chương 6: chuyển lớp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả sân trường đang xôn xao bỗng im bặt, mọi ánh mắt đổ dồn về phía hai con người vừa xuất hiện: chàng trai bế cô gái đang say giấc trong vòng tay. Cả 2 người họ đều mặt mũi lấm lem, quần áo xộc xệch, tóc tai rối bời, trên người lấm tấm mồ hôi. Đặc biệt, trên người cô gái loang lổ vết máu.

Mấy anh chàng bảo vệ nhìn thấy, hoảng hốt, vội vàng chạy lại, lắp bắp mãi mới nói được một câu hoàn chỉnh:

- Thiếu...thiếu gia... Sao người cậu lại...lại...có máu vậy? Có...có chuyện gì...

- Ôi trời! Trên mặt Thiếu gia có...có...một vết xước...

Nghe vậy, Phong bất giác giơ tay lên chạm vào khuôn mặt, khoé môi khẽ nhếch lên thành một đường cong hoàn hảo, lạnh lùng nói:

- Arus.

Mấy người bảo vệ không ai hiểu Phong đang nói gì, đứng thộn mặt ra rồi nhìn nhau ngơ ngác. Một lúc sau họ mới à lên một tiếng mang hàm ý "Tôi đã hiểu" nhưng Phong đã đi được một đoạn rồi. Họ bèn tất tả đuổi theo.

- Thiếu gia...hộc hộc... Thế Arus đâu rồi? Phù...phù...phù... - Anh chàng bảo vệ vừa thở vừa nói.

- Chết.

- Chết? Là sao ạ? Không lẽ cậu giết nó rồi sao? - Anh ta mở to mắt ngạc nhiên.

Phong bực mình vì anh chàng lắm mồm nhiều chuyện kia (người ta mới nói có mấy câu thôi mà), khẽ nhướn mày lên ý hỏi "Có vấn đề gì sao?"

Anh ta hoảng quá vội cúi đầu thưa:

- Không...không sao đâu ạ. Chúng tôi lập tức dọn dẹp ngay...

Phong lập tức quay gót rời đi, đôi lông mày khẽ nhíu lại khó chịu.

*

* *

- Ghê thật! Con Arus này điều khiển được gió ở cấp 7 mà Thiếu gia giết được nó.

- Ừ. Những người bình thường đánh nhau với nó ít nhất cũng bị gãy tay gãy chân gì đó.

- Công nhận Thiếu gia mạnh thật, giết được nó mà chỉ bị một vết xước nhẹ.

- ...

Mấy anh bảo vệ kháo nhau trong lúc dọn dẹp, đa số đều là những lời ngưỡng mộ dành cho Thiếu gia của họ - Trịnh Vũ Phong.

*

* *

Mỗi khu đều có một phòng y tế riêng, đường đi đến phòng y tế phải qua dãy hành lang và các phòng học. Vì Nhi là học viên khu Moon nên tất nhiên Phong sẽ đưa nó về phòng y tế của khu Moon rồi. 

Chỉ có điều, việc hoàng tử lạnh lùng không để một đứa con gái nào lọt vào mắt Trịnh Vũ Phong của họ xuất hiện ở khu Moon này đã là điều không tưởng, vậy mà bây giờ trên tay hoàng tử lại là một con nhỏ dơ dáy, lem luốc thì chắc chắn là một chấn động không nhỏ đối với học sinh toàn trường. 

Một số nữ sinh không kiềm chế được mà hét toáng lên làm giáo viên sợ hãi vội dẹp loạn. 

Lờ đi những ánh mắt hằn học và những lời bán tán của học sinh, Phong bước những bước chân khoan thai về căn phòng y tế.

*

* *

- Hơ…hơ... Đây là đâu? – Nhi lờ mờ tỉnh giấc.

- “Cái trần nhà cũng đẹp nữa chứ.”

Nó cố gắng kéo hai mi mắt nặng như đeo chì lên, mùi thuốc sát trùng xộc vào mũi khiến Nhi khó chịu. Nó gắng gượng ngồi dậy thì một giọng đàn ông trầm ấm vang lên:

- Tỉnh rồi hả?

- Ơ… em chào thầy ạ! – Nhìn thấy thầy Hiệu trưởng, Nhi giật mình vội chào.

- Uhm…em cứ nằm xuống nghỉ ngơi cho khoẻ, không cần phải ngồi dậy đâu. – Thầy Hiệu trưởng ân cần nói.

- Thầy tìm em có việc gì không ạ?

Ông Khiêm không đáp vội, từ tốn đi lại bộ ghế sofa trắng, tay để lên đầu gối, chân bắt chéo rồi nhìn Nhi nghiêm nghị:

- Em sẽ chuyển sang khu Sun học vào đầu tuần sau.

- Ơ…tại sao ạ? – Nhi ngây ngô hỏi.

- Bởi vì em có năng lực đặc biệt, sang khu Sun sẽ thích hợp hơn. – Thầy cười hiền.

- Em có sao? Là gì vậy ạ?

- Tự hồi phục vết thương.

Nhi thộn mặt ra một lúc, từ khi cha sinh mẹ đẻ đến giờ nó có biết cái năng lực đặc biệt gì đó đâu, cái đó chui vào người nó khi nào nó còn chẳng biết ấy chứ. Cơ mà chẳng sao, vậy là từ nay nó tha hồ nghịch ngợm mà không sợ gì nữa.

- Hôhôhô… Vậy là em chẳng sợ bị thương nữa rồi. Mừng quá! Mừng… - Như chợt nhận ra điều gì, Nhi im bặt, rồi đưa ánh mắt dò xét về phía ông Khiêm.

Nhận ra suy nghĩ của nó, thầy Hiệu trưởng cười nói:

- Các bạn em cũng có năng lực đặc biệt của riêng mình. Em đừng lo, cứ yên tâm dưỡng bệnh đi.

Nói dứt câu, thầy đã nhanh chóng đi ra ngoài cửa, chẳng để Nhi có cơ hội ú ớ thêm câu nào.

*

* *

Phòng Hiệu trưởng, một tiếng trước...

- Đã kiểm tra xong 4 học sinh mới thưa thầy. – Thiên lễ phép nói.

- Kết quả…như thế nào? – Ông Khiêm lên tiếng nhưng dường như đã biết trước đáp án.

- Kim có năng lực hệ thuỷ, cấp 7. – Thiên đáp.

- Quỳnh năng lực hệ thổ, cấp 7. – Nam nói thêm.

- Linh năng lực hệ băng, cấp 7. – Quân tiếp lời.

- Riêng nhóc tên Nhi có khả năng tự hồi phục vết thương cấp 7. – Phong chốt lại.

- Hả??? – Cả thầy Hiệu trưởng cùng 3 thằng con trai còn lại đều rất kinh ngạc.

- Chẳng phải là năng lực hiếm sao? – Ông Khiêm chau mày, có phần lo lắng.

- Khi hồi phục vết thương tuỳ theo mức độ năng nhẹ mà cơn đau sẽ tăng lên. Có phải không? – Quân hỏi nhưng đã phần nào khẳng định điều đó.

Phong không nói gì, mắt khép hờ, chỉ khẽ gật đầu rồi ngả lưng ra sau ghế.

- Không biết là may mắn hay bất hạnh cho con bé đây... – Thầy Hiệu trưởng thở dài.

- “Không chỉ có vậy đâu.” – Phong nghĩ thầm.

*

* *

Sau khi tẩy đi vết máu và kiểm tra tổng quát cơ thể Nhi, bác sĩ đã đồng ý cho nó về kí túc xá vì không phát hiện được vết thương nào. Nhưng Nhi không biết rằng, trong lúc nó đang mê man thì các bác sĩ đã lén trích một ít máu của nó theo yêu cầu của một-người-nào-đó.

- A! Nhi về rồi kìa. – Quỳnh hét toáng lên ngay khi nhìn thấy bóng dáng Nhi ở đằng xa.

- Hixhix… Nhi ơi là Nhi… Hixhix…Bà đi đâu từ sáng tới giờ hả? Có biết tụi tui lo lắng thế nào không? Huhuhu… - Kim túm lấy tay Nhi, sụt sịt nói.

- Í…Í… Bà đừng khóc mà. Tui xin lỗi nha, nha? – Nhi hoảng.

- Oaoaoaoaoaoa… - Kim khóc to hơn.

- Oh my god! – Nhi đập tay vào đầu, bất lực nhìn Linh cầu cứu.

- Thôi mà Kim, khóc vậy đủ rồi. Để Nhi kể chuyện gì đã xảy ra. – Linh nói, giọng xen chút tò mò.

Chỉ chờ có vậy, Kim nín bặt, giương ánh mắt cún con về phía Nhi chờ đợi.

- Chuyện là thế này... abc...xyz... - Nhi say sưa kể, không quên thêm mắm thêm muối vào cho câu chuyện thêm li kì, hấp dẫn.

- Thế sao người bà lành lặn thế này? – Quỳnh nghi ngờ.

Như nhớ ra một việc quan trọng, mắt Linh sáng lên, khẽ ồ lên một tiếng rồi nói tiếp:

- Hớhớhớ… Làm sao tui bị gì được…hôhôhô…tui có năng lực đặc biệt mà…là năng lực đặc biệt đấy… Hahaha… - Nhi cười như điên như dại.

- Thật sao? Là gì vậy? – Tụi kia nghe vậy không nén nổi tò mò, sấn lại chỗ Nhi hỏi.

- Là…là…là…hahaha… - Nhi vẫn không nhịn được cười.

- Nói mau. Không tui cho bà ăn dép giờ. – Quỳnh đe doạ.

- Là tự hồi phục vết thương. – Nhi nuốt nước miếng rồi nói tiếp – Mà mấy bà cũng có năng lực đặc biệt đó. Thầy Hiệu trưởng nói với tui á. Nhưng mà… là gì thì tui chịu…hìhì…

*

* *

Tụi nó đang “tám” thì anh thư kí dẫn một đoàn người vào làm bốn đứa ngơ ngác nhìn nhau thắc mắc.

- Ngày mai các em chuyển sang khu Sun rồi nên tôi cho người đến dọn dẹp đồ đạc giùm các em trước.

- Vậy ạ? Thế tụi em học lớp nào hả anh?

- Vì các em chưa biết sử dụng năng lực của mình nên tạm thời học lớp FA – lớp dành cho các học viên mới bắt đầu tìm hiểu về phép thuật.

- Nhưng sao tụi em không biết về năng lực của mình? Anh nói cho tụi em biết với.

- Theo như tôi được biết thì năng lực của các em là…

- Anh ơi, học có khó không ạ?

- Chắc không khó lắm đâu.

- Có khác gì khu Moon không anh?

- Chắc có.

- Kí túc xá đẹp hơn không ạ?

- Không biết nữa.

- Giáo viên cũng có năng lực đặc biệt hả anh?

- Oh.

- Thế anh có không?

- Có chứ.

- Là gì vậy ạ?

- Cái này là bí mật, tôi không thể tiết lộ.

- Thế…4 con người đó…học lớp nào ạ?

- Bốn người nào? À, Tứ Đại Thiên Vương ấy hả? Họ học lớp SA, ngay bên cạnh lớp em đó.

- Hả???

- ................................

Tụi nó thay nhau hỏi tới tấp làm anh chàng hoa cả mắt chóng cả mặt, hai lỗ tai lùng bùng đến nỗi bực mình hét lên:

- STOP!!! Đủ rồi! Khi nào qua thì các em biết. Bây giờ tôi có việc phải đi rồi. Tạm biệt. – Anh thư kí chạy lẹ, mong thoát khỏi sự tra tấn của bốn tiểu quỷ kia.

- Ơ…Sao anh ấy chạy nhanh thế nhỉ? Mới đó mà không thấy đâu rồi.- Nhi ngơ ngác.

- Tụi mình có làm gì đâu nhỉ? – Kim chớp chớp đôi mắt.

- Hay là có ma nhỉ? – Quỳnh ngạc nhiên.

- Doạ người ta mất hồn rồi còn giả ngố. – Linh phán một câu xanh rờn.

- ??!

- Ngủ sớm đi. Mai vất vả đó. – Dứt lời, Linh chui tọt vào giường, tắt điện rồi ngủ ngon ơ, mặc kệ mấy đứa kia mò mẫm tìm đường về phòng.

*

* *

*Tùm*

Một người con trai rơi xuống dòng sông lạnh giá, chới với, chới với đưa tay quơ loạn xạ kêu cứu. Mặt nước dậy sóng, mất đi vẻ yên ả vốn có. Nước chảy xiết cuốn theo cậu bé tội nghiệp kia. Cậu bé ấy không biết bơi, lại quá hoảng sợ nên chẳng mấy chốc đã ngất đi, từ từ chìm sâu xuống, phó mặc tính mạng cho dòng nước vẫn vô tình chảy.

Trên bờ sông, một bé gái khóc nức nở nhưng chỉ biết giương mắt nhìn cậu bé kia bị dòng sông nuốt gọn. Trên cổ chân trắng ngần là một vết thương dài như bị vật gì đó cứa đứt. Máu chảy ướt đẫm, nhuộm đỏ cả phần cát bên dưới.

- KHÔNG!!! – Linh hét lên, choàng tỉnh giấc, cả người ướt đẫm mồ hôi.

Với tay lấy chiếc điện thoại, Linh nhìn vào màn hình thì thấy mới chỉ 1h sáng. Cái giấc mơ đáng sợ kia cứ đeo đẳng cô suốt mườimấy năm qua, từ sau sự việc kinh hoàng đó. 

Trằn trọc mãi nhưng chẳng ngủ được, cô quyết định đi dạo cho khuây khoả.

Linh đi dạo quanh khuôn viên trường, cô nhớ người đó, nhớ khoảnh khắc hai người cùng nhau chơi đùa, tiếng cười trong trẻo vô tư cất lên như chính tâm hồn thánh thiện của hai đứa. Nhớ, nhớ nhiều lắm...

Một giọt nước mắt trong veo lăn dài trên má.

Linh khóc…

Cái vẻ mặt lạnh lùng thờ ơ đã nhường chỗ cho khuôn mặt buồn rầu, ủ rũ.

Gió khẽ vờn qua mái tóc dài óng mượt, lá cây keo lào xào, ánh đèn mờ hắt qua in bóng cô gái bé nhỏ đổ xuống mặt đường.

Đang đi, Linh chợt khựng lại vì một cảnh tượng không mấy lành mạnh đập vào mắt: hai con người, một trai một gái đang quấn lấy nhau, ôm hôn thắm thiết. Cảm thấy có ai đang nhìn mình. Tên con trai đó khẽ quay lại.

Linh giật mình vội đưa tay lên quẹt đi giọt nước mắt còn vương lại rồi bỏ đi theo hướng khác. Nhưng hình như những giọt pha lê ấy đã lưu vào tâm trí ai đó.

Linh bước nhanh, cố xua cái hình ảnh không tốt đẹp ấy ra khỏi đầu.

- Ê! Cô kia! – Anh chàng lúc nãy gọi vọng lại.

Linh vẫn bước, không thèm đoái hoài gì đến.

Bỗng một bàn tay nắm cổ tay cô giật lại, Linh loạng choạng mất đà, vấp phải cục đá ngã nhào xuống.

- Ngã mà không đau? – Linh lầm bầm.

- Cô nằm lên người tôi mà đau cái quái gì. – Đôi mắt màu khói đẹp mê li đang nhìn chằm chằm vào cô, cái mũi cao thẳng tắp, đôi môi mỏng quyến rũ không tưởng, mái tóc ngắn màu hạt dẻ khẽ bay trong gió.

Linh thoáng ngây người, chợt mũi của cả 2 chạm vào nhau, cô giật mình bật dậy. Quân cụt hứng cũng chống tay đứng lên, mặt nhăn nhó.

- Anh làm gì mà để em đợi lâu vậy. – Cô gái được Quân hôn lúc nãy xuất hiện từ lúc nào không biết. Cô ta trông rất xinh đẹp và sexy trong bộ váy màu nude ngắn ngang đùi bó sát cơ thể để lộ đôi chân dài hấp dẫn. 

Cô ta khẽ liếc Linh một cái sắc lẻm như thể nói “Cô coi chừng đấy. Anh ấy là của tôi.” Như muốn chứng minh điều ấy, cô ta nhón chân lên hôn Quân một cái, Quân cũng hờ hững đáp lại.

Linh cười nửa miệng khinh thường rồi bỏ đi.

Bị xem thường, Quân bực mình đẩy cô gái kia ra rồi đuổi theo Linh.

- Này… - Quân bước nhanh, chẳng mấy chốc đã đuổi kịp Linh.

- … - Linh vẫn im lặng, tiếp tục bước đi.

Quân mất hết kiên nhẫn, bực mình chạy lên đứng chắn trước mặt Linh. Linh không để ý nên lơ đãng đi tiếp. Chợt va phải cái gì đó, cô nhíu mày ngước lên nhìn. Đúng lúc đó, Quân cũng cúi xuống định nói gì đó.

Rồi, cái gì đến cũng sẽ đến…

Mắt chạm mắt…

Và…

Môi chạm môi…

Linh kinh ngạc, trợn tròn mắt đứng ngây như phỗng.

Quân cũng khá ngạc nhiên xen lẫn thích thú. Cậu đã hôn nhiều cô gái nhưng mồm miệng toàn là son phấn, nước hoa nồng nặc không được như làn môi mềm mại, ấm áp và rất gợi cảm này.

Mùi bạc hà thoang thoảng dễ chịu…

Tham lam, Quân quàng tay qua vòng eo thon gọn, kéo thân thể mảnh mai lại gần mình, tay còn lại nhẹ nhàng luồn qua mái tóc mây mượt mà ghì chặt đầu cô. Đôi môi điêu luyện bắt đầu hoạt động, chiếm lấy làn môi xinh đẹp kia.

Say đắm…

Linh dần ý thức được chuyện gì đang diễn ra, giật mình, vội vàng đẩy người con trai kia ra. Nhưng càng chống cự, Quân càng thích thú, điều đó dẫn đến anh chàng càng làm tới hơn.

Đến lúc cảm thấy Linh không thở được nữa, Quân mới từ từ buông ra trong sự tiếc nuối.

Được giải thoát, Linh tức giận vung tay định cho mặt tên háo sắc kia một "nụ hôn nồng thắm" từ tay cô thì đã bị chụp lại.

Quân nở nụ cười đểu như chưa từng được đểu nhưng không kém phần quyến rũ.

Không chịu khuất phục, cô đá một cú trời giáng vào chân Quân.

- Auuu!!! Cô dám… - Bị bất ngờ, cậu không tránh kịp nên hứng trọn vẹn cú đá của Linh. Bàn tay vô thức buông cổ tay Linh ra, mặt nhăn lại vẻ đau đớn.

Linh nhếch môi, cười ngạo nghễ ra vẻ chiến thắng, ghé sát tai Quân cất giọng lạnh tanh:

- Đừng dùng cái miệng bẩn thỉu của anh làm nhơ nhuốc tôi.

- Chẳng phải em cũng say sao? - Quân đứng thẳng dậy hất cằm đá đểu Linh.

Bị nói trúng tim đen, Linh hơi chột dạ, mặt thoáng chốc đỏ bừng. Cô quay lưng bỏ đi.

Nhìn Linh thẹn thùng như vậy, Quân bật cười, nheo mắt.

- Đỏ mặt à? Hay thật.

Vô thức cậu đặt tay lên môi mình - nơi hương bạc hà vẫn còn vương lại, tim khẽ đập trật một nhịp.

*

* *

Thình thịch… Thình thịch…

Đã về phòng được một lúc nhưng tim vẫn đập như trống đánh, chùi miệng không biết bao nhiêu lần, mặt đỏ rần rần, trời mùa thu lạnh mà sao Linh thấy nóng như ở sa mạc.

- Chết tiệt! - Linh bực mình.

Mang theo sự ấm ức, cô trèo lên giường ngủ, chùm chăn kín mít, mồ hôi chảy ròng ròng mà cô nhất quyết không bỏ chăn ra.

*

* *

Sau một đêm rất chi là kinh khủng, Linh mệt mỏi ghê gớm. Nhi, Quỳnh và Kim thì khá ngạc nhiên về đôi môi hơi sưng đỏ của Linh.

Trên đường đi học, Nhi buông lời trêu ghẹo:

- Tối qua anh nào hôn hay sao mà môi sưng thế?

Linh giật mình, lơ đi chỗ khác phản bác:

- Làm gì có. Đi học.

Trên đường đi, tụi nó lại bắt gặp bọn hắn.

Kim chỉ lấm lét nhìn, Nhi và Quỳnh trừng trừng mắt còn Linh thì ngó lơ khi phát hiện ai đó đang cười đểu mình.

Ngay khi bọn hắn lướt qua tụi nó, Quân nói nhẹ như gió thoảng:

- Ngọt ngào xen chút cay cay, nhỉ?

Linh lừ mắt nhìn kẻ vừa phát ngôn bừa bãi kia, ánh mắt sắc như dao cạo đầy cảnh cáo nhưng càng khiến nụ cười thêm phần thích thú hơn.

*

* *

Lớp SA Vip - khu Sun...

- Lúc nãy nói gì đấy? - Thiên hỏi.

- Không có gì, giỡn xí cho vui thôi. - Quân cười cười.

- Vậy sao? - Nam cười đểu.

- Ừ. - Quân hơi chột dạ.

- Thế sao môi người ta đỏ đỏ sưng sưng ấy nhỉ? - Nam trêu.

*Thịch*

Tim Quân đập nhanh một nhịp, mặt hơi đỏ lên, khẽ hừ một tiếng lấy lại phong độ, Quân đáp:

- Ai biết được cô ta.

- Vậy sao mặt đỏ thế? - Nam vẫn không tha.

Quân thẹn qua hóa giận, đứng phắt dậy đạp đổ cái ghế rồi đi ra ngoài bỏ lại đằng sao là tiếng cười khoái chí của hai thằng bạn.

Phong không nói gì từ đầu đến giờ nhưng đôi mắt khẽ ánh lên một tia kì lạ.

*

* *

Lớp FA - Khu Sun...

Bốn đứa vừa đi vừa cười nói vui vẻ. Mặc dù không được chào đón nồng nhiệt như bên khu Moon nhưng tụi nó chẳng lấy đó làm buồn phiền hay tủi thân mà nhanh chóng ngồi xuống bốn bàn trống phía dưới rồi lấy sách vở ra học bài mới.

Giờ ra chơi…

- Trơ trẽn.

- Mặt dày.

- Không biết xấu hổ.

- Đũa mốc mà đòi chọi mâm son.

- ............

Hàng loạt ánh mắt sắc như dao đầy căm thù chĩa về phía tụi nó. Những khuôn miệng vàng ngọc thốt ra những câu không mấy tốt đẹp.

Một cô nàng rất xinh đẹp, đi đến đâu cô thu hút mọi ánh nhìn đến đó nhất là của mấy anh chàng nam sinh đang tiến về phía tụi nó. Mái tóc nhuộm màu đỏ rực được cắt rất tỉ mỉ buộc lên cao trông rất cá tính để lộ cái cổ thon trắng ngần. Cô ta không mặc áo ghi-lê – đồng phục của trường mà chỉ khoác chiếc áo sơ mi mỏng dính bó sát cơ thể vẽ ra những đường cong tuyệt mĩ, cổ áo bung hờ hai nút trông thật gợi cảm. Chiếc quần đi học được may ngắn đến mức không thể ngắn hơn khoe đôi chân trần trắng nõn không tì vết, bước đi uyển chuyển trên đôi giày cao gót 10 phân.

Mĩ nhân! Đúng là mĩ nhân!!!

Nhưng chẳng mấy ai biết được đằng sao vẻ mặt hoàn mĩ kia là một tâm hồn độc ác đến quỷ dữ cũng phải khiếp sợ.

- Bốp..!- Một tiếng động giòn giã vang lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro