng bên cạnh, Như Quỳnh với Hoàng Linh giật mình tỉnh giấc.

Không kịp thay quần áo, hai đứa xỏ vội đôi dép rồi chạy nhanh qua căn phòng đó.

- Kim, Nhi! Có chuyện gì thế? Sao mới sáng sớm đã hét lên như vậy? – Như Quỳnh chưa kịp bước chân vào phòng đã vội vàng hỏi.

- Nhi…nó…nó biến mất rồi. – Thiên Kim mếu máo nói, cả người đứng bất động, mắt nhìn trân trân vào chiếc giường trống trơn.

- Làm gì có chuyện đó. Chắc nó đi dạo ở đâu đó thôi. – Như Quỳnh thở phào, cứ tưởng hai đứa lại gặp chuyện gì chứ.

- Không! Không phải đâu! Lúc nãy nó vẫn ở đây mà, nhưng tui vừa vào bếp lấy li nước, đi ra nó đã biến mất rồi. – Thiên Kim giải thích, khuôn mặt lộ rõ vẻ lo lắng.

- Hả?????????????? – Như Quỳnh tròn mắt.

- “Hôm qua… Không lẽ mọi chuyện lại tiếp tục sao? Nhưng tại sao lại chỉ có mình Nhi bị bắt đi?” – Ngoài mặt Hoàng Linh tỏ ra bình thản nhưng trong đầu đang liên tục phân tích vấn đề, cố tìm ra nguyên nhân.

*

* *

Trong lúc đó…

- Ôi…đau…đầu…quá…! Hơ… mình đang ở đâu thế này? – Bảo Nhi hoảng hốt khi nhận ra nhỏ đang ở một nơi toàn cây cối rậm rạp.

Hơ ẩm cùng với cái lạnh thấu xương được ủ trong từng lớp đất và mùi mốc xộc vào mũi. Cái mùi khó chịu làm người khác muốn nôn.

Nó xoa xoa hai bàn tay vào nhau cho bớt lạnh.

Bỗng…

*Phừng*

Lửa từ đâu phun ra, liếm vào từng lớp lá mục càng cháy mạnh mẽ hơn.

Bảo Nhi hoảng hồn, vội vàng đứng dậy bỏ chạy thật nhanh.

Nhưng kì lạ thay, ngọn lửa ấy cũng men qua các đống lá phóng theo nó như được người khác điều khiển.

Nhiệt độ bây giờ không lạnh nữa mà là nóng, rất nóng…

Bảo Nhi cứ chạy, cứ chạy, chạy mãi với hi vọng thoát khỏi ngọn lửa man rợ kia nhưng càng chạy thì ngọn lửa càng đến gần hơn.

*Phịch*

- Ui da…! Cái cục đá chết tiệt! – Bảo Nhi vấp phải hòn đá ngã 1 cái ngoạn mục, cố gắng ôm cái chân đau đứng dậy nhưng không được.

Lửa cứ như con thú dữ chực vồ tới, tạo thành tấm màn lửa vòng lên qua đầu Nhi rồi từ từ đổ ập xuống. Nhi tê cứng người, dần mất đi lí trí, chỉ biết ngồi đực ra tròn mắt nhìn.

*Xèo...*

Nước từ đâu phun tới dập tắt đám lửa kia.

Lửa bị nước nhấn chìm, cháy xì xèo, nhìn giống như con thú dữ đang lồng lộn rồi mới chết hẳn. Từng đợt khói nhả ra, nước sôi ùng ục, một vài giọt bắn trúng người nó.

Vài giây sau, cả nước và lửa đều bốc hơi rồi biến mất.

Bảo Nhi bắt đầu bình tĩnh lại, nhưng cả người cứ mềm nhũn ra, thở dốc.

- Chuyện quái quỷ gì thế này?

Nó đứng dậy, đi cà nhắc tìm lối ra nhưng đi mãi mà cánh rừng vẫn sâu hun hút, sự âm u dấy lên một cách đáng sợ, vài con quạ bay lướt qua kêu vài tiếng làm nó dựng tóc gáy, da ốc da gà thi nhau nổi lên.

- Con lạy tổ tiên 98 đời họ Hoàng! Cháu gái còn non dại, còn trẻ khoẻ lắm ạ, con chưa muốn chết khô chết rục ở đây đâu, mà có chết cũng phải có người tìm thấy xác mà đem về chôn cất đàng hoàng chứ ạ. Với lại đừng bắt con làm ma đói chứ, tội con lắm. Huhuhuhuhu… - Bảo Nhi chắp tay trước ngực khấn vái rồi tủi thân khóc oà lên.

Trên cành phong cao, một thân ảnh cao lớn ngồi trên nở nụ cười đầy ma mị.

Gió thổi ngày càng mạnh hơn, luồn qua các kẽ lá kêu xào xạc càng làm Bảo Nhi sợ hãi thêm vạn phần.

*Vù…ù…ù…*

Gió thổi mạnh quá làm các lớp lá khô rụng dưới đất bay tán loạn lên cao, cây cối nghiêng ngả qua lại. Chim chóc vỗ cánh phành phạch từng con, từng đàn kéo nhau bay tứ tung nhằm thoát khỏi vùng nguy hiểm.

Bảo Nhi mất đà, ngã ngửa ra sau, may sao bám được vào cái thân cây gần đó nên chưa bị gió cuốn đi.

Gió giật mạnh như có bão, mấy chiếc lá bị hất tung lên xoay thành vòng tròn nhìn giống lốc xoáy khổng lồ.

Một vài cây non đã đổ rầm xuống.

Nó ôm chặt cái thân cây để làm điểm tựa, nhắm tịt mắt sợ hãi.

Dần dần, gió đổi dạng, chuyển thành những mũi phong đao sắc bén. Những thứ nó lướt qua đều bị chém làm đôi. Và một điều quan trọng, chúng – những chiếc phong đao – đang phóng về phía Bảo Nhi.

Nó một lần nữa được một phen kinh hoàng, đứng trơ ra như khúc gỗ.

*Phập*

*Xẹt…*

Những mũi đao cắm phập vào thân cây ngay bên cạnh chỗ Nhi đứng. Thoát chết trong gang tấc!

*Rắc…rắc…*

Gió cứa một đường sâu hoắm làm thân cây nghiêng dần, nghiêng dần…

*Rầm*

Cả một cây thông to lớn đổ ập xuống cạnh chỗ Nhi đứng. Nó tái mặt, ngồi phịch xuống ôm lấy ngực, tim đập thình thịch một hồi rõ to.

Ngay khi vừa lấy lại bình tĩnh, nó hít một hơi dài rồi bắt đầu điệp khúc:

- Oa…Oa…Oa… Con có làm gì sai trái đâu mà ông trời hành hạ con thế này hả trời…Hu…Hu…Hu… - Nhi khóc bù lu bù loa.

*

* *

- Hộc..Hộc...

Nhi rảo bước đi, nó đã mệt lắm rồi sau những gì vừa xảy ra.

*Lộp bộp...Lộp bộp....*

*Rào...Rào...*

-Bà nó! Trời mưa nữa chớ! Điên thiệt! - Nhi tức tối rủa xả.

Nó cố đi tìm chỗ trú mưa. Mưa càng lúc càng nặng hạt.

*Xẹt…Xẹt...*

*Đùng*

- Á…Á…Á…!

Sét từ đâu thay nhau giáng xuống chỗ gần Nhi đứng làm chỗ ấy cháy đen thui khét lẹt bốc cả khói. Vì ở trong rừng, cây to rất nhiều nên việc sét đánh xuống là điều dễ hiểu nhưng còn tại sao cứ nhằm nhỏ mà đánh thì phải hỏi ai kia.

*Đùng*

*Đoàng*

Sét vẫn không ngừng buông tha cho Nhi, từng tiếng nổ long trời lở đất thay nhau phát ra vừa làm mặt đất rung chuyển vừa làm đinh tai nhức óc khiến Nhi thấy choáng váng.

Tiếng nổ lớn cũng gây không ít xôn xao trong khu học đường, Kim, Quỳnh và Linh cũng đứng ngồi không yên.

Riêng Thiên, Quân và Nam nhoẻn miệng cười.

Thầy hiệu trưởng thì khá lo lắng.

Nhi tái mặt, bỏ chạy thục mạng. Nhỏ vừa chạy vừa khóc vì sợ.

*Soạt*

Một bóng hình đen sì đang lần mò tới

- Ối…

*Bịch*

- Á…!

Nhi vấp phải cái rễ cây mọc trồi lên, loạng choạng ngã xuống, không may tay cứa phải thân cây vừa bị các mũi phong đao lúc nãy chém hình thành những miếng dằm lớn sắc nhọn.

Máu chảy nhoe cả cánh tay trắng nõn, vết cứa khá sâu thành một đườn dài. Vết thương hở miệng làm nhỏ mất khá nhiều máu.

- Không… Không… Đừng bị thương nữa mà…Hu…hu… - Nhi khóc nức nở.

*

* *

"Although loneliness has always been a friend of mine

I'm leavin' my life in your hands

People say I'm crazy and that I am blind…"

- Alo…

- Thưa Leader! Ở khu rừng nguyên sinh lúc nãy gió giật mạnh quá, nhân viên canh giữ sơ hở đã để xổng mất một con Arus (tên gọi chung của mấy con quái vật). Ngài có thể bắt giúp chúng tôi con này được không ạ? Vì nó quá nguy hiểm nên...

-Ok! - Phong gật đầu rồi tắt máy.

*Soạt...Soạt...*

-Grừ… Grừ…

Cái bóng đen lầm lũi đã ngửi thấy mùi máu, nó đang tiến đến chỗ Nhi.

Phong mải nghe điện thoại nên đã để Nhi vượt khỏi tầm mắt, không biết nhỏ chạy đi đâu rồi.

- Khỉ thật! - Phong thốt lên, giọng nói chất chứa sự lo lắng rồi bay đi tìm nhỏ.

*

* *

Vết thương bắt đầu khép miệng. Nhi ôm lấy vết thương khóc không thành tiếng, nhỏ đã kiệt sức rồi.

Đau đớn, nhỏ bấu chặt lấy một thân cây gần đó thở hổn hển, từng giọt mồ hôi lăn dài từ trán xuống cằm thấm vào áo, tóc tai rối bù bết lại.

Máu đã ngừng chảy chỉ sau hai phút, vết thương đã gần lành.

Nhi nhắm nghiền mắt chịu đựng cơn đau, nước mắt và mồ hôi càng chảy ra nhiều hơn hòa lẫn với nhau không phân biệt nổi.

Mặt Nhi trắng bệch, cổ họng khô khốc. Nhỏ thấy trời đất chao đảo rồi tối sầm lại. Nhi từ từ trượt xuống rồi bất tỉnh.

*

* *

- Con nhóc đó chạy đâu mất rồi! - Phong nhìn nghiêng ngó dọc vẫn không thấy Nhi đâu, đi từ nơi này đến nơi khác.

Hắn đang lo lắng sao?

Con Arus đã nhìn thấy Nhi. Đã lâu lắm nó chưa được ăn thịt người. Chiếc răng nanh nhọn hoắt cong quặp xuống, nước dãi nhỏ từng giọt, từng giọt, cái thứ chất nhầy màu xanh bốc mùi hôi thối làm người ta muốn nôn mửa trông đến là gớm ghiếc. Con mắt độc nhất của nó đang nhìn hau háu vào Nhi một cách thèm thuồng.

Nó vẫn bất tỉnh mà không hay rằng nguy hiểm đang rình rập.

Cái thân hình đồ sộ của con Arus lặc lè tiến đến chỗ con mồi, vẫn sử dụng cách săn mồi cũ: cứa đứt cổ con mồi cho chết hẳn rồi tha xác về mà từ từ thưởng thức.

Con Arus đã đứng trước chỗ Nhi, cánh tay lông lá to rắn chắc đen sì với những cái vuốt sắc hơn dao găm dài dần dần đưa lên nhằm hướng con mồi đang nằm bất động.

*Vút*

*Phập*

*Soạt...*

*Vù…ù…ù…*

Một luồng gió mạnh thổi tới, làm Nhi bay lại đằng sau nằm gọn trong vòng tay ai kia.

Con Arus đâm hụt, móng của nó đâm sâu xuống đất, nó tức tối, ánh mắt đỏ ngầu hướng lên nhìn kẻ đã làm mất bữa ăn của nó đầy giận dữ.

Nó bắt gặp ánh mắt của Phong, một ánh mắt lạnh tanh khiến nó chột dạ lùi về sau vài bước.

Phong khẽ nhìn cô nhóc đang nằm trong tay, nhíu mày khi thấy một vết xước trên chiếc cổ nhỏ, máu ứa ra chảy thành đường dài.

Nhi nhíu mày rên khe khẽ.

Phong lừ mắt nhìn con Arus đang từ từ đứng dậy.

Những con quái vật này được nhốt trong căn hầm dưới khu rừng nguyên sinh, được canh giữ cẩn mật. Chúng là động vật nhân tạo có sức mạnh đặc biệt: điều khiển được một đến hai nguyên tố tự nhiên nhưng ở mức độ cao hay thấp thì phải nhờ vào các nhà lập trình cài đặt để có thể lực ngang bằng với đối thủ. Tuy thân hình to lớn nhưng không vì thế mà gây khó khăn cho việc di chuyển của bon chúng. Nếu không cẩn thận thì sự mau lẹ và những cú ra đòn hiểm có thể làm mất mạng đối thủ bất cứ lúc nào.

Con Arus tru tréo lên khi để tuột mất con mồi. Lóng xù lông lên, mắt đỏ ngầu hằn những tia lửa tức giận nhìn Phong.

- Grừ…ừ…ừ…

Hàm răng sắc nhọn dần mở ra để lộ mấy cái răng nanh to khiếp khủng, nước dãi chảy nhoe nhoét.

Nó gồng mình lao tới chỗ Phong.

Chưa đầy một cái nháy mắt, Phong đã ôm Nhi nhảy phóc lên một cành cây phong ần đó rồi biến mất.

Hắn để Nhi ở chỗ an toàn cách xa con Arus. Yên chí, Phong quay lại chỗ cũ tìm con quái vật.

.

Trận chiến bắt đầu…

Gió rít lên từng đợt dữ dội như muốn cuốn đi tất cả ngáng đường nó.

Chim chóc kêu la thất thanh bay toán loạn.

Mấy cành cây kêu xào xạc, xô đẩy nhau.

Cả khu rừng bị chấn động.

Gió bắt đầu thay đổi hình dạng thành những mũi phong đao sắc gọt.

Vẫn cái dáng vẻ ngang tàng bất cần đó, Phong đứng yên tay đút túi quần ánh mắt đáng sợ nhìn chằm chằm vào mục tiêu.

*Vút...Vút...*

Cả chục mũi phong đao lao về phía con Arus.

Nó luồn lách người né tránh nhưng vài mũi đao đã cứa phải tay nó. Con thú gào thét vang trời, điên tiết tấn công Phong.

Nó di chuyển rất nhanh, chưa đến nửa giây, nó đã xuất hiện ngay trước mặt hắn, giơ bàn tay với những chiếc vuốt sắc như dao cạo toan cho đối thủ một bạt tai rách mặt.

Phong cũng không kém. Hắn dùng thuật dịch chuyển tức thời biến mất và hiện ra ngay sau lưng con quái.

Một đòn lôi điện đâm xuyên qua người con Arus, máu phun ra tung tóe, nó ré lên những âm thanh chói tai nhưng vẫn chưa chết.

Vồ hụt con mồi lại bị một đòn đau càng làm nó tức tối thêm, quyết tâm trả thù. Miệng nó ngoác to ra, giữa khoang miệng, gió bắt đầu tụ lại, xoay vòng thành một quả cầu lớn tích một lượng nọc độc không nhỏ của nó.

Nếu hứng trực tiếp đòn này, đối thủ sẽ bị nghiền ra cám.

Phong lùi ra sau vài bước giữ khoảng cách.

Mặt đất bắt đầu rung chuyển dữ dội. Đất lở ra đùn lên thành ba bước tường đất rắn chắc vừa dày vừa to rồi hắn dùng thuật dịch chuyển biến mất.

Con Arus dùng khá nhiều nội lực vào đòn này. Đã đủ sức công phá lớn, nó lấy đà, phun quả cầu gió về phía ba bước tường to cao xếp thành một hàng kia.

Gió nổi lên càng mạnh, bầu trời trong xanh đã nhường chỗ cho mây đen, nhiều cái cây bị bật gốc bay tít ra đằng xa.

Khu học đường cũng khá căng thẳng, xôn xao về hiện tượng kì lạ này.

*Ầm...Ầm...Ầm...*

Đòn của con quái vật miết xuống đất thành một đường dài sâu hoắm phá vỡ bức tường thứ nhất và làm bước tường thứ hai nứt nẻ, nơi trúng đòn trực tiếp trũng xuống nhìn như hố bom.

Bụi bay mù mịt, cả vạt rừng bị phá tang hoang.

Con Arus khá hí hửng khi nghĩ rằng nó đã hạ gục được Phong.

Nó lần mò tiến tới chỗ mấy bức tường.

*Phập*

- Gréccccccccccccccc…!

Tiếng gầm rú xé toạc cả khoảng không.

Con thú quằn quại giãy chết trong vũng máu tươi rói rồi tắt tiếng chết hẳn bởi nhát đâm ngay đầu của mũi phong đao do hắn tạo ra.

Một vết xước nhỏ hiện lên trên khuôn mặt tuấn tú.

Phong không để ý, vội đến chỗ Nhi nằm.

Khoảng rừng trở về im lặng như vốn có.

Phong bế Nhi lên, một thoáng ngạc nhiên hiện lên. Vết xước trên cổ nhỏ đã biến mất và cánh tay dù không bị thương mà máu loang lổ cả một vùng.

Sắc mặt Nhi tái xanh, mồ hôi vẫn ứa ra lấm tấm, nhỏ rên vài tiếng khiến Phong giật mình. Hắn nhanh chóng dùng thuật dịch chuyển đưa nhỏ về trường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro